Edittor: Mộc Hi
Beta: Nhị Gia (mocdiepsite.wordpress.com)
Trình Tu sắc mặt âm trầm, nhìn thẳng Kim Tiểu Mãn: "Ta chính là khi dễ muội đấy, thì sao nào?"
"Huynh. . ." Kim Tiểu Mãn lúc này cảm thấy vô cùng ủy khuất, cả người đều ỉu xìu xuống. Viền mắt thoáng chốc liền đỏ lên, đưa tay ra định kéo tay áo của Trình Tu.
"Buông tay!" Trong lòng một trận buồn bực, Trình Tu hừ lạnh nói. Lần nào cũng làm bộ dạng này, nàng nghĩ hắn không có cách trị nàng sao?
Kim Tiểu Mãn nhanh chóng buông tay, biết điều tự vả vào miệng, một bộ dạng muốn khóc. Trình Tiểu Tứ, huynh đừng ép ta!
"Không được khóc!" Trình Tu đứng lên, bước vào trong phòng.
Kim Tiểu Mãn không nói được lời nào, như tiểu tức phụ từng bước từng bước đi phía sau Trình Tu.
Trình Tu đi một mạch đến bên cạnh tủ quần áo, cau mày lấy ra một bộ đồ cũ. Vừa quay người lại thiếu chút nữa đụng vào Kim Tiểu Mãn đang ngây ngô nhìn quanh. Trong mắt lóe lên một tia bất đắc dĩ, cầm y phục trong tay đặt lên trên giường, rồi đi ra ngoài.
Kim Tiểu Mãn cũng không nói gì, như cái đuôi nhỏ đi theo sau Trình Tu, một tấc cũng không rời.
"Kim Tiểu Mãn, muội không thay quần áo, theo sau ta làm gì?" Trình tu đột nhiên dậm mạnh chân, xoay người cả giận nói.
Kim Tiểu Mãn không kịp thu lại bước chân, cứ như vậy thẳng tắp ngã vào lòng Trình Tu. Lập tức kêu đau một tiếng, hai tay che mũi.
"Kim Tiểu Mãn, muội bị ngốc à!" Trình Tu tuy nói vậy nhưng lại nhẹ nhàng kéo tay của Kim Tiểu Mãn xuống, tỉ mỉ đánh giá mũi của nàng. Xác định mũi Kim Tiểu Mãn chỉ hơi đỏ lên, mới đem nàng kéo đến trước giường mình, chỉ vào bộ y phục cũ mà nói: "Hiện tại, ngay lập tức, thay bộ y phục ướt sũng của muội cho ta! Nếu ta nghe được muội kêu lạnh nữa, thì muội tự giác đi ra ngoài."
Vừa nghe giọng điệu âm u của Trình Tu nhấn mạnh "Hiện tại, ngay lập tức", Kim Tiểu Mãn liền bị dọa đến sợ hãi, thân thủ nhanh nhẹn chuẩn bị cởi áo. Hôm nay nàng đã làm Trình tiểu tứ vô cùng tức giận, nếu tiếp tục không nghe lời, nàng thật sự sẽ bị đuổi ra ngoài mất.
Trình Tu cảm giác toàn thân vô lực, không biết nói gì nhìn Kim Tiểu Mãn, lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Nghe thấy âm thanh đóng cửa, vẻ mặt ủy khuất, thương tâm của Kim Tiểu Mãn trong nháy mắt liền biến mất, thay vào đó là bộ dáng tươi cười, tinh nghịch. Nàng biết Trình tiểu tứ sẽ không tức giận quá lâu.Thôi vậy, lần sau cẩn thận chút, nếu không lại chọc cho Trình tiểu tứ tức giận mất.
"Tiểu tứ, cháu ở đây làm gì vậy!" Trình Tu đang ngồi ở bên ngoài chờ Kim Tiểu Mãn, vừa ngẩng đầu liền thấy Trình nãi nãi* chống gậy bước tới. Lập tức vội vàng đứng lên, chạy lại đỡ bà ngồi xuống ghế.
*nãi nãi: bà nội
"Ai! Ta đúng là già rồi! Trời mưa, đi đứng không còn nhanh nhẹn được như trước nữa." Trình nãi nãi thở dài.
"Nãi nãi, thân thể của người vẫn còn tốt lắm, không bệnh tật, đau ốm chính là chuyện đáng vui mừng. Thân là đại phu, sức khỏe của bà, Trình Tu luôn hiểu rõ hơn ai hết. Tuổi tác đã cao mà thân thể vẫn còn khỏe mạnh, đã là phúc khó có được.
"Còn không phải là nhờ y thuật của tiểu tứ nhà ta tốt, ngày nào cũng giúp bà lão này chiếu cố thân thể sao? Ta thật đúng là có phúc!" Đối với Trình Tu, Trình nãi nãi lúc nào cũng là khen ngợi không dứt.
Trình Tu không nói gì, giúp Trình nãi nãi rót một chén nước đặt lên bàn.
Nhìn Trình Tu hiểu chuyện như vậy, Trình nãi nãi vui mừng không ngớt, sau đó lại thở dài: "Tiểu tứ, con nói xem nhà chúng ta sao lại xảy ra chuyện như vậy? Trình gia ta cũng không làm gì xấu, sao lại mờ mắt rước về một nữ nhân như vậy? Vốn còn tưởng là một cô nương tốt, nháy mắt lại bị loại bệnh này, cũng không biết sau lưng vụng trộm làm gì..."
Biết Trình nãi nãi muốn nói về bệnh của Đặng Thủy Tiên, Trình Tu chậm rãi dời tầm mắt ra ngoài sân.
"Ai, con còn nhỏ, cũng không nên nói cho con việc này. Chung quy dù sao cũng là mệnh của Trình gia ta, thiếu chút nữa khiến cho nhị ca con chịu thiệt thòi. Cũng may ác nhân tự có ác nhân trị, để cho những chuyện xấu của nàng bị bại lộ." Khi biết Đặng Thủy Tiên là nữ tử đồi phong bại tục như vậy, Trình nãi nãi trong thoáng chốc không thể tin. Nhưng bệnh này lại là tiểu tứ nhà mình chuẩn đoán, Trình nãi nãi dù hoài nghi người của toàn thôn cũng sẽ không nghi ngờ Trình Tu. Vì vậy, ấn tượng tốt của Đặng Thủy Tiên trong lòng Trình nãi nãi đã hoàn toàn vỡ nát.
"Nãi nãi, hay là ... việc hôn nhân để nhị ca tự mình làm chủ đi! Không cần quá xinh đẹp, chỉ cần an phận thủ thường là được."Về phần Đặng Thủy Tiên, vẫn là để cho nàng ta tự mình dằn vặt đi!
Trình Tu vừa nói, liền được Trình nãi nãi tán thành: "Nghe con nói ta mới hiểu được. Chỉ xinh đẹp không thôi thì có ích lợi gì, phải có đức hạnh mới sống tốt được. Chuyện này nhị ca con nhất định sẽ làm loạn , nãi nãi bây giờ không cần cô nương quá xinh đẹp. Cô nương đó nhất định phải thật thà, không cần quá thông minh cũng được."
"Dạ. Việc hôn nhân với Đặng gia vẫn nên nhanh chóng hủy bỏ thôi, kẻo không lại xảy ra chuyện." Bệnh của Đặng Thủy Tiên từ khi được tiết lộ, hai ngày này ở tiểu hạnh thôn đã truyền đi khắp nơi, mọi người đều biết. Trình gia từ hôn là chuyện đúng lí hợp tình, khiến Đặng gia không thể nào cự tuyệt.
"Từ hôn là điều tất yếu. Nếu không phải hôm nay trời mưa, nãi nãi đã bảo nương của con mang sính lễ đã đưa qua Đặng gia trở về. Muốn chiếm tiện nghi thì cũng không nên không biết xấu hổ mà chiếm tiện nghi kiểu này chứ." Trình nãi nãi tức giận gõ mạnh quải trượng xuống đất, tựa như làm thế có thể làm cho cơn giận bớt đi.
"Chưa gả về Trình gia mà đã cắm sừng nhị ca khiến tiếng xấu lan xa, nên từ hôn sớm." Muốn chỉnh Đặng Thủy Tiên, chính là khiến thanh danh của nàng càng xấu, cũng có thể giúp cho nhị ca dễ dàng từ hôn. Đặng Thủy Tiên còn chưa gả đến Trình gia, chuyện xấu nàng làm đều không liên quan đến Trình gia. Bất kể là Trình gia từ hôn, hay nhị ca muốn tìm mối hôn sự khác, cũng sẽ không bị người ngoài bàn ra tán vào.
"Nói thì nói vậy, ta cũng không tức giận nữa! Lúc này việc cần làm nhất là tìm cho nhị ca của con một mối lương duyên tốt hơn. Còn chuyện hôn nhân của tam ca con, nãi nãi còn phải nhờ người qua thôn bên hỏi thăm trước, mong sao đừng gặp phải... người như Đặng Thủy Tiên." Hôn sự của Trình lão tam nhà ta với cô nương ở thôn bên, khiến Trình nãi nãi không yên lòng tính toán có chút thần hồn nát thần tính.
Hỏi thăm một chút cũng tốt, Trình Tu cũng không phản đối quyết định của Trình nãi nãi. Nếu như lại xuất hiện thêm một Đặng Thủy Tiên nữa, hắn đảm bảo người đó so với Đặng Thủy Tiên sẽ càng thê thảm hơn.
"Nói chuyện của nhị ca với tam ca thế thôi, chúng ta cũng nên nói chút chuyện của con đi. Tiểu tứ, con cũng đã mười sáu tuổi rồi, có coi trọng cô nương nhà ai không? Nãi nãi giúp con làm mối." Trình nãi nãi mong chờ nhìn sự thay đổi trên khuôn mặt Trình Tu.
Trình Tu trầm mặc mà chống đỡ, tầm mắt dời về phía khe hở nho nhỏ giữa hai cánh cửa.
Phát hiện Trình Tu nhìn lại, Kim Tiểu Mãn vội vã rụt người lại. Ban đầu chỉ là vô tình nghe thấy, bây giờ bị Trình Tu phát hiện, nàng liền quang minh chánh đại dán tai trên cửa mà nghe. Trình tiểu tứ muốn cưới vợ? Kim Tiểu Mãn không hiểu sao người đầu tiên nghĩ đến lại là Kim Tiểu Hoa.
"Tiểu tứ, con thấy Kim nha đầu thế nào?" Trình nãi nãi thử dò xét hỏi. Tiểu tứ và Tiểu Mãn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm vô cùng tốt. Mặc dù nương của Tiểu Mãn mất sớm, Lưu thị thì không phải là người tốt lành gì, bất quá lại được Trịnh gia bảo hộ, chăm sóc rất tốt, ngược lại cũng không xấu.
Cái gì? Thật sự là Kim Tiểu Hoa? Đầu của Kim Tiểu Mãn trong nháy mắt như muốn bùng nổ, đang muốn xông ra lại dừng bước. Nàng hiện tại cái dạng này tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy, nếu không danh tiếng của Trình tiểu tứ sẽ bị nàng làm hỏng.
Ngoài ý muốn, không thấy người trong phòng lao ra, Trình Tu nhíu mi: "Nãi nãi, hôn sự của Kim gia và Trương gia còn chưa rõ ràng, tạm thời vẫn chưa tới lúc."
"Trương gia?" Trình nãi nãi đã nhiều ngày chưa ra ngoài, nên không biết rằng Kim gia và Trình gia đang bàn bạc hôn sự.
"Tối nay người sẽ biết." Đặng Thủy Tiên có bệnh không tiện nói ra là chuyện quá lớn, khiến chuyện của Trương gia cùng Kim gia bàn bạc hôn sự không có nhiều người biết đến.Có điều, lúc Kim gia khi dễ Tiểu Mãn bị Trịnh đồ tể vừa vặn bắt gặp thì chuyện này đã định trước là không thể giấu diếm.
"Được. Chuyện của con chưa vội, nãi nãi vẫn là quan tâm chuyện hôn sự của nhị ca và tam ca con trước vậy." Trình Tu không nói, Trình nãi nãi cũng không quá để ý, chuyện gì đến sớm muộn cũng sẽ đến.
Nhớ đến Kim Tiểu Mãn vẫn còn ở trong phòng, Trình Tu không giữ lại Trình nãi nãi. Tiễn Trình nãi nãi đi, Trình Tu xoay người tìm Kim Tiểu Mãn. Đi đến trước cửa, Trình Tu gõ nhẹ một cái.
"Trình tiểu tứ." Kim Tiểu Mãn vẻ mặt đau khổ nhô đầu ra.
Đẩy cửa ra bước vào phòng, Trình Tu không biết nói gì nhìn cách ăn mặc rối loạn của Kim Tiểu Mãn. Áo khoác ngoài rộng thùng thình, đai lưng cũng chưa buộc vào, tay áo quá dài được xắn lên đến cổ tay, phối hợp với mái tóc bù xù, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quặc.
"Trình tiểu tứ, huynh sẽ không thực sự muốn kết hôn cùng Kim Tiểu Hoa chứ?" Kim Tiểu Mãn hít mũi, giọng nói mang vài phần nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ.
"Kim Tiểu Mãn, bộ dạng này của muội là sao đây?" Không trả lời câu hỏi ngốc nghếch của Kim Tiểu Mãn, Trình Tu tiêu sái đến gần Kim Tiểu Mãn, vươn tay giúp nàng cột lại đai lưng rộng thùng thình.
Kim Tiểu Mãn ngẩng đầu, năn nỉ nói: "Trình tiểu tứ, huynh không cưới Kim Tiểu Hoa có được hay không?"
"Kim Tiểu Mãn, bao giờ muội trở về?" Mặc kệ Kim Tiểu Mãn đang đoán già đoán non, Trình Tu cúi đầu, mặt không thay đổi hỏi.
"Trình tiểu tứ, huynh đuổi ta ra ngoài?" Tựa hồ không thể chịu nổi đả kích này, Kim Tiểu Mãn không dám tin nhìn Trình Tu. Hắn cư nhiên vì Kim Tiểu Hoa mà đuổi nàng đi?
"Kim Tiểu Mãn, nhớ trả y phục cho ta." Việc này nói không cẩn thận sẽ dẫn đến hiểu lầm, Trình Tu lập tức lảng sang chuyện khác.
Kim Tiểu Mãn lập tức nổi giận. Muốn trả phải không, được, bây giờ ta liền trả lại cho huynh!
"Kim Tiểu Mãn, muội đang làm gì vậy? Dừng tay cho ta!" Trợn mắt há mồm nhìn Kim Tiểu Mãn cởi đai lưng, Trình Tu gầm nhẹ giữ lại tay của Tiểu Mãn.
"Chẳng phải huynh muốn ta trả y phục cho huynh sao? Ta không cởi ra, làm sao trả lại cho huynh?" Kim Tiểu Mãn khiêu khích nói.
"Muội. . ." Trình Tu trán nổi gân xanh, "Không được cố tình gây sự!"
"Ta cố tình gây sự? Là huynh không để ý tới ta, còn muốn cưới Kim Tiểu Hoa phải không? Huynh mới là ngu muội vô tri!" Kim Tiểu Mãn không cam lòng tỏ ra yếu thế phản bác. Nàng chỉ nói hắn không nên cưới Kim Tiểu Hoa, hắn không chỉ không để ý tới lại còn chỉ trích nàng cố tình gây sự, rốt cuộc là ai cố tình gây sự chứ?
"Ta chưa nói muốn cưới Kim Tiểu Hoa, muội đừng hồ nháo!" Vì sao nàng lại khẳng định rằng hắn muốn cưới Kim Tiểu Hoa chứ? Hắn làm sao có thể cưới Kim Tiểu Hoa? Người hắn muốn cưới rõ ràng là. . .
"Trình tiểu tứ, ta cho huynh biết, ta sẽ nói với cậu ta, bảo cha ta gả Kim Tiểu Hoa cho Trương Thiết Trụ." Kim Tiểu Mãn tức giận hừ lạnh nói.
"Tiểu Mãn, muội có thể đừng ở đây suy nghĩ lung tung, đổi trắng thay đen được không?" Kim Tiểu Hoa gả cho ai, hắn quan tâm làm gì? Kim Tiểu Mãn nói với hắn chuyện này làm gì?
"Huynh đợi đấy cho ta, ta nhất định sẽ khiến cho huynh phải nhìn lại." Kim Tiểu Mãn quay đầu qua hướng khác, chu môi nói. Kim Tiểu Mãn nàng nhất định sẽ không cho qua dễ dàng như vậy. Kim Tiểu Hoa, ngươi nhất định phải gả cho Trương Thiết Trụ!
Beta: Nhị Gia (mocdiepsite.wordpress.com)
Trình Tu sắc mặt âm trầm, nhìn thẳng Kim Tiểu Mãn: "Ta chính là khi dễ muội đấy, thì sao nào?"
"Huynh. . ." Kim Tiểu Mãn lúc này cảm thấy vô cùng ủy khuất, cả người đều ỉu xìu xuống. Viền mắt thoáng chốc liền đỏ lên, đưa tay ra định kéo tay áo của Trình Tu.
"Buông tay!" Trong lòng một trận buồn bực, Trình Tu hừ lạnh nói. Lần nào cũng làm bộ dạng này, nàng nghĩ hắn không có cách trị nàng sao?
Kim Tiểu Mãn nhanh chóng buông tay, biết điều tự vả vào miệng, một bộ dạng muốn khóc. Trình Tiểu Tứ, huynh đừng ép ta!
"Không được khóc!" Trình Tu đứng lên, bước vào trong phòng.
Kim Tiểu Mãn không nói được lời nào, như tiểu tức phụ từng bước từng bước đi phía sau Trình Tu.
Trình Tu đi một mạch đến bên cạnh tủ quần áo, cau mày lấy ra một bộ đồ cũ. Vừa quay người lại thiếu chút nữa đụng vào Kim Tiểu Mãn đang ngây ngô nhìn quanh. Trong mắt lóe lên một tia bất đắc dĩ, cầm y phục trong tay đặt lên trên giường, rồi đi ra ngoài.
Kim Tiểu Mãn cũng không nói gì, như cái đuôi nhỏ đi theo sau Trình Tu, một tấc cũng không rời.
"Kim Tiểu Mãn, muội không thay quần áo, theo sau ta làm gì?" Trình tu đột nhiên dậm mạnh chân, xoay người cả giận nói.
Kim Tiểu Mãn không kịp thu lại bước chân, cứ như vậy thẳng tắp ngã vào lòng Trình Tu. Lập tức kêu đau một tiếng, hai tay che mũi.
"Kim Tiểu Mãn, muội bị ngốc à!" Trình Tu tuy nói vậy nhưng lại nhẹ nhàng kéo tay của Kim Tiểu Mãn xuống, tỉ mỉ đánh giá mũi của nàng. Xác định mũi Kim Tiểu Mãn chỉ hơi đỏ lên, mới đem nàng kéo đến trước giường mình, chỉ vào bộ y phục cũ mà nói: "Hiện tại, ngay lập tức, thay bộ y phục ướt sũng của muội cho ta! Nếu ta nghe được muội kêu lạnh nữa, thì muội tự giác đi ra ngoài."
Vừa nghe giọng điệu âm u của Trình Tu nhấn mạnh "Hiện tại, ngay lập tức", Kim Tiểu Mãn liền bị dọa đến sợ hãi, thân thủ nhanh nhẹn chuẩn bị cởi áo. Hôm nay nàng đã làm Trình tiểu tứ vô cùng tức giận, nếu tiếp tục không nghe lời, nàng thật sự sẽ bị đuổi ra ngoài mất.
Trình Tu cảm giác toàn thân vô lực, không biết nói gì nhìn Kim Tiểu Mãn, lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Nghe thấy âm thanh đóng cửa, vẻ mặt ủy khuất, thương tâm của Kim Tiểu Mãn trong nháy mắt liền biến mất, thay vào đó là bộ dáng tươi cười, tinh nghịch. Nàng biết Trình tiểu tứ sẽ không tức giận quá lâu.Thôi vậy, lần sau cẩn thận chút, nếu không lại chọc cho Trình tiểu tứ tức giận mất.
"Tiểu tứ, cháu ở đây làm gì vậy!" Trình Tu đang ngồi ở bên ngoài chờ Kim Tiểu Mãn, vừa ngẩng đầu liền thấy Trình nãi nãi* chống gậy bước tới. Lập tức vội vàng đứng lên, chạy lại đỡ bà ngồi xuống ghế.
*nãi nãi: bà nội
"Ai! Ta đúng là già rồi! Trời mưa, đi đứng không còn nhanh nhẹn được như trước nữa." Trình nãi nãi thở dài.
"Nãi nãi, thân thể của người vẫn còn tốt lắm, không bệnh tật, đau ốm chính là chuyện đáng vui mừng. Thân là đại phu, sức khỏe của bà, Trình Tu luôn hiểu rõ hơn ai hết. Tuổi tác đã cao mà thân thể vẫn còn khỏe mạnh, đã là phúc khó có được.
"Còn không phải là nhờ y thuật của tiểu tứ nhà ta tốt, ngày nào cũng giúp bà lão này chiếu cố thân thể sao? Ta thật đúng là có phúc!" Đối với Trình Tu, Trình nãi nãi lúc nào cũng là khen ngợi không dứt.
Trình Tu không nói gì, giúp Trình nãi nãi rót một chén nước đặt lên bàn.
Nhìn Trình Tu hiểu chuyện như vậy, Trình nãi nãi vui mừng không ngớt, sau đó lại thở dài: "Tiểu tứ, con nói xem nhà chúng ta sao lại xảy ra chuyện như vậy? Trình gia ta cũng không làm gì xấu, sao lại mờ mắt rước về một nữ nhân như vậy? Vốn còn tưởng là một cô nương tốt, nháy mắt lại bị loại bệnh này, cũng không biết sau lưng vụng trộm làm gì..."
Biết Trình nãi nãi muốn nói về bệnh của Đặng Thủy Tiên, Trình Tu chậm rãi dời tầm mắt ra ngoài sân.
"Ai, con còn nhỏ, cũng không nên nói cho con việc này. Chung quy dù sao cũng là mệnh của Trình gia ta, thiếu chút nữa khiến cho nhị ca con chịu thiệt thòi. Cũng may ác nhân tự có ác nhân trị, để cho những chuyện xấu của nàng bị bại lộ." Khi biết Đặng Thủy Tiên là nữ tử đồi phong bại tục như vậy, Trình nãi nãi trong thoáng chốc không thể tin. Nhưng bệnh này lại là tiểu tứ nhà mình chuẩn đoán, Trình nãi nãi dù hoài nghi người của toàn thôn cũng sẽ không nghi ngờ Trình Tu. Vì vậy, ấn tượng tốt của Đặng Thủy Tiên trong lòng Trình nãi nãi đã hoàn toàn vỡ nát.
"Nãi nãi, hay là ... việc hôn nhân để nhị ca tự mình làm chủ đi! Không cần quá xinh đẹp, chỉ cần an phận thủ thường là được."Về phần Đặng Thủy Tiên, vẫn là để cho nàng ta tự mình dằn vặt đi!
Trình Tu vừa nói, liền được Trình nãi nãi tán thành: "Nghe con nói ta mới hiểu được. Chỉ xinh đẹp không thôi thì có ích lợi gì, phải có đức hạnh mới sống tốt được. Chuyện này nhị ca con nhất định sẽ làm loạn , nãi nãi bây giờ không cần cô nương quá xinh đẹp. Cô nương đó nhất định phải thật thà, không cần quá thông minh cũng được."
"Dạ. Việc hôn nhân với Đặng gia vẫn nên nhanh chóng hủy bỏ thôi, kẻo không lại xảy ra chuyện." Bệnh của Đặng Thủy Tiên từ khi được tiết lộ, hai ngày này ở tiểu hạnh thôn đã truyền đi khắp nơi, mọi người đều biết. Trình gia từ hôn là chuyện đúng lí hợp tình, khiến Đặng gia không thể nào cự tuyệt.
"Từ hôn là điều tất yếu. Nếu không phải hôm nay trời mưa, nãi nãi đã bảo nương của con mang sính lễ đã đưa qua Đặng gia trở về. Muốn chiếm tiện nghi thì cũng không nên không biết xấu hổ mà chiếm tiện nghi kiểu này chứ." Trình nãi nãi tức giận gõ mạnh quải trượng xuống đất, tựa như làm thế có thể làm cho cơn giận bớt đi.
"Chưa gả về Trình gia mà đã cắm sừng nhị ca khiến tiếng xấu lan xa, nên từ hôn sớm." Muốn chỉnh Đặng Thủy Tiên, chính là khiến thanh danh của nàng càng xấu, cũng có thể giúp cho nhị ca dễ dàng từ hôn. Đặng Thủy Tiên còn chưa gả đến Trình gia, chuyện xấu nàng làm đều không liên quan đến Trình gia. Bất kể là Trình gia từ hôn, hay nhị ca muốn tìm mối hôn sự khác, cũng sẽ không bị người ngoài bàn ra tán vào.
"Nói thì nói vậy, ta cũng không tức giận nữa! Lúc này việc cần làm nhất là tìm cho nhị ca của con một mối lương duyên tốt hơn. Còn chuyện hôn nhân của tam ca con, nãi nãi còn phải nhờ người qua thôn bên hỏi thăm trước, mong sao đừng gặp phải... người như Đặng Thủy Tiên." Hôn sự của Trình lão tam nhà ta với cô nương ở thôn bên, khiến Trình nãi nãi không yên lòng tính toán có chút thần hồn nát thần tính.
Hỏi thăm một chút cũng tốt, Trình Tu cũng không phản đối quyết định của Trình nãi nãi. Nếu như lại xuất hiện thêm một Đặng Thủy Tiên nữa, hắn đảm bảo người đó so với Đặng Thủy Tiên sẽ càng thê thảm hơn.
"Nói chuyện của nhị ca với tam ca thế thôi, chúng ta cũng nên nói chút chuyện của con đi. Tiểu tứ, con cũng đã mười sáu tuổi rồi, có coi trọng cô nương nhà ai không? Nãi nãi giúp con làm mối." Trình nãi nãi mong chờ nhìn sự thay đổi trên khuôn mặt Trình Tu.
Trình Tu trầm mặc mà chống đỡ, tầm mắt dời về phía khe hở nho nhỏ giữa hai cánh cửa.
Phát hiện Trình Tu nhìn lại, Kim Tiểu Mãn vội vã rụt người lại. Ban đầu chỉ là vô tình nghe thấy, bây giờ bị Trình Tu phát hiện, nàng liền quang minh chánh đại dán tai trên cửa mà nghe. Trình tiểu tứ muốn cưới vợ? Kim Tiểu Mãn không hiểu sao người đầu tiên nghĩ đến lại là Kim Tiểu Hoa.
"Tiểu tứ, con thấy Kim nha đầu thế nào?" Trình nãi nãi thử dò xét hỏi. Tiểu tứ và Tiểu Mãn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm vô cùng tốt. Mặc dù nương của Tiểu Mãn mất sớm, Lưu thị thì không phải là người tốt lành gì, bất quá lại được Trịnh gia bảo hộ, chăm sóc rất tốt, ngược lại cũng không xấu.
Cái gì? Thật sự là Kim Tiểu Hoa? Đầu của Kim Tiểu Mãn trong nháy mắt như muốn bùng nổ, đang muốn xông ra lại dừng bước. Nàng hiện tại cái dạng này tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy, nếu không danh tiếng của Trình tiểu tứ sẽ bị nàng làm hỏng.
Ngoài ý muốn, không thấy người trong phòng lao ra, Trình Tu nhíu mi: "Nãi nãi, hôn sự của Kim gia và Trương gia còn chưa rõ ràng, tạm thời vẫn chưa tới lúc."
"Trương gia?" Trình nãi nãi đã nhiều ngày chưa ra ngoài, nên không biết rằng Kim gia và Trình gia đang bàn bạc hôn sự.
"Tối nay người sẽ biết." Đặng Thủy Tiên có bệnh không tiện nói ra là chuyện quá lớn, khiến chuyện của Trương gia cùng Kim gia bàn bạc hôn sự không có nhiều người biết đến.Có điều, lúc Kim gia khi dễ Tiểu Mãn bị Trịnh đồ tể vừa vặn bắt gặp thì chuyện này đã định trước là không thể giấu diếm.
"Được. Chuyện của con chưa vội, nãi nãi vẫn là quan tâm chuyện hôn sự của nhị ca và tam ca con trước vậy." Trình Tu không nói, Trình nãi nãi cũng không quá để ý, chuyện gì đến sớm muộn cũng sẽ đến.
Nhớ đến Kim Tiểu Mãn vẫn còn ở trong phòng, Trình Tu không giữ lại Trình nãi nãi. Tiễn Trình nãi nãi đi, Trình Tu xoay người tìm Kim Tiểu Mãn. Đi đến trước cửa, Trình Tu gõ nhẹ một cái.
"Trình tiểu tứ." Kim Tiểu Mãn vẻ mặt đau khổ nhô đầu ra.
Đẩy cửa ra bước vào phòng, Trình Tu không biết nói gì nhìn cách ăn mặc rối loạn của Kim Tiểu Mãn. Áo khoác ngoài rộng thùng thình, đai lưng cũng chưa buộc vào, tay áo quá dài được xắn lên đến cổ tay, phối hợp với mái tóc bù xù, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quặc.
"Trình tiểu tứ, huynh sẽ không thực sự muốn kết hôn cùng Kim Tiểu Hoa chứ?" Kim Tiểu Mãn hít mũi, giọng nói mang vài phần nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ.
"Kim Tiểu Mãn, bộ dạng này của muội là sao đây?" Không trả lời câu hỏi ngốc nghếch của Kim Tiểu Mãn, Trình Tu tiêu sái đến gần Kim Tiểu Mãn, vươn tay giúp nàng cột lại đai lưng rộng thùng thình.
Kim Tiểu Mãn ngẩng đầu, năn nỉ nói: "Trình tiểu tứ, huynh không cưới Kim Tiểu Hoa có được hay không?"
"Kim Tiểu Mãn, bao giờ muội trở về?" Mặc kệ Kim Tiểu Mãn đang đoán già đoán non, Trình Tu cúi đầu, mặt không thay đổi hỏi.
"Trình tiểu tứ, huynh đuổi ta ra ngoài?" Tựa hồ không thể chịu nổi đả kích này, Kim Tiểu Mãn không dám tin nhìn Trình Tu. Hắn cư nhiên vì Kim Tiểu Hoa mà đuổi nàng đi?
"Kim Tiểu Mãn, nhớ trả y phục cho ta." Việc này nói không cẩn thận sẽ dẫn đến hiểu lầm, Trình Tu lập tức lảng sang chuyện khác.
Kim Tiểu Mãn lập tức nổi giận. Muốn trả phải không, được, bây giờ ta liền trả lại cho huynh!
"Kim Tiểu Mãn, muội đang làm gì vậy? Dừng tay cho ta!" Trợn mắt há mồm nhìn Kim Tiểu Mãn cởi đai lưng, Trình Tu gầm nhẹ giữ lại tay của Tiểu Mãn.
"Chẳng phải huynh muốn ta trả y phục cho huynh sao? Ta không cởi ra, làm sao trả lại cho huynh?" Kim Tiểu Mãn khiêu khích nói.
"Muội. . ." Trình Tu trán nổi gân xanh, "Không được cố tình gây sự!"
"Ta cố tình gây sự? Là huynh không để ý tới ta, còn muốn cưới Kim Tiểu Hoa phải không? Huynh mới là ngu muội vô tri!" Kim Tiểu Mãn không cam lòng tỏ ra yếu thế phản bác. Nàng chỉ nói hắn không nên cưới Kim Tiểu Hoa, hắn không chỉ không để ý tới lại còn chỉ trích nàng cố tình gây sự, rốt cuộc là ai cố tình gây sự chứ?
"Ta chưa nói muốn cưới Kim Tiểu Hoa, muội đừng hồ nháo!" Vì sao nàng lại khẳng định rằng hắn muốn cưới Kim Tiểu Hoa chứ? Hắn làm sao có thể cưới Kim Tiểu Hoa? Người hắn muốn cưới rõ ràng là. . .
"Trình tiểu tứ, ta cho huynh biết, ta sẽ nói với cậu ta, bảo cha ta gả Kim Tiểu Hoa cho Trương Thiết Trụ." Kim Tiểu Mãn tức giận hừ lạnh nói.
"Tiểu Mãn, muội có thể đừng ở đây suy nghĩ lung tung, đổi trắng thay đen được không?" Kim Tiểu Hoa gả cho ai, hắn quan tâm làm gì? Kim Tiểu Mãn nói với hắn chuyện này làm gì?
"Huynh đợi đấy cho ta, ta nhất định sẽ khiến cho huynh phải nhìn lại." Kim Tiểu Mãn quay đầu qua hướng khác, chu môi nói. Kim Tiểu Mãn nàng nhất định sẽ không cho qua dễ dàng như vậy. Kim Tiểu Hoa, ngươi nhất định phải gả cho Trương Thiết Trụ!
Danh sách chương