Chiến sự ở Lũng Tây đã toàn diện mở màn.
Tuy nhiên, bởi quận thành bị đoạt lại, lại còn thêm Lâm Thao bình an vô sự, khiến cho gần mười vạn Khương kỵ bị áp chế ở phía tây sông Thao.
Chiến sự vô cùng thảm liệt, người Khương cũng rất rõ ràng, nếu như không thể công phá quận thành Lũng Tây, chờ tuyết lớn đổ xuống, hơn mười vạn Khương kỵ sẽ đối mặt với nạn đói nghiêm trọng. Đến lúc đó, không chỉ là ngựa không được ăn, ngay cả mọi người cũng phải chịu đói rét.
Ở chỗ này, không thể không nói đến Ngưu Phụ.
Đổng Phi vẫn luôn cảm thấy năng lực của Ngưu Phụ rất bình thường, nhưng ngay từ đầu đại chiến y đã phát hiện ra sự bất phàm của Ngưu Phụ.
Đó là một con người rất cẩn thận!
Thà để thời cơ vuột mất, cũng sẽ không mạo hiểm chút nào.
Dựa thành mà thủ, mặc cho Khương kỵ đem mười tám đời tổ tông của Ngưu Phụ mà mắng, hắn vẫn tâm bình khí hòa. Dù sao thì ngươi muốn đánh, ta sẽ thủ. Ngươi lui mặc kệ ngươi, muốn ta ra khỏi thành dã chiến thì mơ đi. Quận thành Lũng Tây được xây dựng vào thời kỳ Quang Vũ hoàng đế, lúc đó có Phục Ba tướng quân Mã Viện tự mình giám sát, chính là vì phòng ngự người Khương vượt qua Lũng Tây.
Từ đó, Hoàng Phủ Quy và Trương Hoán ở chỗ này tổ chức nhiều năm, kiến tạo thêm cho quận thành Lũng Tây cực kỳ kiên cố.
Bên trong thành chuẩn bị lương thảo cùng vũ khí phòng ngự sung túc, chỉ cần chỉ huy thoả đáng, dốc hết mười vạn đại quân cũng chưa hẳn có thể phá thành.
Lúc trước Đổng Phi có thể công phá Lũng Tây, nói thật chính là vận khí.
Nếu như không có Bàng Đức đột nhiên phản chiến, hơn 1000 người muốn công phá Lũng Tây, quả thật là si tâm vọng tưởng.
Mặc dù Ngưu Phụ tài năng không hiển lộ, nhưng cũng không phải là người vô dụng. Mặc cho Khương kỵ mãnh công, quận thành Lũng Tây vẫn vững như Thái Sơn.
Hàn Toại và Bắc Cung Bá Ngọc đều không xuất hiện ở dưới quận thành.
Bắc Cung Bá Ngọc bởi vì muốn triệu tập các bộ người Khương cho nên không tham chiến. Còn về Hàn Toại, Bắc Cung Bá Ngọc không tin tưởng hắn, chỉ theo dõi hắn, không cho hắn đến tuyến đầu. Thậm chí ngay cả nhân mã bản bộ của Hàn Toại tại Kim Thành cũng đều đánh tan, ngoại trừ Diêm Hành cùng tứ đại đô úy, bên người Hàn Toại có thể nói là một binh cũng không có. Cho dù hắn có bản lĩnh lớn bằng trời cũng không có chỗ thi triển.
Cũng khó trách, dù sao người này là chịu uy hiếp mà tham chiến.
Bắc Cung Bá Ngọc không tin hắn. Dẫn theo Hàn Toại, một mặt là vì dùng danh khí của hắn, mặt khác chính là muốn trả thù.
Có điều Hàn Toại cũng rất bình tĩnh.
Ngươi không cho ta đi, ta cứ ở Hoàng Trung.
Hắn dẫn theo gia nhân đi cưỡi ngựa, hoặc là ngồi ở trướng bồng đọc sách. Nhưng mặc như vậy, Bắc Cung Bá Ngọc vẫn canh chừng Hàn Toại là cực kỳ nghiêm ngặt.
May là hai người này không đi, bằng không Đổng Phi sẽ liều lĩnh xông lên chiến trường. Ngay cả lão phu nhân lén lút cũng nói: "Hàn Văn Ước này và Bắc Cung Bá Ngọc cũng là người hiểu lý lẽ. Biết A Sửu nhà ta sắp thành thân liền phối hợp như vậy."
Lời này đương nhiên có ý đùa giỡn.
Song ngày lành mỗi ngày một gần, mọi người trong mục trường cũng trở nên càng hưng phấn hơn, cùng đợi ngày mùng 2 tháng 11 đến.
Đổng Lục lúc rảnh rỗi sẽ cùng Đằng Lệ Nhi chỉ đạo Nhậm Hồng Xương làm sao lãnh đạo Hổ Nữ doanh.
Đằng Lệ Nhi am hiểu mã chiến, mà Đổng Lục bởi vì theo Đổng Phi bàng thính binh pháp nhiều năm, coi như là hiểu rõ chiến sự.
Mà Đổng Viện. Từ sau khi nói qua với Đổng Phi, hình như đã thay đổi một người khác.
Nàng không phải ở trong phòng đọc sách, thì sẽ chạy đi kéo Vương Cơ nói chuyện. Nghe Vương Cơ đánh đàn, nói chuyện với lão phu nhân, bộ dạng rất ngoan ngoãn. Đương nhiên, biến hóa bất thình lình quả thực làm cho lão phu nhân cùng Đổng phu nhân giật nảy mình.
Mãi đến khi xác nhận Đổng Viện không có bệnh tật gì, hai người mới xem như xong một tâm sự.
Cũng khó trách, sau khi trải qua loại chiến trận máu thịt văng tung tóe và chịu kích thích rất lớn, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện một số biến hóa.
Về phần Nhậm Hồng Xương. . .
Đổng Phi không có gặp qua.
Thật ra cũng không phải không gặp qua, chỉ là mỗi lần nhìn thấy Nhậm Hồng Xương, trên mặt nàng đều mang một mặt nạ màu đồng. Cả khuôn mặt chỉ lộ ra cái cằm. Nhìn hình thể cũng thướt tha mê người, chỉ là không biết bộ dạng thế nào.
Lén lút hỏi Đổng Viện, mới biết ngọn nguồn trong đó.
Nhậm Hồng Xương này vốn là người Tịnh Châu, từ nhỏ đã rất xinh xắn, như hoa như ngọc.
Chính ứng với câu ngạn ngữ từ xưa hồng nhan bạc mệnh. Bởi vì tiểu nha đầu đẹp nên gặp rất nhiều tai họa. Thậm chí ngay cả phụ mẫu cũng bởi vậy mà mất tính mệnh. Nàng lưu lạc tại Tịnh Châu, sau đó gặp được Mã Tung, được Mã Tung dẫn theo trở về.
Ý ban đầu của Mã Tung là muốn tặng tiểu nha đầu này cho Đổng Phi làm thị tỳ.
Nhưng ai ngờ lại bị Đổng Viện thấy được, thế rồi cướp từ trong tay Mã Tung. Cảm thông cho tiểu nha đầu thân thế nhấp nhô, Đổng Viện liền đưa ra cho Nhậm Hồng Xương một chủ ý, mỗi ngày mang theo cái mặt nạ như yêu ma quỷ quái, để tránh gây thêm phiền phức.
Sau khi Đổng Phi nghe xong không khỏi thổn thức.
Vẫn cảm thấy cái tên này quen tai, nhưng vẫn không nghĩ ra người đó là ai.
Nếu nói y không hiếu kỳ tướng mạo của Nhậm Hồng Xương thì đó là nói láo. Nghe Đổng Viện nói, Nhậm Hồng Xương cực kỳ xinh đẹp.
Tuy nhiên Đổng Phi là một người dễ thỏa mãn.
Có Đổng Lục bên người, y cũng giảm đi hứng thú đối với nữ nhân. Về phần Vương Cơ, nếu không phải nàng ta giống Đổng Ngọc, thậm chí Đổng Phi sẽ không ra tay cứu nàng.
Một ngày, Đổng Phi đi tới doanh trại của tù binh Hoàng Cân, nhìn họ dựng doanh trại, cảnh tượng cũng khí thế ngất trời.
Trần Đáo và Hoàng Thiệu đi theo bên cạnh. Ba người cưỡi ngựa lên một ngọn núi. Đổng Phi tay che nắng, mắt trông về phía xa.
Lúc này đã vào mùa rét đậm, cỏ cây khô vàng, trời đất chìm trong cảnh tiêu điềum khiến người khác không khỏi sinh ra thương cảm.
- Thúc Chí, ta có một chuyện rất quan trọng muốn nhờ ngươi làm.
Trần Đáo ngẩn ra:
- Chủ công có việc cứ phân phó là được.
Nói đến thì hiện nay Trần Đáo cũng hết việc rồi. Đổng Phi một vai gánh trách nhiệm giết Hoàng Phủ Tung, đối với Trần Đáo mà nói tuyệt đối là một loại giải thoát. Đồng thời, đối với Đổng Phi càng sinh ra lòng cảm kích vô cùng, thậm chí có xung động sĩ vi tri kỷ giả tử. (Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ)
Nghĩ hắn một giới bình dân, không quyền không thế.
Mà Đổng Phi tốt xấu cũng là con cháu quan lại, so với Trần Đáo như cách biệt một trời.
Ái mộ đối đãi như vậy, Trần Đáo có thể nào không cảm kích. Vì vậy nghe Đổng Phi hỏi, hắn đáp ứng không do dự chút nào.
Đổng Phi lại trầm mặc, ngơ ngác nhìn vầng thái dương lạnh lẽo trên không trung.
- Chủ công?
- Thúc Chí, ta thực sự có thể tin tưởng ngươi sao?
Đổng Phi quay đầu, lẳng lặng nhìn Trần Đáo rồi nhẹ giọng nói:
- Việc này quan hệ đến trọng đại, càng quan hệ đến tính mệnh trên dưới phủ Đổng gia ta.
Trần Đáo nghe vậy hít một hơi khí lạnh.
Hắn bất giác nhìn thoáng qua Hoàng Thiệu, nhưng phát hiện người phối hợp với hắn đã lâu, thậm chí thấu hiểu nhau, nhưng vẻ mặt cũng ngỡ ngàng.
- Chủ công sao lại nói vậy.
- Phi xem Thúc Chí như huynh trưởng, xem trọng tài năng của Thúc Chí. . .Chẳng qua không biết, ở trong mắt huynh Đổng phủ ta thế nào?