Editor: D Ẹ O

Tuy không ai để ý hắn nhưng Sở Hướng Thiên vẫn rất tự giác cùng ngồi vào bàn, Phó Điềm ngồi cạnh thái hậu, Sở Hướng Thiên thì ngồi bên cạnh cậu.

Đồ ăn thức uống sa hoa từng món từng món được dâng lên, thái hậu lo Phó Điềm ăn lạ miệng nên đã dặn ngự trù làm đồ ăn trong nam.

Cung nữ đứng một bên hầu hạ dùng bữa, song Sở Hướng Thiên lại luôn thiếu kiên nhẫn khi để người khác hầu hạ, hắn vẫy họ lui xuống, tự mình múc canh, đầu tiên là cho thái hậu, sau liền múc thêm một bát cho Phó Điềm.

Thái hậu dùng muỗng nhẹ khuấy, nhìn Sở Hướng Thiên rồi lại chau mày, “Nuôi con hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên được uống canh con múc đấy.”

Bà nhàn nhạt liếc tiểu nhi tử, tâm tình phức tạp nói: “Cuối cùng cũng biết thương người rồi nhỉ.”

Sở Hướng Thiên da mặt dày nên chẳng sợ, nghe vậy còn cực kỳ tán thành: “Vợ con mà, đương nhiên con phải thương.”

Mặt Phó Điềm đỏ lên, lén lút đá hắn một cước dưới chân bàn.

Thái hậu bị hắn chọc nghẹn, bà tức giận: “Không biết xấu hổ còn dám nói!”

Sở Hướng Thiên không để bụng, gắp cho Phó Điềm một miếng cá.

Bọn họ đang ăn, chợt bên ngoài truyền đến tiếng cung nhân đang hành lễ, Sở Phượng Nguyên chắp tay sải bước đến, nhìn thấy ba người đang dùng bữa thì cười nói: “Mẫu hậu dùng bữa sao không bảo nhi thần.”

Thái hậu oán trách liếc y một cái, rõ hôm qua đã nhắc là nay chỉ mình bà được gặp người, còn hoàng thượng y tính sau, kẻo hù sợ người ta, kết quả là mới có nửa ngày, thằng ôn con này đã không nín được tò mò mà chạy tới.

Phó Điềm vốn đã bình tĩnh thì giờ lại căng thẳng, thấp thỏm đứng dậy hành lễ.

Sở Phượng Nguyên hứng thú dạt dào đánh giá cậu, tuy ánh mắt ôn hòa không chút ác liệt, Phó Điềm lại cảm thấy lạnh cả gáy.

“Hữu Linh ở vương phủ có quen không?” Sở Phượng Nguyên quan tâm hỏi.

Phó Điềm cẩn thận gật đầu, “Bình thường ạ.”

Sở Phượng Nguyên chậc lưỡi, ngồi xuống phía bên phải thái hậu, cười bảo cậu cũng mau ngồi xuống, “Đây là gia yến, đừng câu nệ, mặt trẫm cũng đâu có dọa người đâu mà nhỉ?”

Phó Điềm ngồi xuống, chần chừ lắc lắc đầu.

Dung mạo hai huynh đệ khá giống nhau, hai người ngồi cùng một chỗ, ngũ quan giống đến tám phần, chẳng là khí chất Sở Phượng Nguyên nhã nhặn hơn, cười rộ lên sẽ cho người ta một cảm giác y rất dễ gần, còn Sở Hướng Thiên thì lỗ mãng đã quen, cộng thêm quanh năm chinh chiến sống trên chiến trường, mặt mày cũng mơ hồ mang theo một cổ sát khí, người bình thường không dám lại gần hắn.

Không biết có phải do đã quen với khí tức của mỗ nam hay không, Phó Điềm lại cảm thấy Sở Hướng Thiên càng dễ thân hơn, hoàng thượng tuy luôn cười tít mắt, nhưng điều đó càng khiến thần kinh Phó Điềm thêm căng thẳng.

Bất quá những thứ này cậu chỉ dám nghĩ thầm trong đầu, còn mặt ngoài thì vẫn ngoan ngoãn đáp lời.

Sở Phượng Nguyên nhìn cậu miệng nói một đằng mà mặt nghĩ một nẻo, cũng không vạch trần, cười liếc mắt nhìn đệ đệ mặt mày đen xì xì, như không có chuyện gì xảy ra hỏi: “Phượng Chương không vui sao? Do cơm nước lạ miệng chăng?”

Sở Hướng Thiên híp mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn y biết rồi còn cố hỏi, nhịn.

Sở Phượng Nguyên rất thích nói, cũng không có vẻ gì gọi là hoàng đế uy nghi, thỉnh thoảng còn kể vài chuyện dở khóc dở cười của Sở Hướng Thiên khi bé, phảng phất chỉ như huynh trưởng một gia đình bình thường đang quan tâm đứa em mình, cũng nhờ vậy đã giúp Phó Điềm vơi đi được căng thẳng và phòng bị.

Phó Điềm trợn tròn mắt, khóe miệng không tự chủ cười cong tít, cậu quay đầu nhìn Sở Hướng Thiên, “Hồi nhỏ anh đần vậy thiệt hả?”

Sở Hướng Thiên mài răng, gắp miếng sườn vào bát cậu, “Đừng nghe anh ta nói mò.”

Phó Điềm “Ồ” lên, quay đầu gặm miếng sườn trong bát, đôi mắt lại vẫn cười, hoàn toàn không tin lời Sở Hướng Thiên.

Dùng xong bữa, thái hậu liền lôi kéo Phó Điềm đi nghe tiên sinh kể chuyện. Ngày trời đông lạnh, ra ngoài dễ bị cảm, muốn tiêu khiển cũng chỉ quanh quẩn ở trong cung.

Những ngày này thái hậu thường đến Dự Chương Các nghe kể chuyện, ‘tiên sinh’ ở đây là một phụ nhân hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ nam trang màu xám tro, bà đứng dậy hành lễ, sau đó mới trở lại ghế ngồi, mở đầu câu chuyện.

“Cách kể của Trần tiên sinh rất thú vị, bà ấy có tiếng ở Khánh Dương thành này lắm đấy.” Thái hậu nói.

Phó Điềm cực ít khi được nghe người khác kể chuyện, một già một trẻ ngồi chung một chỗ, đều tràn ngập phấn khởi.

Sở Hướng Thiên, phận con ghẻ bị bỏ lơ: “…”

Phong cách kể chuyện của Trần tiên sinh mang một phong vị rất riêng, bà kể lại như đang hát một bản hí khúc truyền thống, tuy đó đều là những câu chuyện dân gian của Đại Sở mà người người vẫn thường được nghe khi còn bé, song qua tay bà, lại du dương trầm bồng đến lạ, bà biết dẫn dắt đoạn cao trào lên xuống của câu chuyện một cách tài tình, cực kỳ hấp dẫn, thu hút người nghe.

Kết thúc một câu chuyện bi kịch, thái hậu lấy khăn lau khóe mắt, Phó Điềm săn sóc rót cho bà một chén trà nóng, thái hậu nâng chén nhìn cậu, thấy viền mắt cậu cũng hồng ửng, không khỏi bật cười, “Trần tiên sinh thường hay ở trong cung, chờ dịp nào con tiến cung, rồi lại đây nghe cùng ta.”

Phó Điềm gật gật đầu, cậu thực sự rất thích nghe, chứ không phải vì muốn nịnh thái hậu mà miễn cưỡng.

Thái hậu thấy vậy lại càng thêm vui vẻ, hai đứa con bà lâu lâu mới chịu theo bà nghe kể chuyện, mà lần nào cũng ngáp lên ngáp xuống, hoàng hậu hiếu thuận hơn, cũng thường hay chịu khó đến đây cùng bà, chỉ là sở thích hai người không hợp nhau, nàng thích những thoại bản mới mẻ đang hiện hành bây giờ hơn.

Mà Phó Điềm xuất hiện, vừa hay lại bù vào chỗ trống.

Sở Hướng Thiên cảnh giác mãnh liệt, uyển chuyển nhắc nhở: “Mẫu hậu, Hữu Linh nói cho cùng cũng là ngoại nam, vào cung thường xuyên như vậy không hay lắm đâu.”

Thái hậu liếc thằng oắt con nhà mình, bất mãn nói: “Hữu Linh vẫn còn nhỏ, mà hậu cung cũng chỉ mình hoàng hậu, chứ có còn phi tần nào nữa đâu, ta triệu thằng bé vào chơi với ta, ai dám ý kiến?”

“Hay nói thẳng ra là con không muốn đến thăm ta chứ gì?” Bà che mặt thương tâm nói, “Hai anh em tụi con chẳng đứa nào chịu trò chuyện với ta, vất vả lắm mới có Hữu Linh không chê ta phiền, vậy mà con cũng ngăn cản?”

Phó Điềm lập tức đau lòng, trừng Sở Hướng Thiên, vội vàng nói: “Chỉ cần thái hậu không chê vi thần, bất cứ lúc nào người cũng có thể triệu thần vào cung.”

Thái hậu bật cười, nhẹ vỗ mu bàn tay Phó Điềm, “Ngoan quá.”

Sở Hướng Thiên: “…”

Hai người ở lại ăn xong bữa tối rồi mới xuất cung, thái hậu còn lưu luyến muốn giữ Phó Điềm lại, song bị Sở Hướng Thiên ngăn cản, hắn viện cớ cậu vừa đến Khánh Dương nên còn rất nhiều chuyện cần giải quyết, sau đó dứt khoát tha người về nhà.

Sau khi bọn họ rời đi, thái hậu nói với Vương ma ma: “Ngươi đến Trường Lạc cung, bảo ai gia có chuyện tìm hoàng thượng.”

Vương ma ma lĩnh mệnh rời đi, không bao lâu sau, Sở Phượng Nguyên đã đến, thấy trong Trường Dương cung chỉ còn mình thái hậu, hiểu ý cười hỏi: “Phượng Chương xách người về rồi sao?”

Thái hậu hừ nhẹ, “Chỉ lo ta cướp người của nó, phòng còn hơn phòng trộm.”

Sở Phong Nguyên cười, “Thằng bé hiếm lắm mới gặp được người nó thích mà.”

Dẫu vậy vẫn không thể làm giảm bớt bất mãn trong lòng thái hậu, bất quá nhớ đến mục đích bà gọi hoàng thượng tới, chuyển sang bàn chuyện chính, “Hữu Linh con cũng đã gặp rồi đấy, thằng bé là một đứa trẻ ngoan…”

Bà châm chước nói: “Thằng bé xuất thân thương nhân, lại mới tới Khánh Dương, phong hầu cũng chỉ do nể mặt Phượng Chương, mấy thế gia quý tộc ở Khánh Dương thành này không biết sẽ còn bắt nạt thằng bé thế nào nữa, nếu Phượng Chương đã nhận định, ai gia cũng nên làm chút gì đó cho phải phận trưởng bối.”

Hoàng thượng hiển nhiên cũng hiểu tình cảnh mà Phó Điềm đang sắp phải đối mặt, tán thành gật gật đầu, “Trẫm sẽ sai Đức Khánh đi xử lý.”

Thái hậu nghe vậy mới yên tâm, lộ nụ cười thỏa mãn.

Sở Phượng Nguyên cười nói: “Xem ra mẫu hậu rất yêu thích cậu ta.” Nếu không thì sao sẽ cất công gọi y qua tận đây chỉ để bàn giao mỗi chuyện này

Nụ cười trên mặt thái hậu nhạt đi, thở dài nói: “Phượng Chương nó khó lắm mới gặp được một người hợp ý, ai gia cũng đâu thể như lão bà bà ác độc trong mấy lời đồn kia mà phá hoại tình cảm của tụi nó được.”

Phó Điềm vừa tới Khánh Dương nên cậu còn chưa biết thiên hạ ngoài kia đã ác ý tung ra những tin đồn khó nghe đến cỡ nào. Thái hậu không muốn bọn nhỏ vì vậy mà nảy sinh khúc mắc ở trong lòng, chẳng bằng dập tắt nó trước khi nó kịp nhen nhóm.

Có thái hậu và hoàng thượng chống lưng cho, còn ai dám nói gì? ******

Ra khỏi Tùng Hạc điện, hai người sóng vai sải bước trên hành lang dài, Phó Điềm đã không còn thấp thỏm như hồi sáng mới tiến cung, bước chân cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Sở Hướng Thiên trầm mặc, thấy cậu vẫn chưa chịu để ý đến mình, hắn duỗi tay áp cậu lên trên tường, “Vui vẻ vậy sao? Giờ không sợ nữa?”

Phó Điềm uốn éo thân mình muốn tránh thoát, lại bị hắn dễ dàng chế trụ được, chỉ đành nói: “Hoàng thượng và thái hậu đều rất tốt.”

“Hoàng thượng cũng tốt? Tốt ở đâu cơ?” Sở Hướng Thiên nguy hiểm nheo mắt lại, trầm giọng hỏi: “Vậy em thấy ta với y, ai tốt hơn?”

Phó Điềm chấn kinh nhìn hắn cố tình gây sự, ngẩn ngơ một chặp mới giải thích: “Em chỉ là thấy hoàng thượng không có uy nghiêm như lời đồn đãi thôi mà…”

Sở Hướng Thiên sắp bị dấm chua nhấn chìm, dán sát vào vành tai mẫn cảm của cậu mà nói, “Hoàng huynh từ nhỏ đã biết dùng chiêu này lừa người, sau này em đừng tiếp xúc với y làm gì, kẻo lại bị bán mà còn không hay biết.”

Phó Điềm biết hắn đang ăn bậy dấm chua, chỉ khô cằn “Dạ” một tiếng.

“Còn mẫu hậu…” Sở Hướng Thiên lại nói: “Nhiều người muốn tranh nhau lấy lòng bà còn không kịp, làm sao lại có chuyện đến một người ngồi nghe kể chuyện cùng cũng không có được, em đừng để bị bà ấy lừa…”

Phó Điềm nuốt một ngụm nước bọt, giơ tay chọt chọt gò má hắn, “Đến cả thái hậu mà anh cũng ghen được nữa sao?”

Sở Hướng Thiên im lặng, sau đó nói: “Này không phải ghen.”

Phó Điềm: “… Ồ.” Vậy luôn?

Sở Hướng Thiên hết đường chối cãi, chỉ có thể dùng hành động để khiến cậu im lặng, hắn áp người ở hành lang mà mạnh mẽ hôn trong một phút.

Sau khi hai người bước khỏi nơi ấy, đôi môi đều đỏ hồng, đặc biệt là Phó Điềm, môi dưới của cậu còn bị cắn rách —— Thủ phạm không ai ngoài Sở Hướng Thiên.

Kiệu phu đứng trước cửa Trường Dương cung chờ thật lâu, chờ mãi mới thấy hai người ra, Phó Điềm nhấc tay áo che nửa khuôn mặt ngồi lên kiệu, không cẩn thận va phải môi, đau muốn ứa nước mắt.

Cậu ấm ức thầm ghim mối thù này.

Hai hôm sau, Vệ Ưởng đưa bái thiếp tới cửa, mời Dục vương và Khang Nhạc hầu đến dự Xuân Nhạc yến.

Xuân Nhạc yến là tiệc rượu theo lệ hàng năm của con cháu quý tộc, cứ mười tuổi trở lên đều có thể tham gia, chủ yếu là để các thế gia giao du kết bạn. Tiệc rượu thường được tổ chức vào tháng ba, mỗi thế gia sẽ luân phiên nhau chủ trì, mà năm nay vừa hay đến lượt của Vệ gia.

Vệ Ưởng có quan hệ khá thân thiết với Dục vương, bởi vậy Vệ gia liền dứt khoát đùn đẩy chuyện xấu cho y làm.

Nhận được thiệp, Phó Điềm đáp ứng sẽ đi, đây là bước đầu để cậu đứng vững tại Khánh Dương, đương nhiên cậu sẽ không từ chối.

Cậu đi, Sở Hướng Thiên chắc chắn cũng sẽ đi, mấy thế gia khác nghe hai người đều đi, vốn không định chuẩn bị gì cũng bắt đầu rục rịch

Xuân Nhạc yến năm nay. Không chừng sẽ náo nhiệt hơn những năm trước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện