Sóng gió thực hư Đức Âm
Đồng không mông quạnh, yên tĩnh, mênh mông, là nơi thích hợp để người trầm tư nhất.
Mộ Dung Đức Âm mặc quần áo tươi tả, đi chân trần ngồi ở vách đá, ngắm dải ráng màu lúc mặt trời xuống núi. Y phục của hắn xé toang để nhóm lửa, hơn nữa bị cây cối kéo sướt, cho nên hiện tại bộ quần áo đang mặc trên người rất giống tên ăn mày.
Song Thủ Xà cũng không khá hơn chút nào, dùng một cọng cỏ bện thành sợi dây buộc tóc qua loa, trên mặt đều là vết bẩn, râu mép đã mọc rồi, Mộ Dung Đức Âm chẳng còn chỗ nào tốt hơn.
“Thủ Xà, đây tuyệt đối là ván cờ huynh trường nhà ta cố ý bày ra, là hắn, nhất định là hắn.” Mộ Dung Đức Âm đưa lưng về phía hắn nói, Song Thủ Xà nhìn bóng lưng Mộ Dung Đức Âm, dùng đầu lưỡi l**m l**m đôi môi khô khốc khô nẻ, nói: “Ngươi nói rất chính xác, chính là huynh trưởng ngươi vạch kế hoạch, kỳ thật trước khi rời hắn có nói với ta.”
“Hắn nói gì với ngươi?” Mộ Dung Đức Âm. “Hắn nói, cần tôi luyện ngươi một trận, không thể để cho ngươi tiếp tục làm tên ăn hàng, nếm trải trong khổ đau, mới là người trên người. Cho nên thiết kế bố cục này, hơn nữa hắn không hy vọng thân phận của ngươi bị công bố ở trên giang hồ, chỉ cần xoay chuyển Đại Ma giáo vào chỗ tối, đủ để đe doạ hoàng đế là đủ rồi.
Mộ Dung Đức Âm mãi mãi là đệ đệ của Mộ Dung Long Sách. Có thể nói, đây là hắn cố gắng lớn nhất nhằm duy trì cuộc sống yên bình của các ngươi.” Song Thủ Xà lúc này nói nhiều như thế, cảm thấy được có chút khát nước, có thể là do bọn hắn ở vùng núi hoang dã ngoại trừ hứng nước mưa ra thì không tìm thấy nguồn nước. Lúc ấy đi rất vội, cũng không mang theo túi nước, chỉ đành phải tự mình nạo cái chén gỗ, hiện tại nếu còn kéo dài không tìm thấy nước, chỉ sợ hai người phải chết khát ở đây vùng đất hoang phía Tây Nam này mất.
“Kỳ thật, hắn cũng không ngờ chúng ta sẽ rơi vào tình cảnh nên nông nổi thế này, ” Song Thủ Xà đi tới nói, “Nếu lúc trước chúng ta không trốn khỏi sơn trang Chính Nghĩa thì tốt rồi.”
Cổ đại tin tức không nhanh nhạy, cho dù trước tiên tin tức gửi cho Mộ Dung Long Sách chỉ sợ cũng phải mất mười mấy ngày mới đến, thế cho nên Mộ Dung Long Sách chạy về Băng Tiễu Thành xử lý công việc còn chưa biết bây giờ đệ đệ của mình đang ở cánh đồng hoang vu làm người hoang dã, bằng không hắn đi cũng muốn bò về. Chuyện kể rằng, lúc trước hắn xác thật đã hạ quyết tâm rất lớn mới để cho Đức Âm đi ra ngoài rèn luyện, vì thế nên mới vội vàng quắp mông chạy đi, lúc đó cũng là cực kì nghiến răng nghiến lợi để cho mình rời đi, tạo điều kiện cho Đức Âm tự mình thể nghiệm cơ hội sinh tồn.
Trong truyền thuyết, sư tử đều là đem sư tử con đẩy xuống sườn núi để dạy cho chúng nó học được cách sống sót. Đức Âm không có khả năng cả đời núp dưới đôi cánh bao bọc của mình, tương lai hắn cần phải chưởng quản thế lực Ma giáo khổng lồ, nhóm thế lực này đang trong quá trình chuyển đổi sang hoạt động bí mật, chuẩn bị nghênh đón thiếu chủ bóng tối chân chính! Cho nên, hắn nhất định buộc mình tàn nhẫn rời đi! Để Đức Âm tự mình học cách lăn lộn trườn bò đi!!
Vì vậy lý do ngược tâm, Long Sách ở phía xa chỗ Băng Tiễu Thành đã liên tục mấy ngày liền ăn không ngon ngủ không yên, mỗi khi nằm xuống cũng là từ trong cơn ác mộng giật mình tỉnh lại.
Hắn muốn chiến thắng chứng cuồng đệ của mình!! Mộ Dung Long Sách vì vượt qua nỗi lo âu đáng sợ kia của mình, mỗi đêm đều bị ác mộng làm tỉnh giấc, ra ngoài sân viện hứng một chậu nước lạnh giội tưới xuống đầu.
Trong khoảng thời gian hắn thống khổ nhất, cố tình đại diện phe liên minh chính đạo Ngụy Chính Phong đột nhiên dẫn binh tới cửa hỏi tội, bảo hắn mời Mộ Dung Đức Âm thật sự ra. Thì ra Ngụy Chính Phong và Lý Tư Hàm trở mặt thành thù, Lý Tư Hàm cái tên mình mẩy vai u thịt bắp không biết nghe từ đâu được tin tức Mộ Dung Đức Âm bị bắt, liền dẫn binh mã xông vào sơn trang Chính Nghĩa cứu người. Bên trong phát sinh hiểu lầm, nghĩ rằng Ngụy Chính Phong chém đứt hai chân Đức Âm rồi nhốt lại.
Lúc hai người gặp mặt, trong lúc tình thế cấp bách Lý Tư Hàm làm lộ thân phận thật của Đức Âm, Ngụy Chính Phong thì nghĩ Lý Tư Hàm đến đây cướp người. Hai người vung tay, cuối cùng hai hổ cắn nhau, lúc tỉnh hồn lại thì Đức Âm đã bỏ chạy không còn bóng dáng. Trong lòng Ngụy Chính Phong sinh nghi, ra roi thúc ngựa một nắng hai sương chạy tới Băng Tiễu Thành, điều tra chân tướng.
Phải biết rằng, lúc từ trong miệng Lý Tư Hàm biết được Mộ Dung Đức Âm chính là Nhâm Tử Ngọc, tim của hắn có trong khoảnh khắc đau đớn đến tột cùng vì bị người bị phản bội—— hắn trăm triệu không ngờ tới, xưa nay Mộ Dung Long Sách mà hắn một lòng kính ngưỡng ấy vậy mà thông đồng với ma đầu, lại càng không thể tưởng tượng được chuyện Nhâm Tử Ngọc gãy chân có liên quan tới Mộ Dung Long Sách nguỵ quân tử ra vẻ đạo mạo này! Hắn nhất định phải điều tra rõ chân tướng!! Bất luận phải trả bất cứ cái giá nào!!
Trong chốn võ lâm người nào mà không biết, Ngụy Chính Phong thật sự nghiêm túc lên thì vướng víu khó nhai hơn cả ác quỷ, hơn nữa chân tướng bị hắn vạch trần thì toàn bộ kế hoạch của Long Sách sẽ bị đổ sông đổ bể. Long Sách biết rõ lợi hại trong đó, cùng lúc mắng to Lý Tư Hà phá hư chuyện tốt của hắn, cùng lúc chỉ đành phải tạm thời tìm người giả làm Mộ Dung Đức Âm. Chính là dõi mắt khắp Băng Tiễu Thành, đi nơi nào tìm mỹ nhân tao nhã tuyệt sắc có sẵn có thể so sánh với Đức Âm đây?!!
Long Sách suy trước tính sau, vì thế trước lúc trời tối sắp đến lúc phải có câu trả lời rõ ràng với Ngụy Chính Phong, đành bí mật viếng thăm nam quán lớn nhất Băng Tiễu Thành—— Nghiên Đệ quán. Nam quán này là do năm đó hắn đầu tư xây dựng, tài nguyên của nhóm tiểu quan trong này đủ sức để sánh ngang địa vị nam quán hàng đầu của Giang Nam, trong đó hoa khôi là do một tay Long Sách vun trồng.
Hoa khôi nơi này tên là Như Âm, khuôn mặt đầu lông mày đều là do Long Sách căn cứ theo bộ dạng Đức Âm chọn lựa, đáng tiếc dù cho Như Âm mỹ mạo tuyệt sắc khuynh đảo nhân gian, nhưng so với Mộ Dung Đức Âm vẫn là kém một đoạn lớn.
Giờ này khắc này, không có phương pháp nào tốt hơn với việc tìm hoa khôi Như Âm do mình một tay vun trồng!
Vì thế Long Sách rất nhanh từ trong quán Nghiên Đệ điều tra Như Âm, đón về sơn trang giả làm đệ đệ, cũng đem các loại quy củ, nên nói cái gì đều phải nhất nhất căn dặn Như Âm. Như Âm thật sự rất nghe lời, lại thông minh, một chút đã hiểu, vì thế không mất bao lâu, Như Âm căn cứ theo lời dặn dò của Long Sách, từ hoa khôi mị hoặc người đời nhanh chóng biến hoá thành thiếu gia thế gia ốm yếu quạnh quẽ cao quý. Kỹ xảo biểu diễn của hắn rất tinh xảo, ngay cả Long Sách cũng không tránh khỏi liên tục khen ngợi.
Nhưng mà Như Âm cũng không kể công, chỉ là cười ngọt ngào: “Đều là thành chủ ngài dạy giỏi, tiểu nhân toàn bộ là nhờ ngài vun trồng mới có ngày hôm nay.”
Long Sách nói: “Ngươi diễn không sai, ngày mai cứ dựa theo như thế ta dẫn ngươi đi gặp khách nhân, sắc trời không còn sớm, ngươi đi ngủ đi!”
Như Âm hai mắt đưa tình ẩn tình, cố ý nói: “Thành chủ, đêm thu rét lạnh, ngài không muốn cần ấm giường sao?”
Ngụ ý, là hỏi Long Sách có cần hắn thị tẩm hay không.
Long Sách hưng trí thiếu hụt trả lời: “Ta còn có rất nhiều công vụ phải xử lý, hôm nay không có hưng trí.”
“Vậy, tiểu nhân cáo lui.” Như Âm là người thông minh, lập tức hiểu ý, cung kính rời đi.
Nhưng mà, thoáng chốc rời khỏi cửa, đưa lưng về phía cửa phòng Như Âm lộ ra biểu tình sâu xa thi vị —— hắn là ai chứ? Là đứa nhỏ ăn mày năm đó lưu lạc đầu đường xó chợ không đáng một đồng! Hắn vốn tên là Trương Tiểu Nhị, là tú bà Nghiên Đệ quán đổi tên cho hắn thành Như Âm. Từ lúc hắn bước chân vào quán Nghiên Đệ được cho biết, muốn sống sót con đường duy nhất chính là không từ một thủ đoạn nào trèo lên cao, cho nên hắn luôn luôn bắt buộc mình tuyệt đối không thể ngã xuống, phải đem tất cả những người khác dẫm nát hết thảy dưới chân! Bởi vì hắn phải dùng mồ hôi và máu tươi phấn đấu ngày đêm, mới có được địa vị ngày hôm nay ở trong thanh lâu, nhưng những thứ đó còn chưa đủ!
Như Âm âm thầm nắm chặt nắm tay.
Hắn mới không cần cả đời chỉ làm tiểu quan thấp hèn! Hắn muốn có được mọi thứ! Hắn phải trở thành Nhị thiếu gia chân chính, lật đổ địa vị của cái tên thiếu gia phế vật Mộ Dung Đức Âm chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết kia!!
Đồng không mông quạnh, yên tĩnh, mênh mông, là nơi thích hợp để người trầm tư nhất.
Mộ Dung Đức Âm mặc quần áo tươi tả, đi chân trần ngồi ở vách đá, ngắm dải ráng màu lúc mặt trời xuống núi. Y phục của hắn xé toang để nhóm lửa, hơn nữa bị cây cối kéo sướt, cho nên hiện tại bộ quần áo đang mặc trên người rất giống tên ăn mày.
Song Thủ Xà cũng không khá hơn chút nào, dùng một cọng cỏ bện thành sợi dây buộc tóc qua loa, trên mặt đều là vết bẩn, râu mép đã mọc rồi, Mộ Dung Đức Âm chẳng còn chỗ nào tốt hơn.
“Thủ Xà, đây tuyệt đối là ván cờ huynh trường nhà ta cố ý bày ra, là hắn, nhất định là hắn.” Mộ Dung Đức Âm đưa lưng về phía hắn nói, Song Thủ Xà nhìn bóng lưng Mộ Dung Đức Âm, dùng đầu lưỡi l**m l**m đôi môi khô khốc khô nẻ, nói: “Ngươi nói rất chính xác, chính là huynh trưởng ngươi vạch kế hoạch, kỳ thật trước khi rời hắn có nói với ta.”
“Hắn nói gì với ngươi?” Mộ Dung Đức Âm. “Hắn nói, cần tôi luyện ngươi một trận, không thể để cho ngươi tiếp tục làm tên ăn hàng, nếm trải trong khổ đau, mới là người trên người. Cho nên thiết kế bố cục này, hơn nữa hắn không hy vọng thân phận của ngươi bị công bố ở trên giang hồ, chỉ cần xoay chuyển Đại Ma giáo vào chỗ tối, đủ để đe doạ hoàng đế là đủ rồi.
Mộ Dung Đức Âm mãi mãi là đệ đệ của Mộ Dung Long Sách. Có thể nói, đây là hắn cố gắng lớn nhất nhằm duy trì cuộc sống yên bình của các ngươi.” Song Thủ Xà lúc này nói nhiều như thế, cảm thấy được có chút khát nước, có thể là do bọn hắn ở vùng núi hoang dã ngoại trừ hứng nước mưa ra thì không tìm thấy nguồn nước. Lúc ấy đi rất vội, cũng không mang theo túi nước, chỉ đành phải tự mình nạo cái chén gỗ, hiện tại nếu còn kéo dài không tìm thấy nước, chỉ sợ hai người phải chết khát ở đây vùng đất hoang phía Tây Nam này mất.
“Kỳ thật, hắn cũng không ngờ chúng ta sẽ rơi vào tình cảnh nên nông nổi thế này, ” Song Thủ Xà đi tới nói, “Nếu lúc trước chúng ta không trốn khỏi sơn trang Chính Nghĩa thì tốt rồi.”
Cổ đại tin tức không nhanh nhạy, cho dù trước tiên tin tức gửi cho Mộ Dung Long Sách chỉ sợ cũng phải mất mười mấy ngày mới đến, thế cho nên Mộ Dung Long Sách chạy về Băng Tiễu Thành xử lý công việc còn chưa biết bây giờ đệ đệ của mình đang ở cánh đồng hoang vu làm người hoang dã, bằng không hắn đi cũng muốn bò về. Chuyện kể rằng, lúc trước hắn xác thật đã hạ quyết tâm rất lớn mới để cho Đức Âm đi ra ngoài rèn luyện, vì thế nên mới vội vàng quắp mông chạy đi, lúc đó cũng là cực kì nghiến răng nghiến lợi để cho mình rời đi, tạo điều kiện cho Đức Âm tự mình thể nghiệm cơ hội sinh tồn.
Trong truyền thuyết, sư tử đều là đem sư tử con đẩy xuống sườn núi để dạy cho chúng nó học được cách sống sót. Đức Âm không có khả năng cả đời núp dưới đôi cánh bao bọc của mình, tương lai hắn cần phải chưởng quản thế lực Ma giáo khổng lồ, nhóm thế lực này đang trong quá trình chuyển đổi sang hoạt động bí mật, chuẩn bị nghênh đón thiếu chủ bóng tối chân chính! Cho nên, hắn nhất định buộc mình tàn nhẫn rời đi! Để Đức Âm tự mình học cách lăn lộn trườn bò đi!!
Vì vậy lý do ngược tâm, Long Sách ở phía xa chỗ Băng Tiễu Thành đã liên tục mấy ngày liền ăn không ngon ngủ không yên, mỗi khi nằm xuống cũng là từ trong cơn ác mộng giật mình tỉnh lại.
Hắn muốn chiến thắng chứng cuồng đệ của mình!! Mộ Dung Long Sách vì vượt qua nỗi lo âu đáng sợ kia của mình, mỗi đêm đều bị ác mộng làm tỉnh giấc, ra ngoài sân viện hứng một chậu nước lạnh giội tưới xuống đầu.
Trong khoảng thời gian hắn thống khổ nhất, cố tình đại diện phe liên minh chính đạo Ngụy Chính Phong đột nhiên dẫn binh tới cửa hỏi tội, bảo hắn mời Mộ Dung Đức Âm thật sự ra. Thì ra Ngụy Chính Phong và Lý Tư Hàm trở mặt thành thù, Lý Tư Hàm cái tên mình mẩy vai u thịt bắp không biết nghe từ đâu được tin tức Mộ Dung Đức Âm bị bắt, liền dẫn binh mã xông vào sơn trang Chính Nghĩa cứu người. Bên trong phát sinh hiểu lầm, nghĩ rằng Ngụy Chính Phong chém đứt hai chân Đức Âm rồi nhốt lại.
Lúc hai người gặp mặt, trong lúc tình thế cấp bách Lý Tư Hàm làm lộ thân phận thật của Đức Âm, Ngụy Chính Phong thì nghĩ Lý Tư Hàm đến đây cướp người. Hai người vung tay, cuối cùng hai hổ cắn nhau, lúc tỉnh hồn lại thì Đức Âm đã bỏ chạy không còn bóng dáng. Trong lòng Ngụy Chính Phong sinh nghi, ra roi thúc ngựa một nắng hai sương chạy tới Băng Tiễu Thành, điều tra chân tướng.
Phải biết rằng, lúc từ trong miệng Lý Tư Hàm biết được Mộ Dung Đức Âm chính là Nhâm Tử Ngọc, tim của hắn có trong khoảnh khắc đau đớn đến tột cùng vì bị người bị phản bội—— hắn trăm triệu không ngờ tới, xưa nay Mộ Dung Long Sách mà hắn một lòng kính ngưỡng ấy vậy mà thông đồng với ma đầu, lại càng không thể tưởng tượng được chuyện Nhâm Tử Ngọc gãy chân có liên quan tới Mộ Dung Long Sách nguỵ quân tử ra vẻ đạo mạo này! Hắn nhất định phải điều tra rõ chân tướng!! Bất luận phải trả bất cứ cái giá nào!!
Trong chốn võ lâm người nào mà không biết, Ngụy Chính Phong thật sự nghiêm túc lên thì vướng víu khó nhai hơn cả ác quỷ, hơn nữa chân tướng bị hắn vạch trần thì toàn bộ kế hoạch của Long Sách sẽ bị đổ sông đổ bể. Long Sách biết rõ lợi hại trong đó, cùng lúc mắng to Lý Tư Hà phá hư chuyện tốt của hắn, cùng lúc chỉ đành phải tạm thời tìm người giả làm Mộ Dung Đức Âm. Chính là dõi mắt khắp Băng Tiễu Thành, đi nơi nào tìm mỹ nhân tao nhã tuyệt sắc có sẵn có thể so sánh với Đức Âm đây?!!
Long Sách suy trước tính sau, vì thế trước lúc trời tối sắp đến lúc phải có câu trả lời rõ ràng với Ngụy Chính Phong, đành bí mật viếng thăm nam quán lớn nhất Băng Tiễu Thành—— Nghiên Đệ quán. Nam quán này là do năm đó hắn đầu tư xây dựng, tài nguyên của nhóm tiểu quan trong này đủ sức để sánh ngang địa vị nam quán hàng đầu của Giang Nam, trong đó hoa khôi là do một tay Long Sách vun trồng.
Hoa khôi nơi này tên là Như Âm, khuôn mặt đầu lông mày đều là do Long Sách căn cứ theo bộ dạng Đức Âm chọn lựa, đáng tiếc dù cho Như Âm mỹ mạo tuyệt sắc khuynh đảo nhân gian, nhưng so với Mộ Dung Đức Âm vẫn là kém một đoạn lớn.
Giờ này khắc này, không có phương pháp nào tốt hơn với việc tìm hoa khôi Như Âm do mình một tay vun trồng!
Vì thế Long Sách rất nhanh từ trong quán Nghiên Đệ điều tra Như Âm, đón về sơn trang giả làm đệ đệ, cũng đem các loại quy củ, nên nói cái gì đều phải nhất nhất căn dặn Như Âm. Như Âm thật sự rất nghe lời, lại thông minh, một chút đã hiểu, vì thế không mất bao lâu, Như Âm căn cứ theo lời dặn dò của Long Sách, từ hoa khôi mị hoặc người đời nhanh chóng biến hoá thành thiếu gia thế gia ốm yếu quạnh quẽ cao quý. Kỹ xảo biểu diễn của hắn rất tinh xảo, ngay cả Long Sách cũng không tránh khỏi liên tục khen ngợi.
Nhưng mà Như Âm cũng không kể công, chỉ là cười ngọt ngào: “Đều là thành chủ ngài dạy giỏi, tiểu nhân toàn bộ là nhờ ngài vun trồng mới có ngày hôm nay.”
Long Sách nói: “Ngươi diễn không sai, ngày mai cứ dựa theo như thế ta dẫn ngươi đi gặp khách nhân, sắc trời không còn sớm, ngươi đi ngủ đi!”
Như Âm hai mắt đưa tình ẩn tình, cố ý nói: “Thành chủ, đêm thu rét lạnh, ngài không muốn cần ấm giường sao?”
Ngụ ý, là hỏi Long Sách có cần hắn thị tẩm hay không.
Long Sách hưng trí thiếu hụt trả lời: “Ta còn có rất nhiều công vụ phải xử lý, hôm nay không có hưng trí.”
“Vậy, tiểu nhân cáo lui.” Như Âm là người thông minh, lập tức hiểu ý, cung kính rời đi.
Nhưng mà, thoáng chốc rời khỏi cửa, đưa lưng về phía cửa phòng Như Âm lộ ra biểu tình sâu xa thi vị —— hắn là ai chứ? Là đứa nhỏ ăn mày năm đó lưu lạc đầu đường xó chợ không đáng một đồng! Hắn vốn tên là Trương Tiểu Nhị, là tú bà Nghiên Đệ quán đổi tên cho hắn thành Như Âm. Từ lúc hắn bước chân vào quán Nghiên Đệ được cho biết, muốn sống sót con đường duy nhất chính là không từ một thủ đoạn nào trèo lên cao, cho nên hắn luôn luôn bắt buộc mình tuyệt đối không thể ngã xuống, phải đem tất cả những người khác dẫm nát hết thảy dưới chân! Bởi vì hắn phải dùng mồ hôi và máu tươi phấn đấu ngày đêm, mới có được địa vị ngày hôm nay ở trong thanh lâu, nhưng những thứ đó còn chưa đủ!
Như Âm âm thầm nắm chặt nắm tay.
Hắn mới không cần cả đời chỉ làm tiểu quan thấp hèn! Hắn muốn có được mọi thứ! Hắn phải trở thành Nhị thiếu gia chân chính, lật đổ địa vị của cái tên thiếu gia phế vật Mộ Dung Đức Âm chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết kia!!
Danh sách chương