Vào buổi tối ngày hôm ấy, con ma men nào đó hài lòng thỏa dạ ngủ thiếp đi.

Sáng ngày hôm sau, cậu giật mình tỉnh giấc.

Trên màn hình di động hiển thị thời gian là 5:37, cách lúc đồng hồ báo thức vang lên mỗi ngày hơn 30 phút nữa, điều hòa vẫn phả gió ù ù, Thịnh Vọng ôm đầu ngồi trên giường suy ngẫm chuyện đời.

Newton có 3 định luật lớn, chủ nghĩa xã hội có 2 loại mâu thuẫn cơ bản và chủ yếu, mà cậu – 16 năm cuộc đời chỉ có mỗi một việc không sao hiểu nổi ——-

Vì sao phải uống rượu? Tối qua cậu uống hết 5 cốc, mặt mũi cả đời vứt sạch mất rồi.

Ngẫm lại những gì cậu đã làm. Dã man nhất: ngẫm lại những gì cậu nói với Giang Thiêm, đó là lời mà con người thốt ra ư? Nếu như bình thường, có cho cậu 1 tỷ thì cũng chả há mồm nổi.

Cậu chỉ muốn rúc trong chăn và nằm chết dí trên giường thôi. Kết quả mới rúc được 5 phút, điện thoại đột nhiên rung lên. Cậu lờ đà lờ đờ thò tay dò dẫm, mò lên thì thấy: thông báo cộng tiền vào tài khoản ngân hàng, người chuyển khoản là bố cậu.

Chả biết giờ giấc chỗ Thịnh Minh Dương thế nào mà mới sáng bảnh mắt tự dưng gửi tiền cho cậu.

Thịnh Vọng mở giao diện wechat định gửi tin nhắn thoại cho bố mình. Kết quả vừa mở ra thấy ngay tên Giang Thiêm chễm chệ trên cùng, thời gian trò chuyện dừng lại lúc 11 giờ hơn tối qua, nội dung tin nhắn vẫn là câu “Tôi vào nhé.”

Tay Thịnh Vọng run rẩy, vội thoát ra ngoài.

Cuối cùng Thịnh Minh Dương vẫn gửi tin nhắn trước, Thịnh Vọng nhấn thẳng vào thanh thông báo.

Tin nhắn của bố cậu nồng nặc phong cách trung niên, nói về thời tiết dạo này thay đổi thất thường, thanh niên ngồi điều hòa trong thời gian dài dễ mắc các vấn đề về sức khỏe, là giai đoạn rất hay bị cảm lạnh.

Thịnh Vọng hít hít mũi, cảm giác bố cậu như có Thiên Lý Nhãn ấy.

Bây giờ cậu đang bị cảm lạnh cộng thêm say rượu, cổ họng khô tới mức sắp nứt luôn, chột dạ chẳng dám gửi tin nhắn thoại, đành ngoan ngoãn gõ chữ.

[Đóng hộp: Tự dưng bố bắn tiền cho con làm gì?]

[Bách khoa dưỡng sinh: Nhớ ra thì bắn thôi. Sao nay dậy sớm thế?]

[Đóng hộp: Học bài.]

[Bách khoa dưỡng sinh: 

[Bách khoa dưỡng sinh: Mau đến trường đi, nhớ ăn sáng nhé.]

[Đóng hộp: Vâng.]

Thịnh Vọng tắt wechat, nhìn thời gian trên di động: 5:45. Đồng chí Thịnh Minh Dương đã cung cấp cho cậu một ý tưởng mới, tuy rằng cậu mất hết mặt mũi nhưng chả phải vẫn còn chân đấy sao? Thừa dịp sáng sớm tinh mơ chưa ai dậy, cậu lén lút tới trường là được mà!

Nói là làm, Thịnh Vọng nhảy xuống giường vọt vào nhà vệ sinh, tắm táp nhanh gọn và sấy tóc thần tốc. 5 giờ 53, cậu khoác áo đồng phục và xách cặp bước ra.

Tay vừa chạm vào nắm cửa, cậu chép miệng quay lại giường, túi ni lông đựng thuốc lẳng lặng nằm bên gối. Thịnh Vọng túm tóc sầu não một lúc, thôi thì cứ nhét túi ni lông vào cặp sách đã.

Lề mà lề mề mất 2 phút, cậu chủ Thịnh gặp ngay báo ứng ——-

Cậu vừa mở cửa phòng, gặp ngay Giang Thiêm đeo cặp bước ra từ cách vách.

Đệt cụ.

Đầu óc Thịnh Vọng rỗng tuếch, lập tức đóng sập cửa lại. Cậu bưng mặt ngồi xổm sau cửa, cảm giác cuộc đời thật lắm bất ngờ.

Mà điều bất ngờ nhất đó là cậu vừa ngồi xổm chưa tới 2 giây, cửa phòng đã vang lên tiếng gõ. Nếu như rơi vào trước ngày hôm qua, không thể nào xảy ra được, Giang Thiêm uống nhầm thuốc mới gõ cửa phòng cậu.

Nhưng hôm nay……Mọi thứ đều có thể xảy ra.

Đấy nhìn xem, chả phải tới rồi hay sao ——

Điện thoại Thịnh Vọng rung lên, rung tới mức lông tơ cậu dựng ngược, mở ra thì thấy tin nhắn wechat mới.

[Giang Thiêm:?]

Thịnh Vọng vò mặt tới biến dạng, lặng lẽ sụp đổ một lúc rồi ngoan ngoãn gõ chữ.

[Đóng hộp: Tiêu chảy.]

[Giang Thiêm: ………]

Dẫu chẳng biết đối phương có tin lời nói dối ấy không, Thịnh Vọng vẫn hi vọng hắn tin. Để tăng phần chân thật, cậu quẳng dép lê, đi chân trần lặng lẽ mò vào nhà vệ sinh và ấn nút xả nước.

Mãi tới khi nghe thấy tiếng bước chân xuống tầng, Thịnh Vọng mới quẳng cặp sách, ngồi bên mép bồn tắm.

Nếu được, cậu muốn chết dí ở đây suốt nửa phần đời còn lại, nhưng cậu phải tới trường.

Thịnh Vọng ngồi đờ bên mép bồn tắm tới 6 giờ 15, dựa theo nếp sống thường ngày, bây giờ chắc Giang Thiêm đã ăn sáng xong, kiểm tra cặp sách rồi ra khỏi cửa.

Cậu lề mề thêm vài phút nữa, cuối cùng chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, khoác cặp sách, vẻ mặt bình tĩnh bước ra khỏi phòng. Vừa xuống nhà, bỗng nghe thấy Giang Âu hỏi: “Trong nhà có thuốc tiêu chảy không?”

Thím Tôn đáp: “Để tôi nghĩ xem, chắc là có. Thuốc thường dùng tôi có chuẩn bị đủ cả, để tôi đi tìm xem.”

Cô rời khỏi phòng bếp bước về phòng để đồ, vừa khéo chạm mặt Thịnh Vọng mới xuống nhà.

“Tiểu Vọng xuống rồi đấy à?” Thím Tôn nói. “Ôi thôi chết nhìn mặt cháu kìa, bụng có đau lắm không?”

Giọng cô không nhỏ, đủ để gây sự chú ý của những người khác trong phòng.

Thịnh Vọng vô thức liếc mắt nhìn sô pha trong phòng khách, chỉ thấy bàn tay sắp xếp cặp sách của Giang Thiêm khựng lại, ngước mắt nhìn cậu. Thịnh Vọng bị nhìn mà suýt tí nữa chạy tót lên tầng.

“Tiểu Vọng ăn tí cháo lót dạ trước nhé.”

Giang Âu ngó đầu ra, vẫy vẫy tay với cậu. Cô đã học được một bài học rồi nên hôm nay đeo đôi găng tay chống bỏng, thoạt nhìn thêm phần dịu dàng. Thịnh Vọng vốn định nói mình không đói, nhưng nhớ tới cốc nước mật ong được pha riêng tối hôm qua, cậu do dự một lát rồi ngồi xuống bàn ăn.

“……Cám ơn cô.” Thịnh Vọng căng cuống họng nên giọng nói nghe khá cứng ngắc.

Thịnh Minh Dương luôn nỗ lực khiến cậu chấp nhận “Mẹ” mới, “Anh trai” mới, nhưng nhiều nhất cậu chỉ gọi được thế thôi.

Ai ngờ Giang Âu lại rất vui mừng.

Cô đặt bát cháo trước mặt Thịnh Vọng, nở nụ cười và khẽ nói: “Gọi thế là được rồi.”

Thịnh Vọng sửng sốt.

Giang Âu nói: “Con và Tiểu Thiêm là bạn cùng lớp mà, con cứ coi cô như mẹ của bạn học hoặc hàng xóm cũng được. Cô nhận lời nhờ cậy của bố con, lúc bố con không ở đây thì nhắc con ăn cơm, trông nom chăm sóc. Nếu nghĩ như vậy có phải thấy thoải mái hơn chút không?”

Ánh mặt trời ban sáng dịu êm làm lòng người mềm nhũn. Cô vẫn trông giống cái người đã mất ấy, Thịnh Vọng không dám nhìn nhiều, chỉ biết rũ mắt ăn cháo.

Chỉ cần không nhìn…..Dường như không khó chấp nhận đến thế nữa.

Thịnh Vọng im lặng ăn mấy thìa cháo, cúi đầu đáp “Vâng”.

Giang Âu nở nụ cười.

Ôi phụ nữ, bạn chẳng thể biết: khi tâm trạng vui tươi cô ấy có thể làm những chuyện gì —– Thịnh Vọng đang ăn cháo, bỗng nghe Giang Âu nói vọng ra phòng khách: “Con đã thay giày rồi đấy à?”

Thịnh Vọng biết cô đang nói chuyện với ai, nhưng chẳng muốn ngẩng đầu, chỉ lướt qua mép bát nhìn thoáng qua.

Giang Thiêm đeo cặp sách đứng trước huyền quan, xem chừng định đi học.

Thịnh Vọng nhủ thầm tốt quá rồi, đi mau lên.

Ai ngờ Giang Âu lại bảo: “Giờ vẫn sớm mà, hay con chờ Tiểu Vọng đi chung đi?”

Thịnh Vọng – chưa kịp nuốt thìa cháo trong mồm – hóa đá.

Giang Thiêm khựng lại, chần chừ một lúc thế mà thả tay khỏi nắm cửa. Hắn tựa bên tủ giày ngoài huyền quan, móc điện thoại ra chơi. Tuy rằng không trả lời nhưng điệu bộ thế kia đã nói lên tất cả —— hắn đứng đợi thật.

Đệch.

Thịnh Vọng ăn một hớp cháo, suýt tí nữa ho gần chết.

6 giờ 40, Thịnh Vọng ăn hết thìa cháo cuối cùng, lê lết lên xe ngồi với Giang Thiêm.

Lần đầu tiên thành công chở cả 2 người – chú Tiểu Trần rất sung sướng, từ lúc lên xe huyên thuyên không ngừng, nói chừng 5 phút đồng hồ mới nhận ra điều bất thường.

Bầu không khí ở ghế sau nặng nề cực độ, cậu chủ Thịnh thường ngày hay ngồi ngả nghiêng xiêu vẹo như bị liệt nửa người, thích thế nào thì thế ấy, nay lại ngồi ngay ngắn thẳng lưng mắt nhìn phía trước.

Tiểu Trần không rõ tình hình, cũng ngồi thẳng theo.

Xe chạy đến gần trường thì bị tắc, ngón tay Thịnh Vọng gõ lên đầu gối, chưa bao giờ cậu cảm thấy con đường đến trường dài như hôm nay.

Giang Thiêm ngồi ngay bên cạnh cậu, khóe mắt có thể liếc thấy lỗ tai hắn đang đeo tai nghe màu trắng và cúi đầu lướt điện thoại. Nhìn màu sắc giao diện, chắc là một tờ báo tiếng Anh nào đó.

Thật kì diệu, rõ ràng hắn không trở nên quá thân thiện, nhưng Thịnh Vọng vẫn cảm giác được hắn đã thay đổi.

Trong lúc tắc đường, hắn lật thêm hai trang nữa, tờ báo Tiếng Anh rốt cuộc quay về trang đầu tiên.

Dòng xe rốt cuộc di chuyển, Tiểu Trần đánh tay lái, chiếc xe quẹo vào con đường dẫn vào trường trung học trực thuộc. Ánh nắng di chuyển từ đằng sau sang bên phải, xuyên qua lớp cửa kính rọi vào trong, phủ lên người Thịnh Vọng.

Giang Thiêm ngồi cạnh đột nhiên mở miệng hỏi: “Tỉnh rượu chưa?”

Thịnh Vọng “Ừm”, nói: “Tỉnh rồi.”

“Còn nhớ chuyện tối qua không?” Giang Thiêm hỏi tiếp.

“Uống say khướt có biết gì đâu.” Thịnh Vọng ngượng ngùng đáp.

Trong xe im lặng hồi lâu, chẳng ai hé răng. Tiểu Trần liếc họ qua kính chiếu hậu, Thịnh Vọng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cậu híp mắt liếm liếm môi, tự dưng cảm thấy ánh mặt trời chói mắt ghê, phơi nắng mà phiền hết cả lòng.

Vài giây sau, cậu nghe thấy Giang Thiêm thờ ơ nhả ra vài chữ: “Tôi biết rồi.”

Vừa dứt lời, chú Tiểu Trần đạp phanh xe. Họ dừng trước cổng, Giang Thiêm khoác balo xuống xe mà chẳng thèm ngoảnh lại.

Thịnh Vọng và chú Tiểu Trần ngồi trong xe ngơ ngác nhìn nhau.

Tiểu Trần hỏi: “Sao tức thế?”

Thịnh Vọng cười ruồi nói: “Tại cháu.”

Thật ra cậu đã chuẩn bị tinh thần, nói ra những lời ấy thì 80-90% Giang Thiêm sẽ bực. Nhưng đến khi thấy đối phương quay về trạng thái đông lạnh, cậu bỗng hơi hối hận.

Sĩ diện và Giang Thiêm, vứt cái gì đi bây giờ?

Lý trí gào thét bảo cậu giữ sĩ diện.

Thịnh Vọng băng qua bóng cây ngô đồng bước vào tòa nhà Minh Lí, còn chưa bước vào phòng học mà cậu đã cảm thấy bầu không khí là lạ.

Hiện tại cách 7 giờ còn 5 phút nữa, bình thường lớp A đang rơi vào trạng thái họp chợ, phải cực kỳ tưng bừng huyên náo mới đúng chứ, sao hôm nay ngoan thế.

Cậu bước vào cửa và cuối cùng đã biết nguyên nhân ——

Hai tiết đầu hôm nay là tiếng anh, chị Tinh thường hay vào lớp sát giờ, hôm nay tự dưng lại đến sớm. Cô không đứng trên bục giảng, mà đứng giữa hai dãy bàn. Hơn bốn mươi con người không có mống nào dám chạy lăng xăng ăn tiệc buffet, ngoan ngoãn ngồi im tại chỗ, chẳng qua có người ngồi và có kẻ đứng.

Đang làm gì thế này? Chưa vào tiết mà đã đứng à?

Thịnh Vọng chuồn tới chỗ ngồi, ngỡ ngàng nhìn quanh. Giang Thiêm tạm thời không để ý đến cậu, cậu bèn vỗ vỗ vai Cao Thiên Dương, nằm nhoài ra bàn khẽ hỏi: “Chị Tinh vào lâu chưa?”

Cao Thiên Dương dựa lưng vào bàn cậu, nhỏ giọng đáp: “Ngay trước cậu thôi, mới vào được 2-3 phút.”

“Đến sớm thế làm gì?”

“Chả biết ai mách lẻo mà bà ấy đến kiểm tra bài tập.”

Cao Thiên Dương thều thào: “Tui muốn chết, tui chưa làm tiếng Anh.”

Thịnh Vọng: “…………”

Cậu mới muốn chết đây, cậu chưa làm môn nào hết.

Cậu đang tức thở thì Dương Tinh bước tới dãy bàn của họ, kiểm tra lần lượt từ bàn đầu tiên. Cô vừa nhìn vừa nói: “Một số bạn có vấn đề về ý thức, nghĩ rằng mình học ở lớp khoa học tự nhiên thì giỏi Toán Lý Hóa thôi là đủ rồi. Ngữ văn, tiếng anh, qua qua quýt quýt, được chăng hay chớ, chỉ cần không kém quá thì chẳng phải chuyện gì to tát. Những người có cái suy nghĩ thế này ấy, chắc não bị mài phẳng rồi, cực kỳ nhẵn bóng.”

Có vài đứa không nín được phì cười, rồi lập tức im bặt.

“Còn cười à?” Dương Tinh nói. “Tôi nói cho các cô các cậu biết, cái lớp này không phải lớp khoa học tự nhiên bình thường, mà là lớp A. Các cô các cậu được hưởng điều kiện và giáo viên tốt nhất toàn khối, cuối cùng điểm số bét nhè thì trách ai đây? Tôi biết, mỗi người có một thế mạnh, có người thực sự không giỏi tiếng anh, tôi hiểu. Tôi cũng đâu phải quỷ dạ xoa —– đừng run, run cái gì? Bình thường các cô các cậu nhìn thấy tôi như nhìn thấy quỷ, tưởng tôi không biết các cô cậu nghĩ gì à?”

“Thứ tôi cần đó là thái độ. Bạn cho tôi thấy sự cố gắng của bạn, thì dù bạn có thi cử thế nào tôi cũng sẽ khen bạn. Nhưng các cô các cậu có không? Có cái mông! Có người ấy, tôi chả cần kiểm tra đã biết chắc chắn chưa làm, đúng không Cao Thiên Dương?”

Rốt cuộc Dương Tinh đã tới trước mặt Cao Thiên Dương, nhìn thoáng qua tờ đề của hắn và cười lạnh, gõ gõ bàn nói: “Chủ động đi, đứng dậy.”

“Và có bạn học, tôi chả cần kiểm tra đã biết chắc chắn làm —–”

Dương Tinh nói tới đây, vừa hay đến bên bàn Thịnh Vọng và trông thấy: trống trơn.

Dương Tinh cúi đầu: “……….”

Thịnh Vọng ngửa mặt: “………..”

Trong nháy mắt, bầu không khí lớp học chẳng khác gì bãi tha ma.

Một giây sau, Dương Tinh nhẹ nhàng thỏ thẻ: “Mặt tôi đau quá, cậu có cảm nhận được không?”

Thịnh Vọng không dám nhúc nhích.

Dương Tinh gõ gõ tờ đề trống trơn của cậu, nói: “Cầm cái này và bút ra ngoài đứng cho tôi.”

Thịnh Vọng cúi mặt, cầm đề và bút ngoan ngoãn cun cút ra ngoài.

Vừa ra ngoài cửa, chợt nghe thấy Dương Tinh ở trong nói: “Ôi trời tức chết tôi mất, tôi chẳng muốn kiểm tra nữa đâu, không làm bài chủ động đứng lên, cầm bút theo cậu ta cút ra bên ngoài cho tôi. Đừng hòng dối trá, chủ động đứng dậy ra ngoài thì không sao, nếu để tôi bắt được gian dối thì tự học buổi tối cả tuần này của cô cậu sẽ do tôi thầu hết.”

Vừa dứt lời, trong lớp học vang lên tiếng ghế loạch xoạch, đầu người đen kịt lúc nhúc nối đuôi nhau, vội vã ra ngoài bầu bạn với Thịnh Vọng.

Cậu đang mải đếm số người thì trong lớp bỗng ồ lên ầm ầm, như thấy gì kinh ngạc lắm.

Người đi ra ngoài ngoảnh đầu lại, Thịnh Vọng cũng tò mò ngó qua cửa sổ xem. Sau đó cậu lập tức ngây người ——

Bởi vì Giang Thiêm cũng đứng dậy, cầm theo tờ đề và đứng cuối hàng người bước ra ngoài.

Những tiếng xôn xao ban nãy vì hắn mà ra.

Tốt đẹp chẳng thấy đâu, xấu xa truyền ngàn dặm.

Chưa vào tiết đầu tiên của buổi sáng, toàn khối đã biết 2 chàng hotboy đẹp trai lớp A bị giáo viên đuổi ra khỏi lớp. Một hàng hơn mười người, hai người họ kẻ đứng đầu này, người đứng đầu kia, chẳng hề giao lưu, quan hệ tệ hại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện