Thuỷ quân Giang Đông toàn quân bị diệt, khiến cho Lưu Biểu có cảm giác trở tay không kịp. Trước còn đánh cho thuỷ quân Quan Trung không có lực hoàn thủ, sao chỉ trong nháy mắt thuỷ quân Giang Đông đã biến mất rồi? Mất đi thuỷ quân Giang Đông, Nam quận còn giữ được sao? Lưu Biểu không nhận ra trong mắt Thái Uyển một tia độc ác.
Nàng ra khỏi phòng ngủ của Lưu Biểu, ngửa mặt lên trời nhìn màn đêm đen kịt, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lưu Cảnh Thăng, đây là ngươi bức ta, đừng trách ta.
Ra khỏi giác môn, Thái Uyển vỗ vỗ tay.
Chỉ thấy Đổng Thiết từ đâu xuất hiện, chắp tay với Thái Uyển:
- Phu nhân, muốn hành động rồi sao?
- Tam gia đã nói qua với ngài chưa?
Thái Uyển từ huynh trưởng Thái Mạo biết được, nam tử thanh tú tuấn lãng trước mắt này dù thanh danh không hiện, thế nhưng địa vị cực cao.
Có người nói Đổng Thiết được người gọi là cái bóng của Đổng Phi, lớn lên cùng Đổng Phi từ nhỏ, hơn nữa còn trải qua nhiều lần vào sinh ra tử.
So ra, dù Sa Ma Kha là huynh đệ kết bái của Đổng Phi nhưng nếu xét về độ thân mật, thì cũng không bằng được Đổng Thiết. Thái Mạo nói:
- Tử Nhu từng nhắc ta, Đổng Viện Dung kia là hạng giết người không chớp mắt, dù là tam gia thấy hắn cũng phải nhượng vài phần.
Đối mặt với một người như vậy, dù Thái Uyển có ngạo khí thế nào cũng không dám lộ ra nửa điểm.
Đổng Thiết nói:
- Phu nhân yên tâm, tam gia đã dặn dò ta.
- Đã như vậy thì làm phiền Đổng tướng quân.
Thái Uyển nói xong thì bước về phía nơi ở của nàng. Bóng lưng thon gầy trong bóng đêm toát ra vẻ cô đơn...
Lưu Biểu, vô tình đã mất đi cơ hội cuối cùng.
Đổng Thiết cất bước tiến lên, đẩy cửa phòng ngủ của Lưu Biểu.
- Lưu Kinh Châu, gần đây có tốt không?
Đổng Thiết từng gặp Lưu Biểu, năm đó hắn theo Đổng Phi đến Lạc Dương từng gặp Lưu Biểu vài lần. Đương nhiên Lưu Biểu thì không nhớ hắn là ai.
- Ngươi là người phương nào?
Đổng Thiết nhìn vẻ hoảng sợ trên mặt Lưu Biểu thì mỉm cười:
- Lương vương mệnh tiểu nhân vấn an Lưu Kinh Châu, cũng có đại lễ dâng lên.
Trong chớp mắt, Lưu Biểu cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
- Ngươi là...
Đổng Thiết khẽ vỗ tay, một Kỹ Kích sĩ từ bên cạnh vụt ra, tay bưng một hộp gấm tiến vào, đặt trước mặt Lưu Biểu rồi nhẹ nhàng mở ra.
Dưới ánh đèn trong phòng, Lưu Biểu thấy được một đầu người đầm đìa máu.
Không khỏi hít một hơi khí lạnh, thất thanh hô một câu:
- Văn tướng quân.
Đổng Thiết nói:
- Lương vương nói Lưu Kinh Châu nếu không muốn hợp tác, vậy đành phải đắc tội rồi... Hiện nay thuỷ quân Giang Đông bị diệt, Chu Du chết trận. Nhân mã Kinh Nam và Tây Xuyên cộng lại 20 vạn, lúc này chắc hẳn đã vây công Nam quận. Lục đô đốc và Cam đô đốc đánh Giang Hạ bằng đường thủy, không biết Lưu Kinh Châu dự định thế nào?
Lưu Biểu đột nhiên la lớn:
- Người đâu, người đâu.
Đổng Thiết kéo một cái ghế ngồi xuống, thở dài nói:
- Lưu Kinh Châu, nếu ta đã đường hoàng ngồi đây, ngài còn cho rằng có thể gọi người đến sao? Văn Sửu đã chết, Tương Dương đã bị chúng ta nắm trong tay... Chúng ta còn lấy được hổ phù của ngài điều Liêu Lập đến. Thiên hầu suất lĩnh 800 Sơn Man quân cùng với 500 Kỹ Kích sĩ đã đợi trên đường. Đã đến bước này ngài còn muốn chống cự vô ích sao?
Đổng Thiết nói chậm rãi, nhưng từng câu từng chữ như tên nhọn đâm vào tim Lưu Biểu.
Lưu Biểu nắm chặt chăn, ngơ ngác nhìn Đổng Thiết:
- Ai? Là ai... Bán đứng ta?
- Trong lòng ngài đã rõ, cần gì phải hỏi?
Gương mặt của Lưu Biểu trắng bệch:
- Ta chỉ muốn biết, Uyển Nhi nàng...
- Phu nhân đã đồng ý, sau khi đại chiến kết thúc sẽ gả cho tam gia nhà ta... Ngài chớ nên trách nàng, phu nhân cũng vì muốn bảo trụ công tử cho ngài.
- Tiện nhân vô sỉ, đáng chết, đáng chết.
Lưu Biểu sau khi nghe vậy thì phun ra một ngụm máu, ngã vật ra giường, hai mắt nhắm chặt lại, mặt vàng như nghệ không ngồi lên nữa.
Đổng Thiết đứng lên lắc đầu.
- Đều nói hồng nhan họa thủy, nhưng đây là do bản thân ngài tự rước lấy.
**********
Theo bố trí của Lưu Bị và Tào Tháo, hai người hắn sẽ đánh chính diện, ngăn cản binh mã địa chủ của Đổng Phi.
Ở nơi chật hẹp này tăng cường tầng tầng lớp lớp phòng ngự. Đổng Phi nếu muốn công phá Nhữ Nam, Hạ Bi, Bái huyện thì sẽ phải trả giá rất lớn.
Đồng thời vì để bảo hộ bên sườn của mình, đồng thời cũng đề phòng vạn nhất, Lưu Bị đã phái người thuyết phục Lưu Biểu giao Giang Hạ cho Tôn Sách trấn thủ. Cứ như vậy, một khi chờ được phía Kinh, Tương xuất hiện sơ hở là Tôn Sách có thể lĩnh binh cấp tốc tiếp viện, hiệp trợ Lưu Biểu chống lại Quan Trung quân.
Cách này nếu là trước đây thì chắc chắn Lưu Biểu sẽ không đồng ý.
Thế nhưng vào thời điểm này, ngay cả Lưu Bị cũng đã nhượng lại Đông Hải quận và Hạ Bi cho Tào Tháo, Lưu Biểu còn có thể nói cái gì? Cái gọi là đồng tâm hiệp lực thì phải lộ ra thành ý. Nhất là sau khi thuỷ quân của Chu Du bị diệt, Lưu Biểu quả thật rất cần người trợ giúp.
Cho nên Lưu Biểu nhanh chóng giao lại Giang Hạ.
Có điều hắn vẫn giữ tâm đề phòng, để cho Lưu Kỳ tiếp chưởng Sài Tang. Đồng thời còn cắt cử Gia Cát Lượng hiệp trợ Lưu Kỳ, đây là một cuộc trao đổi. Nếu Lưu Biểu đã có thành ý, Tôn Sách cũng đành phải tỏ rõ khí độ, trao đổi một lần. Trên thực tế đây cũng chỉ là một loại đề phòng.
Lưu Kỳ phụng mệnh đến Tương Dương, giao Sài Tang cho Gia Cát Lượng.
Vào cuối năm, xem như là đại biểu của Kinh Châu, Gia Cát Lượng phải thay Lưu Kỳ đến Chu huyện (nay là Tân Châu Hồ Bắc) thương nghị quân tình với Tôn Sách. Dù sao bọn họ một mặt phải phụ trách bên sườn của Tào, Lưu, mặt khác còn phải phụ trách vật tư của tiền phương.
Khi Gia Cát Lượng đến Chu huyện thì trời vừa tối.
Theo lý mà nói thì chính là lúc nên mở tiệc, nhưng Gia Cát Lượng lại phát hiện trong quân Tôn Sách cực kì bận rộn, trung quân đại trướng đèn đuốc sáng trưng.
- Khổng Minh, ngươi tới vừa đúng lúc.
Tôn Sách vừa thấy Gia Cát Lượng thì lập tức đứng dậy đón.
Hắn từ Chu Du biết được Gia Cát Lượng là một người tài hoa. Hiện giờ Chu Du chết trận, Trần Đăng bị bắt, trong tay Tôn Sách cũng thiếu binh thiếu tướng. Lão tướng quân Trình Phổ phụng mệnh đóng ở Hội Kê, còn mưu sĩ Ngu Phiên cũng ở lại đó hiệp trợ Trình Phổ.
Trong tay Tôn Sách thật đúng là không đủ người.
- Ta vừa mới nhận được tin, phát hiện phía Kinh Bắc có một số vấn đề.
Gia Cát Lượng nghe vậy ngẩn ra, bật thốt lên hỏi:
- Vấn đề gì?
- Theo mật thám hồi báo, Kinh Nam quân có hành động kì lạ ở Di Lăng.
Tôn Sách chỉ vào địa đồ:
- Nhân mã xuất phát từ Tây Xuyên, sau khi vào Nam quận thì không phối hợp với Hồ Chiêu vây công Giang Lăng, mà lại cho Nghiêm Nhan làm tiên phong, chuyển hướng sang Di Lăng.
Mỗi người đều có bản lĩnh của mình.
Dã tâm của Tôn Sách với Kinh Châu cũng không phải mới ngày một ngày hai. Cho nên hắn đã thiết lập một mạng lưới tình báo, về điểm này thì Gia Cát Lượng cũng biết rõ.
Cho nên khi Tôn Sách nói tin này, Gia Cát Lượng cũng không giật mình.
Cái hắn giật mình chính là Tây Xuyên quân không vây công Hàn Tung, Ngụy Diên ở Giang Lăng, mà lại chuyển hướng công kích Di Lăng.
Nàng ra khỏi phòng ngủ của Lưu Biểu, ngửa mặt lên trời nhìn màn đêm đen kịt, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Lưu Cảnh Thăng, đây là ngươi bức ta, đừng trách ta.
Ra khỏi giác môn, Thái Uyển vỗ vỗ tay.
Chỉ thấy Đổng Thiết từ đâu xuất hiện, chắp tay với Thái Uyển:
- Phu nhân, muốn hành động rồi sao?
- Tam gia đã nói qua với ngài chưa?
Thái Uyển từ huynh trưởng Thái Mạo biết được, nam tử thanh tú tuấn lãng trước mắt này dù thanh danh không hiện, thế nhưng địa vị cực cao.
Có người nói Đổng Thiết được người gọi là cái bóng của Đổng Phi, lớn lên cùng Đổng Phi từ nhỏ, hơn nữa còn trải qua nhiều lần vào sinh ra tử.
So ra, dù Sa Ma Kha là huynh đệ kết bái của Đổng Phi nhưng nếu xét về độ thân mật, thì cũng không bằng được Đổng Thiết. Thái Mạo nói:
- Tử Nhu từng nhắc ta, Đổng Viện Dung kia là hạng giết người không chớp mắt, dù là tam gia thấy hắn cũng phải nhượng vài phần.
Đối mặt với một người như vậy, dù Thái Uyển có ngạo khí thế nào cũng không dám lộ ra nửa điểm.
Đổng Thiết nói:
- Phu nhân yên tâm, tam gia đã dặn dò ta.
- Đã như vậy thì làm phiền Đổng tướng quân.
Thái Uyển nói xong thì bước về phía nơi ở của nàng. Bóng lưng thon gầy trong bóng đêm toát ra vẻ cô đơn...
Lưu Biểu, vô tình đã mất đi cơ hội cuối cùng.
Đổng Thiết cất bước tiến lên, đẩy cửa phòng ngủ của Lưu Biểu.
- Lưu Kinh Châu, gần đây có tốt không?
Đổng Thiết từng gặp Lưu Biểu, năm đó hắn theo Đổng Phi đến Lạc Dương từng gặp Lưu Biểu vài lần. Đương nhiên Lưu Biểu thì không nhớ hắn là ai.
- Ngươi là người phương nào?
Đổng Thiết nhìn vẻ hoảng sợ trên mặt Lưu Biểu thì mỉm cười:
- Lương vương mệnh tiểu nhân vấn an Lưu Kinh Châu, cũng có đại lễ dâng lên.
Trong chớp mắt, Lưu Biểu cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
- Ngươi là...
Đổng Thiết khẽ vỗ tay, một Kỹ Kích sĩ từ bên cạnh vụt ra, tay bưng một hộp gấm tiến vào, đặt trước mặt Lưu Biểu rồi nhẹ nhàng mở ra.
Dưới ánh đèn trong phòng, Lưu Biểu thấy được một đầu người đầm đìa máu.
Không khỏi hít một hơi khí lạnh, thất thanh hô một câu:
- Văn tướng quân.
Đổng Thiết nói:
- Lương vương nói Lưu Kinh Châu nếu không muốn hợp tác, vậy đành phải đắc tội rồi... Hiện nay thuỷ quân Giang Đông bị diệt, Chu Du chết trận. Nhân mã Kinh Nam và Tây Xuyên cộng lại 20 vạn, lúc này chắc hẳn đã vây công Nam quận. Lục đô đốc và Cam đô đốc đánh Giang Hạ bằng đường thủy, không biết Lưu Kinh Châu dự định thế nào?
Lưu Biểu đột nhiên la lớn:
- Người đâu, người đâu.
Đổng Thiết kéo một cái ghế ngồi xuống, thở dài nói:
- Lưu Kinh Châu, nếu ta đã đường hoàng ngồi đây, ngài còn cho rằng có thể gọi người đến sao? Văn Sửu đã chết, Tương Dương đã bị chúng ta nắm trong tay... Chúng ta còn lấy được hổ phù của ngài điều Liêu Lập đến. Thiên hầu suất lĩnh 800 Sơn Man quân cùng với 500 Kỹ Kích sĩ đã đợi trên đường. Đã đến bước này ngài còn muốn chống cự vô ích sao?
Đổng Thiết nói chậm rãi, nhưng từng câu từng chữ như tên nhọn đâm vào tim Lưu Biểu.
Lưu Biểu nắm chặt chăn, ngơ ngác nhìn Đổng Thiết:
- Ai? Là ai... Bán đứng ta?
- Trong lòng ngài đã rõ, cần gì phải hỏi?
Gương mặt của Lưu Biểu trắng bệch:
- Ta chỉ muốn biết, Uyển Nhi nàng...
- Phu nhân đã đồng ý, sau khi đại chiến kết thúc sẽ gả cho tam gia nhà ta... Ngài chớ nên trách nàng, phu nhân cũng vì muốn bảo trụ công tử cho ngài.
- Tiện nhân vô sỉ, đáng chết, đáng chết.
Lưu Biểu sau khi nghe vậy thì phun ra một ngụm máu, ngã vật ra giường, hai mắt nhắm chặt lại, mặt vàng như nghệ không ngồi lên nữa.
Đổng Thiết đứng lên lắc đầu.
- Đều nói hồng nhan họa thủy, nhưng đây là do bản thân ngài tự rước lấy.
**********
Theo bố trí của Lưu Bị và Tào Tháo, hai người hắn sẽ đánh chính diện, ngăn cản binh mã địa chủ của Đổng Phi.
Ở nơi chật hẹp này tăng cường tầng tầng lớp lớp phòng ngự. Đổng Phi nếu muốn công phá Nhữ Nam, Hạ Bi, Bái huyện thì sẽ phải trả giá rất lớn.
Đồng thời vì để bảo hộ bên sườn của mình, đồng thời cũng đề phòng vạn nhất, Lưu Bị đã phái người thuyết phục Lưu Biểu giao Giang Hạ cho Tôn Sách trấn thủ. Cứ như vậy, một khi chờ được phía Kinh, Tương xuất hiện sơ hở là Tôn Sách có thể lĩnh binh cấp tốc tiếp viện, hiệp trợ Lưu Biểu chống lại Quan Trung quân.
Cách này nếu là trước đây thì chắc chắn Lưu Biểu sẽ không đồng ý.
Thế nhưng vào thời điểm này, ngay cả Lưu Bị cũng đã nhượng lại Đông Hải quận và Hạ Bi cho Tào Tháo, Lưu Biểu còn có thể nói cái gì? Cái gọi là đồng tâm hiệp lực thì phải lộ ra thành ý. Nhất là sau khi thuỷ quân của Chu Du bị diệt, Lưu Biểu quả thật rất cần người trợ giúp.
Cho nên Lưu Biểu nhanh chóng giao lại Giang Hạ.
Có điều hắn vẫn giữ tâm đề phòng, để cho Lưu Kỳ tiếp chưởng Sài Tang. Đồng thời còn cắt cử Gia Cát Lượng hiệp trợ Lưu Kỳ, đây là một cuộc trao đổi. Nếu Lưu Biểu đã có thành ý, Tôn Sách cũng đành phải tỏ rõ khí độ, trao đổi một lần. Trên thực tế đây cũng chỉ là một loại đề phòng.
Lưu Kỳ phụng mệnh đến Tương Dương, giao Sài Tang cho Gia Cát Lượng.
Vào cuối năm, xem như là đại biểu của Kinh Châu, Gia Cát Lượng phải thay Lưu Kỳ đến Chu huyện (nay là Tân Châu Hồ Bắc) thương nghị quân tình với Tôn Sách. Dù sao bọn họ một mặt phải phụ trách bên sườn của Tào, Lưu, mặt khác còn phải phụ trách vật tư của tiền phương.
Khi Gia Cát Lượng đến Chu huyện thì trời vừa tối.
Theo lý mà nói thì chính là lúc nên mở tiệc, nhưng Gia Cát Lượng lại phát hiện trong quân Tôn Sách cực kì bận rộn, trung quân đại trướng đèn đuốc sáng trưng.
- Khổng Minh, ngươi tới vừa đúng lúc.
Tôn Sách vừa thấy Gia Cát Lượng thì lập tức đứng dậy đón.
Hắn từ Chu Du biết được Gia Cát Lượng là một người tài hoa. Hiện giờ Chu Du chết trận, Trần Đăng bị bắt, trong tay Tôn Sách cũng thiếu binh thiếu tướng. Lão tướng quân Trình Phổ phụng mệnh đóng ở Hội Kê, còn mưu sĩ Ngu Phiên cũng ở lại đó hiệp trợ Trình Phổ.
Trong tay Tôn Sách thật đúng là không đủ người.
- Ta vừa mới nhận được tin, phát hiện phía Kinh Bắc có một số vấn đề.
Gia Cát Lượng nghe vậy ngẩn ra, bật thốt lên hỏi:
- Vấn đề gì?
- Theo mật thám hồi báo, Kinh Nam quân có hành động kì lạ ở Di Lăng.
Tôn Sách chỉ vào địa đồ:
- Nhân mã xuất phát từ Tây Xuyên, sau khi vào Nam quận thì không phối hợp với Hồ Chiêu vây công Giang Lăng, mà lại cho Nghiêm Nhan làm tiên phong, chuyển hướng sang Di Lăng.
Mỗi người đều có bản lĩnh của mình.
Dã tâm của Tôn Sách với Kinh Châu cũng không phải mới ngày một ngày hai. Cho nên hắn đã thiết lập một mạng lưới tình báo, về điểm này thì Gia Cát Lượng cũng biết rõ.
Cho nên khi Tôn Sách nói tin này, Gia Cát Lượng cũng không giật mình.
Cái hắn giật mình chính là Tây Xuyên quân không vây công Hàn Tung, Ngụy Diên ở Giang Lăng, mà lại chuyển hướng công kích Di Lăng.
Danh sách chương