Từ một đoạn rất xa nhìn đến, đã thấy một tòa cao ốc cao chót vót, trụ sở của Siêu tập đoàn Thần Long, như vươn tới trời, nằm ngay giữa trung tâm thành phố, tại địa điểm nổi bật nhất, xung quanh đều là các quảng trường, công viên và các công trình kiến trúc công cộng đại diện cho bộ mặt của thành phố, tòa cao ốc đứng giữa một khuôn viên rộng lớn trống trải, vừa là tâm điểm, vừa lợi dụng tất cả mọi cảnh vật xung quanh làm nền cho nó.

Năm năm trước, lúc tòa cao ốc này xuất hiện, thực ra chung quanh cũng không hoàn toàn trở nên thoáng đãng như vậy, công viên cây xanh quảng trường đều không tự nhiên xuất hiện, đều là do có người thấy không thuận mắt, liền tiện tay thu mua một lượt, lại trải qua nửa năm tu bổ xây mới, dẹp bớt đi, liền bày ra cục diện thế này. Tòa cao ốc sừng sững bề nghễ, cũng đã theo kế hoạch mà xây dựng cao hơn cho đúng với khả năng chống đỡ của nền móng bên dưới và để phục vụ cho công việc ngày càng phát triển hơn nữa của siêu tập đoàn Thần Long.

Theo thói quen, Lôi lái xe một đường rẽ vào thang máy, để được đưa xuống tầng, sau đó từ đó chạy ra và rẽ vào vị trí đỗ quen thuộc. Ánh mắt liếc qua gương chiếu hậu, nhìn đến vị trí ghế sau hôm nay lại có thêm một người ngồi, trong lòng nhất thời nhớ đến câu nói bông đùa mà trước đây, Mộ Thắng Vũ trêu chọc anh ta, khi bắt gặp anh ta và Mị cùng đi thực hiện nhiệm vụ, hình như là. “ Đưa vợ đi làm.?!” Đúng là như vậy, hôm nay Hoắc thiếu lại có hứng đem bảo bối của mình đến nơi làm việc, vậy tốt nhất bản thân không nên làm... 'bóng đèn' thì phải.

Cho nên để hai người Hoắc Minh Long và Tiểu thiên xuống xe xong, anh ta lại viện cớ mà vòng đi mất.

---

45 phút trước, trong phòng thay đồ của Hoắc trạch.

Nữ hầu: Tiểu Thư sẽ đi đến nơi thiếu gia làm việc sao? Tiểu Thiên: * Nghiêng đầu * Ừm - Cho nên nhóc con mới mặc bộ đồ công sở, vừa có áo sơ mi, đầm công sở, tất chân đen, giày cao gót.

Nữ hầu: * Cười thần bí * Trông thì giống một nữ thư kí rồi, nhưng mà tiểu thư biết, thư kí còn thiếu cái gì không?

Tiểu Thiên:??? * Lắc đầu *

Nữ hầu: * Lại gần nói nhỏ * Sù sì sù sì...

Tiểu Thiên: Thật sao?! * Ngạc nhiên *

Nữ hầu: Tất nhiên, đặc biệt là nữ thư kí.

Tiểu Thiên liền gật gù nghe, thấy có vẻ cũng đúng, bên ngoài có tiếng của anh truyền tới, nhóc con liền tạm biệt nữ hầu một tiếng rồi bước ra.

Nhìn theo bóng lưng của Tiểu Thiên, nữ hầu cười gian xảo, ngón tay trong không khí có chút dị động, liền khiến cho bộ váy công sở của nhóc con có chút tahy đổi. Thời điểm đó sắp tới, giúp đỡ e là cô chỉ có thể giúp được bao nhiêu đây thôi...

---

Bước vào thang máy để đưa hai người từ tầng hầm số tám lên đến tầng cao nhất dành riêng cho tổng giám đốc cũng phải mất một khoảng thời gian, thang máy vừa ngừng lại, vừa kêu đinh lên một tiếng, ánh sáng đèn flash kiểm tra liền chiếu rọi vào đồng tử hai người, nhận dạng là người được cho phép đi vào, cửa thang máy mới mở ra, đằng sau cánh cửa đó là văn phòng chính nơi anh đến và làm việc mỗi ngày.

Toàn tầng diện tích bằng một nửa diện tích tầng trệt, nhưng lại phân ra nơi làm việc và nơi nghĩ ngơi rất rõ ràng, để tận dụng tốt ánh sáng cho phòng làm việc các bước tường đều được tạo thành từ các tấm kính cường lực một chiều, có khả năng chống chịu được với thời tiết, và với cả một số loại thử nghiệm về sức bền như đạn bắn thường, thậm chí là bắn tỉa, cắt kính bằng kim cương. Vì xây dựng như vậy, cho nên ánh sáng bên ngoài đều dễ dàng lọt vào trong, mà những hoạt động hay công việc đang xảy ra ở trong lại không bị nhìn thấy từ bên ngoài.

Phòng làm việc của anh tất nhiên rất rộng lớn cũng rất chuyên nghiệp, trang trí vừa đơn giản vừa phù hợp với nhu cầu sử dụng cũng như thói thói quen của anh. Do từ trước đến nay, anh đều đem chuyện cần phân phó thông tri xuống bên dưới qua sự thông báo của Lôi, và cũng không cần với việc phải đi xuống tầng, độ bảo mật tuyệt đối, nên có thể nói, Tiểu Thiên là cô gái đầu tiên bước được vào trong tầng này.

Sau phòng làm việc, lại là một khu vườn lộ thiên nhỏ, chắn bởi hai lớp kính dày chừa ra một con đường làm lối đi, có thể nói, trong vườn, có trồng một số loại cây thảo nhỏ, thiết kế lại rất vừa vặn cân xứng, còn có một bàn trà với ghế gỗ màu trắng, giống như một nơi được thiết kế ra thích hợp để nghỉ ngơi sau những giờ làm việc căng thẳng.

Đi dọc theo con đường được lót bằng đá cuội đan xem các thảm cỏ, là đến phần cuối cùng của tầng này. Là một căn hộ chung cư với các trang thiết bị và nội thất vừa sang trọng vừa hiện đại, tường trắng sữa, rèm cửa, vật trang trí, sa lông, đều một tông màu xanh xám lạnh lẽo hệt như chủ nhân của nó vậy, trong bếp cũng có đầy đủ các dụng cụ nấu ăn. Phòng khách rộng rãi, phòng ngủ hai phòng đều đã trang trí đầy đủ, phòng tắm bao giờ cũng có sữa tắm và nước ấm, tất cả đều được trang bị tiện nghi đầy đủ, chỉ cần muốn sống ở đây, là có thể vào ở ngay. Mặc dù anh chưa từng ngủ lại công ty một ngày nào, nhưng không hiểu vì sao, lúc lên bản thiết kế cho nó, trong đầu anh lại vô tình đưa ra suy nghĩ này, sau cũng không có thay đổi.

Vừa nhìn thấy bày trí của tầng, Tiểu Thiên đều thích thú không thôi, đứng sát tường kính nhìn xuống thành phố, thấy người xe đều đã nhỏ bằng hạt đậu, thấy những tòa cao ốc bên cạnh, đang có nhân viên làm việc đi qua đi lại, thấy những chiếc máy bay bay giữa nền trời cũng trở nên lớn hơn một chút. Nhìn đã, nhóc con lại vào phòng làm việc của anh, hai tủ sách đầy những công văn và những hồ sơ cho các dự án, bàn làm việc cũng sắp một chồng dày, tài liệu, trên bàn là một bản hợp đồng đang đợi kí tên.

Nhiều như vậy, đó là việc mà anh làm mỗi ngày sao? Nhóc con vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy khó chịu, trong lồng ngực có gì đó hơi nhói, chỉ thấy bản thân rất vô dụng không giúp được anh gì cả, lại nhìn thấy góc trái của bàn làm việc có một khung ảnh nhỏ bị anh lật úp, nhóc con vừa định giở lên thì bị anh ngăn lại. “ Đừng nhìn!” Anh lúng túng nói, nhưng động tác vẫn chậm hơn nhóc con một chút.

Thấy bên trong khung ảnh lồng một tấm hình của một cô gái nhỏ, mặc váy trắng tinh tươm chạy chơi ở cánh đồng hoa lavender rực tím một màu chung thủy, cô gái như một áng mây trắng tinh mềm mại dịu dàng từ trời cao hạ xuống bên thảm hoa vì say mê cảnh sắc mượt mà êm ái của nó. Trời xanh, mây trắng, tím đồng hoa, cô gái như hóa thành một tinh linh nhỏ say mê và bị dụ dỗ bởi cảnh đẹp hồng trần mà lưu luyến không đi.

Nhìn cô gái, Tiểu Thiên thoáng chốc ngây ra, gương mặt chuyển từ sửng sờ rồi thành ngạc nhiên sau đó là trở nên đỏ như mận, trong lồng ngực trái tim bang bang đập loạn, loại cảm xúc kì lạ khó tả ấy lại đến, nhóc con không biết nên phản ứng như thế nào, cũng không biết nên nghĩ gì, chỉ thấy tất cả đều là hạnh phúc, trong miệng cũng có vị ngọt, gương mặt lại vì vui vẻ và hưng phấn mà hây hây đỏ. “ Long...” Chỉ biết ngây ngô gọi nhỏ, ánh mắt có chút ướt át, lòng là nỗi xúc động khó nói nên lời.

Bàn tay to lớn của anh choàng qua ôm lấy người nhóc con từ phía sau, đem thiên hạ mềm mại giam trong ngực, cằm cọ cọ bên hõm vai Tiểu Thiên, khiến nhóc con run lên, hơi thở ấm nóng phá bên gò má, đồng thời cùng nhìn về phía bức hình kia, giọng nói trầm khàn, có chút dịu dàng, cũng có chút cưng chiều bá đạo cất lên. “ Tiểu Thiên, cuối năm nay chúng ta kết hôn được không? Long sắp đợi không được nữa rồi.” Anh không chắc bản thân có thể hao phí bất kì phút giây dư thừa nào nữa, chỉ cần nhóc con của anh đủ tuổi, anh sẽ danh chính ngôn thuận dẫn nhóc con đi làm giấy kết hôn. Lúc đó, Tiểu Thiên chỉ thuộc về chính bản thân anh mà thôi. ( Tác giả: Chưa có tỏ tình mà cầu hôn giề sớm rứa???)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện