“ Con không cần lời xin lỗi của ba. Được, ba muốn đi theo ma ma thì ba đi, nhưng con khẳng định với ba, trừ phi con bất lực chứ không con nhất quyết không để cho ba chết một cách dễ dàng như vậy.” Hoắc Minh Long thắng mặt nhìn ba mình, người đàn ông thần trong mắt cậu lại có thể từ bỏ mạng sống một cách dễ dàng như vậy, cậu không thể chấp nhận điều đó càng không thể để điều đó xảy ra.
Hai đôi mắt màu lam đối với nhau, không phải lần đầu tiên, nhưng ẩn sâu trong chúng lại ẩn nhẫn một nỗi đau. Hoắc Mạnh Hùng cảm thấy rất đau, rất đau, hôm nay anh lại khiến cho con trai phải chứng kiến một bộ mặt khác của mình - yếu đuối, có vẻ từ khi mất đi người đó thì khoảng trống trong anh ngày càng bị bào mòn rút hết tất cả tinh thần lẫn sức chịu đựng của anh để tồn tại trong xã hội này. Thở dài, anh cũng có tự tôn của mình. “ Được, con hãy nhớ lấy. Ba không tin là chính mình lại không thể làm được điều đó.”
Trong khu vườn bên cạnh Hoắc trạch, cô nhóc nhỏ lại cùng sủng vật của mình chơi đùa. Đã một tháng, Hoắc Minh Long không đưa Tiểu Tiểu cho Thuần Hi Thiên, khi nhìn thấy cô nhóc nó vui gần như muốn khóc, lúc bật ra tiếng lại toàn là những âm thanh ‘ grừ grừ ‘ duy chỉ bốn chân đều bám thật chặt vào tay cô nhóc, làm nũng cọ cọ, chỉ thiếu nhảy cẫng lên nữa thôi. Đâu ai biết 1 tháng qua ác ma kia cho nó đi làm gì, đầu tiên là 15 ngày đầu là đi tiêm phòng, sau đó là vệ sinh cẩn thận: Bao gồm cắt lông nó, còn chẩn đoán sức khỏe, ... “ Gâu Gâu.” Khổ a...
Nhìn biểu tình của nó, Tiểu Thiên không biết nên khóc nay nên cười nữa... khả năng bám người của nó ngày càng cao nha. “ Tiểu Tiểu có nhớ ta không?” Nhóc con lắc lắc thân hình năm năm rồi không dài ra được 1 cm nào của nó, chỉ có mập thêm thôi, giờ này nó chính thức giống cục bông tròn vo rồi.
“ Gâu gâu...” Tiểu thư tất nhiên là nhớ chứ, nhìn sang xung quanh, không có ác ma ở đây. Nhớ Tiểu thư lắm, ác ma kia thật độc ác vặt trụi lông nó rồi. Nó xoay xoay giơ cái bụng được cắt tỉa gọn gàng, giơ chân kéo cái tai trắng bị xén bớt lông của nó. “ Gâu gâu.” Là ác ma đấy!!!
Nhưng Tiểu Thiên ngược lại cảm thấy rất tốt. “ Tiểu Tiểu nhìn dễ thương và xinh đẹp hơn nha.” Nhóc con lấy một thứ nhỏ nhỏ màu hồng trong túi của mình ra, lần này đem nó đi chăm sóc, cuối cùng Tiểu Thiên cũng biết nó là chó cái, cho nên nhờ Long mua một cái nơ cho nó làm quà. Kéo nó lại, nhìn cái tai mềm nhũn lông lá của nó nhẹ nhàng đem cái nơ màu hồng phấn mang lên. Nhìn nó lắc qua lắc lại... thú sủng đáng yêu làm Tiểu Thiên cười hì hì... điểm chóp mũi nó. “ Rất dễ thương.”
Ngây ngẩn... Tiểu Thư ngày càng có mê lực a... nó ngây ngẩn rồi... ngốc trân một lúc mới nhìn nụ cười trên môi Tiểu Thiên, lại cố gắng giơ chân sờ sờ cái thứ trên đầu mình. “ Gâu gâu.” Nó có nơ này, dây chéo của cái nơ dài, lấc phất ra sau. Ngay lập tức ‘cái thứ’ hồng hồng kia làm nó nổi lên bản chất nguyên thủy của một con thú, nó cũng chẳng quan tâm thứ đó là gì, liền chúi mũi đuối theo. Chạy vòng vòng, nhóc con bên cạnh cười thích thú.
Năm phút sau... con thú nào đấy đã chẳng còn hơi sức để thở nữa rồi. Nó nằm phịch trên đất, hít hà mấy hơi để thở rồi nhìn sang cô nhóc nhỏ cười hì hì bên cạnh, đoạn chéo của cái nơ lại phất lên. “ Gâu gâu.” Nó biết rồi lại xoay qua oán trách Tiểu Thiên vì sao không nói cho nó biết, để nó chạy vòng vòng một hồi... tiểu thư không phải là bị ác ma hóa rồi đấy chứ? Nhóc con cười càng tươi, vuốt nhẹ lông nó. “ Tiểu Tiểu nên giảm cân đi...” Nhéo nhéo... toàn lông với mỡ , chạy có năm phút mà hết hơi như vậy, nó hình như đang bị béo phì a... ( Tác giả: Thương thay số phận Tiểu Tiểu. )
Thú sủng trân mắt hạnh, ba phút sau nó đột nhiên nhận ra một chân lí, chuyện này 100% là ác ma đầu độc tiểu thư. Làm sao tiểu thư có thể nói với nó như vậy. Đúng vậy chắc chắn chính là ác ma kia nói... “ Gâu gâu...” Nó mệt lả dựa vào bàn tay nhỏ của cô nhóc... thỏa mái hừ hừ...
Vào đúng lúc này một bóng đen từ phía sau bước lại gần, tạo thành một cái bóng dài trên đất. Thuần Hi Thiên cùng Tiểu Tiểu nhìn lại, đó là một gã đàn ông râu quai nón, mặt đồ giống như người làm vườn, khuôn mặt đen đúa như dính bùn đất. Đây là người làm vườn mới của Hoắc trạch hay sao?
“ Chào tiểu thư.” Gã đàn ông nhìn cô nhóc chào.
“ Ừm. Chào...” Nhóc con cũng lễ phép chào lại.
“ Tiểu thư có thể giúp tôi một việc được không?” Gã mĩm cười nhờ giúp đỡ.
Trong lòng Tiểu Thiên dấy lên cảm giác bất an, nhóc con đi vòng qua người gã đàn ông và nói “ Để đưa Tiểu Tiểu đi ăn trước nhé.” Rồi xoay người định bụng sẽ chạy vụt đi. Thú sủng trong lòng cô nhóc cũng thấy không ổn liền ló cái đầu ra nhìn.
Chưa đợi cô nhóc chạy bước nào, gã đã từ phía sau vươn tay bịt miệng cô nhóc lại bằng một cái khăn trắng, nhóc con giẫy giụa nhưng thuốc mê trong khăn tay đã ngấm dần thần trí rồi bất tỉnh hẳn. Nhìn chiếc nhẫn trên cổ cô nhóc , gã kinh ngạc không thôi. “ ‘Khế ước’??? Không ngờ tên ngốc kia lại có thể giao thứ này cho cô nhóc này.” Lão biết trong tay Hoắc Mạnh Hùng chỉ có một phần khế ước, nó đã được đưa lại cho Hoắc Minh Long, phần kia nằm ở trong tay Thuần Long Triệt vốn đã mất tích lâu nay, cho nên gã nghĩ ngay đến việc, rất có thể chiếc nhẫn này là thứ mà năm đó anh giao cho Long.
Điều này có nghĩa là thứ để chứng minh danh dự của bang chủ nằm trong tay gã rồi, bây giờ chỉ sợ, thế lực của Hoắc Mạnh Hùng có đứng về phía cậu hay không cũng không còn quan trọng nữa rồi. Gã không tin cậu ta có thể đứng trước toàn bang mà chống lại thứ này.
Đầu dây bên kia có một cuộc gọi đến làm cho điện thoại trong túi gã run lên.
“ Đại ca, đã sắp xếp xong, chỉ còn thiếu phần đại ca...”
“ Ừ...” Gã nâng môi cười.
Sau đó lại nhấn tiếp một cuộc điện thoại. Khi nghe người bên đầu bên kia vừa bắt máy, gã liền câu môi, giọng nói ngay lập tức lộ rõ vẻ sốt sắng. “ Lão đại không xong rồi… khụ khụ… phòng vũ khí bị cháy xém… khụ… hiện giờ Mộ lăng cậu ta vẫn còn ở bên trong… anh mau về gấp.” Sau đó là một tiếng “Tút.” Đầu dây bên kia ngắt máy, chứng tỏ anh ta đang gấp vì chuyện mà gã mới nói.
Khuôn mặt gã đàn ông thâm trầm không khỏi có chút đắc ý, đứng lên ôm theo bóng dáng nhỏ trên tay xoay người theo hướng con đường đi đến cửa sau của Hoắc trạch. Không thể không nói phòng thủ của ngôi biệt viện này vào bậc nhất, nhưng để chuẩn bị cho 1 ngày hôm nay, người đó đã mất tám năm ròng rã, cũng chỉ có thể khiến cho nơi này mất an toàn cho trong 15 phút. Một ngày nào đó gã sẽ sống trong ngôi nhà này. Lấy cục bông tròn trong tay cô nhóc ném xuống đất rồi gã ẩn người vào con đường tối.
Nhìn gã đàn ông, Tiểu Tiểu biết Thuần Hi Thiên gặp nguy hiểm rồi dùng hết sức bình sinh của nó chạy về phía cửa lớn trước Hoắc trạch. Nhưng chưa chạy đến nơi, nó đã nhìn thấy Hoắc Mạnh Hùng và Hoắc Minh Long đồng thời bước vào trong xe, sức nó có hạn. Vào lúc này nó thật hận vì sao nó lại béo như vậy, liền cố chạy , mắt thấy không kịp nó cất tiếng sủa. “ Gâu gâu.” Nhưng đổi lại là hình ảnh chiếc cửa đóng sập trước mặt nó...
“ Gâu gâu...” Với mặt kính cách âm của xe thì dù nó có sủa như thế nào thì người trong xe cũng không nghe được...
Chiếc xe nhanh chóng lao vút đi ẩn ẩn trong con đường núi...
Hai đôi mắt màu lam đối với nhau, không phải lần đầu tiên, nhưng ẩn sâu trong chúng lại ẩn nhẫn một nỗi đau. Hoắc Mạnh Hùng cảm thấy rất đau, rất đau, hôm nay anh lại khiến cho con trai phải chứng kiến một bộ mặt khác của mình - yếu đuối, có vẻ từ khi mất đi người đó thì khoảng trống trong anh ngày càng bị bào mòn rút hết tất cả tinh thần lẫn sức chịu đựng của anh để tồn tại trong xã hội này. Thở dài, anh cũng có tự tôn của mình. “ Được, con hãy nhớ lấy. Ba không tin là chính mình lại không thể làm được điều đó.”
Trong khu vườn bên cạnh Hoắc trạch, cô nhóc nhỏ lại cùng sủng vật của mình chơi đùa. Đã một tháng, Hoắc Minh Long không đưa Tiểu Tiểu cho Thuần Hi Thiên, khi nhìn thấy cô nhóc nó vui gần như muốn khóc, lúc bật ra tiếng lại toàn là những âm thanh ‘ grừ grừ ‘ duy chỉ bốn chân đều bám thật chặt vào tay cô nhóc, làm nũng cọ cọ, chỉ thiếu nhảy cẫng lên nữa thôi. Đâu ai biết 1 tháng qua ác ma kia cho nó đi làm gì, đầu tiên là 15 ngày đầu là đi tiêm phòng, sau đó là vệ sinh cẩn thận: Bao gồm cắt lông nó, còn chẩn đoán sức khỏe, ... “ Gâu Gâu.” Khổ a...
Nhìn biểu tình của nó, Tiểu Thiên không biết nên khóc nay nên cười nữa... khả năng bám người của nó ngày càng cao nha. “ Tiểu Tiểu có nhớ ta không?” Nhóc con lắc lắc thân hình năm năm rồi không dài ra được 1 cm nào của nó, chỉ có mập thêm thôi, giờ này nó chính thức giống cục bông tròn vo rồi.
“ Gâu gâu...” Tiểu thư tất nhiên là nhớ chứ, nhìn sang xung quanh, không có ác ma ở đây. Nhớ Tiểu thư lắm, ác ma kia thật độc ác vặt trụi lông nó rồi. Nó xoay xoay giơ cái bụng được cắt tỉa gọn gàng, giơ chân kéo cái tai trắng bị xén bớt lông của nó. “ Gâu gâu.” Là ác ma đấy!!!
Nhưng Tiểu Thiên ngược lại cảm thấy rất tốt. “ Tiểu Tiểu nhìn dễ thương và xinh đẹp hơn nha.” Nhóc con lấy một thứ nhỏ nhỏ màu hồng trong túi của mình ra, lần này đem nó đi chăm sóc, cuối cùng Tiểu Thiên cũng biết nó là chó cái, cho nên nhờ Long mua một cái nơ cho nó làm quà. Kéo nó lại, nhìn cái tai mềm nhũn lông lá của nó nhẹ nhàng đem cái nơ màu hồng phấn mang lên. Nhìn nó lắc qua lắc lại... thú sủng đáng yêu làm Tiểu Thiên cười hì hì... điểm chóp mũi nó. “ Rất dễ thương.”
Ngây ngẩn... Tiểu Thư ngày càng có mê lực a... nó ngây ngẩn rồi... ngốc trân một lúc mới nhìn nụ cười trên môi Tiểu Thiên, lại cố gắng giơ chân sờ sờ cái thứ trên đầu mình. “ Gâu gâu.” Nó có nơ này, dây chéo của cái nơ dài, lấc phất ra sau. Ngay lập tức ‘cái thứ’ hồng hồng kia làm nó nổi lên bản chất nguyên thủy của một con thú, nó cũng chẳng quan tâm thứ đó là gì, liền chúi mũi đuối theo. Chạy vòng vòng, nhóc con bên cạnh cười thích thú.
Năm phút sau... con thú nào đấy đã chẳng còn hơi sức để thở nữa rồi. Nó nằm phịch trên đất, hít hà mấy hơi để thở rồi nhìn sang cô nhóc nhỏ cười hì hì bên cạnh, đoạn chéo của cái nơ lại phất lên. “ Gâu gâu.” Nó biết rồi lại xoay qua oán trách Tiểu Thiên vì sao không nói cho nó biết, để nó chạy vòng vòng một hồi... tiểu thư không phải là bị ác ma hóa rồi đấy chứ? Nhóc con cười càng tươi, vuốt nhẹ lông nó. “ Tiểu Tiểu nên giảm cân đi...” Nhéo nhéo... toàn lông với mỡ , chạy có năm phút mà hết hơi như vậy, nó hình như đang bị béo phì a... ( Tác giả: Thương thay số phận Tiểu Tiểu. )
Thú sủng trân mắt hạnh, ba phút sau nó đột nhiên nhận ra một chân lí, chuyện này 100% là ác ma đầu độc tiểu thư. Làm sao tiểu thư có thể nói với nó như vậy. Đúng vậy chắc chắn chính là ác ma kia nói... “ Gâu gâu...” Nó mệt lả dựa vào bàn tay nhỏ của cô nhóc... thỏa mái hừ hừ...
Vào đúng lúc này một bóng đen từ phía sau bước lại gần, tạo thành một cái bóng dài trên đất. Thuần Hi Thiên cùng Tiểu Tiểu nhìn lại, đó là một gã đàn ông râu quai nón, mặt đồ giống như người làm vườn, khuôn mặt đen đúa như dính bùn đất. Đây là người làm vườn mới của Hoắc trạch hay sao?
“ Chào tiểu thư.” Gã đàn ông nhìn cô nhóc chào.
“ Ừm. Chào...” Nhóc con cũng lễ phép chào lại.
“ Tiểu thư có thể giúp tôi một việc được không?” Gã mĩm cười nhờ giúp đỡ.
Trong lòng Tiểu Thiên dấy lên cảm giác bất an, nhóc con đi vòng qua người gã đàn ông và nói “ Để đưa Tiểu Tiểu đi ăn trước nhé.” Rồi xoay người định bụng sẽ chạy vụt đi. Thú sủng trong lòng cô nhóc cũng thấy không ổn liền ló cái đầu ra nhìn.
Chưa đợi cô nhóc chạy bước nào, gã đã từ phía sau vươn tay bịt miệng cô nhóc lại bằng một cái khăn trắng, nhóc con giẫy giụa nhưng thuốc mê trong khăn tay đã ngấm dần thần trí rồi bất tỉnh hẳn. Nhìn chiếc nhẫn trên cổ cô nhóc , gã kinh ngạc không thôi. “ ‘Khế ước’??? Không ngờ tên ngốc kia lại có thể giao thứ này cho cô nhóc này.” Lão biết trong tay Hoắc Mạnh Hùng chỉ có một phần khế ước, nó đã được đưa lại cho Hoắc Minh Long, phần kia nằm ở trong tay Thuần Long Triệt vốn đã mất tích lâu nay, cho nên gã nghĩ ngay đến việc, rất có thể chiếc nhẫn này là thứ mà năm đó anh giao cho Long.
Điều này có nghĩa là thứ để chứng minh danh dự của bang chủ nằm trong tay gã rồi, bây giờ chỉ sợ, thế lực của Hoắc Mạnh Hùng có đứng về phía cậu hay không cũng không còn quan trọng nữa rồi. Gã không tin cậu ta có thể đứng trước toàn bang mà chống lại thứ này.
Đầu dây bên kia có một cuộc gọi đến làm cho điện thoại trong túi gã run lên.
“ Đại ca, đã sắp xếp xong, chỉ còn thiếu phần đại ca...”
“ Ừ...” Gã nâng môi cười.
Sau đó lại nhấn tiếp một cuộc điện thoại. Khi nghe người bên đầu bên kia vừa bắt máy, gã liền câu môi, giọng nói ngay lập tức lộ rõ vẻ sốt sắng. “ Lão đại không xong rồi… khụ khụ… phòng vũ khí bị cháy xém… khụ… hiện giờ Mộ lăng cậu ta vẫn còn ở bên trong… anh mau về gấp.” Sau đó là một tiếng “Tút.” Đầu dây bên kia ngắt máy, chứng tỏ anh ta đang gấp vì chuyện mà gã mới nói.
Khuôn mặt gã đàn ông thâm trầm không khỏi có chút đắc ý, đứng lên ôm theo bóng dáng nhỏ trên tay xoay người theo hướng con đường đi đến cửa sau của Hoắc trạch. Không thể không nói phòng thủ của ngôi biệt viện này vào bậc nhất, nhưng để chuẩn bị cho 1 ngày hôm nay, người đó đã mất tám năm ròng rã, cũng chỉ có thể khiến cho nơi này mất an toàn cho trong 15 phút. Một ngày nào đó gã sẽ sống trong ngôi nhà này. Lấy cục bông tròn trong tay cô nhóc ném xuống đất rồi gã ẩn người vào con đường tối.
Nhìn gã đàn ông, Tiểu Tiểu biết Thuần Hi Thiên gặp nguy hiểm rồi dùng hết sức bình sinh của nó chạy về phía cửa lớn trước Hoắc trạch. Nhưng chưa chạy đến nơi, nó đã nhìn thấy Hoắc Mạnh Hùng và Hoắc Minh Long đồng thời bước vào trong xe, sức nó có hạn. Vào lúc này nó thật hận vì sao nó lại béo như vậy, liền cố chạy , mắt thấy không kịp nó cất tiếng sủa. “ Gâu gâu.” Nhưng đổi lại là hình ảnh chiếc cửa đóng sập trước mặt nó...
“ Gâu gâu...” Với mặt kính cách âm của xe thì dù nó có sủa như thế nào thì người trong xe cũng không nghe được...
Chiếc xe nhanh chóng lao vút đi ẩn ẩn trong con đường núi...
Danh sách chương