Đêm khuya, trường St. Paul.

Nữ tu sĩ Mornay tự mình đưa Tần Nhiên ra ngoài giáo đường nhỏ, cho phép cậu ngồi vào trong chiếc xe ngựa chuyên dùng của mình. Mà vị trí đánh xe thì chính là vị đội trưởng đội bảo vệ trường kia đảm nhiệm.

Trên mặt của vị đội trưởng toát ra vẻ không tình nguyện, nhưng với mệnh lệnh của nữ tu Mornay thì hắn không thể cãi lời. 

Vì có thể nhanh chóng hoàn thành cái nhiệm vụ này, gần như là ngay khi Tần Nhiên đặt chân lên xe, hắn liền chuyển động cây roi trong tay mình.

Vút!

Chiếc xe ngựa biến mất trong từng tiếng vang giòn giã. 

Nhìn bóng dáng chiếc xe ngựa khuất dần, vị nữ tu Mornay xoay người trở vào giáo đường.

Vị kỵ sĩ bảo hộ của bà vẫn đứng yên trong bóng đen lập lòe ánh nến, duy trì cảnh giác.

Tầm mười giây sau, Cống Lan Sâm mới bước ra khỏi bóng đen. 

“Giống như những gì Tần Nhiên đã nói, bọn chúng luôn luôn theo dõi ngôi trường này!”

“Hẳn là dùng loại công cụ như ống nhòm… những đồ vật có thể nhìn trong đêm cũng không nhiều lắm!”

“Bọn khốn kia thật dám cả gan làm loạn!” 

Vị kỵ sĩ nói xong câu cuối cùng rồi không hỏi tức giận hừ một cái.

“Lực chú ý của chúng đã bị Tần Nhiên hấp dẫn đi rồi?”

Mornay khẽ than thở, trong giọng nói có pha lẫn lo lắng. 

“Yên tâm đi! Nếu Tần Nhiên đã lựa chọn cái kế hoạch như vậy thì chắn hẳn là cậu ta có tự tin thành công!”

“Hơn nữa, cho đến tận bây giờ thì tất cả đều xảy ra theo kế hoạch của Tần Nhiên!”

“Chúng ta chỉ cần im lặng chờ đợi tin tức của Tần Nhiên là tốt rồi!” 

Vị kỵ sĩ bảo hộ an ủi quý bà đã từng là thánh nữ đang ngồi đối diện.

“Hi vọng là vậy!”

Mornay nói rồi từ từ bước đến trước mặt pho tượng nữ thần, bắt đầu cầu nguyện. 

Môi Cống Lan Sâm hơi động đậy như thể muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại vẫn giữ im lặng.

Ông ta lại lùi vào bóng đen.

Người đàn ông đã từng là kỵ sĩ này nay chính là người gác đêm. 

Vinh quang đã lụi tàn từ lâu, vẻ vang cũng đã biến mất.

Lời thề đã từng quên mất lại trở nên vô cùng rõ ràng vào giây phút này.

Bởi vì, ông ta bắt đầu nhìn thẳng vào nội tâm của mình. 

Đối với Cống Lan Sâm thì việc ngoài ý muốn phát sinh một lần là quá đủ rồi.

Ông không cho phép lại có người tùy tiện đến gần Mornay.

… … … 

Đêm khuya, nội thành, đường phố trống trải.

Xe ngựa có thể chạy với vận tốc tối đa.

Cho nên chỉ tầm mười phút sau, Tần Nhiên đã lại trở về chỗ ở của mình. 

Mà vị đội trưởng kia thì thậm chí ngay cả lời chúc ngủ ngon cũng không muốn nói với Tần Nhiên liền quay xe rời khỏi.

Tần Nhiên nhìn bóng xe đang rời khỏi, bất đắc dĩ nhún vai.

Cậu biết việc chung sống hòa hợp với người cứng đầu như vậy chỉ là một cái mong ước tươi đẹp thôi. 

Ít nhất là trong khoảng thời gian này.

Cậu kéo cổ áo khoác cao lên một chút để chắn gió đêm lạnh buốt tràn vào người rồi liền đi lên tầng hai.

Cậu không cần thiết phải vào lầu một rồi mới lên được lầu của mình vì cái cầu thang được xây ở bên ngoài căn nhà, cứ đi lên cầu thang là được. 

Cửa phòng là loại cửa một cánh, bằng gỗ.

Trên khung cửa có treo cái tấm bảng nho nhỏ chỉ lớn bằng hai bàn tay gộp lại, bên trên có mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: “Cố vấn viên Tần Nhiên”.

Trông chả có đẳng cấp tí nào. 

Cho dù trên bảng hiệu có tên mình thì Tần Nhiên cũng không khỏi không nỡ nhìn thẳng khi lần đầu nhìn thấy nó.

Nếu có thể thì cậu thà rằng đừng có cái bảng hiệu như vậy.

Móc chìa khóa ra, mở cửa phòng, Tần Nhiên bước vào. 

Căn phòng của cậu gồm có một gian ngoài, một gian trong, và một nhà vệ sinh.

Gian ngoài dùng để làm phòng khách, phòng làm việc, nhà ăn,… vẫn có thể coi như ngăn nắp.

Còn gian trong chỉ có mỗi chức năng là phòng ngủ. 

Tần Nhiên rất là hài lòng với cách sắp xếp như vậy.

Tần Nhiên không có bệnh sạch sẽ, càng không có bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Chỉ là cho dù ai thì cũng đều không thích ở trong một căn phòng dơ bẩn, lộn xộn nhỉ. 

Trong nhà không có bất kỳ đồ vật gì đáng giá để ý đến.

Lúc trở lại đây hồi tối qua, cậu đã tỉ mỉ xem xét qua một lần.

Vì vậy, lần này, khi vào nhà cậu liền đi thẳng đến phòng ngủ, mặc nguyên quần áo ngồi trên giường im lặng chờ đợi. 

Chờ những thằng khốn suốt ngày mơ tưởng đến khối tài sản ngàn năm của giáo hội Aurora.

Tần Nhiên tin chắc rằng chúng sẽ tìm đến cậu.

Bởi vì, thân phận của cậu vốn là thám tử xuất sắc nhất thành phố này. 

Hơn nữa, cậu còn xuất hiện ở trường St. Paul hai ngày liên tục. Nếu coi lần ghé thăm ngày hôm qua là vì hỏi thăm về Al Tilly, vậy còn ngày hôm nay thì sao? Cậu không chỉ ở chỗ đó gần như cả ngày, mà còn được hiệu trưởng Mornay nhiệt tình tiếp đãi.

Những việc này đủ để cho bọn kia sinh ra nghi ngờ. 

Suy cho cùng thì làm gì có ai vô duyên vô cớ đi tìm thám tử chứ.

Tất nhiên phải có chuyện cần thám tử giúp đỡ thì mới đi tìm!

Mà toàn bộ trường St. Paul có chuyện gì cần thám tử phải ra tay nhỉ? 

Khối tài sản tích lũy ngàn năm của giáo hội Aurora!

Ngoại trừ cái này ra thì không còn cái lý do nào hợp lý nữa!

Chỉ cần bọn chúng có suy nghĩ này thì chắc chắn sẽ đến đây tìm cậu! 

Tần Nhiên tự tin vào cái suy luận này của mình.

Không phải đêm nay thì chính là ngày mai!

Tần Nhiên đặt ra một cái hạn mức cho thời gian chờ đợi của mình. 

Nếu đối phương vượt qua cái hạn mức ấy thì cậu liền thực hiện cái kế hoạch dự bị.

Nhưng may mắn thay, có vẻ cậu không cần phải làm chuyện dư thừa rồi.

Thời gian trôi qua tầm mười phút, với thuộc tính cảm giác cấp E+ thì cậu có thể rõ ràng nghe thấy tiếng khóa cửa nhà mình chuyển động. 

Cũng không phải là tiếng chìa khóa cắm vào ổ khóa rồi xoay.

Mà là từ một đồ vật bằng kim loại khác.

Không chói tai, nhưng đủ để khiến cậu cảnh giác. 

Tần Nhiên lấy khẩu “M1905” và con dao găm ra, im hơi lặng tiếng đi ra phòng ngủ, đứng nấp ngay chỗ tường sát cửa.

Cạch!

Sau tiếng kêu giòn tan, cửa phòng của cậu đã bị người khác mở ra. 

Có một cái cơ thể thật cẩn thận luồn vào cái khe hở khi cửa mở.

Tầm mắt của đối phương nhìn lướt qua khu vực trước mặt rồi liền nhìn thẳng vào phòng ngủ. Sau đó, hắn nhón gót nhẹ nhàng bước đến phòng ngủ.

Từ đầu đến cuối đối phương đều không hề phát hiện ra Tần Nhiên đang đứng ngay sau cánh cửa. 

Cậu đã tiến vào trạng thái “đi lén lút”.

Tần Nhiên nhìn theo động tác của đối phương. Sau khi xác nhận chỉ có một người thì cậu liền không khỏi hơi hơi chau mày.

Theo lời miêu tả của nữ tu Mornay thì đối phương phải có ít nhất hai người. 

Hiện tại chỉ xuất hiện có một người thì…

Cậu vẫn đang tự hỏi trong lòng nhưng hành động cũng không hề do dự. Cậu cũng đã đoán trước khả năng tình huống như vậy có thể phát sinh.

Cậu lướt đến sau lưng đối phương một cách im lặng như một bóng ma, khẩu súng “M1905” lập tức kê vào gáy của đối phương. 

Ngay lập tức, bước chân của đối phương cứng đờ.

“Tôi không có ác ý!”

Giọng nói the thé vang lên. 

“Tôi có thể giải thích!”

“Tao đang nghe đây! Nhưng, sự kiên nhẫn của tao có giới hạn đấy!”

Có vẻ đối phương mong rằng Tần Nhiên sẽ bỏ súng xuống, nhưng cậu lại hoàn toàn không để ý đến cái nguyện vọng của đối phương. 

Mà ngược lại, cậu còn di chuyển họng súng lên ngay giữa trán.

“Tôi nói! Tôi nói!”

“Chúng tôi đến đây theo là vì muốn hợp tác với cậu!” 

“Bí mật của giáo hội Aurora!”

Đối mặt với họng súng đầy nguy hiểm, đối phương vội vàng nói.

Mà sau khi nghe thấy đối phương nói, khóe miệng của cậu nhếch lên. 

Vì giữ mạng sống, đối phương hiển nhiên đã giở trò.

Dùng những lời nói mơ hồ để kích thích lòng hiếu kỳ của cậu… Đối phương đinh ninh là giáo hội Aurora sẽ không nói cho cậu biết về cái kho báu ấy mà đã dùng những “từ thay thế” như một phần lịch sử, sách quý hoặc bản viết tay của một bị Giáo Hoàng nào đó để nói đại cho cậu nghe.

Nếu Mornay, Cống Lan Sâm thật sự biết bất kỳ tin tức gì về cái kho báu ngàn năm kia thì mọi thứ đều sẽ giống như dự đoán của đối phương. 

Nhưng thật đáng tiếc là đối phương hoàn toàn không biết rằng Mornay và cả Cống Lan Sâm thật sự không hề biết gì về cái kho báu kia.

Thậm chí, nếu không phải đối phương xuất hiện thì Mornay và Cống Lan Sâm đều sẽ xem cái kho báu ấy như là truyền thuyết thôi.

Nhưng mà trong mắt những người này thì sự việc lại trở thành Mornay và Cống Lan Sâm biết đại khái nơi giấu cái kho báu ấy nhưng lại không có cách nào để xác định vị trí chính xác, nên chỉ có thể âm thầm tìm kiếm! Mãi cho đến khi có người cạnh tranh xuất hiện thì Mornay và Cống Lan Sâm mới trở nên không thể không tìm “ngoại viện”(1) là cậu đến để giúp đỡ tìm kiếm. 

Mà nhóm người của đối phương lại cho rằng có thể kéo kẻ “ngoại viện” là cậu về phe của chúng.

Dùng cái kho báu ngàn năm kia làm mồi!

Sau đó đương nhiên là dùng những thủ đoạn như giết người diệt khẩu. 

Đối với việc này, đương nhiên trong lòng cậu hiểu rõ.

Cho nên, Tần Nhiên cho đối phương câu trả lời trực tiếp nhất.

Đùng! 

Rắc!

Tần Nhiên duỗi chân đá một phát vào đầu gối của đối phương. Ngay lập tức, tiếng xương nứt gãy vang lên.

Đối phương há hồm chuẩn bị hét lên đau đớn. 

Nhưng còn chưa kịp hét thì đã bị Tần Nhiên bị miệng lại. Hơn nữa, cậu còn đấm một phát thật mạnh vào bụng dưới của đối phương.

Đùng!

“Đá: Tạo thành 30 điểm thương tổn sinh mệnh cho đối thủ. Đối thủ trật khớp…” 

“Đấm: Tạo thành 20 điểm thương tổn sinh mệnh cho đối thủ. Đối thủ ngất xỉu…”

Nhìn thấy đối phương đã ngất xỉu, Tần Nhiên liền giật mạnh cái mặt nạ trên khuôn mặt của đối phương xuống.

Nhờ vào ánh sáng mờ ảo rọi vào phòng qua ô cửa sổ, Tần Nhiên có thể đánh giá đối phương. 

Mắt hình tam giác, mũi tẹt, cơ thể nhỏ gầy, tóc hoa râm.

Nhìn chẳng có gì nổi bật, thậm chí còn hơn xấu xí.

Tần Nhiền lục xoát người đối phương. 

Dao găm, một khẩu súng kíp, một ống nhòm một mắt và một bộ dụng cụ mở khóa là tất cả những gì có trong người đối phương.

Dao găm, súng kíp, ống nhòm một mắt thì không có gì đặc biệt.

Nhưng bộ mở khóa được đựng trong một cái túi da to bằng bàn tay, trông giống như ví tiền thì lại khiến cậu hơi kinh ngạc. 

“Tên: Dụng cụ mở khóa”

“Loại: Tạp vật”

“Chất lượng: Xuất sắc” 

“Lực công kích: Không”

“Thuộc tính: Khéo léo Lv1”

“Đặc hiệu: Không” 

“Yêu cầu: Mở khóa – cơ bản”

“Có nên mang theo khi làm nhiệm vụ: Có”

“Ghi chú: Nó được tạo thành từ kẹp tóc, dây kẽm, tua vít,…” 

… … …

“Khéo léo Lv1: Xác xuất mở khóa thành công +10%”

… … … 

“Vật phẩm có thuộc tính!”

Đây là vật phẩm có thuộc tính đầu tiên mà cậu có được từ khi bắt đầu làm nhiệm vụ đơn chính thức đến giờ.

“Quả nhiên là chỉ khi thực hiện những nhiệm vụ phụ có độ khó vượt mức bình thường thì mới có thể nhặt được thứ tốt!” Tần Nhiên cảm thán. 

Sau đó, ánh mắt của cậu liền nhìn lại kẻ không mời mà đến đang ngất xỉu trên sàn.

Tần Nhiên đương nhiên không quên việc đối phương đã mở cửa phòng cậu một cách vô cùng nhẹ nhàng.

Mở khóa! 

Tần Nhiên có nắm chắc hơn 50% rằng chỉ cần cậu xử lý đối phương thì sách kỹ năng dạy mở khóa sẽ xuất hiện!

----------------------------

(1) Ngoại viện: Trợ giúp từ bên ngoài. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện