Phía sau cánh cổng lớn của học viện Đông Hoa là những công trình kiến trúc vô cùng hiện đại, xen lẫn giữa chúng là các vườn hoa công viên nhỏ.
Tiểu Thiên lúc này đang đi trên con đường trải đá hoa cương dẫn vào cửa chính nơi học, lấy ra một chiếc kính màu trắng mang vào. Sau đó cô ngẩn đầu nhìn toàn thể, phía giữa là học viện chính thức nơi dạy học với lối kiến trúc kiến trúc sang trọng và rộng lớn có quy mô hơn 1 hecta, bên cạnh là khu ăn uống với hệ thống các nhà hàng sang trọng ngay trong khuôn viên trường phần còn lại là khu ký túc xá với hệ thống phòng ốc vô cùng hiện đại và đầy đủ chức năng, hai bên con đường là đôi hàng cây xanh được cắt tỉa gọn gàng cùng đài phun nước chiếu xiên một mạch đi thẳng vào hội trường lớn của học viện nơi đây là nơi diễn ra lễ khai giảng của trường.
Lúc cô đến hội trường mọi người cũng gần đông đủ , nhìn hàng ghế dài trong này Thuần Hi Thiên chọn một dãy ghế cuối cùng ngồi vào. Cô vừa ngồi xuống thì phía sau đã xuất hiện thêm một người nữa bộ dáng vội vã, vừa cắp cặp sách ra phía trước vừa ngồi “phịch” xuống, sau đó vừa thở dốc vừa lầm bầm. “ Tưởng là trễ rồi... tưởng là trễ rồi...”
Nhăn mày nhìn cô gái ngồi cạnh bên mình, trông cũng không lớn tuổi hơn, bản thân cũng khá xinh xắn, tóc ngắn hơi xoăn nơi đuôi tóc, khuôn mặt nhỏ thanh nhã, trên đầu kẹp một cái kẹp tóc nhỏ màu trắng. Theo vốn kiến thức ít ỏi được tích lũy mười mấy năm của mình, Tiểu Thiên biết gặp người lạ điều đầu tiên chính là làm quen trước. Xuyên qua lớp kính, nhìn bảng tên trước ngực cô gái kia. Là lớp Z? Hóa ra là chung lớp. Ngay khi còn bâng khuân không biết là có nên bắt chuyện với người ta không thì cô gái kia đã chìa tay ra trước mặt Tiểu Thiên. “ Hi. Bạn là học sinh mới à? Rất vui khi được làm quen với bạn.”
Bàn tay giơ ra trước không trung 30 giây, Tiểu Thiên mới giơ tay ra bắt lại, biểu tình cô gái nhỏ có chút lúng túng. “ Ừm. Chào bạn.” Nhìn cô gái xinh xắn trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn cân đối vì sự đồng ý của cô mà nở nụ cười tươi tắn, bất giác Tiểu Thiên cũng nở một nụ cười với cô gái nhỏ.
Thấy cặp mắt kính to tướng trên mặt Tiểu Thiên cô gái kia chỉ chỉ ý bảo cho mượn, tay cũng vừa giơ ra, miệng cũng thuận tiện hỏi. “ Mình học lớp Z. Còn cậu?” Cô gái nhìn Thuần Hi Thiên trước mặt cũng thực dễ thương , còn mang một chiếc mắt kính rất to trước mắt nữa.
Đè chiếc mắt kính lại, nhàn nhạt nói: “ Không được lấy.”
Đẩy đẩy gọng kính lên đàng hoàng, Tiểu Thiên mới đáp lời cô gái kia.
“ Lớp Z.” Mặc dù không hiểu vì sao Hoắc Minh Long lại bắt cô mang chiếc kính này nữa. Cô có cận đâu??? Hành động này có ý gì? Chắc là bạn ấy cận nặng lắm. Cô gái kia thu tay lại , tầm mắt dời lên hội trường phía trên. Do vậy không thấy ánh sáng vừa từ hay bên thành kính sáng lên khiến cho khuôn mặt Tiểu Thiên phủ một tầng ánh sáng nhạt, diện mạo cũng có chút thay đổi. Sau đó cô gái nhìn về phía Tiểu Thiên giới thiệu:
“ Mình là Doãn Thanh Thanh. Còn cậu?"
“ Mình là Thuần Hi Thiên.” Rất nhanh một tình bạn lại bắt đầu.
Trong lúc hai người nói chuyện, xung quanh mọi người đã nhanh chóng ổn định chỗ ngồi. Vừa lúc họ ngẩn đầu lên nhìn thì phía trên hiệu trưởng cũng tiến lên nói đôi lời khai giảng. Không có hứng thú với màn đọc diễn văn dài dòng , Tiểu Thiên ngây ngô nhìn chằm chằm gáy người ngồi phía trên đến xuất thần.
Sau khi đọc diễn văn xong, Thầy Hiệu trưởng mời học sinh có thành tích ưu tú nhất trong đợt tuyển sinh vào trường vừa qua lên đài.
“ Tiếp theo , mời học trưởng Tô Dật Phong - Chủ tịch hội học sinh lên phát biểu.”
Phía dưới náo lên. Cơ hội hiếm có này chắc hẳn không ai muốn bỏ qua a. Hắn bước lên bục , nhìn một lượt các học sinh phía dưới đang bát nháo. Hắn vừa cất tiếng nói , như có ma chú trong từng câu chữ , không khí náo loạn ấy dần im bặt họ cũng nhanh chóng nín thở trầm lắng nghe theo.
Trên thực tế có một vài người khác biệt. Cô gái ngồi bên cạnh Tiểu Thiên , Doãn Thanh Thanh vốn đã tốn hết sự kiên nhẫn sau khi nghe xong bài diễn văn của hiệu trưởng, dẫu rằng mặt vẫn nhìn lên phía trên nhưng ánh mắt lại không đặt vào một chỗ, ánh mắt sinh động nhìn sang mấy phía xung quanh, sau đó đột nhiên thu lại tầm mắt như thấy quỷ.
Còn Tiểu Thiên thì thủy chung nhìn chằm gáy người phía trước.
Trong lúc cả hai người bọn họ, kẻ giả vờ người lơ đãng thì đột nhiên phía trên đài, Tô Dật Phong lại hướng tầm mắt về phía họ. " Mời bạn nữ sinh kia. Người ngồi ở dãy ghế cuối cùng mang kính trắng bước lên đây."
Tiểu Thiên lúc này đang đi trên con đường trải đá hoa cương dẫn vào cửa chính nơi học, lấy ra một chiếc kính màu trắng mang vào. Sau đó cô ngẩn đầu nhìn toàn thể, phía giữa là học viện chính thức nơi dạy học với lối kiến trúc kiến trúc sang trọng và rộng lớn có quy mô hơn 1 hecta, bên cạnh là khu ăn uống với hệ thống các nhà hàng sang trọng ngay trong khuôn viên trường phần còn lại là khu ký túc xá với hệ thống phòng ốc vô cùng hiện đại và đầy đủ chức năng, hai bên con đường là đôi hàng cây xanh được cắt tỉa gọn gàng cùng đài phun nước chiếu xiên một mạch đi thẳng vào hội trường lớn của học viện nơi đây là nơi diễn ra lễ khai giảng của trường.
Lúc cô đến hội trường mọi người cũng gần đông đủ , nhìn hàng ghế dài trong này Thuần Hi Thiên chọn một dãy ghế cuối cùng ngồi vào. Cô vừa ngồi xuống thì phía sau đã xuất hiện thêm một người nữa bộ dáng vội vã, vừa cắp cặp sách ra phía trước vừa ngồi “phịch” xuống, sau đó vừa thở dốc vừa lầm bầm. “ Tưởng là trễ rồi... tưởng là trễ rồi...”
Nhăn mày nhìn cô gái ngồi cạnh bên mình, trông cũng không lớn tuổi hơn, bản thân cũng khá xinh xắn, tóc ngắn hơi xoăn nơi đuôi tóc, khuôn mặt nhỏ thanh nhã, trên đầu kẹp một cái kẹp tóc nhỏ màu trắng. Theo vốn kiến thức ít ỏi được tích lũy mười mấy năm của mình, Tiểu Thiên biết gặp người lạ điều đầu tiên chính là làm quen trước. Xuyên qua lớp kính, nhìn bảng tên trước ngực cô gái kia. Là lớp Z? Hóa ra là chung lớp. Ngay khi còn bâng khuân không biết là có nên bắt chuyện với người ta không thì cô gái kia đã chìa tay ra trước mặt Tiểu Thiên. “ Hi. Bạn là học sinh mới à? Rất vui khi được làm quen với bạn.”
Bàn tay giơ ra trước không trung 30 giây, Tiểu Thiên mới giơ tay ra bắt lại, biểu tình cô gái nhỏ có chút lúng túng. “ Ừm. Chào bạn.” Nhìn cô gái xinh xắn trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn cân đối vì sự đồng ý của cô mà nở nụ cười tươi tắn, bất giác Tiểu Thiên cũng nở một nụ cười với cô gái nhỏ.
Thấy cặp mắt kính to tướng trên mặt Tiểu Thiên cô gái kia chỉ chỉ ý bảo cho mượn, tay cũng vừa giơ ra, miệng cũng thuận tiện hỏi. “ Mình học lớp Z. Còn cậu?” Cô gái nhìn Thuần Hi Thiên trước mặt cũng thực dễ thương , còn mang một chiếc mắt kính rất to trước mắt nữa.
Đè chiếc mắt kính lại, nhàn nhạt nói: “ Không được lấy.”
Đẩy đẩy gọng kính lên đàng hoàng, Tiểu Thiên mới đáp lời cô gái kia.
“ Lớp Z.” Mặc dù không hiểu vì sao Hoắc Minh Long lại bắt cô mang chiếc kính này nữa. Cô có cận đâu??? Hành động này có ý gì? Chắc là bạn ấy cận nặng lắm. Cô gái kia thu tay lại , tầm mắt dời lên hội trường phía trên. Do vậy không thấy ánh sáng vừa từ hay bên thành kính sáng lên khiến cho khuôn mặt Tiểu Thiên phủ một tầng ánh sáng nhạt, diện mạo cũng có chút thay đổi. Sau đó cô gái nhìn về phía Tiểu Thiên giới thiệu:
“ Mình là Doãn Thanh Thanh. Còn cậu?"
“ Mình là Thuần Hi Thiên.” Rất nhanh một tình bạn lại bắt đầu.
Trong lúc hai người nói chuyện, xung quanh mọi người đã nhanh chóng ổn định chỗ ngồi. Vừa lúc họ ngẩn đầu lên nhìn thì phía trên hiệu trưởng cũng tiến lên nói đôi lời khai giảng. Không có hứng thú với màn đọc diễn văn dài dòng , Tiểu Thiên ngây ngô nhìn chằm chằm gáy người ngồi phía trên đến xuất thần.
Sau khi đọc diễn văn xong, Thầy Hiệu trưởng mời học sinh có thành tích ưu tú nhất trong đợt tuyển sinh vào trường vừa qua lên đài.
“ Tiếp theo , mời học trưởng Tô Dật Phong - Chủ tịch hội học sinh lên phát biểu.”
Phía dưới náo lên. Cơ hội hiếm có này chắc hẳn không ai muốn bỏ qua a. Hắn bước lên bục , nhìn một lượt các học sinh phía dưới đang bát nháo. Hắn vừa cất tiếng nói , như có ma chú trong từng câu chữ , không khí náo loạn ấy dần im bặt họ cũng nhanh chóng nín thở trầm lắng nghe theo.
Trên thực tế có một vài người khác biệt. Cô gái ngồi bên cạnh Tiểu Thiên , Doãn Thanh Thanh vốn đã tốn hết sự kiên nhẫn sau khi nghe xong bài diễn văn của hiệu trưởng, dẫu rằng mặt vẫn nhìn lên phía trên nhưng ánh mắt lại không đặt vào một chỗ, ánh mắt sinh động nhìn sang mấy phía xung quanh, sau đó đột nhiên thu lại tầm mắt như thấy quỷ.
Còn Tiểu Thiên thì thủy chung nhìn chằm gáy người phía trước.
Trong lúc cả hai người bọn họ, kẻ giả vờ người lơ đãng thì đột nhiên phía trên đài, Tô Dật Phong lại hướng tầm mắt về phía họ. " Mời bạn nữ sinh kia. Người ngồi ở dãy ghế cuối cùng mang kính trắng bước lên đây."
Danh sách chương