Editor: D Ẹ O
Trường Lưu quận nằm tại vùng sông nước phía Nam, nằm ngay trung tâm Đại Sở và được bao bọc bởi bốn, năm quận huyện khác, cộng thêm địa lợi gần kênh đào, đất đai màu mỡ, hàng năm thu hoạch rất dồi dào, cuộc sống sinh hoạt của người dân cũng tính là giàu có.
Đại hạn đến, Trường Lưu quận nhờ ở gần kênh đào, nguồn nước sung túc, dân chúng được đổi loại thóc mới, nên ít chịu ảnh hưởng, mắt thấy sắp thu hoạch, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng không ngờ nạn châu chấu lại đột phát.
Châu chấu không biết từ đâu ra, chúng nhiều vô số kể, trong đồng ruộng, trên bụi cỏ, ở đâu cũng có chúng. Từng hạt thóc vàng ươm bị những con chấu chấu gặm sạch, trở thành những cánh đồng trụi lủi trơ trọi.
Châu chấu kết thành đàn, chúng đẻ trứng, rồi tiếp tục gây hại.
Các nông dân khóc thất thanh, những mảnh ruộng này là niềm hy vọng duy nhất của bọn họ, bây giờ lại bị chúng ăn sạch, ngọn lửa soi đường bị dập tắt, khiến người dân lâm vào cảnh bế tắc.
Không chỉ ngừng ở đó, nạn châu chấu bắt đầu lan rộng ra các quận huyện lân cận một cách nhanh chóng, chúng phá hoại mùa màng, chỉ để lại một mảnh hoang tàn cùng những con chấu chấu non.
Liên tiếp bốn năm nơi bị nạn chấu chấu làm hại, quan phủ ở địa phương mới vội vã đệ tấu trình dâng lên, Sở Phượng Nguyên còn chưa kịp xử lý, phía biên giới đã báo nguy.
Đại hạn đến, bất kể là Đại Sở hay ngoại tộc, đều không thể tránh khỏi, đến cả Đại Sở còn lao đao, chớ nói chi đến các bộ lạc nhỏ lẻ kia, nạn hạn hán khiến chúng lâm vào cảnh túng quẫn, bắt đầu tập trung binh lực hòng xâm lược biên giới Đại Sở, muốn cướp bóc thức ăn.
Sở Phượng Nguyên triệu tập mấy tướng quân đến thương nghị, y khó nén vẻ uể oải, “Lão thủ lĩnh bộ lạc Mura đã qua đời, Mura Kadir kế vị, phát động chiến tranh, các bộ lạc khác đều thua, quy về dưới trướng Mura, tôn Mura Kadir làm vua.”
Mura Kadir không giống cha ông ta, thích giữ gìn cái vốn có, ông ta là người rất xảo trá, thủ đoạn lại tàn bạo, cực kỳ có dã tâm, sau khi kế vị, ông ta dựa vào lý do thiếu thốn lương thực và của cải, cổ động dân chúng, hợp thành đội quân, đánh tới cửa Sơn Dự, ý đồ mở lỗ hổng, xâm chiếm lãnh thổ nước Đại Sở.
“Trương Nghi Hành thân là một tướng lĩnh, trấn thủ cửa Sơn Dự, lại quá tự cao tự đại, làm việc luôn liều lĩnh, không nghe lời khuyên ngăn mới bị trúng kế của ngoại tộc, tám ngàn tướng sĩ xuất chiến bị tổn hại hơn phân nửa! Nếu không nhờ phó tướng kịp thời phong tỏa thành, sợ rằng cửa Sơn Dự khó lòng mà trụ vững!”
Sở Phượng Nguyên vỗ bàn giận dữ, “Hay cho một gã tướng quân!”
“Thù của hơn bốn ngàn tướng sĩ ai đòi lại?!”
Ánh mắt lăng liệt đảo qua những triều thần đứng bên dưới, ngoại trừ Sở Hướng Thiên, những người còn lại đều xấu hổ cúi đầu, biên quan đã an ổn nhiều năm, bọn họ cũng đã quen với nếp sống trong nhung lụa, đã sớm quên mất nhiệt huyết giết địch trên sa trường.
“Thần nguyện xuất chiến, lấy đầu Mura Kadir, tế điện vong hồn bốn ngàn của tướng sĩ!” Sở Hướng Thiên quỳ một chân, lưng thẳng tắp, ánh mắt kiên định nhìn Sở Phượng Nguyên, người đang lộ vẻ thất vọng với quần thần.
Sở Phượng Nguyên sớm đã lường được sẽ có cục diện này, y chỉ biết thở dài, nhắm mắt vỗ nhẹ lên vai hắn, “Chiến sự khẩn cấp, ngươi hãy mau xuất chinh, thống soái binh mã Sơn Dự quân. Hành quyết Trương Nghi Hành!”
Vừa nghĩ tới Trương Nghi Hành là y lại tức giận, nếu không vì hắn ta hám công to lợi lớn, thì làm sao bốn ngàn tướng sĩ kia lại phải hy sinh oan uổng, phạm vào trọng tội, không giết thì sao đủ để xoa dịu nỗi tức giận của bao người.
Sở Hướng Thiên gật đầu lĩnh mệnh, nhanh chân bước khỏi điện.
Còn bên trong, sắc mặt Sở Phượng Nguyên chuyển lạnh, nhìn mấy con chim cút phía dưới, lạnh lùng nói: “Mấy vị tướng quân tuổi đã cao, tránh việc mệt nhọc, sau này chuyện trong quân sẽ có người xử lý thay, các vị tướng quân cứ ở nhà an dưỡng cho thật tốt.”
Y cố ý gằn từng chữ, nhấn mạnh cả cụm “An dưỡng cho thật tốt”, những kẻ này ăn không ngồi rồi, hưởng bao nhiêu bổng lộc, nay cần đến lại rụt cổ rúc trong mai, giữ lại chỉ tổ thêm chướng mắt, chi bằng nhân cơ hội giải quyết.
Mấy người khom người tạ ân, không dám nói thêm lời nào nữa, lui khỏi ngự thư phòng, xoa xoa mồ hôi mướt trên trán, vội vã xoay người đi.
Sở Hướng Thiên giục ngựa hướng trực tiếp ra đại doanh ngoại thành điểm danh binh sĩ, chiến sự khẩn, thời gian là vàng bạc, hắn cũng đã cho người truyền tin đến Chu Truyện Thanh, lệnh y mau chuẩn bị lương thảo.
Trước khi đi, hắn nghĩ đến Phó Điềm có lẽ vẫn còn đang chờ ở nhà, vội sai người truyền lời nhắn, rồi vội vã dẫn binh mã hướng ra phương bắc.
Đợi khi Phó Điềm nhận được tin, Sở Hướng Thiên đã đi khỏi từ lâu, tuy đây không phải lần đầu tiên, nhưng đột ngột biết được chuyện cậu vẫn cảm thấy rất hoang mang.
Chẳng biết tình hình cụ thể ở nơi ấy giờ ra sao.
Tiểu binh đến truyền tin cũng không biết gì nhiều, “Nghe nói ngoại tộc đã bao vây cửa Sơn Dự, hiện đang rất nguy cấp.”
Phó Điềm sợ thót tim, cậu cố nén lo âu, đưa chút ngân lượng rồi tiễn tiểu binh đi.
Sang hôm sau, cậu lại hay tin, Chu Truyện Thanh đã kiểm kê nhân mã, khởi hành đến cửa Sơn Dự.
Thường đội lương thảo sẽ đi đầu, nhưng lần này tình hình đang nguy cấp, vậy nên Sở Hướng Thiên phải đi trước.
Đợi khi binh ngoại thành nhổ trại đến cửa Sơn Dự, tin biên giới có ngoại tộc xâm lăng mới loan khắp Đại Sở.
Thiên tai rồi lại thêm nhân họa, bách tính trở nên bàng hoàng, thậm chí không biết có lời đồn từ đâu ra, nói rằng đây chính là nghiệp trời phạt, yêu cầu hoàng đế phải hạ tội kỷ chiếu*, nhận lỗi với ông trời, chỉ có vậy mới nguôi được cơn giận của trời cao.
Tội kỷ chiếu: Chiếu thư tự trách tội mình.
Đặc biệt là những nơi xảy ra nạn châu chấu, dân chúng nhìn những đồng ruộng hoang tàn không một mảnh thóc, họ dần mất niềm tin, để rồi lựa chọn bấu víu vào tin đồn nọ.
Lời đồn ngày càng lan rộng, thậm chí có người còn trộm hắt máu chó đen lên đại nha môn vào nửa đêm, quan viên địa phương không dám tùy ý ra khỏi cửa, chỉ lo sẽ kích động bách tính phẫn nộ.
Triều đình cũng dần có người khuyên Sở Phượng Nguyên nên khai tông lập miếu cúng tế cầu phúc, Sở Phượng Nguyên giận dữ, lúc y sầm mặt còn khiếp người hơn cả Sát thần đại danh đỉnh đỉnh.
“Điều tra! Điều tra ngay cho trẫm! Có kẻ dám âm thầm tung tin đồn, đầu độc bách tính, các ngươi còn không mau tra cho rõ ngọn nguồn, trái lại còn dám cổ vũ lời đồn! Trẫm đã quá dung túng các người rồi đúng không?!”
Trong triều lặng ngắt như tờ, khoảng không trầm mặc khủng hoảng bao trùm cả chính điện, Hình bộ Thượng thư chợt bước khỏi hàng chờ lệnh, “Thần nguyện phân ưu vì bệ hạ, điều tra rõ lời đồn đãi.”
Sau đó Hình bộ Thị lang cũng bước ra khỏi hàng, “Thần nguyện đi!”
Hai người cùng đứng sóng vai, ánh mắt kiên định, quyết chí tiến lên.
Sở Phượng Nguyên đảo mắt nhìn cả triều văn võ, ánh mắt lạnh lẽo khiến những đại thần vừa rồi còn khuyên y nên đi cúng tế khiếp sợ run bần bật. Một lúc lâu sau, y mới lạnh lùng nói, “Chuẩn!”
Tần Lại và Vệ Ưởng được bổ nhiệm làm khâm sai đại thần, cầm trong tay kim bài ngự ban, nhận án điều tra rõ tác nhân gây ra lời đồn đầu độc bách tính.
Trên thực tế, hai người vốn định đi trong âm thầm, nhưng không ngờ trước khi đi lại bất ngờ bị Phó Điềm phát hiện.
Phó Điềm mang theo hai nam tử cường tráng, cùng một bọc hành trang ung dung cản xe ngựa, cười nói: “Hai vị tiện đường đưa ta một đoạn chứ?”
Vệ Ưởng cau mày khuyên ngăn, “Trường Lưu quận hiện đang rất loạn, ngươi không nên đi.” Nếu đưa cậu theo, lỡ xảy ra chuyện gì, Sở Hướng Thiên không vặt lông y mới lạ.
Tần Lại lại bình tĩnh hơn rất nhiều, “Nghe nói hôm qua Hầu gia đã tiến cung?”
Phó Điềm gật đầu, thời thế hỗn loạn, Sở Hướng Thiên giết giặc trên chiến trường, bản thân cậu lại không muốn chỉ chôn chân ở nhà né tránh, cậu cũng muốn góp một phần lực, vì hắn, và cả vì tổ quốc.
Cậu đã tiến cung, chủ động bày tỏ ý nguyện muốn được đến Trường Lưu quận cứu tế.
Sở Phượng Nguyên suy ngẫm một hồi lâu, mới đồng ý thỉnh cầu của cậu, vì an toàn, y còn phái thêm hai thị vệ đi theo bảo vệ cậu.
Vệ Ưởng nhìn hai thị vệ sau lưng cậu, thở dài vung vung tay, “Đi thì đi, vì không biết ngươi cũng muốn theo, nên xe ngựa hơi nhỏ, chúng ta chịu khó chen chút vậy.”
Hai thị vệ cưỡi ngựa theo sát bên, ba người lên xe ngựa, chậm rãi đến Trường Lưu quận.
Ba người trên xe ngựa cũng không nhàn rỗi, họ cùng lật xem một số báo cáo gửi về từ Trường Lưu quận.
Trường Lưu quận bạo phát nạn châu chấu, tuy quan phủ đã cấp tốc đẩy mạnh việc cứu tế, nhưng châu chấu ngoài kia vẫn hoàng hành, dân chúng dần nản lòng thoái chí, quận trưởng địa phương liên tục đăng thông cáo, cổ vũ dân chúng cùng nhau góp sức tiêu diệt châu chấu, nhưng hiệu quả không cao.
Mãi về sau, có một nhóm cao tăng lạ không biết từ nơi đâu mà đến, giương cao cờ phật giáo lấy danh nghĩa cầu phúc cho chúng dân, đám tăng nhân này mới đầu còn thành thật. Phát cháo cơm cứu tế nạn dân, quận trưởng thấy bọn họ chỉ là đến cứu tế đúng nghĩa, nên cũng không ngăn cản.
Thế nhưng sau một thời gian, quận trưởng phát hiện đám tăng nhân này càng ngày càng khác lạ. Lời đồn ‘Trời phạt’ cũng bắt nguồn từ những nạn dân ở đây mà ra, nạn dân thậm chí còn tôn thờ đám tăng nhân này như Phật sống, cho dù trong nhà đã đói meo, cũng quyết đem chút lương thực ít ỏi còn sót lại dâng lên cho “Phật sống” để tích góp công đức, để đến nhờ cầu phúc, mong tai qua nạn khỏi.
Tần Lại đóng báo cáo, lạnh lùng mắng: “Ngu xuẩn!”
Vệ Ưởng thở dài, “Thiên tai đi kèm với nhân họa, những người dân này chẳng qua chỉ muốn tìm một điểm dựa để ký thác hy vọng, nên mới bị đám ma tăng kia thừa nước đục thả câu.”
“Theo như trong báo cáo, có vẻ như đám ma tăng này đã cắm được chút gốc rễ tại Trường Lưu quận, chúng ta không nên đối đầu trực diện, Trường Lưu quận cũng có cửa hàng gạo Phó gia, đợi đến đó chúng ta nên bắt đầu từ hàng gạo, còn bây giờ chúng ta nên tăng tốc.”
Hai người đều không có ý kiến, vội vã đến Trường Lưu quận.
Trường Lưu quận nằm tại vùng sông nước phía Nam, nằm ngay trung tâm Đại Sở và được bao bọc bởi bốn, năm quận huyện khác, cộng thêm địa lợi gần kênh đào, đất đai màu mỡ, hàng năm thu hoạch rất dồi dào, cuộc sống sinh hoạt của người dân cũng tính là giàu có.
Đại hạn đến, Trường Lưu quận nhờ ở gần kênh đào, nguồn nước sung túc, dân chúng được đổi loại thóc mới, nên ít chịu ảnh hưởng, mắt thấy sắp thu hoạch, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng không ngờ nạn châu chấu lại đột phát.
Châu chấu không biết từ đâu ra, chúng nhiều vô số kể, trong đồng ruộng, trên bụi cỏ, ở đâu cũng có chúng. Từng hạt thóc vàng ươm bị những con chấu chấu gặm sạch, trở thành những cánh đồng trụi lủi trơ trọi.
Châu chấu kết thành đàn, chúng đẻ trứng, rồi tiếp tục gây hại.
Các nông dân khóc thất thanh, những mảnh ruộng này là niềm hy vọng duy nhất của bọn họ, bây giờ lại bị chúng ăn sạch, ngọn lửa soi đường bị dập tắt, khiến người dân lâm vào cảnh bế tắc.
Không chỉ ngừng ở đó, nạn châu chấu bắt đầu lan rộng ra các quận huyện lân cận một cách nhanh chóng, chúng phá hoại mùa màng, chỉ để lại một mảnh hoang tàn cùng những con chấu chấu non.
Liên tiếp bốn năm nơi bị nạn chấu chấu làm hại, quan phủ ở địa phương mới vội vã đệ tấu trình dâng lên, Sở Phượng Nguyên còn chưa kịp xử lý, phía biên giới đã báo nguy.
Đại hạn đến, bất kể là Đại Sở hay ngoại tộc, đều không thể tránh khỏi, đến cả Đại Sở còn lao đao, chớ nói chi đến các bộ lạc nhỏ lẻ kia, nạn hạn hán khiến chúng lâm vào cảnh túng quẫn, bắt đầu tập trung binh lực hòng xâm lược biên giới Đại Sở, muốn cướp bóc thức ăn.
Sở Phượng Nguyên triệu tập mấy tướng quân đến thương nghị, y khó nén vẻ uể oải, “Lão thủ lĩnh bộ lạc Mura đã qua đời, Mura Kadir kế vị, phát động chiến tranh, các bộ lạc khác đều thua, quy về dưới trướng Mura, tôn Mura Kadir làm vua.”
Mura Kadir không giống cha ông ta, thích giữ gìn cái vốn có, ông ta là người rất xảo trá, thủ đoạn lại tàn bạo, cực kỳ có dã tâm, sau khi kế vị, ông ta dựa vào lý do thiếu thốn lương thực và của cải, cổ động dân chúng, hợp thành đội quân, đánh tới cửa Sơn Dự, ý đồ mở lỗ hổng, xâm chiếm lãnh thổ nước Đại Sở.
“Trương Nghi Hành thân là một tướng lĩnh, trấn thủ cửa Sơn Dự, lại quá tự cao tự đại, làm việc luôn liều lĩnh, không nghe lời khuyên ngăn mới bị trúng kế của ngoại tộc, tám ngàn tướng sĩ xuất chiến bị tổn hại hơn phân nửa! Nếu không nhờ phó tướng kịp thời phong tỏa thành, sợ rằng cửa Sơn Dự khó lòng mà trụ vững!”
Sở Phượng Nguyên vỗ bàn giận dữ, “Hay cho một gã tướng quân!”
“Thù của hơn bốn ngàn tướng sĩ ai đòi lại?!”
Ánh mắt lăng liệt đảo qua những triều thần đứng bên dưới, ngoại trừ Sở Hướng Thiên, những người còn lại đều xấu hổ cúi đầu, biên quan đã an ổn nhiều năm, bọn họ cũng đã quen với nếp sống trong nhung lụa, đã sớm quên mất nhiệt huyết giết địch trên sa trường.
“Thần nguyện xuất chiến, lấy đầu Mura Kadir, tế điện vong hồn bốn ngàn của tướng sĩ!” Sở Hướng Thiên quỳ một chân, lưng thẳng tắp, ánh mắt kiên định nhìn Sở Phượng Nguyên, người đang lộ vẻ thất vọng với quần thần.
Sở Phượng Nguyên sớm đã lường được sẽ có cục diện này, y chỉ biết thở dài, nhắm mắt vỗ nhẹ lên vai hắn, “Chiến sự khẩn cấp, ngươi hãy mau xuất chinh, thống soái binh mã Sơn Dự quân. Hành quyết Trương Nghi Hành!”
Vừa nghĩ tới Trương Nghi Hành là y lại tức giận, nếu không vì hắn ta hám công to lợi lớn, thì làm sao bốn ngàn tướng sĩ kia lại phải hy sinh oan uổng, phạm vào trọng tội, không giết thì sao đủ để xoa dịu nỗi tức giận của bao người.
Sở Hướng Thiên gật đầu lĩnh mệnh, nhanh chân bước khỏi điện.
Còn bên trong, sắc mặt Sở Phượng Nguyên chuyển lạnh, nhìn mấy con chim cút phía dưới, lạnh lùng nói: “Mấy vị tướng quân tuổi đã cao, tránh việc mệt nhọc, sau này chuyện trong quân sẽ có người xử lý thay, các vị tướng quân cứ ở nhà an dưỡng cho thật tốt.”
Y cố ý gằn từng chữ, nhấn mạnh cả cụm “An dưỡng cho thật tốt”, những kẻ này ăn không ngồi rồi, hưởng bao nhiêu bổng lộc, nay cần đến lại rụt cổ rúc trong mai, giữ lại chỉ tổ thêm chướng mắt, chi bằng nhân cơ hội giải quyết.
Mấy người khom người tạ ân, không dám nói thêm lời nào nữa, lui khỏi ngự thư phòng, xoa xoa mồ hôi mướt trên trán, vội vã xoay người đi.
Sở Hướng Thiên giục ngựa hướng trực tiếp ra đại doanh ngoại thành điểm danh binh sĩ, chiến sự khẩn, thời gian là vàng bạc, hắn cũng đã cho người truyền tin đến Chu Truyện Thanh, lệnh y mau chuẩn bị lương thảo.
Trước khi đi, hắn nghĩ đến Phó Điềm có lẽ vẫn còn đang chờ ở nhà, vội sai người truyền lời nhắn, rồi vội vã dẫn binh mã hướng ra phương bắc.
Đợi khi Phó Điềm nhận được tin, Sở Hướng Thiên đã đi khỏi từ lâu, tuy đây không phải lần đầu tiên, nhưng đột ngột biết được chuyện cậu vẫn cảm thấy rất hoang mang.
Chẳng biết tình hình cụ thể ở nơi ấy giờ ra sao.
Tiểu binh đến truyền tin cũng không biết gì nhiều, “Nghe nói ngoại tộc đã bao vây cửa Sơn Dự, hiện đang rất nguy cấp.”
Phó Điềm sợ thót tim, cậu cố nén lo âu, đưa chút ngân lượng rồi tiễn tiểu binh đi.
Sang hôm sau, cậu lại hay tin, Chu Truyện Thanh đã kiểm kê nhân mã, khởi hành đến cửa Sơn Dự.
Thường đội lương thảo sẽ đi đầu, nhưng lần này tình hình đang nguy cấp, vậy nên Sở Hướng Thiên phải đi trước.
Đợi khi binh ngoại thành nhổ trại đến cửa Sơn Dự, tin biên giới có ngoại tộc xâm lăng mới loan khắp Đại Sở.
Thiên tai rồi lại thêm nhân họa, bách tính trở nên bàng hoàng, thậm chí không biết có lời đồn từ đâu ra, nói rằng đây chính là nghiệp trời phạt, yêu cầu hoàng đế phải hạ tội kỷ chiếu*, nhận lỗi với ông trời, chỉ có vậy mới nguôi được cơn giận của trời cao.
Tội kỷ chiếu: Chiếu thư tự trách tội mình.
Đặc biệt là những nơi xảy ra nạn châu chấu, dân chúng nhìn những đồng ruộng hoang tàn không một mảnh thóc, họ dần mất niềm tin, để rồi lựa chọn bấu víu vào tin đồn nọ.
Lời đồn ngày càng lan rộng, thậm chí có người còn trộm hắt máu chó đen lên đại nha môn vào nửa đêm, quan viên địa phương không dám tùy ý ra khỏi cửa, chỉ lo sẽ kích động bách tính phẫn nộ.
Triều đình cũng dần có người khuyên Sở Phượng Nguyên nên khai tông lập miếu cúng tế cầu phúc, Sở Phượng Nguyên giận dữ, lúc y sầm mặt còn khiếp người hơn cả Sát thần đại danh đỉnh đỉnh.
“Điều tra! Điều tra ngay cho trẫm! Có kẻ dám âm thầm tung tin đồn, đầu độc bách tính, các ngươi còn không mau tra cho rõ ngọn nguồn, trái lại còn dám cổ vũ lời đồn! Trẫm đã quá dung túng các người rồi đúng không?!”
Trong triều lặng ngắt như tờ, khoảng không trầm mặc khủng hoảng bao trùm cả chính điện, Hình bộ Thượng thư chợt bước khỏi hàng chờ lệnh, “Thần nguyện phân ưu vì bệ hạ, điều tra rõ lời đồn đãi.”
Sau đó Hình bộ Thị lang cũng bước ra khỏi hàng, “Thần nguyện đi!”
Hai người cùng đứng sóng vai, ánh mắt kiên định, quyết chí tiến lên.
Sở Phượng Nguyên đảo mắt nhìn cả triều văn võ, ánh mắt lạnh lẽo khiến những đại thần vừa rồi còn khuyên y nên đi cúng tế khiếp sợ run bần bật. Một lúc lâu sau, y mới lạnh lùng nói, “Chuẩn!”
Tần Lại và Vệ Ưởng được bổ nhiệm làm khâm sai đại thần, cầm trong tay kim bài ngự ban, nhận án điều tra rõ tác nhân gây ra lời đồn đầu độc bách tính.
Trên thực tế, hai người vốn định đi trong âm thầm, nhưng không ngờ trước khi đi lại bất ngờ bị Phó Điềm phát hiện.
Phó Điềm mang theo hai nam tử cường tráng, cùng một bọc hành trang ung dung cản xe ngựa, cười nói: “Hai vị tiện đường đưa ta một đoạn chứ?”
Vệ Ưởng cau mày khuyên ngăn, “Trường Lưu quận hiện đang rất loạn, ngươi không nên đi.” Nếu đưa cậu theo, lỡ xảy ra chuyện gì, Sở Hướng Thiên không vặt lông y mới lạ.
Tần Lại lại bình tĩnh hơn rất nhiều, “Nghe nói hôm qua Hầu gia đã tiến cung?”
Phó Điềm gật đầu, thời thế hỗn loạn, Sở Hướng Thiên giết giặc trên chiến trường, bản thân cậu lại không muốn chỉ chôn chân ở nhà né tránh, cậu cũng muốn góp một phần lực, vì hắn, và cả vì tổ quốc.
Cậu đã tiến cung, chủ động bày tỏ ý nguyện muốn được đến Trường Lưu quận cứu tế.
Sở Phượng Nguyên suy ngẫm một hồi lâu, mới đồng ý thỉnh cầu của cậu, vì an toàn, y còn phái thêm hai thị vệ đi theo bảo vệ cậu.
Vệ Ưởng nhìn hai thị vệ sau lưng cậu, thở dài vung vung tay, “Đi thì đi, vì không biết ngươi cũng muốn theo, nên xe ngựa hơi nhỏ, chúng ta chịu khó chen chút vậy.”
Hai thị vệ cưỡi ngựa theo sát bên, ba người lên xe ngựa, chậm rãi đến Trường Lưu quận.
Ba người trên xe ngựa cũng không nhàn rỗi, họ cùng lật xem một số báo cáo gửi về từ Trường Lưu quận.
Trường Lưu quận bạo phát nạn châu chấu, tuy quan phủ đã cấp tốc đẩy mạnh việc cứu tế, nhưng châu chấu ngoài kia vẫn hoàng hành, dân chúng dần nản lòng thoái chí, quận trưởng địa phương liên tục đăng thông cáo, cổ vũ dân chúng cùng nhau góp sức tiêu diệt châu chấu, nhưng hiệu quả không cao.
Mãi về sau, có một nhóm cao tăng lạ không biết từ nơi đâu mà đến, giương cao cờ phật giáo lấy danh nghĩa cầu phúc cho chúng dân, đám tăng nhân này mới đầu còn thành thật. Phát cháo cơm cứu tế nạn dân, quận trưởng thấy bọn họ chỉ là đến cứu tế đúng nghĩa, nên cũng không ngăn cản.
Thế nhưng sau một thời gian, quận trưởng phát hiện đám tăng nhân này càng ngày càng khác lạ. Lời đồn ‘Trời phạt’ cũng bắt nguồn từ những nạn dân ở đây mà ra, nạn dân thậm chí còn tôn thờ đám tăng nhân này như Phật sống, cho dù trong nhà đã đói meo, cũng quyết đem chút lương thực ít ỏi còn sót lại dâng lên cho “Phật sống” để tích góp công đức, để đến nhờ cầu phúc, mong tai qua nạn khỏi.
Tần Lại đóng báo cáo, lạnh lùng mắng: “Ngu xuẩn!”
Vệ Ưởng thở dài, “Thiên tai đi kèm với nhân họa, những người dân này chẳng qua chỉ muốn tìm một điểm dựa để ký thác hy vọng, nên mới bị đám ma tăng kia thừa nước đục thả câu.”
“Theo như trong báo cáo, có vẻ như đám ma tăng này đã cắm được chút gốc rễ tại Trường Lưu quận, chúng ta không nên đối đầu trực diện, Trường Lưu quận cũng có cửa hàng gạo Phó gia, đợi đến đó chúng ta nên bắt đầu từ hàng gạo, còn bây giờ chúng ta nên tăng tốc.”
Hai người đều không có ý kiến, vội vã đến Trường Lưu quận.
Danh sách chương