Sau cái đêm khủng khiếp đó thì anh Chí, anh của thằng bạn em sợ xanh mặt, trong xưởng thì hầu như ai cũng đều nghĩ một điều chắc chắn là trong cái kho đó có những chuyện không bình thường xảy ra. Đến khoảng thời gian sau, khi mà không ai dám bước vào cái kho đó thì phía công ty cũng cho mời thầy về để cầu siêu, trấn yểm cho êm chuyện, hầu như là mỗi tuần đều cúng nhưng có lẽ mọi chuyện vẫn như thế, ban ngày cửa kho vẫn đóng, không ai biết bên trong có gì ngoài số hàng tồn lại ở trong kho là đám ma nơ canh, dù chúng chỉ mới được chuẩn bị đóng gói nhưng sau mấy tháng không ai vào kiểm tra chắc cũng đã cũ kĩ, đóng bụi mất rồi, ban đêm anh Chí tăng ca lâu lâu đi tiểu vẫn không dám đi một mình mà phải rũ thêm một người nữa đi cùng vì nhà vệ sinh nằm ngay sát bên nhà kho, chỉ khoảng 5m thôi... có hôm anh hai thằng Linh đi tiểu chung với một thằng bạn làm chung, đang tiểu ngon trớn thì ánh đèn mờ của cái nhà vệ sinh lâu năm tự dưng giật giật, tự động lắc qua lắc lại làm cho ánh sáng chuyển động chỗ sáng chỗ tối.
Bạn anh Chí bảo:
- Ê Chí, cái đèn hôm nay sao sao á mày ê? Chí: làm sao tao biết được, chắc là gió chớ gì!
Anh bạn: gió con mắt mày, gió nào thổi bay bóng đèn được, có bão à!
Chí: thôi đi mày cứ tự hù dọa mình, lo giải quyết cho xong rồi vô làm tiếp, cũng gần tan rồi đứng đây ngâm quản lí xuống là tôi hai thằng bây giờ.
Anh bạn: ờ ờ
Vừa nói dứt câu thì bóng đèn cũng tắt ngóm, cả hai người giật mình ôm sát vào nhau. Trên trần nhà tiếng lộp cộp bắt đầu vang lên theo từng nhịp tim của hai người thanh niên, ngay cửa nhà vệ sinh thì tiếng ken két va chạm giữa một vật sắc nhọn với bức tường phát ra trong đêm tối, do nhà kho và nhà vệ sinh nằm cũng hơi xa xưởng nên mọi tiếng kêu cứu của anh Chí và anh bạn kia đều vô nghĩa,... giây phút sinh tử biết chắc là thế nào cũng phải chết nên cả hai người đành liều mạng nắm tay nhau và chạy thật nhanh ra khỏi nhà vệ sinh.
1,2,3... cả hai cùng chạy ra khỏi nơi đó. Khi ra tới cửa nhà lúc vụt qua cánh cửa anh bị kéo ghì lại một lúc rồi mới bị văng ra cùng tiếng thét của người bạn, anh Chí vẫn nắm tay anh bạn kia, hai tay nắm rất chặt... chạy ra đến gần xưởng anh Chí thở mới thở phào nhẹ nhỏm quay sang thì đã không thấy anh bạn kia đâu, nhưng... nhưng mà trực giác cho anh biết một điều là anh vẫn đang nắm chắc chặt cánh tay của anh bạn đồng nghiệp kia, anh Chí lau mồ hôi lăn dài trên gương mặt hoảng sợ của anh rồi từ từ nhìn qua bên cánh tay mà anh đang nắm chắc một thứ lúc nãy anh gọi là một phần cơ thể của anh bạn đồng nghiệp.
"Không!"
Anh thét lên đau đớn, anh đang nắm một bên cánh tay bị chặt mất, vậy là anh bạn đồng nghiệp vẫn còn ở trong đó. Anh Chí vừa đi tay vẫn nắm tay bị đứt của anh bạn đồng nghiệp không rời chạy vô xưởng rồi hô hào cho mọi người đến cứu, lúc vừa vô ai cũng kinh hoàng khi thấy anh Chí tay cầm cánh tay ấy đi qua đi lại, sau khi nghe giải thích ngắn gọn mọi người mới tức tốc chạy đến nơi nhà vệ sinh nhưng đã quá muộn... anh bạn kia đã bị một thứ vô hình nào đó cắt rời các chi ra, phần ruột bị moi ra một cách dã mang rồi bị nhét vào đó với đầy vãi vụn và mớ tóc, một vũng máu to đùng dưới đất cạnh cái xác, những vệt máu bắn lên tường cũng vừa mới đây, ai cũng thấy cũng phải quay mặt đi chỗ khác.
Sau tối đêm đó anh hai thằng Linh được cơ quan công an mời lên để lấy lời khai, anh ấy vừa kể vừa khóc. Quả thật là chuyện đêm qua quá sức kinh hoàng với anh Chí, và có lẽ đó sẽ là những kí ức đi theo anh đến suốt đời vì nếu không có người bạn kia mà lúc đó anh đi một mình thì người đang nằm kia chắc chắn là anh chứ không phải ai khác...
Bạn anh Chí bảo:
- Ê Chí, cái đèn hôm nay sao sao á mày ê? Chí: làm sao tao biết được, chắc là gió chớ gì!
Anh bạn: gió con mắt mày, gió nào thổi bay bóng đèn được, có bão à!
Chí: thôi đi mày cứ tự hù dọa mình, lo giải quyết cho xong rồi vô làm tiếp, cũng gần tan rồi đứng đây ngâm quản lí xuống là tôi hai thằng bây giờ.
Anh bạn: ờ ờ
Vừa nói dứt câu thì bóng đèn cũng tắt ngóm, cả hai người giật mình ôm sát vào nhau. Trên trần nhà tiếng lộp cộp bắt đầu vang lên theo từng nhịp tim của hai người thanh niên, ngay cửa nhà vệ sinh thì tiếng ken két va chạm giữa một vật sắc nhọn với bức tường phát ra trong đêm tối, do nhà kho và nhà vệ sinh nằm cũng hơi xa xưởng nên mọi tiếng kêu cứu của anh Chí và anh bạn kia đều vô nghĩa,... giây phút sinh tử biết chắc là thế nào cũng phải chết nên cả hai người đành liều mạng nắm tay nhau và chạy thật nhanh ra khỏi nhà vệ sinh.
1,2,3... cả hai cùng chạy ra khỏi nơi đó. Khi ra tới cửa nhà lúc vụt qua cánh cửa anh bị kéo ghì lại một lúc rồi mới bị văng ra cùng tiếng thét của người bạn, anh Chí vẫn nắm tay anh bạn kia, hai tay nắm rất chặt... chạy ra đến gần xưởng anh Chí thở mới thở phào nhẹ nhỏm quay sang thì đã không thấy anh bạn kia đâu, nhưng... nhưng mà trực giác cho anh biết một điều là anh vẫn đang nắm chắc chặt cánh tay của anh bạn đồng nghiệp kia, anh Chí lau mồ hôi lăn dài trên gương mặt hoảng sợ của anh rồi từ từ nhìn qua bên cánh tay mà anh đang nắm chắc một thứ lúc nãy anh gọi là một phần cơ thể của anh bạn đồng nghiệp.
"Không!"
Anh thét lên đau đớn, anh đang nắm một bên cánh tay bị chặt mất, vậy là anh bạn đồng nghiệp vẫn còn ở trong đó. Anh Chí vừa đi tay vẫn nắm tay bị đứt của anh bạn đồng nghiệp không rời chạy vô xưởng rồi hô hào cho mọi người đến cứu, lúc vừa vô ai cũng kinh hoàng khi thấy anh Chí tay cầm cánh tay ấy đi qua đi lại, sau khi nghe giải thích ngắn gọn mọi người mới tức tốc chạy đến nơi nhà vệ sinh nhưng đã quá muộn... anh bạn kia đã bị một thứ vô hình nào đó cắt rời các chi ra, phần ruột bị moi ra một cách dã mang rồi bị nhét vào đó với đầy vãi vụn và mớ tóc, một vũng máu to đùng dưới đất cạnh cái xác, những vệt máu bắn lên tường cũng vừa mới đây, ai cũng thấy cũng phải quay mặt đi chỗ khác.
Sau tối đêm đó anh hai thằng Linh được cơ quan công an mời lên để lấy lời khai, anh ấy vừa kể vừa khóc. Quả thật là chuyện đêm qua quá sức kinh hoàng với anh Chí, và có lẽ đó sẽ là những kí ức đi theo anh đến suốt đời vì nếu không có người bạn kia mà lúc đó anh đi một mình thì người đang nằm kia chắc chắn là anh chứ không phải ai khác...
Danh sách chương