Edittor: Mộc Hi
Beta: Nhị Gia (mocdiepsite.wordpress.com)
"Mặc kệ? Được, ta mặc kệ, bà đi kiểu gì thì đi, nhất định phải mời cho bằng được tiểu thần y về đây." Đặng lão cha không vui nói
"Đi thì đi!" Đặng đại nương nói liền chuẩn bị xuất môn.
"Nương, vô dụng thôi!" Đặng Thủy Tiên liền vội vàng kéo Đặng đại nương. Nếu thật là bệnh không tiện nói ra, tiểu thần y sẽ không khám và chữa bệnh của nàng.
"Vô dụng nương cũng phải đi tìm hắn. Đại phu ngoại thôn căn bản không có y thuật cao minh như tiểu thần y, mời tới chỉ mất công. Nương sẽ lựa lời nói tốt với Trình gia , tiểu thần y nhất định sẽ trở lại chữa bệnh cho con." Đều là người trong thôn , Đặng đại nương không tin người nhà Trình gia thấy chết mà không cứu.
"Nói tốt? Chúng ta không qua Trình gia bồi tội đã là không đúng. Đừng quên, nha đầu chết tiệt này sắp gả cho Trình lão nhị làm vợ." Đặng lão cha căm tức nhìn Đặng Thủy Tiên mà nói.
Phảng phất lúc này mới nhớ tới việc hôn sự, Đặng đại nương nhất thời luống cuống: "Vậy làm sao bây giờ? Trượng phu, ông mau nghĩ cách a!"
"Ngẫm lại đi, bà nghĩ có thể có cách gì sao? Có bản lãnh ấy không bằng thử hỏi đứa con gái tốt của bà, người nam nhân kia là ai!" Đặng lão cha đã hạ quyết tâm gả Đặng Thủy Tiên ra ngoài. Không ngờ đứa con gái này lại gây chuyện để người đời gièm pha không thể bước ra cửa, giờ chỉ có nước ở trong nhà nghe người đàm tiếu, lời ong tiếng ve thôi.
"Cha, con thật không có. Người đừng nghe người khác nói xằng nói bậy." Đặng Thủy Tiên ủy khuất trăm bề lên án.
"Người khác? Người khác mà ngươi nói thế nhưng lại chính là tiểu thần y. Nói bậy? Ta thấy chính ngươi nói bậy còn kém không nhiều lắm." Tiểu thần y ở Ngân Hạnh thôn uy danh cũng không phải để không, Đặng lão cha cũng là một trong số những người nguyện ý tin tưởng y.
"Con. . ." Đặng Thủy Tiên nghẹn lời. Đối phương là tiểu thần y, nàng có nói gì đi nữa cũng không có ai muốn tin tưởng nàng.
"Con cái gì mà con? Ngươi hôm nay nếu như không nói rõ ràng người nam nhân kia là ai, thì đừng có nghĩ đến chuyện ăn cơm." Đặng lão cha buông lời ngoan độc, khiêng cuốc ra ngoài.
Trượng phu đã lên tiếng, Đặng đại nương liền bắt đầu tận tình khuyên nhủ Đặng Thủy Tiên. Chỉ cần đứa nhỏ này nói thật, bà chắc chắn sẽ vì nàng chủ trì công đạo.
Đặng Thủy Tiên một chữ cũng không nói, ngồi ở trên giường không tiếng động rơi lệ. Sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Rõ ràng mọi việc đều rất tốt, như thế nào lại đột nhiên thay đổi?
Rời khỏi Đặng gia, Trình Tu không trực tiếp trở về Trình gia, mà là tùy ý đi tới.
"Trình tiểu tứ, huynh đang đi đâu vậy?" Kim Tiểu Mãn không hiểu hỏi.
Trình Tu bước chân không ngừng, nói nhỏ: "Tránh đầu sóng ngọn gió."
"A? Chúng ta còn cần tránh đầu sóng ngọn gió?" Đặng Thủy Tiên gặp chuyện không may, hai người bọn họ trốn tránh cái khỉ gì thế?
"Muội muốn bị người lôi kéo hỏi lung tung này kia?" Trình Tu mi mắt khép hờ, nhìn không ra bất kỳ tâm tình gì.
"Đúng nha! Cái này cần phải tránh." Trong thôn mọi người thích nhất là buôn chuyện, một ngày hỏi tới hỏi lui không dứt. Nghĩ vậy, Kim Tiểu Mãn bước nhanh hơn.
Vốn là vô tình đi, không nghĩ tới đi một đoạn lại nghe thấy đằng trước truyền tới tiếng người. Trình Tu thật nhanh kéo Kim Tiểu Mãn núp ở phía sau đống cỏ khô. Một tay chống đỡ đống cỏ khô phía trên, tay kia ngón trỏ đặt ở bên mép, Trình Tu cúi đầu nhìn Kim Tiểu Mãn nhỏ giọng nói: "suỵt!"
Đột nhiên có biến hóa khiến Kim Tiểu Mãn có chút mơ hồ, theo bản năng ngoan ngoãn gật đầu.
Trình Tu hài lòng sờ sờ đầu Kim Tiểu Mãn, ngẩng đầu dời tầm mắt, lẳng lặng nghe tiếng bước chân bên ngoài.
Kim Tiểu Mãn hai con mắt chuyển động, phát sáng nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mắt. Nguyên lai Trình tiểu tứ lớn lên đẹp mắt như vậy a! Trách không được Kim Tiểu Hoa suốt ngày tương tư nha! Nghĩ đến, mặt của Kim Tiểu Mãn không khỏi có chút nóng lên. Tuy rằng không có ý tứ, vẫn là luyến tiếc dời đi ánh nhìn.
Trình Tu vốn là đang lắng nghe động tĩnh bên ngoài, đợi thôn dân đi ngang qua phía sau mới nho nhỏ thở dài một hơi.Cúi đầu xuống liền nhìn thấy Kim Tiểu Mãn ở trong ngực mặt cười ửng đỏ, đôi mắt sáng lên theo dõi hắn. Trình Tu vội vã tránh người đi, quẫn bách quay đầu chỗ khác, nắm tay phải đặt ở trên môi ho nhẹ một tiếng.
Bầu không khí quỷ dị lại lúng túng, Kim Tiểu Mãn dựa vào đống cỏ khô không hề động đậy, hai tay ôm hòm thuốc trong ngực thật chặt. Lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay, dũng mãnh như Kim Tiểu Mãn cũng xấu hổ cúi thấp đầu xuống.
Kim Tiểu Mãn như vậy lại khiến Trình Tu càng chẳng biết nên làm thế nào cho phải. Không nói gì thêm. Thân thể hơi lùi về phía sau, dựa trên đống cỏ khô lặng lẽ xuất thần.
Có lẽ là thật lâu không có nghe được âm thanh của Trình Tu, hoặc có lẽ là Kim Tiểu Mãn xấu hổ đã trôi dạt đi xa, lần thứ hai ngẩng đầu Kim Tiểu Mãn thần sắc như thường lệ, nhỏ giọng hỏi: "Trình tiểu tứ, huynh đang suy nghĩ gì đấy?"
Bị Kim Tiểu Mãn huyên náo kêu làm hồi tưởng bị cắt ngang, Trình Tu nhãn thần lóe lên, nhàn nhạt trả lời: "Nghĩ kế tiếp nên làm cái gì."
"Làm sao bây giờ? Đặng Thủy Tiên bệnh không tiện nói ra nếu vỡ lở ra, việc hôn nhân của Trình nhị ca tự nhiên phải lui lại. Đặng Thủy Tiên không dám khai ra Trương Thiết Trụ cũng chỉ có thể một mình chịu. Bộ dáng kia của Trương Thiết Trụ, khẳng định cũng không dám đứng ra, chỉ biết kinh hồn táng đảm hoang mang sống qua ngày. Chúng ta cái gì cũng không cần làm a!" Sau ngày hôm nay, Đặng Thủy Tiên sẽ trở thành con chuột mà người dân làng tiểu Hạnh hò hét đánh đuổi, đừng nói gả đến Trình gia, toàn bộ thôn Ngân Hạnh cũng sẽ không có người có dũng khí cưới nàng. Trừ phi nàng khai ra Trương Thiết Trụ thì mới mong có một đường sinh cơ. Bất quá Trương gia tất nhiên sẽ không đáp ứng thân thể mang bệnh không tiện nói ra của Đặng Thủy Tiên đã từng xuất giá, hai người này đừng nghĩ đơn giản mà quyết định chuyện thành thân. Cho dù Trương Thiết Trụ thật sự có tâm và Đặng Thủy Tiên muốn, nguyện ý vì Đặng Thủy Tiên lên núi đao xuống biển lửa, người dân tiểu Hạnh thôn cũng không để cho hai người bọn họ bên nhau. Rời thôn, là con đường duy nhất của hai người bọn họ.
"Chưa đủ." Khóe miệng Trình Tu vẽ ra một nụ cười xấu xa, thoáng qua rồi biến mất, tựa hồ như chưa bao giờ xuất hiện. Đúng vậy, chưa đủ. Đặng Thủy Tiên vốn là cùng Trình nhị ca hai người thành vợ chồng lại có hành vi không đứng đắn, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua nàng. Mà Trương Thiết Trụ dám si tâm vọng tưởng, từ trước đã chủ ý, hắn sẽ như thế nào lại tha cho?
"A?" Kim Tiểu Mãn đầu óc và tính tình của nàng giống nhau, đơn giản bụng dạ thẳng thắn. Trình Tu không nói, nàng tự nhiên cũng không nghĩ ra.
"Không có việc gì. Muội cái gì cũng không cần nghĩ, cái gì cũng không cần làm." Lần này hắn sẽ làm những người đó không còn cửa để khóc lóc kể lể, không còn tinh lực mơ tưởng cái khác.
"Nga!" Kim Tiểu Mãn tất nhiên là toàn tâm toàn ý tin tưởng Trình Tu nên không chút dị nghị, gật đầu nói phải.
Nhìn một bộ dáng như vậy của Kim Tiểu Mãn, tâm Trình Tu trong nháy mắt liền trở nên mềm mại, khóe miệng câu dẫn ra tiếu ý: "Tiểu Mãn, còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?"
"Nhớ kỹ a! Trình tiểu tứ ngu ngốc." Cách mấy năm, mặc dù Trình tiểu tứ từ lâu đã được mọi người tán thưởng là tiểu thần y, nhưng trong trí nhớ của nàng hắn vẫn là Trình tiểu tứ ngu ngốc.
Trình Tu lần thứ hai quẫn bách. Hắn nhớ là năm mươi bốn vòng, nàng nhớ nhưng là bộ dáng ngốc nghếch khi đó của hắn.
"Kỳ thực ta rất hoài niệm Trình tiểu tứ của thời điểm đó." Lại nghĩ tới khi còn bé mọi chuyện đều giấu ở trong lòng không nói, là một đứa trẻ ngại ngùng, thật tốt chính là dễ khi dễ a! Không giống như bây giờ, ai!
Buồn cười nhìn ánh mắt lên án của Kim Tiểu Mãn, Trình Tu xoay người, nhìn đống cỏ khô sau lưng: "Tiểu Mãn, một lần nữa?"
"Huynh bò lên được sao?" Kim Tiểu Mãn nheo mắt, khiêu khích nói. Nhớ năm đó, Trình tiểu tứ có thể bò lên trên đống cỏ khô chính là nhờ nàng dạy cho hắn nha!
"Thử nhìn một chút!" Trình Tu nói xong liền nhanh nhẹn nắm lấy đỉnh đống rơm rạ, dưới chân đạp nhẹ một cái, dễ dàng leo lên trên đỉnh đống cỏ khô.
Mắt thấy Trình tiểu tứ phách lối như vậy, Kim Tiểu Mãn không cam lòng tỏ ra yếu thế cầm hòm thuốc trong ngực vác trên người. Thuần thục, nhanh chóng nhảy lên. Cách đỉnh đống cỏ khô còn có một chút, Kim Tiểu Mãn quay người nhìn Trình Tu cười đắc ý : "Trình tiểu tứ ngu ngốc, huynh. . . A. . ." Lời còn chưa dứt, Kim Tiểu Mãn dưới chân vừa trượt, thân thể liền trượt đi.
Trình Tu nhanh tay lẹ mắt nắm tay của Kim Tiểu Mãn : "Tiểu Mãn, muội càng ngày càng yếu."
"Ai yếu chứ? Huynh mới yếu. . . Không đúng, huynh không yếu, ta yếu, là ta yếu. . ." Cảm giác được người phía trên buông lỏng tay một chút, Kim Tiểu Mãn vội vã đổi giọng, lấy lòng nói.
"Gặp gió đổi chiều." Trong miệng nói như vậy, nhưng Trình Tu cũng dùng sức lôi kéo, kéo Kim Tiểu Mãn lên đỉnh đống cỏ khô.
Ngã ngồi ở đỉnh đống cỏ khô, Kim Tiểu Mãn bị hoảng sợ cuối cùng tâm cũng trở về trong bụng. Bất động thanh sắc đem cái hòm thuốc trên người lấy xuống để ở một bên, sau đó, chợt nhấc chân, đem trình tu đạp cho té nhào vào đống cỏ khô, hai tay liều mạng gãi loạn trên người của Trình Tu: "Trình tiểu tứ, huynh gan lớn rồi, cư nhiên dám buông lỏng tay, xem ra ta phải giáo huấn huynh một chút."
Muốn nói Trình Tu, người này không sợ trời không sợ đất, sợ nhất chính là bị người cù lét. Phải nói hắn người này thật là mẫn cảm, không cho phép người khác gần mình. Mà Tiểu Mãn là người gần hắn mấy năm nay nên biết rất rõ nhược điểm của hắn, hắn chỉ có thể buông khí giới đầu hàng: "Tiểu Mãn, ta sai rồi. . ."
"Hừ! Huynh nghĩ mình nhận sai thì ta sẽ cho qua? Lại dám làm ta sợ? Không làm huynh cười ra tiếng ta sẽ không gọi là Kim Tiểu Mãn!" Nhìn Trình Tu dưới thân nhịn cười giãy giụa lung tung, Kim Tiểu Mãn hung hãn nói. Nơi này chỉ có hai người bọn họ, có cái gì tốt mà nhịn? Muốn cười liền cười, sao phải bận tâm nhiều như vậy?
Thật sự là cũng không nhịn được nữa, Trình Tu chính xác bắt được hai tay đang làm loạn trên người hắn của Kim Tiểu Mãn, bay qua người Kim Tiểu Mãn mà đặt trên đỉnh đống cỏ khô, thanh âm lạnh lùng uy hiếp nói: "Kim Tiểu Mãn, không được hồ đồ!"
Bởi vì nghẹn cười, trên mặt Trình Tu hơi đỏ, khuôn mặt tuấn tú lúc này càng lộ ra hào quang mê người. Hai mắt đen như mực không chớp nhìn chăm chú vào nàng, phảng phất có lực hấp dẫn cường đại, như bắt trọn được tâm tư của nàng. Bình thường nàng sợ nhất chính là thanh âm trong trẻo lạnh lùng, lúc này lại mang theo lực hấp dẫn cực lớn, trầm thấp dễ nghe. Kim Tiểu Mãn như bị đầu độc, si ngốc nhìn Trình Tu ở trên người mình, trong lúc nhất thời lại quên mất ngôn từ.
Khi tỉnh táo lại Trình Tu chợt cảm thấy hai người bọn họ tư thế quá mức ám muội. Lần này khuôn mặt tuấn tú trắng nõn càng lộ vẻ đỏ ửng, bên tai cũng bắt đầu bay lên từng sắc hồng.
Hai người gần sát nhau, nên những biến hóa của Trình Tu toàn bộ đều rơi vào mắt của Tiểu Mãn. Thú vị nhìn trên mặt Trình tiểu tứ biến thành sắc đỏ, cái lỗ tai cũng theo trong nháy mắt biến đỏ, lồng ngực Kim Tiểu Mãn trong nháy mắt bị nặng nề đánh trúng, không tự chủ được bang bang nhảy loạn.
Tâm tư lưu động, Trình Tu chợt buông hai tay đang bị kiềm chế của Kim Tiểu Mãn, sắc mặt ửng hồng từ trên người của Kim Tiểu Mãn đứng lên, đưa lưng về phía Kim Tiểu Mãn ngồi ở một bên trên đống cỏ khô. Tầm mắt nhanh chóng dời đi, rơi vào xa xa giữa núi rừng.
Kim Tiểu Mãn lấy tay đè lên tim của chính mình, vô pháp khắc chế khiến nó đập chậm lại. Hai mắt sương mù nhìn đỉnh đầu trời xanh mây trắng, Kim Tiểu Mãn không hiểu, cô thấy mình đang ở trong đống suy nghĩ hỗn loạn không thể nào thoát ra được.
Hiếm khi có sự im lặng tuyệt đối xuất hiện giữa Trình Tu và Kim Tiểu Mãn, hai người cứ như vậy người ngồi người nằm, ai cũng không mởmiệng nữa. Ý niệm đó vẫn tận lực bị bỏ qua, hay họa chăng cả hai chẳng bao giờ nghĩ tới, dù chỉ là thoáng qua trong phút chốc lại lưu lại dấu vết.
Beta: Nhị Gia (mocdiepsite.wordpress.com)
"Mặc kệ? Được, ta mặc kệ, bà đi kiểu gì thì đi, nhất định phải mời cho bằng được tiểu thần y về đây." Đặng lão cha không vui nói
"Đi thì đi!" Đặng đại nương nói liền chuẩn bị xuất môn.
"Nương, vô dụng thôi!" Đặng Thủy Tiên liền vội vàng kéo Đặng đại nương. Nếu thật là bệnh không tiện nói ra, tiểu thần y sẽ không khám và chữa bệnh của nàng.
"Vô dụng nương cũng phải đi tìm hắn. Đại phu ngoại thôn căn bản không có y thuật cao minh như tiểu thần y, mời tới chỉ mất công. Nương sẽ lựa lời nói tốt với Trình gia , tiểu thần y nhất định sẽ trở lại chữa bệnh cho con." Đều là người trong thôn , Đặng đại nương không tin người nhà Trình gia thấy chết mà không cứu.
"Nói tốt? Chúng ta không qua Trình gia bồi tội đã là không đúng. Đừng quên, nha đầu chết tiệt này sắp gả cho Trình lão nhị làm vợ." Đặng lão cha căm tức nhìn Đặng Thủy Tiên mà nói.
Phảng phất lúc này mới nhớ tới việc hôn sự, Đặng đại nương nhất thời luống cuống: "Vậy làm sao bây giờ? Trượng phu, ông mau nghĩ cách a!"
"Ngẫm lại đi, bà nghĩ có thể có cách gì sao? Có bản lãnh ấy không bằng thử hỏi đứa con gái tốt của bà, người nam nhân kia là ai!" Đặng lão cha đã hạ quyết tâm gả Đặng Thủy Tiên ra ngoài. Không ngờ đứa con gái này lại gây chuyện để người đời gièm pha không thể bước ra cửa, giờ chỉ có nước ở trong nhà nghe người đàm tiếu, lời ong tiếng ve thôi.
"Cha, con thật không có. Người đừng nghe người khác nói xằng nói bậy." Đặng Thủy Tiên ủy khuất trăm bề lên án.
"Người khác? Người khác mà ngươi nói thế nhưng lại chính là tiểu thần y. Nói bậy? Ta thấy chính ngươi nói bậy còn kém không nhiều lắm." Tiểu thần y ở Ngân Hạnh thôn uy danh cũng không phải để không, Đặng lão cha cũng là một trong số những người nguyện ý tin tưởng y.
"Con. . ." Đặng Thủy Tiên nghẹn lời. Đối phương là tiểu thần y, nàng có nói gì đi nữa cũng không có ai muốn tin tưởng nàng.
"Con cái gì mà con? Ngươi hôm nay nếu như không nói rõ ràng người nam nhân kia là ai, thì đừng có nghĩ đến chuyện ăn cơm." Đặng lão cha buông lời ngoan độc, khiêng cuốc ra ngoài.
Trượng phu đã lên tiếng, Đặng đại nương liền bắt đầu tận tình khuyên nhủ Đặng Thủy Tiên. Chỉ cần đứa nhỏ này nói thật, bà chắc chắn sẽ vì nàng chủ trì công đạo.
Đặng Thủy Tiên một chữ cũng không nói, ngồi ở trên giường không tiếng động rơi lệ. Sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Rõ ràng mọi việc đều rất tốt, như thế nào lại đột nhiên thay đổi?
Rời khỏi Đặng gia, Trình Tu không trực tiếp trở về Trình gia, mà là tùy ý đi tới.
"Trình tiểu tứ, huynh đang đi đâu vậy?" Kim Tiểu Mãn không hiểu hỏi.
Trình Tu bước chân không ngừng, nói nhỏ: "Tránh đầu sóng ngọn gió."
"A? Chúng ta còn cần tránh đầu sóng ngọn gió?" Đặng Thủy Tiên gặp chuyện không may, hai người bọn họ trốn tránh cái khỉ gì thế?
"Muội muốn bị người lôi kéo hỏi lung tung này kia?" Trình Tu mi mắt khép hờ, nhìn không ra bất kỳ tâm tình gì.
"Đúng nha! Cái này cần phải tránh." Trong thôn mọi người thích nhất là buôn chuyện, một ngày hỏi tới hỏi lui không dứt. Nghĩ vậy, Kim Tiểu Mãn bước nhanh hơn.
Vốn là vô tình đi, không nghĩ tới đi một đoạn lại nghe thấy đằng trước truyền tới tiếng người. Trình Tu thật nhanh kéo Kim Tiểu Mãn núp ở phía sau đống cỏ khô. Một tay chống đỡ đống cỏ khô phía trên, tay kia ngón trỏ đặt ở bên mép, Trình Tu cúi đầu nhìn Kim Tiểu Mãn nhỏ giọng nói: "suỵt!"
Đột nhiên có biến hóa khiến Kim Tiểu Mãn có chút mơ hồ, theo bản năng ngoan ngoãn gật đầu.
Trình Tu hài lòng sờ sờ đầu Kim Tiểu Mãn, ngẩng đầu dời tầm mắt, lẳng lặng nghe tiếng bước chân bên ngoài.
Kim Tiểu Mãn hai con mắt chuyển động, phát sáng nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mắt. Nguyên lai Trình tiểu tứ lớn lên đẹp mắt như vậy a! Trách không được Kim Tiểu Hoa suốt ngày tương tư nha! Nghĩ đến, mặt của Kim Tiểu Mãn không khỏi có chút nóng lên. Tuy rằng không có ý tứ, vẫn là luyến tiếc dời đi ánh nhìn.
Trình Tu vốn là đang lắng nghe động tĩnh bên ngoài, đợi thôn dân đi ngang qua phía sau mới nho nhỏ thở dài một hơi.Cúi đầu xuống liền nhìn thấy Kim Tiểu Mãn ở trong ngực mặt cười ửng đỏ, đôi mắt sáng lên theo dõi hắn. Trình Tu vội vã tránh người đi, quẫn bách quay đầu chỗ khác, nắm tay phải đặt ở trên môi ho nhẹ một tiếng.
Bầu không khí quỷ dị lại lúng túng, Kim Tiểu Mãn dựa vào đống cỏ khô không hề động đậy, hai tay ôm hòm thuốc trong ngực thật chặt. Lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay, dũng mãnh như Kim Tiểu Mãn cũng xấu hổ cúi thấp đầu xuống.
Kim Tiểu Mãn như vậy lại khiến Trình Tu càng chẳng biết nên làm thế nào cho phải. Không nói gì thêm. Thân thể hơi lùi về phía sau, dựa trên đống cỏ khô lặng lẽ xuất thần.
Có lẽ là thật lâu không có nghe được âm thanh của Trình Tu, hoặc có lẽ là Kim Tiểu Mãn xấu hổ đã trôi dạt đi xa, lần thứ hai ngẩng đầu Kim Tiểu Mãn thần sắc như thường lệ, nhỏ giọng hỏi: "Trình tiểu tứ, huynh đang suy nghĩ gì đấy?"
Bị Kim Tiểu Mãn huyên náo kêu làm hồi tưởng bị cắt ngang, Trình Tu nhãn thần lóe lên, nhàn nhạt trả lời: "Nghĩ kế tiếp nên làm cái gì."
"Làm sao bây giờ? Đặng Thủy Tiên bệnh không tiện nói ra nếu vỡ lở ra, việc hôn nhân của Trình nhị ca tự nhiên phải lui lại. Đặng Thủy Tiên không dám khai ra Trương Thiết Trụ cũng chỉ có thể một mình chịu. Bộ dáng kia của Trương Thiết Trụ, khẳng định cũng không dám đứng ra, chỉ biết kinh hồn táng đảm hoang mang sống qua ngày. Chúng ta cái gì cũng không cần làm a!" Sau ngày hôm nay, Đặng Thủy Tiên sẽ trở thành con chuột mà người dân làng tiểu Hạnh hò hét đánh đuổi, đừng nói gả đến Trình gia, toàn bộ thôn Ngân Hạnh cũng sẽ không có người có dũng khí cưới nàng. Trừ phi nàng khai ra Trương Thiết Trụ thì mới mong có một đường sinh cơ. Bất quá Trương gia tất nhiên sẽ không đáp ứng thân thể mang bệnh không tiện nói ra của Đặng Thủy Tiên đã từng xuất giá, hai người này đừng nghĩ đơn giản mà quyết định chuyện thành thân. Cho dù Trương Thiết Trụ thật sự có tâm và Đặng Thủy Tiên muốn, nguyện ý vì Đặng Thủy Tiên lên núi đao xuống biển lửa, người dân tiểu Hạnh thôn cũng không để cho hai người bọn họ bên nhau. Rời thôn, là con đường duy nhất của hai người bọn họ.
"Chưa đủ." Khóe miệng Trình Tu vẽ ra một nụ cười xấu xa, thoáng qua rồi biến mất, tựa hồ như chưa bao giờ xuất hiện. Đúng vậy, chưa đủ. Đặng Thủy Tiên vốn là cùng Trình nhị ca hai người thành vợ chồng lại có hành vi không đứng đắn, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua nàng. Mà Trương Thiết Trụ dám si tâm vọng tưởng, từ trước đã chủ ý, hắn sẽ như thế nào lại tha cho?
"A?" Kim Tiểu Mãn đầu óc và tính tình của nàng giống nhau, đơn giản bụng dạ thẳng thắn. Trình Tu không nói, nàng tự nhiên cũng không nghĩ ra.
"Không có việc gì. Muội cái gì cũng không cần nghĩ, cái gì cũng không cần làm." Lần này hắn sẽ làm những người đó không còn cửa để khóc lóc kể lể, không còn tinh lực mơ tưởng cái khác.
"Nga!" Kim Tiểu Mãn tất nhiên là toàn tâm toàn ý tin tưởng Trình Tu nên không chút dị nghị, gật đầu nói phải.
Nhìn một bộ dáng như vậy của Kim Tiểu Mãn, tâm Trình Tu trong nháy mắt liền trở nên mềm mại, khóe miệng câu dẫn ra tiếu ý: "Tiểu Mãn, còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?"
"Nhớ kỹ a! Trình tiểu tứ ngu ngốc." Cách mấy năm, mặc dù Trình tiểu tứ từ lâu đã được mọi người tán thưởng là tiểu thần y, nhưng trong trí nhớ của nàng hắn vẫn là Trình tiểu tứ ngu ngốc.
Trình Tu lần thứ hai quẫn bách. Hắn nhớ là năm mươi bốn vòng, nàng nhớ nhưng là bộ dáng ngốc nghếch khi đó của hắn.
"Kỳ thực ta rất hoài niệm Trình tiểu tứ của thời điểm đó." Lại nghĩ tới khi còn bé mọi chuyện đều giấu ở trong lòng không nói, là một đứa trẻ ngại ngùng, thật tốt chính là dễ khi dễ a! Không giống như bây giờ, ai!
Buồn cười nhìn ánh mắt lên án của Kim Tiểu Mãn, Trình Tu xoay người, nhìn đống cỏ khô sau lưng: "Tiểu Mãn, một lần nữa?"
"Huynh bò lên được sao?" Kim Tiểu Mãn nheo mắt, khiêu khích nói. Nhớ năm đó, Trình tiểu tứ có thể bò lên trên đống cỏ khô chính là nhờ nàng dạy cho hắn nha!
"Thử nhìn một chút!" Trình Tu nói xong liền nhanh nhẹn nắm lấy đỉnh đống rơm rạ, dưới chân đạp nhẹ một cái, dễ dàng leo lên trên đỉnh đống cỏ khô.
Mắt thấy Trình tiểu tứ phách lối như vậy, Kim Tiểu Mãn không cam lòng tỏ ra yếu thế cầm hòm thuốc trong ngực vác trên người. Thuần thục, nhanh chóng nhảy lên. Cách đỉnh đống cỏ khô còn có một chút, Kim Tiểu Mãn quay người nhìn Trình Tu cười đắc ý : "Trình tiểu tứ ngu ngốc, huynh. . . A. . ." Lời còn chưa dứt, Kim Tiểu Mãn dưới chân vừa trượt, thân thể liền trượt đi.
Trình Tu nhanh tay lẹ mắt nắm tay của Kim Tiểu Mãn : "Tiểu Mãn, muội càng ngày càng yếu."
"Ai yếu chứ? Huynh mới yếu. . . Không đúng, huynh không yếu, ta yếu, là ta yếu. . ." Cảm giác được người phía trên buông lỏng tay một chút, Kim Tiểu Mãn vội vã đổi giọng, lấy lòng nói.
"Gặp gió đổi chiều." Trong miệng nói như vậy, nhưng Trình Tu cũng dùng sức lôi kéo, kéo Kim Tiểu Mãn lên đỉnh đống cỏ khô.
Ngã ngồi ở đỉnh đống cỏ khô, Kim Tiểu Mãn bị hoảng sợ cuối cùng tâm cũng trở về trong bụng. Bất động thanh sắc đem cái hòm thuốc trên người lấy xuống để ở một bên, sau đó, chợt nhấc chân, đem trình tu đạp cho té nhào vào đống cỏ khô, hai tay liều mạng gãi loạn trên người của Trình Tu: "Trình tiểu tứ, huynh gan lớn rồi, cư nhiên dám buông lỏng tay, xem ra ta phải giáo huấn huynh một chút."
Muốn nói Trình Tu, người này không sợ trời không sợ đất, sợ nhất chính là bị người cù lét. Phải nói hắn người này thật là mẫn cảm, không cho phép người khác gần mình. Mà Tiểu Mãn là người gần hắn mấy năm nay nên biết rất rõ nhược điểm của hắn, hắn chỉ có thể buông khí giới đầu hàng: "Tiểu Mãn, ta sai rồi. . ."
"Hừ! Huynh nghĩ mình nhận sai thì ta sẽ cho qua? Lại dám làm ta sợ? Không làm huynh cười ra tiếng ta sẽ không gọi là Kim Tiểu Mãn!" Nhìn Trình Tu dưới thân nhịn cười giãy giụa lung tung, Kim Tiểu Mãn hung hãn nói. Nơi này chỉ có hai người bọn họ, có cái gì tốt mà nhịn? Muốn cười liền cười, sao phải bận tâm nhiều như vậy?
Thật sự là cũng không nhịn được nữa, Trình Tu chính xác bắt được hai tay đang làm loạn trên người hắn của Kim Tiểu Mãn, bay qua người Kim Tiểu Mãn mà đặt trên đỉnh đống cỏ khô, thanh âm lạnh lùng uy hiếp nói: "Kim Tiểu Mãn, không được hồ đồ!"
Bởi vì nghẹn cười, trên mặt Trình Tu hơi đỏ, khuôn mặt tuấn tú lúc này càng lộ ra hào quang mê người. Hai mắt đen như mực không chớp nhìn chăm chú vào nàng, phảng phất có lực hấp dẫn cường đại, như bắt trọn được tâm tư của nàng. Bình thường nàng sợ nhất chính là thanh âm trong trẻo lạnh lùng, lúc này lại mang theo lực hấp dẫn cực lớn, trầm thấp dễ nghe. Kim Tiểu Mãn như bị đầu độc, si ngốc nhìn Trình Tu ở trên người mình, trong lúc nhất thời lại quên mất ngôn từ.
Khi tỉnh táo lại Trình Tu chợt cảm thấy hai người bọn họ tư thế quá mức ám muội. Lần này khuôn mặt tuấn tú trắng nõn càng lộ vẻ đỏ ửng, bên tai cũng bắt đầu bay lên từng sắc hồng.
Hai người gần sát nhau, nên những biến hóa của Trình Tu toàn bộ đều rơi vào mắt của Tiểu Mãn. Thú vị nhìn trên mặt Trình tiểu tứ biến thành sắc đỏ, cái lỗ tai cũng theo trong nháy mắt biến đỏ, lồng ngực Kim Tiểu Mãn trong nháy mắt bị nặng nề đánh trúng, không tự chủ được bang bang nhảy loạn.
Tâm tư lưu động, Trình Tu chợt buông hai tay đang bị kiềm chế của Kim Tiểu Mãn, sắc mặt ửng hồng từ trên người của Kim Tiểu Mãn đứng lên, đưa lưng về phía Kim Tiểu Mãn ngồi ở một bên trên đống cỏ khô. Tầm mắt nhanh chóng dời đi, rơi vào xa xa giữa núi rừng.
Kim Tiểu Mãn lấy tay đè lên tim của chính mình, vô pháp khắc chế khiến nó đập chậm lại. Hai mắt sương mù nhìn đỉnh đầu trời xanh mây trắng, Kim Tiểu Mãn không hiểu, cô thấy mình đang ở trong đống suy nghĩ hỗn loạn không thể nào thoát ra được.
Hiếm khi có sự im lặng tuyệt đối xuất hiện giữa Trình Tu và Kim Tiểu Mãn, hai người cứ như vậy người ngồi người nằm, ai cũng không mởmiệng nữa. Ý niệm đó vẫn tận lực bị bỏ qua, hay họa chăng cả hai chẳng bao giờ nghĩ tới, dù chỉ là thoáng qua trong phút chốc lại lưu lại dấu vết.
Danh sách chương