"À, cũng không có gì, là chú Triệu muốn gặp con."
"Gặp con? Tại sao?" Lê Sóc hơi có chút bất ngờ.
Anh cùng Chủ tịch tập đoàn Ân Nam - Triệu Vinh Thiên chỉ gặp qua có hai lần, một lần là tiệc thôi nôi con trai duy nhất của Triệu Vinh Thiên, khi đó anh còn rất nhỏ, ba anh cùng Triệu Vinh Thiên chỉ là quan hệ xã giao, lần còn lại là lúc anh đang làm luận văn, cần phỏng vấn vài lãnh đạo các công ty người Hoa tại New York, anh lúc đó trực tiếp hẹn gặp ông mà không thông qua ba, cho nên rất vất vả mới hẹn được, cũng chỉ nói chuyện được mười phút, Triệu Vinh Thiên vừa không biết anh là ai, đoán chừng bây giờ cũng đã quên mất chuyện đó.
"Trước đây công việc làm ăn của chú Triệu con chỉ tập trung chủ yếu tại khu vực sông Dương Tử, hiện tại muốn mở rộng thị trường lên phía Bắc, cần thành lập một công ty ở Bắc Kinh, tìm một công ty kế toán để hợp tác lâu dài, con thì vừa khéo ở Bắc Kinh nha."
"Vâng." Lê Sóc cười nói, "Là chuyện tốt a, có thể bàn bạc." Nhưng mà chuyện này cũng không cần kêu anh về Mỹ bàn chứ, chắc là ba mẹ anh nhớ anh. Anh tuy rằng luôn muốn bầu bạn cùng ba mẹ, nhưng hiện tại anh thật sự không yên lòng về Lý Trình Tú, anh định sau khi gặp Triệu Vinh Thiên sẽ lập tức trở về nước, đến khi Lễ Giáng sinh sẽ đưa Lý Trình Tú cùng nhau về Mỹ.
"Con gặp qua chú Triệu chưa?"
"Gặp qua rồi, trước đây có gặp, nhưng khi ba cùng chú Triệu hơp tác, con đã rời khỏi Mỹ."
"Ừ, ông ấy là người cực kỳ nhìn xa, có trí tuệ, con nên cùng ông ấy trò chuyện nhiều, con cũng cần cám ơn dì Triệu, là dì ấy đưa ra ý tưởng tìm con hợp tác, khó có được dì ấy lại nhớ rõ con."
"Vâng."
"Ông ấy có con trai con nhớ không?"
"Có ấn tượng, ông ấy lớn tuổi mới có con, thực sự là quý giá."
Lê Sóc vẫn còn ấn tượng với buổi tiệc thôi nôi anh tham gia khi mình mười hai tuổi ấy, Triệu Vinh Thiên là Hội trưởng Thương hội người Hoa, là nhân vật nổi tiếng ở Manhattan, buổi tiệc hôm đó tổ chức giống như một buổi lễ xã giao thượng lưu thật lớn, thật long trọng. Anh trước đây hơi khác người, hở chút là muốn tán gẫu với người lớn tuổi, nên hoàn toàn không thưởng thức buổi tiệc trung tây kết hợp, gióng trống khua chiêng đó. Anh nhớ lúc ấy cũng có vài đứa trẻ muốn được bế em chơi, có đứa còn mở miệng hỏi, như bảo mẫu của Triệu gia còn giả vờ nghe không hiểu tiếng Trung, tròng trắng tròn đen trợn ngược lên xuống, chung quy cũng bởi bà đang bế trong tay là quý công tử vạn kim khó cầu của Triệu gia mà. Anh ngồi một bên nhìn thấy rõ ràng, cậu bé ấy đôi má phiếm hồng tinh tế như ngọc, nhìn thấy ai cũng ngạc nhiên mà tươi cười, nhưng ai cũng không tiến gần một bước.
"Chú Triệu phái cậu ấy đến Bắc Kinh lập chi nhánh công ty, lần này đến con cũng sẽ gặp cậu ấy, về sau các con vừa là thế giao*, vừa là đối tác hợp tác."
(*世交: thế giao, hai gia đình nhiều đời quen biết với nhau.)
Lê Sóc yên lặng mỉm cười: "Được ạ." Vợ chồng Triệu Vinh Thiên xưa nay có tiếng là cưng chiều con, anh thực có chút nghi ngờ năng lực của người này, hi vọng không phải là nhân vật khó trị gì, bằng không anh kẹt giữa Triệu Vinh Thiên và ba mình, thực sự sẽ phiền toái.
"Vừa mới về đến nhà đã nói chuyện công việc nha, con trai còn chưa ăn cơm đâu." Lê phu nhân kéo tay anh, "Sắp có cơm ăn rồi, mẹ đưa con đi xem cải thìa mẹ trồng trước, nhìn rất tươi ngon nha."
Lê Sóc cười cười đi theo.
Cơm nước xong, Lê Sóc đã cảm thấy rất mệt mỏi, anh tắm rửa xong liền gục trên giường mà ngủ.
Khi anh tỉnh lại, trời đã tối, anh nhìn nhìn đồng hồ, giờ này tuy rằng Lý Trình Tú đang thức, nhưng ba mẹ anh lại chuẩn bị ngủ.
Lê Sóc chụp một tấm ảnh mặt mình không cạo râu gửi cho Lý Trình Tú, trong ảnh, tinh thần anh có vẻ uể oải, lệch múi giờ thật sự rất phiền toái.
Lý Trình Tú rất nhanh đã hồi âm tin nhắn: "Trông anh chắc đã mệt chết rồi, nghỉ ngơi một lát đi."
Lê Sóc gọi điện thoại sang.
Điện thoại vang thật lâu mới bắt máy, một giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ vang lên: "Điện thoại quốc tế đường dài.... chắc là mắc lắm, hay là chúng ta cứ gửi tin nhắn thôi."
Lê Sóc phì cười: "Không sao, anh muốn nghe giọng em."
Lý Trình Tú khẽ cười một tiếng: "Chỗ anh bây giờ mấy giờ rồi?"
"Mười giờ tối rồi, vốn định để em gọi video với mẹ anh, nhưng mẹ anh đã ngủ rồi."
"Gọi video..." Lý Trình Tú sợ hãi nói, "Không, không tốt lắm đâu."
"Có sao đâu, không phải anh đã nói với em rồi sao, ba mẹ anh đều biết tính hướng của anh, hơn nữa họ rất tôn trọng anh."
"Thế nhưng..." Giọng nói bên đầu kia điện thoại rất là do dự.
"Nếu em cảm thấy không được tự nhiên, thì không gọi video nữa, chỉ nói vài câu thôi, thế nào? Ba mẹ anh rất tò mò về em."
"Ừm, được."
"Anh giải quyết xong công việc sẽ nhanh chóng về với em, nếu em thấy buồn cứ đi tìm Tiểu Huy chơi đi, đừng nhốt mình trong nhà, được không?"
"Được."
"Trình Tú." Lê Sóc ôn nhu nói, "Em sẽ thích ba mẹ anh, ba mẹ anh cũng sẽ thích em, ở bên cạnh anh em sẽ không có bất cứ gánh nặng nào."
Bên đầu kia điện thoại truyền đến một tiếng hít khí rất nhỏ, Lý Trình Tú nhỏ giọng nói: "Lê đại ca, em biết rồi."
Sáng sớm hôm sau, Lê Sóc cùng ba đi đánh tennis. Đây là môn thể thao hai cha con anh đã chơi từ khi anh còn bé đến giờ, khi anh lên đại học, còn tham gia giải tennis các trường cao đẳng đại học toàn nước Mỹ, lọt vào đến tứ kết.
Chơi thể thao hết một buổi sáng, anh lại đưa ba mẹ đến nhà hàng Pháp mà họ thường ăn để dùng bữa, buổi chiều thì cùng mẹ đi dạo phố.
Thân là con một, anh lại quanh năm ở bờ bên kia đại dương, trong lòng luôn có cảm giác có lỗi với ba mẹ, do đó mỗi lần về nhà anh đều cố gằng dùng phần lớn thời gian để bầu bạn cùng họ.
Lúc hoàng hôn, anh về nhà, thay bộ quần áo, chú Quang đưa cả nhà ba người họ đến nhà Triệu Vinh Thiên dùng cơm.
Gần đây Lê tiên sinh bị chú Quang lôi kéo yêu thích Côn khúc*, hai người ở trong xe người đối ta đáp mà hát lên, chọc cho mẹ con Lê Sóc cười ngặt ngẽo.
(* 昆曲: Côn khúc, tuồng Côn Sơn - hí khúc lưu hành ở miền Nam Giang Tô, Bắc Kinh, Hà Bắc, dùng giọng Côn Sơn để hát.)
Triệu Vinh Thiên ở tại khu trung tâm thuộc phía Đông, tiếp giáp với công viên trung tâm, trong biệt thự còn xây một hồ nhân tạo, đây là dãy nhà kiến trúc Trung Quốc duy nhất ở khu này, đã từng được giới thiệu trên kênh truyền hình trong nước, nhưng Lê Sóc là lần đầu tiên đến đây.
Chú Quang theo hướng dẫn mà dừng xe ở trước cửa lớn.
Lê Sóc nói: "Chú Quang, lúc chú nghe hí khúc đừng ngủ gục, nhớ mở cửa kính xe còn chừa chút khe hở."
Chú Quang khoát tay: "Sẽ không đâu."
"Chờ chúng ta nha, ngoan." Lê Sóc cười vỗ vỗ bả vai chú.
Lê phu nhân bước xuống xe, Lê Sóc khom lưng chỉnh chỉnh váy cho mẹ.
Vừa mới cúi đầu, anh liền nghe thấy một giọng nam trầm thấp đang gọi tên ba anh.
Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Triệu Vinh Thiên đưa phu nhân đi ra ngoài đón bọn họ, phía sau còn có một thanh niên cao gầy.
Trong nháy mắt khi Lê Sóc nhìn rõ khuôn mặt người nọ, đầu óc anh nhất thời nổ tung.
Triệu... Triệu Cẩm Tân?!
Triệu Cẩm Tân thâm ý mà nhìn anh một cái, sau đó lộ ra nụ cười nhu thuận khôn khéo: "Chào bác trai, chào bác gái, đã lâu không gặp hai bác, bác gái sao càng ngày càng trẻ đẹp ra nha."
Lê phu nhân cười đến cong cả hai mắt: "Cẩm Tân lớn rồi miệng vẫn ngọt như vậy."
Ánh mắt Triệu Cẩm Tân dừng trên người Lê Sóc, hắn làm một bộ mặt kinh hỉ: "Vị này là Lê đại ca sao? Đẹp trai quá."
"Chào cậu." Lê Sóc gật gật đầu với Triệu Cẩm Tân, hai người ra vẻ như chưa từng quen biết, anh cười đến hào phóng lại khéo léo: "Chào chú Triệu, chào dì."
"Ai nha, thật sự là tuấn tú lịch sự." Triệu Vinh Thiên thượng hạ đánh giá Lê Sóc một phen, cười nói, "Lần trước gặp con vẫn còn là cậu bé thôi."
Lê tiên sinh cảm khái nói: "Cũng phải a, lần trước ông gặp nó, Cẩm Tân mới chỉ biết bò, chớp mắt con cái đều đã trưởng thành, chúng ta đều già hết rồi."
Triệu phu nhân cười nói: "Trước đây nếu không phải Cẩm Tân không ở Mỹ thì là Lê Sóc không ở, đây vẫn là lần đầu tiên hai nhà chúng ta sáu người gặp mặt, mau vào nhà đi, chúng ta từ từ trò chuyện."
Bốn vị trưởng bối đi phía trước, Triệu Cẩm Tân cùng Lê Sóc theo ở phía sau.
Triệu Cẩm Tân nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lê Sóc, nói nhỏ: "Tôi đã nói mà, chúng ta sẽ gặp lại nhau." Giọng điệu hắn mang ý cười, còn pha thêm vài phần đắc ý.
Lê Sóc không chớp mắt mà theo phía sau ba anh, giả vờ không nghe thấy, bước nhanh đi vào trong phòng.
Đối mặt với sự trùng hợp làm người ta dở khóc dở cười này, Lê Sóc đã từ kinh ngạc chuyển thành bình tĩnh. Nhưng vừa nghĩ đến mối quan hệ của hai nhà, anh liền lo lắng việc dây dưa không rõ với người này. Anh không thích công tư lẫn lộn, muốn tránh phiền phức hơn là kiếm được nhiều tiền, cho nên sự hợp tác lần này anh cũng muốn suy xét lại.
Trên bàn ăn, hai trưởng bối trò chuyện về chứng khoán, hai vị phu nhân lại khách khách khí khí mà kể về con trai mình,Triệu Cẩm Tân ngồi đối diện với Lê Sóc, Lê Sóc vẫn luôn mỉm cười nhìn mẹ anh, tránh tiếp xúc ánh mắt không cần thiết với Triệu Cẩm Tân.
Triệu Cẩm Tân nâng lên ly rượu: "Anh, đây, chúng ta uống một ly."
Lê Sóc ưu nhã nâng ly, khẽ chạm mép ly cùng hắn.
Triệu phu nhân che miệng cười nói: "Hai đứa con chênh lệch tuổi có hơi lớn, nếu không nhất định trở thành thanh mai trúc mã mà cùng nhau trưởng thành."
"Thật đáng tiếc, nếu quen biết anh sớm một chút thì tốt rồi." Triệu Cẩm Tân nói đến vô cùng thành khẩn.
Lê Sóc cười nói: "Cũng phải."
"Bình thường anh có sở thích gì? Thích chơi cái gì?"
"Tennis, trượt tuyết, đi lặn, còn cậu?"
"Vừa khéo em đều thích hết, lần sau chúng ta cùng đi đi."
Lê Sóc mỉm cười: "Được."
"Tiểu Sóc, sau này Cẩm Tân về trong nước, con phải chiếu cố em trai thật nhiều." Lê phu nhân căn dặn nói.
"Nhất định rồi." Lê Sóc cười tủm tỉm đáp lời, xong liền chuyển hướng về phía Triệu Vinh Thiên, "Chú Triệu, con nghe ba nói, chú định khai thác thị trường phía Bắc."
"Đúng vậy, cũng thật khéo con đang ở Bắc Kinh, chúng ta người trong nhà cùng hợp tác, đáng tin cậy hơn." Triệu Vinh Thiên khoát tay, "Nhưng hôm nay chúng ta chỉ ăn cơm, nói chuyện phiếm, chính sự ngày mai đến công ty lại bàn."
Lê Sóc mỉm cười gật đầu.
Triệu Cẩm Tân nói: "Anh, ăn thêm chút thịt bò nha?"
"À, không cần, tôi ăn no rồi, cám ơn."
"Nếu anh ăn no rồi, tôi đưa anh đi ra hồ dạo một chút nha? Tiêu cơm."
Lê Sóc vừa định từ chối, ba anh liền mở miệng: "Đi đi, các con tuổi trẻ từ từ trò chuyện."
Lê Sóc chầm chập lau qua khóe miệng, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Triệu Cẩm Tân, Triệu Cẩm Tân cười đến cực kỳ vô tội.
Lê Sóc đứng lên, cười nhạt làm tư thế "mời". Anh cũng muốn coi một chút xem Triệu Cẩm Tân có thể làm ra trò trêu người gì nữa.
Triệu gia xây hồ nhân tạo bên cạnh công viên trung tâm, thiết kế cực kỳ khéo léo, không những vừa ngắm được cảnh đẹp của công viên bên cạnh, hơn nữa khi đêm xuống sương mù mờ ảo che đi kiến trúc xung quanh, dễ khiến người khác nhìn qua tựa như toàn bộ công viên kia là hậu hoa viên của Triệu gia.
Lê Sóc ngước mắt nhìn bóng đêm buông xuống bên hồ, gió nhẹ thoảng qua, thời tiết mát mẻ khiến người tinh thần thoải mái.
"Cảnh sắc nơi này thật không tệ." Hai tay Triệu Cẩm Tân gối lên sau đầu, khoan khoái nói.
"Rất đẹp." Lê Sóc tự đáy lòng nói.
Triệu Cẩm Tân cười khẽ: "Tôi cũng đã quên mình mấy tuổi thì chuyển đến đây, trước đây mỗi lần đi ra hồ này đều có người đi cùng, dường như sợ tôi ngã vào trong hồ, tôi đâu có ngốc như vậy."
Lê Sóc nghĩ thầm, Triệu Cẩm Tân là đơn truyền của Triệu gia, hơn nữa Triệu Vinh Thiên gần bốn mươi tuổi mới có con, thực sự là quý giá, cho nên có mướn tám mười người một ngày 24 giờ quan sát hắn cũng là chuyện bình thường.
Lê Sóc không trả lời, anh đợi Triệu Cẩm Tân nói gì đó, hoặc là làm gì đó. Anh không muốn thừa nhận, nhưng thực sự anh cũng có chút tò mò, đến tột cùng là Triệu Cẩm Tân dám làm cái gì.
Triệu Cẩm Tân khom lưng nhặt một viên đá trong bụi cỏ, dùng lực ném vào giữa hồ.
"Đông" một tiếng, viên đá nhỏ rơi vào trong hồ, dưới ánh trăng tạo nên những gợn sóng tĩnh lặng.
Lê Sóc vẫn yên lặng bên cạnh, nhưng vẫn có chút đề phòng, chung quy Triệu Cẩm Tân ở trên máy bay đã từng "đánh lén" anh một lần.
"Nơi này tuy rằng đẹp, nhưng tôi vẫn thích căn hộ của tôi hơn." Triệu Cẩm Tân cười nhẹ nói, "Ở tầng cao nhất, cách mặt đất gần hai trăm mét, chung quanh không có toà nhà nào cao hơn."
Lê Sóc nhớ tới những lời Triệu Cẩm Tân nói trên máy bay, trong đầu ngăn chặn không được mà xuất hiện những hình ảnh không thích hợp với trẻ nhỏ.
Triệu Cẩm Tân lại ở bên cạnh anh mà hướng dẫn từng bước: "Thoả thân trong hồ bơi, lộ thiên dưới ánh mặt trời, giống như toàn bộ thế giới đều trống rỗng chỉ còn mình ta, thế nhưng vừa cúi đầu lại có thể nhìn thấy xe cộ qua lại trên đường, thấy trẻ con đang chơi đùa bên công viên ven sông. Nhưng cũng không ai có thể nhìn thấy anh, nhìn thấy anh đang làm gì, anh sẽ bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng, nhưng rất nhanh anh sẽ..."
"Được rồi." Lê Sóc cắt ngang hắn. Anh đột nhiên phát hiện suy nghĩ của mình đang bị Triệu Cẩm Tân dẫn dắt, cho dù anh có đoán trước được Triệu Cẩm Tân sẽ làm chuyện gì đó khác người, nhưng anh vẫn bị Triệu Cẩm Tân nhét những hình ảnh tình sắc ấy vào trong đầu, anh thực sự đã bị ý niệm của người này "xâm nhập", chuyện này cũng không phải là chuyện tốt gì. Anh dừng một chút, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, "Cẩm Tân, cách này của cậu đối với tôi không hiệu nghiệm, chuyện này đối với cậu có mị lực hay không cũng không liên quan đến tôi. Nể mặt trưởng bối của chúng ta, tôi coi như chưa có chuyện gì xảy ra trên máy bay, chúng ta làm bạn với nhau, không phải tốt hơn sao."
Triệu Cẩm Tân liếc mắt nhìn anh, sau đó bật cười một tiếng: "Thật sự không hiệu nghiệm sao? Ảnh chụp tôi gửi cho anh, thích không?"
"Thích, dáng người của cậu rất đẹp." Lê Sóc thản nhiên thừa nhận.
Triệu Cẩm Tân chớp ánh mắt: "Còn có "đẹp hơn nữa", anh có muốn xem không?"
Lê Sóc hai tay đút túi, lắc đầu cười: "Nếu cậu không muốn bình thường mà kết bạn với tôi, vậy chúng ta tốt nhất là không kết bạn."
Triệu Cẩm Tân chăm chú nhìn anh vài giây, lại bật cười ha ha: "Được rồi, không đùa anh nữa."
Lê Sóc nâng cổ tay nhìn nhìn đồng hồ: "Tôi về trước đây." Nói xong liền định rời đi.
Triệu Cẩm Tân một phát nắm chặt cánh tay anh: "Gấp cái gì, tôi đưa anh vào bên trong hồ chơi đi?"
"Không cần, trời tối như vậy..."
"Chính là trời tối mới thú vị, chúng ta có thể đốt pháo hoa trên hồ, đặc biệt đẹp."
Lê Sóc khách khí lại kiên quyết rút tay về: "Không cần, lần này tôi trở về thời gian có hạn, tôi muốn ở bên cạnh ba mẹ nhiều chút." Anh gật gật đầu với Triệu Cẩm Tân, xoay người bước trở vào nhà.
Triệu Cẩm Tân nhìn bóng dáng anh rời đi, khóe môi trước sau vẫn nở nụ cười.
Cho đến khi bóng dáng Lê Sóc biến mất, hắn mới lấy di động ra, gọi đến một dãy số, lười biếng nói: "Alo, anh, em đã gặp anh ta."
"Ừ, mắt anh nhìn người không tệ, hoàn toàn phù hợp với khẩu vị của em."
"Mắt nhìn người của chị dâu cũng không tồi..." Lời còn chưa dứt, Triệu Cẩm Tân liền đưa điện thoại ra xa lỗ tai, đợi đầu dây bên kia gào rít xong, hắn mới cười hì hì nói, "Đừng dữ như vậy nha, chỉ đùa một chút thôi mà, tính tình anh kém như vậy coi chừng giảm thọ."
"Yên tâm đi anh, mặc dù có chút khó, nhưng mà...." Triệu Cẩm Tân híp nhẹ mắt, "Như vậy mới thú vị."
"Gặp con? Tại sao?" Lê Sóc hơi có chút bất ngờ.
Anh cùng Chủ tịch tập đoàn Ân Nam - Triệu Vinh Thiên chỉ gặp qua có hai lần, một lần là tiệc thôi nôi con trai duy nhất của Triệu Vinh Thiên, khi đó anh còn rất nhỏ, ba anh cùng Triệu Vinh Thiên chỉ là quan hệ xã giao, lần còn lại là lúc anh đang làm luận văn, cần phỏng vấn vài lãnh đạo các công ty người Hoa tại New York, anh lúc đó trực tiếp hẹn gặp ông mà không thông qua ba, cho nên rất vất vả mới hẹn được, cũng chỉ nói chuyện được mười phút, Triệu Vinh Thiên vừa không biết anh là ai, đoán chừng bây giờ cũng đã quên mất chuyện đó.
"Trước đây công việc làm ăn của chú Triệu con chỉ tập trung chủ yếu tại khu vực sông Dương Tử, hiện tại muốn mở rộng thị trường lên phía Bắc, cần thành lập một công ty ở Bắc Kinh, tìm một công ty kế toán để hợp tác lâu dài, con thì vừa khéo ở Bắc Kinh nha."
"Vâng." Lê Sóc cười nói, "Là chuyện tốt a, có thể bàn bạc." Nhưng mà chuyện này cũng không cần kêu anh về Mỹ bàn chứ, chắc là ba mẹ anh nhớ anh. Anh tuy rằng luôn muốn bầu bạn cùng ba mẹ, nhưng hiện tại anh thật sự không yên lòng về Lý Trình Tú, anh định sau khi gặp Triệu Vinh Thiên sẽ lập tức trở về nước, đến khi Lễ Giáng sinh sẽ đưa Lý Trình Tú cùng nhau về Mỹ.
"Con gặp qua chú Triệu chưa?"
"Gặp qua rồi, trước đây có gặp, nhưng khi ba cùng chú Triệu hơp tác, con đã rời khỏi Mỹ."
"Ừ, ông ấy là người cực kỳ nhìn xa, có trí tuệ, con nên cùng ông ấy trò chuyện nhiều, con cũng cần cám ơn dì Triệu, là dì ấy đưa ra ý tưởng tìm con hợp tác, khó có được dì ấy lại nhớ rõ con."
"Vâng."
"Ông ấy có con trai con nhớ không?"
"Có ấn tượng, ông ấy lớn tuổi mới có con, thực sự là quý giá."
Lê Sóc vẫn còn ấn tượng với buổi tiệc thôi nôi anh tham gia khi mình mười hai tuổi ấy, Triệu Vinh Thiên là Hội trưởng Thương hội người Hoa, là nhân vật nổi tiếng ở Manhattan, buổi tiệc hôm đó tổ chức giống như một buổi lễ xã giao thượng lưu thật lớn, thật long trọng. Anh trước đây hơi khác người, hở chút là muốn tán gẫu với người lớn tuổi, nên hoàn toàn không thưởng thức buổi tiệc trung tây kết hợp, gióng trống khua chiêng đó. Anh nhớ lúc ấy cũng có vài đứa trẻ muốn được bế em chơi, có đứa còn mở miệng hỏi, như bảo mẫu của Triệu gia còn giả vờ nghe không hiểu tiếng Trung, tròng trắng tròn đen trợn ngược lên xuống, chung quy cũng bởi bà đang bế trong tay là quý công tử vạn kim khó cầu của Triệu gia mà. Anh ngồi một bên nhìn thấy rõ ràng, cậu bé ấy đôi má phiếm hồng tinh tế như ngọc, nhìn thấy ai cũng ngạc nhiên mà tươi cười, nhưng ai cũng không tiến gần một bước.
"Chú Triệu phái cậu ấy đến Bắc Kinh lập chi nhánh công ty, lần này đến con cũng sẽ gặp cậu ấy, về sau các con vừa là thế giao*, vừa là đối tác hợp tác."
(*世交: thế giao, hai gia đình nhiều đời quen biết với nhau.)
Lê Sóc yên lặng mỉm cười: "Được ạ." Vợ chồng Triệu Vinh Thiên xưa nay có tiếng là cưng chiều con, anh thực có chút nghi ngờ năng lực của người này, hi vọng không phải là nhân vật khó trị gì, bằng không anh kẹt giữa Triệu Vinh Thiên và ba mình, thực sự sẽ phiền toái.
"Vừa mới về đến nhà đã nói chuyện công việc nha, con trai còn chưa ăn cơm đâu." Lê phu nhân kéo tay anh, "Sắp có cơm ăn rồi, mẹ đưa con đi xem cải thìa mẹ trồng trước, nhìn rất tươi ngon nha."
Lê Sóc cười cười đi theo.
Cơm nước xong, Lê Sóc đã cảm thấy rất mệt mỏi, anh tắm rửa xong liền gục trên giường mà ngủ.
Khi anh tỉnh lại, trời đã tối, anh nhìn nhìn đồng hồ, giờ này tuy rằng Lý Trình Tú đang thức, nhưng ba mẹ anh lại chuẩn bị ngủ.
Lê Sóc chụp một tấm ảnh mặt mình không cạo râu gửi cho Lý Trình Tú, trong ảnh, tinh thần anh có vẻ uể oải, lệch múi giờ thật sự rất phiền toái.
Lý Trình Tú rất nhanh đã hồi âm tin nhắn: "Trông anh chắc đã mệt chết rồi, nghỉ ngơi một lát đi."
Lê Sóc gọi điện thoại sang.
Điện thoại vang thật lâu mới bắt máy, một giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ vang lên: "Điện thoại quốc tế đường dài.... chắc là mắc lắm, hay là chúng ta cứ gửi tin nhắn thôi."
Lê Sóc phì cười: "Không sao, anh muốn nghe giọng em."
Lý Trình Tú khẽ cười một tiếng: "Chỗ anh bây giờ mấy giờ rồi?"
"Mười giờ tối rồi, vốn định để em gọi video với mẹ anh, nhưng mẹ anh đã ngủ rồi."
"Gọi video..." Lý Trình Tú sợ hãi nói, "Không, không tốt lắm đâu."
"Có sao đâu, không phải anh đã nói với em rồi sao, ba mẹ anh đều biết tính hướng của anh, hơn nữa họ rất tôn trọng anh."
"Thế nhưng..." Giọng nói bên đầu kia điện thoại rất là do dự.
"Nếu em cảm thấy không được tự nhiên, thì không gọi video nữa, chỉ nói vài câu thôi, thế nào? Ba mẹ anh rất tò mò về em."
"Ừm, được."
"Anh giải quyết xong công việc sẽ nhanh chóng về với em, nếu em thấy buồn cứ đi tìm Tiểu Huy chơi đi, đừng nhốt mình trong nhà, được không?"
"Được."
"Trình Tú." Lê Sóc ôn nhu nói, "Em sẽ thích ba mẹ anh, ba mẹ anh cũng sẽ thích em, ở bên cạnh anh em sẽ không có bất cứ gánh nặng nào."
Bên đầu kia điện thoại truyền đến một tiếng hít khí rất nhỏ, Lý Trình Tú nhỏ giọng nói: "Lê đại ca, em biết rồi."
Sáng sớm hôm sau, Lê Sóc cùng ba đi đánh tennis. Đây là môn thể thao hai cha con anh đã chơi từ khi anh còn bé đến giờ, khi anh lên đại học, còn tham gia giải tennis các trường cao đẳng đại học toàn nước Mỹ, lọt vào đến tứ kết.
Chơi thể thao hết một buổi sáng, anh lại đưa ba mẹ đến nhà hàng Pháp mà họ thường ăn để dùng bữa, buổi chiều thì cùng mẹ đi dạo phố.
Thân là con một, anh lại quanh năm ở bờ bên kia đại dương, trong lòng luôn có cảm giác có lỗi với ba mẹ, do đó mỗi lần về nhà anh đều cố gằng dùng phần lớn thời gian để bầu bạn cùng họ.
Lúc hoàng hôn, anh về nhà, thay bộ quần áo, chú Quang đưa cả nhà ba người họ đến nhà Triệu Vinh Thiên dùng cơm.
Gần đây Lê tiên sinh bị chú Quang lôi kéo yêu thích Côn khúc*, hai người ở trong xe người đối ta đáp mà hát lên, chọc cho mẹ con Lê Sóc cười ngặt ngẽo.
(* 昆曲: Côn khúc, tuồng Côn Sơn - hí khúc lưu hành ở miền Nam Giang Tô, Bắc Kinh, Hà Bắc, dùng giọng Côn Sơn để hát.)
Triệu Vinh Thiên ở tại khu trung tâm thuộc phía Đông, tiếp giáp với công viên trung tâm, trong biệt thự còn xây một hồ nhân tạo, đây là dãy nhà kiến trúc Trung Quốc duy nhất ở khu này, đã từng được giới thiệu trên kênh truyền hình trong nước, nhưng Lê Sóc là lần đầu tiên đến đây.
Chú Quang theo hướng dẫn mà dừng xe ở trước cửa lớn.
Lê Sóc nói: "Chú Quang, lúc chú nghe hí khúc đừng ngủ gục, nhớ mở cửa kính xe còn chừa chút khe hở."
Chú Quang khoát tay: "Sẽ không đâu."
"Chờ chúng ta nha, ngoan." Lê Sóc cười vỗ vỗ bả vai chú.
Lê phu nhân bước xuống xe, Lê Sóc khom lưng chỉnh chỉnh váy cho mẹ.
Vừa mới cúi đầu, anh liền nghe thấy một giọng nam trầm thấp đang gọi tên ba anh.
Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Triệu Vinh Thiên đưa phu nhân đi ra ngoài đón bọn họ, phía sau còn có một thanh niên cao gầy.
Trong nháy mắt khi Lê Sóc nhìn rõ khuôn mặt người nọ, đầu óc anh nhất thời nổ tung.
Triệu... Triệu Cẩm Tân?!
Triệu Cẩm Tân thâm ý mà nhìn anh một cái, sau đó lộ ra nụ cười nhu thuận khôn khéo: "Chào bác trai, chào bác gái, đã lâu không gặp hai bác, bác gái sao càng ngày càng trẻ đẹp ra nha."
Lê phu nhân cười đến cong cả hai mắt: "Cẩm Tân lớn rồi miệng vẫn ngọt như vậy."
Ánh mắt Triệu Cẩm Tân dừng trên người Lê Sóc, hắn làm một bộ mặt kinh hỉ: "Vị này là Lê đại ca sao? Đẹp trai quá."
"Chào cậu." Lê Sóc gật gật đầu với Triệu Cẩm Tân, hai người ra vẻ như chưa từng quen biết, anh cười đến hào phóng lại khéo léo: "Chào chú Triệu, chào dì."
"Ai nha, thật sự là tuấn tú lịch sự." Triệu Vinh Thiên thượng hạ đánh giá Lê Sóc một phen, cười nói, "Lần trước gặp con vẫn còn là cậu bé thôi."
