Editor: D Ẹ O
Note: Mạn phép tôi không dịch phần tuyên chỉ (Vì đọc cũng chẳng hiểu gì…)
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Khang Nhạc hầu, Phó thị Hữu Linh, ngưng chính khí dĩ uyên thâm bẩm ngũ tinh nhi anh tú. Biện huệ chi tính. Ngôn tất hữu chương. Xu tiến chi dung. Động giai hợp lễ. Dĩ thành đức khí… Trẫm rất vui mừng, đặc biệt ban thưởng Khang Nhạc hầu phủ, hoàng kim ngàn lượng, ngọc như ý một đôi…”
“Kỳ mẫu Phó thị, huệ lãng tri thư, ôn cung thủ lễ… Tư đặc phong vi cáo mệnh, mậu ưng quan bí chi hoa, vĩnh kỳ gia đình chi thức,…”
…
Niệm xong một loạt các sắc phong thưởng, đại tổng quản hai tay giao thánh chỉ cho Phó Điềm. Phó Điềm đang định tạ ân, thì thấy ông lôi từ trong ngực áo ra một cuộn nữa, chậm rãi nói: “Đây là thái hậu ban thưởng, lão nô cũng tuyên đọc.”
Thái hậu ban thưởng không hề ít hơn hoàng đế, Phó Điềm, Phó Hữu Cầm và Phó Thư Nguyệt đều có phần, đợi khi đã niệm xong những chuỗi dài lễ ban, đại tổng quản mới giao ý chỉ cho Phó Điềm, Phó Điềm đứng dậy tạ ân.
“Làm phiền đại tổng quản đã đến chuyến đây.” Phó Điềm chắp tay, mượn ống tay áo che chắn nhét một túi kim thỏi cho ông.
Đại tổng quản áng chừng trọng lượng trong tay áo, mặt mày hớn hở, “Không hề gì, ra sức vì Khang Nhạc là vinh hạnh của lão nô.”
Hai người khách sáo đôi ba câu, cung nhân đã lục tục mang lễ ban vào trong, đợi khi tất cả đều đã được sắp xếp cẩn thận, đại tổng quản mới chào tạm biệt, “Lão nô phải trở về rồi, ít ngày nữa người của công bộ sẽ đến tu sửa Hầu phủ, Khang Nhạc hầu nếu có yêu cầu gì, có thể sang nói với người công bộ.”
Phó Điềm cảm ơn, khách khí tiễn người đi.
Đợi khi chỉ còn người trong nhà, Phó Điềm mới xoa xoa khuôn mặt đã cười đến cứng ngắc, “Anh tiến cung cáo trạng hả?” Chứ không sao lại chọn đúng lúc để ban thưởng thế được? Sở Hướng Thiên bóp bóp má cậu, “Không có, anh chỉ đi Trương quốc công phủ đánh Trương Nghiệp Đình thôi.” Lại không may mảy thấy việc mình đánh gãy chân người ta có gì to tát.
“Lạ nhỉ…?” Phó Điềm gãi gãi mặt, nghĩ mãi không thông.
“Có thể là do em người gặp người thích thì sao.” Sở Hướng Thiên cười nói: “Hoàng huynh và mẫu hậu đang chứng tỏ mình là chỗ dựa cho em đấy.”
Tin hoàng thượng và thái hậu liên tiếp phong thưởng Khang Nhạc hầu nhanh chóng lan rộng, và lần này ai còn có thể nói Khang Nhạc hầu không được yêu thích nữa? Đương nhiên, kẻ dám tìm chết như Trương Nghiệp Đình cũng không còn.
Mắt Phó Điềm cong thành vầng trăng khuyết, “Vậy lần sau tiến cung, phải hảo hảo cảm tạ hoàng thượng và thái hậu mới được.”
Sở Hướng Thiên cũng cười, “Ừ, nhưng không cho ngủ lại cung.”
******
21 tháng 3, Xuân Nhạc yến.
Phó Điềm lần đầu tham gia một buổi tiệc lớn giống vậy, đêm trước ngày dự tiếc cậu ngủ không yên, sáng ngày hôm sau cũng dậy rất sớm.
Sở Hướng Thiên ngủ không sâu, Phó Điềm vừa động, hắn cũng tỉnh.
“Sao em dậy sớm vậy?” Sở Hướng Thiên ngáp, bắt lấy eo Phó Điềm ngăn cậu ngồi dậy, cọ cọ hõm cổ cậu.
“Đừng nghịch.” Phó Điềm dùng cùi chỏ chọc chọc hắn, “Em muốn dậy sửa soạn.”
Sở Hướng Thiên bất mãn nhéo nhéo gáy cậu, nhướng mày nói, “Một buổi tiệc nhỏ thôi mà, em cần gì phải thế?”
Phó Điềm rụt cổ né tay hắn, bĩu môi rầm rì, “Em bây giờ đại biểu cho mặt mũi của cả vương phủ và Hầu phủ đó, phải mặc đẹp một chút chứ, lỡ đến đó mất mặt rồi làm sao.”
Sở Hướng Thiên bị cậu chọc cười, buông cậu ra, “Không cần đâu, em mặc gì cũng đẹp hết.”
Phó Điềm liếc hắn, oán thầm chỉ được cái nịnh hót, song khóe miệng lại không tự chủ mà giương cao.
Bảo là lo sửa soạn, nhưng thực chất cũng không phải làm gì mấy, chỉ là chọn lễ phục cùng phát quan hợp ý. Phó Điềm chọn một bộ cẩm bào màu đỏ sẫm có viền đen, bên ngoài khoác ngoại bào sa chế(lụa mỏng) cũng màu đen, đầu đội kim quan, không quá mộc mạc cũng không quá chói mắt, vừa đủ thể diện lại không kém phần quý khí.
Sở Hướng Thiên nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt, một lúc lâu sau hắn ôm lấy tiểu thiếu gia, khen ngợi: “Em rất đẹp.”
Mới mặc màu đỏ sẫm mà đã như vậy, ngày sau lúc đại hôn nhìn cậu mặc một thân đỏ tươi, chắc chắn sẽ kinh diễm toàn trường.
Phó Điềm nào hay biết tâm tư hắn đã bay cao bay xa đến phương nào, cậu đẩy đẩy hắn giục hắn nhanh đi thay đồ.
Sở Hướng Thiên không thích trưng diện, bình thường chỉ mặc mỗi màu đen, song hôm nay lại khác, vì để xứng đôi cùng tiểu thiếu gia tuấn mỹ, hắn cũng cố ý chọn một kiện áo bào rộng tay màu đen có họa tiết chìm, phối với trường bào cùng màu thêu viền vàng.
Xuân Nhạc yến được tổ chức gần chân núi Hổ Khiếu Sơn ở ngoại thành Khánh Dương, Vệ gia có sở hữu một biệt viện ở nơi đó, nghe đâu trong biệt viện còn có một mạch nước nóng ngầm, mùa này tổ chức tiệc ở đây là vừa hợp.
Hai người lên xe ngựa, chậm rãi đi về nơi điểm hẹn.
Lúc ra khỏi thành, họ tình cờ gặp người quen cùng đi dự tiệc, Nhiếp Nhĩ Đông nhận ra xe ngựa của Dục vương phủ, hắn thúc ngựa đuổi theo, trêu ghẹo nói: “Dục vương hôm nay nhã nhặn vậy kia à?”
Xe ngựa của Chu Truyện Thanh ở ngay sau, y dùng quạt vén rèm xe, thò đầu ra, “Khang Nhạc hầu cũng tại chứ?”
Phó Điềm dò ra mặt, chào hỏi cùng họ, còn Sở Hướng Thiên chỉ nhàn nhạt liếc hai thằng bạn tốt một cái, hừ một tiếng, xem thường không muốn tiếp.
Nhiếp Nhĩ Đông “hứ” một tiếng, cưỡi ngựa qua bên xe ngựa Chu gia, nhỏ giọng nói với Chu Truyện Thanh: “Thấy chưa? Sở Phượng Chương hôm nay còn bày đặt ăn diện nữa kìa.”
Chu Truyện Thanh khẽ cười, không nói gì, lát nữa y còn muốn nhờ Phó Điềm gửi dùm mình chút đồ, nên giờ cũng không dám trêu Sở Hướng Thiên, chẳng may tý nữa lại bị cản trở.
Hai chiếc xe ngựa một con tuấn mã song song đi trên đường lớn, mà những người đến sau cũng không tiện lướt qua bọn họ, tạo thành một đoàn người dài mênh mông hướng về phía biệt viện.
Vệ Ưởng là chủ tiệc, nên hai ngày trước đã phải đến đây để an bài, bọn họ đến thì qua loa chào hỏi cùng vài ba người quen rồi trực tiếp đi tìm Vệ Ưởng.
Vệ Ưởng đang đứng trò chuyện cùng một thư sinh áo xanh, trên đầu chỉ cắm một cây trâm gỗ mộc mạc, gương mặt lạnh lùng, nghiêm túc nghiêng tai nghe y nói.
Vệ Ưởng lùn hơn người nọ gần nửa cái đầu, giờ khắc này y đang kích động ngẩng mặt trừng trừng hắn, hận không thể nhón chân chỉ mặt mà mắng*, “Quần áo hôm qua ta cất công chuẩn bị cho ngươi đâu? Tại sao lại mặc cái giẻ rách này ra ngoài? Tý nữa lại để người ta cười vào mặt!”
Người kia chỉ đáp lại đúng một chữ, “Phiền.”
Vệ Ưởng nghiến răng, mắng: “Có lòng lại bị coi thành lòng lang dạ thú!”
Bốn người đứng xa xa xem trò vui, Tần Lại cũng đã chú ý đến bọn họ, chỉ là hắn không lên tiếng, chỉ mỗi Vệ Ưởng đưa lưng về phía họ mới không hay biết gì, vẫn cứ loi choi mắng người.
Chờ y mắng đã, Tần Lại mới mở miệng, chỉ chỉ bốn người đang hóng hớt sau lưng y, “Có người kìa.”
Vệ Ưởng quay đầu lại, nhìn thấy đám bạn thân, y xấu hổ sờ sờ mũi, “Sao các ngươi lại ở đây?”
Nhiếp Nhĩ Đông cố ý trêu y, “Nghe tiếng ngươi nên tới, còn tưởng ở đây có màn hay gì để nhìn cơ.”
Ai dè lại là tiết mục Hình bộ Thị lang đơn phương chít chít méo méo với Hình bộ Thượng thư, hắn đều đã coi muốn mòn.
Chỉ có Sở Hướng Thiên và Chu Truyện Thanh vừa trở về từ Khánh Dương không lâu là còn chưa biết quan hệ giữa hai người đã chuyển biến thế nào, dồn dập tò mò nhìn bọn họ.
Mặt Vệ Ưởng cứng đờ, sửa lại quần áo rồi đuổi người, cái mặt trẻ con đầy vẻ mất kiên nhẫn, “Có gì hay ho mà nhìn, ra khỏi đây nhanh!”
Tần Lại ừ, rập khuôn theo sau y, trông hắn không có vẻ gì là tức giận cả.
Con ngươi tiểu thiếu gia xoay tròn, nhỏ giọng hỏi Sở Hướng Thiên, “Người kia là ai vậy anh?” Tuy ăn mặc khá giản dị, nhưng nhìn khí độ lại không phải người bình thường.
“Hình bộ Thượng thư Tần Lại.” Sở Hướng Thiên nhỏ giọng nói: “Là trạng nguyên thi cùng năm với Vệ Ưởng, lúc ấy Vệ Ưởng có đánh cược với bọn anh, xem ai lấy được chức trạng nguyên, nào ngờ đùng một cái xuất hiện một Tần Lại, thành công gắt gao đè đầu cậu ta.”
Tần Lại xuất thân bần hàn, tính cách chính trực lại không hề cứng nhắc, bất kể là học thức hay tầm nhìn đều vượt xa người khác, hoàng đế đăng cơ muốn bồi dưỡng nhân thủ, quyết định nâng đỡ hắn lên chức Hình bộ Thượng thư.
Hình bộ là thanh kiếm trong tay thiên tử, là một chức quan rất dễ đắc tội với người khác, vậy mà Tần Lại vẫn có thể ngồi vững vững vàng vàng, chưa bao giờ bị ai bắt được nhược điểm.
“Vệ Ưởng khi đó không phục hắn, cũng nhào vào Hình bộ, cuối cùng vẫn chỉ là Hình bộ Thị lang, trước đây hai người hễ cứ gặp mặt nhau là lại bắt đầu châm chọc khiêu khích, hoặc nói đúng hơn là Vệ Ưởng đơn phương trào phúng. Cũng chỉ có Tần Lại mới có thể bao dung cậu ta một cách khó hiểu như thế, đụng người khác chắc hai bên đánh nhau bể đầu từ lâu rồi.”
Phó Điềm lén nhìn hai người một trước một sau nào đó, mím môi cười cười, “Em thấy Vệ đại nhân chẳng qua là người khẩu xà tâm phật mà thôi.”
Vệ Ưởng hình như vẫn còn đang bất mãn, lâu lâu lại lầm bầm với Tần Lại, Tần Lại không nói, nhưng hắn sẽ luôn cúi đầu, nghiêng tai lắng nghe.
Vệ Ưởng dẫn bọn họ đến hậu viện, chính giữa đình viện rộng lớn là một mạch nước nóng, hơi nước bốc lên nghi ngút, xua tan khí lạnh.
Bàn tiệc được bố trí vây xung quanh đó, mỗi người một chiếc bàn con, một chiếc nệm mềm để ngồi trên mặt đất, giữa suối nước nóng có xây cao đài ba thước vuông vắn, không biết là dùng để làm gì, ngay thành vịn là những hủ rượu được sắp chỉnh tề, những thị nữ mặc váy trắng phiêu dật rót rượu cho khách nhân.
Tiệc rượu vẫn chưa bắt đầu, mọi người còn đang tụ tập nói chuyện.
Chỗ ngồi đã được sắp sẵn, Sở Hướng Thiên và Phó Điềm ngồi cùng nhau, theo đó là mấy người Chu Truyện Thanh. Tần Lại không quá thân với họ, chỉ chào hỏi đôi câu rồi về chỗ mình ngồi, đến cả tướng ngồi cũng quy củ đến lạ, dường như không khí náo nhiệt chốn đây không mảy may ảnh hưởng đến hắn.
Vệ Ưởng là chủ tiệc nên còn phải chiêu đãi khách, chỉ vội vàng lại nhờ vả bọn họ ráng để ý Tần Lại một chút rồi rời đi.
Chu Truyện kề sát tai Thanh Nhiếp Nhĩ Đông nói nhỏ, liếc về phía Tần Lại, hỏi hắn chuyện gì đã xảy ra.
Nhiếp Nhĩ Đông nói: “Chuyện cũng mới đây thôi, chả là lần ấy hai người họ có đi điều tra một vụ án, nghe đâu trên đường thì gặp tai nạn, là Tần Lại đã cứu cậu ta, sau đó quan hệ giữa cả hai mới bắt đầu cải thiện.”
Tần Lại xuất thân khác với bọn hắn, phần lớn thời gian hắn cũng chỉ tiếp xúc với những quan viên khác, mà sau khi quan hệ giữa Vệ Ưởng và hắn được cải thiện, y cũng thường dắt theo hắn đi tụ họp, mà lạ là Tần Lại chưa bao giờ cự tuyệt.
Dẹo said:Chồng Vệ béo đã xuất hiện.
*: Đoạn này tác giả ghi là Vệ béo chỉ tay vào (mặt) người ta mà mắng, nhưng tui ghét nhất ai chỉ tay vào người khác, vả lại làm vậy bất lịch sự lắm, không xứng với danh công tử thế gia, tui cắt luôn…
Note: Mạn phép tôi không dịch phần tuyên chỉ (Vì đọc cũng chẳng hiểu gì…)
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Khang Nhạc hầu, Phó thị Hữu Linh, ngưng chính khí dĩ uyên thâm bẩm ngũ tinh nhi anh tú. Biện huệ chi tính. Ngôn tất hữu chương. Xu tiến chi dung. Động giai hợp lễ. Dĩ thành đức khí… Trẫm rất vui mừng, đặc biệt ban thưởng Khang Nhạc hầu phủ, hoàng kim ngàn lượng, ngọc như ý một đôi…”
“Kỳ mẫu Phó thị, huệ lãng tri thư, ôn cung thủ lễ… Tư đặc phong vi cáo mệnh, mậu ưng quan bí chi hoa, vĩnh kỳ gia đình chi thức,…”
…
Niệm xong một loạt các sắc phong thưởng, đại tổng quản hai tay giao thánh chỉ cho Phó Điềm. Phó Điềm đang định tạ ân, thì thấy ông lôi từ trong ngực áo ra một cuộn nữa, chậm rãi nói: “Đây là thái hậu ban thưởng, lão nô cũng tuyên đọc.”
Thái hậu ban thưởng không hề ít hơn hoàng đế, Phó Điềm, Phó Hữu Cầm và Phó Thư Nguyệt đều có phần, đợi khi đã niệm xong những chuỗi dài lễ ban, đại tổng quản mới giao ý chỉ cho Phó Điềm, Phó Điềm đứng dậy tạ ân.
“Làm phiền đại tổng quản đã đến chuyến đây.” Phó Điềm chắp tay, mượn ống tay áo che chắn nhét một túi kim thỏi cho ông.
Đại tổng quản áng chừng trọng lượng trong tay áo, mặt mày hớn hở, “Không hề gì, ra sức vì Khang Nhạc là vinh hạnh của lão nô.”
Hai người khách sáo đôi ba câu, cung nhân đã lục tục mang lễ ban vào trong, đợi khi tất cả đều đã được sắp xếp cẩn thận, đại tổng quản mới chào tạm biệt, “Lão nô phải trở về rồi, ít ngày nữa người của công bộ sẽ đến tu sửa Hầu phủ, Khang Nhạc hầu nếu có yêu cầu gì, có thể sang nói với người công bộ.”
Phó Điềm cảm ơn, khách khí tiễn người đi.
Đợi khi chỉ còn người trong nhà, Phó Điềm mới xoa xoa khuôn mặt đã cười đến cứng ngắc, “Anh tiến cung cáo trạng hả?” Chứ không sao lại chọn đúng lúc để ban thưởng thế được? Sở Hướng Thiên bóp bóp má cậu, “Không có, anh chỉ đi Trương quốc công phủ đánh Trương Nghiệp Đình thôi.” Lại không may mảy thấy việc mình đánh gãy chân người ta có gì to tát.
“Lạ nhỉ…?” Phó Điềm gãi gãi mặt, nghĩ mãi không thông.
“Có thể là do em người gặp người thích thì sao.” Sở Hướng Thiên cười nói: “Hoàng huynh và mẫu hậu đang chứng tỏ mình là chỗ dựa cho em đấy.”
Tin hoàng thượng và thái hậu liên tiếp phong thưởng Khang Nhạc hầu nhanh chóng lan rộng, và lần này ai còn có thể nói Khang Nhạc hầu không được yêu thích nữa? Đương nhiên, kẻ dám tìm chết như Trương Nghiệp Đình cũng không còn.
Mắt Phó Điềm cong thành vầng trăng khuyết, “Vậy lần sau tiến cung, phải hảo hảo cảm tạ hoàng thượng và thái hậu mới được.”
Sở Hướng Thiên cũng cười, “Ừ, nhưng không cho ngủ lại cung.”
******
21 tháng 3, Xuân Nhạc yến.
Phó Điềm lần đầu tham gia một buổi tiệc lớn giống vậy, đêm trước ngày dự tiếc cậu ngủ không yên, sáng ngày hôm sau cũng dậy rất sớm.
Sở Hướng Thiên ngủ không sâu, Phó Điềm vừa động, hắn cũng tỉnh.
“Sao em dậy sớm vậy?” Sở Hướng Thiên ngáp, bắt lấy eo Phó Điềm ngăn cậu ngồi dậy, cọ cọ hõm cổ cậu.
“Đừng nghịch.” Phó Điềm dùng cùi chỏ chọc chọc hắn, “Em muốn dậy sửa soạn.”
Sở Hướng Thiên bất mãn nhéo nhéo gáy cậu, nhướng mày nói, “Một buổi tiệc nhỏ thôi mà, em cần gì phải thế?”
Phó Điềm rụt cổ né tay hắn, bĩu môi rầm rì, “Em bây giờ đại biểu cho mặt mũi của cả vương phủ và Hầu phủ đó, phải mặc đẹp một chút chứ, lỡ đến đó mất mặt rồi làm sao.”
Sở Hướng Thiên bị cậu chọc cười, buông cậu ra, “Không cần đâu, em mặc gì cũng đẹp hết.”
Phó Điềm liếc hắn, oán thầm chỉ được cái nịnh hót, song khóe miệng lại không tự chủ mà giương cao.
Bảo là lo sửa soạn, nhưng thực chất cũng không phải làm gì mấy, chỉ là chọn lễ phục cùng phát quan hợp ý. Phó Điềm chọn một bộ cẩm bào màu đỏ sẫm có viền đen, bên ngoài khoác ngoại bào sa chế(lụa mỏng) cũng màu đen, đầu đội kim quan, không quá mộc mạc cũng không quá chói mắt, vừa đủ thể diện lại không kém phần quý khí.
Sở Hướng Thiên nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt, một lúc lâu sau hắn ôm lấy tiểu thiếu gia, khen ngợi: “Em rất đẹp.”
Mới mặc màu đỏ sẫm mà đã như vậy, ngày sau lúc đại hôn nhìn cậu mặc một thân đỏ tươi, chắc chắn sẽ kinh diễm toàn trường.
Phó Điềm nào hay biết tâm tư hắn đã bay cao bay xa đến phương nào, cậu đẩy đẩy hắn giục hắn nhanh đi thay đồ.
Sở Hướng Thiên không thích trưng diện, bình thường chỉ mặc mỗi màu đen, song hôm nay lại khác, vì để xứng đôi cùng tiểu thiếu gia tuấn mỹ, hắn cũng cố ý chọn một kiện áo bào rộng tay màu đen có họa tiết chìm, phối với trường bào cùng màu thêu viền vàng.
Xuân Nhạc yến được tổ chức gần chân núi Hổ Khiếu Sơn ở ngoại thành Khánh Dương, Vệ gia có sở hữu một biệt viện ở nơi đó, nghe đâu trong biệt viện còn có một mạch nước nóng ngầm, mùa này tổ chức tiệc ở đây là vừa hợp.
Hai người lên xe ngựa, chậm rãi đi về nơi điểm hẹn.
Lúc ra khỏi thành, họ tình cờ gặp người quen cùng đi dự tiệc, Nhiếp Nhĩ Đông nhận ra xe ngựa của Dục vương phủ, hắn thúc ngựa đuổi theo, trêu ghẹo nói: “Dục vương hôm nay nhã nhặn vậy kia à?”
Xe ngựa của Chu Truyện Thanh ở ngay sau, y dùng quạt vén rèm xe, thò đầu ra, “Khang Nhạc hầu cũng tại chứ?”
Phó Điềm dò ra mặt, chào hỏi cùng họ, còn Sở Hướng Thiên chỉ nhàn nhạt liếc hai thằng bạn tốt một cái, hừ một tiếng, xem thường không muốn tiếp.
Nhiếp Nhĩ Đông “hứ” một tiếng, cưỡi ngựa qua bên xe ngựa Chu gia, nhỏ giọng nói với Chu Truyện Thanh: “Thấy chưa? Sở Phượng Chương hôm nay còn bày đặt ăn diện nữa kìa.”
Chu Truyện Thanh khẽ cười, không nói gì, lát nữa y còn muốn nhờ Phó Điềm gửi dùm mình chút đồ, nên giờ cũng không dám trêu Sở Hướng Thiên, chẳng may tý nữa lại bị cản trở.
Hai chiếc xe ngựa một con tuấn mã song song đi trên đường lớn, mà những người đến sau cũng không tiện lướt qua bọn họ, tạo thành một đoàn người dài mênh mông hướng về phía biệt viện.
Vệ Ưởng là chủ tiệc, nên hai ngày trước đã phải đến đây để an bài, bọn họ đến thì qua loa chào hỏi cùng vài ba người quen rồi trực tiếp đi tìm Vệ Ưởng.
Vệ Ưởng đang đứng trò chuyện cùng một thư sinh áo xanh, trên đầu chỉ cắm một cây trâm gỗ mộc mạc, gương mặt lạnh lùng, nghiêm túc nghiêng tai nghe y nói.
Vệ Ưởng lùn hơn người nọ gần nửa cái đầu, giờ khắc này y đang kích động ngẩng mặt trừng trừng hắn, hận không thể nhón chân chỉ mặt mà mắng*, “Quần áo hôm qua ta cất công chuẩn bị cho ngươi đâu? Tại sao lại mặc cái giẻ rách này ra ngoài? Tý nữa lại để người ta cười vào mặt!”
Người kia chỉ đáp lại đúng một chữ, “Phiền.”
Vệ Ưởng nghiến răng, mắng: “Có lòng lại bị coi thành lòng lang dạ thú!”
Bốn người đứng xa xa xem trò vui, Tần Lại cũng đã chú ý đến bọn họ, chỉ là hắn không lên tiếng, chỉ mỗi Vệ Ưởng đưa lưng về phía họ mới không hay biết gì, vẫn cứ loi choi mắng người.
Chờ y mắng đã, Tần Lại mới mở miệng, chỉ chỉ bốn người đang hóng hớt sau lưng y, “Có người kìa.”
Vệ Ưởng quay đầu lại, nhìn thấy đám bạn thân, y xấu hổ sờ sờ mũi, “Sao các ngươi lại ở đây?”
Nhiếp Nhĩ Đông cố ý trêu y, “Nghe tiếng ngươi nên tới, còn tưởng ở đây có màn hay gì để nhìn cơ.”
Ai dè lại là tiết mục Hình bộ Thị lang đơn phương chít chít méo méo với Hình bộ Thượng thư, hắn đều đã coi muốn mòn.
Chỉ có Sở Hướng Thiên và Chu Truyện Thanh vừa trở về từ Khánh Dương không lâu là còn chưa biết quan hệ giữa hai người đã chuyển biến thế nào, dồn dập tò mò nhìn bọn họ.
Mặt Vệ Ưởng cứng đờ, sửa lại quần áo rồi đuổi người, cái mặt trẻ con đầy vẻ mất kiên nhẫn, “Có gì hay ho mà nhìn, ra khỏi đây nhanh!”
Tần Lại ừ, rập khuôn theo sau y, trông hắn không có vẻ gì là tức giận cả.
Con ngươi tiểu thiếu gia xoay tròn, nhỏ giọng hỏi Sở Hướng Thiên, “Người kia là ai vậy anh?” Tuy ăn mặc khá giản dị, nhưng nhìn khí độ lại không phải người bình thường.
“Hình bộ Thượng thư Tần Lại.” Sở Hướng Thiên nhỏ giọng nói: “Là trạng nguyên thi cùng năm với Vệ Ưởng, lúc ấy Vệ Ưởng có đánh cược với bọn anh, xem ai lấy được chức trạng nguyên, nào ngờ đùng một cái xuất hiện một Tần Lại, thành công gắt gao đè đầu cậu ta.”
Tần Lại xuất thân bần hàn, tính cách chính trực lại không hề cứng nhắc, bất kể là học thức hay tầm nhìn đều vượt xa người khác, hoàng đế đăng cơ muốn bồi dưỡng nhân thủ, quyết định nâng đỡ hắn lên chức Hình bộ Thượng thư.
Hình bộ là thanh kiếm trong tay thiên tử, là một chức quan rất dễ đắc tội với người khác, vậy mà Tần Lại vẫn có thể ngồi vững vững vàng vàng, chưa bao giờ bị ai bắt được nhược điểm.
“Vệ Ưởng khi đó không phục hắn, cũng nhào vào Hình bộ, cuối cùng vẫn chỉ là Hình bộ Thị lang, trước đây hai người hễ cứ gặp mặt nhau là lại bắt đầu châm chọc khiêu khích, hoặc nói đúng hơn là Vệ Ưởng đơn phương trào phúng. Cũng chỉ có Tần Lại mới có thể bao dung cậu ta một cách khó hiểu như thế, đụng người khác chắc hai bên đánh nhau bể đầu từ lâu rồi.”
Phó Điềm lén nhìn hai người một trước một sau nào đó, mím môi cười cười, “Em thấy Vệ đại nhân chẳng qua là người khẩu xà tâm phật mà thôi.”
Vệ Ưởng hình như vẫn còn đang bất mãn, lâu lâu lại lầm bầm với Tần Lại, Tần Lại không nói, nhưng hắn sẽ luôn cúi đầu, nghiêng tai lắng nghe.
Vệ Ưởng dẫn bọn họ đến hậu viện, chính giữa đình viện rộng lớn là một mạch nước nóng, hơi nước bốc lên nghi ngút, xua tan khí lạnh.
Bàn tiệc được bố trí vây xung quanh đó, mỗi người một chiếc bàn con, một chiếc nệm mềm để ngồi trên mặt đất, giữa suối nước nóng có xây cao đài ba thước vuông vắn, không biết là dùng để làm gì, ngay thành vịn là những hủ rượu được sắp chỉnh tề, những thị nữ mặc váy trắng phiêu dật rót rượu cho khách nhân.
Tiệc rượu vẫn chưa bắt đầu, mọi người còn đang tụ tập nói chuyện.
Chỗ ngồi đã được sắp sẵn, Sở Hướng Thiên và Phó Điềm ngồi cùng nhau, theo đó là mấy người Chu Truyện Thanh. Tần Lại không quá thân với họ, chỉ chào hỏi đôi câu rồi về chỗ mình ngồi, đến cả tướng ngồi cũng quy củ đến lạ, dường như không khí náo nhiệt chốn đây không mảy may ảnh hưởng đến hắn.
Vệ Ưởng là chủ tiệc nên còn phải chiêu đãi khách, chỉ vội vàng lại nhờ vả bọn họ ráng để ý Tần Lại một chút rồi rời đi.
Chu Truyện kề sát tai Thanh Nhiếp Nhĩ Đông nói nhỏ, liếc về phía Tần Lại, hỏi hắn chuyện gì đã xảy ra.
Nhiếp Nhĩ Đông nói: “Chuyện cũng mới đây thôi, chả là lần ấy hai người họ có đi điều tra một vụ án, nghe đâu trên đường thì gặp tai nạn, là Tần Lại đã cứu cậu ta, sau đó quan hệ giữa cả hai mới bắt đầu cải thiện.”
Tần Lại xuất thân khác với bọn hắn, phần lớn thời gian hắn cũng chỉ tiếp xúc với những quan viên khác, mà sau khi quan hệ giữa Vệ Ưởng và hắn được cải thiện, y cũng thường dắt theo hắn đi tụ họp, mà lạ là Tần Lại chưa bao giờ cự tuyệt.
Dẹo said:Chồng Vệ béo đã xuất hiện.
*: Đoạn này tác giả ghi là Vệ béo chỉ tay vào (mặt) người ta mà mắng, nhưng tui ghét nhất ai chỉ tay vào người khác, vả lại làm vậy bất lịch sự lắm, không xứng với danh công tử thế gia, tui cắt luôn…
Danh sách chương