dọa lui bầy sói
Bầy sói dần dần tụ tập lại, Mộ Dung Đức Âm cũng ngồi dậy, nương theo ánh lửa chưa cháy hết ở bên ngoài, nhìn thấy bóng sói không ngừng di động trên lều.
Vì thế hắn lay Hiên Viên Cực Ngọc tỉnh lại, Hiên Viên Cực Ngọc mới đầu còn mơ mơ màng màng, ngay lập tức hét to một tiếng che bộ ngực của mình, ngẫm lại không đúng, sau đó tay chuyển xuống che cái mông của mình lại.
“Ngươi làm gì! Chúng ta bị bầy sói bao vây!” Mộ Dung Đức Âm chỉ vào lều trại nói.
“A?!!” Tiểu hoàng đế dù sao cũng chỉ là thiếu niên mười lăm tuổi, không có kinh nghiệm ở vùng dã ngoại, trước giờ cũng chưa nghĩ tới có một ngày mình thế nhưng gặp phải loại tình huống này.
“Chúng ta đem toàn bộ các phương pháp hiểu rõ để đối phó với bầy sói đi!” Mộ Dung Đức Âm hai mắt sáng lên nói. Ở trong mắt Hiên Viên Cực Ngọc xem ra, ánh sáng xanh biếc lòe lòe trong đôi mắt Mộ Dung Đức Âm, cùng bầy sói đang ở bên ngoài không có gì khác nhau cả. Vì thế hắn kéo mền che kín bộ ngực của mình, nói: “Chúng ta chơi đoán số, ai thua ai ra ngoài đó làm thức ăn cho lang, người còn lại nhân cơ hội chạy trốn!”
Vì thế Cực Ngọc chậm rãi chìa nắm tay, chuẩn bị cố ý thua Mộ Dung Đức Âm.
“Không cần chơi đoán số, ta đi ra ngoài.” Mộ Dung Đức Âm rất có tinh thần của đội quân tiên phong chủ động chui ra.
“Không cần!! Âm ác ma! Ngươi cố ý để cho ta cả đời phải nhớ rõ ngươi a a a a! Ta không muốn! Ta không muốn bóng hình ngươi sống ở trong trí nhớ của ta!!” Cực Ngọc khóc ròng nói, “Ta mới không muốn mình phải khắc ghi ngươi cả một đời! Để cho ta đi ra làm thức ăn cho sói đi a!” “Ở chỗ này, không cần đi ra.” Trước khi đi ra cửa Mộ Dung Đức Âm xoay đầu lại, nhìn Cực Ngọc nở nụ cười vô hạn ôn nhu, “Cực Ngọc, ngươi nhất định phải làm một vị hoàng đế kiên cường.”
“Ta… Ta…” Cực Ngọc lại nước mắt hoen mi, nức nở nói: “Ngươi cố ý… Là cố ý… …”
Mà Mộ Dung Đức Âm thì kiên quyết đi ra ngoài, cũng đem khe hở lều trại gắt gao buộc chặt.
“Mộ Dung đại ca ————!!!!!!!!” Cực Ngọc tiếng kêu như bị ai ré xách lòng cuối cùng sau khi Mộ Dung Đức Âm rời đi, chấn động khắp cánh đồng bát ngát.
Thật ra thì, Mộ Dung Đức Âm chỉ là muốn ra ngoài nhìn thử một chút bầy sói là cái dạng gì thôi mà.
Hắn bò ra lều trại, chỉ thấy bốn phía vây bầy sói hoang rậm rạp, xem ra cánh đồng bát ngát này chính là nơi tụ tập của bầy sói.
Sau khi Mộ Dung Đức Âm đi ra, bầy sói bắt đầu hết đợt này đến đợt khác tiếng hú vang. Hiên Viên Cực Ngọc tránh ở trong liều trướng run rẩy bịt chặt lỗ tai, không dám bước ra ngoài, đầu óc cũng không dám nghĩ đến cho nên cũng không phát hiện được tình huống hiện tại quỷ dị chừng nào—— dù Mộ Dung Đức Âm có xả thân đi làm đồ nhắm cho bầy sói này thì hiện tại hắn đang bị nhốt ở trong liều, cũng trốn không thoát.
Tràng tiếng tru đáng sợ từ bốn phương tám hướng tập kích tới màng tai Cực Ngọc, hắn đang nằm đó tưởng tượng tới cảnh tượng mình bị gặm cắn thê thảm!
Mà ở bên ngoài, Mộ Dung Đức Âm lại làm một hành động rất kỳ quái—— hắn thế nhưng đi từng bước một tới chỗ bầy sói.
Theo mỗi bước đi của hắn, bầy sói không ngừng lui về phía sau, hình như đối mặt với mãnh thú kì quái nào đó, chẳng qua là cúi đầu nhìn về phía Đức Âm gầm rú, nhưng không có một con sói nào trong đàm dám tới gần.
“Sợ ta sao?” Mộ Dung Đức Âm lạnh lùng cười, “Nếu sợ ta, vì cái gì còn ở chỗ này, chờ chịu chết? Còn không rời đi à?”
Nhưng bày sói dĩ nhiên là nghe không hiểu tiếng người, bởi vậy bầy sói đang rất sợ hãi Mộ Dung Đức Âm, nhưng không có rời đi.
Mộ Dung Đức Âm hé miệng, tựa hồ là ở tiếng hú, nhưng cái loại thanh âm này quỷ dị này nhân loại không cách nào nghe được.
Cho dù Cực Ngọc bịt kín lỗ tai, hắn cũng không có khả năng nghe được thanh âm vượt qua phạm trù của nhân loại, thế nhưng sau khi Mộ Dung Đức Âm hé miệng, một hơi lạnh lẽo đến tột cùng từ đáy lòng dâng lên trái tim từng đợt từng đợt.
Thật quá… Đáng sợ… Là chuyện vừa rồi mới hiện lên trong đầu, kể từ khi lọt lòng tới nay, chưa từng thể nghiệm cái loại cảm giác đáng sợ này…
Thật là đáng sợ… Loại cảm giác này…
Hiên Viên Cực Ngọc nghiêng người té nhào trên mặt đất, hai mắt sững sờ, cuộn thành một đoàn, lẳng lặng đắm chìm ở bên trong nghe không được được âm thanh khủng bố kia.
Hình ảnh mơ hồ, chưa từng xuất hiện trong trí nhớ, ở trong óc của hắn dần dần thành hình.
Kia là vật gì? Xảy ra chuyện gì? Cực Ngọc nhìn chăm chú vào bóng tối phía trước, trong trí nhớ bị cường chế trộn vào một ít hình ảnh quỷ dị ————
Một người phụ nữ.
Người phụ nữ thân trên trần trụi.
Là một người phụ nữ rất đẹp, cũng thực đáng sợ. Xinh đẹp đáng sợ, hết thảy mọi thứ đều mang cho người một loại cảm giác đáng sợ.
“Ta mang thai.” Trên đôi môi đỏ thẳm của người nọ gợi lên một nét tươi cười thoáng hiện, làm cho người ta run sợ.
“Con của ta, là lễ vật mà ngọn núi này ban cho ta.” Nàng vuốt ve bụng của mình, “Đặt tên gì cho nó mới hợp nhỉ, hắn là người gây họa sẽ mang đến cho thế gian này huyết tinh cùng tai hoạ, hắn sẽ đem khủng bố đưa tới cả vùng đất.
Không ai giết được hắn, không ai có thể ngăn cản hắn.
Con của ta,
Đem thế gian này biến thành ngọn nguồn biển máu, hắn đại biểu cho vặn vẹo, hoang đường, tàn nhẫn. Ngươi hy vọng tên hắn là gì?”
Người đàn bà có được mị lực trí mạng, chỉ trong nháy mắt nàng có thể khiến cho hồn phách của ngươi hoàn toàn bị mị lực của nàng găm chặt, đem ngươi tha xuống địa ngục. Trong nháy mắt ngươi có thể yêu nàng như thế, yêu đến hận không thể đem nàng bầm thây vạn đoạn.
Chỉ có cái từ ma nữ này mới thích hợp với nàng.
Gương mặt của người nọ dần dần sát tới gần, tựa hồ đang lắng nghe cái gì.
Một lát sau, nàng lại triểnộ dáng vẻ tươi cười lành lạnh đáng sợ nhưng lại mê hoặc vô cùng:
“Đức Âm, tên này, thực thích hợp với đứa nhỏ trong bụng ta.”
Cực Ngọc gắt gao nhìn chằm chằm vào người phụ nữ ấy —— đây là cái gì?! Đây là cái ký ức đáng sợ gì vậy!! Trong óc của mình bị trộn vào cái gì vậy!!!
Hắn nhìn thấy mẫu thân của Mộ Dung Đức Âm!!!! Trong óc của hắn trộn thêm trí nhớ của mẫu thân Mộ Dung Đức Âm!!! Hắn đã biết sự thật kinh khủng nhất thế gian này!!!!! A a a a a a a a a a a a!!!!
Nương theo sau thanh âm khủng bố chỉ có Đức Âm huyết mạch Úc Sơn có thể phát ra, một ký ức đáng sợ được trộn lẫn vào trong thanh âm kia, một đoạn ngắn cố ý hay vô tình nương theo đó khuếch tán.
Cực Ngọc đại khái chính là nhân loại bị hại duy nhất tại hiện trường chứ sao.
Đêm đã khuya, Mộ Dung Long Sách cùng hoàng đế, Ân Cốt ăn ngủ tại đồng không mông quạnh, may mắn lúc từ thiên cung quay trở lại hạ giới, Mộ Dung Long Sách đã kịp thời đục khoét một chút, cho nên bọn hắn cũng không thiếu chăn đệm, Hoa hồ ly đáng thương vẫn còn đang phải đảm đương nhiệm vụ gác đêm của chó, ai oán ghé vào trước đống lửa, trước mặt bày biện mẫu xương Long Sách ném cho.
“Ngao ô…” Hoa đói khát cùng cực rốt cục khuất nhục cúi đầu, đi cắn cục xương thịt.
Một đêm nhanh chóng trôi qua, sáng hôm sau, Long Sách thu thập xong, dắt hồ ly của mình, tiếp tục hành trình đi tìm kiếm Đức Âm.
Mà lúc này, ở nơi đó chỗ Mộ Dung Đức Âm bầy sói đều bị hắn dọa chạy, hắn chui trở về liều trướng lại phát hiện Cực Ngọc miệng sùi bọt mép, bất đắc dĩ lại nấn ná ở vùng dã ngoại thêm một ngày, chiếu cố cho Cực Ngọc vì kinh hách quá độ mà phát sốt.
Trong lúc Mộ Dung Đức Âm vận nội lực cho hắn chuyển, lấy khăn tay bao lấy khối băng đặt ở trên trán của hắn để hạ sốt, rốt cục Cực Ngọc mơ mơ màng màng mở to mắt, thấy Mộ Dung Đức Âm, hắn gian nan nói: “Ngươi… Mẹ ngươi… …”
“Vì cái lông gì mà mắng ta?” Mộ Dung Đức Âm (⊙⊙)
” Mẹ… Ngươi…” Hiên Viên Cực Ngọc thật sự không có khí lực, nói chuyện đứt quãng.
“Ngươi vẫn là bớt tranh cãi một ít bảo tồn thể lực đi! Ta đi nấu chút cháo trắng cho ngươi ăn.” Mộ Dung Đức Âm vẫn cho rằng Hiên Viên Cực Ngọc đang mắng chửi hắn.
“Ta… Thấy… Mẹ ngươi…” Cực Ngọc khóc không ra nước mắt, vẫn còn đang cố gắng giãy dụa.
Nhưng mà Mộ Dung Đức Âm căn bản không nghe hắn.
Lần này Mộ Dung Đức Âm lấy bao gạo bọn hắn mang theo ra, bắt đầu nhóm lửa ở cửa, nấu cháo. Quẹt hoài mà lửa không cháy, hắn tức giận dứt khoát dùng nội lực đốt lửa, sau đó đem nồi bắt lên bếp, bỏ gạo với nước vào. Đời này đây là lần đầu tiên Mộ Dung Đức Âm nấu cháo, bên người lại không có người chỉ đạo, đành phải tự mình tìm tòi.
Vì thế nồi cháo này nấu thật lâu cũng chưa nấu xong —— không phải nấu cháo mà chính là cơm sống.
“Ai, nếu có huynh trưởng ở đây thì tốt rồi.” Mộ Dung Đức Âm đối mặt với cánh đồng hoang vu, từ đáy lòng phát ra cảm thán.
Ngay khi hắn vừa dứt lời, người huynh trưởng siêu nhân kia đang trông mong thế nhưng thật sự xuất hiện ở xa xa, dần dần đi tới bên này!
@ Kết thúc bộ này rồi làm quà tết nha 🙂
Bầy sói dần dần tụ tập lại, Mộ Dung Đức Âm cũng ngồi dậy, nương theo ánh lửa chưa cháy hết ở bên ngoài, nhìn thấy bóng sói không ngừng di động trên lều.
Vì thế hắn lay Hiên Viên Cực Ngọc tỉnh lại, Hiên Viên Cực Ngọc mới đầu còn mơ mơ màng màng, ngay lập tức hét to một tiếng che bộ ngực của mình, ngẫm lại không đúng, sau đó tay chuyển xuống che cái mông của mình lại.
“Ngươi làm gì! Chúng ta bị bầy sói bao vây!” Mộ Dung Đức Âm chỉ vào lều trại nói.
“A?!!” Tiểu hoàng đế dù sao cũng chỉ là thiếu niên mười lăm tuổi, không có kinh nghiệm ở vùng dã ngoại, trước giờ cũng chưa nghĩ tới có một ngày mình thế nhưng gặp phải loại tình huống này.
“Chúng ta đem toàn bộ các phương pháp hiểu rõ để đối phó với bầy sói đi!” Mộ Dung Đức Âm hai mắt sáng lên nói. Ở trong mắt Hiên Viên Cực Ngọc xem ra, ánh sáng xanh biếc lòe lòe trong đôi mắt Mộ Dung Đức Âm, cùng bầy sói đang ở bên ngoài không có gì khác nhau cả. Vì thế hắn kéo mền che kín bộ ngực của mình, nói: “Chúng ta chơi đoán số, ai thua ai ra ngoài đó làm thức ăn cho lang, người còn lại nhân cơ hội chạy trốn!”
Vì thế Cực Ngọc chậm rãi chìa nắm tay, chuẩn bị cố ý thua Mộ Dung Đức Âm.
“Không cần chơi đoán số, ta đi ra ngoài.” Mộ Dung Đức Âm rất có tinh thần của đội quân tiên phong chủ động chui ra.
“Không cần!! Âm ác ma! Ngươi cố ý để cho ta cả đời phải nhớ rõ ngươi a a a a! Ta không muốn! Ta không muốn bóng hình ngươi sống ở trong trí nhớ của ta!!” Cực Ngọc khóc ròng nói, “Ta mới không muốn mình phải khắc ghi ngươi cả một đời! Để cho ta đi ra làm thức ăn cho sói đi a!” “Ở chỗ này, không cần đi ra.” Trước khi đi ra cửa Mộ Dung Đức Âm xoay đầu lại, nhìn Cực Ngọc nở nụ cười vô hạn ôn nhu, “Cực Ngọc, ngươi nhất định phải làm một vị hoàng đế kiên cường.”
“Ta… Ta…” Cực Ngọc lại nước mắt hoen mi, nức nở nói: “Ngươi cố ý… Là cố ý… …”
Mà Mộ Dung Đức Âm thì kiên quyết đi ra ngoài, cũng đem khe hở lều trại gắt gao buộc chặt.
“Mộ Dung đại ca ————!!!!!!!!” Cực Ngọc tiếng kêu như bị ai ré xách lòng cuối cùng sau khi Mộ Dung Đức Âm rời đi, chấn động khắp cánh đồng bát ngát.
Thật ra thì, Mộ Dung Đức Âm chỉ là muốn ra ngoài nhìn thử một chút bầy sói là cái dạng gì thôi mà.
Hắn bò ra lều trại, chỉ thấy bốn phía vây bầy sói hoang rậm rạp, xem ra cánh đồng bát ngát này chính là nơi tụ tập của bầy sói.
Sau khi Mộ Dung Đức Âm đi ra, bầy sói bắt đầu hết đợt này đến đợt khác tiếng hú vang. Hiên Viên Cực Ngọc tránh ở trong liều trướng run rẩy bịt chặt lỗ tai, không dám bước ra ngoài, đầu óc cũng không dám nghĩ đến cho nên cũng không phát hiện được tình huống hiện tại quỷ dị chừng nào—— dù Mộ Dung Đức Âm có xả thân đi làm đồ nhắm cho bầy sói này thì hiện tại hắn đang bị nhốt ở trong liều, cũng trốn không thoát.
Tràng tiếng tru đáng sợ từ bốn phương tám hướng tập kích tới màng tai Cực Ngọc, hắn đang nằm đó tưởng tượng tới cảnh tượng mình bị gặm cắn thê thảm!
Mà ở bên ngoài, Mộ Dung Đức Âm lại làm một hành động rất kỳ quái—— hắn thế nhưng đi từng bước một tới chỗ bầy sói.
Theo mỗi bước đi của hắn, bầy sói không ngừng lui về phía sau, hình như đối mặt với mãnh thú kì quái nào đó, chẳng qua là cúi đầu nhìn về phía Đức Âm gầm rú, nhưng không có một con sói nào trong đàm dám tới gần.
“Sợ ta sao?” Mộ Dung Đức Âm lạnh lùng cười, “Nếu sợ ta, vì cái gì còn ở chỗ này, chờ chịu chết? Còn không rời đi à?”
Nhưng bày sói dĩ nhiên là nghe không hiểu tiếng người, bởi vậy bầy sói đang rất sợ hãi Mộ Dung Đức Âm, nhưng không có rời đi.
Mộ Dung Đức Âm hé miệng, tựa hồ là ở tiếng hú, nhưng cái loại thanh âm này quỷ dị này nhân loại không cách nào nghe được.
Cho dù Cực Ngọc bịt kín lỗ tai, hắn cũng không có khả năng nghe được thanh âm vượt qua phạm trù của nhân loại, thế nhưng sau khi Mộ Dung Đức Âm hé miệng, một hơi lạnh lẽo đến tột cùng từ đáy lòng dâng lên trái tim từng đợt từng đợt.
Thật quá… Đáng sợ… Là chuyện vừa rồi mới hiện lên trong đầu, kể từ khi lọt lòng tới nay, chưa từng thể nghiệm cái loại cảm giác đáng sợ này…
Thật là đáng sợ… Loại cảm giác này…
Hiên Viên Cực Ngọc nghiêng người té nhào trên mặt đất, hai mắt sững sờ, cuộn thành một đoàn, lẳng lặng đắm chìm ở bên trong nghe không được được âm thanh khủng bố kia.
Hình ảnh mơ hồ, chưa từng xuất hiện trong trí nhớ, ở trong óc của hắn dần dần thành hình.
Kia là vật gì? Xảy ra chuyện gì? Cực Ngọc nhìn chăm chú vào bóng tối phía trước, trong trí nhớ bị cường chế trộn vào một ít hình ảnh quỷ dị ————
Một người phụ nữ.
Người phụ nữ thân trên trần trụi.
Là một người phụ nữ rất đẹp, cũng thực đáng sợ. Xinh đẹp đáng sợ, hết thảy mọi thứ đều mang cho người một loại cảm giác đáng sợ.
“Ta mang thai.” Trên đôi môi đỏ thẳm của người nọ gợi lên một nét tươi cười thoáng hiện, làm cho người ta run sợ.
“Con của ta, là lễ vật mà ngọn núi này ban cho ta.” Nàng vuốt ve bụng của mình, “Đặt tên gì cho nó mới hợp nhỉ, hắn là người gây họa sẽ mang đến cho thế gian này huyết tinh cùng tai hoạ, hắn sẽ đem khủng bố đưa tới cả vùng đất.
Không ai giết được hắn, không ai có thể ngăn cản hắn.
Con của ta,
Đem thế gian này biến thành ngọn nguồn biển máu, hắn đại biểu cho vặn vẹo, hoang đường, tàn nhẫn. Ngươi hy vọng tên hắn là gì?”
Người đàn bà có được mị lực trí mạng, chỉ trong nháy mắt nàng có thể khiến cho hồn phách của ngươi hoàn toàn bị mị lực của nàng găm chặt, đem ngươi tha xuống địa ngục. Trong nháy mắt ngươi có thể yêu nàng như thế, yêu đến hận không thể đem nàng bầm thây vạn đoạn.
Chỉ có cái từ ma nữ này mới thích hợp với nàng.
Gương mặt của người nọ dần dần sát tới gần, tựa hồ đang lắng nghe cái gì.
Một lát sau, nàng lại triểnộ dáng vẻ tươi cười lành lạnh đáng sợ nhưng lại mê hoặc vô cùng:
“Đức Âm, tên này, thực thích hợp với đứa nhỏ trong bụng ta.”
Cực Ngọc gắt gao nhìn chằm chằm vào người phụ nữ ấy —— đây là cái gì?! Đây là cái ký ức đáng sợ gì vậy!! Trong óc của mình bị trộn vào cái gì vậy!!!
Hắn nhìn thấy mẫu thân của Mộ Dung Đức Âm!!!! Trong óc của hắn trộn thêm trí nhớ của mẫu thân Mộ Dung Đức Âm!!! Hắn đã biết sự thật kinh khủng nhất thế gian này!!!!! A a a a a a a a a a a a!!!!
Nương theo sau thanh âm khủng bố chỉ có Đức Âm huyết mạch Úc Sơn có thể phát ra, một ký ức đáng sợ được trộn lẫn vào trong thanh âm kia, một đoạn ngắn cố ý hay vô tình nương theo đó khuếch tán.
Cực Ngọc đại khái chính là nhân loại bị hại duy nhất tại hiện trường chứ sao.
Đêm đã khuya, Mộ Dung Long Sách cùng hoàng đế, Ân Cốt ăn ngủ tại đồng không mông quạnh, may mắn lúc từ thiên cung quay trở lại hạ giới, Mộ Dung Long Sách đã kịp thời đục khoét một chút, cho nên bọn hắn cũng không thiếu chăn đệm, Hoa hồ ly đáng thương vẫn còn đang phải đảm đương nhiệm vụ gác đêm của chó, ai oán ghé vào trước đống lửa, trước mặt bày biện mẫu xương Long Sách ném cho.
“Ngao ô…” Hoa đói khát cùng cực rốt cục khuất nhục cúi đầu, đi cắn cục xương thịt.
Một đêm nhanh chóng trôi qua, sáng hôm sau, Long Sách thu thập xong, dắt hồ ly của mình, tiếp tục hành trình đi tìm kiếm Đức Âm.
Mà lúc này, ở nơi đó chỗ Mộ Dung Đức Âm bầy sói đều bị hắn dọa chạy, hắn chui trở về liều trướng lại phát hiện Cực Ngọc miệng sùi bọt mép, bất đắc dĩ lại nấn ná ở vùng dã ngoại thêm một ngày, chiếu cố cho Cực Ngọc vì kinh hách quá độ mà phát sốt.
Trong lúc Mộ Dung Đức Âm vận nội lực cho hắn chuyển, lấy khăn tay bao lấy khối băng đặt ở trên trán của hắn để hạ sốt, rốt cục Cực Ngọc mơ mơ màng màng mở to mắt, thấy Mộ Dung Đức Âm, hắn gian nan nói: “Ngươi… Mẹ ngươi… …”
“Vì cái lông gì mà mắng ta?” Mộ Dung Đức Âm (⊙⊙)
” Mẹ… Ngươi…” Hiên Viên Cực Ngọc thật sự không có khí lực, nói chuyện đứt quãng.
“Ngươi vẫn là bớt tranh cãi một ít bảo tồn thể lực đi! Ta đi nấu chút cháo trắng cho ngươi ăn.” Mộ Dung Đức Âm vẫn cho rằng Hiên Viên Cực Ngọc đang mắng chửi hắn.
“Ta… Thấy… Mẹ ngươi…” Cực Ngọc khóc không ra nước mắt, vẫn còn đang cố gắng giãy dụa.
Nhưng mà Mộ Dung Đức Âm căn bản không nghe hắn.
Lần này Mộ Dung Đức Âm lấy bao gạo bọn hắn mang theo ra, bắt đầu nhóm lửa ở cửa, nấu cháo. Quẹt hoài mà lửa không cháy, hắn tức giận dứt khoát dùng nội lực đốt lửa, sau đó đem nồi bắt lên bếp, bỏ gạo với nước vào. Đời này đây là lần đầu tiên Mộ Dung Đức Âm nấu cháo, bên người lại không có người chỉ đạo, đành phải tự mình tìm tòi.
Vì thế nồi cháo này nấu thật lâu cũng chưa nấu xong —— không phải nấu cháo mà chính là cơm sống.
“Ai, nếu có huynh trưởng ở đây thì tốt rồi.” Mộ Dung Đức Âm đối mặt với cánh đồng hoang vu, từ đáy lòng phát ra cảm thán.
Ngay khi hắn vừa dứt lời, người huynh trưởng siêu nhân kia đang trông mong thế nhưng thật sự xuất hiện ở xa xa, dần dần đi tới bên này!
@ Kết thúc bộ này rồi làm quà tết nha 🙂
Danh sách chương