Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Lục Tâm Du hiếm khi được nghỉ phép, nhưng vì ở nhà Lâm Thâm nên không dám ngủ nướng, trước khi ngủ cô đã đặt báo thức vào bảy giờ.
Tuy nhiên, tối qua vì lạ giường, cô ngủ không ngon lắm, nửa đêm tỉnh lại rất nhiều lần, buổi sáng khi đồng hồ báo thức vang lên, cô ấn tắt theo bản năng.
Lâm Thâm thì lại dậy đúng bảy giờ, lúc đi ra thấy cửa phòng Lục Tâm Du đang đóng, anh liền đi qua gõ cửa.
Lục Tâm Du ngủ mơ mơ màng màng, nghe thấy tiếng gõ cửa, cô ngái ngủ ngồi dậy khỏi giường.

Đầu óc tư duy không kịp, sau một lúc lâu vẫn chưa nhớ ra mình đang ở đâu.
"Vợ à, dậy chưa đấy?" Giọng Lâm Thâm vang lên bên ngoài, Lục Tâm Du nhìn sang phía cửa, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh mới chợt nhớ ra mình đang ở nhà Lâm Thâm.
Đầu óc cô chấn động, không kịp đi dép, vội vàng chạy tới mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Lâm Thâm thấy Lục Tâm Du đi chân trần thì nhíu mày, lập tức bế ngang cô lên, "Sao không đi dép đã xuống giường rồi." Anh vừa nói vừa bế cô đến mép giường.
Lục Tâm Du ưm một tiếng, lẩm bẩm: "Đâu có lạnh."
Lâm Thâm đặt Lục Tâm Du lên giường, hai tay chống hai bên người cô, cúi người hôn lấy cô.
Nụ hôn thình lình ập đến, hôn đến mức bao nhiêu buồn ngủ của Lục Tâm Du tan biến hết, cô vội vàng đẩy anh.
Lâm Thâm bị đẩy ra, khóe môi có ý cười, ánh mắt nhìn cô trêu chọc.
Lục Tâm Du che miệng, nói ồm ồm: "Anh có ngốc không đấy, em chưa đánh răng đâu."
Lâm Thâm cười kéo bàn tay che miệng của cô xuống, cúi người nhẹ nhàng hôn bên môi Lục Tâm Du, cười nhẹ, nói: "Vợ anh thơm vậy mà."
Nói xong lại hôn một cái.
Lục Tâm Du không biết nói gì, cô đẩy vai anh, "Đừng làm loạn nữa, em đi rửa mặt."
Cô xuống giường, vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Lục Tâm Du đứng trước bồn rửa mặt, cơ thể Lâm Thâm lười biếng dựa vào cửa, đôi tay tùy ý để trong túi quần, ánh mắt nhìn Lục Tâm Du không rời.
Lục Tâm Du nhổ bọt ra, không nhịn được mà nói anh, "Đánh răng có gì đẹp."
Lâm Thâm cười nói: "Vợ anh đánh răng cũng rất đẹp."
Lục Tâm Du phụt cười, "Cái này gọi là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi."
Lâm Thâm thu vai, đứng thẳng người lại, đến phía sau Lục Tâm Du, hai tay ôm cô, đôi tay giao nhau trên bụng cô, thấp giọng nói: "Ai nói, em còn đẹp hơn cả Tây Thi."
Lục Tâm Du đã quen với đủ loại cách thức khen cô của Lâm Thâm.


Lúc chỉ có hai người thì không nói, nhưng cứ khen cô trước mặt người khác, cô rất ngượng ngùng.

Nghĩ đến đủ loại lời khen hôm qua của Lâm Thâm trước mặt bố mẹ anh, Lục Tâm Du cảm thấy chột dạ, quay đầu, thận trọng nói với anh: "Lâm Thâm, ngày mai thân thích nhà anh tới, không được khen em lung tung đâu đấy."
"Vì sao?"
Lục Tâm Du đấm nhẹ ngực anh, "Anh còn hỏi vì sao? Cái này gọi là bà Vương bán dưa [1], mèo khen mèo dài đuôi, anh muốn làm em xấu hổ chết sao?"
[1] Bà Vương bán dưa: đây là một thành ngữ của Trung Quốc, chỉ việc tự bán tự khen, tương tự mèo khen mèo dài đuôi
Lâm Thâm bật cười, nói: "Những gì anh nói đều là sự thật."
Lục Tâm Du trừng mắt với anh, "Dù sao thì anh cũng đừng khen lung tung là được!"
Lục Tâm Du đã rất thận trọng mà cảnh cáo anh, nhưng ngày hôm sau, sinh nhật bố Lâm, nhóm thân thích tới, thấy Lục Tâm Du, đương nhiên là muốn nói chuyện với cô.
Cô của Lâm Thâm rất nhiệt tình, kéo Lục Tâm Du hỏi đông hỏi tây, nghe Lục Tâm Du nói hai mươi lăm tuổi thì rất kinh ngạc, hỏi: "Mới hai mươi lăm tuổi à, vậy giờ cháu vẫn là bác sĩ thực tập nhỉ?"
"Tâm Du nhà cháu rất thông minh, lúc đi học nhảy vài cấp, mười sáu tuổi đã vào đại học, giờ đã là bác sĩ chính thức rồi." Trong giọng của Lâm Thâm không dấu được sự kiêu ngạo, cứ như là chính anh nhảy cấp.
Mọi người vừa nghe, lập tức hiểu ra, "Thì ra là thế, Tâm Du đúng là quá lợi hại."
Lục Tâm Du rất xấu hổ, trên mặt là nụ cười, dưới chân lại không nhịn được mà đá Lâm Thâm một cái.

Đã nói đừng khen mà vẫn cứ khen!
Lâm Thâm nhướng mày cười với cô, sự đắc ý trong mắt vô cùng rõ ràng.
Ở giữa có một quý bà trang điểm quý phái, đột nhiên hỏi: "Mọi người trong nhà bác sĩ Lục làm gì?"
Lục Tâm Du nhìn quý bà kia, nếu cô nhớ không lầm, vừa rồi Lâm Thâm giới thiệu với cô, hình như đây là mợ anh.
Lục Tâm Du nhìn bà ấy, trả lời: "Bố mẹ cháu ly hôn, cháu đi theo mẹ, mẹ cháu mở một quá mì ở phố Yên Vũ."
"Ôi, vậy à..."
Lục Tâm Du nói xong, không khí vừa mới hoà thuận vui vẻ đột nhiên chững lại, trở nên gượng gạo.
Lâm Thâm nhíu mày, đột nhiên đứng lên, kéo tay Lục Tâm Du, nói: "Cháu mang Tâm Du ra ngoài có chút việc, mọi người cứ ngồi nói chuyện đi ạ."
Nói xong, anh kéo Lục Tâm Du đi.
Ra khỏi nhà, trong sân, đám giúp việc đang bày biện bàn ghế, tiệc rượu buổi tối tổ chức trong vườn hoa.
Lâm Thâm kéo Lục Tâm Du ra ngoài, nói: "Vừa nãy mẹ anh kêu anh đi mua hai cái dụng cụ mở chai, chúng ta đi chung đi."
Trong nhà nhiều người như vậy, sao có thể kêu Lâm Thâm đi mua dụng cụ mở chai gì đó, có lẽ là anh sợ mấy người thân thích làm cô khó xử.


Dù sao thì vừa rồi lúc cô nói ra tình cảnh gia đình, sắc mặt người thân anh đã có sự thay đổi.
Trong lòng Lục Tâm Du tỏ như gương sáng, nhưng không vạch trần.

Lâm Thâm có thể che chở cô như vậy, cô đã rất vui vẻ.
Lâm Thâm thật sự mang Lục Tâm Du ra khỏi khu nhà, đến quầy tạp hóa mua dụng cụ mở chai.
Lúc tâm tình không tốt, Lục Tâm Du thích ăn đồ ngọt, cô vào theo Lâm Thâm, cầm một cây kem ốc quế chocolate trong tủ đông.
Lâm Thâm đang trả tiền cho dụng cụ mở chai, Lục Tâm Du cầm cây kem đi qua, "Em muốn ăn cái này."
Lâm Thâm nhìn xem, "Lạnh, đổi cái khác đi."
Lục Tâm Du không chịu, "Em muốn ăn cái này."
"Con gái ăn lạnh không tốt."
"Lâm Thâm, anh có thấy mình càm ràm suốt ngày không?" Lục Tâm Du nói xong, trực tiếp cầm cây kem ra ngoài.
Lâm Thâm: "..."
Bác gái ở quầy thu ngân cười tủm tỉm, Lâm Thâm im lặng vài giây, mỉm cười bất đắc dĩ, trong giọng tràn đầy sự yêu chiều, "Vợ cháu có hơi bướng bỉnh."
Anh nói, thanh toán thêm cả tiền kem.
Trả tiền xong, anh đi ra, thấy Lục Tâm Du đang ngồi ở một ghế nghỉ chân dưới cây đại thụ ven đường, hai chân duỗi thẳng, lười nhác vắt chéo lên nhau.

Cô nghiêng đầu, đang ăn kem ốc quế trong tay.
Lâm Thâm đi qua, đứng trước mặt cô, yêu chiều xoa nhẹ đầu cô, trong giọng nói không dấu được ý cười, "Vừa lòng chưa?"
Lục Tâm Du ừm một tiếng, đem kem cho anh, "Anh có muốn ăn không?"
Lâm Thâm nhìn kem ốc quế trong tay cô, nhưng giây tiếp theo, tầm mắt lại dừng ở bên khóe môi dính chocolate của Lục Tâm Du, ánh mắt hơi tối đi.
Khóe môi anh nhếch lên, bỗng nhiên cúi người xuống, đôi tay tách ra, chống ở lưng ghế phía sau Lục Tâm Du, ánh mắt nhìn thẳng vào Lục Tâm Du.
Hai khuôn mặt gần sát nhau, chỉ cần Lâm Thâm cúi người thêm chút nữa, đôi môi sẽ chạm môi cô.

Lục Tâm Du hơi nôn nao, cơ thể dịch ra sau theo bản năng, mím môi, cảnh giác nhìn anh chằm chằm, "Anh, anh làm gì..."
Nụ cười nơi môi Lâm Thâm càng nhếch cao hơn, "Không phải kêu anh ăn kem sao?"

Vừa dứt lời, anh cúi đầu, đôi môi lấp kín môi cô.
Trong chớp mắt khi đôi môi ấm áp kia chạm vào, Lục Tâm Du mở to hai mắt theo bản năng, ngơ ngác nhìn anh.
Lâm Thâm mút lấy môi cô, dịu dàng mân mê.

Hai tay Lục Tâm Du để sát người, một cử động nhỏ cũng không dám.
Ánh mặt trời xuyên qua lá cây rậm rạp trên đỉnh đầu, chiếu xuống, giữa trưa hè, nắng chiếu gay gắt, bên ngoài không có ai, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang.
Nụ hôn của Lâm Thâm từ từ gia tăng, lông mi Lục Tâm Du run rẩy, đang định nhắm mắt lại.
Đúng lúc này...
"Mẹ, mẹ xem anh kia đang hôn chị gái xinh đẹp kìa, hi hi..."
Đột nhiên, một giọng nói thanh thúy của trẻ con phá vỡ sự yên lặng giữa trưa, trong đầu Lục Tâm Du trống rỗng, cả khuôn mặt đỏ rực.

Cô bỗng mở to hai mắt, theo phản xạ có điều kiện, đưa chân đá vào đầu gối Lâm Thâm.
Lâm Thâm bị đá bất ngờ, không kịp đề phòng, ôm đầu gối ngồi dưới đất, "F*ck, Lục Tâm Du!"
Đang hôn hăng hái, đột nhiên đạp một cái.
Đối diện đường cái vang lên tiếng cười của bé gái, Lục Tâm Du nhìn qua bên đó.

Mẹ bé gái ngượng ngùng cười với Lục Tâm Du, kéo con bé nhanh chóng đi xa.
Lục Tâm Du làm chuyện xấu hổ lại bị bắt gặp, cảm thấy cắn rứt, cả khuôn mặt nóng không chịu nổi.
Thấy Lâm Thâm còn ngồi xổm giữa đất, cô đưa chân đá nhẹ anh, "Đừng giả bộ nữa, mau đứng lên."
Lâm Thâm: "Không giả bộ, đau muốn chết!"
Lục Tâm Du không tin anh, "Anh còn không đứng dậy, em đi luôn đấy."
Lâm Thâm ngẩng đầu nhìn cô, Lục Tâm Du mím môi đối diện với anh.
Cuối cùng vẫn là Lâm Thâm bại trận trước, chật vật đứng dậy, "Sao anh lại tìm một người vợ có khuynh hướng bạo lực không biết."
Lục Tâm Du nghiêng đầu nhìn anh, "Sao? Hối hận? Giờ hối hận vẫn còn kịp."
"Nói gì đấy." Lâm Thâm ngồi xuống, ôm bả vai Lục Tâm Du, "Anh chỉ thích vợ có khuynh hướng bạo lực."
Lục Tâm Du bật cười, nắm lấy tay anh, "Đừng có động tay động chân, đang ở bên ngoài, chú ý chút đi."
Lục Tâm Du đứng lên, cầm kem, vừa ăn vừa đi lên phía trước.
Lâm Thâm theo sau, mặt dày ôm bả vai Lục Tâm Du.
Lục Tâm Du ngước mắt liếc anh một cái.
Anh nhướng mày, trong mắt toàn là ý cười, như đang muốn nói anh phải ôm em, em không làm gì được anh.
"..."

Lục Tâm Du đối mắt với anh một lát, cuối cùng lười quan tâm đến anh.

Cô đã hiểu, không thể mong đợi người này biết xấu hổ được.
Hai người trở về nhà, Lâm Thâm thấy Lục Tâm Du vẫn luôn ăn cây kem kia, không nhịn được mà nhắc nhở, "Ăn ít thôi, cẩn thận đau bụng."
Lục Tâm Du sửng sốt, đôi mắt trợn to, "Anh rủa em à?!!"
"Đâu có, đây là lời nhắc nhở thiện ý."
Ba tiếng sau, Lục Tâm Du ôm bụng cuộn tròn trên giường, cắn chặt răng, trong lòng yên lặng mắng Lâm Thâm xối xả.
Đúng là miệng quạ đen!!!
Lâm Thâm bưng nước ấm lên, thấy Lục Tâm Du tái mặt cuộn tròn trên giường, anh đau lòng nói, "Em đỡ hơn chưa? Uống chút nước ấm đi, nào, anh đỡ em."
Anh vừa nói, vừa đỡ Lục Tâm Du dậy, để cơ thể cô dựa vào cánh tay mình.
Lục Tâm Du hung hăng trừng anh, "Tại anh rủa em đấy!"
Kinh nguyệt sớm không tới muộn không tới, cố tình tới ngay lúc cô vừa ăn kem xong.

Bình thường Lục Tâm Du ít khi đau bụng kinh, không ngờ lần này lại đau như vậy.
Không phải do cái miệng quạ đen của Lâm Thâm rủa thì là gì?
Lục Tâm Du trừng mắt với Lâm Thâm, vô cùng tức giận.
Lâm Thâm cười gượng lấy lòng, "Anh sai rồi, sau này sẽ không nói bậy nữa, anh bảo đảm.

Em đừng giận, uống chút nước ấm đi."
Anh đưa cái ly đến bên miệng Lục Tâm Du.
Lục Tâm Du vẫn chưa hết giận, tự mình cầm cái ly.

Độ ấm của nước vừa vặn, có thể uống được.
Cô cầm cái ly, uống từng ngụm một.
Lâm Thâm thấy Lục Tâm Du đã bình tĩnh hơn, không nhịn nữa mà nói: "Anh đã nói ăn lạnh không tốt rồi, sau này không cho ăn nữa, nếu không..."
Còn chưa nói xong, Lục Tâm Du đã ngước mắt, ánh mắt hình viên đạn quét về phía anh.
Lâm Thâm nhận được ánh mắt của Lục Tâm Du, lập tức ngậm miệng, một nửa lời còn lại nghẹn trong cổ họng, anh cẩn thận kéo nhẹ váy Lục Tâm Du, ánh mắt như một chú chó lấy lòng chủ nhân, "Anh sai rồi."
"..."
Lục Tâm Du không ngờ Lâm Thâm còn chơi trò này, giả bộ đáng thương?
Vấn đề là, giờ cô mới là người đáng thương được chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện