Lan viện.
Nhị di nương cùng Thượng Quan Tử Ngọc bàn bạc xong sự tình, liền bình tĩnh lại, không dám lại tùy tiện có thêm động tĩnh gì.
Nhị di nương đã bị hạ lệnh cấm túc, trong khoảng thời gian ngắn bà thật không dám ra khỏi cửa, hiện tại bị móc ba tháng tiền tiêu vặt, nếu như lại xảy ra chuyện gì, không biết sẽ bị trừ bao nhiêu tiền nữa đâu? Tuy rằng bà không thiếu chút tiền tiêu vặt kia, nhưng thử hỏi ai mà không xót.
Ngọc Trà Hiên.
Vãn Thanh dùng thời gian nửa ngày, chỉnh sửa lại nhân sự của mười cửa hàng còn lại kia sao cho hợp lý, còn tra ra được có mấy cửa hàng khả nghi.
Tới lúc trời chạng vạng tối mới chỉnh sửa hoàn tất mọi việc, mười cửa hàng này vẫn giữ nguyên người quản lý.
Chẳng qua căn cứ sở trường của từng người, trải qua suy nghĩ đắn đo rồi mới điều chỉnh.
Về phần tám người quản lý của tám cửa hàng bị đóng cửa kia, nàng đã tra xét rất kỹ, nàng làm sao lại để cho loại người lòng tham không đáy này có cơ hội ngoi lên, lúc trước kêu bọn họ làm bản tóm tắt lý lịch cùng bản báo cáo là có nguyên nhân.
Thứ nhất, vừa để cho bọn họ viết ra những người thường lui tới làm ăn với cửa hàng, vừa hay để cho nàng tra ra người khả nghi.
Thứ hai, tám người chưởng quầy kia, làm sao sẽ không cùng người đứng phía sau màn náo loạn. Lúc trước bọn họ đoạt được món lợi nhỏ, lấy điều kiện một năm được hai năm tiền công của nàng đem ra so sánh, chỉ sợ ít hơn nhiều, bọ họ chắc chắn sẽ không để cho người đứng phía sau an ổn.
Vãn Thanh khóe môi lộ ra ý cười, hài lòng buông bản báo cáo ra, Hồi Tuyết dâng trà đưa tới trong tay nàng, nhìn nàng cười vui vẻ, biết chuyện đang chuyển biến tốt.
“Tiểu thư, mọi việc đã hoàn thành?”
“Ừ, không sai biệt lắm.”
Vãn Thanh gật đầu, nhấp vài ngụm trà, liền buông ly trà xuống, sửa sang lại một chút tư liệu, đưa cho Hồi Tuyết dặn dò:
“Đưa cho Trương quản gia, dựa theo y như trong này tiến hành điều chỉnh.”
“Dạ, nô tì sẽ đi làm ngay “
Hồi Tuyết cung kính gật đầu, tiếp nhận tài liệu trong tay Vãn Thanh, xoay người đi ra ngoài, tự mình đưa cho Trương quản gia.
Nàng không hy vọng việc này xảy ra vấn đề gì, những việc quan trọng này phải đích thân nàng đi làm mới yên tâm, nhất định phải trọn vẹn, phải làm thật tốt.
Trong phòng, Vãn Thanh đứng dậy hoạt động gân cốt, ngồi đã hơn nửa ngày, xương cốt cũng có chút cứng ngắc, Yên Nhiên cùng Thanh Lăng từ bên ngoài đi vào, cười tủm tỉm xin chỉ thị:
“Tiểu thư, trời đã không còn sớm, muốn gọi người đem bữa tối lên không?”
Vãn Thanh ngẩng đầu theo song cửa sổ nhìn ra ngoài, trời quả nhiên đã tối. Không nghĩ tới cả một ngày bất tri bất giác liền trôi qua, mà nàng bởi vì có việc, ngược lại cũng không có quan tâm đến chuyện của bé, thời gian này bé chắc trở về rồi.
Nàng vừa suy nghĩ xong, liền nghe được ngoài cửa phòng vang lên âm thanh giống như tiếng hót của chim sơn ca.
“Mẫu thân, mẫu thân, con đã trở về, con đã trở về rồi nè.”
Một người một khỉ liền từ bên ngoài chạy nhanh vào, lao thẳng vào trong lòng Vãn Thanh, đối với nàng vừa làm nũng lại vừa hôn hôn hai má của nàng. Trong một ngày không gặp nàng, Đồng Đồng có vẻ như rất nhớ nàng, nên vừa về đến nhà mới thân thiết giống như vậy.
Vãn Thanh bế bé quay một vòng, lại ôm Chiêu Chiêu quay một vòng, bằng không con khỉ này sẽ không chịu thua, nhất định sẽ giận dỗi.
Trong phòng tràn đầy tiếng cười của con nít cùng âm thanh của một con khỉ, không khí vui vẻ tràn ngập bốn phía, ba người vui đùa trong chốc lát mới an tĩnh lại, mặt Đồng Đồng toàn là mồ hôi, Vãn Thanh ngồi xổm người xuống, dùng khăn tay lau mồ hôi trên mặt cho bé, một bên ôn nhu hỏi chuyện ở trong học đường.
“Đồng Đồng, hôm nay ở trong học đường học được cái gì? Có gặp được sư phụ không?”
Đồng Đồng dùng sức gật đầu:
“Mẫu thân, con gặp được sư phụ nha, hôm nay là đích thân sư phụ dạy con đó, ông nói về sau mỗi ngày sẽ bớt một chút thời gian ra dạy riêng cho con, trừ luyện võ, phần lớn thời gian là học luyện đan?”
Vãn Thanh nghe bé nói, hài lòng gật đầu, ngẩng đầu nhìn bà vú Trương thị đang đi từ phía ngoài cửa vào:
“Cực cho vú rồi, vú hãy đi xuống dùng cơm trước, đợi lát nữa rồi tới chăm sóc bé.”
“Dạ, nô tì lui xuống trước.”
Bà vú gật đầu lui ra ngoài, Vãn Thanh nắm tay của con trai đứng thẳng lên, nhìn Yên Nhiên cùng Thanh Lăng:
“Bữa tối dọn xong rồi?.”
“Dạ “
Hai người lui ra ngoài chuẩn bị bữa tối, Vãn Thanh một tay bế bé, tay kia thì bế Chiêu Chiêu, cùng nhau đi ra ngoài.
Hồi Tuyết đi vào, nhìn đến tổ hợp quái lạ kia, lại nhìn điệu bộ bám dính người của bé, nhịn không được cười ra tiếng.
“Tiểu công tử, thế nào mà mới một ngày không gặp tiểu thư, liền thành như vậy rồi.”
“Dạ, con chẳng những nhớ mẫu thân, còn nhớ Hồi Tuyết nữa.”
Hồi Tuyết trên mặt lập tức cười tươi hơn hoa, tiểu tử này đối với người bé thương yêu miệng ngọt xớt, làm sao lại không có ai không thích bé cơ chứ:
“Dì cũng nhớ Đồng Đồng.”
Hồi Tuyết nói xong, con khỉ kia liền nhảy lên, giơ hai tay lên, muốn nói còn có nó nữa nha, khiến mấy người trong phòng đồng thời nở nụ cười, Hồi Tuyết khẽ vươn tay bế Chiêu Chiêu ra ngoài:
“Ừ, còn có ngươi, nhớ ra người rồi, hầu tinh.”
Ngoài cửa hai nha hoàn Hỉ nhi cùng Phúc nhi đang chờ, gặp các chủ tử đi ra, cùng nhau đi theo phía sau hướng phòng khách mà đi.
Đợi cho các nàng đi vào, Yên Nhiên cùng Thanh Lăng đã sai người đem bữa tối dọn lên thỏa đáng, vừa nhìn thấy tiểu thư cùng tiểu chủ tử xuất hiện, mấy người nha hoàn cúi người khụy gối hành lễ:
“Đại tiểu thư.”
“Ừ, đều đi xuống đi.”
Vãn Thanh vẫy tay cho người hầu lui xuống hết, thời điểm dùng bữa, nàng không cần người phục vụ, có Hồi Tuyết ở bên cạnh chia thức ăn là được, đám người Yên Nhiên cùng Thanh Lăng đồng loạt lui ra ngoài.
Trong phòng khách, Vãn Thanh cùng con ngồi xuống dùng bữa, Hồi Tuyết ở một bên phục vụ cho mẹ con hai người, bởi vì biết sở thích ăn uống của hai người, nên rất dễ phân chia đồ ăn.
Vãn Thanh cùng Đồng Đồng vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
“Mẫu thân, mẹ không biết đâu, sư phụ rất tốt nha”
“Thật không?”
Nghe được con nói như thế, Vãn Thanh trong lòng thật vui mừng, xem ra Tào trưởng lão cũng là người có nghĩa khí, là thật lòng muốn dạy bé, Vãn Thanh không quên nhắc nhở bé:
“Đồng Đồng, Tào trưởng lão nhưng là trưởng bối là người đức cao vọng trọng trong Thượng Quan phủ, nên con nhất định phải nghiêm túc học tập những điều mà sư phụ dạy con. Mặt khác, nhất định phải tôn trọng sư phụ, nghe lời của sư phụ, ngàn vạn lần không thể chọc sư phụ tức giận, biết không?”
Đồng Đồng gật đầu:
“Mẫu thân, con đã biết, con sẽ nghe lời của sư phụ, cũng sẽ nghiêm túc học tập”
“Được rồi, vậy mẹ cũng an tâm.”
Vãn Thanh là thật sự yên tâm, nàng vốn lo lắng Tào trưởng lão sẽ để người khác dạy bé, mà bé là người không dễ dàng tiếp xúc.
Nếu bé không có cảm tình với người dạy bé, bé căn bản là học không vào. Bây giờ nghe nói là đích thân Tào trưởng lão dạy bé, nàng cũng yên tâm phần nào, nghĩ vậy trong lòng Vãn Thanh liền có tính toán, nhìn Hồi Tuyết.
“Hồi Tuyết, mấy rương đồ cưới mà em mang về có vật gì đáng giá không?”
Nàng vừa mở miệng, Hồi Tuyết liền biết nàng là muốn tặng đồ cho Tào trưởng lão.
Vốn bái sư hẳn là phải có lễ vật, mà Tào trưởng lão cũng không có để ý mấy chi tiết đó, tiểu thư cũng không muốn đưa, lúc này nghe Đồng Đồng nói xong, nhất định là muốn đưa chút lễ vật để biểu đạt tâm ý.
Nghĩ vậy, Hồi Tuyết đề nghị.
“Tiểu thư, nếu nói là tặng đồ, chỉ sợ Tào trưởng lão không hiếm lạ mấy vật tầm thường này, hay là tặng Lưu Ly phẩm đi, vật này hiện tại chẳng những quý hiếm ở Sở kinh, mà ở Long Phiên, hay Hiên Viên cùng mấy nước khác cũng đều là vật trân quý, chúng ta đưa qua, Tào trưởng lão nhất định sẽ thích.”
Vãn Thanh nghe xong gật đầu, nàng thật ra đã quên việc này, Lưu Ly phẩm là nàng tự mình chế tạo ra, cho nên thường quên mất, cho nó trở thành vật tầm thường, những đồ vật đã quên này là vật mà các nhân vật có tiếng trong Sở kinh yêu thích nhất.
“Được, ta nhớ được dưới đáy hòm có một cái chén Lưu Ly, em hãy gói kỹ rồi giao cho Đồng Đồng.”
“Dạ, tiểu thư “
Hồi Tuyết gật đầu, Vãn Thanh nhìn bé:
“Đồng Đồng, bởi vì Tào trưởng lão tận tâm tận lực mà dạy con, lại yêu thương con, nên mẹ muốn tặng cho Tào trưởng lão một món lễ vật, ngày mai con tự mình giao cho Tào trưởng lão, nói với ông ta, đây là thúc tu.”
Đồng Đồng tò mò chớp chớp mắt to, không rõ nghĩa từ đó là gì, xinh đẹp cực kỳ, âm thanh ngọt ngào vang lên.
“Mẫu thân, cái gì gọi là thúc tu?”
“Chính là lễ vật kính sư, là lễ vật không thể cự tuyệt, chỉ cần thành ý, đây là quy củ bái sư, lúc trước mẫu thân đã quên đưa qua, nên ngày mai con đem đến cho Tào trưởng lão nha”
“Dạ được “
Đồng Đồng nghe rõ, lập tức gật đầu, bé thật thích sư phụ nha, cho nên bé nguyện ý tặng quà cho sư phụ.”
Trong phòng khách, mẹ con hai người nói chuyện vui vẻ, rất nhanh đã dùng xong bữa, bà vú Trương thị đi vào, Vãn Thanh phân phó bà mang bé đi xuống rửa mặt súc miệng.
Sau đó nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải đến trường, Đồng Đồng cùng Vãn Thanh nói lời chúc ngủ ngon xong liền lui xuống...
Nhị di nương cùng Thượng Quan Tử Ngọc bàn bạc xong sự tình, liền bình tĩnh lại, không dám lại tùy tiện có thêm động tĩnh gì.
Nhị di nương đã bị hạ lệnh cấm túc, trong khoảng thời gian ngắn bà thật không dám ra khỏi cửa, hiện tại bị móc ba tháng tiền tiêu vặt, nếu như lại xảy ra chuyện gì, không biết sẽ bị trừ bao nhiêu tiền nữa đâu? Tuy rằng bà không thiếu chút tiền tiêu vặt kia, nhưng thử hỏi ai mà không xót.
Ngọc Trà Hiên.
Vãn Thanh dùng thời gian nửa ngày, chỉnh sửa lại nhân sự của mười cửa hàng còn lại kia sao cho hợp lý, còn tra ra được có mấy cửa hàng khả nghi.
Tới lúc trời chạng vạng tối mới chỉnh sửa hoàn tất mọi việc, mười cửa hàng này vẫn giữ nguyên người quản lý.
Chẳng qua căn cứ sở trường của từng người, trải qua suy nghĩ đắn đo rồi mới điều chỉnh.
Về phần tám người quản lý của tám cửa hàng bị đóng cửa kia, nàng đã tra xét rất kỹ, nàng làm sao lại để cho loại người lòng tham không đáy này có cơ hội ngoi lên, lúc trước kêu bọn họ làm bản tóm tắt lý lịch cùng bản báo cáo là có nguyên nhân.
Thứ nhất, vừa để cho bọn họ viết ra những người thường lui tới làm ăn với cửa hàng, vừa hay để cho nàng tra ra người khả nghi.
Thứ hai, tám người chưởng quầy kia, làm sao sẽ không cùng người đứng phía sau màn náo loạn. Lúc trước bọn họ đoạt được món lợi nhỏ, lấy điều kiện một năm được hai năm tiền công của nàng đem ra so sánh, chỉ sợ ít hơn nhiều, bọ họ chắc chắn sẽ không để cho người đứng phía sau an ổn.
Vãn Thanh khóe môi lộ ra ý cười, hài lòng buông bản báo cáo ra, Hồi Tuyết dâng trà đưa tới trong tay nàng, nhìn nàng cười vui vẻ, biết chuyện đang chuyển biến tốt.
“Tiểu thư, mọi việc đã hoàn thành?”
“Ừ, không sai biệt lắm.”
Vãn Thanh gật đầu, nhấp vài ngụm trà, liền buông ly trà xuống, sửa sang lại một chút tư liệu, đưa cho Hồi Tuyết dặn dò:
“Đưa cho Trương quản gia, dựa theo y như trong này tiến hành điều chỉnh.”
“Dạ, nô tì sẽ đi làm ngay “
Hồi Tuyết cung kính gật đầu, tiếp nhận tài liệu trong tay Vãn Thanh, xoay người đi ra ngoài, tự mình đưa cho Trương quản gia.
Nàng không hy vọng việc này xảy ra vấn đề gì, những việc quan trọng này phải đích thân nàng đi làm mới yên tâm, nhất định phải trọn vẹn, phải làm thật tốt.
Trong phòng, Vãn Thanh đứng dậy hoạt động gân cốt, ngồi đã hơn nửa ngày, xương cốt cũng có chút cứng ngắc, Yên Nhiên cùng Thanh Lăng từ bên ngoài đi vào, cười tủm tỉm xin chỉ thị:
“Tiểu thư, trời đã không còn sớm, muốn gọi người đem bữa tối lên không?”
Vãn Thanh ngẩng đầu theo song cửa sổ nhìn ra ngoài, trời quả nhiên đã tối. Không nghĩ tới cả một ngày bất tri bất giác liền trôi qua, mà nàng bởi vì có việc, ngược lại cũng không có quan tâm đến chuyện của bé, thời gian này bé chắc trở về rồi.
Nàng vừa suy nghĩ xong, liền nghe được ngoài cửa phòng vang lên âm thanh giống như tiếng hót của chim sơn ca.
“Mẫu thân, mẫu thân, con đã trở về, con đã trở về rồi nè.”
Một người một khỉ liền từ bên ngoài chạy nhanh vào, lao thẳng vào trong lòng Vãn Thanh, đối với nàng vừa làm nũng lại vừa hôn hôn hai má của nàng. Trong một ngày không gặp nàng, Đồng Đồng có vẻ như rất nhớ nàng, nên vừa về đến nhà mới thân thiết giống như vậy.
Vãn Thanh bế bé quay một vòng, lại ôm Chiêu Chiêu quay một vòng, bằng không con khỉ này sẽ không chịu thua, nhất định sẽ giận dỗi.
Trong phòng tràn đầy tiếng cười của con nít cùng âm thanh của một con khỉ, không khí vui vẻ tràn ngập bốn phía, ba người vui đùa trong chốc lát mới an tĩnh lại, mặt Đồng Đồng toàn là mồ hôi, Vãn Thanh ngồi xổm người xuống, dùng khăn tay lau mồ hôi trên mặt cho bé, một bên ôn nhu hỏi chuyện ở trong học đường.
“Đồng Đồng, hôm nay ở trong học đường học được cái gì? Có gặp được sư phụ không?”
Đồng Đồng dùng sức gật đầu:
“Mẫu thân, con gặp được sư phụ nha, hôm nay là đích thân sư phụ dạy con đó, ông nói về sau mỗi ngày sẽ bớt một chút thời gian ra dạy riêng cho con, trừ luyện võ, phần lớn thời gian là học luyện đan?”
Vãn Thanh nghe bé nói, hài lòng gật đầu, ngẩng đầu nhìn bà vú Trương thị đang đi từ phía ngoài cửa vào:
“Cực cho vú rồi, vú hãy đi xuống dùng cơm trước, đợi lát nữa rồi tới chăm sóc bé.”
“Dạ, nô tì lui xuống trước.”
Bà vú gật đầu lui ra ngoài, Vãn Thanh nắm tay của con trai đứng thẳng lên, nhìn Yên Nhiên cùng Thanh Lăng:
“Bữa tối dọn xong rồi?.”
“Dạ “
Hai người lui ra ngoài chuẩn bị bữa tối, Vãn Thanh một tay bế bé, tay kia thì bế Chiêu Chiêu, cùng nhau đi ra ngoài.
Hồi Tuyết đi vào, nhìn đến tổ hợp quái lạ kia, lại nhìn điệu bộ bám dính người của bé, nhịn không được cười ra tiếng.
“Tiểu công tử, thế nào mà mới một ngày không gặp tiểu thư, liền thành như vậy rồi.”
“Dạ, con chẳng những nhớ mẫu thân, còn nhớ Hồi Tuyết nữa.”
Hồi Tuyết trên mặt lập tức cười tươi hơn hoa, tiểu tử này đối với người bé thương yêu miệng ngọt xớt, làm sao lại không có ai không thích bé cơ chứ:
“Dì cũng nhớ Đồng Đồng.”
Hồi Tuyết nói xong, con khỉ kia liền nhảy lên, giơ hai tay lên, muốn nói còn có nó nữa nha, khiến mấy người trong phòng đồng thời nở nụ cười, Hồi Tuyết khẽ vươn tay bế Chiêu Chiêu ra ngoài:
“Ừ, còn có ngươi, nhớ ra người rồi, hầu tinh.”
Ngoài cửa hai nha hoàn Hỉ nhi cùng Phúc nhi đang chờ, gặp các chủ tử đi ra, cùng nhau đi theo phía sau hướng phòng khách mà đi.
Đợi cho các nàng đi vào, Yên Nhiên cùng Thanh Lăng đã sai người đem bữa tối dọn lên thỏa đáng, vừa nhìn thấy tiểu thư cùng tiểu chủ tử xuất hiện, mấy người nha hoàn cúi người khụy gối hành lễ:
“Đại tiểu thư.”
“Ừ, đều đi xuống đi.”
Vãn Thanh vẫy tay cho người hầu lui xuống hết, thời điểm dùng bữa, nàng không cần người phục vụ, có Hồi Tuyết ở bên cạnh chia thức ăn là được, đám người Yên Nhiên cùng Thanh Lăng đồng loạt lui ra ngoài.
Trong phòng khách, Vãn Thanh cùng con ngồi xuống dùng bữa, Hồi Tuyết ở một bên phục vụ cho mẹ con hai người, bởi vì biết sở thích ăn uống của hai người, nên rất dễ phân chia đồ ăn.
Vãn Thanh cùng Đồng Đồng vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
“Mẫu thân, mẹ không biết đâu, sư phụ rất tốt nha”
“Thật không?”
Nghe được con nói như thế, Vãn Thanh trong lòng thật vui mừng, xem ra Tào trưởng lão cũng là người có nghĩa khí, là thật lòng muốn dạy bé, Vãn Thanh không quên nhắc nhở bé:
“Đồng Đồng, Tào trưởng lão nhưng là trưởng bối là người đức cao vọng trọng trong Thượng Quan phủ, nên con nhất định phải nghiêm túc học tập những điều mà sư phụ dạy con. Mặt khác, nhất định phải tôn trọng sư phụ, nghe lời của sư phụ, ngàn vạn lần không thể chọc sư phụ tức giận, biết không?”
Đồng Đồng gật đầu:
“Mẫu thân, con đã biết, con sẽ nghe lời của sư phụ, cũng sẽ nghiêm túc học tập”
“Được rồi, vậy mẹ cũng an tâm.”
Vãn Thanh là thật sự yên tâm, nàng vốn lo lắng Tào trưởng lão sẽ để người khác dạy bé, mà bé là người không dễ dàng tiếp xúc.
Nếu bé không có cảm tình với người dạy bé, bé căn bản là học không vào. Bây giờ nghe nói là đích thân Tào trưởng lão dạy bé, nàng cũng yên tâm phần nào, nghĩ vậy trong lòng Vãn Thanh liền có tính toán, nhìn Hồi Tuyết.
“Hồi Tuyết, mấy rương đồ cưới mà em mang về có vật gì đáng giá không?”
Nàng vừa mở miệng, Hồi Tuyết liền biết nàng là muốn tặng đồ cho Tào trưởng lão.
Vốn bái sư hẳn là phải có lễ vật, mà Tào trưởng lão cũng không có để ý mấy chi tiết đó, tiểu thư cũng không muốn đưa, lúc này nghe Đồng Đồng nói xong, nhất định là muốn đưa chút lễ vật để biểu đạt tâm ý.
Nghĩ vậy, Hồi Tuyết đề nghị.
“Tiểu thư, nếu nói là tặng đồ, chỉ sợ Tào trưởng lão không hiếm lạ mấy vật tầm thường này, hay là tặng Lưu Ly phẩm đi, vật này hiện tại chẳng những quý hiếm ở Sở kinh, mà ở Long Phiên, hay Hiên Viên cùng mấy nước khác cũng đều là vật trân quý, chúng ta đưa qua, Tào trưởng lão nhất định sẽ thích.”
Vãn Thanh nghe xong gật đầu, nàng thật ra đã quên việc này, Lưu Ly phẩm là nàng tự mình chế tạo ra, cho nên thường quên mất, cho nó trở thành vật tầm thường, những đồ vật đã quên này là vật mà các nhân vật có tiếng trong Sở kinh yêu thích nhất.
“Được, ta nhớ được dưới đáy hòm có một cái chén Lưu Ly, em hãy gói kỹ rồi giao cho Đồng Đồng.”
“Dạ, tiểu thư “
Hồi Tuyết gật đầu, Vãn Thanh nhìn bé:
“Đồng Đồng, bởi vì Tào trưởng lão tận tâm tận lực mà dạy con, lại yêu thương con, nên mẹ muốn tặng cho Tào trưởng lão một món lễ vật, ngày mai con tự mình giao cho Tào trưởng lão, nói với ông ta, đây là thúc tu.”
Đồng Đồng tò mò chớp chớp mắt to, không rõ nghĩa từ đó là gì, xinh đẹp cực kỳ, âm thanh ngọt ngào vang lên.
“Mẫu thân, cái gì gọi là thúc tu?”
“Chính là lễ vật kính sư, là lễ vật không thể cự tuyệt, chỉ cần thành ý, đây là quy củ bái sư, lúc trước mẫu thân đã quên đưa qua, nên ngày mai con đem đến cho Tào trưởng lão nha”
“Dạ được “
Đồng Đồng nghe rõ, lập tức gật đầu, bé thật thích sư phụ nha, cho nên bé nguyện ý tặng quà cho sư phụ.”
Trong phòng khách, mẹ con hai người nói chuyện vui vẻ, rất nhanh đã dùng xong bữa, bà vú Trương thị đi vào, Vãn Thanh phân phó bà mang bé đi xuống rửa mặt súc miệng.
Sau đó nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải đến trường, Đồng Đồng cùng Vãn Thanh nói lời chúc ngủ ngon xong liền lui xuống...
Danh sách chương