Mười hai ngày sau, Đổng Trác mang theo Lý Nho về tới Lâm Thao, đi theo còn một viên đại tướng uy vũ.

Lúc vừa đến mục trường, Đổng Trác hoảng sợ, không chỉ có hắn mà ngay cả Lý Nho cùng viên đại tướng cũng lắp bắp kinh hãi.

Hiện giờ mục trường của Đổng Gia đã không hề đơn giản là mục trường. Chuẩn xác mà nói, nói này đã biến thành một thành trấn độc lập ở Lâm Thao, có thương nhân ở Tây bắc lui tới, tất nhiên là dừng lại chỗ này, hoặc ngay chỗ này giao dịch hoặc là kết đội đi Tây Bắc, là cho mục trường phi thường náo nhiệt.

Tương phản, Lâm Thao lại trở thành một toà thành quân sự hoá. Ngưu Phụ tuy rằng bình thường, nhưng huấn luyện quân cũng có một chút bản lãnh, từ khi đảm nhiệm Đô uý đến nay, hắn đem quận binh của Lâm Thao rất có kết cấu, về phần thuế má thì không chỉ giảm bớt mà ngược lại càng tăng lên so với năm vừa rồi.

Đổng Trác sau khi ở Hà Đông mấy năm đây là lần đầu tiên về nhà.

Người một nhà gặp mặt tất nhiên là không thể thiếu được một phen hàn huyên. Đổng Trác cũng phát hiện, đứa con mà hắn đã từng xem là yêu quái đối với hắn có chút thân cận, nhưng ngại vì nhiều người cho nên Đổng Phi cũng có chút ngại ngùng ngồi phía sau lưng lão phu nhân.

Dù sao phụ tử liền tâm, Đổng Trác rất vui, đó chính là đứa con của hắn a. Nếu không, Đổng Phi gây ra tai hoạ hắn há có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho Đổng Phi? Thậm chí giữa Đổng Hoàng và Đổng Phi thì Đổng Trác đã bắt đầu nghiêng về phía Đổng Phi, ngoài miệng tuy không thừa nhận nhưng trong lòng lại phi thường tự hào, từ miệng của một ít khương nhân biết được, người mà danh chấn Tây bắc cự ma nhi rất có thể chính là đứa con xấu như yêu quái này. Thời thiếu niên Đổng Trác rất vũ dũng cho nên đối với điều này hắn rất vui vẻ. Cho nên mặt ngoài tuy không biểu hiện gì, nhưng trong tiệc rượu không khỏi liếc mắt về Đổng Phi mấy lần.

Chỉ tiếc Đổng Phi không có phát hiện, bới vì ánh mắt của hắn đã bị viên đại tướng phía sau Đổng Trác hấp dẫn. Nói cũng thú vị, khi viên đại tướng kia thời điểm nhìn thấy Đổng Phi cũng ngẩn ra, Hai người đều từ trên người đối phương đều phát ra một loại khí chất mà chỉ có cao thủ mới có, cho nên không thể tránh khỏi hai người đều quan sát nhau.

Đại tướng này là ai?

Đổng Phi trong lòng không ngừng tự hỏi! Trong bình thư, bên người Đổng Trác cũng rất ít nhân vật lợi hại, ngoại trừ sau này xuất hiện Tam họ gia nô Lữ Bố thì có thể được xưng là cao thủ còn có một người, chẳng lẽ chính là gã gia hoả trước mặt này sao?

“A Sửu!”

Lý Nho phát hiện dị trạng của Đổng Phi, đồng thời cũng nhìn thấu tâm tư của viên đại tướng kia. Hắn nhẹ giọng bên tai Đổng Trác một hai câu, Đổng Trác liên tục gật đầu, hứng thú nhìn về phía Đổng Phi.

Lý Nho đi tới kéo tay Đổng Phi, “Đệ và ta là người một nhà nhưng chưa nói chuyện với nhau nhiều….Khà khà, qua đây, ta giới thiệu cho đệ một người, chính là viên mãnh tướng mà phụ thân đã nhận thức, các người nên thân cận một chút.”

Thời tiết rất nóng, nhưng bàn tay của Lý Nho rất lạnh, giống như làn da rắn cực kỳ trơn.

Hắn lôi kéo Đổng Phi dậy, chỉ vào viên đại tướng kia nói: “Đây là mãnh tướng thứ nhất trong quân ở Hà Đông, người Tiếu Huyện, họ Hoa, danh Hùng, tự Văn Khai….Văn Khai, đây là ái tử của phụ hân, Đổng Phi, năm nay mười ba tuổi.”

Quả nhiên là hắn !

Đổng Phi không khỏi nheo ánh mắt lại, chăm chú nhìn đối phương.

Trong bình thư có viết, người từng ở Ty thuỷ quan chém giết cho mười tám lộ chư hầu không còn chút ngóc đầu, cuối cùng lúc ấy lại bị người không tiếng tăm gì Quan nhị ca chém chết… Hổ tướng Hoa Hùng, không nghĩ tới hắn lại hiệu lực dưới trướng Đổng Trác.

Nhớ tới gã sinh viên duy nhất trong thôn có nói: Quan nhị ca là đệ nhất thích khách trong tam quốc, hắn hung mãnh nhất chính là đệ nhất đao, còn có một chiêu vô cùng kỳ diệu chính là Tha đao kế. Phỏng chừng thời điểm lúc ấy Hoa Hùng cùng với Quan nhị ca sống mái do quá khinh địch cho nên đã đóng góp vào phần thành danh của Quan nhị ca.

Đổng Phi cũng không dám khinh thường Hoa Hùng, lập tức chắp tay, “Hoa tướng quân!”

“A, công tử không cần đa lễ!”

Hoa Hùng liền bước lên phía trước ngăn cản, hai người cao thấp không sai biệt lắm, nhưng luận dáng người thì Đổng Phi hơi thấp hơn một chút, bất quá lại khôi ngô hơn, bốn bàn tay chạm vào nhau, hai người đều theo bản năng thỉnh giáo đối phương. Hoa Hùng biến sắc, tuy rằng đã đánh giá cao Đổng Phi nhưng không nghĩ tới dưới tư thế ganh đua này, dĩ nhiên là lực lượng ngang nhau.

Hoa hùng lúc này mới hai mươi tuổi, đây chính là tuổi hoàng kim. Mà Đổng Phi chỉ mới mười ba tuổi, lại có thể đo khí lực với Hoa Hùng, quả thật là ngoài dự liệu của Hoa Hùng.

Tính tình Hoa Hùng xưa nay cao ngạo, ở trong quân Hà Đồng không phục người nào, lại được Đổng Trác cực kỳ tín nhiệm. Bị ăn một chút thiệt thòi, trong lòng nào chịu, lập tức tăng trên tay vài thành lực đạo, nhưng song chưởng Đổng Phi không chút sứt mẻ.

“Công tử quả nhiên là hảo khí lực!”

Ngụ ý chính là nói, ngươi bất quá trời sinh khí lực lớn một chút mà thôi.

Đổng Phi cười nói: “Phi bất quá chỉ cậy mạnh, một chút võ nghệ thô thiển chắc chắn sẽ không lọt vào mắt của tướng quân.”

“Vậy sao, công tử không cần khách khí, ngày sau Hoa Hùng muốn thỉnh giáo một chút võ nghệ thô thiên của công tử mới được.”

Hai người nhìn nhau, đột nhiên cười to, đồng thời giảm bớt lực, lùi một bước về phía sau, Đổng Phi trở lại bên người lão phu nhân, mà Hoa hùng cũng trở về phía sau Đổng Trác, hai người âm thầm đấu khí lực có thể dấu được ánh mắt người khác, nhưng lại không thể giấu diếm được Đổng Trác cùng Lý nho.

Thấy Đổng Phi có thần lực như vậy, ánh mắt của Đổng Trác không khỏi sáng ngời. Thoạt nghe khương nhân nói “Cự Ma Nhi” Chắc chắn là A Sửu nhà ta, không sai, quả nhiên không sai!

Y theo nguyện vọng của Đổng Ngọc, phần mộ được kiến tạo ngay phía trên ngọn núi Thao thuỷ.

Trong phần mộ ngoài bình tro cốt của Đổng Ngọc còn có hai kiện quần áo của Bắc Cung Bá.

Đổng Phu nhân ở trong tang lễ đã khóc làm cho nàng ngất lên ngất xuống mấy lần.

Chuyện thống khổ nhất của nhân sinh chính là, năm mới tang cha mẹ, Trung niên tang thê*( Vợ), lão niên tang tử*( Con). Đổng Ngọc mặc dù chỉ là nữ nhi nhưng tình cảm mẹ con cực kỳ sâu sắc….Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mặc dù kiên cường như Đổng Trác cũng không khỏi chảy nước mắt.

Đổng Phi ôm lão phu nhân yên lặng đứng một bên.

Đại tỷ, chúng ta về nhà ! Về sau tỷ có thể làm bạn với ánh tà dương, cùng thưởng thức cảnh đẹp này cùng với tỷ phu. Mặc dù hắn thề không rơi lệ, nhưng nước mắt cứ không ngừng chảy ra.

Đổng Phu nhân khóc chết đi sống lại mấy lần, rốt cục cũng hôn mê. Hai tỷ muội Đổng Viện cùng đưa Đổng phu nhân về, Lục Y đánh xe giúp, cũng đưa lão phu nhân về. Đổng Phi căn bản muốn trở về, nhưng lại muốn bồi tỷ tỷ ttrong chốc lát cho nên đành nán lại.

Đổng Trác đứng trước phần mộ trầm mặc hồi lâu.

“Các ngươi xuống trước đi!”

Hắn quay đầu nói với đám người Lý Nho, Ngưu Phụ, sau đó bảo Hoa Hùng dẫn người vây quanh núi, chỉ để lại phụ tử hai người.

Một người đứng, một người ngồi.

Ai cũng không nhìn ai, chỉ là lẳng lặng duy trì tư thế.

“A Sửu!”

Đổng Trác rốt cục nhịn không được, xoay người đưa lưng về phía Đổng Phi, mệng giống như lầu bầu, “Ngươi có phải hay không rất hận ta?”

Đổng Phi ngẩng đầu, “Một bút không thể viết ra hai tự Đổng, người là cha ta, ta như thế nào lại hận người?”

“Một bút không thể tả ra hai tự Đổng?” Tân ngôn ngữ này làm cho Đổng Trác ngẩn ra. Lời nói ngụ ý hết thức thâm ảo, hắn quay đầu đánh giá Đổng Phi, đột nhiên cười nói: “Văn Chính nhiều lần nói với ta, A Sửu nhà chúng ta có đại tài, ta còn tưởng rằng hắn sợ Viện nhi mới nói như vậy, nhưng hiện tại thoạt nhìn, thật ra ta hiểu lầm hắn, ngươi quả nhiên bất đồng.”

Đổng Phi chua sót cười, “Thì tính sao? Tuy có thiên lý mã, nhưng Bá Nhạc** lại không có!”

“A Sửu, ngươi muốn làm thiên lý mã?”

Đổng Phi ngẩng đầu, nhìn thẳng Đổng Trác, “Chỉ cần phụ thân có nguyện ý hay không làm Bá Nhạc.”

Đổng Trác vuốt nhẹ chòm râu, cất tiếng cười to đứng dậy, “Nếu con ta nguyện ý làm thiên lý mã, ta đây là phụ thân há có thể không muốn làm Bá Nhạc…Kỳ thật, con ta không cần Bá Nhạc, đường đường là Cự Ma Nhi thì cần gì Bá Nhạc? Thứ mà con ta cần chính là rong ruổi chiến trường, ta là phụ thân sao lại không thể cấp cho.”

Đổng Phi đứng lên, “Phụ thân, con chỉ có ba yêu cầu!”

“Nói!”

“Thứ nhất, con muốn chưởng quản một quân, không cần nhiều người, năm nghìn người là được. Thứ hai, con biết phụ thân bây giờ chưa làm gì được Hàn Toại, nhưng con muốn phụ thân một cái hứa hẹn, năm nào nếu có cơ hội, xin cho con tự tay lấy đầu chó của Hàn Toại.”

Đổng Trác có chút suy nghĩ, “Điều thứ nhất có chút hoang đường, ngươi tuổi còn nhỏ, nếu muốn thống lĩnh một quân….Bất quá phụ thân đáp ứng con, về phần điều thứ hai, phụ thân đảm bảo với ngươi, nếu năm nào có cơ hội thì ta sẽ chuẩn cho ngươi tự tay giết Hàn Toại. Nói, nói điều thứ ba đa.”

“Con…Việc thứ ba con chưa nghĩ tới!”

Đổng Trác cười to nói: “Con ta chậm rãi nghĩ, khi nào nghĩ đến nói cho vi phụ….Còn nữa, hai ngày tới ta phải trở về Hà Đông . Ta cũng đã thương lượng với nương của ngươi, nàng cùng với ta về Hà Đông, còn có tam tỷ của ngươi cùng đi, nhưng chỉ là nãi nãi của ngươi không muốn rời xa cố thổ, không muốn rời đi…Ngươi thì sao, đi với chúng ta đến Hà Đông hay là tự thủ gia viên?” Trong tâm tư của Đổng Trác mà nói thì hắn rất muốn Đổng Phi cùng hồi Hà Đông với hắn. Ánh mắt sáng quắc nhìn Đổng Phi, cùng đợi Đổng Phi trả lời, nào ngờ Đổng Phi trầm ngâm một lát, “Con không muốn đi Hà Đông, cũng không muốn ở nhà, con muốn đi ra ngoài một chút, đi xem giang sơn đại hán, đi xem anh hùng thiên hạ, có câu: “Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, con tự nhận đọc rất nhiều sách, hiện tại muốn đi ra ngoài một thời gian.”

“Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường !”

Đổng Trác yên lặng lập lại những lời này, vỗ tay lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, “Con ta nếu có hùng tâm tráng chí như thế, vi phụ sao có thể ngăn ngươi? Nhưng là, không phải ngươi muốn tự quản một đội quân sao? Nếu ngươi đi ra ngoài thì làm sao mà lĩnh quân?”

Đổng Phi cười nói: “Phụ thân, đúng như lời ngài nói, con tuổi còn nhỏ, trước mắt không thích hợp lĩnh quân, cho nên mới đi ra ngoài lịch lãm một chút, hơn nữa đội quân này của con bất đồng với quân đội dưới trướng phụ thân. Hiện giờ đúng là giai đoạn con đang chuẩn bị, con muốn phụ thân nhiều hơn trợ giúp, bất luận tài vật hay nhân lực, con mong phụ thân duy trì.”

“Không giống đội quân thường sao?”

Đổng Trác càng phát ra sự hứng thú, “Tốt lắm, bản thân ta muốn nhìn nhân mã của con ta sở lĩnh có gì bất đồng. Ta sẽ công đạo cho trong nhà, nếu ngươi cần thứ gì tất cả đều đáp ứng, con ta, chờ đến ngày ngươi trở về chính là ngày ngươi lĩnh quân.”

Đổng Phi nở nụ cười !

Hắn lui ra phía sau một bước, hạ thấp người hướng Đổng Trác hành lễ, “Con tự biết lúc trước đối với phụ thân có nhiều bất kính, xin phụ thân hãy tha thứ. Con đảm bảo, chỉ cần con còn một hơi thở thì không để bất luận kẻ nào động đến người của Đổng gia một sợi tóc.”

Đổng Trác cũng cười, đi nhanh đến ôm lấy Đổng Phi.

Ánh mắt lơ đang quét qua phần mộ của Đổng Ngọc. Trong mắt của Đổng Phi hiện lên chút lệ quang : Tỷ tỷ, tỷ thấy được không? Đệ và phụ thân đã hoà hảo…Đệ biết, đây chính là việc mà người muốn chứng kiến nhất phải không, Tỷ trên trời có linh thiêng chắc là rất vui mừng phải không? Một trận gió xẹt qua, những cây hoa được trồng giữa phần mộ theo gió lay động, thật giống như lúm đồng tiền của tỷ tỷ.

Bá Nhạc họ Tôn tên Dương, là một chuyên gia giám định ngựa nổi danh ở triều đại nhà chu, Trung Hoa. Có lần ông đi qua vùng Ngu Bản thấy một con tuấn mã đang nằm dưới càng xe, Ngựa trông thấy Bá Nhạc liền hí lên một tiếng lớn, Bá Nhạc vội vàng bước xuống xe vỗ về an ủi, làm cho ngựa cảm động chảy nước mắt.

Muốn biết rõ ràng hơn:

http://www.nuiansongtra.com/index.php?c=article&p=727

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện