CHƯƠNG 57
" Ba ba...con sợ."
Đình Huy nghe đến đây thì thất kinh, anh vội dẹp đống hồ sơ trên bàn qua một bên rồi đứng dậy, bận qua loa chiếc áo khoác vào người, sau đó rời khỏi nhà nhanh chóng.
Tốc độ trên xe được tăng đáng kể. Đình Huy băng băng lái xe đến Diệp gia. Nhớ lại giọng điệu lúc nãy của Tiểu Nhiên mà anh bồn chồn, lo lắng.
Giờ này chỉ có Diệp Ân cùng Tiểu Nhiên ở nhà, Diệp Phương hình như lại đi đâu đó.
Suy nghĩ một lúc, anh liền thắng xe. Cuối cùng cũng đến Diệp gia. Căn nhà thoáng chốc lạnh lẽo đến không ngờ. Đình Huy nhíu mày quan sát một chút rồi liền nhấn chuông.
Từ bên trong, Tiểu Nhiên gương mặt trắng nhợt chạy xuống dưới, bàn tay nhỏ run rẫy mở ổ khoá, kéo cửa ra. Vừa thấy Đình Huy đứng đó, bé con liền bay vào người ôm anh cứng ngắt. Nước mắt bắt đầu giàn giụa.
Cảm nhận được con trai mình sợ hãi đến mức nào, Đình Huy mau chóng ẳm bé trên tay, dỗ dành đôi lát rồi cả hai cùng tiến vào bên trong. Đi lên lầu đến phòng Diệp Ân, Đình Huy nhẹ đẩy cửa ra.
Trước mắt anh là một cô gái đang nằm tựa như ngủ say trên giường. Đôi mắt cô khép chặt, tay cũng buông thõng trên nệm. Anh nhìn cảnh đó chẳng hiểu sao lại có cảm giác kỳ quặc đành vội đặt Tiểu Nhiên xuống đất rồi đi đến đó xem xét.
Anh đưa tay lên người cô, toàn thân lạnh ngắt. Chốc chốc anh lại nhíu mày, điện thoại trong túi được lấy ra, anh gọi vào số của xe cứu thương.
Chẳgn mấy chốc xe cứu thương đã đậu dưới nhà. Tiếng còi hú vang inh ỏi, Tiểu Nhiên một bên không hiểu, một bên cũng rất sợ. Bé con leo lên giường ngồi cạnh Diệp Ân, bàn tay nhỏ lay lay cánh tay của cô, mếu máo:
" Cô ơi, cô đừng có ngủ nữa...Cô ơi..."
Đình Huy vừa mới nói chuyện với bác sĩ một chút rồi quay sang ẳm Tiểu Nhiên trên tay, ánh mắt thăng trầm khó tả. Nhìn Diệp Ân được xe cứu thương chở đi, anh mới thở nhẹ ra một hơi.
" Tiểu Nhiên, cô Diệp chỉ bị ngất thôi...Con đừng lo nhé." Nói rồi anh ẳm Tiểu Nhiên xuống dưới nhà.
Ngay lúc này cả hai cùng chạm mặt Diệp Phương ngoài ngõ. Hắn bước vào với vẻ vội vàng, nét lo lắng hiện rõ trên mặt. Lúc nãy anh đã nhanh báo tin cho hắn biết, chắc vì thế mà bây giờ liền trở về.
Hướng mắt đến nhau, cả hai không hẹn mà cùng lên tiếng:
" Diệp Ân thế nào?"
" Anh đã ở đâu?"
Cùng lên tiếng rồi lại cùng im bặt. Sau đó, Đình Huy bước tới, vỗ nhẹ vai hắn như trấn an:
" Diệp Ân có lẽ bị ngất thôi. Anh hãy vào bệnh viện cùng cô ấy, còn Tiểu Nhiên đêm nay sẽ ở nhà tôi..."
Nghe anh nói, Diệp Phương cũng đồng tình mà gật đầu. Sau đó hai người việc ai người nấy lo.
Đình Huy chở Tiểu Nhiên về nhà của mình, còn Diệp Phương lại mau chóng chạy vào bệnh viện xem bệnh tình của Diệp Ân.
Về đến Đình gia, Tiểu Nhiên cảm thấy có chút xa lạ như lần đầu ở Diệp gia. Bé con vẫn như cũ, nắm chặt tay Đình Huy không buông một khắc. Đôi mắt to tròn hướng đến người phụ nữ trung niên trong nhà.
" Ba ba..." Bé con im lặng một lúc lại lên tiếng.
Lúc này, Vu Huyên ngồi ở phòng khách nhẹ nhàng đứng dậy, đi đến gần Tiểu Nhiên, xoa đầu bé con:
" Đây có phải là Tiểu Nhiên của chúng ta không?"
Bà nói một câu rồi lại cười hiền. Nụ cười của bà khiến cho Tiểu Nhiên thập phần ấm áp, cảm giác lo sợ cũng vội vàng tan biến.
Đối lại với nụ cười kia chính là cánh tay nhỏ vòng qua ôm lấy cổ bà, ngoan ngoãn chào hỏi:
" Cháu chào bà. Cháu tên Tiểu Nhiên, là con của ba ba." Nói rồi bé con chỉ tay vào Đình Huy như muốn làm rõ câu nói lúc nãy.
Nghe cháu trai của mình nói vậy, bà càng không kìm lòng được mà hôn một cái lên trán thằng bé, sau đó ngước mắt nhìn Đình Huy:
" Sao đêm hôm lại mang Tiểu Nhiên trở về? Bên Diệp gia có chuyện gì sao?"
Đình Huy đến giờ mới có thể mở lời, anh nhìn mẹ mình rồi lắc đầu, mỉm cười nhàn nhạt:
" Diệp Ân vừa được đưa vào bệnh viện chăm sóc, nhìn chung cũng không có gì đáng lo ngại. Hôm nay Tiểu Nhiên sẽ ở đây để tiện cho Diệp Phương chăm sóc cô ấy."
Nói rồi anh lại cúi người, ẳm Tiểu Nhiên trên tay rồi cùng đi lên lầu.
Tiểu Nhiên vừa bước vào phòng anh thì như một con khỉ con tinh nghịch, tay chân liến thoắng, hoạt động không ngừng. Căn phòng của anh tuy đơn giản và có chút trống trãi, không có nhiều đồ chơi nhưng lại rất ấm áp.
Bé con leo lên giường anh, nằm ôm gối lăn qua lăn lại vài cái rồi cười khình khịch, trêu đùa cùng anh.
Chơi đùa một lúc thật mệt, Tiểu Nhiên mới dần chìm vào giấc ngủ. Đình Huy lúc này ngồi ở bên cạnh, chăm chú quan sát con trai của mình. Nghĩ lại, trẻ con thật mau quên quá.
Rõ ràng lúc nãy, thằng bé còn sợ đến khóc nấc thành tiếng, bây giờ lại cười bi bô như chưa có gì xảy ra. Mà, vậy cũng tốt, đỡ phải lo nghĩ như người lớn bọn họ.
Miên man suy nghĩ một chút, Đình Huy lại nghe tiếng chuông điện thoại reo lên, lần này chính xác là Diệp Phương gọi đến. Anh bình tĩnh bắt máy, bên kia cũng nhanh chóng đề cập vấn đề.
Cả hai nói chuyện rất nhanh, Đình Huy chẳng lâu sau lại cúp máy, bỏ xuống bên cạnh. Ánh mắt anh lúc này sâu hút nhìn đến Tiểu Nhiên, dâng lên trong đó chính là nỗi thương cảm nào đó.
Tâm tình đột nhiên chùng xuống bất ngờ, Đình Huy đưa tay khẽ xoa đầu Tiểu Nhiên rồi cúi thấp mặt, thì thầm vào tai bé:
" Bây giờ ở đây sẽ là nhà của con, Tiểu Nhiên..."
Hàn Di sau khi được Cẩn Siêu chấp nhận cho thử việc, cậu ngày nào cũng hăng hái đến đây để học tập theo hắn. Cái con người lạnh lùng mà cậu từng biết, bây giờ đã đỡ hơn phần nào.
Chí ít, đối với cậu, Cẩn Siêu cũng không quá đỗi lãnh khốc.
Ngồi trong phòng của hắn, cậu tập trung lấy những tờ giấy trắng ra, cầm cây bút chì và bắt đầu trí tưởng tượng của mình.
Hàn Di từ nhỏ đã ưa thích thời trang, lại luôn biết cách chọn quần áo cho mình thật phù hợp với cái mác thời thượng. Hầu như những bộ đồ của cậu đều là đồ hiệu, nhãn hiệu rất nổi tiếng.
Nói chính xác thì cậu là một người rất am hiểu về giới thời trang này. Chính vì điều đó, cậu đam mê luôn cái ngành thiết kế y phục.
Cẩn Siêu sau khi nghe cậu bảo mình có tài lẻ thì hắn đã âm thầm giúp đỡ cậu rất nhiều. Thoạt đầu, hắn đã thử việc cậu bằng cách bảo cậu thiết kế vài bộ y phục cho chủ đề mùa thu.
Hai, ba ngày sau, Hàn Di liền đưa bản thiết kế đến cho hắn xem. Hắn tuy không có mắt thẩm mỹ nhưng người đại diện cho hắn thì ngược lại hoàn toàn.
Anh hoàn toàn hiểu sâu về lĩnh vực này, vì anh chính là người mẫu ảnh nổi tiếng – Sam.
Hàn Di từ khi nhận ra anh chàng lạnh lùng kia là người mẫu ảnh thì cậu suốt ngày tíu tít khen ngợi. Trong mắt cậu, anh là một mẫu người hoàn hảo hơn ai hết.
Vậy mà...vậy mà...cậu chẳng hiểu sao anh có thể yêu một tên khô khốc có phần hung dữ như Cẩn Siêu nhỉ? Ngược lại, Cẩn Siêu yêu anh đến sâu đậm cũng đúng thôi. Anh vừa xinh đẹp, tính tình lại vô cùng tuyệt vời.
" Không lo làm việc mà lại suy nghĩ gì đấy?" Cẩn Siêu từ bên ngoài bất ngờ đi vào, đánh một cái vào đầu Hàn Di khiến cậu giật mình.
Mấy suy nghĩ vẩn vơ lúc nãy cũng bay đi đâu mất tiêu.
Cậu uỷ khuất ôm đầu, gương mặt méo xẹo trưng ra:
" Siêu ca, anh đừng đánh em!!" Nói rồi cậu chống cằm nhìn hắn, cười cười:
" Siêu ca này, Sam không tới ạ?"
Nghe hỏi, Cẩn Siêu mặt mày đen lại, đôi chân mày chau vào nhau, tay chuẩn bị sẵn một cú để giáng xuống đầu ai kia. Vừa thấy hắn sắp động thủ, Hàn Di liền tránh né, đưa tay chặn lại, cười xoà:
" Được rồi, anh bớt nóng nha!! Em chỉ hỏi vu vơ thôi, không có ý định gì với người đó đâu mà..."
Cẩn Siêu nhìn cái vẻ mặt nửa đùa nửa thật kia mà hừ nhẹ một tiếng, sau đó lại ngồi xuống bên cạnh, liếc nhìn bản vẽ:
" Vẽ mẫu mới rồi sao? Mẫu này trông hay đấy, rất lạ nữa!"
Được khen, Hàn Di cười tít mắt:
" A ha ha...Anh lại khen em rồi! Em biết em rất giỏi mà."
Cậu cười hả hê một trận mà không để ý Cẩn Siêu đang nhìn mình với vẻ mặt đăm chiêu, khó hiểu. Hồi sau, hắn mới gõ nhẹ lên bàn, thức tỉnh cậu:
" Này nhóc con, cậu định trốn tránh đến bao giờ?"
" Chuyện gì ạ?" Hàn Di khoé môi hơi cong lên, nghiêng đầu bình tĩnh hỏi.
Thấy cậu giả vờ không hiểu, hắn chau mày:
" Còn chuyện gì nữa? Chuyện giữa cậu cùng con người kia, cậu định trốn mãi thế này sao? Cho dù cậu có công việc mới đi nữa thì...không nên tránh mặt anh ta như vậy. Rõ ràng cậu quá cứng đầu!"
" Em...cứng đầu đến vậy sao?" Hàn Di cười cười ngây ngốc, sau đó thì xoa mũi tỏ vẻ bình thản:
" Siêu ca à, anh từ bao giờ lại lo lắng chuyện của em như vậy a? Anh biết không, chuyện gì đến thì sẽ đến thôi, không cần phải ép buộc mình làm gì. Khi nào em cảm thấy có thể gặp lại thì em nhất định sẽ đi gặp!"
Nghe cậu nói với giọng điệu bất cần, hắn cũng nhún vai đầy ngán ngẩm. Khi xưa, hắn cũng từng suy nghĩ giống cậu. Mọi chuyện cứ để ông trời sắp đặt, chính mình cũng đâu định được duyên nợ?
Nhưng mà cũng có câu thế này:
" Ước mơ sẽ vẫn là ước mơ nếu như bạn chẳng chịu thực hiện nó!"
" Ba ba...con sợ."
Đình Huy nghe đến đây thì thất kinh, anh vội dẹp đống hồ sơ trên bàn qua một bên rồi đứng dậy, bận qua loa chiếc áo khoác vào người, sau đó rời khỏi nhà nhanh chóng.
Tốc độ trên xe được tăng đáng kể. Đình Huy băng băng lái xe đến Diệp gia. Nhớ lại giọng điệu lúc nãy của Tiểu Nhiên mà anh bồn chồn, lo lắng.
Giờ này chỉ có Diệp Ân cùng Tiểu Nhiên ở nhà, Diệp Phương hình như lại đi đâu đó.
Suy nghĩ một lúc, anh liền thắng xe. Cuối cùng cũng đến Diệp gia. Căn nhà thoáng chốc lạnh lẽo đến không ngờ. Đình Huy nhíu mày quan sát một chút rồi liền nhấn chuông.
Từ bên trong, Tiểu Nhiên gương mặt trắng nhợt chạy xuống dưới, bàn tay nhỏ run rẫy mở ổ khoá, kéo cửa ra. Vừa thấy Đình Huy đứng đó, bé con liền bay vào người ôm anh cứng ngắt. Nước mắt bắt đầu giàn giụa.
Cảm nhận được con trai mình sợ hãi đến mức nào, Đình Huy mau chóng ẳm bé trên tay, dỗ dành đôi lát rồi cả hai cùng tiến vào bên trong. Đi lên lầu đến phòng Diệp Ân, Đình Huy nhẹ đẩy cửa ra.
Trước mắt anh là một cô gái đang nằm tựa như ngủ say trên giường. Đôi mắt cô khép chặt, tay cũng buông thõng trên nệm. Anh nhìn cảnh đó chẳng hiểu sao lại có cảm giác kỳ quặc đành vội đặt Tiểu Nhiên xuống đất rồi đi đến đó xem xét.
Anh đưa tay lên người cô, toàn thân lạnh ngắt. Chốc chốc anh lại nhíu mày, điện thoại trong túi được lấy ra, anh gọi vào số của xe cứu thương.
Chẳgn mấy chốc xe cứu thương đã đậu dưới nhà. Tiếng còi hú vang inh ỏi, Tiểu Nhiên một bên không hiểu, một bên cũng rất sợ. Bé con leo lên giường ngồi cạnh Diệp Ân, bàn tay nhỏ lay lay cánh tay của cô, mếu máo:
" Cô ơi, cô đừng có ngủ nữa...Cô ơi..."
Đình Huy vừa mới nói chuyện với bác sĩ một chút rồi quay sang ẳm Tiểu Nhiên trên tay, ánh mắt thăng trầm khó tả. Nhìn Diệp Ân được xe cứu thương chở đi, anh mới thở nhẹ ra một hơi.
" Tiểu Nhiên, cô Diệp chỉ bị ngất thôi...Con đừng lo nhé." Nói rồi anh ẳm Tiểu Nhiên xuống dưới nhà.
Ngay lúc này cả hai cùng chạm mặt Diệp Phương ngoài ngõ. Hắn bước vào với vẻ vội vàng, nét lo lắng hiện rõ trên mặt. Lúc nãy anh đã nhanh báo tin cho hắn biết, chắc vì thế mà bây giờ liền trở về.
Hướng mắt đến nhau, cả hai không hẹn mà cùng lên tiếng:
" Diệp Ân thế nào?"
" Anh đã ở đâu?"
Cùng lên tiếng rồi lại cùng im bặt. Sau đó, Đình Huy bước tới, vỗ nhẹ vai hắn như trấn an:
" Diệp Ân có lẽ bị ngất thôi. Anh hãy vào bệnh viện cùng cô ấy, còn Tiểu Nhiên đêm nay sẽ ở nhà tôi..."
Nghe anh nói, Diệp Phương cũng đồng tình mà gật đầu. Sau đó hai người việc ai người nấy lo.
Đình Huy chở Tiểu Nhiên về nhà của mình, còn Diệp Phương lại mau chóng chạy vào bệnh viện xem bệnh tình của Diệp Ân.
Về đến Đình gia, Tiểu Nhiên cảm thấy có chút xa lạ như lần đầu ở Diệp gia. Bé con vẫn như cũ, nắm chặt tay Đình Huy không buông một khắc. Đôi mắt to tròn hướng đến người phụ nữ trung niên trong nhà.
" Ba ba..." Bé con im lặng một lúc lại lên tiếng.
Lúc này, Vu Huyên ngồi ở phòng khách nhẹ nhàng đứng dậy, đi đến gần Tiểu Nhiên, xoa đầu bé con:
" Đây có phải là Tiểu Nhiên của chúng ta không?"
Bà nói một câu rồi lại cười hiền. Nụ cười của bà khiến cho Tiểu Nhiên thập phần ấm áp, cảm giác lo sợ cũng vội vàng tan biến.
Đối lại với nụ cười kia chính là cánh tay nhỏ vòng qua ôm lấy cổ bà, ngoan ngoãn chào hỏi:
" Cháu chào bà. Cháu tên Tiểu Nhiên, là con của ba ba." Nói rồi bé con chỉ tay vào Đình Huy như muốn làm rõ câu nói lúc nãy.
Nghe cháu trai của mình nói vậy, bà càng không kìm lòng được mà hôn một cái lên trán thằng bé, sau đó ngước mắt nhìn Đình Huy:
" Sao đêm hôm lại mang Tiểu Nhiên trở về? Bên Diệp gia có chuyện gì sao?"
Đình Huy đến giờ mới có thể mở lời, anh nhìn mẹ mình rồi lắc đầu, mỉm cười nhàn nhạt:
" Diệp Ân vừa được đưa vào bệnh viện chăm sóc, nhìn chung cũng không có gì đáng lo ngại. Hôm nay Tiểu Nhiên sẽ ở đây để tiện cho Diệp Phương chăm sóc cô ấy."
Nói rồi anh lại cúi người, ẳm Tiểu Nhiên trên tay rồi cùng đi lên lầu.
Tiểu Nhiên vừa bước vào phòng anh thì như một con khỉ con tinh nghịch, tay chân liến thoắng, hoạt động không ngừng. Căn phòng của anh tuy đơn giản và có chút trống trãi, không có nhiều đồ chơi nhưng lại rất ấm áp.
Bé con leo lên giường anh, nằm ôm gối lăn qua lăn lại vài cái rồi cười khình khịch, trêu đùa cùng anh.
Chơi đùa một lúc thật mệt, Tiểu Nhiên mới dần chìm vào giấc ngủ. Đình Huy lúc này ngồi ở bên cạnh, chăm chú quan sát con trai của mình. Nghĩ lại, trẻ con thật mau quên quá.
Rõ ràng lúc nãy, thằng bé còn sợ đến khóc nấc thành tiếng, bây giờ lại cười bi bô như chưa có gì xảy ra. Mà, vậy cũng tốt, đỡ phải lo nghĩ như người lớn bọn họ.
Miên man suy nghĩ một chút, Đình Huy lại nghe tiếng chuông điện thoại reo lên, lần này chính xác là Diệp Phương gọi đến. Anh bình tĩnh bắt máy, bên kia cũng nhanh chóng đề cập vấn đề.
Cả hai nói chuyện rất nhanh, Đình Huy chẳng lâu sau lại cúp máy, bỏ xuống bên cạnh. Ánh mắt anh lúc này sâu hút nhìn đến Tiểu Nhiên, dâng lên trong đó chính là nỗi thương cảm nào đó.
Tâm tình đột nhiên chùng xuống bất ngờ, Đình Huy đưa tay khẽ xoa đầu Tiểu Nhiên rồi cúi thấp mặt, thì thầm vào tai bé:
" Bây giờ ở đây sẽ là nhà của con, Tiểu Nhiên..."
Hàn Di sau khi được Cẩn Siêu chấp nhận cho thử việc, cậu ngày nào cũng hăng hái đến đây để học tập theo hắn. Cái con người lạnh lùng mà cậu từng biết, bây giờ đã đỡ hơn phần nào.
Chí ít, đối với cậu, Cẩn Siêu cũng không quá đỗi lãnh khốc.
Ngồi trong phòng của hắn, cậu tập trung lấy những tờ giấy trắng ra, cầm cây bút chì và bắt đầu trí tưởng tượng của mình.
Hàn Di từ nhỏ đã ưa thích thời trang, lại luôn biết cách chọn quần áo cho mình thật phù hợp với cái mác thời thượng. Hầu như những bộ đồ của cậu đều là đồ hiệu, nhãn hiệu rất nổi tiếng.
Nói chính xác thì cậu là một người rất am hiểu về giới thời trang này. Chính vì điều đó, cậu đam mê luôn cái ngành thiết kế y phục.
Cẩn Siêu sau khi nghe cậu bảo mình có tài lẻ thì hắn đã âm thầm giúp đỡ cậu rất nhiều. Thoạt đầu, hắn đã thử việc cậu bằng cách bảo cậu thiết kế vài bộ y phục cho chủ đề mùa thu.
Hai, ba ngày sau, Hàn Di liền đưa bản thiết kế đến cho hắn xem. Hắn tuy không có mắt thẩm mỹ nhưng người đại diện cho hắn thì ngược lại hoàn toàn.
Anh hoàn toàn hiểu sâu về lĩnh vực này, vì anh chính là người mẫu ảnh nổi tiếng – Sam.
Hàn Di từ khi nhận ra anh chàng lạnh lùng kia là người mẫu ảnh thì cậu suốt ngày tíu tít khen ngợi. Trong mắt cậu, anh là một mẫu người hoàn hảo hơn ai hết.
Vậy mà...vậy mà...cậu chẳng hiểu sao anh có thể yêu một tên khô khốc có phần hung dữ như Cẩn Siêu nhỉ? Ngược lại, Cẩn Siêu yêu anh đến sâu đậm cũng đúng thôi. Anh vừa xinh đẹp, tính tình lại vô cùng tuyệt vời.
" Không lo làm việc mà lại suy nghĩ gì đấy?" Cẩn Siêu từ bên ngoài bất ngờ đi vào, đánh một cái vào đầu Hàn Di khiến cậu giật mình.
Mấy suy nghĩ vẩn vơ lúc nãy cũng bay đi đâu mất tiêu.
Cậu uỷ khuất ôm đầu, gương mặt méo xẹo trưng ra:
" Siêu ca, anh đừng đánh em!!" Nói rồi cậu chống cằm nhìn hắn, cười cười:
" Siêu ca này, Sam không tới ạ?"
Nghe hỏi, Cẩn Siêu mặt mày đen lại, đôi chân mày chau vào nhau, tay chuẩn bị sẵn một cú để giáng xuống đầu ai kia. Vừa thấy hắn sắp động thủ, Hàn Di liền tránh né, đưa tay chặn lại, cười xoà:
" Được rồi, anh bớt nóng nha!! Em chỉ hỏi vu vơ thôi, không có ý định gì với người đó đâu mà..."
Cẩn Siêu nhìn cái vẻ mặt nửa đùa nửa thật kia mà hừ nhẹ một tiếng, sau đó lại ngồi xuống bên cạnh, liếc nhìn bản vẽ:
" Vẽ mẫu mới rồi sao? Mẫu này trông hay đấy, rất lạ nữa!"
Được khen, Hàn Di cười tít mắt:
" A ha ha...Anh lại khen em rồi! Em biết em rất giỏi mà."
Cậu cười hả hê một trận mà không để ý Cẩn Siêu đang nhìn mình với vẻ mặt đăm chiêu, khó hiểu. Hồi sau, hắn mới gõ nhẹ lên bàn, thức tỉnh cậu:
" Này nhóc con, cậu định trốn tránh đến bao giờ?"
" Chuyện gì ạ?" Hàn Di khoé môi hơi cong lên, nghiêng đầu bình tĩnh hỏi.
Thấy cậu giả vờ không hiểu, hắn chau mày:
" Còn chuyện gì nữa? Chuyện giữa cậu cùng con người kia, cậu định trốn mãi thế này sao? Cho dù cậu có công việc mới đi nữa thì...không nên tránh mặt anh ta như vậy. Rõ ràng cậu quá cứng đầu!"
" Em...cứng đầu đến vậy sao?" Hàn Di cười cười ngây ngốc, sau đó thì xoa mũi tỏ vẻ bình thản:
" Siêu ca à, anh từ bao giờ lại lo lắng chuyện của em như vậy a? Anh biết không, chuyện gì đến thì sẽ đến thôi, không cần phải ép buộc mình làm gì. Khi nào em cảm thấy có thể gặp lại thì em nhất định sẽ đi gặp!"
Nghe cậu nói với giọng điệu bất cần, hắn cũng nhún vai đầy ngán ngẩm. Khi xưa, hắn cũng từng suy nghĩ giống cậu. Mọi chuyện cứ để ông trời sắp đặt, chính mình cũng đâu định được duyên nợ?
Nhưng mà cũng có câu thế này:
" Ước mơ sẽ vẫn là ước mơ nếu như bạn chẳng chịu thực hiện nó!"
Danh sách chương