- thì sao?... ngươi định làm gì? Tiểu Niệm sợ hãi, càng lùi nhanh về phía sau nhưng cô đã một ngày không ăn, bụng đói meo, cả người không có sức lực.

Kiến Bạc nhìn cô hoảng loạn, hắn càng cười nguy hiểm:

- Nuôi em một tháng rồi, cũng đến lúc tôi thực hiện câu nói của em.

Nói rồi nhanh nhẹn nắm lấy chân Tiểu Niệm, kéo lại. 

- Ngươi... ngươi...

Tiểu Niêm không tin nổi nhìn nam nhân trước mắt. Hắn vậy mà vẫn nhớ lời của cô lúc đó, cô cho rằng hắn bắt cô chỉ vì muốn hành hạ cho thõa tâm lí biến thái, thật không ngờ... hắn ta... là đợi ngày này.

- a... buông

Cô sợ hãi vùng vẫy, hai chân quẫy đạp liên tục.

Chiếc xích chân bằng vàng do cử động không ngừng kêu " leng keng".

Kiến Bạc càng thêm hưng phấn, thân hình to lớn bao trùm lấy cô.

Tiểu Niệm vừa đói, cơ thể suy nhược lại vừa căng thẳng lo sợ, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy. Cô càng vùng vẫy, cả ngừoi càng bị đè nặng xuống giường.

Nam nhân nhào trên người cô, chắn đi chút ánh sáng nhỏ nhoi. Khuôn mặt hắn chìm trong u tối, Tiểu Niệm không thấy rõ được cảm xúc của hắn, chỉ là, miệng hắn lại nhếch lên, cười lạnh lẽo.

Tim cô, cũng đang lạnh lẽo.

- xuống khỏi người tôi ngay.

Tiểu Niệm thoáng nghĩ đến chuyện gì sắp sảy ra, cô sợ hãi giật lấy áo hắn, làm nó bị xé rách một mảng.

Kiến Bạc giữ chặt hai tay cô lên đỉnh đầu, mắt híp lại nhìn xuống chỗ bị rách. 

bất ngờ lấy từ đâu ra một chiếc còng tay, còng một tay cô với thành giường.

- Chết tiết, ngươi đang làm cái gì vậy? thả ra.....

Tiểu Niệm nhận ra tay mình bị khóa, nơi đó truyền tới sự lạnh lẽo cùng đau đớn làm cô thoáng run rẩy, tuy vậy miệng vẫn không sợ hãi hét lên.

Kiến Bạc mặc cô quẫy cựa, hắn cởi áo sơ mi vứt sang một bên lộ ra lồng ngực màu đồng rắn chắc, cơ bụng tám múi hoàn hảo. Nếu không phải trong tình cảnh sắp bị cưỡng hiếp, Tiểu Niệm nhất định sẽ rất thích thú thưỡng thức.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện