Edit : Phương Thiên Vũ

Ba người trò chuyện thật sự rất vui vẻ, qua một lúc lâu Vũ Văn Lạc mới nhớ tới Kiều Bối Nhi, lên tiếng,“Bối Nhi, mau tới đây !”

Kiều Bối Nhi nghiêng đầu nhìn anh một cái, bĩu môi,“Không cần !”

Thấy cô ngang bướng như thế, Vũ Văn Lạc không khỏi nhíu mày, ngược lại nghĩ đến cô mất trí nhớ, trong lòng có chút hết cách, dịu dàng dỗ,“Bối Nhi ngoan, đây là mẹ chồng của em, Bối Nhi phải lễ phép !”

Kiều Bối Nhi trong lòng liếc mắt xem thường, lễ phép ? Ở nhà Dạ cũng không nói cô cần lễ phép ! Cho nên…

Lục Mạn Nhã nhịn không được nhíu mày, với Kiều Bối Nhi càng thêm bất mãn. Vũ Văn Lạc nhìn biểu tình của mẹ mình có chút đau đầu, cái này anh chỉ sợ lại càng không yên bình rồi,“Mẹ, Bối Nhi mất trí nhớ, cái gì cũng không biết !”

Lục Mạn Nhã hừ nói,“Vậy không phải giống như một con ngốc sao ?”

“Mẹ…” Vũ Văn Lạc muốn nói cái gì lại bị Lục Mạn Nhã trừng mắt nhìn lại, trong lòng rất bất đắc dĩ. Anh quản lý một tập đoàn cũng không có vất vả như khi đối mặt với người mẹ này.

Lục Mạn Nhã cũng không nói thêm gì nữa, con mình vẫn là mình hiểu. Vũ Văn Cận là một thiếu niên nghịch ngợm, mà Vũ Văn Lạc, chỉ cần không dồn ép anh sẽ không có chuyện gì. Nhưng một khi dồn ép khiến anh nổi nóng, chuyện gì anh cũng làm được. Tựa như lúc trước ép anh kết hôn vậy, cho nên bà hiện tại cũng cố gắng không làm quá đáng.

Con ngốc ? Kiều Bối Nhi nguy hiểm híp mắt, sau đó nghiêng đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn Lục Mạn Nhã, trong mắt đều là vô tội,“Mẹ chồng ? Bà mẹ chồng sao ? Tôi không thích bà mẹ chồng này !” Nhớ lại giờ lại giả bộ mất trí nhớ, cô giả như thế nào cũng sẽ giống !

Lục Mạn Nhã tức giận đến thiếu chút nữa phá hủy hình tượng cao quý của mình, ngón tay run run chỉ vào Kiều Bối Nhi,“Đây là thái độ cô đối với mẹ chồng của mình sao ?” Bà mẹ chồng ? Tuy rằng hai con của bà đều lớn như vậy nhưng bà nhìn qua cũng còn rất trẻ !

Kiều Bối Nhi giống như bị bà dọa, sợ hãi co người, ôm chặt Tiểu Hùng. Trong mắt nước mắt lăn lăn, ủy khuất móm miệng, lại nhịn xuống không khóc ra ngoài.

Vũ Văn Lạc trong mắt xẹt qua một tia đau lòng, muốn tới an ủi cô lại bị Lục Mạn Nhã giữ chặt,“Con trở về cho mẹ ! Con không thấy cô ta đối xử với mẹ con thế nào sao ? Cái gì mất trí nhớ ? Mẹ thấy cô ta chính là cố ý !”

Kiều Tịch Nhan lẳng lặng ngồi một bên cũng không trả lời, chỉ nhìn về phía Kiều Bối Nhi trong mắt mang theo khiêu khích.

Kiều Bối Nhi hít hít mũi, vẻ mặt ủy khuất,“Tôi… Tôi có phải nói sai cái gì không ?”

Lục Mạn Nhã mặt lạnh lùng nói,“Con nha đầu ti tiện này còn giả bộ !” Lúc này Lục Mạn Nhã thật sự không còn hình tượng gì cả, ai chẳng biết Lục Mạn Nhã không thể chịu được nhất chính là người ta nói bà già ? Kiều Bối Nhi chính là biết nên mới cố ý chọc giận bà !

“Mẹ !” Vũ Văn Lạc rốt cục giận tái mặt.

Lục Mạn Nhã đập sô pha, tức giận quát,“Con… con cánh cứng rồi, không cần người mẹ này nữa có phải không ?”

“Mẹ…” Vũ Văn Lạc phiền chán cào tóc, vì sao bà lại không thích Bối Nhi chứ ? “Mẹ mặc kệ, tóm lại con nhanh chóng ly hôn với người phụ nữ này cho mẹ !”

Vũ Văn Lạc mày nhíu chặt, sắc mặt cũng có chút lạnh, nhìn Kiều Bối Nhi, nói,“Bối Nhi, lên lầu nghỉ ngơi trước đi !”

Kiều Bối Nhi ngoan ngoãn gật đầu, không yên nhìn Lục Mạn Nhã một cái, sau đó ôm Tiểu Hùng chạy lên lầu. Lúc này cô đương nhiên muốn ngoan một chút, hiện tại cũng không thể ly hôn a ! Cô còn muốn nghĩ cách đến nhà tổ Vũ Văn mà !

Theo cô đoán vật kia hẳn là ở nhà tổ, nhưng giống như ngay cả Vũ Văn Lạc cũng không biết vật kia tồn tại, hẳn là chỉ có cha Vũ Văn Lạc, Vũ Văn Liệt biết.

Nhìn Kiều Bối Nhi lên lầu, Vũ Văn Lạc mặt bình tĩnh hỏi,“Mẹ, mẹ rốt cuộc vì sao nhìn Bối Nhi không vừa mắt ?”

Lục Mạn Nhã hừ lạnh nói,“Con nói mà không biết ngượng sao ? Một đứa con gái riêng làm sao xứng với con ? Không ngờ vì tức giận với mẹ mà tùy tiện lấy một người phụ nữ về !”

Vũ Văn Lạc nhíu mày nói,“Bối Nhi hiện tại là vợ của con, con yêu cô ấy, con hy vọng mẹ đừng chống đối cô ấy khắp nơi như vậy !”

“Mẹ chống đối nó ? Là mẹ chống đối nó sao ? Chẳng lẽ nó không phải con gái riêng ?” Kiều Tịch Nhan vội vàng đưa tay vuốt lưng của bà, giúp bà dễ thở, thông minh không có nói chen vào.

Trong khoảng thời gian này cô trái lại tiến bộ không ít, không hề ngu ngốc giống như trước !

Vũ Văn Lạc trầm giọng nói,“Con lúc trước đã nói qua, nếu lấy người không phải Bối Nhi, con đây vĩnh viễn cũng không kết hôn. Hiện tại nếu mẹ kiên trì muốn con ly hôn với Bối Nhi, con đây cũng tuyệt không tái hôn !” Nói xong, liền hướng đi lên lầu.

“Đứa bất hiếu này, tức chết tôi mà !” Lục Mạn Nhã trừng bóng Vũ Văn Lạc, trong ngực liên tục phập phồng, thật là bị tức không nhẹ !

“Bác gái, bác đừng tức giận, cẩn thận chọc tức thân thể !”

Lục Mạn Nhã thoáng bình phục một ít, khen ngợi nói,“Vẫn là Tịch Nhan hiểu chuyện !” Đều là vì người phụ nữ kia khiến cho mẹ con bọn họ bất hòa !

“Cốc cốc…”

Nghe được tiếng đập cửa, Kiều Bối Nhi từ trên giường xoay người ngồi dậy, sau đó ôm Tiểu Hùng đi mở cửa.

Vũ Văn Lạc thấy cô sợ hãi nhìn mình, trong lòng tê rần, dịu dàng hỏi,“Bối Nhi, có phải bị dọa rồi không ?”

Kiều Bối Nhi lắc đầu, trong mắt lại mang theo kinh hoảng, bộ dáng bị dọa đến không nhẹ, hít mũi, ủy khuất hỏi,“Vì sao người mẹ chồng kia phải hung dữ với tôi? Bà ấy giống như rất chán ghét Bối Nhi !” Tay nhỏ bé nhẹ nhàng kéo tay Tiểu Hùng, trên mặt đều là bối rối.

Vũ Văn Lạc mềm giọng an ủi,“Làm sao có thể chứ ? Bối Nhi đáng yêu như vậy làm sao có thể có người chán ghét ?”

Kiều Bối Nhi hai mắt sáng ngời,“Thật vậy sao ?”

“Uh.”

Kiều Bối Nhi trong lòng cười một tiếng, thật xem cô như một đứa nhỏ dễ lừa như vậy sao ? Lúc cô thật sự mất trí nhớ cũng không có dễ lừa như vậy biết không ?

Vũ Văn Lạc bất đắc dĩ nói,“Mẹ chính là tính tình không tốt lắm, Bối Nhi phải ngoan, nhường bà một chút thì tốt rồi !”

“Ân, được !” Kiều Bối Nhi ngoan ngoãn gật đầu.

“Vậy em vào nghỉ ngơi đi !”

Đóng cửa lại, Kiều Bối Nhi đem chính mình ném lên giường lớn mềm mại, nhịn không được liếc mắt xem thường. Vũ Văn Lạc muốn hiếu thuận mẹ già cô không ý kiến nhưng hiện tại không phải cô nhường một chút là được. Lục Mạn Nhã chán ghét cô như vậy, nhất định sẽ nghĩ tất cả mọi cách khiến cho cô ly hôn với Vũ Văn Lạc. Những phu nhân nhà giàu có này không có người chủ nào ra tay nhẹ cả, cô cũng từ trên người những quý phu nhân này kiếm qua không ít tiền, hy vọng Lục Mạn Nhã đừng chọc tới cô, nếu không cô cũng mặc kệ bà ta có phải mẹ chồng trước của cô hay không !



Trên bàn cơm, Kiều Bối Nhi biết điều cắt bít tết, đối mặt với hai người phụ nữ trừng mắt tới làm như không thấy. Lục Mạn Nhã cùng Kiều Tịch Nhan trừng mắt nhìn một lát cũng cảm thấy không thú vị, chẳng thèm cùng một con ngốc phân cao thấp.

“Bác gái, Lạc đâu ạ ?” Kiều Tịch Nhan đã sớm muốn hỏi sao không thấy bóng dáng Vũ Văn Lạc ?

Lục Mạn Nhã tao nhã lau miệng, nói,“Nghe nói là công ty hợp tác muốn tới đây ở một thời gian ngắn, Lạc đi đón rồi !” Bà cũng đang khó hiểu đây là công ty hợp tác gì, sao còn chạy đến nhà chứ ? Có thể cùng tập đoàn Vũ Văn hợp tác nhưng sao không có khả năng ngay cả chỗ ở cũng không có !

Đang nói liền thấy Vũ Văn Lạc dẫn hai người đi vào.

“Phốc… Khụ khụ…” Kiều Bối Nhi vừa mới uống sữa vào trong miệng đều bị phun ra, còn rất chuẩn xác phun lên mặt Kiều Tịch Nhan đang ngồi đối diện cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện