Mạc Thiên Dương nghe câu này, trong lòng vì ý nghĩ cô đang dần chấp nhận anh mà sướng như điên nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra. Nhìn cô gái vẻ mặt không tự nhiên thấp giọng "Ừ" một tiếng.



Anh đứng dậy mặc áo tắm màu trắng rồi lại cúi người bế cô lên đi đến trước gương, lấy áo tắm treo trên móc mặc cho cô. Thân thiết như một đôi tình lữ thật sự. Mái tóc cô dính nước mà ướt, anh lấy khăn hai tay nhẹ nhàng chà khô. Mà Lạc Thuần Hy chỉ cúi mặt nhìn bàn đá, cắn răng không lên tiếng, Mạc Thiên Dương nhìn cô trong gương cũng không nói gì nhiều. Chỉ lấy máy sấy tóc, ngón tay hơi thô mà có lực cầm lấy mái tóc cô, vụng về xì khô.



Lạc Thuần Hy cắn môi càng chặt, cô cảm giác được điều gì đó khác thường. Nó thật sự... Làm cô cảm thấy nguy hiểm.



Tóc mới se se, Mạc Thiên Dương liền bế cô ra, đặt lên giường, tay sờ qua bờ môi để cô ngừng cắn. Lấy điện thoại trong cặp tài liệu bảo người hầu mang đồ ăn lên.



Tắt điện thoại, anh ném lên tủ đầu giường. Ngồi xuống vòng tay ôm Lạc Thuần Hy vào ngực, giọng trầm thấp thì thầm bên tai cô: "Ngày mai, ba mẹ em tới, Phong và Giang Triều cũng tới, còn có Thành... Em nên chuẩn bị một chút."



Lạc Thuần Hy lập tức nhảy dựng, tránh khỏi cái ôm của Mạc Thiên Dương, hai mắt trừng lớn nhìn anh: "Anh mời họ tới làm gì?"



Trong giọng cô mang theo ý chất vấn và tức giận. Cô biết, mất tích lâu như vậy, cha mẹ và bạn chắc chắn biết nhưng còn Thiên Thành... Anh ấy... Và cô...



Mạc Thiên Dương đứng dậy, trên môi mang theo nụ cười như có như không. Chân dài hữu lực đi về phía cô, tay vươn ra ôm lấy eo dùng sức siết chặt như hận không thể dính hai người vào nhau, gằn từng chữ: "Một tuần sau chúng ta kết hôn, chuyện hai bên đã bàn đầy đủ, cần phải gặp mặt hai bên, em nói có đúng không?"



'Đùng'.



Đầu cô như phát nổ khi nghe hai chữ 'Kết hôn',  nếu kết hôn đồng nghĩa, cô và anh sẽ dính lấy nhau cả đời, cô không thể chạy thoát, thời gian của cô chỉ còn lại một tuần, ngày mai cô phải làm gì đó.



Nhưng, có thể làm gì?



"Ba tháng này, anh chuẩn bị việc này sao?" Lạc Thuần Hy là hỏi những giọng điệu là chắc chắn.



"Phải. Anh rất kỳ vọng vào ngày em mặc váy cưới, nói nguyện ý gả cho anh."



"Anh cảm thấy tôi nguyện ý sao?" Lạc Thuần Hy lạnh giọng.



Gương mặt của Mạc Thiên Dương lập tức tối lại, giọng cung mang theo tia uy hiếp: "Tôi không cho phép không nguyện ý. Hậu quả, em rõ nhất."



Lạc Thuần Hy khổ sở lắc đầu: "Chúng ta mới quen biết bao lâu? Cảm tình không có, dựa vào đâu để vững bền, anh cảm thấy, hôn nhân của chúng ta có ý nghĩa sao?"



Anh im lặng một lúc, "Tình cảm có thể bồi đắp."



Cô cười lạnh: "Đúng, tình cảm là thứ có thể bồi đắp nhưng Mạc Thiên Dương, tôi hận anh! Cả đời này cũng không bao giờ gả cho anh."



Mạc Thiên Dương tức giận, nắm lấy tóc cô, "Có gan, em nói lại lần nữa cho tôi."



Cơn tê dại từ đầu truyền tới, Lạc Thuần Hy đâm lao phải theo lao cô trợn mắt với anh hét lên: "Tôi nói hận anh, cả đời cũng không gả cho anh, anh điếc sao?"



"Chết tiệt." Mạc Thiên Dương gầm lên một tiếng, ném cô lên giường, lấy đồ trang trí xung quanh hung hăng đập xuống đất.



Đến khi bình định tâm trạng, không liếc cô một cái đóng cửa bỏ đi. Để lại Lạc Thuần Hy ngồi nằm ngây người tự hỏi cô làm vậy, liệu anh có thay đổi không?



Bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên cùng giọng sợ hãi của cô người hầu: "Thưa cô, đồ ăn đã đem tới."



Lạc Thuần Hy vô lực nói: "Để đó đi". Cô người hầu liền được đà chạy mất. Nhưng trong phòng vang lên tiếng điện thoại, Lạc Thuần Hy liếc nhìn, là Thiên Thành.



Cô nhìn chiếc điện thoại, đợi người kia không gọi nữa, mới cầm lên. Vừa bật lên, đập vào mắt là hình của cô, là hình trong lễ đính hôn, đang nhìn về một góc khác mỉm cười, rõ ràng là chụp lén. Lạc Thuần Hy có chút do dự nhưng nghĩ tới hành động của anh, lập tức cầm lấy, tìm số của Kỳ Phong phân vân một chút rồi bấm gọi.



Bên đầu dây vang lên giọng ôn hòa của anh: "Alo."



Trong khoảnh khắc Lạc Thuần Hy lập tức tràn nước mắt. Cô nhớ cuộc sống trước kia, bên cạnh có người đàn ông dịu dàng này làm bạn.



"Alo." Giọng nói lại một lần nữa vang lên,  Tạ Kỳ Phong ngồi trong phòng làm việc, đang có chút đau đầu, thì điện thoại gọi tới, nhìn số của Mạc Thiên Dương, anh vừa tò mò vừa khó hiểu. Hai người họ chơi thân nhưng chuyện Lạc Thuần Hy trở nên rất căng thẳng, nhớ đến chuyện ngày mai và họ chuẩn bị kết hôn, đáy lòng càng chua xót.



Thế nhưng, anh lại nghe thấy giọng nghẹn ngào từ đầu dây bên kia, "Anh Kỳ Phong, là em."



Lập tức, anh đứng bật dậy. Nhẹ giọng an ủi: "Thuần Hy, em làm sao vậy?  Em khóc?"



Lạc Thuần Hy càng không kìm nổi, che miệng khóc nức lên, " Anh Kỳ Phong, xin hãy giúp em... "



"Em làm sao vậy?  Cần anh giúp gì?"



"Ngày mai anh có đến, giúp em rời khỏi đây."



Còn Mạc Thiên Dương, quay về phòng sách, anh hung hăng đấm lên bàn. Ngồi trên ghế một lúc lâu, trợ lý của anh ta đi vào.



=======



Quên giới thiệu với mọi người.  A Đình có ra thêm một bộ nữa là Khi anh còn là thiếu niên. Thể loại thanh xuân vườn trường. Mong mọi người ủng hộ.



Còn một bộ mình edit tặng các bạn nữa là Sủng thiếp Đông Cung. Bộ này hôm nào cũng ra, thời gian chờ truyện vào chủ nhật mỗi tuần thì các bạn đọc cho vui nhé. Thể loại cung đình hầu tước, trọng sinh cổ đại và SỦNG.



Oh yeahhhh

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện