Lời nói này càng làm cho Mặc Liên giật mình không thôi. Rốt cuộc, xảy ra chuyện gì ? Nhìn hai người bịt mắt bằng vải trắng đi vào, trên môi nâng lên nụ cười trào phúng. Mặc Liên lại nhìn xuống cơ thể trần trụi của mình, lại nhìn thấy một nam nhân xấu xí đang sờ mó lung tung, đại não ngừng hoạt động, máu liền không lưu thông, đem nàng ta hô hấp dần trở mên khó khăn.

Mặc Liên muốn hét toáng lên, nhưng cổ họng căn bản....nói không ra tiếng, cứ như bị điểm trúng huyệt câm, chỉ có thể ưm ưm a a..... Nhận ra thanh âm của Mặc Liên, Mặc Nguyệt quay đầu lại, mỉm cười rất tươi, nói :

-" Yên tâm, chỉ là một chút thuật nhỏ khiến muội muội không nói được thôi."

-" Ha, thuật này ca ca muội là giỏi nhất đấy."

Mặc Kinh Phong vỗ ngực kiêu ngạo tự hào. Mà điều này làm Mặc Liên choáng váng, ánh mắt đáng thương nhìn Mặc Kinh Phong. Bởi vì trong Thúc Tình Hương nàng đã bỏ thêm chút dược thảo, nên khiến cho Mặc Liên thân thể mềm nhũn, không có chút sức lực đẩy nam nhân trên người ra.

-" Ư ưm a a....."

-" Ồ, muội muội muốn nói gì sao ?"

Mặc Kinh Phong không hiểu nàng ta muốn nói gì, chỉ đành đem một tia sáng nhỏ từ tay bắn vào giữa cổ họng Mặc Liên, nói thêm :

-" Dám la, ta cắt cổ ngươi !"

Uy hiếp !

Hàn khí trên người Mặc Kinh Phong bộc phát, doạ Mặc Liên mặt mày tái nhợt, hô hấp dồn dập hoảng sợ. Nàng ta mấp máy môi, hỏi :

-" Ca ca, vì....sao ?"

Nàng ta vừa hỏi, liền lập tức rước lấy lửa giận của hắn, hắn phất tay áo, tức giận nói :

-" Ca ca, ai là ca ca ngươi, một phế vật như ngươi mà cũng đòi làm muội muội ta ? Đời này của ta đáng thương nhất chính là có muội muội ngươi !"

Đáng thương nhất là có muội muội như ngươi. Đúng vậy, có muội muội như nàng ta mới hại người xung quanh hắn một kiếp thê thảm ! Thiên Xích Viêm, còn có Nguyệt nhi đều là chết không toàn thây, còn nàng ta thì sống sung sướng trong cung đình cùng phu quân của Nguyệt nhi. Kiếp trước như vậy, kiếp này dám hạ Thúc Tình Hương với Mặc Nguyệt, thù mới nợ cũ còn chưa tính, hôm nay chỉ cho ngươi ân ái cùng nam nhân đã là nhẹ nhàng lắm rồi, còn dám hỏi vì sao ? Mặc Liên tuyệt vọng nhìn hắn, không thể tưởng tượng được hắn sẽ nói lời tàn nhẫn như vậy với nàng ta, nàng ta cũng là thân muội muội với hắn, vì sao hắn chỉ biết quan tâm mỗi Mặc Nguyệt, còn nàng  ta thì nhẫn tâm như thế ? Nếu Mặc Liên kiếp trước không làm những chuyệt đó thì hắn và nàng sẽ không hận nàng ta đến vậy. Nhưng suy cho cùng.....

Mặc Nguyệt cong môi, bàn tay đem chút thảo dược thả vào trong lưu hương, để nó phát tán ra cả căn phòng.

-" Ta nên cảm ơn ngươi mới đúng, cho ta cùng ca ca một cơ hội nữa."

Thứ nàng thả vào lưu hương tuyệt đối sẽ làm nàng ta hài lòng, đảm bảo sẽ có tác dụng đến sáng mai.

-" Hy vọng khi muội vào phủ thái tử, Thiên Dạ sẽ không biết muội đã thất thân."

Mặc Kinh Phong bỏ lại một câu, cùng Mặc Nguyệt ly khai khỏi tiểu viện của Mặc Liên, cười ha hả quay về viện của mình. Nhưng đi chưa được bao lâu liền bị quản gia thông báo Mặc Đặc gọi tới tiền thính.

-" Nghiệt nữ, nghiệt nữ mà !!!!!!"

Bên trong tiền thính vang vọng giọng của Du thị, vừa oán hận vừa phẫn nộ. Mặc Nguyệt bước chân vào cửa đã suýt hứng lấy một bạt tay của Mặc Đặc, nhưng Mặc Kinh Phong lại đỡ cho nàng. Lực lượng Trúc Cơ cao kỳ tuy không hoàn toàn đánh trọng thương hắn nhưng lại khiến hắn nhận chút tổn thương, một tia máu chói mắt chảy ra từ miệng hắn.

Điều này thành công chọc giận Mặc Nguyệt :

-" Ngươi muốn chết !"

Nàng một chưởng bổ thẳng vào lồng ngực Mặc Đặc.

Ầm !!!!

Hai lực lượng Trúc Cơ cao kỳ va chạm, hất văng những thứ xung quanh ra, các di nương và nữ nhi hoảng sợ lùi lại, Thuân thị bảo vệ lấy Du thị.

Mặc Đặc bị bức lùi về phía sau khá xa, vấp ngã xuống đất, mà Mặc Nguyệt cũng bị ép lùi lại vài bước, y phục không đến nỗi bị bẩn, bàn tay trong ống tay y phục siết chặt. Một chưởng này không đánh chết ông ta, nàng thấy thực lực của mình quả thật quá yếu rồi !

-" Nghiệt nữ ! Sao ngươi có thể ra tay với phụ thân mình ? Nữ nhân tu luyện, ngươi làm bại hoại gia phong như vậy, thậm chí còn gian díu với biểu ca ? Lại còn ném muội muội của mình xuống nước ?"

Mặc Đặc đứng dậy, thấy nàng một thân y phục lành lặn sạch sẽ, tức giận quát lớn.

-" Con mắt nào của phụ thân thấy ta gian díu với biểu ca ? Phụ thân có gì nhầm lẫn thì phải, người ném Mặc Lệ xuống nước là Thiên Xích Viêm, sao hỏi ta ?"

Mặc Đặc có chút nói không được, đúng là ông ta không thấy nàng gian díu với ai, lại càng biết rõ người ném Mặc Lệ xuống nước là Thiên Xích Viêm, nhưng Thiên Xích Viêm là Vương gia cao quý, ông ta đụng không được, liền ập mọi tội lỗi lên đầu nàng.

-" Vậy nha hoàn của Liên nhi nói sau khi Liên nhi dẫn Lệ nhi, Tâm nhi, Mai nhi đi thì thấy biểu ca Lưu Hà của con lén lén lút lút đi vào. Chuyện này là sao ?"

Du thị bỏ qua vấn đề nàng tu luyện,  gằn giọng hỏi. Nhận lại một ánh mắt trào phúng, Mặc Kinh Phong được nàng đỡ lau đi vết máu trên khoé môi, khinh thường cười :

-" Đừng quên, Nguyệt nhi lúc đó đang chơi cờ với ta và Viêm huynh, có Viêm huynh làm chứng, ông dám cùng ta đi gặp Viêm huynh đối chứng ?"

_____________________________________

Mình vừa ra truyện mới, mong mọi người đón đọc nha...😆😆😆ÁC NỮ TRÙNG SINH_Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia - CHAP 71 : Hưng sư vấn tội.

Yêu mọi người nhiều....

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện