[ Mạnh Tử- Công Tôn Sửu] từng nói qua: Đạo ở một chỗ, ngàn vạn người đều hướng qua. Nói thật là Đổng Phi cũng không rõ chữ “ Đạo” ở trong miệng Mạnh lão phu tử đến tột cùng có ý gì. Nhưng không thể không phủ nhận, những lời này nói ra đích thực rất có khí thế, không quản những lời này có thể hay không giải trừ tình cảnh này, nhưng ánh mắt của Thái Ung đã ươn ướt, thần tình của Đường chu lại lộ ra vẻ trang nghiêm, mà Điển Vi cùng Hoàng Thiệu không nói được lời nào.

“A Sửu, Ung hôm nay mới biết được như thế nào là tráng sĩ.!”

Thái Ung cảm động, cảm động làm cho rối tinh rối mù, người ta mới chỉ có mười bốn tuổi mà đã biết “ Đạo ở trong ta, nghĩa bất dung từ.” . Trái lại những người trong triều đình lại suốt ngày ngồi không, ăn bám, ngay cả Thái Ung cũng bắt đầu chán ghét chính mình.

“Lão sư, các người mau chóng chỉnh lý hành trang, tốt nhất là xuất phát trong đêm….Điển huynh, mong ngươi hãy báo cho huynh trưởng cùng với đại tẩu cùng với người trong nhà là trời sáng sẽ xuất phát. Tất cả mọi người hãy chuẩn bị, đoạn đường tiếp theo e rằng sẽ phi thường khó đi.”

Đổng Phi nói xong liền nhanh chóng bước ra khỏi trướng bồng, chỉ để lại một đám người trong trướng bồng nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, khuôn mặt lộ ra vô hạn kính trọng.

Phù, quá mức giả bộ……!

Đổng Phi sau khi ra ngoài trướng bồng thì thở phào một hơi. Thoạt nhìn thì lúc này phải muốn liều mạng, e rằng so với Tây Bắc càng hung hiểm hơn, bất quá lại rất có ý tứ. Kiếp trước ở trong núi, mỗi ngày cô đơn tĩnh mịch, suốt ngày bảo vệ sơn lâm. Ngoại trừ nghe bình thư thì tiêu khiển lớn nhất cũng chính là nghe các lão nhân trong thôn kể về một số việc ngạc nhiên cổ quái, làm cho hắn cảm thấy cuộc sống quá đơn điệu, nhưng không nghĩ tới sau nay, cuộc sống sinh hoạt lại muôn màu muôn vẻ, đầy sự kích thích! Đổng phi ngẩng đầu lên nhìn sao trời, lúc này mây đen đã tản đi, ánh trăng treo cao, toả ra ánh sáng lộng lẫy sáng chói.

Thời tiết ngày mai thật tốt, một thời tiết tốt cho giết người phóng hoả.

Sau khi đi vào lều trại, hắn lấy đại chuỳ bỏ bên cạnh, dùng một khối khăn tỉ mỉ lau sạch, Lao, còn có tạm thời Trảm mã kiếm, từng cái sau khi được sắp xếp hoàn chỉnh, Đổng Phi lúc này mới nhắm mắt lại, lẳng lặng ngồi ở trướng bồng nghỉ ngơi dưỡng sức.

Trời vào canh ba, Đổng Thiết một thân mang áo giáp đi vào lều trại.

“Chủ nhân, Thái tiên sinh đã chuẩn bị xong!”

Đổng Phi đứng dậy, mang túi Lao trên lưng, một tay cầm trảm mã kiếm, thần sắc bình thản nói: “Đã biết!”

Hai người đi ra trướng bồng thì thấy mọi người trong doanh địa đang bề bộn nhiều việc.

Tất cả mọi người thu thập hành lý, Thái Ung, Đường Chu đứng bên cạnh Thành Lễ làm bạn, chợt nhìn thấy Đổng Phi đi tới.

“Lão sư, đi đường cẩn thận!”

“A Sửu, ngươi phải bảo trọng a….”

Thái Ung có rất nhiều lời muốn nói, nhưng chần chừ một lát rốt cuộc ngậm miệng lại. Đổng Phi cười cười, nhìn Thành Lễ, sau đó lại nhìn Đổng Thiết, bỗng nhiên bước lên, dùng sức ôm Thành Lễ, sau đó lại ôm Đổng Thiết.

“Hai người các ngươi là huynh đệ tốt của ta, Tiểu Thiết, chờ về nhà, ta sẽ nói bà nội cho ngươi lấy tự.”

Ánh mắt Đổng Thiết thoáng ươn ướt. Lấy tự, đây cũng chính thức thừa nhận hắn là một phần tử của Đổng Gia,chẳng những thân phận nuôi ngựa đã bị thủ tiêu, mà hắn chính thức trở thành một bình dân, chuyện này Đối với Đổng Thiết mà nói, có thể nào hắn không kích động.

Sắc mặt Đổng Phi đột nhiên lạnh lại, “Các ngươi nhớ kỹ, chuyến đi này quan hệ trọng đại, cần phải đảm bảo sự an toàn của Thái tiên sinh, nếu lão sư bị rớt một sợi tóc, ta nhất định sẽ lấy thủ cấp của các ngươi. Ta nói chắc chắn sẽ giữ lời, các ngươi nghe rõ ràng chưa?” Lời nói cuối cùng, thì trong lời nói mang theo vô hạn sát khí.

Mà ngay cả Điển Vi không sợ trời , không sợ đất đứng ở phía sau Đổng Phi cũng nhịn không được , rùng mình một cái. Điển Vi xác thực rất dũng mãnh, nhưng dù sao cũng là người sinh sống ở nông thôn, làm sao so được với sát khí của Đổng Phi từ trong thiên quân vạn mã giết ra, thanh âm mặc dù vẫn mang theo một chút non nớt, nhưng lại mơ hồ mang theo một chút hương vị máu tanh.

Chủ công của ta qủa nhiên là sát khí bức người a! Điển Vi ở phía sau âm thầm đánh giá, mà Đổng Thiết cùng với Thành Lễ chấp tay hành lễ, cùng đáp: “Ta nhất định sẽ không phụ sự phó thác của chủ công.”

“Lão sư, mời khởi hành!”

Có người dắt tới một con ngựa, đương nhiên là trừ đi song đăng( Bàn đạp), chỉ sử dụng đơn thuần là ngựa Tây Lương. Mặc dù sau này Thái Ung có thể trở thành lão sư của Đổng Phi, nhưng Đổng Phi vẫn như cũ quyết định, có đôi sự tình tốt nhất là vẫn lén giấu đi.

Đừng nhìn Thái Ung là văn sĩ, nhưng do Khổng lão phu tử truyền xuống lục nghệ, trong đó có Ngự, cái gọi là Ngự ở thời xuân thu gọi là đánh xe, mà cho đến bây giờ cũng không sai biệt lắm chính là cưỡi ngựa. Nếu là đại nho, tất nhiên cũng tinh thông lục nghệ.

Thái Ung đã thay nhung trang, phi thân lên ngựa.

“A Sửu, bảo trọng!”

Phía sau là Thành Lễ cùng với Đổng Thiết bảo hộ, Thái Ung phóng ngựa ly khai doanh địa, theo sát phía sau là mười tên Cự mã sĩ cùng lao ra doanh địa. Mười ba người nhanh chóng tiêu thất trong bóng đêm, rất nhanh đã không nhìn thấy bóng dáng.

Đổng Phi đứng trước cửa của doanh trướng, ước chừng khoảng nửa nén hương thời gian, lúc này mới thở dài một hơi, xoay người hồi doanh địa, vậy mà vừa đi vào doanh địa lại làm cho Đổng phi ngẩn cả người, hắn nhìn thấy một người vừa xa lạ, vừa quen thuộc, nhưng người này hẳn cũng đã ly khái mới đúng chú.

“Đường Chu, ngươi….”

Đổng Phi lúc này mới nhớ tới, vừa rồi vì sao hắn có một loại cảm giác quái dị. Nguyên lai là như vậy! Nhóm người Thái Ung có mười bốn người, nhưng chỉ đi mười ba người. Lúc đó rõ ràng còn có chút không hiểu, hoá ra là thiếu Đường Chu, nói thật ra, Đổng Phi không thích Đường Chu. Tuy rằng cũng là văn sĩ như Hoàng Thiệu, nhưng Đường Chu có vẻ gian xảo hơn, lại càng….Không thể nói rõ, nói chung là người mà làm cho người ta khó mà tin tưởng. Cho nên Đông Phi vô ý bỏ qua người này.

Đường Chu nói: “Ta muốn lưu lại, vì chủ công bày mưu tính kế.”

“Ngươi nói cái gì?”

“Chu trời sinh ra thì đã nhát gan, không chỉ có sợ chết mà còn háo danh, háo lợi, tuy biết rõ đi theo chủ công cực kỳ hung hiểm, nhưng Chu không chút nào sợ hãi….Được rồi, Chu ăn ngay nói thật. Hoàng Thiệu khéo về dương mưu, mà không thiện âm mưu. Chuyến đi này chỉ có dương mưu cùng với âm mưu cùng sử dụng thì mới có thể đảm bảo bình an. Mà Chu lại không muốn buông tha cơ hội tốt như vậy, một cơ hội để lấy tín nhiệm của chủ công.”

Tiểu nhân rất đáng ghét, nhưng có đôi lúc cũng rất đáng yêu.

Đổng Phi, Điển Vi cùng với Hoàng Thiệu nhịn không được nở nụ cười. gã tiểu nhân này a, lúc nào cũng không quên mất việc lợi cho mình!

“Đường Chu, ngươi cũng đã biết, chuyến đi này rất hung hiểm, là chết người đó.”

Đường Chu cũng cười nói: “ Chu đương nhiên minh bạch, nhưng Chu lại càng minh bạch một đạo lý, đó chính là phú quý hiểm trung cầu. Mạng người ti tiện như cẩu, nếu có thể nhân cơ hội này mà đánh ra một hồi phú quý, cho dù chém đầu của Chu, Chu cũng muốn đánh cược một lần.”

Đổng Phi lắc đầu cười, “Đã như vậy thì hãy đi thu thập đi…Được rồi, đem quần áo văn sĩ của ngươi thay đổi đi.”

“Vâng!”

Đường Chu vui mừng chạy đi thay quần áo, Điển Vi nhịn không được hỏi: “ Chủ công, có Đường Chu đi theo, có vướng bận hay không?”

“Nếu là vướng bận, vậy thì giết đi thôi.”

Hoàng Thiệu đứng bên cạnh run bắn cả người, chủ công nhà mình cũng không phải thiện nam tín nữ, những lời này chắc không phải vui đùa, không chỉ nói với Đường Chu, chỉ sợ đối với mình cũng như thế này. Bất quá cũng tốt, đi theo chủ công như vậy mới có điểm ý tứ.

Trời vừa sáng, Điển Tấn cùng đoàn xe chậm rãi chạy ra doanh địa.

Ba huynh đệ Điển Hữu sống chết muốn lưu lại trợ giúp Đổng Phi. Nhưng Đổng Phi biết loại ngàn dặm bôn tập cũng không phải bọn nhóc hơn mười tuổi có thể chịu đựng. Hắn lúc trước có thể ngang dọc ở Tây Bắc, nói trắng ra đó vận khí, mượn mâu thuẫn của khương nhân để cầu sinh tồn. mà thiên phú của bản thân Đổng Phi thì người thường không thể so được, thân thể hắn to lớn, từ nhỏ đã luyện võ nghệ, hơn nữa lại tập luyện Ngũ cầm hí hơn mười năm. Cho nên nói trắng ra, ba huynh đệ Điển Hữu còn lâu mới bằng được Đổng Phi. Khuyên can mãi mới làm cho ba hài tử rời đi cùng với đoàn xe.

Bây giờ trong doanh địa chỉ có hai mươi người, hơn nữa đều là những người trước kia cùng chiến đấu cùng với Đổng Phi ở chiến trường Tây Bắc, Cự ma sĩ. Luận chiến pháp, bọn họ không có kỹ càng như đám người Thành gia, nhưng nói về cung, ngựa thì còn trên đám người Thành gia một bậc. Trọng yếu nhất là, những người này từng đã trải qua thời gian mấy ngày không ngủ, liên tục chiến đấu. Mà những điểm này đối với lần hành động lần này phá lệ trọng yếu.

Mặt trời đã lên cao, ánh dương quang chiếu rọi khắp nơi. Đổng Phi đem đại chuỳ dắt trên lưng một con ngựa, còn mình thì ngồi trên tượng long, đem trảm mã kiếm giắt ngay bên hông tượng long, chỉ cần Đổng Phi đứng dậy là có thể thuận lợi rút kiếm.

“Các huynh đệ, một năm trước các ngươi cùng ta liên tục chiến đấu ở các chiến trường Tây bắc, hơn mười vạn khương nhân bị chúng ta làm chật vật không chịu nổi…..Hôm nay, chúng ta đối mặt với cục diện lần thứ hai, mà lần này còn hung hiểm hơn lần trước, địch nhân lần này rất giảo hoạt…. Đường đi lần này của chúng ta rất dài, nguy hiểm cũng rất nhiều, nói không chừng các ngươi sẽ chết…..Nếu hiện tai ai cảm thấy sợ thì có thể ly khai, ta tuyệt đối không ngăn cản, bởi vì….Lần này rất nguy hiểm.”

Hoàng Thiệu cùng với Đường Chu giật mình, nào có lời động viên đội ngũ như thế? Đây không phải là làm cho nhụt chí sao?

Nhưng không ngờ, những…….Cự mã sĩ lại nở nụ cười, có người hát vang bài [ Tần Phong –Không có quần áo]*** ….. Tây Bắc đại địa từng tạo ra một chi thiết kỵ hùng bá thiên hạ, quét ngang sáu nước. Đã lâu không có người phụ xướng, nhưng cách bốn trăm năm sau là có người xướng ở trung nguyên, làm toát ra khí thế hào hùng.

Hoàng Thiệu cùng với Đường Chu tất nhiên biết bài ca này, nhưng lại chưa bao giờ nghe ai xướng đến mức nhiệt huyết sôi trào như vậy.Hai người không tự chủ được năm chặt bảo kiếm trong tay, làm cho các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, thân thể không ngừng run lên. Bọn họ không phải sợ mà là cảm thấy kích động. Có thể sánh vai chiến đấu với đám Hổ lang chi sư,cái chó mà gì phú quý, cái chó má gì là tiền đồ, tất cả đi chết đi.

Hai gã văn sĩ rốt cục sinh ra một loại cảm giác muốn ăn tươi nuốt sống máu của quân địch, bỗng nhiên theo tiếng ca của Cự mã sĩ mà cất theo, liên tục múa bảo kiếm.

Đổng Phi rất kiêu ngạo, đây chính là Cự ma sĩ của hắn. Hắn dám nói những lời như thế, bởi vì hắn biết, Cự ma sĩ sẽ không bao giờ vứt bỏ hắn, có hắn tồn tại thì cự ma sĩ sẽ không sợ hãi…Hắn chính là linh hồn của Cự ma sĩ!

Không cần phải nói dài dòng, có cần khuyến khích không? Không cần, Cự ma sĩ từ chiến trường đi ra không cần khuyến khích, bọn họ sớm đã có giác ngộ lấy giết người làm nguyên tắc của chính mình!

Đổng Phi giơ tay lên, hướng về phía xa chỉ tới, “Xuất phát!”

Tượng long đầu tàu gương mẫu chạy ra khỏi doanh địa, đại chuỳ được Tây lương chiến mã chở đi theo bên cạnh, phía sau là Hoàng Thiệu, Đường Chu, cùng với hai mươi danh Cự ma nhi đang hát vang, đoàn người nhanh chóng rời khỏi doanh địa.

Doanh địa đơn sơ hoả quang tận trời. Đến đây đi Thái bình đạo! Đến đây đi Hoàng cân chết tiệt! Đến đây đi, Trương Giác chết tiệt! Ta ở chỗ này, nếu muốn giết ta thì xông ngựa qua đây. Ta ở phía trước chờ các ngươi đưa tính mệnh đến!

Vô Y( Tần Phong 8)

Hán:

Khởi viết vô y?

Dữ tử đồng bào.

Vương vô hưng sư?

Tu ngã qua mâu.

Dữ tử đồng cừu….

Việt :

Phải chăng bạn thiếu áo dùng?

Áo tôi xin san sẽ cùng với anh.

Nay vua tuyển tướng hưng binh.

Qua mâu tôi đã sắm sanh sẵn rồi.

Cùng nhau ta sẽ đánh đôi.

Cùng nhau ta sẽ ra nơi sa trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện