Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm
Mỗ nam nhân đi rồi, thời gian phảng phất trở nên dài đằng đẵng. người bên cạnh đã lâu bỗng dưng biến mất, Phó Điềm phải bỏ tận mấy ngày mới thích ứng được.
Khi về nhà, không còn ai bọc lấy tay cậu để sưởi ấm; buổi tối ngủ, không còn ai làm ấm chăn, sau đó ôm cậu vào lòng dỗ cậu ngủ.
Ngay cả thời gian rảnh, cũng chẳng biết để làm gì.
Trước kia cứ mỗi lần cậu nhàn rỗi, nam nhân đều muốn chiếm trọn, Phó Điềm luôn cảm thấy thời gian trôi qua mau, nhanh đến độ không đủ dùng. Vậy mà giờ nam nhân vừa đi, cậu lại cảm thấy, thời gian trôi thực sự quá chậm, chậm đến mức cậu không biết phải làm gì.
Xử lý xong công sự, ở lại thư phòng đọc sách, mà đọc chưa bao lâu cậu đã bắt đầu thất thần, tâm tư trôi dạt nhớ về mỗ nam nhân, không biết hắn về tới nơi chưa, bây giờ hắn đang làm gì vậy.
Buồn chán thả sách xuống, Phó Điềm đứng dậy đi ra ngoài, Đại Phúc nhanh chóng khoác áo lên cho cậu. Phó Điềm cà cà da lông mềm mại trên áo choàng, khẽ thở dài.
Sở Hướng Thiên mới đi có mấy ngày, mà cậu đã bắt đầu nhớ hắn nữa rồi.
Cuối cùng, Phó Điềm quyết định rủ bọn Lý Khánh Niên ra trà lâu chơi.
Trong phòng bật lò sưởi, Phó Điềm cuộn chân ngồi trên nhuyễn tháp, nhâm nhi ly trà nóng, nhìn bọn họ chơi xúc xắc.
Tới đây chơi toàn mấy thiếu gia chung tiền vô mua đất, sau khi mọi người hợp tác với nhau, quan hệ lại càng thêm thân. Từ ngày Phó Điềm trở về từ Hưng Đông quận, cậu bận nên không có thời gian đi chơi, lâu ngày lắm bạn bè mới gặp nhau được một lần.
Duy chỉ thiếu mỗi Hạ Thành Lương, lần trước Sở Hướng Thiên đã đáp ứng sẽ giúp hắn nhập ngũ, không biết mỗ nam nhân dùng thủ đoạn gì mà Hạ gia không ai dám phản đối, thật sự để hắn đi.
Vậy nên lần tụ hội này chỉ vỏn vẹn bảy người.
Lý Khánh Niên ngồi phía đối diện Phó Điềm, nhìn bộ dạng ngoan ngoãn rúc một góc rầu rĩ của cậu thì cố vắt óc nghĩ chuyện gì mới mẻ để nói cho cậu vui.
“Ngươi biết chuyện phía Văn gia chưa?” Lý Khánh Niên sáp lại hỏi: “Ta nghe nói Văn Bác Lễ không phải bị bệnh chết, mà là bị mẹ con Văn Tắc Minh hạ độc chết, hình như có ai đó đã đem chứng cứ đến nộp cho quan phủ.”
Văn Tắc Minh và Phó Điềm có ân oán với nhau, tuy biết Phó Điềm đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với Văn gia nhưng khi nghe nhà họ Văn chó cắn chó cậu nhóc vẫn rất vui vẻ, mặt mày hớn hở nói: “Nghe đồn hôm nay quan phủ đã cho người đến khám nghiệm tử thi.”
Cậu chàng chậc lưỡi, “Ác giả ác báo, làm chuyện thất đức sớm muộn gì cũng phải nhận quả báo.”
Phó Điềm lười biếng liếc nhìn cậu nhóc, kì thực cậu chẳng có bao nhiêu hứng thú với vụ này, “Sao trông ngươi vui thế? Ngươi có cừu oán gì với Văn Tắc Minh à?”
Lý Khánh Niên tức thở hổn hển: “Ta đây đang mừng thay ngươi đấy, Văn gia gặp báo ứng, chẳng lẽ ngươi không vui?”
Phó Điềm nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lắc lắc đầu, “Chẳng có cảm giác gì cả, bọn họ đâu có liên quan gì đến ta.”
Cậu đã sớm thoát khỏi ám ảnh từ bóng tối mà Văn gia để lại, vậy nên bây giờ, Văn gia sống chết ra sao, hoàn toàn không có chút ảnh hưởng gì đến cậu và đến Phó gia cả. nỗi ám ảnh cũng tựa một tòa thái sơn chắn ngang trước mặt vậy, một khi đã đủ can đảm vượt qua nó, thì khi quay đầu nhìn lại, bản thân mới phát hiện, thực chất cái tòa thái sơn khi trước mình những tưởng chẳng qua chỉ là một khối núi đá nho nhỏ không đáng kể.
Không cần để tâm chi cho nhọc lòng, hiện tại cậu đã có thứ quý giá hơn cần phải quý trọng, còn những người và việc trong quá khứ, nếu đã qua rồi thì cho nó qua luôn thôi.
“Ngươi nghĩ thoáng thật đấy.” Lý Khánh Niên bội phục chắp tay, “Nếu ta mà thấy cừu gia xui xẻo giống này, ta đảm bảo sẽ bày tiệc ba ngày ba đêm ăn mừng.”
Phó Điềm liếc cậu nhóc, không thèm phản ứng.
Có người chơi chung, thời gian trôi qua tạm chấp nhận được, mọi người vui đùa cùng nhau chơi xúc xắc, Phó Điềm chơi vài ván, hại cả bọn thua kêu cha gọi mẹ, cuối cùng cưỡng ép Lý Khánh Niên kéo cậu sang bên ngồi, không để cậu tiếp tục hại dân hại nước nữa.
Chơi tới xế chiều, có người bắt đầu chán không muốn chơi nữa, muốn đổi địa điểm sang Xuân Phong lâu, Phó Điềm nhớ đến bình dấm chua đang ở kinh, mím môi cười cười, “Các ngươi đi chơi đi, ta không đi đâu.”
Lý Khánh Niên vẫn chưa hết hi vọng muốn dụ cậu đi cùng, bảo Xuân Phong lâu mới có trò mới. Phó Điềm liếc cậu ta, cười híp mắt nói: “Ta bây giờ là người đã có vợ, vị kia nhà ta rất hay ghen.”
Những người khác: “???”
“Ngươi móc đâu ra vợ vậy?” Lý Khánh Niên tròn mắt khó hiểu, “Hay lén nuôi tiểu tình nhân nào giờ mà ta không biết?”
Nghĩ đến “tiểu tình nhân” ngũ đại tam thô nhà mình, Phó Điềm lại thấy cậu chàng nói khá chuẩn, hàm hồ đáp: “Sau này các ngươi sẽ biết.”
Cậu nói rồi chào cả bọn, phủi tay về nhà, mặc bọn họ ở lại tròn mắt nhìn nhau.
Lúc dạo trên phố, cậu thấy một toán quan binh đang dán thông cáo gì đó, chờ khi quan binh vừa đi, bách tính liền xúm lại vây xem.
Phó Điềm tò mò dừng chân hóng thử, mơ hồ nghe được mấy câu chữ vụn vặt như “Văn gia”, “Giết người”, “Chạy trốn”.
Chờ khi đám đông đã tản đi, cậu mới đến gần, phát hiện thì ra là lệnh truy nã.
Sau khi có kết quả khám nghiệm tử thi, xác định Văn Bác Lễ bị hạ một loại độc vô danh mà chết, cộng thêm có người đưa chứng cứ chứng tỏ mẹ con Văn Tắc Minh đã từng đến y quán mua những loại thuốc này, chứng cứ đã rõ ràng, quan phủ tiến hành bắt người.
Nhưng khi đến Văn gia, phát hiện trong nhà chỉ có mỗi Bạch Thụy Hà người như kẻ vô hồn, Văn Tắc Minh đã biến mất dạng, bởi vậy họ mới phát lệnh truy nã.
Phó Điềm nhíu mày, Văn Tắc Minh bỏ trốn.
Chuyện của Văn gia cậu không quan tâm mấy, nhưng bây giờ Văn Tắc Minh đã chạy, nếu nói Văn Tắc Minh hận ai nhất thì người đó không ai khác ngoài cậu, mà hiện tại gã đang là tội phạm bị truy nã, Phó Điềm sợ gã sẽ hóa rồ, muốn đồng quy vu tận.
Về đến nhà, Phó Điềm tăng cường lính canh phòng trong phủ, sau đó nhờ Dương Đại Thạch âm thầm tìm người giúp.
Đảo mắt mà đã đến Đông Chí.
Đông Chí hay còn gọi là Đông Tiết, là ngày lễ quan trọng chỉ đứng sau ngày Tết ở Đại Sở, hôm đó, từ hoàng thân quốc thích cho tới người dân thường, ai ai cũng sẽ ăn mặc cho thật chỉnh chu và long trọng, cúng bái tổ tiên để cầu phúc, đến tối ăn một bữa cơm đoàn viên, bàn cơm nhất thiết phải có bát cơm nếp trộn đậu đỏ, ý để xua tan tà ma, phòng trừ tai bệnh.
Ngày Đông Chí, Phó gia diện lễ phục trang trọng, đi từ đường thắp hương, sau đó mới tiến hành lễ cúng, ngồi lên xe ngựa ra mộ tổ ở ngoại thành tế bái.
Mộ tổ nằm ở phía Nam, tựa sơn hướng thủy (lưng tựa núi, mặt hướng sông), phong thuỷ vô cùng tốt, các đời tổ tiên sau khi qua đời đều được chôn cất ở đây. Vì không muốn quấy rầy tổ tiên an nghỉ, lúc thường chỉ dâng hương ở từ đường, đến Đông Chí mới ra mộ tổ.
Trừ dòng chính, các chi mạch khác cũng sẽ về đây tế bái tổ tiên.
Bởi vậy khi họ đến nơi, họ hàng đã chờ sẵn. Phó Điềm xuống xe trước, sau đó mới đỡ Phó Hữu Cầm và Phó Thư Nguyệt bước xuống, đám người thấy ba mẹ con bọn họ đến liền khách khí lại chào hỏi, âm thầm đánh gia vị gia chủ tân nhậm ‘non nớt’, Phó Điềm.
Phó Điềm bất động thanh sắc trò chuyện cùng họ đôi ba câu, trong lối nói không hề có chút non nớt nào của thiếu niên mà trái lại còn chiếm chút thượng phong.
Mọi người thu hồi thần sắc thăm dò và ngạo mạn, cung kính đi theo sau vào mộ phần.
Phó gia đinh không vượng, bởi vậy chi mạch cũng không nhiều, mọi người sau khi thành gia đều chuyển đến nơi khác sống, chỉ còn mỗi dòng chính còn trụ lại Tứ Phương trấn, bởi vậy hàng năm vào dịp này họ hàng mới có cơ hội được tụ họp.
Nghi thức cúng bái khá phiền phức, Phó Điềm thân là gia chủ lại càng thêm rườm rà, đợi khi xong việc, đã quá giờ Thân.
Chi mạch theo Phó Điềm về Tứ Phương trấn, do thời gian đã không còn sớm nên mọi người sẽ ngủ lại Phó gia một đêm, sang hôm sau mới lên đường về nhà mình.
Xe ngựa Phó gia đi đằng trước, chậm rãi hướng về Tứ Phương trấn, người dân trên phố đang đốt giấy tờ vàng mã, đám con nít diện áo mới nô đùa cùng nhau, xe ngựa không thể không hãm tốc độ lại.
Phó Điềm lén lút vén rèm ra để gió lùa, xe ngựa đột ngột dừng lại, thân xe chấn động, con ngựa phát ra tiếng hí dài.
“Làm sao vậy?”
Đại Phúc dò đầu vào nói, “Thiếu gia, có người đang chặn đường…”
Hắn còn chưa nói dứt câu, đằng trước đã vang lên tiếng ồn ào.
Thanh âm thê lương bi ai của một nam nhân truyền đến, “Phó bá mẫu, Phó thiếu gia, van cầu hai người hãy tác thành cho ta và Thư Nguyệt.”
Mí mắt cậu bắt đầu giật giật, Phó Điềm vén rèm xuống xe, một tên thư sinh đang quỳ trước xe ngựa, vẻ mặt bi thương thảm thiết, khi hắn ta thấy Phó Điềm bước xuống, kích động nói, “Phó thiếu gia, ta tuy khốn cùng, nhưng ta yêu Thư Nguyệt thật lòng, Thư Nguyệt và ta đã sớm âm thầm định chung thân, van cầu mọi người hãy tác thành cho chúng ta, ta, ta nhất định sẽ đối xử thật tốt với Thư Nguyệt!”
Giọng hắn ta khá lớn, thu hút không ít người vây xem, đủ loại ánh nhìn dừng trên người Phó Điềm và Phó Thư Nguyệt đang ngồi trên xe.
Một luồng hỏa vô danh bốc lên trong lòng cậu, ánh mắt Phó Điềm trở nên lạnh lẽo, đoạt lấy roi ngựa từ tay phu xe, mắt cũng chẳng chớp mà quật roi lên người hắn ta, “Ai phái ngươi tới?!”
Gã thư sinh gào lên đau đớn, hắn ta không ngờ Phó Điềm chẳng nói chẳng rằng đã động thủ, chật vật lùi về sau, tuy đã sợ co rúm vẫn không chịu thừa nhân, “Không, không phải ai phái ta đến hết, ta đến đây là vì Thư Nguyệt!” Hắn ta nói rồi bắt đầu hô lên, “Thư Nguyệt! Thư Nguyệt nàng nói gì đi, để bá mẫu tác thành cho hai ta đi.”
“Ngươi chán sống rồi đúng không!” Phó Điềm sầm mặt, tròng mắt đen nhánh trầm xuống, giống y hệt bộ dáng của Sở Hướng Thiên lúc nổi giận, “Đè hắn ta lại!”
Cậu vừa lên tiếng, Dương Đại Thạch vốn núp trong bóng tối lập tức ra tay, đè gã thư sinh nằm rạp xuống đáp, hắn ta hoảng loạn giãy dụa, trơ mắt nhìn Phó Điềm cầm roi lại chỗ mình, lúc này gỡ mới ý thức được mình vừa chọc lộn người.
Hắn ta hoảng loạn gào to: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Phó Điềm lạnh lùng nhếch môi, trên mặt lại không hề có nửa phần ý cười, quét mắt nhìn đám đông đang đứng hóng hớt, lạnh lùng nói: “Cho ngươi biết hậu quả của việc dám hắt nước bẩn lên người nhà Phó gia là thế nào.”
Vừa dứt lời, roi ngựa xé gió vút lên da thịt, nam nhân đau muốn chửi ầm lên, phun ra hàng loạt uế ngữ, Phó Điềm vẫn không nương tay, quật lần mấy roi liền.
Cậu dùng hết sức bình sinh mà đánh, đánh đến độ da thịt bong tróc máu me đầm đìa, mới đầu còn ngoan cố, bây giờ hắn chỉ dám yếu ớt xin tha.
“Ta hỏi lại lần nữa, ai phái ngươi tới?”
Gã thư sinh run lên bần bật, run giọng nói: “Ta không biết, hắn che mặt.”
Có kẻ tìm hắn ta, đưa những 100 lạng bạc, cùng một yêu cầu duy nhất, đó là để Phó gia không được sống an ổn, hắn ta tham tiền, nghĩ bụng cũng đâu phải đi giết người phóng hỏa nên lập tức đáp ứng. Sau khi hỏi thăm được hôm nay Phó gia sẽ ra mộ tế bái, gã liền nảy ra một kế hay—— Phá hủy danh tiếng của Phó tiểu thư, đơn giản mà vẫn có thể khiến cho họ sứt đầu mẻ trán một phen.
Ai mà ngờ, Phó thiếu gia thoạt nhìn tuổi còn nhỏ, lại hạ thủ động ác đến thế.
Nhìn roi ngựa sắp sửa quật vào người mình, hắn khóc rống lên: “Ta thật sự không biết, gã cho ta một trăm lạng bạc ròng, là do ta bị đồng tiền mê hoặc, xin thiếu gia tha mạng…”
Mỗ nam nhân đi rồi, thời gian phảng phất trở nên dài đằng đẵng. người bên cạnh đã lâu bỗng dưng biến mất, Phó Điềm phải bỏ tận mấy ngày mới thích ứng được.
Khi về nhà, không còn ai bọc lấy tay cậu để sưởi ấm; buổi tối ngủ, không còn ai làm ấm chăn, sau đó ôm cậu vào lòng dỗ cậu ngủ.
Ngay cả thời gian rảnh, cũng chẳng biết để làm gì.
Trước kia cứ mỗi lần cậu nhàn rỗi, nam nhân đều muốn chiếm trọn, Phó Điềm luôn cảm thấy thời gian trôi qua mau, nhanh đến độ không đủ dùng. Vậy mà giờ nam nhân vừa đi, cậu lại cảm thấy, thời gian trôi thực sự quá chậm, chậm đến mức cậu không biết phải làm gì.
Xử lý xong công sự, ở lại thư phòng đọc sách, mà đọc chưa bao lâu cậu đã bắt đầu thất thần, tâm tư trôi dạt nhớ về mỗ nam nhân, không biết hắn về tới nơi chưa, bây giờ hắn đang làm gì vậy.
Buồn chán thả sách xuống, Phó Điềm đứng dậy đi ra ngoài, Đại Phúc nhanh chóng khoác áo lên cho cậu. Phó Điềm cà cà da lông mềm mại trên áo choàng, khẽ thở dài.
Sở Hướng Thiên mới đi có mấy ngày, mà cậu đã bắt đầu nhớ hắn nữa rồi.
Cuối cùng, Phó Điềm quyết định rủ bọn Lý Khánh Niên ra trà lâu chơi.
Trong phòng bật lò sưởi, Phó Điềm cuộn chân ngồi trên nhuyễn tháp, nhâm nhi ly trà nóng, nhìn bọn họ chơi xúc xắc.
Tới đây chơi toàn mấy thiếu gia chung tiền vô mua đất, sau khi mọi người hợp tác với nhau, quan hệ lại càng thêm thân. Từ ngày Phó Điềm trở về từ Hưng Đông quận, cậu bận nên không có thời gian đi chơi, lâu ngày lắm bạn bè mới gặp nhau được một lần.
Duy chỉ thiếu mỗi Hạ Thành Lương, lần trước Sở Hướng Thiên đã đáp ứng sẽ giúp hắn nhập ngũ, không biết mỗ nam nhân dùng thủ đoạn gì mà Hạ gia không ai dám phản đối, thật sự để hắn đi.
Vậy nên lần tụ hội này chỉ vỏn vẹn bảy người.
Lý Khánh Niên ngồi phía đối diện Phó Điềm, nhìn bộ dạng ngoan ngoãn rúc một góc rầu rĩ của cậu thì cố vắt óc nghĩ chuyện gì mới mẻ để nói cho cậu vui.
“Ngươi biết chuyện phía Văn gia chưa?” Lý Khánh Niên sáp lại hỏi: “Ta nghe nói Văn Bác Lễ không phải bị bệnh chết, mà là bị mẹ con Văn Tắc Minh hạ độc chết, hình như có ai đó đã đem chứng cứ đến nộp cho quan phủ.”
Văn Tắc Minh và Phó Điềm có ân oán với nhau, tuy biết Phó Điềm đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với Văn gia nhưng khi nghe nhà họ Văn chó cắn chó cậu nhóc vẫn rất vui vẻ, mặt mày hớn hở nói: “Nghe đồn hôm nay quan phủ đã cho người đến khám nghiệm tử thi.”
Cậu chàng chậc lưỡi, “Ác giả ác báo, làm chuyện thất đức sớm muộn gì cũng phải nhận quả báo.”
Phó Điềm lười biếng liếc nhìn cậu nhóc, kì thực cậu chẳng có bao nhiêu hứng thú với vụ này, “Sao trông ngươi vui thế? Ngươi có cừu oán gì với Văn Tắc Minh à?”
Lý Khánh Niên tức thở hổn hển: “Ta đây đang mừng thay ngươi đấy, Văn gia gặp báo ứng, chẳng lẽ ngươi không vui?”
Phó Điềm nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lắc lắc đầu, “Chẳng có cảm giác gì cả, bọn họ đâu có liên quan gì đến ta.”
Cậu đã sớm thoát khỏi ám ảnh từ bóng tối mà Văn gia để lại, vậy nên bây giờ, Văn gia sống chết ra sao, hoàn toàn không có chút ảnh hưởng gì đến cậu và đến Phó gia cả. nỗi ám ảnh cũng tựa một tòa thái sơn chắn ngang trước mặt vậy, một khi đã đủ can đảm vượt qua nó, thì khi quay đầu nhìn lại, bản thân mới phát hiện, thực chất cái tòa thái sơn khi trước mình những tưởng chẳng qua chỉ là một khối núi đá nho nhỏ không đáng kể.
Không cần để tâm chi cho nhọc lòng, hiện tại cậu đã có thứ quý giá hơn cần phải quý trọng, còn những người và việc trong quá khứ, nếu đã qua rồi thì cho nó qua luôn thôi.
“Ngươi nghĩ thoáng thật đấy.” Lý Khánh Niên bội phục chắp tay, “Nếu ta mà thấy cừu gia xui xẻo giống này, ta đảm bảo sẽ bày tiệc ba ngày ba đêm ăn mừng.”
Phó Điềm liếc cậu nhóc, không thèm phản ứng.
Có người chơi chung, thời gian trôi qua tạm chấp nhận được, mọi người vui đùa cùng nhau chơi xúc xắc, Phó Điềm chơi vài ván, hại cả bọn thua kêu cha gọi mẹ, cuối cùng cưỡng ép Lý Khánh Niên kéo cậu sang bên ngồi, không để cậu tiếp tục hại dân hại nước nữa.
Chơi tới xế chiều, có người bắt đầu chán không muốn chơi nữa, muốn đổi địa điểm sang Xuân Phong lâu, Phó Điềm nhớ đến bình dấm chua đang ở kinh, mím môi cười cười, “Các ngươi đi chơi đi, ta không đi đâu.”
Lý Khánh Niên vẫn chưa hết hi vọng muốn dụ cậu đi cùng, bảo Xuân Phong lâu mới có trò mới. Phó Điềm liếc cậu ta, cười híp mắt nói: “Ta bây giờ là người đã có vợ, vị kia nhà ta rất hay ghen.”
Những người khác: “???”
“Ngươi móc đâu ra vợ vậy?” Lý Khánh Niên tròn mắt khó hiểu, “Hay lén nuôi tiểu tình nhân nào giờ mà ta không biết?”
Nghĩ đến “tiểu tình nhân” ngũ đại tam thô nhà mình, Phó Điềm lại thấy cậu chàng nói khá chuẩn, hàm hồ đáp: “Sau này các ngươi sẽ biết.”
Cậu nói rồi chào cả bọn, phủi tay về nhà, mặc bọn họ ở lại tròn mắt nhìn nhau.
Lúc dạo trên phố, cậu thấy một toán quan binh đang dán thông cáo gì đó, chờ khi quan binh vừa đi, bách tính liền xúm lại vây xem.
Phó Điềm tò mò dừng chân hóng thử, mơ hồ nghe được mấy câu chữ vụn vặt như “Văn gia”, “Giết người”, “Chạy trốn”.
Chờ khi đám đông đã tản đi, cậu mới đến gần, phát hiện thì ra là lệnh truy nã.
Sau khi có kết quả khám nghiệm tử thi, xác định Văn Bác Lễ bị hạ một loại độc vô danh mà chết, cộng thêm có người đưa chứng cứ chứng tỏ mẹ con Văn Tắc Minh đã từng đến y quán mua những loại thuốc này, chứng cứ đã rõ ràng, quan phủ tiến hành bắt người.
Nhưng khi đến Văn gia, phát hiện trong nhà chỉ có mỗi Bạch Thụy Hà người như kẻ vô hồn, Văn Tắc Minh đã biến mất dạng, bởi vậy họ mới phát lệnh truy nã.
Phó Điềm nhíu mày, Văn Tắc Minh bỏ trốn.
Chuyện của Văn gia cậu không quan tâm mấy, nhưng bây giờ Văn Tắc Minh đã chạy, nếu nói Văn Tắc Minh hận ai nhất thì người đó không ai khác ngoài cậu, mà hiện tại gã đang là tội phạm bị truy nã, Phó Điềm sợ gã sẽ hóa rồ, muốn đồng quy vu tận.
Về đến nhà, Phó Điềm tăng cường lính canh phòng trong phủ, sau đó nhờ Dương Đại Thạch âm thầm tìm người giúp.
Đảo mắt mà đã đến Đông Chí.
Đông Chí hay còn gọi là Đông Tiết, là ngày lễ quan trọng chỉ đứng sau ngày Tết ở Đại Sở, hôm đó, từ hoàng thân quốc thích cho tới người dân thường, ai ai cũng sẽ ăn mặc cho thật chỉnh chu và long trọng, cúng bái tổ tiên để cầu phúc, đến tối ăn một bữa cơm đoàn viên, bàn cơm nhất thiết phải có bát cơm nếp trộn đậu đỏ, ý để xua tan tà ma, phòng trừ tai bệnh.
Ngày Đông Chí, Phó gia diện lễ phục trang trọng, đi từ đường thắp hương, sau đó mới tiến hành lễ cúng, ngồi lên xe ngựa ra mộ tổ ở ngoại thành tế bái.
Mộ tổ nằm ở phía Nam, tựa sơn hướng thủy (lưng tựa núi, mặt hướng sông), phong thuỷ vô cùng tốt, các đời tổ tiên sau khi qua đời đều được chôn cất ở đây. Vì không muốn quấy rầy tổ tiên an nghỉ, lúc thường chỉ dâng hương ở từ đường, đến Đông Chí mới ra mộ tổ.
Trừ dòng chính, các chi mạch khác cũng sẽ về đây tế bái tổ tiên.
Bởi vậy khi họ đến nơi, họ hàng đã chờ sẵn. Phó Điềm xuống xe trước, sau đó mới đỡ Phó Hữu Cầm và Phó Thư Nguyệt bước xuống, đám người thấy ba mẹ con bọn họ đến liền khách khí lại chào hỏi, âm thầm đánh gia vị gia chủ tân nhậm ‘non nớt’, Phó Điềm.
Phó Điềm bất động thanh sắc trò chuyện cùng họ đôi ba câu, trong lối nói không hề có chút non nớt nào của thiếu niên mà trái lại còn chiếm chút thượng phong.
Mọi người thu hồi thần sắc thăm dò và ngạo mạn, cung kính đi theo sau vào mộ phần.
Phó gia đinh không vượng, bởi vậy chi mạch cũng không nhiều, mọi người sau khi thành gia đều chuyển đến nơi khác sống, chỉ còn mỗi dòng chính còn trụ lại Tứ Phương trấn, bởi vậy hàng năm vào dịp này họ hàng mới có cơ hội được tụ họp.
Nghi thức cúng bái khá phiền phức, Phó Điềm thân là gia chủ lại càng thêm rườm rà, đợi khi xong việc, đã quá giờ Thân.
Chi mạch theo Phó Điềm về Tứ Phương trấn, do thời gian đã không còn sớm nên mọi người sẽ ngủ lại Phó gia một đêm, sang hôm sau mới lên đường về nhà mình.
Xe ngựa Phó gia đi đằng trước, chậm rãi hướng về Tứ Phương trấn, người dân trên phố đang đốt giấy tờ vàng mã, đám con nít diện áo mới nô đùa cùng nhau, xe ngựa không thể không hãm tốc độ lại.
Phó Điềm lén lút vén rèm ra để gió lùa, xe ngựa đột ngột dừng lại, thân xe chấn động, con ngựa phát ra tiếng hí dài.
“Làm sao vậy?”
Đại Phúc dò đầu vào nói, “Thiếu gia, có người đang chặn đường…”
Hắn còn chưa nói dứt câu, đằng trước đã vang lên tiếng ồn ào.
Thanh âm thê lương bi ai của một nam nhân truyền đến, “Phó bá mẫu, Phó thiếu gia, van cầu hai người hãy tác thành cho ta và Thư Nguyệt.”
Mí mắt cậu bắt đầu giật giật, Phó Điềm vén rèm xuống xe, một tên thư sinh đang quỳ trước xe ngựa, vẻ mặt bi thương thảm thiết, khi hắn ta thấy Phó Điềm bước xuống, kích động nói, “Phó thiếu gia, ta tuy khốn cùng, nhưng ta yêu Thư Nguyệt thật lòng, Thư Nguyệt và ta đã sớm âm thầm định chung thân, van cầu mọi người hãy tác thành cho chúng ta, ta, ta nhất định sẽ đối xử thật tốt với Thư Nguyệt!”
Giọng hắn ta khá lớn, thu hút không ít người vây xem, đủ loại ánh nhìn dừng trên người Phó Điềm và Phó Thư Nguyệt đang ngồi trên xe.
Một luồng hỏa vô danh bốc lên trong lòng cậu, ánh mắt Phó Điềm trở nên lạnh lẽo, đoạt lấy roi ngựa từ tay phu xe, mắt cũng chẳng chớp mà quật roi lên người hắn ta, “Ai phái ngươi tới?!”
Gã thư sinh gào lên đau đớn, hắn ta không ngờ Phó Điềm chẳng nói chẳng rằng đã động thủ, chật vật lùi về sau, tuy đã sợ co rúm vẫn không chịu thừa nhân, “Không, không phải ai phái ta đến hết, ta đến đây là vì Thư Nguyệt!” Hắn ta nói rồi bắt đầu hô lên, “Thư Nguyệt! Thư Nguyệt nàng nói gì đi, để bá mẫu tác thành cho hai ta đi.”
“Ngươi chán sống rồi đúng không!” Phó Điềm sầm mặt, tròng mắt đen nhánh trầm xuống, giống y hệt bộ dáng của Sở Hướng Thiên lúc nổi giận, “Đè hắn ta lại!”
Cậu vừa lên tiếng, Dương Đại Thạch vốn núp trong bóng tối lập tức ra tay, đè gã thư sinh nằm rạp xuống đáp, hắn ta hoảng loạn giãy dụa, trơ mắt nhìn Phó Điềm cầm roi lại chỗ mình, lúc này gỡ mới ý thức được mình vừa chọc lộn người.
Hắn ta hoảng loạn gào to: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Phó Điềm lạnh lùng nhếch môi, trên mặt lại không hề có nửa phần ý cười, quét mắt nhìn đám đông đang đứng hóng hớt, lạnh lùng nói: “Cho ngươi biết hậu quả của việc dám hắt nước bẩn lên người nhà Phó gia là thế nào.”
Vừa dứt lời, roi ngựa xé gió vút lên da thịt, nam nhân đau muốn chửi ầm lên, phun ra hàng loạt uế ngữ, Phó Điềm vẫn không nương tay, quật lần mấy roi liền.
Cậu dùng hết sức bình sinh mà đánh, đánh đến độ da thịt bong tróc máu me đầm đìa, mới đầu còn ngoan cố, bây giờ hắn chỉ dám yếu ớt xin tha.
“Ta hỏi lại lần nữa, ai phái ngươi tới?”
Gã thư sinh run lên bần bật, run giọng nói: “Ta không biết, hắn che mặt.”
Có kẻ tìm hắn ta, đưa những 100 lạng bạc, cùng một yêu cầu duy nhất, đó là để Phó gia không được sống an ổn, hắn ta tham tiền, nghĩ bụng cũng đâu phải đi giết người phóng hỏa nên lập tức đáp ứng. Sau khi hỏi thăm được hôm nay Phó gia sẽ ra mộ tế bái, gã liền nảy ra một kế hay—— Phá hủy danh tiếng của Phó tiểu thư, đơn giản mà vẫn có thể khiến cho họ sứt đầu mẻ trán một phen.
Ai mà ngờ, Phó thiếu gia thoạt nhìn tuổi còn nhỏ, lại hạ thủ động ác đến thế.
Nhìn roi ngựa sắp sửa quật vào người mình, hắn khóc rống lên: “Ta thật sự không biết, gã cho ta một trăm lạng bạc ròng, là do ta bị đồng tiền mê hoặc, xin thiếu gia tha mạng…”
Danh sách chương