Không bao lâu sau, Lạc Ẩm Băng nghe thấy vài tiếng kêu đau đớn từ bên ngoài bức tường băng truyền đến, hắn thu lại dị năng, bức tường băng tan rã, cảnh tượng bên ngoài hiện ra trước mắt.

Mười mấy dị năng giả nằm la liệt trước mặt, sắc mặt bọn họ tái nhợt, cơ thể run rẩy, hai tay cong thành một góc bất thường, đã rơi vào hôn mê, vẫn còn rầm rì thành tiếng mà kêu đau.

Cách đó 100m, những người không có dị năng đã biến mất, thành viên đội sắn bắn đuổi theo bọn họ tản mác khắp nơi, hiện ra tình cảnh thê thảm không thua các dị năng giả trước mặt.

Thê thảm nhất vẫn là Nhạc Cố, sắc mặt gã tái nhợt, môi thâm đen, hai mắt đăm đăm co quắp ngồi trên mặt đất, cơ thể run rẩy, mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân, cả người như vừa được đưa lên khỏi mặt nước.

Lạc Ẩm Băng nheo mắt hài lòng, cảm giác Kỷ Sơ cùng hắn thật giống như trong lòng giống nhau, hắn vốn định trừng phạt những người này, mà vẫn không thể để họ chết, khi mới thu lại ý thức để ứng phó Hạ Lâm Thần, còn tưởng rằng sẽ xảy ra biến cố, không ngờ Kỷ Sơ lại hoàn thành kế hoạch của hắn.

Hắn quay đầu nhìn về phía Kỷ Sơ, lại phát hiện thanh niên sắc bén như lưỡi dao gió có gì đó không ổn, con ngươi của Kỷ Sơ rất nhạt, dưới ánh mặt trời như hai viên lưu ly trong suốt, lộ ra màu vàng nhạt như đôi mắt của động vật họ mèo, ánh mắt y từ trước đến nay đều ác liệt, mang theo sắc nhọn thuộc về kẻ săn mồi.

Mà lúc này lông mi của Kỷ Sơ hơi rũ xuống, lông mi dài che nửa con ngươi, ánh mắt tối lại, nhìn có chút mất mát.

Lạc Ẩm Băng ngẩn ra, ý thức của Ngô Phi đã nằm ngủ trong góc, hắn không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.

Chẳng lẽ Kỷ Sơ nhận ra Ngô Phi là một tang thi? Suy nghĩ mới vừa hiện lên, liền thấy Kỷ Sơ đưa mắt nhìn tới, thanh niên mặc đồ vẻ mặt cứng lại, Lạc Ẩm Băng cảm nhận được y hình như hơi sửng sốt, sau đó lông mi rũ xuống đột nhiên mở ra.

Kỷ Sơ có thể nghe thấy nhịp tim kịch liệt của mình, thần sắc của thanh niên tóc ngắn màu bạch kim đã thay đổi, sự ngơ ngác mờ mịt biến mất không còn tăm hơi, trở lại vẻ u sầu như lần đầu tiên nhìn thấy.

Điều này cho thấy rằng ý thức của người đó đã trở lại, cũng không bị y dọa đi.

Đầu ngón tay Kỷ Sơ nắm một góc áo khoác, niềm vui qua đi, đáy lòng liền có chút sốt sắng cùng luống cuống, các loại phản ứng lướt qua trong đầu y, y trước hết phủ định ý nghĩ hỏi trực tiếp vị trí, chọn lựa trong kế hoạch một lúc lâu, cuối cùng cũng có quyết định.

Ngoại trừ khoảnh khắc ngước mắt ban đầu, vẻ mặt y rất bình tĩnh, Lạc Ẩm Băng sẽ không sử dụng dị năng não vực của mình lên ân nhân cứu mạng, bởi vậy càng không phát hiện sự lo lắng của y.

Lạc Ẩm Băng suy tư về việc biểu cảm của Kỷ Sơ thay đổi đột ngột, hắn nhận thấy đối phương đã im lặng hơi lâu, chuẩn bị mở miệng dò hỏi, liền nghe Kỷ Sơ nói:

"Cậu ta làm sao vậy?"

Thanh tuyến của Kỷ Sơ khá thấp, tiếng nói trầm thấp êm tai, khi nói chuyện ngữ điệu ôn hòa, không hề lạnh lùng như khí chất của y, như lông thiên nga phất qua bên tai, nghe rất thoải mái.

Lạc Ẩm Băng phản ứng với câu hỏi của y một chút, không khỏi thán phục Kỷ Sơ thông minh, đối phương thông qua tiếp xúc ngắn ngủi vừa rồi, liền biết được tình hình của Ngô Phi không đúng, người khống chế thân thể này trước đó là ý thức của mình.

Đối mặt với Kỷ Sơ, hắn luôn có thêm sự kiên nhẫn, chưa kể Kỷ Sơ cũng là quan tâm đến Ngô Phi, không có lý do gì để không để ý tới.

Lạc Ẩm Băng trầm ngâm đáp:

"Ngô Phi đã trở thành tang thi."

Trái tim Kỷ Sơ đột nhiên nhảy một cái.

Ngô Phi đương nhiên là tên của thanh niên tóc bạch kim, mà câu trả lời này có nghĩa là, người điều khiển Ngô Phi bây giờ, đang cùng y giao lưu, thật sự là người kia.

Đôi mắt y hơi nheo lại, giống như một lữ khách đã đi một mình quá lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng mà cả đời này vẫn theo đuổi.

Kỷ Sơ chớp mắt, thu lại tâm tư, y nhìn gương mặt xa lạ trước mặt, vẻ mặt của Ngô Phi hơi lo lắng, y lập tức phản ứng lại, chỉ sợ Lạc Ẩm Băng cho rằng y và Ngô Phi đã quen biết từ trước.

Y đơn giản tương kế tựu kế, mím môi ép xuống khóe miệng, lộ ra thần sắc mất mát, hỏi hắn:

"Hiện tại cậu ta là xảy ra chuyện gì?"

Lạc Ẩm Băng suy tư một chút, đời này Kỷ Sơ vẫn chưa nhận nhiệm vụ giaie cứu hắn, bọn họ hoàn toàn là người xa lạ, nhưng hắn đem chuyện trả ơn Kỷ Sơ vào kế hoạch ngày tận thế, cũng biết đến đối phương làm người như thế nào, liền không che giấu nhiều.

"Hiện tại chúng tôi đang ở trong Khu an toàn Lâm Thành, người phụ trách Khu an toàn đã yêu cầu Ngô Phi tham gia cuộc săn bắn này, tôi không yên tâm, nên đã điều khiển Ngô Phi bằng ý thức."

Hắn không nói thêm về điều đó, là một người xa lạ, nói nhiều như vậy đã là cực hạn rồi, nếu nói thêm nữa, chỉ sợ Kỷ Sơ sẽ nghi ngờ mục đích của hắn.

Kỷ Sơ nhắm mắt lại, khẻ thở ra, vẻ mặt y bình tĩnh, khiến người ta không nhìn ra được y đang nghĩ gì, Lạc Ẩm Băng chỉ coi y tiếc nuối vì Ngô Phi, chỉ có y tự mình biết, nhắm mắt lại là vì sợ rằng ánh mắt của mình quá nóng rực, khiến người đối diện kinh sợ.

Người kia nói, bọn họ đang ở trong Khu an toàn Lâm Thành.

Lông mi Kỷ Sơ rung động, vui mừng quá độ khiến y nhất thời có chút mờ mịt, nhìn thanh niên xa lạ có mái tóc ngắn màu bạch kim trước mặt, ánh mắt lại như là muốn xuyên thấu qua đối phương, nhìn thấy một người khác.

Y mở miệng, làn gió hè buổi tối lướt nhẹ qua mặt, giọng điệu của y gần như ôn nhu:

"Có cần giúp gì không?"

Lạc Ẩm Băng nghĩ tới chuyện mình đang làm, kiếp trước, Hạ Lâm Thần chưa từng làm hắn bị thương, đối phương là nhân viên bảo vệ của Viện nghiên cứu, hắn là vật thí nghiệm được bảo vệ nghiêm ngặt, cách mấy bức tường bọn họ thậm chí chưa từng gặp mặt.

Hắn tạm thời chuyển hướng đến Khu an toàn Lâm Thành, chỉ là vì Hạ Lâm Thần từng cản trở kế hoạch giải cứu, còn làm Kỷ Sơ bị thương, hơn nữa Lâm Thành gần đây vốn xảy ra hỗn loạn lớn, hắn lợi dụng tình hình để lật đổ Lâm Thành mà không tốn chút sức lực nào.

Mặc dù sự việc thực sự liên quan đến Kỷ Sơ, nhưng Lạc Ẩm Băng không định để đối phương ra tay giúp đỡ, hắn lắc đầu, lại nghĩ đến điều gì đó, nói:

"Người lái xe địa hình cầm trên tay một bộ đàm."

Nếu đã lên kế hoạch trả ơn Kỷ Sơ, cũng đã gặp được đối phương, Lạc Ẩm Băng đương nhiên sẽ không để xảy ra cảnh tượng sau này không bao giờ lại, hắn nhớ đến sự tồn tại của bộ đàm, liền nhắc nhở đối phương có thể lấy nó.

Năm ngón tay Kỷ Sơ siết chặt, góc áo khoác y nắm trong lòng bàn tay bị vò nát, y mới kiềm chế được vui mừng dưới đáy lòng.

Y có thể liên lạc với người kia trong tương lai.

Tang thi với mái tóc ngắn bạch kim khẽ cau mày, thời hạn cho ý thức của Lạc Ẩm Băng xuất hiện đang đến gần.

Hắn thu lại tầm mắt nhìn Kỷ Sơ, làm chính sự trước, đội săn bắn nằm rạp xuống đất, nếu không có Lạc Ẩm Băng dùng uy thế trấn áp bọn tang thi, chỉ sợ họ đã bị gặm nhấm hầu như không còn từ lâu, mà việc hắn muốn làm bây giờ là chuyển những người này lên xe.

Cuộc săn bắn này vốn dĩ được tạm thời thêm vào, không có nhiều người tham gia, nhưng cũng là mấy chục người, Lạc Ẩm Băng nhìn bọn họ nằm rạp thưa thớt trên mặt đất, sắc mặt có chút âm trầm, hắn cực kỳ lười biếng, thật sự không muốn xử lý những người này.

Không chờ hắn kịp thở ra một hơi bất đắc dĩ, Kỷ Sơ bên cạnh lại như hiểu được điều gì, thân hình biến mất trong nháy mắt, vài giây sau, trong thùng xe tải xuất hiện hai người nằm.

Ánh mắt Lạc Ẩm Băng có chút ngẩn ra nhìn theo bóng đen, đáy lòng mờ mịt trong chốc lát, cuối cùng cảm khái, Kỷ Sơ nhìn qua sắc bén như dao, nhưng thật ra lại là loại hình sẽ nhiệt tình giúp người qua đường à.

Điều khiển Ngô Phi đi đến bên cạnh Nhạc Cố, khi Lạc Ẩm Băng nói chuyện với Kỷ Sơ không muốn bị người khác nghe thấy, vì vậy khiến người duy nhất tỉnh táo là Nhạc Cố lâm vào hôn mê, nhưng bây giờ, hắn còn cần đối phương lái xe.

Quả cầu nước to bằng nắm tay ngưng tụ trên không trung, đập mạnh vào mặt Nhạc Cố, người đàn ông có khuôn mặt thô bỉ run rẩy, mê man tỉnh lại, trong mắt sợ hãi không thôi.

Nhạc Cố hiển nhiên hiểu rõ đạo lý của kẻ mạnh hơn người, Ngô Phi cùng người mặc đồ đen bí ẩn không gϊếŧ gã, đã làm gã vô cùng cảm kích, bởi vậy không phản kháng, ngoan ngoãn ngồi vào ghế lái.

Kỷ Sơ ném tất cả các thành viên trong đội săn bắn vào thùng xe, mấy chục người như xếp hình co quắp trong xe, Lạc Ẩm Băng gỡ bỏ bức tường băng bảo vệ La Thanh, người thiếu niên cóng đến sắc mặt trắng bệch, mà thần thái vẫn sáng láng, tàn nhẫn đạp mấy cái vào người thành viên đội sắn bắn.

Mọi thứ đã sẵn sàng, Lạc Ẩm Băng ngồi vào ghế phụ của xe tải, ánh mắt rơi vào Kỷ Sơ đang đứng phía dưới.

Một bóng dáng thon dài trong chiếc áo gió màu đen liền cách vài bước ở bên ngoài, Kỷ Sơ có ngũ quan thâm thúy, là dáng vẻ cực anh tuấn, mà lúc này y nhíu mày, nhìn qua có chút mất mát, có chút oan ức, không còn là một con liệp báo mạnh mẽ uy nghiêm hung hãn đầy tính công kích, ngược lại giống như một chú chó bị bỏ rơi.

Lạc Ẩm Băng đột nhiên cảm thấy đáy lòng mềm nhũn.

Kỷ Sơ luôn thể hiện sự trưởng thành vượt xa tuổi của mình, Lạc Ẩm Băng chỉ có vài lần, nhìn thấy đối phương lộ ra biểu cảm sinh động mà một chàng trai hơn hai mươi tuổi nên có, lần nào cũng khiến hắn ấn tượng sâu sắc.

Lạc Ẩm Băng âm thanh hơi mềm, nói một tiếng:

"Hẹn gặp lại."

Sau đó hắn thu lại ánh mắt, vẫy vẫy tay, ra hiệu cho Nhạc Cố lái xe, động cơ phát ra tiếng gầm rú, chiếc xe tải thùng mui trần tăng tốc về phía đường.

Kỷ Sơ đứng tại chỗ, lời hẹn gặp lại dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, vẻ mất mát bên trong y nhạt đi, hồi lâu sau, khóe miệng khẽ cong lên.

Y nhớ tới bộ đàm mà Lạc Ẩm Băng đã nói lúc trước, không ngần ngại sử dụng dị năng, tốc độ nhanh đến mức chỉ để lại dư ảnh trong võng mạc, nhìn qua có chút sốt ruột không thể chờ đợi được nữa.

Trước khi kết thúc ý thức xuất hiện, Lạc Ẩm Băng quay đầu lại, có chút tùy ý rồi bất giác nhìn về nơi lúc trước Kỷ Sơ đứng.

Kỷ Sơ đã không còn ở chỗ cũ, bóng dáng kiên cường quấn trong áo khoác màu đen kia mau lẹ như điện, nhanh nhẹn như sao bay, như sao băng lao tới, đi trên không ngàn dặm, cho dù xem bao nhiêu lần, đó đều là một cảnh đẹp.

Một cơn chóng mặt nhẹ ập đến, Lạc Ẩm Băng nhắm mắt lại, ý thức của hắn rút khỏi tâm trí Ngô Phi.

Khi mở mắt ra lần nữa, khung cảnh nơi ở trong Khu an toàn Lâm Thành đập vào mi mắt, Hạ Lâm Thần đột nhiên đứng dậy, đối diện với hắn.

Lạc Ẩm Băng nhìn khuôn mặt khiến người ta chán ghét đó, tâm trạng cũng không còn u ám như trước.

Sau nửa giờ, Nhạc Cố sẽ mang thành viên đội săn bắn quay trở lại Khu an toàn, Lạc Ẩm Băng biết rõ Hạ Lâm Thần sẽ làm gì vào thời điểm đó, càng rõ hơn đối phương sẽ có kết cục như thế nào.

Hắn rũ mắt, ngoảnh mặt làm ngơ với Hạ Lâm Thần, nếu đối phương đã định sẵn thua cuộc, như vậy không cần vì gã làm ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.

HOÀN CHƯƠNG 22

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện