Edit + Beta: D Ẹ O

Cười nhạo nhau một phen, hai người tan rã trong không vui, cả hai đều âm thầm tính kế riêng.

Ngồi lại làm cho xong băng phiến, Sở Hướng Thiên quyết định vẽ hình thỏ nhỏ lên trên cánh quạt. Tuy hắn vẽ không đẹp nhưng vẽ thỏ thì vẫn vẽ được, bé thỏ con ngây thơ khả ái dựng thẳng thân mình nhìn dáo dát, sau đó đánh thêm một lớp bảo vệ lên bề mặt gỗ rồi hong khô.

Chờ sơn khô, lắp trục xoay cố định bên trên thùng gỗ, kiểm tra coi đã quay được chưa, cánh quạt vù vù chuyển động, thành công ngoài mong đợi.

Thoả mãn ngồi ngắm thành quả hồi lâu, Sở Hướng Thiên mới ôm băng phiến đi tìm Phó Điềm.

Băng phiến không lớn, chỉ cỡ một thước vuông, dễ di chuyển hơn cái băng phiến to nửa người kia, dùng buổi tối cũng tiện, đỡ phải nhiễm lạnh rồi đau đầu.

Trong thư phòng, Phó Điềm đang ngoan ngoãn ngồi học dựa trên những gì Chu Truyện Thanh đã giao, cậu tập trung cao độ, nên dù cho có Chu Truyện Thanh ngồi ngay bên cạnh hay là Sở Hướng Thiên vừa mới bước vào cậu đều không hề chú ý đến.

Chu Truyện Thanh nhìn băng phiến nhỏ trong ngực hắn, khóe miệng giật giật, xì khẽ một tiếng tỏ ý cười nhạo. Sở Hướng Thiên liếc xéo, xách ghế ngồi yên bên cạnh chờ.

Đợi khi Phó Điềm đọc sách xong, ngẩng đầu dậy thì thấy ngay hai người ngồi một trái một phải, biểu tình của cả hai đều rất là… Vi diệu.

“Hai người cãi nhau?” Phó Điềm cẩn thận dò xét.

“Không hề.” Cả hai trăm miệng một lời.

Phó Điềm khô cằn ‘A’ lên, hiểu rồi, cãi nhau.

Ánh mắt rơi trên băng phiến nhỏ đặt ngay bàn trà, cậu ngạc nhiên, “Đâu ra đây?”

Sở Hướng Thiên câu môi, ngoắc ngón tay chỉ về phía bản thân, “Ta làm đấy.”

Băng phiến được làm hoàn toàn từ gỗ, mấy cánh quạt màu vàng nhạt đều có vẽ hình chú thỏ con dựng thẳng lỗ tai, nhìn đáng yêu vô cùng.

“Ngươi làm cái này để làm gì?” Phó Điềm xoay trục, quạt nhỏ bắt đầu quay vù vù, Phó Điềm híp mắt hưởng thụ, xem ra cậu cũng rất thích chiếc băng phiến này.

Sở Hướng Thiên cưng chiều mà cười, “Thích không? Thích thì ta tặng cho ngươi.”

Phó Điềm yêu thích ôm chặt lấy món đồ chơi bự không muốn buông tay, nghe hắn nói vậy lại sững sờ, quay đầu nhìn Sở Hướng Thiên, mím môi hỏi: “Ngươi đặc biệt làm nó cho ta sao?”

Sở Hướng Thiên khẽ cười, trong mắt đong đầy yêu thương, “Thật thông minh.”

Phó Điềm cũng cười theo, cậu như được tắm mình trong bình mật ngọt, cao hứng không thôi.

“…” Chu Truyện Thanh bị cho ra rìa buộc nhìn một màn ái ân trước mắt, y tằng hắng để nhắc nhở hai người nào đấy rằng trong phòng còn một con người cô đơn đang đứng đây.

Sở Hướng Thiên đắc ý liếc y, nhếch mép cười khinh bỉ.

Chu Truyện Thanh: “…”

******

Hai tháng nữa lại trôi qua, vẫn phải làm bạn với cái nắng nóng cháy ngày nào, Phó Điềm thỉnh thoảng sẽ phê duyệt vài ba công văn được đưa đến từ phía mấy quản sự, thời gian còn lại cậu đều đắm chìm trong sách vở, ôn tập lại tất tần tật những trọng tâm mà Chu Truyện Thanh đã đề cập.

Khi Phó Điềm bận rộn, Sở Hướng Thiên cũng không hề nhàn rỗi. Bến tàu đã sắp xây dựng xong, đã vậy vào đầu tháng bảy, phía kinh thành truyền ý chỉ xuống —— cho phép đào kênh đào.

Kênh đào bắt ngang hai sông Phong Thủy và Tứ Hộ, mở rộng giao thông đường thủy, thuận tiện cho việc chuyên chở vàng từ Tứ Phương trấn trở về đô.

Ngoài hai con sông lớn, những đoạn nhỏ nằm ven cũng được khai thông, lấy Phong Thủy làm chủ mạch, liên thông đông tây nam bắc, bốn phương tám hướng.

Đây là một đại công trình mang tầm quốc gia, tiêu tốn không ít nhân lực vật lực, hoàng đế ban thánh chỉ trực tiếp giao nhiệm vụ ‘cao cả’ này cho Sở Hướng Thiên vừa hay cũng đang ở trong Nam mãi không chịu về.

Sở Hướng Thiên không thích dính vào ba chuyện phiền toái, nhưng giờ chỉ có mỗi hắn và Chu Truyện Thanh ở đây, Chu Truyện Thanh lại phải bận ôn tập cho Phó Điềm, Sở Hướng Thiên đành cắn răng tự mình nhận.

Trù tính nhân lực vật lực không phải chuyện dễ ăn, phiền phức đến điên đầu, cũng may hung danh của Sở Hướng Thiên vang xa, đám viên quan vừa nhìn mặt hắn đã ngoan hơn cún, đàng hoàng làm việc, nhờ vậy mà tâm tình ức chế của Sở Hướng Thiên mới xuôi được tý.

Càng gần tháng Tám, Phó Điềm lại càng căng thẳng, chuyện trong nhà đều đã nhờ Phó Hữu Cầm tạm thời quản lý. Phó Điềm chỉ cần chuyên tâm mà học, ngay cả việc Sở Hướng Thiên đôi khi sẽ bặt tăm mấy ngày không về cậu cũng không hề hay biết.

Đảo mắt đã đến ngày 7 tháng Tám, Phó Hữu Cầm chuẩn bị sẵn xe ngựa cho cậu, Phó Điềm dẫn cả Phó Cát và Chu Truyện Thanh cùng đi Nam Minh quận tham gia khảo thí.

Cuộc thi sẽ bắt đầu vào ngày mùng 9 tháng Tám, mọi người tranh thủ đến sớm để đi xem thử trường thi cho quen đường.

Xe ngựa vừa đi được nửa đường, Phó Điềm mãi căng thẳng giờ mới phát hiện hình như thiếu mất một người, “Ủa? Sao không thấy Sở Hướng Thiên đâu?” Hỏi xong cậu mới ý thức được, không chỉ mỗi hôm nay, mà đã nhiều ngày rồi cậu chưa gặp hắn.

Chu Truyện Thanh ho khan, không thể không yểm trợ Sở Hướng Thiên một phen, “Hắn lên trấn đặt phòng trước rồi.”

Thật ra Sở Hướng Thiên vẫn luôn bôn ba bận rộn suốt, mãi khi sực nhớ hôm nay sẽ là ngày Phó Điềm đi tham gia thi cử hắn mới trích được chút thì giờ vội chạy lên trấn đặt phòng trước cho cậu.

Biết Sở Hướng Thiên đã đến trấn rồi, Phó Điềm mới yên tâm gạt đi chút cảm giác thất lạc vừa dâng lên trong lòng.

Xe ngựa đi gần hai canh giờ thì tới nơi, Phó Cát đánh xe ngựa dừng trước khách điếm lớn nhất trấn, tiểu nhị ân cần chạy ra đón, nhìn ký hiệu họ “Phó” trên xe, thăm dò hỏi: “Đây là xe ngựa của Phó công tử phải không ạ? Có một vị công tử họ Sở đã đến đặt trước phòng hảo hạng cho mọi người rồi đây, ngài ấy cũng đang chờ ở sảnh đấy ạ.”

“Ừ.” Phó Cát để xe ngựa lại cho tiểu nhị tự thu xếp, mọi người cùng nhau bước vào sảnh chính. Sở Hướng Thiên hôm nay mặc một thân y phục đen tuyền, nhìn hắn đứng giữa đám thư sinh chẳng khác nào hạc giữa bầy gà, Phó Điềm vừa liếc phát đã thấy ngay thân ảnh của hắn.

Vẫy vẫy tay gọi người lại, Phó Điềm rộ lên một nụ cười rạng rỡ, tâm trạng vui sướng không tài nào giấu được.

Sở Hướng Thiên nhanh chân đi đến chỗ cậu, tự nhiên mà xoa đầu Phó Điềm, “Đi đường có mệt không? Muốn nghỉ ngơi đã rồi ăn hay giờ ăn luôn?”

“Không mệt gì hết á.” Đôi mắt Phó Điềm sáng lấp lánh, lắc đầu tỏ ý muốn đi ăn trưa, trên đường đi cậu chỉ mới ăn chút điểm tâm lót dạ, giờ cũng bắt đầu thấy đói rồi.

Sở Hướng Thiên dẫn mọi người đến một tửu lâu cách đó không xa, phòng riêng cũng đã được đặt sẵn, cơm nước xong xuôi, Sở Hướng Thiên lại bồi Phó Điềm đi dạo tiêu cơm, sau đó mới dỗ cậu về ngủ trưa.

Vốn Phó Điềm còn ôm chút lo lắng, nhưng bây giờ nhìn mọi người còn lo hơn cả cậu, cậu lại cảm thấy không có gì phải lo nữa, mím mím môi, Phó Điềm chơi xấu muốn làm nũng: “Không muốn đâu, ngủ không được.”

Sở Hướng Thiên không ép được cậu, đành tiếp tục theo cậu đi dạo, chờ khi đi hết mấy con phố, ăn xong bữa cơm tối, Phó Điềm mới chịu làm bé ngoan về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.

Khí trời tháng Tám vẫn còn nóng bức, trong khách điếm đương nhiên không có mấy thứ xa xỉ như đồ đựng đá, Sở Hướng Thiên sợ cậu nóng lại ngủ không ngon, liền ngồi bên giường quạt cho cậu ngủ.

Gió mát dịu nhẹ lắng đọng cả lòng người, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, Phó Điềm nhìn chằm chằm gương mặt Sở Hướng Thiên trong chốc lát rồi bất tri bất giác mà ngủ thiếp đi.

Dáng vẻ khi ngủ của Phó Điềm đặc biệt ngoan ngoãn, hai tay cậu chắp lên bụng, bờ mi dày rũ xuống tạo thành hai hàng bóng râm.

Có lẽ do được Sở Hướng Thiên quạt mát, vẻ mặt cậu hiện vẻ bình yên, môi mềm khẽ nhếch, an tĩnh mà ngủ.

Sở Hướng Thiên đưa tay chạm nhẹ lên môi cậu, nhỏ giọng thầm thì “Thật ngoan”. Chờ khi cậu đã ngủ say, hắn mới đứng dậy rời đi.

Hôm sau họ nghỉ ngơi thêm một ngày, sang mùng 9 khi trời còn chưa sáng, Phó Điềm đã phải dậy chạy đến trường thi.

Không ít thí sinh đăng ký tham gia khoa thi đã xếp sẵn thành hai hàng dài trước cổng chờ đến phiên mình.

Giám khảo đứng trên bục cao gọi tên thí sinh, đọc đến tên ai thì người đó sẽ lên nhận một tấm mộc bài có khắc chữ, sau đó tiến hành xét người rồi vào phòng thi.

Xếp hàng đợi gần nửa khắc đồng hồ mới tới lượt Phó Điềm, cậu quay đầu cười nhìn bọn Sở Hướng Thiên, sau đó hít sâu một hơi, chậm rãi bước vào trong.

Sau khi tìm được phòng thi của mình, Phó Điềm dò theo mộc bài, ngồi xuống vị trí được đánh dấu sẵn.

Phòng thi chật kín người, xung quanh mỗi vị trí đều có dựng những tấm màn che ngăn cách, tựa như tạo thành một không gian riêng, bên trong được đặt sẵn một chiếc bàn lẻ loi cộng giấy bút cùng nghiên mực, Phó Điềm yên lặng ngồi xuống, chờ đợi giám khảo phát đề thi.

Độ giữa giờ Thìn, tiếng chiêng trống vang khắp trường thi, kéo theo tiếng bước chân của những vị giám khảo.

—— Giờ thi đã bắt đầu.

Phó Điềm mài mực xong liền đoan chính ngồi đợi giám khảo đến. Khảo hạch có hai phần, trọng tâm nhằm vào văn sách và thơ phú, gồm hai đề văn và một đề thơ, Phó Điềm không am hiểu thơ nên cậu chú trọng vào văn, khi đọc đề Phó Điềm phát hiện cả hai đề đều nằm trong sở trường của mình.

Đề thứ nhất được trích từ « Chu Dịch »: “Dân trong thiên hạ đến, hàng hóa đều ở đây, trao đổi xong rồi về, đâu lại cả vào đấy.

Ý triển khai của đề là từ thời Thần Nông con người đã xuất hiện hoạt động trao đổi hàng hóa, lấy vật đổi vật, tạo thành hình thức buôn bán ở thuở sơ khai, dựa vào đó hãy liên hệ đến tình hình đất nước, trình bày sự phát triển kinh tế của Đại Sở hiện nay. Đề nhắm ngay nghề của cậu, Phó Điềm khẽ suy ngẫm rồi nhanh chóng cầm bút viết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện