Lê Sóc lấy cớ không khỏe, cả ngày đều không xuống lầu. Chẳng phải bởi vì anh nghĩ chưa thông, mà cần một khoảng không gian để bản thân điều tiết, vả lại bộ dáng uể oải này không có lý do gì phải để bất cứ người nào nhìn thấy. Một mình anh âm thầm lặng lẽ nuốt miếng thủy tinh kia tiêu hóa sạch sẽ là được rồi.
Trùng hợp buổi chiều có người bạn hẹn anh, tuy rằng vẫn còn mệt mỏi, nhưng anh vẫn quyết định ra ngoài uống vài ly, thay đổi tâm trạng.
Lê Sóc sửa soạn lại một chút, lúc chuẩn bị ra ngoài thì quản gia lên báo Triệu Cẩm Tân đến tìm anh. Anh thật không ngờ Triệu Cẩm Tân dám nghênh ngang chạy đến nhà anh, anh kiềm chế lửa giận, nói: "Nói cậu ta chờ mười phút."
Anh vốn chỉ định mặc quần áo bình thường, quản gia vừa đi, anh lập tức đổi một bộ quần áo chỉnh tề, còn đeo nơ cổ, cả thân người vừa có chút trịnh trọng vừa có chút thoải mái, nhìn vào như là đi dự tiệc. Sau đó anh chỉnh sửa lại kiểu tóc, xịt chút nước hoa.
Anh nhìn chính mình trong gương, trừ quầng thâm mắt không thể che giấu ra, quả thực không có sơ hở. Anh đột nhiên nhớ đến Ôn Tiểu Huy, đối với tiểu yêu tinh đó mà nói, nhất định có thể sửa soạn cho anh đẹp đến như chụp ảnh tạp chí, đồng thời còn khiến cho anh vui cười.
Anh hít sâu một hơi, vỗ vỗ mặt, thả lỏng cơ mặt, sau đó vẽ ra nụ cười tự tin, ưỡn ngực, lững thững đi xuống lầu.
Triệu Cẩm Tân đang ngồi tại sô pha phòng khách, hôm nay cũng thật khéo, ba mẹ anh đều không ở nhà, đỡ cho anh phải phí tâm giải thích.
Triệu Cẩm Tân vừa thấy Lê Sóc xuống liền đứng lên, trong mắt chợt lóe một tia kinh ngạc, hắn không nghĩ tới sẽ nhìn thấy một Lê Sóc tràn đầy gió xuân như vậy, ánh mắt hắn dõi theo từng bước chân Lê Sóc cho đến khi anh đứng trước mặt hắn.
Lê Sóc nhìn thẳng Triệu Cẩm Tân, kiếm chế phẫn nộ cùng xấu hổ trong lòng, mỉm cười: "Tôi đã nói tôi không có việc gì, chỉ là uống hơn nhiều, còn phiền cậu cố ý sang đây một chuyến."
Ngữ khí khách sáo lạ lẫm này thật giống như hai người căn bản không quen nhau, giống như thời gian hai người quen biết mê muội ngọt ngào triền miên bên nhau đều là hư cấu.
Triệu Cẩm Tân: "Anh muốn đi ra ngoài sao?"
"Ừ, có hẹn bạn, thật ngại quá." Lê Sóc nhìn nhìn đồng hồ, "Cẩm Tân, lần sau có tới tìm tôi thì báo trước một tiếng, nếu không vừa vặn có chuyện tôi phải ra ngoài thì không thể tiếp đãi cậu."
Triệu Cẩm Tân lộ ra nụ cười cứng đờ: "Chúng ta tìm một chỗ tán gẫu được không, sẽ không mất nhiều thời gian của anh."
Lê Sóc xin lỗi nói: "Cẩm Tân, thật sự xin lỗi, tôi sắp muộn rồi, người bạn của tôi mũi tương đối kén chọn, tôi vì tìm lọ nước hoa anh ta thích nên chậm trễ mất nửa ngày." Trùng hợp chú Quang đi vào, Lê Sóc hỏi, "Chú Quang, lái xe đến đây chưa?"
"Đang chờ ở cửa, cậu đi bây giờ sao? Nếu không tôi tắt máy trước, để giảm khí thải nha."
"Tôi đi ngay đây, chú đúng là gương mẫu trong việc bảo vệ môi trường nha." Nói xong anh chớp mắt với chú Quang, sau đó quay sang Triệu Cẩm Tân nói, "Thật ngại quá, có gì chúng ta nói qua điện thoại đi." Anh xoay người muốn đi.
Triệu Cẩm Tân kéo lại cánh tay anh.
Lê Sóc âm thầm dùng sức muốn tránh ra, nhưng bàn tay Triệu Cẩm Tân khí lực thật lớn, căn bản không lay chuyển được gì. Lê Sóc cắn chặt răng, liều mạng nói với bản thân phải bình tĩnh, bình tĩnh, anh đã thua mất mặt trên sàn đấu mà một tay Thiệu Quần dựng nên, so với chuyện mất mặt cả nửa đời trước của anh cộng lại đều không bằng, nhưng nơi này là nhà anh, là sân nhà của anh, anh sẽ không để mình xuống thế hạ phong! Anh chậm rãi xoay người, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cẩm Tân?"
Triệu Cẩm Tân híp mắt: "Tôi đưa anh đi, chúng ta sẽ nói chuyện ở trên xe, như vậy sẽ không chậm trễ cuộc hẹn của anh, đúng không?"
Lê Sóc trừng hắn.
Triệu Cẩm Tân ngọt ngào cười với chú Quang: " Chú Quang, để tôi đưa Lê đại ca đi, xe của tôi là loại hybird sử dụng điện – dầu hỗn hợp, càng ít khí thải hơn, tôi lại tiện đường."
"Cậu biết rõ tôi muốn đi chỗ nào sao?"
Triệu Cẩm Tân không biến sắc cười: "Chỗ nào cũng tiện đường."
Ở góc độ của chú Quang thì không nhìn được trạng thái giương cung bạt kiếm của hai người, chỉ nói: "Vậy cũng được a, cậu đưa cậu ấy đi đi. À, Lambert không thích bấm còi xe, cậu hãy cố gắng dùng đèn nháy thay còi nha."
Triệu Cẩm Tân hướng chú Quang bật ngón cái: "Giao cho tôi đi."
Lê Sóc nhân lúc Triệu Cẩm Tân hơi lỏng tay mà rút cánh tay mình về, anh phủi phủi tay áo, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Đi thôi, làm phiền Triệu công tử."
Vừa lên xe, Triệu Cẩm Tân liền dùng cánh tay chắn ngang trước ngực Lê Sóc, cố định anh trên ghế phó lái, cười như không cười nói: "Mặc đẹp như vậy là đi gặp ai đây?"
Lê Sóc bị cánh tay hắn đè trên người có chút khó thở, loại phương pháp áp chế này tuy không đau nhưng khiến người ta không thoải mái, hơn nữa lại không thể động đậy, chỉ cần nhích lên mấy tấc là ép tới động mạch chủ, anh cắn răng nói: "Buông tôi ra."
Triệu Cẩm Tân nhìn đôi môi có phần nhợt nhạt của anh hai giây, sau đó không chút do dự hôn lên.
Lê Sóc nhăn lại mi.
Triệu Cẩm Tân hút lấy cánh môi mềm mại, nhưng Lê Sóc không hề phản ứng, hắn lại dùng đầu lưỡi khiêu khích đủ kiểu, định đánh thức thứ gì đó, Lê Sóc rốt cuộc không nhịn được, dùng lực cắn một cái lên khóe miệng của hắn.
Triệu Cẩm Tân đau co rụt lại, buông anh ra.
Lê Sóc lạnh lùng nhìn hắn: "Ngại quá, đau không."
Triệu Cẩm Tân liếm liếm khóe miệng rỉ máu, ánh mắt sâu không lường được: "Lê thúc thúc thật ác nha."
"Muốn nói cái gì mau nói đi." Lê Sóc lại nhìn nhìn đồng hồ, "Tôi thật sự không có thời gian."
"Tôi muốn giải thích với anh." Triệu Cẩm Tân nghiêm túc nói, "Xin lỗi, tôi tiếp cận anh là có mục đích, lại che giấu quan hệ của mình với anh họ tôi".
Lê Sóc gật gật đầu: "Tôi chấp nhận lời xin lỗi, bây giờ tôi đi được chưa?"
"Nhưng tôi thật sự thích anh." Triệu Cẩm Tân giữ chặt cánh tay anh, trong mắt có chút đáng thương, "Lê thúc thúc, anh đừng giận tôi, chúng ta ở bên nhau không phải rất vui vẻ sao."
"Rất vui vẻ." Lê Sóc cười cười, "Thế nhưng tất cả những điều có liên quan đến Thiệu Quần đều khiến tôi căm thù đến tận xương tuỷ, đặc biệt cậu còn phối hợp với hắn dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy chơi tôi. Cho nên, cám ơn cậu trong khoảng thời gian này đã làm bạn với tôi, cậu trở về phục mệnh với anh họ cậu đi, chúng ta chấm dứt ở đây thôi."
Sắc mặt Triệu Cẩm Tân khẽ biến: "Chúng ta có thể quên chuyện của anh họ tôi không. Bỏ qua anh tôi qua một bên không nói, anh cùng Lý Trình Tú cũng không lâu dài được, anh ta không thích anh, lẽ nào anh không nhìn ra sao."
"Đây là chuyện giữa tôi và em ấy, không liên quan đến cậu." Lê Sóc chằm chằm trừng mắt nhìn Triệu Cẩm Tân, "Trong lúc tôi bị Thiệu Quần hại đến hao tổn danh dự, dây dưa với bên tòa án, thì cậu đang làm gì? Trong lòng một bên đắc ý, một bên giả mù sa mưa nói muốn giúp tôi. Vậy mà cậu còn dám nói không lừa gạt tôi?"
"Tôi không có lừa anh, chỉ cần anh buông tay Lý Trình Tú, ở bên cạnh tôi, là có thể về nước, tôi là đang giúp anh."
Lê Sóc quả thực bị sự vô sỉ của Triệu Cẩm Tân chấn kinh, anh kiềm chế không được gầm nhẹ nói: "Cho nên tôi, mẹ nó còn phải cám ơn cậu?!"
Triệu Cẩm Tân nắm lấy cánh tay Lê Sóc, dùng lực kéo, phóng tới bên miệng anh hôn một cái: "Chuyện tình cảm giữa anh tôi và Lý Trình Tú anh can thiệp làm gì, anh vốn chính là người ngoài cuộc. Hiện tại không phải rất tốt sao, tôi đối với anh không tốt sao, chúng ta ở bên nhau không tốt sao."
"Cậu cũng là người ngoài cuộc!" Lê Sóc dùng lực rút về tay, anh hít sâu một hơi, chỉnh chỉnh nơ để che giấu tâm trạng, cuối cùng phẫn nộ tuôn ra, một phen xả nơ xuống, anh lạnh lùng nói: "Triệu Cẩm Tân, cậu hãy nghe cho kỹ, tôi có thể nhường nhịn cậu rất nhiều, ví như tính tình của cậu, tật xấu lớn nhỏ, tính ích kỷ, không phân rõ phải trái, cái gì cũng đều có thể nhịn, chỉ cần là cậu thật lòng với tôi. Nhưng ngay từ ban đầu cậu đã chơi tôi, đã phạm vào kiêng kị của tôi." Anh nghiến răng nghiến lợi, "Trước đây, không ai dám đùa giỡn tôi như vậy, cậu là người đầu tiên, cũng chính là người cuối cùng."
Triệu Cẩm Tân môi run run, nhất thời lại nói không ra lời.
"Lái xe, hoặc là tôi xuống xe." Lê Sóc mắt nhìn phía trước, không hề nhìn đến Triệu Cẩm Tân. Triệu Cẩm Tân cứng người vài giây, mới khởi động xe.
Một đường không nói chuyện, Lê Sóc cảm giác đây là hai mươi phút dài nhất trong cuộc đời mình. Toàn bộ trong xe đều là hơi thở của Triệu Cẩm Tân, ngay cả mỗi một hô hấp của đối phương rơi vào tai Lê Sóc cũng khiến anh nổi trống trong lòng.
So với Triệu Cẩm Tân, Lê Sóc càng hi vọng trước đây khi bọn họ bắt đầu là trong sạch, như vậy anh có thể toàn tâm toàn ý thích người thanh niên này, vắt óc nghĩ cách đối với hắn thật tốt, vì giữa bọn họ là kích tình và phấn khởi, nhưng Triệu Cẩm Tân này lại cho anh một bạt tay, đau vô cùng đau.
Hóa ra từ thân mật khắng khít đến xa cách như hai người xa lạ lại đơn giản như vậy, mau lẹ như vậy. Trong quá khứ khi anh chấm dứt mỗi một đoạn tình cảm, dù cho có mâu thuẫn, cũng chưa từng ức chế như vậy. Dù sao cũng là người anh từng thích qua, làm bạn cùng anh, cùng anh trải qua vui sướng, anh nguyện ý dùng thiện ý và bao dung để đối đãi, duy chỉ có Triệu Cẩm Tân, đạp nát tôn nghiêm của anh dưới chân, khiến anh hận không thể thống khoái mà đánh một trận.
Anh không thể buông lòng.
Cứ như vậy đi, nhân lúc sự việc chưa phát triển đến mức khó coi, kịp thời quyết đoán, tiêu sái tái kiến.
Đến nơi hẹn, Lê Sóc vội vàng cấp bách kéo cửa xe.
Triệu Cẩm Tân đè lại bờ vai anh, đưa thân qua dán bên tai anh nói: "Bảo bối, đi chơi vui vẻ."
Lê Sóc bỏ tay hắn ra, xuống xe.
Hôm nay anh đi gặp bạn thời đại học, tên là Trình Thịnh, hai người quen biết đã nhiều năm, không chỉ cùng là người trong giới, còn làm cùng ngành, nên giao tình không tệ, nhưng vì anh ta thường ở trong nước nên đã hai năm rồi không gặp.
Lê Sóc vào phòng ăn, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đang ngồi ở vị trí cửa sổ, anh loại bỏ tâm tình, điều chỉnh tốt tâm trạng, đi qua: "Trình Thịnh."
Trình Thịnh ngẩng đầu lên "A, Lê Sóc." Anh đứng lên, hai người ôm một chút.
Lê Sóc vỗ vỗ bắp tay cứng rắn của anh: "Tập luyện không tệ nha."
Trình Thịnh đắc ý nói: "Cởi ra lại càng không tệ hơn, hôm khác cho cậu xem."
Trình Thịnh thuộc về ngũ quan không tính tinh xảo, nhưng đặc biệt có hương vị đàn ông, mắt một mí, mũi cao, màu da tương đối ngâm, cười rộ lên nhìn hư hỏng, mang chút dã tính, là điển hình châu Á được yêu thích nhất của đàn ông da trắng, mà Lê Sóc thích người Phương Đông, cho nên hai người không cùng khẩu vị, nhưng tình bạn hữu lại bền chắc.
Trình Thịnh đưa nước chanh cho Lê Sóc: "Trở về sao không liên hệ tôi."
"Vốn cho rằng chỉ ở nhiều nhất hai tuần, nên muốn chăm sóc ba mẹ, không muốn phiền phức đến mọi người, kết quả trong nước lại xảy ra chút chuyện, sứt đầu mẻ trán, lại càng không muốn hẹn gặp làm mọi người ngột ngạt."
Trình Thịnh nhìn nhìn anh: "Vậy sự việc hiện tại thế nào rồi? Có gì tôi có thể hỗ trợ không? Nhìn sắc mặt cậu cũng không tốt lắm, ngày hôm qua thức đêm sao?"
Lê Sóc nhéo nhéo hai má, cười nói: "Ngày hôm qua uống rượu. Không sao, hiện tại cơ bản đã giải quyết, đầu tháng sau tôi về nước."
"Vậy là tốt rồi, cuối tháng sau ông chủ cử tôi về nước một chuyến, đến lúc đó chúng ta hẹn nhau tụ tập ở Bắc Kinh."
"Quá tốt."
Hai người đang tán gẫu, Lê Sóc thấy ánh mắt Trình Thịnh nhìn về phía sau anh, anh quay đầu vừa thấy, sắc mặt khẽ biến.
Triệu Cẩm Tân đang đi tới bọn họ.
Lê Sóc đang nghĩ phải đối phó như thế nào, Triệu Cẩm Tân đã ấn bả vai Lê Sóc, ngồi xuống vị trí bên cạnh, mặt không đỏ tim không nhảy nói: "Nơi này chỗ đậu xe thật không dễ tìm."
Trình Thịnh kinh ngạc nhìn Lê Sóc: "Vị này là..."
Lê Sóc chỉ có thể cười gượng nói: "Quên nói, tôi đưa bạn đến, Triệu Cẩm Tân, Cẩm Tân, đây là bạn đại học của tôi, Trình Thịnh, kế toán viên cao cấp của An Vĩnh."
Triệu Cẩm Tân cười vươn tay: "Hân hạnh."
Trình Thịnh cũng lễ phép bắt tay. Hai người còn trao đổi danh thiếp.
Triệu Cẩm Tân lấy tay khuấy nước chanh của Lê Sóc, trách cứ nói: "Anh sao lại còn uống đá, ngày hôm qua không phải không khỏe sao." Hắn ngoắc gọi phục vụ đổi trà nóng.
Trình Thịnh cùng Lê Sóc đưa mắt nhìn nhau, trong mắt Lê Sóc là cực lực che giấu xấu hổ, Trình Thịnh thì cười như không cười nhìn y.
Triệu Cẩm Tân đem một phần menu đưa cho Trình Thịnh, một cuốn khác mở ra trước mặt Lê Sóc, thực ôn nhu nói: "Muốn ăn cái gì? Dạ dày anh không khỏe, chúng ta ăn thanh đạm một chút."
Lê Sóc ho nhẹ một tiếng: "Tôi đã đỡ nhiều rồi, cậu tùy tiện gọi đi." Hiện tại anh chỉ muốn đá Triệu Cẩm Tân văng ra cửa sổ, tiểu tử này đang muốn làm gì? Da mặt sao có thể dày như vậy!
Hai người chọn món ăn, Triệu Cẩm Tân đứng dậy đi toilet.
Đến khi Triệu Cẩm Tân đi khuất, Trình Thịnh mới nghiêng mình về phía trước, hạ giọng nói: "Sao cậu lại ở cùng Triệu Cẩm Tân vậy?"
Lê Sóc hơi giật mình: "Anh quen cậu ấy?"
"Là cậu không biết mà thôi, trong giới Gay người Hoa ai không biết cậu ta chứ."
Lê Sóc nhấp một ngụm trà, nuốt ngược cảm xúc khó chịu vào bụng, sau đó bình tĩnh mỉm cười nói: "À, sao cậu ta nổi danh như vậy, vì giàu có sao?"
"Đẹp mã, có tiền, nhưng quan trọng nhất là, tiểu tử này từ lúc hơn hai mươi đã thích người lớn tuổi hơn mình nhiều, quả là sở thích độc đáo nha." Trình Thịnh dựa lưng lên ghế, ngón tay gõ gõ mặt bàn, cười như không cười đánh giá Lê Sóc, "Giống cậu vậy đó, hơn ba mươi, anh tuấn tiêu sái, nhã nhặn nho nhã, trăm phần trăm phù hợp khẩu vị cậu ta."
Lê Sóc nở nụ cười: "Cái này tôi mới biết."
"Cậu còn cười? Cậu ta là loại người chơi xong liền bỏ, đào hoa vô cùng, cậu đừng quá u mê không rõ nha."
Lê Sóc dừng một chút, nhếch môi cười cười: "Anh đó, coi thường tôi quá đi, ở bên nhau bất quá chỉ muốn được vui vẻ thôi, có cái gì mà u mê cái gì mà không rõ."
Trình Thịnh thở dài nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, tâm tính cậu ngay thẳng, chơi một chút cũng không thiệt thòi, tiểu tử này nhìn gần thấy bộ dạng thật là hăng hái nha."
Lê Sóc nhìn Triệu Cẩm Tân cách đó không xa đang bước trở lại, tay anh ở dưới bàn ăn chậm rãi nắm thành quyền.
Đến cùng đối với Triệu Cẩm Tân anh hiểu hắn được bao nhiêu? Nam nhân này, ngoài việc là em họ của Thiệu Quần, còn khả năng có bao nhiêu gương mặt xa lạ nào nữa đây?
Trùng hợp buổi chiều có người bạn hẹn anh, tuy rằng vẫn còn mệt mỏi, nhưng anh vẫn quyết định ra ngoài uống vài ly, thay đổi tâm trạng.
Lê Sóc sửa soạn lại một chút, lúc chuẩn bị ra ngoài thì quản gia lên báo Triệu Cẩm Tân đến tìm anh. Anh thật không ngờ Triệu Cẩm Tân dám nghênh ngang chạy đến nhà anh, anh kiềm chế lửa giận, nói: "Nói cậu ta chờ mười phút."
Anh vốn chỉ định mặc quần áo bình thường, quản gia vừa đi, anh lập tức đổi một bộ quần áo chỉnh tề, còn đeo nơ cổ, cả thân người vừa có chút trịnh trọng vừa có chút thoải mái, nhìn vào như là đi dự tiệc. Sau đó anh chỉnh sửa lại kiểu tóc, xịt chút nước hoa.
Anh nhìn chính mình trong gương, trừ quầng thâm mắt không thể che giấu ra, quả thực không có sơ hở. Anh đột nhiên nhớ đến Ôn Tiểu Huy, đối với tiểu yêu tinh đó mà nói, nhất định có thể sửa soạn cho anh đẹp đến như chụp ảnh tạp chí, đồng thời còn khiến cho anh vui cười.
Anh hít sâu một hơi, vỗ vỗ mặt, thả lỏng cơ mặt, sau đó vẽ ra nụ cười tự tin, ưỡn ngực, lững thững đi xuống lầu.
Triệu Cẩm Tân đang ngồi tại sô pha phòng khách, hôm nay cũng thật khéo, ba mẹ anh đều không ở nhà, đỡ cho anh phải phí tâm giải thích.
Triệu Cẩm Tân vừa thấy Lê Sóc xuống liền đứng lên, trong mắt chợt lóe một tia kinh ngạc, hắn không nghĩ tới sẽ nhìn thấy một Lê Sóc tràn đầy gió xuân như vậy, ánh mắt hắn dõi theo từng bước chân Lê Sóc cho đến khi anh đứng trước mặt hắn.
Lê Sóc nhìn thẳng Triệu Cẩm Tân, kiếm chế phẫn nộ cùng xấu hổ trong lòng, mỉm cười: "Tôi đã nói tôi không có việc gì, chỉ là uống hơn nhiều, còn phiền cậu cố ý sang đây một chuyến."
Ngữ khí khách sáo lạ lẫm này thật giống như hai người căn bản không quen nhau, giống như thời gian hai người quen biết mê muội ngọt ngào triền miên bên nhau đều là hư cấu.
Triệu Cẩm Tân: "Anh muốn đi ra ngoài sao?"
"Ừ, có hẹn bạn, thật ngại quá." Lê Sóc nhìn nhìn đồng hồ, "Cẩm Tân, lần sau có tới tìm tôi thì báo trước một tiếng, nếu không vừa vặn có chuyện tôi phải ra ngoài thì không thể tiếp đãi cậu."
Triệu Cẩm Tân lộ ra nụ cười cứng đờ: "Chúng ta tìm một chỗ tán gẫu được không, sẽ không mất nhiều thời gian của anh."
Lê Sóc xin lỗi nói: "Cẩm Tân, thật sự xin lỗi, tôi sắp muộn rồi, người bạn của tôi mũi tương đối kén chọn, tôi vì tìm lọ nước hoa anh ta thích nên chậm trễ mất nửa ngày." Trùng hợp chú Quang đi vào, Lê Sóc hỏi, "Chú Quang, lái xe đến đây chưa?"
"Đang chờ ở cửa, cậu đi bây giờ sao? Nếu không tôi tắt máy trước, để giảm khí thải nha."
"Tôi đi ngay đây, chú đúng là gương mẫu trong việc bảo vệ môi trường nha." Nói xong anh chớp mắt với chú Quang, sau đó quay sang Triệu Cẩm Tân nói, "Thật ngại quá, có gì chúng ta nói qua điện thoại đi." Anh xoay người muốn đi.
Triệu Cẩm Tân kéo lại cánh tay anh.
Lê Sóc âm thầm dùng sức muốn tránh ra, nhưng bàn tay Triệu Cẩm Tân khí lực thật lớn, căn bản không lay chuyển được gì. Lê Sóc cắn chặt răng, liều mạng nói với bản thân phải bình tĩnh, bình tĩnh, anh đã thua mất mặt trên sàn đấu mà một tay Thiệu Quần dựng nên, so với chuyện mất mặt cả nửa đời trước của anh cộng lại đều không bằng, nhưng nơi này là nhà anh, là sân nhà của anh, anh sẽ không để mình xuống thế hạ phong! Anh chậm rãi xoay người, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cẩm Tân?"
Triệu Cẩm Tân híp mắt: "Tôi đưa anh đi, chúng ta sẽ nói chuyện ở trên xe, như vậy sẽ không chậm trễ cuộc hẹn của anh, đúng không?"
Lê Sóc trừng hắn.
Triệu Cẩm Tân ngọt ngào cười với chú Quang: " Chú Quang, để tôi đưa Lê đại ca đi, xe của tôi là loại hybird sử dụng điện – dầu hỗn hợp, càng ít khí thải hơn, tôi lại tiện đường."
"Cậu biết rõ tôi muốn đi chỗ nào sao?"
Triệu Cẩm Tân không biến sắc cười: "Chỗ nào cũng tiện đường."
Ở góc độ của chú Quang thì không nhìn được trạng thái giương cung bạt kiếm của hai người, chỉ nói: "Vậy cũng được a, cậu đưa cậu ấy đi đi. À, Lambert không thích bấm còi xe, cậu hãy cố gắng dùng đèn nháy thay còi nha."
Triệu Cẩm Tân hướng chú Quang bật ngón cái: "Giao cho tôi đi."
Lê Sóc nhân lúc Triệu Cẩm Tân hơi lỏng tay mà rút cánh tay mình về, anh phủi phủi tay áo, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Đi thôi, làm phiền Triệu công tử."
Vừa lên xe, Triệu Cẩm Tân liền dùng cánh tay chắn ngang trước ngực Lê Sóc, cố định anh trên ghế phó lái, cười như không cười nói: "Mặc đẹp như vậy là đi gặp ai đây?"
Lê Sóc bị cánh tay hắn đè trên người có chút khó thở, loại phương pháp áp chế này tuy không đau nhưng khiến người ta không thoải mái, hơn nữa lại không thể động đậy, chỉ cần nhích lên mấy tấc là ép tới động mạch chủ, anh cắn răng nói: "Buông tôi ra."
Triệu Cẩm Tân nhìn đôi môi có phần nhợt nhạt của anh hai giây, sau đó không chút do dự hôn lên.
Lê Sóc nhăn lại mi.
Triệu Cẩm Tân hút lấy cánh môi mềm mại, nhưng Lê Sóc không hề phản ứng, hắn lại dùng đầu lưỡi khiêu khích đủ kiểu, định đánh thức thứ gì đó, Lê Sóc rốt cuộc không nhịn được, dùng lực cắn một cái lên khóe miệng của hắn.
Triệu Cẩm Tân đau co rụt lại, buông anh ra.
Lê Sóc lạnh lùng nhìn hắn: "Ngại quá, đau không."
Triệu Cẩm Tân liếm liếm khóe miệng rỉ máu, ánh mắt sâu không lường được: "Lê thúc thúc thật ác nha."
"Muốn nói cái gì mau nói đi." Lê Sóc lại nhìn nhìn đồng hồ, "Tôi thật sự không có thời gian."
"Tôi muốn giải thích với anh." Triệu Cẩm Tân nghiêm túc nói, "Xin lỗi, tôi tiếp cận anh là có mục đích, lại che giấu quan hệ của mình với anh họ tôi".
Lê Sóc gật gật đầu: "Tôi chấp nhận lời xin lỗi, bây giờ tôi đi được chưa?"
"Nhưng tôi thật sự thích anh." Triệu Cẩm Tân giữ chặt cánh tay anh, trong mắt có chút đáng thương, "Lê thúc thúc, anh đừng giận tôi, chúng ta ở bên nhau không phải rất vui vẻ sao."
"Rất vui vẻ." Lê Sóc cười cười, "Thế nhưng tất cả những điều có liên quan đến Thiệu Quần đều khiến tôi căm thù đến tận xương tuỷ, đặc biệt cậu còn phối hợp với hắn dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy chơi tôi. Cho nên, cám ơn cậu trong khoảng thời gian này đã làm bạn với tôi, cậu trở về phục mệnh với anh họ cậu đi, chúng ta chấm dứt ở đây thôi."
Sắc mặt Triệu Cẩm Tân khẽ biến: "Chúng ta có thể quên chuyện của anh họ tôi không. Bỏ qua anh tôi qua một bên không nói, anh cùng Lý Trình Tú cũng không lâu dài được, anh ta không thích anh, lẽ nào anh không nhìn ra sao."
"Đây là chuyện giữa tôi và em ấy, không liên quan đến cậu." Lê Sóc chằm chằm trừng mắt nhìn Triệu Cẩm Tân, "Trong lúc tôi bị Thiệu Quần hại đến hao tổn danh dự, dây dưa với bên tòa án, thì cậu đang làm gì? Trong lòng một bên đắc ý, một bên giả mù sa mưa nói muốn giúp tôi. Vậy mà cậu còn dám nói không lừa gạt tôi?"
"Tôi không có lừa anh, chỉ cần anh buông tay Lý Trình Tú, ở bên cạnh tôi, là có thể về nước, tôi là đang giúp anh."
Lê Sóc quả thực bị sự vô sỉ của Triệu Cẩm Tân chấn kinh, anh kiềm chế không được gầm nhẹ nói: "Cho nên tôi, mẹ nó còn phải cám ơn cậu?!"
Triệu Cẩm Tân nắm lấy cánh tay Lê Sóc, dùng lực kéo, phóng tới bên miệng anh hôn một cái: "Chuyện tình cảm giữa anh tôi và Lý Trình Tú anh can thiệp làm gì, anh vốn chính là người ngoài cuộc. Hiện tại không phải rất tốt sao, tôi đối với anh không tốt sao, chúng ta ở bên nhau không tốt sao."
"Cậu cũng là người ngoài cuộc!" Lê Sóc dùng lực rút về tay, anh hít sâu một hơi, chỉnh chỉnh nơ để che giấu tâm trạng, cuối cùng phẫn nộ tuôn ra, một phen xả nơ xuống, anh lạnh lùng nói: "Triệu Cẩm Tân, cậu hãy nghe cho kỹ, tôi có thể nhường nhịn cậu rất nhiều, ví như tính tình của cậu, tật xấu lớn nhỏ, tính ích kỷ, không phân rõ phải trái, cái gì cũng đều có thể nhịn, chỉ cần là cậu thật lòng với tôi. Nhưng ngay từ ban đầu cậu đã chơi tôi, đã phạm vào kiêng kị của tôi." Anh nghiến răng nghiến lợi, "Trước đây, không ai dám đùa giỡn tôi như vậy, cậu là người đầu tiên, cũng chính là người cuối cùng."
Triệu Cẩm Tân môi run run, nhất thời lại nói không ra lời.
"Lái xe, hoặc là tôi xuống xe." Lê Sóc mắt nhìn phía trước, không hề nhìn đến Triệu Cẩm Tân. Triệu Cẩm Tân cứng người vài giây, mới khởi động xe.
Một đường không nói chuyện, Lê Sóc cảm giác đây là hai mươi phút dài nhất trong cuộc đời mình. Toàn bộ trong xe đều là hơi thở của Triệu Cẩm Tân, ngay cả mỗi một hô hấp của đối phương rơi vào tai Lê Sóc cũng khiến anh nổi trống trong lòng.
So với Triệu Cẩm Tân, Lê Sóc càng hi vọng trước đây khi bọn họ bắt đầu là trong sạch, như vậy anh có thể toàn tâm toàn ý thích người thanh niên này, vắt óc nghĩ cách đối với hắn thật tốt, vì giữa bọn họ là kích tình và phấn khởi, nhưng Triệu Cẩm Tân này lại cho anh một bạt tay, đau vô cùng đau.
Hóa ra từ thân mật khắng khít đến xa cách như hai người xa lạ lại đơn giản như vậy, mau lẹ như vậy. Trong quá khứ khi anh chấm dứt mỗi một đoạn tình cảm, dù cho có mâu thuẫn, cũng chưa từng ức chế như vậy. Dù sao cũng là người anh từng thích qua, làm bạn cùng anh, cùng anh trải qua vui sướng, anh nguyện ý dùng thiện ý và bao dung để đối đãi, duy chỉ có Triệu Cẩm Tân, đạp nát tôn nghiêm của anh dưới chân, khiến anh hận không thể thống khoái mà đánh một trận.
Anh không thể buông lòng.
Cứ như vậy đi, nhân lúc sự việc chưa phát triển đến mức khó coi, kịp thời quyết đoán, tiêu sái tái kiến.
Đến nơi hẹn, Lê Sóc vội vàng cấp bách kéo cửa xe.
Triệu Cẩm Tân đè lại bờ vai anh, đưa thân qua dán bên tai anh nói: "Bảo bối, đi chơi vui vẻ."
Lê Sóc bỏ tay hắn ra, xuống xe.
Hôm nay anh đi gặp bạn thời đại học, tên là Trình Thịnh, hai người quen biết đã nhiều năm, không chỉ cùng là người trong giới, còn làm cùng ngành, nên giao tình không tệ, nhưng vì anh ta thường ở trong nước nên đã hai năm rồi không gặp.
Lê Sóc vào phòng ăn, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đang ngồi ở vị trí cửa sổ, anh loại bỏ tâm tình, điều chỉnh tốt tâm trạng, đi qua: "Trình Thịnh."
Trình Thịnh ngẩng đầu lên "A, Lê Sóc." Anh đứng lên, hai người ôm một chút.
Lê Sóc vỗ vỗ bắp tay cứng rắn của anh: "Tập luyện không tệ nha."
Trình Thịnh đắc ý nói: "Cởi ra lại càng không tệ hơn, hôm khác cho cậu xem."
Trình Thịnh thuộc về ngũ quan không tính tinh xảo, nhưng đặc biệt có hương vị đàn ông, mắt một mí, mũi cao, màu da tương đối ngâm, cười rộ lên nhìn hư hỏng, mang chút dã tính, là điển hình châu Á được yêu thích nhất của đàn ông da trắng, mà Lê Sóc thích người Phương Đông, cho nên hai người không cùng khẩu vị, nhưng tình bạn hữu lại bền chắc.
Trình Thịnh đưa nước chanh cho Lê Sóc: "Trở về sao không liên hệ tôi."
"Vốn cho rằng chỉ ở nhiều nhất hai tuần, nên muốn chăm sóc ba mẹ, không muốn phiền phức đến mọi người, kết quả trong nước lại xảy ra chút chuyện, sứt đầu mẻ trán, lại càng không muốn hẹn gặp làm mọi người ngột ngạt."
Trình Thịnh nhìn nhìn anh: "Vậy sự việc hiện tại thế nào rồi? Có gì tôi có thể hỗ trợ không? Nhìn sắc mặt cậu cũng không tốt lắm, ngày hôm qua thức đêm sao?"
Lê Sóc nhéo nhéo hai má, cười nói: "Ngày hôm qua uống rượu. Không sao, hiện tại cơ bản đã giải quyết, đầu tháng sau tôi về nước."
"Vậy là tốt rồi, cuối tháng sau ông chủ cử tôi về nước một chuyến, đến lúc đó chúng ta hẹn nhau tụ tập ở Bắc Kinh."
"Quá tốt."
Hai người đang tán gẫu, Lê Sóc thấy ánh mắt Trình Thịnh nhìn về phía sau anh, anh quay đầu vừa thấy, sắc mặt khẽ biến.
Triệu Cẩm Tân đang đi tới bọn họ.
Lê Sóc đang nghĩ phải đối phó như thế nào, Triệu Cẩm Tân đã ấn bả vai Lê Sóc, ngồi xuống vị trí bên cạnh, mặt không đỏ tim không nhảy nói: "Nơi này chỗ đậu xe thật không dễ tìm."
Trình Thịnh kinh ngạc nhìn Lê Sóc: "Vị này là..."
Lê Sóc chỉ có thể cười gượng nói: "Quên nói, tôi đưa bạn đến, Triệu Cẩm Tân, Cẩm Tân, đây là bạn đại học của tôi, Trình Thịnh, kế toán viên cao cấp của An Vĩnh."
Triệu Cẩm Tân cười vươn tay: "Hân hạnh."
Trình Thịnh cũng lễ phép bắt tay. Hai người còn trao đổi danh thiếp.
Triệu Cẩm Tân lấy tay khuấy nước chanh của Lê Sóc, trách cứ nói: "Anh sao lại còn uống đá, ngày hôm qua không phải không khỏe sao." Hắn ngoắc gọi phục vụ đổi trà nóng.
Trình Thịnh cùng Lê Sóc đưa mắt nhìn nhau, trong mắt Lê Sóc là cực lực che giấu xấu hổ, Trình Thịnh thì cười như không cười nhìn y.
Triệu Cẩm Tân đem một phần menu đưa cho Trình Thịnh, một cuốn khác mở ra trước mặt Lê Sóc, thực ôn nhu nói: "Muốn ăn cái gì? Dạ dày anh không khỏe, chúng ta ăn thanh đạm một chút."
Lê Sóc ho nhẹ một tiếng: "Tôi đã đỡ nhiều rồi, cậu tùy tiện gọi đi." Hiện tại anh chỉ muốn đá Triệu Cẩm Tân văng ra cửa sổ, tiểu tử này đang muốn làm gì? Da mặt sao có thể dày như vậy!
Hai người chọn món ăn, Triệu Cẩm Tân đứng dậy đi toilet.
Đến khi Triệu Cẩm Tân đi khuất, Trình Thịnh mới nghiêng mình về phía trước, hạ giọng nói: "Sao cậu lại ở cùng Triệu Cẩm Tân vậy?"
Lê Sóc hơi giật mình: "Anh quen cậu ấy?"
"Là cậu không biết mà thôi, trong giới Gay người Hoa ai không biết cậu ta chứ."
Lê Sóc nhấp một ngụm trà, nuốt ngược cảm xúc khó chịu vào bụng, sau đó bình tĩnh mỉm cười nói: "À, sao cậu ta nổi danh như vậy, vì giàu có sao?"
"Đẹp mã, có tiền, nhưng quan trọng nhất là, tiểu tử này từ lúc hơn hai mươi đã thích người lớn tuổi hơn mình nhiều, quả là sở thích độc đáo nha." Trình Thịnh dựa lưng lên ghế, ngón tay gõ gõ mặt bàn, cười như không cười đánh giá Lê Sóc, "Giống cậu vậy đó, hơn ba mươi, anh tuấn tiêu sái, nhã nhặn nho nhã, trăm phần trăm phù hợp khẩu vị cậu ta."
Lê Sóc nở nụ cười: "Cái này tôi mới biết."
"Cậu còn cười? Cậu ta là loại người chơi xong liền bỏ, đào hoa vô cùng, cậu đừng quá u mê không rõ nha."
Lê Sóc dừng một chút, nhếch môi cười cười: "Anh đó, coi thường tôi quá đi, ở bên nhau bất quá chỉ muốn được vui vẻ thôi, có cái gì mà u mê cái gì mà không rõ."
Trình Thịnh thở dài nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, tâm tính cậu ngay thẳng, chơi một chút cũng không thiệt thòi, tiểu tử này nhìn gần thấy bộ dạng thật là hăng hái nha."
Lê Sóc nhìn Triệu Cẩm Tân cách đó không xa đang bước trở lại, tay anh ở dưới bàn ăn chậm rãi nắm thành quyền.
Đến cùng đối với Triệu Cẩm Tân anh hiểu hắn được bao nhiêu? Nam nhân này, ngoài việc là em họ của Thiệu Quần, còn khả năng có bao nhiêu gương mặt xa lạ nào nữa đây?
Danh sách chương