Vãn Thanh thấy bé đã ăn no, bảo bé nên ngủ sớm một chút, ngày mai nàng muốn cùng bé đi đến học đường, tự mình cùng Tào trưởng lão giải thích.
Không biết Tào trưởng lão có tức giận hay không nữa.
"Đồng Đồng, đi ngủ sớm một chút đi"
"Buổi sáng ngày mai mẫu thân cùng đi với con đến học đường gặp Tào trưởng lão"
"Mẫu thân muốn đích thân xin lỗi ông ấy"
Đồng Đồng nghe xong, nghĩ.
Bản thân mình trốn học, còn liên lụy mẫu thân phải cúi đầu xin lỗi với người ta.
Không khỏi bắt đầu tự trách mình, mềm yếu nhỏ giọng nói:
"Mẫu thân, là Đồng Đồng không ngoan"
"Tất cả đều là lỗi của Đồng Đồng."
"Ừ, biết sai là tốt rồi"
"Lần sau mặc kệ đi nơi nào, con cũng đều phải nói một tiếng với lão sư hoặc là mẫu thân, biết không?"
"Đã biết, mẫu thân."
Đồng Đồng ngoan ngoãn trả lời, sau đó bế Chiêu Chiêu đi ra ngoài, bà vú đuổi theo sát bóng dáng nhỏ bé của bé.
Ai ngờ bé mới vừa đi hai bước, lại quay trở lại, nghiêm túc nhìn Vãn Thanh.
"Mẫu thân"
"Đồng Đồng suýt nữa đã quên, còn có một việc quên chưa nói cho mẫu thân biết."
"Ừ"
"Chuyện gì?"
Vãn Thanh nhìn bé, không biết thằng nhóc này đã quên chuyện gì.
Bé cũng không phải là người dễ dàng quên đi việc gì đó. Lúc này lại nói đã quên, sợ là trong lòng có ma đi, cho nên bây giờ mới dám mở miệng nói ra.
Chỉ nghe Đồng Đồng nhỏ giọng nói:
"Mẫu thân"
"Ngày hôm nay, khi con đi tìm cái người xấu xa kia báo thù, thiếu chút nữa bị hắn đánh chết"
"Sau đó có người đã cứu con"
"Người đó trên mặt mang một cái mặt nạ, rất là lợi hại nha, là người lợi hại nhất mà từ trước đến giờ Đồng Đồng mới được thấy nha"
"Mẫu thân, tuy rằng hắn che mặt lại"
"Nhưng mà Đồng Đồng có hỏi qua hắn"
"Hắn không có con nha, lại cực kỳ tuấn tú"
"Còn có rất nhiều tiền ..."
"Mẫu thân, ... con ... có thể ... nhận hắn làm phụ thân được hay không?"
Sau khi nghe bé nói xong, Thượng Quan Vãn Thanh hoàn toàn phát điên rồi, xoạt một tiếng đứng dậy, chỉ vào bé hét lên:
"Thượng Quan Đồng"
Đồng Đồng vừa thấy mẫu thân nổi giận, biết ngay không ổn rồi. Lập tức nhanh chóng vọt nhanh như tên bắn ra khỏi phòng, vừa chạy vừa nói một lèo:
"Mẫu thân, con mệt rồi, đi ngủ đây, ngày mai còn phải đến trường nữa”
Bé chạy nhanh đến nỗi trong giây lát đã không thấy được bóng dáng đâu. Trong phòng khách, Hồi Tuyết nhìn bóng dáng bé giống như một con khỉ.
Không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười. Vẫy tay, ý bảo bà vú nhanh đi ra ngoài theo bé.
Trong phòng, Vãn Thanh miệng há to, mắt trợn tròn, Hồi Tuyết đi đến bên người nàng, kéo nàng ngồi xuống:
"Được rồi, giận làm gì cho mệt?"
"Kỳ thực, em ngược lại rất bội phục tiểu công tử"
"Ánh mắt thật sự là rất tốt nha"
"Lần đầu tiên là thế tử Hán Thành Vương, lần thứ hai là thế tử gia Trấn Quốc Công phủ, không nghĩ tới lần này thế nhưng lại là Lâu chủ Thiên Ưng Lâu, Đàm Đài Văn Hạo"
"Thật sự là ánh mắt rất tốt nha"
Vãn Thanh không nói gì, tâm trạng rất buồn bực.
Thiệt tình không rõ, tại sao ánh mắt bé lại tốt như vậy? Nàng rõ ràng là, đã lập nên ba điều kiện khó khăn đó. Nàng cho rằng, người có thể đạt tới ba điều kiện đó, rất hiếm.
Cũng không ai chấp nhận một người phụ nữ đã có con như nàng.
Nhưng thật tình là nàng không nghĩ tới chỉ trong mấy ngày ngắn ngủn, bé vừa ra tay liền tìm được ba trong Ngũ Đại Công Tử.
"Tiểu thư, đừng suy nghĩ nữa"
"Nghỉ ngơi đi"
Hồi Tuyết nhìn thấy Vãn Thanh nghĩ đến ngẩn người, mở miệng nói.
Vãn Thanh phục hồi lại tinh thần, lại nghĩ đến một chuyện khác. Ngày hôm nay, nàng vừa hứa với Đàm Đài Văn Hạo rằng sẽ vẽ bản thiết kế Lưu Ly Lệnh đưa cho hắn xem trước.
Bản vẽ còn chưa có ý tưởng để vẽ nữa. Nghĩ, liền đứng dậy duỗi thắt lưng:
"Tốt lắm, Hồi Tuyết"
"Đem giấy bút mực đến phòng ta đi, ta muốn phát thảo bản vẽ"
"Dạ, tiểu thư."
Nghe được tiểu thư muốn vẽ bản thiết kế, Hồi Tuyết lập tức trả lời. Trước, giúp đỡ Vãn Thanh vào gian phòng.
Sau đó chuẩn bị xong hết, mới mời Vãn Thanh đi qua.
Trong lúc nhất thời, bên trong gian phòng yên tĩnh không tiếng động.
Vãn Thanh ngồi ở dưới ánh đèn bắt đầu tập trung vẽ bản đồ, Hồi Tuyết đi ra ngoài, bảo hai người nha hoàn ở ngoài cửa trông chừng.
Bản thân mình lại đi nhìn Đồng Đồng một chút, sau đó, đem Ngọc Trà Hiên trong ngoài kiểm tra kỹ một lần, mới trở vào phòng.
Dưới ánh đèn Vãn Thanh chăm chú ngồi vẽ, vẻ mặt ôn nhu thanh nhã cùng ban ngày không hề giống nhau, toàn thân bao phủ một luồng trí tuệ, không nói nên lời, nét vẽ cực kỳ nghiêm túc.
Đêm đã rất khuya, Hồi Tuyết mang trà đi qua, nhỏ giọng nhắc nhở nàng:
"Tiểu thư, nghỉ ngơi chút đi"
"Sáng sớm ngày mai còn phải cùng Đồng Đồng đi đến trường nữa?"
Nàng mới mở miệng, Vãn Thanh nhớ lại chuyện hồi nãy.
Đúng vậy, buổi sáng ngày mai mình còn phải cùng con đi đến trường xin lỗi lão sư nữa. Nên nghỉ ngơi sớm một chút, bằng không ngày mai căn bản dậy không nổi.
Nghĩ, liền dọn dẹp bản vẽ trên bàn, nàng chỉ vừa mới phát họa ra hình dáng Lưu Ly Lệnh, đưa cho Hồi Tuyết:
"Em hãy cất kỹ đi, đợi lúc nào ta có thời gian rảnh rỗi lại vẽ tiếp"
"Dạ."
Vãn Thanh uống một chút trà, rửa mặt súc miệng rồi đi ngủ, Hồi Tuyết cũng rửa mặt đi ngủ.
Ngày hôm sau, Vãn Thanh thức dậy rất sớm, hai mẹ con dùng xong thức ăn sáng, sửa soạn một chút liền ngồi xe ngựa, hướng học đường ở Thượng Quan phủ bên kia mà đi.
Học đường Thượng Quan phủ, diện tích cũng không bằng một phần mười diện tích trong phủ.
Vì những năm gần đây, Thượng Quan gia dần dần suy bại, nên học đường cũng không có nhiều người đến học.
Con cháu trực hệ chỉ có một phần nhỏ đến, hầu hết đều là chi thứ. Lúc này là thời gian đến trường, cho nên trước cửa người đến người đi hết sức náo nhiệt.
Vãn Thanh cùng Đồng Đồng vừa xuống xe ngựa, liền nghe được có mấy âm thanh của con nít vang lên:
"Thượng Quan Đồng, mày lại trốn học nữa sao hả?"
"Hahahha"
Vãn Thanh nhìn qua, mấy đứa trẻ kia liền im miệng tự động trốn mất, Đồng Đồng im lặng, ở phía trước dẫn đường.
Học đường được xây dựng rất đơn giản, có nơi để giảng bài, có nơi để học võ.
Chia làm khóa kiến thức, khóa Huyền khí, mặt khác trang bị thêm khóa Dược Sư.
Không có đứa trẻ nào trong khóa Dược Sư, Đồng Đồng là học viên duy nhất, cũng không có lên lớp, ngược lại là học ở trong viện riêng của Tào trưởng lão.
Đồng Đồng dẫn mẫu thân cùng Hồi Tuyết và Trương bà bà đến viện của lão sư.
Trước cửa viện, có hai ba người hầu đang canh gác, vừa nhìn thấy Đồng Đồng xuất hiện, liền nghiêm mặt răn dạy:
"Đồng Đồng, ngươi lại gây họa."
Khuôn mặt đáng yêu nhỏ nhắn của Đồng Đồng nổi lên màu đỏ đỏ hồng hồng.
Nghĩ đến, mình bị giáo huấn, còn bị mẫu thân thấy được. Thật sự là mất mặt mà, cúi thấp đầu, nhỏ giọng mở miệng:
"Lão sư có ở đây không? Mẫu thân ta muốn gặp lão sư."
Bé vừa dứt lời, mấy người hầu canh gác kia mới thấy đám người Vãn Thanh đang đứng phía sau Đồng Đồng, vội hành lễ, cung kính mở miệng:
"Mọi người chờ trong chốc lát, chúng ta đi vào trong bẩm báo một chút"
"Nhưng mà Tào trưởng lão hẳn là còn chưa thức dậy."
"Làm phiền rồi"
"Nếu Tào trưởng lão còn chưa tỉnh, vậy không nên quấy rầy ông ấy"
"Chúng ta có thể nhân dịp này, mà đi dạo vài vòng ở trong học đường"
"Chờ ông ấy tỉnh dậy rồi vào gặp sau cũng được"
"Không vội”
"Được."
Mấy người gác cửa kia nghe Vãn Thanh nói rất lịch sự lại khách sáo.
Cách nói chuyện nhẹ nhàng, không ra vẻ ta đây, không tỏ vẻ xu nịnh, không khỏi nhìn nhiều một chút.
Cô gái này là người trong lời đồn kia sao?
Là người không biết xấu hổ, liêm sỉ kia sao?
Cô ấy so với mấy vị tiểu thư bên trong phủ còn có tri thức, hiểu lễ nghĩa hơn nhiều.
Dáng vẻ xinh đẹp, quý phái. Không giống với những kẻ tầm thường kia.
Có người đi vào bẩm báo, rất nhanh liền trở ra:
"Tào trưởng lão đã dậy rồi, cho mời mọi người vào trong"
Vãn Thanh theo hạ nhân đi vào, Tào trưởng lão luôn luôn ở tại học đường, là một người đơn giản thích yên tĩnh. Nên chỗ ở cũng không lớn.
Cái sân nho nhỏ, trước cửa trồng rất nhiều thảo dược không biết tên, trong không khí có mùi thuốc nhàn nhạt, bốn năm căn phòng được sắp xếp ở tận cùng bên trong.
Trong hành lang dài có mấy hạ nhân ra ra vào vào, người bưng chậu nước, người cầm khăn mặt, cùng đồ ăn sáng, xem ra Tào trưởng lão là vừa thức dậy.
Vãn Thanh vừa xuất hiện, liền có người đi vào bẩm báo, thật mau trở ra:
"Tào trưởng lão cho mời mọi người đi vào trong"
"Được"
Vãn Thanh nắm tay bé, Hồi Tuyết cùng bà vú đi theo phía sau đi vào.
Phòng khách không lớn, chỉ nho nhỏ. Bên cạnh xếp đầy dược hoàn, bình bình lọ lọ nhiều vô số. Ở giữa là một cái bàn tròn nhỏ, một ông lão có khuôn mặt nhân từ đang ăn sáng.
Thức ăn sáng cũng đơn giản, ba mặn một canh, người này không phải Tào trưởng lão thì là ai, nhìn thấy Vãn Thanh, vội buông đũa xuống, đứng dậy.
"Gặp qua đại tiểu thư."
"Tào trưởng lão, mau mau ngồi xuống dùng bữa sáng đi"
"Là Vãn Thanh đường đột, mạo muội tới quấy rầy, hi vọng Tào trưởng lão đừng trách cứ"
Đừng nói nàng là vị tiểu thư dòng chính duy nhất bên kia, cho dù bác cả của nàng, Hầu gia, cũng phải khom người, nói năng tôn trọng, đối xử khách khí với vị Tào trưởng lão này.
Huống chi là nàng, mà con nàng còn phải trông cậy vào Tào trưởng lão, nàng đương nhiên là càng khách khí.
Tào trưởng lão cũng không phải là người cổ hủ, ông liền ngồi xuống, lại mời Vãn Thanh ngồi, có hạ nhân vào châm trà rồi lui xuống.
Lúc này Tào trưởng lão nhìn Đồng Đồng, sắc mặt thật nghiêm khắc lên tiếng trách:
"Đồng Đồng"
"Lại đây, con lại trốn học tiếp"
Không biết Tào trưởng lão có tức giận hay không nữa.
"Đồng Đồng, đi ngủ sớm một chút đi"
"Buổi sáng ngày mai mẫu thân cùng đi với con đến học đường gặp Tào trưởng lão"
"Mẫu thân muốn đích thân xin lỗi ông ấy"
Đồng Đồng nghe xong, nghĩ.
Bản thân mình trốn học, còn liên lụy mẫu thân phải cúi đầu xin lỗi với người ta.
Không khỏi bắt đầu tự trách mình, mềm yếu nhỏ giọng nói:
"Mẫu thân, là Đồng Đồng không ngoan"
"Tất cả đều là lỗi của Đồng Đồng."
"Ừ, biết sai là tốt rồi"
"Lần sau mặc kệ đi nơi nào, con cũng đều phải nói một tiếng với lão sư hoặc là mẫu thân, biết không?"
"Đã biết, mẫu thân."
Đồng Đồng ngoan ngoãn trả lời, sau đó bế Chiêu Chiêu đi ra ngoài, bà vú đuổi theo sát bóng dáng nhỏ bé của bé.
Ai ngờ bé mới vừa đi hai bước, lại quay trở lại, nghiêm túc nhìn Vãn Thanh.
"Mẫu thân"
"Đồng Đồng suýt nữa đã quên, còn có một việc quên chưa nói cho mẫu thân biết."
"Ừ"
"Chuyện gì?"
Vãn Thanh nhìn bé, không biết thằng nhóc này đã quên chuyện gì.
Bé cũng không phải là người dễ dàng quên đi việc gì đó. Lúc này lại nói đã quên, sợ là trong lòng có ma đi, cho nên bây giờ mới dám mở miệng nói ra.
Chỉ nghe Đồng Đồng nhỏ giọng nói:
"Mẫu thân"
"Ngày hôm nay, khi con đi tìm cái người xấu xa kia báo thù, thiếu chút nữa bị hắn đánh chết"
"Sau đó có người đã cứu con"
"Người đó trên mặt mang một cái mặt nạ, rất là lợi hại nha, là người lợi hại nhất mà từ trước đến giờ Đồng Đồng mới được thấy nha"
"Mẫu thân, tuy rằng hắn che mặt lại"
"Nhưng mà Đồng Đồng có hỏi qua hắn"
"Hắn không có con nha, lại cực kỳ tuấn tú"
"Còn có rất nhiều tiền ..."
"Mẫu thân, ... con ... có thể ... nhận hắn làm phụ thân được hay không?"
Sau khi nghe bé nói xong, Thượng Quan Vãn Thanh hoàn toàn phát điên rồi, xoạt một tiếng đứng dậy, chỉ vào bé hét lên:
"Thượng Quan Đồng"
Đồng Đồng vừa thấy mẫu thân nổi giận, biết ngay không ổn rồi. Lập tức nhanh chóng vọt nhanh như tên bắn ra khỏi phòng, vừa chạy vừa nói một lèo:
"Mẫu thân, con mệt rồi, đi ngủ đây, ngày mai còn phải đến trường nữa”
Bé chạy nhanh đến nỗi trong giây lát đã không thấy được bóng dáng đâu. Trong phòng khách, Hồi Tuyết nhìn bóng dáng bé giống như một con khỉ.
Không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười. Vẫy tay, ý bảo bà vú nhanh đi ra ngoài theo bé.
Trong phòng, Vãn Thanh miệng há to, mắt trợn tròn, Hồi Tuyết đi đến bên người nàng, kéo nàng ngồi xuống:
"Được rồi, giận làm gì cho mệt?"
"Kỳ thực, em ngược lại rất bội phục tiểu công tử"
"Ánh mắt thật sự là rất tốt nha"
"Lần đầu tiên là thế tử Hán Thành Vương, lần thứ hai là thế tử gia Trấn Quốc Công phủ, không nghĩ tới lần này thế nhưng lại là Lâu chủ Thiên Ưng Lâu, Đàm Đài Văn Hạo"
"Thật sự là ánh mắt rất tốt nha"
Vãn Thanh không nói gì, tâm trạng rất buồn bực.
Thiệt tình không rõ, tại sao ánh mắt bé lại tốt như vậy? Nàng rõ ràng là, đã lập nên ba điều kiện khó khăn đó. Nàng cho rằng, người có thể đạt tới ba điều kiện đó, rất hiếm.
Cũng không ai chấp nhận một người phụ nữ đã có con như nàng.
Nhưng thật tình là nàng không nghĩ tới chỉ trong mấy ngày ngắn ngủn, bé vừa ra tay liền tìm được ba trong Ngũ Đại Công Tử.
"Tiểu thư, đừng suy nghĩ nữa"
"Nghỉ ngơi đi"
Hồi Tuyết nhìn thấy Vãn Thanh nghĩ đến ngẩn người, mở miệng nói.
Vãn Thanh phục hồi lại tinh thần, lại nghĩ đến một chuyện khác. Ngày hôm nay, nàng vừa hứa với Đàm Đài Văn Hạo rằng sẽ vẽ bản thiết kế Lưu Ly Lệnh đưa cho hắn xem trước.
Bản vẽ còn chưa có ý tưởng để vẽ nữa. Nghĩ, liền đứng dậy duỗi thắt lưng:
"Tốt lắm, Hồi Tuyết"
"Đem giấy bút mực đến phòng ta đi, ta muốn phát thảo bản vẽ"
"Dạ, tiểu thư."
Nghe được tiểu thư muốn vẽ bản thiết kế, Hồi Tuyết lập tức trả lời. Trước, giúp đỡ Vãn Thanh vào gian phòng.
Sau đó chuẩn bị xong hết, mới mời Vãn Thanh đi qua.
Trong lúc nhất thời, bên trong gian phòng yên tĩnh không tiếng động.
Vãn Thanh ngồi ở dưới ánh đèn bắt đầu tập trung vẽ bản đồ, Hồi Tuyết đi ra ngoài, bảo hai người nha hoàn ở ngoài cửa trông chừng.
Bản thân mình lại đi nhìn Đồng Đồng một chút, sau đó, đem Ngọc Trà Hiên trong ngoài kiểm tra kỹ một lần, mới trở vào phòng.
Dưới ánh đèn Vãn Thanh chăm chú ngồi vẽ, vẻ mặt ôn nhu thanh nhã cùng ban ngày không hề giống nhau, toàn thân bao phủ một luồng trí tuệ, không nói nên lời, nét vẽ cực kỳ nghiêm túc.
Đêm đã rất khuya, Hồi Tuyết mang trà đi qua, nhỏ giọng nhắc nhở nàng:
"Tiểu thư, nghỉ ngơi chút đi"
"Sáng sớm ngày mai còn phải cùng Đồng Đồng đi đến trường nữa?"
Nàng mới mở miệng, Vãn Thanh nhớ lại chuyện hồi nãy.
Đúng vậy, buổi sáng ngày mai mình còn phải cùng con đi đến trường xin lỗi lão sư nữa. Nên nghỉ ngơi sớm một chút, bằng không ngày mai căn bản dậy không nổi.
Nghĩ, liền dọn dẹp bản vẽ trên bàn, nàng chỉ vừa mới phát họa ra hình dáng Lưu Ly Lệnh, đưa cho Hồi Tuyết:
"Em hãy cất kỹ đi, đợi lúc nào ta có thời gian rảnh rỗi lại vẽ tiếp"
"Dạ."
Vãn Thanh uống một chút trà, rửa mặt súc miệng rồi đi ngủ, Hồi Tuyết cũng rửa mặt đi ngủ.
Ngày hôm sau, Vãn Thanh thức dậy rất sớm, hai mẹ con dùng xong thức ăn sáng, sửa soạn một chút liền ngồi xe ngựa, hướng học đường ở Thượng Quan phủ bên kia mà đi.
Học đường Thượng Quan phủ, diện tích cũng không bằng một phần mười diện tích trong phủ.
Vì những năm gần đây, Thượng Quan gia dần dần suy bại, nên học đường cũng không có nhiều người đến học.
Con cháu trực hệ chỉ có một phần nhỏ đến, hầu hết đều là chi thứ. Lúc này là thời gian đến trường, cho nên trước cửa người đến người đi hết sức náo nhiệt.
Vãn Thanh cùng Đồng Đồng vừa xuống xe ngựa, liền nghe được có mấy âm thanh của con nít vang lên:
"Thượng Quan Đồng, mày lại trốn học nữa sao hả?"
"Hahahha"
Vãn Thanh nhìn qua, mấy đứa trẻ kia liền im miệng tự động trốn mất, Đồng Đồng im lặng, ở phía trước dẫn đường.
Học đường được xây dựng rất đơn giản, có nơi để giảng bài, có nơi để học võ.
Chia làm khóa kiến thức, khóa Huyền khí, mặt khác trang bị thêm khóa Dược Sư.
Không có đứa trẻ nào trong khóa Dược Sư, Đồng Đồng là học viên duy nhất, cũng không có lên lớp, ngược lại là học ở trong viện riêng của Tào trưởng lão.
Đồng Đồng dẫn mẫu thân cùng Hồi Tuyết và Trương bà bà đến viện của lão sư.
Trước cửa viện, có hai ba người hầu đang canh gác, vừa nhìn thấy Đồng Đồng xuất hiện, liền nghiêm mặt răn dạy:
"Đồng Đồng, ngươi lại gây họa."
Khuôn mặt đáng yêu nhỏ nhắn của Đồng Đồng nổi lên màu đỏ đỏ hồng hồng.
Nghĩ đến, mình bị giáo huấn, còn bị mẫu thân thấy được. Thật sự là mất mặt mà, cúi thấp đầu, nhỏ giọng mở miệng:
"Lão sư có ở đây không? Mẫu thân ta muốn gặp lão sư."
Bé vừa dứt lời, mấy người hầu canh gác kia mới thấy đám người Vãn Thanh đang đứng phía sau Đồng Đồng, vội hành lễ, cung kính mở miệng:
"Mọi người chờ trong chốc lát, chúng ta đi vào trong bẩm báo một chút"
"Nhưng mà Tào trưởng lão hẳn là còn chưa thức dậy."
"Làm phiền rồi"
"Nếu Tào trưởng lão còn chưa tỉnh, vậy không nên quấy rầy ông ấy"
"Chúng ta có thể nhân dịp này, mà đi dạo vài vòng ở trong học đường"
"Chờ ông ấy tỉnh dậy rồi vào gặp sau cũng được"
"Không vội”
"Được."
Mấy người gác cửa kia nghe Vãn Thanh nói rất lịch sự lại khách sáo.
Cách nói chuyện nhẹ nhàng, không ra vẻ ta đây, không tỏ vẻ xu nịnh, không khỏi nhìn nhiều một chút.
Cô gái này là người trong lời đồn kia sao?
Là người không biết xấu hổ, liêm sỉ kia sao?
Cô ấy so với mấy vị tiểu thư bên trong phủ còn có tri thức, hiểu lễ nghĩa hơn nhiều.
Dáng vẻ xinh đẹp, quý phái. Không giống với những kẻ tầm thường kia.
Có người đi vào bẩm báo, rất nhanh liền trở ra:
"Tào trưởng lão đã dậy rồi, cho mời mọi người vào trong"
Vãn Thanh theo hạ nhân đi vào, Tào trưởng lão luôn luôn ở tại học đường, là một người đơn giản thích yên tĩnh. Nên chỗ ở cũng không lớn.
Cái sân nho nhỏ, trước cửa trồng rất nhiều thảo dược không biết tên, trong không khí có mùi thuốc nhàn nhạt, bốn năm căn phòng được sắp xếp ở tận cùng bên trong.
Trong hành lang dài có mấy hạ nhân ra ra vào vào, người bưng chậu nước, người cầm khăn mặt, cùng đồ ăn sáng, xem ra Tào trưởng lão là vừa thức dậy.
Vãn Thanh vừa xuất hiện, liền có người đi vào bẩm báo, thật mau trở ra:
"Tào trưởng lão cho mời mọi người đi vào trong"
"Được"
Vãn Thanh nắm tay bé, Hồi Tuyết cùng bà vú đi theo phía sau đi vào.
Phòng khách không lớn, chỉ nho nhỏ. Bên cạnh xếp đầy dược hoàn, bình bình lọ lọ nhiều vô số. Ở giữa là một cái bàn tròn nhỏ, một ông lão có khuôn mặt nhân từ đang ăn sáng.
Thức ăn sáng cũng đơn giản, ba mặn một canh, người này không phải Tào trưởng lão thì là ai, nhìn thấy Vãn Thanh, vội buông đũa xuống, đứng dậy.
"Gặp qua đại tiểu thư."
"Tào trưởng lão, mau mau ngồi xuống dùng bữa sáng đi"
"Là Vãn Thanh đường đột, mạo muội tới quấy rầy, hi vọng Tào trưởng lão đừng trách cứ"
Đừng nói nàng là vị tiểu thư dòng chính duy nhất bên kia, cho dù bác cả của nàng, Hầu gia, cũng phải khom người, nói năng tôn trọng, đối xử khách khí với vị Tào trưởng lão này.
Huống chi là nàng, mà con nàng còn phải trông cậy vào Tào trưởng lão, nàng đương nhiên là càng khách khí.
Tào trưởng lão cũng không phải là người cổ hủ, ông liền ngồi xuống, lại mời Vãn Thanh ngồi, có hạ nhân vào châm trà rồi lui xuống.
Lúc này Tào trưởng lão nhìn Đồng Đồng, sắc mặt thật nghiêm khắc lên tiếng trách:
"Đồng Đồng"
"Lại đây, con lại trốn học tiếp"
Danh sách chương