Lê tiên sinh cảm khái nói: "Cũng phải a, lần trước ông gặp nó, Cẩm Tân mới chỉ biết bò, chớp mắt con cái đều đã trưởng thành, chúng ta đều già hết rồi."
Triệu phu nhân cười nói: "Trước đây nếu không phải Cẩm Tân không ở Mỹ thì là Lê Sóc không ở, đây vẫn là lần đầu tiên hai nhà chúng ta sáu người gặp mặt, mau vào nhà đi, chúng ta từ từ trò chuyện."
Bốn vị trưởng bối đi phía trước, Triệu Cẩm Tân cùng Lê Sóc theo ở phía sau.
Triệu Cẩm Tân nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lê Sóc, nói nhỏ: "Tôi đã nói mà, chúng ta sẽ gặp lại nhau." Giọng điệu hắn mang ý cười, còn pha thêm vài phần đắc ý.
Lê Sóc không chớp mắt mà theo phía sau ba anh, giả vờ không nghe thấy, bước nhanh đi vào trong phòng.
Đối mặt với sự trùng hợp làm người ta dở khóc dở cười này, Lê Sóc đã từ kinh ngạc chuyển thành bình tĩnh. Nhưng vừa nghĩ đến mối quan hệ của hai nhà, anh liền lo lắng việc dây dưa không rõ với người này. Anh không thích công tư lẫn lộn, muốn tránh phiền phức hơn là kiếm được nhiều tiền, cho nên sự hợp tác lần này anh cũng muốn suy xét lại.
Trên bàn ăn, hai trưởng bối trò chuyện về chứng khoán, hai vị phu nhân lại khách khách khí khí mà kể về con trai mình,Triệu Cẩm Tân ngồi đối diện với Lê Sóc, Lê Sóc vẫn luôn mỉm cười nhìn mẹ anh, tránh tiếp xúc ánh mắt không cần thiết với Triệu Cẩm Tân.
Triệu Cẩm Tân nâng lên ly rượu: "Anh, đây, chúng ta uống một ly."
Lê Sóc ưu nhã nâng ly, khẽ chạm mép ly cùng hắn.
Triệu phu nhân che miệng cười nói: "Hai đứa con chênh lệch tuổi có hơi lớn, nếu không nhất định trở thành thanh mai trúc mã mà cùng nhau trưởng thành."
"Thật đáng tiếc, nếu quen biết anh sớm một chút thì tốt rồi." Triệu Cẩm Tân nói đến vô cùng thành khẩn.
Lê Sóc cười nói: "Cũng phải."
"Bình thường anh có sở thích gì? Thích chơi cái gì?"
"Tennis, trượt tuyết, đi lặn, còn cậu?"
"Vừa khéo em đều thích hết, lần sau chúng ta cùng đi đi."
Lê Sóc mỉm cười: "Được."
"Tiểu Sóc, sau này Cẩm Tân về trong nước, con phải chiếu cố em trai thật nhiều." Lê phu nhân căn dặn nói.
"Nhất định rồi." Lê Sóc cười tủm tỉm đáp lời, xong liền chuyển hướng về phía Triệu Vinh Thiên, "Chú Triệu, con nghe ba nói, chú định khai thác thị trường phía Bắc."
"Đúng vậy, cũng thật khéo con đang ở Bắc Kinh, chúng ta người trong nhà cùng hợp tác, đáng tin cậy hơn." Triệu Vinh Thiên khoát tay, "Nhưng hôm nay chúng ta chỉ ăn cơm, nói chuyện phiếm, chính sự ngày mai đến công ty lại bàn."
Lê Sóc mỉm cười gật đầu.
Triệu Cẩm Tân nói: "Anh, ăn thêm chút thịt bò nha?"
"À, không cần, tôi ăn no rồi, cám ơn."
"Nếu anh ăn no rồi, tôi đưa anh đi ra hồ dạo một chút nha? Tiêu cơm."
Lê Sóc vừa định từ chối, ba anh liền mở miệng: "Đi đi, các con tuổi trẻ từ từ trò chuyện."
Lê Sóc chầm chập lau qua khóe miệng, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Triệu Cẩm Tân, Triệu Cẩm Tân cười đến cực kỳ vô tội.
Lê Sóc đứng lên, cười nhạt làm tư thế "mời". Anh cũng muốn coi một chút xem Triệu Cẩm Tân có thể làm ra trò trêu người gì nữa.
Triệu gia xây hồ nhân tạo bên cạnh công viên trung tâm, thiết kế cực kỳ khéo léo, không những vừa ngắm được cảnh đẹp của công viên bên cạnh, hơn nữa khi đêm xuống sương mù mờ ảo che đi kiến trúc xung quanh, dễ khiến người khác nhìn qua tựa như toàn bộ công viên kia là hậu hoa viên của Triệu gia.
Lê Sóc ngước mắt nhìn bóng đêm buông xuống bên hồ, gió nhẹ thoảng qua, thời tiết mát mẻ khiến người tinh thần thoải mái.
"Cảnh sắc nơi này thật không tệ." Hai tay Triệu Cẩm Tân gối lên sau đầu, khoan khoái nói.
"Rất đẹp." Lê Sóc tự đáy lòng nói.
Triệu Cẩm Tân cười khẽ: "Tôi cũng đã quên mình mấy tuổi thì chuyển đến đây, trước đây mỗi lần đi ra hồ này đều có người đi cùng, dường như sợ tôi ngã vào trong hồ, tôi đâu có ngốc như vậy."
Lê Sóc nghĩ thầm, Triệu Cẩm Tân là đơn truyền của Triệu gia, hơn nữa Triệu Vinh Thiên gần bốn mươi tuổi mới có con, thực sự là quý giá, cho nên có mướn tám mười người một ngày 24 giờ quan sát hắn cũng là chuyện bình thường.
Lê Sóc không trả lời, anh đợi Triệu Cẩm Tân nói gì đó, hoặc là làm gì đó. Anh không muốn thừa nhận, nhưng thực sự anh cũng có chút tò mò, đến tột cùng là Triệu Cẩm Tân dám làm cái gì.
Triệu Cẩm Tân khom lưng nhặt một viên đá trong bụi cỏ, dùng lực ném vào giữa hồ.
"Đông" một tiếng, viên đá nhỏ rơi vào trong hồ, dưới ánh trăng tạo nên những gợn sóng tĩnh lặng.
Lê Sóc vẫn yên lặng bên cạnh, nhưng vẫn có chút đề phòng, chung quy Triệu Cẩm Tân ở trên máy bay đã từng "đánh lén" anh một lần.
"Nơi này tuy rằng đẹp, nhưng tôi vẫn thích căn hộ của tôi hơn." Triệu Cẩm Tân cười nhẹ nói, "Ở tầng cao nhất, cách mặt đất gần hai trăm mét, chung quanh không có toà nhà nào cao hơn."
Lê Sóc nhớ tới những lời Triệu Cẩm Tân nói trên máy bay, trong đầu ngăn chặn không được mà xuất hiện những hình ảnh không thích hợp với trẻ nhỏ.
Triệu Cẩm Tân lại ở bên cạnh anh mà hướng dẫn từng bước: "Thoả thân trong hồ bơi, lộ thiên dưới ánh mặt trời, giống như toàn bộ thế giới đều trống rỗng chỉ còn mình ta, thế nhưng vừa cúi đầu lại có thể nhìn thấy xe cộ qua lại trên đường, thấy trẻ con đang chơi đùa bên công viên ven sông. Nhưng cũng không ai có thể nhìn thấy anh, nhìn thấy anh đang làm gì, anh sẽ bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng, nhưng rất nhanh anh sẽ..."
"Được rồi." Lê Sóc cắt ngang hắn. Anh đột nhiên phát hiện suy nghĩ của mình đang bị Triệu Cẩm Tân dẫn dắt, cho dù anh có đoán trước được Triệu Cẩm Tân sẽ làm chuyện gì đó khác người, nhưng anh vẫn bị Triệu Cẩm Tân nhét những hình ảnh tình sắc ấy vào trong đầu, anh thực sự đã bị ý niệm của người này "xâm nhập", chuyện này cũng không phải là chuyện tốt gì. Anh dừng một chút, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, "Cẩm Tân, cách này của cậu đối với tôi không hiệu nghiệm, chuyện này đối với cậu có mị lực hay không cũng không liên quan đến tôi. Nể mặt trưởng bối của chúng ta, tôi coi như chưa có chuyện gì xảy ra trên máy bay, chúng ta làm bạn với nhau, không phải tốt hơn sao."
Triệu Cẩm Tân liếc mắt nhìn anh, sau đó bật cười một tiếng: "Thật sự không hiệu nghiệm sao? Ảnh chụp tôi gửi cho anh, thích không?"
"Thích, dáng người của cậu rất đẹp." Lê Sóc thản nhiên thừa nhận.
Triệu Cẩm Tân chớp ánh mắt: "Còn có "đẹp hơn nữa", anh có muốn xem không?"
Lê Sóc hai tay đút túi, lắc đầu cười: "Nếu cậu không muốn bình thường mà kết bạn với tôi, vậy chúng ta tốt nhất là không kết bạn."
Triệu Cẩm Tân chăm chú nhìn anh vài giây, lại bật cười ha ha: "Được rồi, không đùa anh nữa."
Lê Sóc nâng cổ tay nhìn nhìn đồng hồ: "Tôi về trước đây." Nói xong liền định rời đi.
Triệu Cẩm Tân một phát nắm chặt cánh tay anh: "Gấp cái gì, tôi đưa anh vào bên trong hồ chơi đi?"
"Không cần, trời tối như vậy..."
"Chính là trời tối mới thú vị, chúng ta có thể đốt pháo hoa trên hồ, đặc biệt đẹp."
Lê Sóc khách khí lại kiên quyết rút tay về: "Không cần, lần này tôi trở về thời gian có hạn, tôi muốn ở bên cạnh ba mẹ nhiều chút." Anh gật gật đầu với Triệu Cẩm Tân, xoay người bước trở vào nhà.
Triệu Cẩm Tân nhìn bóng dáng anh rời đi, khóe môi trước sau vẫn nở nụ cười.
Cho đến khi bóng dáng Lê Sóc biến mất, hắn mới lấy di động ra, gọi đến một dãy số, lười biếng nói: "Alo, anh, em đã gặp anh ta."
"Ừ, mắt anh nhìn người không tệ, hoàn toàn phù hợp với khẩu vị của em."
"Mắt nhìn người của chị dâu cũng không tồi..." Lời còn chưa dứt, Triệu Cẩm Tân liền đưa điện thoại ra xa lỗ tai, đợi đầu dây bên kia gào rít xong, hắn mới cười hì hì nói, "Đừng dữ như vậy nha, chỉ đùa một chút thôi mà, tính tình anh kém như vậy coi chừng giảm thọ."
"Yên tâm đi anh, mặc dù có chút khó, nhưng mà...." Triệu Cẩm Tân híp nhẹ mắt, "Như vậy mới thú vị."
Danh sách chương