Rất nhanh liền đến ngày kỉ niệm ngày thành lập công ty kiêm ngày đính hôn của Lạc Thuần Hy. Sáng sớm Lạc Thuần Hy và Lạc Tử Trình đã bị mẹ hạ réo dậy. Hôm nay là ngày quan trọng nên cả hai đều nghỉ học. Mẹ Lạc dắt Lạc Thuần Hy khắp cácquan spa, mua quần áo, làm tóc, trang điểm hết gần cả một ngày.



Lạc Thuần Hy đang trong phòng trang điểm thì một bóng dáng cao lớn, gương mặt tuấn tú, ăn mặc chỉnh tề, tóc vuốt gọn gàng, Lạc Tử Trình lúc này khác với vẻ đẹp tự nhiên tùy hứng hàng ngày thay vào đó mang theo vẻ quý phái công với khí chất lạnh lùng thanh nhã của anh làm cho người khác cảm thấy như xa như gần.



Hai người đợi ở ngoài có chút sốt ruột, bên trong Lạc Thuần Hy âm thầm cầu nguyện cho nhanh hơn một chút, mông cô sắp dính hẳn vào ghế rồi.



Cuối cùng thì sau gần một tiếng ông trời đã nghe được lời thỉnh cầu hàng nghìn lần của cô từ sáng đến giờ, cuối cùng cũng xong. Nhìn chính mình trong gương cô cũng rất ngạc nhiên.



Bước ra khỏi cánh cửa, không phải Lạc Thuần Hy với hình tượng một con búp bê, giống như một cô bé, mãi không chịu lớn lên. Đó là một cô gái mặc váy hai dây khá to màu trắng bó sát phần thân trên, phần dưới phồng ra, màu trắng đơn giản gắn thêm những viên đá lấp lánh dưới ánh sáng của bóng đèn càng thêm rực rỡ, mái tóc nâu xoăn nhẹ buộc nửa đầu nhẹ nhàng thêm vài phụ kiện đơn giản, trang điểm không quá cầu kì, dưới chân mang đôi giày cao gót quai ngọc trai màu trắng càng tôn lên vẻ đẹp diễm lệ, trong sáng, giờ phút này, cô như một thiên thần không dính một hạt bụi, làm cho người ta ước ao nhưng không chạm tới được. Mẹ Lạc nhìn thấy Lạc Thuần Hy như vậy cười tươi đi tới, xoay người Lạc Thuần Hy một vòng, nói:



"Con gái của ta lớn rồi. Thật đẹp. "



Lạc Thuần Hy nhìn vào ánh mắt dịu dàng của mẹ Lạc cũng mềm lòng, nhẹ nhàng nói:



"Mẹ cũng rất đẹp. "



Mẹ Lạc nghe vậy đánh yêu cô một cái, sau đó cười.



"Nhanh lên sắp muộn giờ rồi. "



"Vâng. " Lạc Thuần Hy khẽ gật đầu.



Hai người cùng nhau đi ra ngoài, sau đoa Lạc Thuần Hy quay đầu lại nhìn Lạc Tử Trình. Hôm nay anh rất đẹp, rất khí phách, nhất định sẽ tìm được một tiểu thư tốt tính nào đó yêu anh thật lòng. Nghĩ vậy Lạc Thuần Hy cười với Lạc Tử Trình một cái sau đó nhẹ nhàng hất cằm ý nói "đi thôi" sau đó cùng mẹ Lạc đi ra ngoài.



Lạc Tử Trình nhìn nụ cười của cô. Chân thật như vậy, nhưng lại làm anh cảm thấy đau lòng.... Người con gái trước mặt anh, cho anh cảm giác ấm áp, lại làm anh thấy đau lòng, muốn cũng không thể đến gần, vừa rồi anh coa cảm giác muốn nhốt cô lại, để không ai nhìn thấy cô, chiếc váy đó gần giống với chiếc váy cưới, anh chỉ muốn cô mặc cho anh xem, nhưng đáng tiếc, không phải anh.....



Anh đã hiểu lòng mình, nhưng càng hiểu lại càng cảm thấy sợ hãi nó. Anh không thể trốn tránh càng không thể chối bỏ nó vì trong đầu anh đã khẳng định điều đó.



Sau đó nhấc chân lên bước đi trên hàng lang không người. Ánh đèn sáng chói tại sao lòng người lại tối như vậy. Từng bước chân nặng nề, tâm trạng cũng không vơi đi. Tình yêu, tình thương sao lại xa như vậy? Can đảm và dũng khí anh đi đâu để tìm nó? Cuộc đời này sao lại khó khăn như vậy?



Tuy nhiên, trong lòng nặng nề sắc mặt có chút buồn rất nhanh khôi phục lại bình thường, ra đến bên ngoài yên lặng ngồi vào cùng xe với hai người.



Bên trong tập đoàn Lạc thị, ánh đèn champage chiếu lên nên gạch trắng sáng, sân khấu vừa phải thảm đỏ trải thẳng lên sân khấu, đồ ăn, rượu, âm nhạc, người người quần áo chỉnh tề chỉ đợi chủ tiệc tới.



Một người đàn ông mặc âu phục màu đen mái tóc vuốt gọn gàng, ánh mắt sắc sảo, cả người toát lên khí chất lạnh lùng làm cho người người không dám đến gần nhưng kỳ lạ chính là bên cạnh anh ta lại có hai người đàn ông một người mái tóc gọn gàng mặc âu phục màu xám gương mặt có chút hài hòa hơn nhưng cũng lộ ra vẻ từng trải dù trông chỉ khoảng 27, 28 tuổi không sai người đó chính là Kỳ Phong nhưng anh là Tạ Kỳ Phong, 27 tuổi người thừa kế tập đoàn nhà họ Tạ, đã lãnh đạo ngắn ngủi ba năm đưa tập đoàn lên đến vị trí thứ 4, sau Lạc thị, Mạc thị và Giang thị. Nhắc đến Giang thị thì Giang Triều thiếu gia nhà họ Giàn người thừa kế tương lai chính là người đàn ông đứng bên cạnh mặc âu phục màu xanh.



Ba người đàn ông đứng với nhau lại yên lặng đến dị thường. Một lúc sau Tạ Kỳ Phong mới hỏi.



"Thiên Dương, cậu sao lại đến đây? "



Người đàn ông mặc âu phục đen chính là Mạc Thiên Dương, 27 tuổi, chủ tịch tập đoàn Mạc thị đứng đầu thế giới. Nghe nói quan hệ giữa Mạc thị và Giang thị rất tốt nghe nói là có liên quan đến nhau, mẹ của Giang Triều là Mạc Nhiên, đại tiểu thư nhà họ Mạc là cô của Mạc Thiên Dương. Còn Mạc Thiên Dương và Tạ Kỳ Phong là bạn thân, nên quan hệ vẫn rất tốt.



"Đương nhiên là tôi được mời tới đây. "



Mạc Thiên Dương chậm rãi nói còn thản nhiên lắc lắc ly rượu trong tay anh.



"Cậu có ý định gì sao?" Tạ Kỳ Phong hỏi tiếp



"Sao cậu lại nói như vậy?" Mạc Thiên Dương dừng một chút hỏi ngược lại.



"Cậu không làm gì mà không có mục đích. Bữa tiệc như vậy, không có gì quan trọng cậu sẽ không tự mình đến." Tạ Kỳ Phong khẳng định. Phải biết bọn họ quen biết đã lâuđương nhiên Tạ Kỳ Phong hiểu tính anh ta, trong chuyện này nhất định có lý do nào đó.



"Vậy hai người thì sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện