Lúc Jake bước lên từ hầm rượu với Lydia, một người hầu đến gần chàng với một thông điệp rằng ông Craven muốn gặp chàng trong thư viện không chậm trễ.
“Nó không mất nhiều thời gian nhỉ,” Jake thì thầm, ngẫm nghĩ rằng vị quản gia dưới hầm rõ ràng đã không lãng phí chút thời gian nào để đến chỗ Craven.
Lydia thở dài gắt gỏng. “Em cho rằng trong khi chàng nói chuyện với Papa, em nên đi tìm bá tước Wray. Quỷ thật, làm sao em giải thích tất cả chuyện này cho anh ấy được?”
“Chờ sau khi ta đối phó với bố em xong, và ta sẽ giúp nàng với Wray.”
“Không,” nàng nói ngay lập tức, “em nghĩ tốt hơn là em nên nói riêng với Wray.”
“Cậu ta có thể không đón nhận tin tức ấy vui vẻ đâu,” Jake cảnh báo.
“Chàng có thể ngạc nhiên đấy,” nàng đáp lại khô khốc. “Mặc dù lòng tự hào của bá tước có thể phải chịu đựng vài tổn hại nhất thời, em không nghi ngờ gì trái tim chàng ấy sẽ giữ nguyên không bị xúc phạm.” Đôi mắt xanh lục tha thiết nhất của nàng ngước lên nhìn chằm chằm vào mắt chàng. “Chàng có chắc rằng chàng không muốn em giúp với Papa không?”
Jake mỉm cười khi chàng nhìn vào khuôn mặt ngước lên của nàng. Nàng nhỏ hơn chàng rất nhiều khiến chàng cảm thấy vừa thích thú vừa tự ái bởi khao khát của nàng muốn bảo vệ chàng. “Ta sẽ xoay sở được,” chàng đảm bảo với nàng và siết nàng một cái ở eo trước khi để nàng đi.
Sau khi đi tới phòng của khách để chỉnh đốn lại diện mạo và chải lại mái tóc rối bù, Jake đi tới thư viện của điền trang. Cánh cửa nặng nề được để hơi khép hờ, và chàng gõ một cái lên nó.
“Linley,” một giọng nói tối tăm, trầm tĩnh dường như thuộc về chính quỷ dữ vang đến. “Ta đang chờ cậu.”
Jake bước vào căn phòng tránh lệ với các bức tường được phủ toàn bộ và rập nổi da thuộc màu đỏ tía. Ông bố vợ tương lai của chàng ngồi yên trong một cái ghế da khổng lồ bên cạnh một chiếc bàn gỗ gụ nặng nề.
Dù chàng đã gặp Derek Craven trong vài dịp khác nhau suốt những năm qua, Jake vẫn bị tác động mạnh như thường lệ bởi sự hiện diện to lớn của người đàn ông này. Craven mang theo sức mạnh của mình một cách im lặng, nhưng ông rõ ràng là người đàn ông quan trọng, người sở hữu những bí mật, một người đàn ông được đối xử với sự sợ hãi và kính trọng. Tầm vóc giàu có mà Craven đã tạo lập được gần như không thể tính nổi, nhưng không hề khó khăn để tưởng tượng ông là một cậu bé ở khu ổ chuột như ông đã từng... nguy hiểm, quỷ quyệt và hoàn toàn không do dự.
Craven đánh giá chàng với sự cân nhắc hăm dọa. “Cậu có gì để nói với tôi không, Linley?”
Jake quyết định thẳng thừng. “Có, thưa ngài. Tôi yêu con gái ngài.”
Rõ ràng sự phát hiện đó không hề làm Craven hài lòng. “Thật không may, vì con bé sắp cưới bá tước Wray.”
“Vào lúc này dường như có vài nghi ngờ đối với điểm đó.”
Đôi lông mày đen nhíu lại vào nhau trong một cái quắc mắt đáng ngại. “Điều gì đã xảy ra trong hầm rượu?”
Jake nhìn thẳng vào ánh mắt ông một cách trung thực. “Với tất cả niềm kính trọng, thưa ngài, đó là giữa Lydia và tôi.”
Trong sự im lặng nối tiếp đó, Craven dường như đang cân nhắc giữa các lựa chọn chặt chân tay, bóp nghẹt, hay đơn giản chỉ là bắn thẳng vào đầu. Jake bắt mình phải chờ đợi kiên nhẫn, biết rằng theo cách nhìn của Craven, không người đàn ông nào đủ tốt cho con gái ông.
“Nói cho ta nghe xem vì sao ta lại nên bắt đầu xem xét cậu như một người chồng tiềm năng cho Lydia,” Craven gầm gừ.
Khi chàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh lục cứng rắn của Craven, Jake nhớ lại rằng Craven không có gia đình nào khác ngoài vợ và các con ông...không họ hàng....không biết đến cả người phụ nữ đã sinh ra ông. Tự nhiên rằng điều đó khiến gia đình càng quý giá hơn đối với Craven. Ông sẽ không bao giờ cho phép Lydia phải chịu tổn thương hoặc lừa dối. Và từ quan điểm của một người cha, Lydia tốt hơn hết là nên cưới một người quý tộc không thực tế chứ không phải là một người bình dân có quá khứ xấu xa.
Jake thở dài bên trong. Khúm núm không phải bản tính tự nhiên của chàng. Mặt khác, đó dường như là cách duy nhất chàng có thể thuyết phục Craven trao lời chúc phúc của ông đối với sự kết hợp này. “Tôi có những lỗi lầm, thưa ngài,” chàng thú nhận. “Thực tế thì rất nhiều.”
“Cũng như những gì ta được nghe.”
“Tôi biết rằng tôi không đủ tốt cho nàng. Nhưng tôi yêu Lydia, và tôi kính trọng nàng, và tôi muốn dành trọn cả phần đời còn lại để chăm sóc cho nàng, và cố làm cho nàng hạnh phúc. Lý do tôi không bao giờ tiếp cận nàng trước đây là vì tôi tin rằng bá tước Wray là một đám tốt hơn cho nàng.”
“Nhưng giờ cậu không?” Craven hỏi nhạo báng.
“Không, tôi không,” Jake đáp lại không chút do dự. “Wray không yêu nàng ấy – không nhiều bằng tôi.”
Craven đánh giá chàng trong một khoảnh khắc khó chịu, dài dằng dặc. “Chúng ta có vài thứ cần thảo luận,” ông nói sẵng. Ông ra dấu tới một cái ghế gần đó. “Hãy ngồi xuống đi – điều này sẽ mất một lúc đấy.”
Trong ba giờ kế tiếp, Jake bị thẩm vấn bằng thái độ tàn nhẫn hẳn sẽ cọ sờn các dây thần kinh thận trọng và trung thực của đàn ông – nhưng Jake thì không. Có tin đồn rằng Craven biết tất cả mọi thứ về tất cả mọi người, nhưng Jake chưa bao giờ hoàn toàn tin vào điều đó cho đến giờ. Người đàn ông này thể hiện một hiểu biết chính xác đáng báo động về tình trạng tài chính của Jake, tiểu sử cá nhân chàng, những trò tinh quái chàng đã chơi ở trường, những phụ nữ chàng đã ngủ cùng và những vụ tai tiếng có tên chàng dính vào. Chúa tốt lành, Craven dường như biết rõ về chàng hơn cả chính cha chàng. Và như Jake đã mong chờ, ông không hề thương xót trong việc đòi hỏi sự giải thích cho những vấn đề riêng tư đến nỗi Jake bị xúi giục hãy bảo ông cút xuống địa ngục không chỉ một lần. Tuy nhiên, chàng muốn Lydia khủng khiếp đủ để chịu đựng tràng sỉ vả không thương xót lòng kiêu hãnh của chàng với sự nhún nhường không thường thấy.
Cuối cùng, ngay khi Jake nghĩ rằng Craven sắp sửa tận hưởng vài niềm vui thích quái ác trong việc từ chối chàng sau rốt, Craven thả ra một tiếng thở dài sườn sượt, căng thẳng.
“Ta sẽ giữ lại lời tán thành cuối cùng của mình cho đến khi ta tự mình xác định rõ rằng đây là điều mà con gái ta thực sự mong muốn.” Đôi mắt chàng của ông lóe lên độc địa. “Nhưng nếu con bé thuyết phục ta rằng nó thực sự muốn cưới cậu, ta sẽ không cản đường cậu nữa.”
Jake không thể kìm lại một nụ cười bất chợt. “Cảm ơn ngài,” chàng nói đơn giản. “Ngài sẽ không hối tiếc đâu, thưa ngài.”
“Ta đã hối tiếc rồi,” Craven lẩm bẩm, đứng dậy để đáp lại cái bắt tay sôi nổi của Jake.
“Nó không mất nhiều thời gian nhỉ,” Jake thì thầm, ngẫm nghĩ rằng vị quản gia dưới hầm rõ ràng đã không lãng phí chút thời gian nào để đến chỗ Craven.
Lydia thở dài gắt gỏng. “Em cho rằng trong khi chàng nói chuyện với Papa, em nên đi tìm bá tước Wray. Quỷ thật, làm sao em giải thích tất cả chuyện này cho anh ấy được?”
“Chờ sau khi ta đối phó với bố em xong, và ta sẽ giúp nàng với Wray.”
“Không,” nàng nói ngay lập tức, “em nghĩ tốt hơn là em nên nói riêng với Wray.”
“Cậu ta có thể không đón nhận tin tức ấy vui vẻ đâu,” Jake cảnh báo.
“Chàng có thể ngạc nhiên đấy,” nàng đáp lại khô khốc. “Mặc dù lòng tự hào của bá tước có thể phải chịu đựng vài tổn hại nhất thời, em không nghi ngờ gì trái tim chàng ấy sẽ giữ nguyên không bị xúc phạm.” Đôi mắt xanh lục tha thiết nhất của nàng ngước lên nhìn chằm chằm vào mắt chàng. “Chàng có chắc rằng chàng không muốn em giúp với Papa không?”
Jake mỉm cười khi chàng nhìn vào khuôn mặt ngước lên của nàng. Nàng nhỏ hơn chàng rất nhiều khiến chàng cảm thấy vừa thích thú vừa tự ái bởi khao khát của nàng muốn bảo vệ chàng. “Ta sẽ xoay sở được,” chàng đảm bảo với nàng và siết nàng một cái ở eo trước khi để nàng đi.
Sau khi đi tới phòng của khách để chỉnh đốn lại diện mạo và chải lại mái tóc rối bù, Jake đi tới thư viện của điền trang. Cánh cửa nặng nề được để hơi khép hờ, và chàng gõ một cái lên nó.
“Linley,” một giọng nói tối tăm, trầm tĩnh dường như thuộc về chính quỷ dữ vang đến. “Ta đang chờ cậu.”
Jake bước vào căn phòng tránh lệ với các bức tường được phủ toàn bộ và rập nổi da thuộc màu đỏ tía. Ông bố vợ tương lai của chàng ngồi yên trong một cái ghế da khổng lồ bên cạnh một chiếc bàn gỗ gụ nặng nề.
Dù chàng đã gặp Derek Craven trong vài dịp khác nhau suốt những năm qua, Jake vẫn bị tác động mạnh như thường lệ bởi sự hiện diện to lớn của người đàn ông này. Craven mang theo sức mạnh của mình một cách im lặng, nhưng ông rõ ràng là người đàn ông quan trọng, người sở hữu những bí mật, một người đàn ông được đối xử với sự sợ hãi và kính trọng. Tầm vóc giàu có mà Craven đã tạo lập được gần như không thể tính nổi, nhưng không hề khó khăn để tưởng tượng ông là một cậu bé ở khu ổ chuột như ông đã từng... nguy hiểm, quỷ quyệt và hoàn toàn không do dự.
Craven đánh giá chàng với sự cân nhắc hăm dọa. “Cậu có gì để nói với tôi không, Linley?”
Jake quyết định thẳng thừng. “Có, thưa ngài. Tôi yêu con gái ngài.”
Rõ ràng sự phát hiện đó không hề làm Craven hài lòng. “Thật không may, vì con bé sắp cưới bá tước Wray.”
“Vào lúc này dường như có vài nghi ngờ đối với điểm đó.”
Đôi lông mày đen nhíu lại vào nhau trong một cái quắc mắt đáng ngại. “Điều gì đã xảy ra trong hầm rượu?”
Jake nhìn thẳng vào ánh mắt ông một cách trung thực. “Với tất cả niềm kính trọng, thưa ngài, đó là giữa Lydia và tôi.”
Trong sự im lặng nối tiếp đó, Craven dường như đang cân nhắc giữa các lựa chọn chặt chân tay, bóp nghẹt, hay đơn giản chỉ là bắn thẳng vào đầu. Jake bắt mình phải chờ đợi kiên nhẫn, biết rằng theo cách nhìn của Craven, không người đàn ông nào đủ tốt cho con gái ông.
“Nói cho ta nghe xem vì sao ta lại nên bắt đầu xem xét cậu như một người chồng tiềm năng cho Lydia,” Craven gầm gừ.
Khi chàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh lục cứng rắn của Craven, Jake nhớ lại rằng Craven không có gia đình nào khác ngoài vợ và các con ông...không họ hàng....không biết đến cả người phụ nữ đã sinh ra ông. Tự nhiên rằng điều đó khiến gia đình càng quý giá hơn đối với Craven. Ông sẽ không bao giờ cho phép Lydia phải chịu tổn thương hoặc lừa dối. Và từ quan điểm của một người cha, Lydia tốt hơn hết là nên cưới một người quý tộc không thực tế chứ không phải là một người bình dân có quá khứ xấu xa.
Jake thở dài bên trong. Khúm núm không phải bản tính tự nhiên của chàng. Mặt khác, đó dường như là cách duy nhất chàng có thể thuyết phục Craven trao lời chúc phúc của ông đối với sự kết hợp này. “Tôi có những lỗi lầm, thưa ngài,” chàng thú nhận. “Thực tế thì rất nhiều.”
“Cũng như những gì ta được nghe.”
“Tôi biết rằng tôi không đủ tốt cho nàng. Nhưng tôi yêu Lydia, và tôi kính trọng nàng, và tôi muốn dành trọn cả phần đời còn lại để chăm sóc cho nàng, và cố làm cho nàng hạnh phúc. Lý do tôi không bao giờ tiếp cận nàng trước đây là vì tôi tin rằng bá tước Wray là một đám tốt hơn cho nàng.”
“Nhưng giờ cậu không?” Craven hỏi nhạo báng.
“Không, tôi không,” Jake đáp lại không chút do dự. “Wray không yêu nàng ấy – không nhiều bằng tôi.”
Craven đánh giá chàng trong một khoảnh khắc khó chịu, dài dằng dặc. “Chúng ta có vài thứ cần thảo luận,” ông nói sẵng. Ông ra dấu tới một cái ghế gần đó. “Hãy ngồi xuống đi – điều này sẽ mất một lúc đấy.”
Trong ba giờ kế tiếp, Jake bị thẩm vấn bằng thái độ tàn nhẫn hẳn sẽ cọ sờn các dây thần kinh thận trọng và trung thực của đàn ông – nhưng Jake thì không. Có tin đồn rằng Craven biết tất cả mọi thứ về tất cả mọi người, nhưng Jake chưa bao giờ hoàn toàn tin vào điều đó cho đến giờ. Người đàn ông này thể hiện một hiểu biết chính xác đáng báo động về tình trạng tài chính của Jake, tiểu sử cá nhân chàng, những trò tinh quái chàng đã chơi ở trường, những phụ nữ chàng đã ngủ cùng và những vụ tai tiếng có tên chàng dính vào. Chúa tốt lành, Craven dường như biết rõ về chàng hơn cả chính cha chàng. Và như Jake đã mong chờ, ông không hề thương xót trong việc đòi hỏi sự giải thích cho những vấn đề riêng tư đến nỗi Jake bị xúi giục hãy bảo ông cút xuống địa ngục không chỉ một lần. Tuy nhiên, chàng muốn Lydia khủng khiếp đủ để chịu đựng tràng sỉ vả không thương xót lòng kiêu hãnh của chàng với sự nhún nhường không thường thấy.
Cuối cùng, ngay khi Jake nghĩ rằng Craven sắp sửa tận hưởng vài niềm vui thích quái ác trong việc từ chối chàng sau rốt, Craven thả ra một tiếng thở dài sườn sượt, căng thẳng.
“Ta sẽ giữ lại lời tán thành cuối cùng của mình cho đến khi ta tự mình xác định rõ rằng đây là điều mà con gái ta thực sự mong muốn.” Đôi mắt chàng của ông lóe lên độc địa. “Nhưng nếu con bé thuyết phục ta rằng nó thực sự muốn cưới cậu, ta sẽ không cản đường cậu nữa.”
Jake không thể kìm lại một nụ cười bất chợt. “Cảm ơn ngài,” chàng nói đơn giản. “Ngài sẽ không hối tiếc đâu, thưa ngài.”
“Ta đã hối tiếc rồi,” Craven lẩm bẩm, đứng dậy để đáp lại cái bắt tay sôi nổi của Jake.
Danh sách chương