Edittor: Huế Nhâm
Beta: Mộc Hi (mocdiepsite.wordpress.com)


Nghe tiếng bước chân của Kim Tiểu Hoa đã xa dần, Kim Tiểu Mãn từ từ ló đầu ra, hiện lên trong mắt là bóng lưng Trương Thiết Trụ đang vác trên vai chiếc cuốc: "Buồn nôn"

Trình Tu lạnh mặt lôi Kim Tiểu Mãn đi "Biết vậy sao muội vẫn nghe?"

"Ta cũng không phải cố ý nghe, ai mà biết Kim Tiểu Hoa và Trương Thiết Trụ trốn ở đây làm trò quỷ." Cô chẳng qua là đi cùng Trình Tiểu Tứ qua đây hái thuốc, đâu nghĩ đến sẽ gặp phải một màn như thế.

Trình Tu dặn dò cô: "Từ sau nếu lại gặp loại chuyện này, né đi xa một chút."

"Thế nhưng huynh phải hái thuốc ở đây mà, bọn họ không đi khỏi, chúng ta tìm thuốc ở đâu." Kim Tiểu Mãn lẩm bẩm nói.

Trình Tu ngừng lại một lúc: "Tìm không được thì khỏi tìm, cũng không gấp."

Kim Tiểu Mãn híp mắt cười: "Nếu mà tìm không ra, Đặng Thủy Tiên sẽ khóc đó."

Ánh mắt dọa người xẹt qua, tiêu tán trong nụ cười tà mị của Trình Tu. Kéo dài lâu như vậy không chữa trị cho Đặng Thủy Tiên, chẳng qua là muốn đợi Trương Thiết Trụ chó cùng dứt giậu làm loạn lên mà thôi. Chỉ là không ngờ hắn ta thế nhưng lại mượn việc sớm ngày kết hôn giũ bỏ Đặng Thủy Tiên. Cũng tốt, cứ như vậy, chuyện vui náo nhiệt lại càng giúp một lưới bắt hết ba người họ

Nhìn Trình Tu như vậy, Kim Tiểu Mãn muốn chiến tranh lạnh, bắt đầu từ lúc nào cô phát hiện ra nụ cười tính kế của Trình Tiểu Tứ? Hình như là từ lúc y thuật của huynh ấy ngày càng cao, thủ đoạn chỉnh người càng thâm hiểm thì phải.

Kim Tiểu Hoa thê thảm chạy về Kim gia, trốn trong phòng khóc thảm thiết một trận.

"Nha đầu chết tiệt, lại chạy đâu về rồi?"

Lưu Thị mở cửa, đi thẳng vào trong phòng.

Kim Tiểu Hoa không nói một lời, chỉ chui vào trong chăn với khuôn mặt vương đầy nước mắt.

"Lại còn không để ý đến người khác, con nha đầu này rốt cuộc muốn gì đây? Trương gia con nhà người ta tốt như vậy, lại còn chuẩn bị tân phòng cho người ở. Ngươi gả đến nhà Trình gia có đãi ngộ như này sao? Tiểu thần y dù có tốt đến mấy cũng là của Kim Tiểu Mãn rồi. Kim Tiểu Mãn số tốt, có chỗ dựa nhà họ Trịnh, chúng ta không động vào được, chỉ có thể tránh thôi. Đừng có mơ tưởng nữa, thành thực ở nhà đợi gả đến Trương gia hưởng phúc không tốt sao?" Lưu thị vừa cằn nhằn vừa giúp Kim Tiểu Hoa thu dọn phòng ốc bừa bộn.

Kim Tiểu Hoa buồn bực nghe nhưng trong lòng rối như tơ vò. Nhà họ Trương tốt hay không không biết, Trương Thiết Tru chắc chắn không phải cái thứ tốt gì. Thế nhưng nàng ta bây giờ đã không còn con đường quay đầu lại, không muốn gả cũng phải gả.

"Tiểu Hoa, nương chỉ có một đứa con gái là con, chu đáo ngoan ngoãn. Ta cũng không nỡ gả con đi, nhưng có cô nương nhà ai không lấy chồng? Nương cũng vì tốt cho con, cố gắng chọn cho con một nhà tốt. Mặc dù lúc đầu người Trương gia muốn là Kim Tiểu Mãn, nhưng mọi người đều rõ ràng bọn họ là nhắm trúng nhà họ Trịnh. Bây giờ đổi lại thành con, Trương gia rất hài lòng. Chỉ cần con gả qua đó, nhất định sẽ không bị thiệt thòi." Lưu thị thở dài một hơi, dùng cách mềm mỏng thuyết phục.

Sẽ không chịu thiệt thòi sao? Thế nhưng hôm nay cô suýt chút là bị thiệt rồi, còn suýt chú nữa giáp mặt tiểu thần y. Bây giờ Kim Tiểu Hoa nghĩ đến Trương Thiết Trụ, lại hoàn toàn không thể nói ra được tư vị gì. Hận muốn chết, nhưng xen lẫn là những cảm xúc phức tạp không rõ ràng. Không tự chủ được nghĩ đến hành động của tên đăng đồ tử Trương Thiết Trụ đáng chết, Kim Tiểu Hoa nghĩ đến đây mặt liền đỏ rực lên.

"Tiểu Hoa, đừng giận dỗi nữa. Tin nương, nương hại ai cũng sẽ không hại con." Lưu thị ngồi xuống cạnh giường Kim Tiểu Hoa, vỗ lưng vuốt ve an ủi nàng ta.

Kim Tiểu Hoa lắc đầu, xóa đi chút nhớ nhung không kiên định trong lòng.

"Con cái đứa này sao không chịu nghe lời thế hả? Thôi bỏ đi, con cứ suy nghĩ cẩn thận, nương chờ một ngày con ngoan ngoãn gật đầu." Lưu thị nói xong đứng dậy đi ra ngoài. Tiểu Hoa vẫn còn nhỏ quá, không biết tranh thủ. Người làm nương như bà ta không tính toán tương lai cho con thì còn có thể làm gì? Cuối cùng cũng sẽ có một ngày, Tiểu Hoa sẽ biết, đây là điều tốt.

Cùng ngày, Kim Tiểu Mãn làm như không có chuyện gì xảy ra về nhà, không nói bất cứ lời nào.

Phản ứng như vậy của Kim Tiểu Mãn khiến cho Kim Tiểu Hoa hổ thẹn đồng thời nhiều hơn đó là sợ hãi. Nàng ta không xác định được Kim Tiểu Mãn có thật là cái gì cũng không phát hiện ra không, nhưng nụ cười như biết hết mọi chuyện cứ lúc lúc lại lộ ra của Kim Tiểu Mãn làm nàng ta bội phần bất an. Kinh hoàng khiếp sợ mất mấy ngày, nàng ta mới che giấu được Kim Tiểu Mãn.

"Kim Tiểu Mãn!" Ngay lúc hô tên Kim Tiểu Mãn, Kim Tiểu Hoa liền muốn lùi bước, nhưng vẫn phải cố giữ dũng khí đứng trước mặt Kim Tiểu Mãn.

"Có chuyện?" Ngoài miệng thì có ý hỏi, nhưng trên mặt Kim Tiểu Mãn lại không hiện lên một chút nào bất ngờ.

"Ngươi..." Kim Tiểu Hoa cắn chặt môi dưới, áp xuống ý muốn chất vấn.

"Không có chuyện gì thì tránh đường." Kim Tiểu Mãn cười đầy ý vị thâm trường, định dời đi.

"Người không được đi." Kim Tiểu Hoa giơ tay ra, lại lần nữa cản đường đi của Kim Tiểu Mãn.

Kim Tiểu Mãn mất kiên nhẫn nói: "Có gì cứ nói, ấp a ấp úng ngươi không thấy phiền à?"

"Ngươi..."  Kim Tiểu Hoa thế nào cũng không thể nói ra câu "Ngươi rốt cuộc có nhìn thấy không". Nếu Kim Tiểu Mãn nói không, nàng ta lại càng làm chuyện xấu lộ ra. Nếu Kim Tiểu Mãn nói phải, thế thì không phải là tiểu thần y cũng biết hết cả rồi.

"Kim Tiểu Hoa, người không thấy chán hả? Chặn ta rồi cứ "ngươi" rồi lại "ngươi", không có việc nên đến chơi ta à?" Kim Tiểu Mãn lùi một bước, khoanh hai tay trước ngực, dáng vẻ "người tìm ta kiếm chuyện".

"Ta thích tiểu thần y!" Kim Tiểu Hoa đột nhiên đỏ hai mắt.

"Rồi sao?" Kim Tiểu Mãn mặt không đổi sắc, cố ý ngẩng cao đầu.

"Kim Tiểu Mãn, ngươi rốt cuộc đắc ý ở đâu? Vì người có Trịnh gia làm chỗ dựa, bởi vậy mới đẩy hôn sự mà ngươi không thích cho ta, bởi vậy người có thể cướp đi tiểu Thần y. Bây giờ ngươi còn ngạo mạn ở đây hỏi ta "Thì sao ư, rồi sao? Bởi vậy ta không can tâm, ta không muốn. Dựa vào cái gì người có thể có được tất cả những thứ mà ta muốn? Dựa vào cái gì ngươi có thể dương dương đắc ý mà diễu võ giương oai? Ta có điểm nào không bằng ngươi? Luận dung mạo, luận tính cách ngươi có điểm nào mạnh hơn ta?" Kim Tiểu Hoa càng nói càng kích động, dường như muốn nói hết những bất mãn ủy khuất bấy lâu nay ra hết.

Kim Tiểu Mãn im lặng nghe Kim Tiểu Hoa chửi bới, trên mặt đầy sự trào phúng. Cướp đi cha ta, cướp đi ngôi nhà mà vốn dĩ thuộc về ta, như vậy mà ngươi còn dám đứng đây nói không công bằng.

Kim Tiểu Hoa tiến thêm một bước, giữ chặt bả vai Kim Tiểu Mãn, chất vấn: "Kim Tiểu Mãn người dựa vào cái gì mà đắc ý như vậy?"

Kéo tay Kim Tiểu Hoa ra khỏi người, Kim Tiểu Mãn ghét bỏ phủi vai áo nói: "Bởi vì người Trình Tiểu Tứ thích không phải ngươi, muốn lấy cũng không phải ngươi."

Kim Tiểu Hoa sững lại, oán độc nhìn về phía Kim Tiểu Mãn: "Lẽ nào người chàng thích là người, muốn lấy cũng là ngươi?"

"Phải hay không trong lòng Trình Tiểu Tứ rõ ràng hơn ngươi và ta." Kim Tiểu Mãn cười tự tin, thản nhiên rời đi. Vào lúc Trình Tiểu Tứ tự mình nói ra muốn lấy nàng, chấp nhận sự yêu thích của nàng, nàng đã không còn là Kim Tiểu Mãn trước kia. Dựa vào chút đạo hạnh của Kim Tiểu Hoa kia mà đòi chia rẽ nàng và Trình Tiểu Tứ sao? Vẫn còn xa lắm!

Kim Tiểu Hoa cúi thấp đầu. Kim Tiểu Mãn, ngươi đợi đáy, sẽ có một ngày, ta sẽ làm ngươi phải quỳ gối khóc lóc cầu xin ta!

Sau bữa ăn, Kim Tiểu Hoa tìm Lưu thị: "Nương, con gả."

"Nghĩ thông suốt rồi? Cũng không tính là quá ngốc." Lưu thị gật đầu hài lòng.

"Phải, con đồng ý gả đến Trương gia. Nhưng mà, con muốn cưới ngay lập tức." Cho dù Kim Tiểu Mãn cái gì cũng không biết, nàng ta cũng không muốn để Kim Tiểu Mãn giữ được bất kỳ điểm yếu nào của mình.

"Con gấp gáp cái gì? Hôn sự của Kim Tiểu Mãn với Trình gia định vào mùa xuân năm sau, con muốn gả cũng phải đợi sau khi Kim Tiểu Mãn xuất giá trước đúng không?" Lưu thị cười nói. Con bé Tiểu Hoa này, một là chết cũng không gả, không thì là gấp gáp muốn gả. Cái tính tình sớm nắng chiều mưa này đúng là khiến bà ta hết cách.

"Gả sớm hay muộn đều là gả. Nếu đã định sẵn là phải gả, thế nào lại không được gả sớm hơn? Tại sao ta phải xếp sau Kim Tiểu Mãn? Nếu như phải đợi đến năm sau thì con không gả nữa." Mặc dù không biết Trương Thiết Trụ có ý đồ gì, nhưng nàng ta không thể lại bị yếu thế , cho dù là Kim Tiểu Mãn hay Trương Thiết Trụ, đều đừng nghĩ lấy việc này ra uy hiếp mình!

Lưu thị suy nghĩ một chút rồi nói: "Con không muốn xuất giá sau Kim Tiểu Mãn như vậy à?"

"Con không muốn chuyện gì cũng bị Kim Tiểu Mãn dẵm dưới chân. Cùng là gả đi, con có tân phòng, nàng ta không có. Nếu đã như vậy, sao lại không để con vào ở trước? Như vậy cũng có thể làm những người kia thấy, so với Kim Tiểu Mãn, Kim Tiểu Hoa cũng không kém, phải không?" Chỉ dựa vào điểm này, gả cho Trương gia cũng không phải là chuyện không thể chấp nhận được.

"Được được. Nương ngày mai sẽ đến hỏi ý của Trương gia." Chỉ cần Tiểu Hoa nguyện ý gả đi, cái gì cũng dễ nói. Dù sao hôn sự của Kim Tiểu Mãn đã được định, Tiểu Hoa gả sớm hơn vài tháng cũng không sao. Nói cho cùng, chung quy cũng là tỷ muội ruột thịt?

Ngày thứ hai, không đợi đến lúc Lưu Thị ra cửa, Trương đại nương cũng tìm đến cửa.

"Thân gia, nghe nói hôn sự của Tiểu Mãn sẽ tổ chức vào mùa xuân năm sau?" Bị Trương Thiết Trụ dùng giằng quấn lấy, Trương đại nương không thể không đến hỏi chuyện.

"Đúng vậy. Lão tam Trình gia vẫn chưa thành thân, hôn sự của tiểu thần y liền dời đến năm sau." Không đoán được ý của Trương gia, Lưu thị nói thêm một câu dò la, "Hôn sự của Tiểu Hoa với Thiết Trụ nhà chúng ta sợ phải dời đến năm sau rồi."

"Kéo dài? Sợ là không được. Lúc trước chúng ta đã bàn xong rồi, năm sau sẽ cử hôn. Bây giờ dời thì đến năm nào? Hôn sự của Tiểu Mãn đã định rồi, lại không phải chưa nói thành thân. Nhà tôi thí hôn trước Trình gia, Tiểu Hoa gả sớm hay muộn không phải đều như nhau?" Không biết Trương Thiết Trụ nổi khùng cái gì, muốn cưới Tiểu Hoa càng sớm càng tốt. Trương gia chỉ có một người con trai này, người làm mẹ như bà ta cũng hết cách, chỉ có thể thuận theo con trai.

"Thông gia đừng nóng giận, Kim gia nhà chúng tôi cũng cảm thấy không ổn, đang muốn tìm thông gia để thương lượng!" Không ngờ rằng hai nhà đều muốn nói đến một việc. Xem ra Tiểu Hoa với Thiết Trụ  cũng xem là có duyên.

"Thật sao?" Trương Đại nương ngữ khí mềm xuống, "Vậy Kim gia dự định bao giờ ?"

"Hai tháng nữa. Mùng tám mùa đông, ý của thông gia thế nào?" Lưu thị cắn răng, nói ra một ngày.

Trương Đại nương tính ngày một chút, không phản đối: " Tốt, liền vào mùng 8. Ta liền về bố trí tân phòng."

"Vậy cũng tốt. Đồ cưới của Tiểu Hoa chúng tôi cũng chuẩn bị gần xong rồi, chỉ đợi ngày đại hỷ đến." Nói xong việc, Lưu thị mới cảm thấy yên tâm.

Cứ như vậy, Kim Tiểu Hoa cũng được như ý nguyện, xuất gia trước Kim Tiểu Mãn. Mà Trương Thiết Trụ cũng hài lòng thỏa dạ bàn tính như thế nào để thoát khỏi sự đeo bám của Đặng Thủy Tiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện