Sau khi Lê Sóc lên xe, gọi điện thoại lại.

Trong nháy mắt Triệu Cẩm Tân lập tức nhận điện thoại: "Lê thúc thúc, anh quay lại chưa?"

"Cậu nói thật, cậu có phải đang chơi xỏ tôi không?"

"Không phải." Triệu Cẩm Tân lắp bắp nói, "Tôi thật sự sợ tối, buổi tối không ai ở chung tôi đều phải mở đèn ngủ."

Lê Sóc quả thật nghe qua rất nhiều người có thói quen như vậy, nhất thời không thể đoán được Triệu Cẩm Tân có phải nghiêm túc hay không, nếu là thật sự, thì hiện tại Triệu Cẩm Tân hẳn là đang rất kinh hoảng đi. Anh bất đắc dĩ nói: "Cậu đợi tôi một chút, tôi đang qua, trong nhà cậu không có đèn pin hay nến sao?"

"Có." Triệu Cẩm Tân nhỏ giọng nói, "Thế nhưng nguồn sáng quá nhỏ, nhìn càng đáng sợ."

Lê Sóc đã hơi tin Triệu Cẩm Tân là sợ tối thật, liền trấn an nói: "Cậu đừng sợ, tôi rất nhanh sẽ đến." Anh vừa lái xe vừa nghĩ, lúc Triệu Cẩm Tân giải quyết ba tên cướp kia vừa uy vũ vừa dũng mãnh, sao mà lại có một mặt giống con nít vậy. Hơn nữa, lúc trên giường lại có bộ mặt của tiểu dâm ma. Một Triệu Cẩm Tân nhiều mặt lại dễ thay đổi, vừa nguy hiểm, vừa gợi cảm vừa khả ái, trong những người anh từng kết giao qua, không ai so với Triệu Cẩm Tân có thể khiến người từ thân thể đến trái tim đều kinh hỉ như vậy.

Lê Sóc tưởng tượng hình ảnh Triệu Cẩm Tân bọc chăn trốn ở trong phòng một mảnh tối đen, chờ mình đến an ủi, khóe miệng không nhịn được cong lên.

Lê Sóc bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới nhà Triệu Cẩm Tân, cả tòa nhà quả thật là tối đen, xem ra cúp điện là thật.

Trong chung cư xa hoa này có máy phát điện cung cấp nguồn điện khi khẩn cấp, cho nên thang máy vẫn có thể dùng, Lê Sóc lên lầu, vừa gõ hai tiếng, cửa phòng liền mở ra như gió xoáy, một bóng người cao lớn trong bóng đen bổ nhào vào trong lòng anh, ôm chặt lấy anh.

Trong lòng Lê Sóc dâng lên một trận thương hại, anh vỗ nhẹ lưng Triệu Cẩm Tân, ôn nhu nói: "Được rồi được rồi, không sợ nữa, Lê thúc thúc đến rồi."

Triệu Cẩm Tân nhẹ nhàng liếm liếm vết hôn chính mình để lại trên cổ Lê Sóc, lộ ra một nụ cười đắc ý: "Sao chậm vậy."

"Còn chậm, thiếu chút nữa tôi vượt đèn đỏ rồi."

Triệu Cẩm Tân cũng không buông tay, liền như vậy ôm Lê Sóc, lui về phía sau na vào phòng.

Chung cư này là kết cấu thông phòng, diện tích một phòng đều lớn hơn hai trăm mét vuông, phòng khách cực kỳ lớn, nay tối đen một mảng, từ cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, chung quanh không có kiến trúc nào cao tầng hơn, chỉ có mây đen che trăng, bầu trời đêm đặc một màu lam đậm, xem ra quả có chút đáng sợ.

Lê Sóc dùng lực xoa xoa tóc Triệu Cẩm Tân: "Khá hơn chưa? Tôi đã đến rồi, không sợ nữa."

Triệu Cẩm Tân lúc này mới ngẩng đầu lên, ai oán nhìn Lê Sóc: "Anh đi hẹn hò có vui không?"

"Thấy người bạn cũ của mình sống tốt, sao lại không vui." Lê Sóc không muốn cùng Triệu Cẩm Tân nói chuyện có liên quan đến Hàn Phi Diệp, anh đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: "Cậu đổi ảnh đại diện trên điện thoại tôi lúc nào? Thật hồ nháo, nhỡ bị ba mẹ tôi thấy được thì sao?"

Triệu Cẩm Tân nhún nhún vai, một chút cũng không sợ: "Tôi muốn anh lúc nào cũng nhớ đến tôi."

Lê Sóc quay đầu hắn sang, nói: "Lần sau không cho xằng bậy như vậy." Anh chỉ chỉ vào cổ mình, "Còn dấu này nữa, tôi nghiêm túc đó, cậu còn như vậy tôi giận."

Triệu Cẩm Tân ôm lấy cổ anh: "Sao vậy, ảnh hưởng đến tình cảm của anh và bạn trai cũ à?" Hắn cố ý cao giọng nhấn mạnh từ "cũ".

"Đi gặp ai không có liên quan, mang cái vết này đi gặp ai cũng là thất lễ."

"Vậy anh cũng để lại vết trên cổ tôi đi, chúng ta huề nhau." Triệu Cẩm Tân đưa đưa cổ lên.

Lê Sóc đẩy đầu hắn ra: "Tôi không có hứng thú đó." Lê Sóc nhìn đèn pin trên bàn, "Đèn này không phải rất sáng sao?"

"Không đủ sáng, tôi muốn anh ở với tôi."

Lê Sóc bất đắc dĩ nói: "Ăn cơm chưa?"

"Chưa ăn."

"Tôi làm chút gì cho cậu ăn." Lê Sóc xách đèn pin vào bếp, lấy ra mấy thứ đồ ăn từ trong tủ lạnh. Triệu Cẩm Tân từ sau lưng ôm lấy anh, đầu dán vào cổ anh, đeo như một con gấu túi lớn.

Lê Sóc dở khóc dở cười: "Cậu định đeo tôi thế này để tôi nấu cơm à?"

"Anh làm đi, tôi chỉ đeo phía sau thôi mà". Triệu Cẩm Tân xem ra quả thật không có ý buông tay.

Lê Sóc đành phải để Triệu Cẩm Tân tùy ý treo trên người anh, nương theo ánh đèn pin, lưu loát rửa rau, thái rau.

Triệu Cẩm Tân trầm mặc sau một lúc lâu: "Bạn trai cũ của anh là người như thế nào?"

Lê Sóc dừng một chút: "Là người cực kỳ tốt."

"Có bao nhiêu tốt? Tốt như thế nào?"

"Ừm... Rất chín chắn, rất thông minh, rất giản dị, tư duy sâu sắc lại cẩn thận, tính cách ôn hòa lại nhã nhặn, tôi quen với anh ấy ba năm, chưa từng thấy anh ấy nói xấu sau lưng người khác."

"Ồ, tốt như vậy sao." Ngữ khí Triệu Cẩm Tân mang theo chút đùa cợt, "Như thế tại sao lại biến thành bạn trai cũ của anh vậy?"

Đối lời nói châm chọc của Triệu Cẩm Tân, Lê Sóc cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng không nói gì, đáp: "Sau khi tôi tốt nghiệp đại học thì đi cứu trợ ở Châu Phi, nhưng anh ấy không đi, cho nên liền tách ra."

"Vậy là anh ta nha, đã hứa với anh đi nhưng vì công việc liền đổi ý."

Lê Sóc dừng tay: "Lần trước tôi đã có nói qua, anh ấy có nỗi khổ."

"Anh ấy lại có nỗi khổ, lúc đó chẳng phải lật lọng sao."

"Gia cảnh anh ấy không tốt, thật vất vả mới tìm được công việc tốt như thế, lúc ấy tôi chỉ nghĩ đến bản thân mình, tôi không để ý đến tiền, nên cũng cho rằng người khác cũng không cần để ý, nhưng nghĩ như thế là rất ích kỷ."

Triệu Cẩm Tân khẽ cười một tiếng: "Nếu anh ấy thực sự để ý đến tiền, thì càng không nên chia tay với anh, chỉ cần ở cùng với anh, đời này còn có thể thiếu tiền sao? Nói trắng ra là, anh ta căn bản không tin tưởng anh."

Lê Sóc cạch một tiếng buông dao xuống, trầm giọng xuống nói: "Cẩm Tân, đây là chuyện tình cảm giữa hai chúng tôi, tôi không muốn cũng không thích cậu tùy tiện phân tích, cậu biết cái gì đâu? Dù cho anh ấy thật sự là không tin tưởng tôi, thì cũng vì năm đó tôi quá ngây thơ, không cho anh ấy đầy đủ cảm giác an toàn."

Triệu Cẩm Tân bất giác buông lỏng tay ra, cất cao âm lượng nói: "Nói như vậy hai người chia tay tất cả đều là lỗi của anh, anh nhất định tràn ngập áy náy đi? Hiện tại có phải anh định châm lại ngọn lửa kích tình năm xưa không?"

Lê Sóc xoay người lại, nhìn chằm chằm ánh mắt Triệu Cẩm Tân, nghiêm túc nói: "Tình cảm đã qua thì cũng qua rồi, có nuối tiếc có buồn đau cũng đã qua rồi, tôi không định châm lửa tình gì cả." Tình yêu của anh đối với Hàn Phi Diệp đã hoàn toàn hòa tan trong những năm tháng thanh xuân thiếu niên khi xưa, đoạn năm tháng tốt đẹp đó, đáng nhớ đó, suy cho cùng cũng chỉ có thể hoài niệm mà thôi. Anh đến nay vẫn thích Hàn Phi Diệp, là sự yêu thích thưởng thức đối với phẩm hạnh, nhân cách và tâm hồn của y, chứ anh đã hết yêu rồi.

Triệu Cẩm Tân nhướn mày: "Thật sao?"

"Thật."

"Vậy nếu anh ta còn thích anh? Muốn nối lại tình xưa với anh?"

Lê Sóc giật mình, anh vẫn không nghĩ đến khả năng này, chung quy nếu nghĩ đến thì không phải tự mình đa tình sao.

Triệu Cẩm Tân nhướn mi mắt: "Anh cự tuyệt sao?"

"Tôi..." Lê Sóc dừng một chút, cẩn thận nói, "Tôi không biết, tôi không biết sau mười hai năm, tư tưởng, quan niệm, nguyên tắc của chúng tôi có còn phù hợp với nhau hay không."

"Nếu phù hợp? Anh vẫn có khả năng thích anh ta sao?"

Lê Sóc nhìn chằm chằm ánh mắt Triệu Cẩm Tân: "Tôi không có cách biết trước chuyện sau này, cậu nói với tôi chuyện này có ý nghĩa gì? Giữa chúng ta cũng nên có giới hạn đi." Anh đã bị khí thế bức người của Triệu Cẩm Tân hỏi đến phiền, hắn dựa vào cái gì muốn anh phải trả lời? Anh chưa bao giờ hỏi Triệu Cẩm Tân đã cùng bao nhiêu người lên giường, Triệu Cẩm Tân dựa vào cái gì mà chất vấn anh những vấn đề trên.

"Giới hạn." Triệu Cẩm Tân như gằn từng chữ, cười nhạo nói, "Đương nhiên. Cho nên hôm nay tôi đã vượt quá giới hạn sao?"

Lê Sóc buông xuống mi mắt: "Đúng, lần sau không được lấy lý do này nữa."

Trong mắt Triệu Cẩm Tân chợt lóe một tia lãnh ý, hắn cười cười: "Lê thúc thúc thật vô tình nha, tôi đột nhiên muốn biết tại sao anh lại có nhiều bạn trai cũ như vậy."

Những lời này coi như đạp trúng đuôi Lê Sóc, bị ba mình trêu chọc vài câu, anh nhịn, bị một cậu nhóc nhỏ hơn cả giáp trêu chọc anh tình cảm liên tục thất bại, anh có chút không nhịn được, nhíu mày nói: "Tôi đối với mỗi một người đều có tình, đều nghiêm túc đối đãi, không đi được cùng nhau đến cuối đời là do duyên phận không đủ, cậu nói những lời trên có thấy quá đáng không."

"Tôi nói sai sao. Anh lúc nào cũng mang bộ dáng như tình thánh cả, nhưng thực ra đều bạc tình hơn so với bất kỳ ai. Tỷ như Lý Trình Tú, anh tôi vì Lý Trình Tú làm nghiêng trời lệch đất, còn anh? Anh thật sự thương tâm qua sao?" Triệu Cẩm Tân khắc chế không được ý muốn kích thích Lê Sóc, hắn biết rõ những lời này một câu đều không nên nói, nhưng hắn chính là khóa không được miệng mình.

Lê Sóc giận dữ nói: "Chẳng lẽ nhất định phải trưng ra bộ dáng ngu xuẩn mới gọi thâm tình? Có thấy mắc cười không? Tôi không phải cậu nhóc như cậu. Bạc tình? Tôi bạc tình? Vậy tai tiếng phong lưu bên ngoài của cậu lan khắp giới Gay Bắc Mĩ thì gọi là gì? Đa tình đại ái?"

Triệu Cẩm Tân sắc mặt khẽ biến, lạnh lùng cười: "Ai nói cho anh biết?"

"Ai nói cho tôi biết quan trọng sao?" Lê Sóc đưa tay lên làm động tác ngừng, "Được rồi, tranh cãi những thứ này hoàn toàn kỳ quái. Quá khứ của cậu thuộc về cậu, quá khứ của tôi thuộc về tôi, chúng ta không nên hỏi đến nữa, cũng không cần chỉ trích quá khứ, đây là giới hạn."

Triệu Cẩm Tân hai tay ôm ngực: "Tôi trẻ tuổi, tôi chưa kết hôn, tôi cũng không hứa hẹn với ai, cho nên khi tôi lên giường đều là ngươi tình ta nguyện thì có vấn đề gì sao?"

"Không có vấn đề!" Lê Sóc đột nhiên lửa giận bốc lên, "Không có bất cứ vấn đề gì, đó là tự do của cậu. Cho nên tôi có bao nhiêu người cũ, tôi thâm tình hay là bạc tình, tôi hẹn hò với ai, tương lai tôi sẽ cùng ai chung sống, cũng là... mẹ nó tự do của tôi. Bây giờ có thể ngừng nói về đề tài vô nghĩa này không?" Lê Sóc cảm giác tranh luận cùng Triệu Cẩm Tân về vấn đề này thật là ngu xuẩn, hôm nay Triệu Cẩm Tân cũng giống như ăn phải thuốc súng, cả hai đều cãi cọ không rõ làm sao.

Anh rõ ràng là người rất biết kiềm chế, lại luôn bị Triệu Cẩm Tân biến thành nổi trận lôi đình.

Triệu Cẩm Tân cúi đầu, trầm mặc một lát, đột nhiên cười hai tiếng: "Được rồi, tôi sai rồi, tôi vượt quá giới hạn, Lê thúc thúc đừng giận tôi."

Lê Sóc có thể nghe ra được châm chọc trong giọng nói Triệu Cẩm Tân, lời xin lỗi kia cũng càng khiến anh không thoải mái, anh mở vòi nước, rửa tay: "Hôm nay chúng ta không thích hợp ở chung, tôi đi về trước."

Triệu Cẩm Tân một phen ôm eo anh: "Tôi không để anh đi."

Lê Sóc nhíu mày nói: "Buông ra, tôi là nghiêm túc."

Triệu Cẩm Tân trầm mặc một lát: "Tôi sợ tối."

Lê Sóc cảm thấy toàn thân nhất thời nhụt chí, tràn ngập cảm giác vô lực. Đã không biết bao nhiêu lần, Triệu Cẩm Tân dùng lời nói kích thích anh, sau đó lại như chưa có gì xảy ra mà làm nũng hòa hảo với anh, anh có đôi khi cũng nghĩ, không biết có phải nguyên nhân là vì tính anh quá mức khoan dung hay không, mới có thể khiến Triệu Cẩm Tân lần nào cũng như thế. Anh thở dài: "Cẩm Tân, hi vọng từ nay về sau cậu nên tôn trọng lẫn nhau, không được chất vấn cuộc sống và tình cảm của tôi, tôi là nghiêm túc, nếu cậu làm không được..." Anh nói muốn tách ra, lại không biết vì sao nói không nên lời. Hai người cũng không được tính là thật sự ở bên nhau, nhưng ít ra, ít ra trước kia họ đã từng có khoảng thời gian bên nhau rất vui vẻ. Nghĩ đến phải cùng với Triệu Cẩm Tân tách ra, trong lòng anh liền buồn bã vô cùng.

Triệu Cẩm Tân đến cùng đang nghĩ cái gì? Đồng ý quan hệ bạn giường giữa bọn họ, lại biểu hiện giống như bùng nổ ghen tuông, dù Lê Sóc đã trải qua rất nhiều kinh nghiệm về tình cảm, cũng căn bản nhất thời nhìn không thấu. Anh nghĩ sẽ quan sát thêm một khoảng thời gian, sau đó sẽ quyết định có cần nói rõ ràng hết chuyện này hay không. Cho dù có khả năng sẽ tự rước lấy nhục, nhưng so với việc lãng phí thời gian như thế này thì tốt hơn.

Quen biết với Triệu Cẩm Tân khiến lần đầu tiên anh có cảm giác như đang đánh cờ, bởi vì trong mỗi một cuộc tình trước kia của anh, anh đều là người chủ động. Có lẽ trong tiềm thức, anh đang trầm mê với cảm giác kích thích mới mẻ này, nhưng cũng chưa bao giờ anh có cảm giác kiêng dè sợ hãi như vậy. Dù có thế nào, anh cũng muốn như xưa khống chế được chính mình trong mỗi một đoạn cảm tình, khống chế tốt quan hệ cùng Triệu Cẩm Tân. Anh phải dùng lý tính chỉ huy phương hướng nhân sinh của chính mình, tuyệt không nên để xảy ra sự cố trong đoạn tình cảm này nữa.

Triệu Cẩm Tân dùng môi hôn ấm áp hôn hai má anh, trong giọng nói mềm nhẹ lộ ra vài phần lành lạnh: "Được, với anh, vẫn là chỉ khi ở trên giường mới trao đổi tương đối tốt."

Lê Sóc nheo mắt, xua đi ý nghĩ không vui trong lòng.

Bọn họ vốn là bạn giường, lời Triệu Cẩm Tân nói, một chữ đều không sai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện