Hứa Niệm Nhất vừa đến nhà đã là 11:30 khuya, cả người mệt mỏi, tắm rửa xong cảm giác ngã xuống giường liền có thể ngủ. Thế nhưng vừa nghĩ tới người kia, khuôn mặt ngây thơ, vẫn là len lén gọi cho anh một cuộc điện thoại, "Này, tôi mới đến nhà, ngày mai sẽ liên lạc."

"Này, tôi chờ cậu một đêm...... Cậu nói không nên lời liền không ra?"

"Xin cậu đó, mấy giờ rồi? Tôi cảm giác mình muốn chết mất, nhất định phải đi ngủ."

"Được rồi......" Chỉ cần Hứa Niệm Nhất nói "Nhất định phải", Đường Nịnh cơ bản đều sẽ thỏa hiệp, "Vậy cậu ngày mai nhất định phải điện thoại cho tôi. Số di động của tôi cậu nhớ kỹ không? Cậu......"

Kết thúc kì thi đại học, Đường Nịnh có cái di động mới, Nokia 8810, hại anh lãi nhãi nhắc đi nhắc lại mãi, để Hứa Niệm Nhất phiền phức vô cùng.

"Biết rồi, buồn ngủ, ngủ ngon." cô lười nhác cùng anh nói nhảm, cúp điện thoại vừa mới chuẩn bị trở về phòng, lại trông thấy cái thân ảnh thon dài kia đứng ở nơi cửa lẳng lặng mà nhìn cô. Cô theo bản năng nhìn sang phòng mẹ, đèn vẫn còn sáng, cô nhẹ nhàng mỉm cười, "Thế nào không tới đón em?"

"Sợ em không muốn trông thấy tôi." Tiết Hạo Vũ nhìn kĩ thiếu nữ này, hắn không đi, vì chỉ là để người lớn yên tâm. Thế nhưng trở về, trông thấy dáng vẻ mảnh mai của cô, trong lòng càng nhiều hơn một loại cảm giác nói không ra lời.

Cô trở nên khác biệt, trên trán giãn ra nụ cười sáng sủa, lại làm cho hắn cảm thấy lạ lẫm, nhưng lại muốn biết càng nhiều.

Thời điểm ra đi, cô vẫn là đứa trẻ, qua hai năm, cô lại thành thiếu nữ. Thân thể kia, cả người lộ ra một loại nữ tính mềm mại, tăng thêm trong mắt ẩn tàng sáng tỏ, so với người bằng tuổi khác nhiều hơn một loại lắng đọng.

Cô vẫn luôn xuất sắc, như thế nhiều năm, ở trong mắt hắn cô vẫn luôn loá mắt.

"Sao lại vậy? Đều là người một nhà." Cô đi đến bên cạnh hắn, trên mặt một mực mang theo nụ cười, "Phạt anh trở về sau này mời em ăn cơm." Hứa Niệm Nhất vừa nói chuyện xong, nhìn thấy trong phòng đèn tối, trong lòng khẽ thở dài một hơi, "Mệt mỏi quá, em ngủ trước, ngủ ngon."

Tiết Hạo Vũ nhìn cái bóng lưng kia, cau mày.

Cô là cố ý.

Từ lúc nào, hắn cùng cô thành người một nhà?

Thế nhưng, hắn lại có thể nói cái gì đâu?

Trên danh nghĩa, bọn hắn vốn chính là người một nhà.

Trước kia, cô bướng bỉnh chỉ khăng khăng những suy nghĩ duy nhất của riêng mình, dù có khó khăn đến đâu cũng không thỏa hiệp.

Nhưng cô của bây giờ tại sao lại để cho hắn cảm thấy có chút lo lắng?

Hứa Niệm Nhất đóng cửa, nằm trên giường, kết quả lại không tài nào ngủ được. Rõ ràng mệt mỏi, đầu đều ẩn ẩn đau, thế nhưng nhắm mắt lại, đột nhiên thật nhiều chuyện cô lãng quên, đều chen chúc xuất hiện ra, làm cho cô hỗn loạn không thôi.

Cô không ngừng mà nói với mình.

Hứa Niệm Nhất, mày làm rất tốt.

Hứa Niệm Nhất, cố lên, mày có thể.

Mới trở về ngày đầu tiên, Hứa Niệm Nhất cảm thấy mình ở bên ngoài, những cái "khát vọng" đơn giản đều trở nên khó như vậy.

Chính là mẹ cô.

Cách xa sẽ nhớ, tới gần sẽ sợ hãi.

Cô quá sợ hãi, sợ mình sơ ý một chút, liền sẽ rơi vào tình huống giải thích cũng không được.

Chuyện như thế, một lần là đủ rồi, cô không nghĩ lặp lại lần thứ hai.

Sớm trước khi trở về nước, cô đã nhắc nhở bản thân vô số lần thái độ đối với Tiết Hạo Vũ, nhất định phải rõ ràng.

Vì muốn tốt cho hắn, cũng vì tốt cho mình.

Ngày hôm sau, bởi vì chênh lệch múi giờ, buổi sáng hơn sáu giờ đã thức, ép buộc mình nằm một hồi, đến hơn bảy giờ, liền rốt cuộc không ngủ được. Rời giường. cô nói mẹ một tiếng rồi liền đi nhà bà ngoại.

Bà ngoại vừa nhìn thấy cô liền vui vẻ hỏi cô muốn ăn cái gì? Làm cô kém chút liền khóc lên.

Chính là thế này, rất đơn giản, để Hứa Niệm Nhất vừa cảm giác được trong lòng toát lên tràn đầy hạnh phúc.

Thế là khi Đường Nịnh tới đón cô. Cô đang vùi đầu giải quyết thức ăn, bà ngoại thì đã tự mình làm thật nhiều mì hoành thánh, còn đặc biệt mua cho cô bánh bao hấp.

"Hứa Niệm Nhất, sức ăn này của cậu, tôi cảm thấy làm con trai quá áp lực."

Hứa Niệm Nhất không thèm để ý anh, nuốt mất cái bánh bao hấp cuối cùng, rồi mới hướng phòng bếp bà ngoại hô hào, "Bà ngoại, cho Đường Nịnh một bát mì hoành thánh đi a." Cô hiểu rất rõ anh, sớm như thế, khẳng định chưa có ăn. Trước kia cô ở nhà bà ngoại, anh đều dựa vào cô "cứu tế", bà ngoại cũng đã quen.

"Cảm ơn bà ngoại." Đường Nịnh đương nhiên sẽ không khách khí, hoàn toàn chính xác, bà ngoại Hứa Niệm Nhất làm thật ăn rất ngon.

Hứa Niệm Nhất nhíu mắt, trong lòng cảm thấy không nói ra được tất cả đều dễ chịu.

Lo lắng sợ hãi tối qua đột nhiên bị quét sạch sành sanh. Tất cả mọi việc trước mắt đều là tự nhiên và quen thuộc, để cô cảm thấy trong lòng an tâm không ít thay thế loại kia chính là hưng phấn.

"Hôm nay có sắp xếp gì?"

"Giữa trưa bọn họ đều sẽ đi nhà tôi, ban đêm Lâm Ấu Bân cùng Tiết Bình nhất quyết muốn mời cậu ăn cơm, thuận tiện để cậu mở mang kiến thức một chút về bạn mới, tôi cố mà đồng ý. Haha." Đường Nịnh cười nhìn xem cô, "Niệm Nhất, sao cậu có thể gầy thành như thế?"

"Tôi cũng không biết, ăn nhiều ngược lại gầy." cô bĩu môi nhìn anh, "Tôi có nói cậu vô sỉ chưa?"

"À? Cảm ơn đã khích lệ." Anh cười đùa tí tửng, trêu đến cô nhịn không được nhìn anh chằm chằm, "Cậu như này sau này làm sao làm luật sư?"

"Cậu không hiểu, tôi như vậy gọi đáng yêu, không phải vô sỉ."

Cô từ bỏ cùng anh đấu tranh tư tưởng, người này bị tự luyến đã lâu, cô cũng đã quen.

Ăn cơm, cô đi theo Đường Nịnh trở về nhà, không lâu sau, Tiết Bình và Lâm Ấu Bân đều đến đây. Mấy người líu ríu ngồi tại nhà Đường Nịnh nhạo báng, tán gẫu và nói cho Hứa Niệm Nhất biết chuyện hai năm nay.

Ví dụ như nói, ngày Cá tháng Tư, Đường Nịnh bị một hoa khôi tỏ tình, để anh phiền muộn một ngày.

Lại nói lúc học Anh ngữ, giáo sư tiếng Anh nổi giận anh lên lớp lại đi ngủ. Thế là đem sách ném trên đầu anh. Kết quả vị thiếu gia này cự tuyệt không lên tiết học, dẫn đến hiệu trưởng trách cứ giáo sư, cuối cùng còn để vị giáo sư đó nói xin lỗi.

Hứa Niệm Nhất nghe xong từng chuyện từng chuyện của Đường Nịnh thật rất vui vẻ nhưng lại có một chút nho nhỏ cô đơn.

Nếu như cô không có phạm sai lầm, liền sẽ không bị đi xa như vậy, liền sẽ không bỏ lỡ những chuyện vui kia.

Ban đêm, mấy người bọn họ đi tiệm cơm, Hứa Niệm Nhất cuối cùng gặp được đám bạn bè họ, đương nhiên bao gồm bạn gái mới Đường Nịnh — Lâm Hiểu Phân.

Lâm Hiểu Phân vô cùng xinh đẹp. Là loại con gái có lực sát thương rất lớn, khí chất tốt, biết ăn mặc, cả người lộ ra một loại lăng lệ.

Bữa cơm trôi qua rất nhẹ nhàng, Đường Nịnh toàn bộ quá trình đều rất quan tâm Hứa Niệm Nhất.

Cô ta cũng bày ra vẻ xem thường.

Trước kia cũng là như vậy.

Chỉ vì chút đồ vật sẽ trở nên thế, mà cô cũng không quan tâm.

Lúc Hứa Niệm Nhất vừa đi nhà vệ sinh, kết quả khi rửa tay, lại trông thấy bạn gái Đường Nịnh đứng ở đó, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, hiển nhiên là đang chờ cô.

Hứa Niệm Nhất còn chưa mở miệng, cô ta liền đứng bên cạnh cô, "Hứa Niệm Nhất, cô đến cùng là loại người gì? Cô dạng này không cảm thấy mình rất buồn nôn sao? Cùng bạn trai của người khác mập mờ......"

"Cô hiểu lầm rồi...... Tôi cùng Đường Nịnh chỉ là bạn bè tốt......"

"Chớ cùng tôi nói các người là bạn thân, là anh trai, kiểu này tôi nghe đến buồn nôn. Để bạn trai người khác trước mặt nhiều người hầu hạ cô, đem cô biến thành "Nữ Hoàng" cảm giác có phải là rất thoải mái?"

Hứa Niệm Nhất chau mày, Lâm Hiểu Phân nói tất cả các lời tựa như đều là đạo lý, thế nhưng không phải như vậy.

Cô mở to miệng muốn giải thích, lại bởi vì mình nội tâm nhỏ chờ mong mà nói không ra miệng.

Hết thảy tất cả cô cùng anh đều đã quen thuộc, Lâm Ấu Bân cùng Tiết Bình những người bạn này cũng đã quen.

Thế nhưng những chuyện quen thuộc, cũng không chắc chắn là đúng.

Cô cùng anh xét về làm bạn bè, như vậy hoàn toàn chính xác giống như vượt ra khỏi tiêu chuẩn.

Trước kia, còn quá nhỏ.

Tất cả mập mờ cũng sẽ ở được tuổi nhỏ che đậy, lộ ra mông lung không rõ.

Nhưng bây giờ bọn họ đều đã lớn rồi.

Đường Nịnh cũng biết lái xe, trong bao tiền của hắn bắt đầu mang theo "áo mưa", cái này là đồ vật của người trưởng thành. Chỉ là còn cô là dừng lại ở nơi đó, không động đậy chút nào.

Thế nhưng nếu như lựa chọn làm bạn bè, như vậy có nhiều thứ phải từ bỏ.

Lâm Hiểu Phân chất vấn, cô hoàn toàn có thể lý giải.

Nếu như bạn trai mình, đối xử như thế với một người bạn không quan hệ máu mủ, chỉ sợ mình cũng không chấp nhận được?

Hứa Niệm Nhất ngẩn người đứng tại nhà vệ sinh thật lâu, đến lúc bạn gái Tiết Bình đến tìm cô, cô mới phát hiện tất cả mọi người đều chuẩn bị rời đi. Ai cũng đứng trước cửa vệ sinh nữ, cảnh tượng rất buồn cười, chỉ là cô cười không nổi.

"Niệm Nhất, cậu không sao chứ?" Đường Nịnh lo lắng nhìn cô, mà cô xuyên qua anh lại nhìn thấy cái ánh mắt âm lãnh kia.

"Không có...... Không có việc gì......" cô cảm giác được một bộ phận nào đó của thân thể nào đó đang bị người sống sờ sờ lột đi. Cô cảm giác được loại kia cường đại xé rách đau nhức, đẫm máu, đau đến ngay cả hít thở cũng khó khăn.

Tình bạn sẽ lâu dài, thế nhưng là có thể cùng anh thân mật nhất, tuyệt đối không phải cô.

Cô dạng này một bên biểu thị là một người bạn thế này, một bên cùng anh dạng này ở bên nhau. Như thế đối với bất cứ ai đều không công bằng.

Tựa như Tiết Hạo Vũ.

Đúng, tựa như Tiết Hạo Vũ.

Hứa Niệm Nhất nghĩ tới Tiết Hạo Vũ, liền nhớ lại cuộc sống hai năm nay ở nước ngoài.

Tiết Hạo Vũ đối với cô mà nói chính là một sai lầm trong cuộc đời.

Mà hai năm này chính là sự trừng phạt.

Lúc trước, nếu như không phải cô dùng thái độ sai lầm đối đãi Tiết Hạo Vũ, cũng sẽ không phát sinh tất cả sự việc kia.

Cô có thể gánh chịu sai lầm với Tiết Hạo Vũ, nhưng khẳng định không cách nào gánh chịu bất luận sai lầm gì có quan hệ với Đường Nịnh.

Cô sợ hãi, cho nên lựa chọn đứng tại chỗ, như vậy nhất định phải từ bỏ một vài thứ.

Cô đột nhiên ý thức được mình khát vọng ngày nghỉ này để hưởng thụ, chỉ sợ đã trở nên khó khăn.

Trước kia, cô có thể, bởi vì ai đều không có ý thức được.

Hiện tại, cô đã không có lựa chọn.

Kỳ thật sớm đã tại buổi tối kia, cô chính là không còn đường lui.

"Niệm Nhất, tôi đưa cậu về nhà nhé?"

Đường Nịnh cắt ngang sự trầm tư của cô, để cô lấy lại tinh thần. Tất cả mọi người có chút lo lắng nhìn cô, đương nhiên ngoại trừ một người trong đó.

"Không cần, không tiện đường, tự tôi về nhà không sao. Cậu đưa Hiểu Phân về đi."

"Không có việc gì, Hiểu Phân có thể tự mình đón xe. Cậu không sao chứ? Sao người đều là mồ hôi." Đường Nịnh nhíu mày, đưa tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cô.

Hứa Niệm Nhất ngẩng đầu một cái nhìn thấy biểu cảm anh nhíu mày lo lắng, yên lặng đưa tay đỡ lên tay của anh, "Có thể là vừa mới ăn quá cay, dạ dày có chút không thoải mái. Mà lại, sự chênh lệnh thời gian bị đảo ngược. Tôi đi trước......"

"Cậu thế này sao có thể một mình về nhà?" Đường Nịnh nắm tay cô, "Lâm Ấu Bân, giúp tôi đưa Hiểu Phân về nhà, tôi đưa Hứa Niệm Nhất về trước."

Nói xong, liền dắt lấy cô lên taxi, không cho cô bất kì lựa chọn gì.

"Hay tôi mua cho cậu chút thuốc?"

"Không cần, tôi không có yếu ớt như vậy." Rời đi đám người, trong lòng cô thư thản không ít. Chí ít rốt cuộc không nhìn thấy ánh mắt âm lãnh kia nữa.

Nhưng cô vẫn là hiểu mình không đúng, vẫn là biết sợ.

"Đường Nịnh, bạn gái mới không tệ, tôi rất thích cô ấy." Cô biết mình ti tiện, nhưng vẫn là dạng này nói với anh.

"Haha, ánh mắt của tôi không tệ đi." Anh nháy mắt ra hiệu nhìn cô, lại làm cho nội tâm cô tê rần.

Kỳ thật như thế nhiều năm, mập mờ một mực là anh, vờ ngớ ngẩn một mực là mình.

Vẫn luôn là vậy.

Hứa Niệm Nhất thở dài một hơi, nhẹ nhàng tựa trên ghế taxi.

"Khó chịu?"

"Ừm."

"Vậy cậu ngoan ngoãn nằm, đến tôi sẽ gọi."

"Ừm."

Vẫn nên chấm dứt rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện