Phần 1: Mộ Dung Dịch kiếm cớ

Mộ Dung Dịch nghe Tiêu Dao nói xong, không khỏi có ba phần coi thường hắn. Trong lòng bớt nghi ngờ đôi chút, nhìn người tên Tiêu Dao kia, lạnh lùng lên tiếng:

“Thủ hạ của ta chắc là đã đem việc ngươi cần phải làm đều nói cho ngươi biết hết rồi”

“Nếu ngươi hoàn thành, đến lúc đó ta nhất định sẽ cho ngươi một trăm lượng bạc. Ngươi chỉ cần diễn thật tốt vai trò của mình là được”

“Đa tạ công tử”

Tiêu Dao cười rộ lên, đôi mắt đào hoa híp lại thành một kẽ hở dài nhỏ, tà mị mà xinh đẹp.

Mộ Dung Dịch nhìn bộ dạng xuất chúng của hắn, không biết vì sao trong lòng liền có một chút không thoải mái. Có vẻ như ánh sáng của bản thân mình hoàn toàn không thể bị so với người nam nhân đó.

Cái gì cũng không bằng hắn ta, mà người này lại là một tên ăn mày, nên điều này càng khiến hắn buồn bực. Phất phất tay, ra lệnh cho thủ hạ:

“Dẫn hắn đi xuống, dàn xếp mọi chuyện tốt một chút. Buổi tối, hãy đưa hắn đến trước cửa sau của Thượng Quan phủ”

“Dạ, thuộc hạ tuân lệnh”

Thủ hạ Mộ Dung Dịch mang Tiêu Dao đi, ánh mắt Thượng Quan Tử Ngọc luôn luôn dõi theo bọn họ, cho đến khi bọn họ đi hẳn ra ngoài, mới quay đầu nhìn Mộ Dung Dịch.

Liền nhìn thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng không khỏi run sợ, mở miệng kêu một tiếng:

“Dịch?”

“Người tên Tiêu Dao đó có phải cực kì tuấn tú hay không? Bằng không ta làm mai gả ngươi cho hắn?”

Lời nói này rất u ám, đặc biệt đè nén. Tuy rằng hắn không nghĩ chạm vào ả, nhưng điều này đã chạm tới lòng kiêu ngạo của một nam nhân, nên Mộ Dung Dịch mới chán nản.

Thượng Quan Tử Ngọc lắc đầu, hoảng sợ mở miệng:

“Dịch, ngươi nói cái gì đó? Ta sao có thể gả cho hắn, một kẻ bẩn thỉu như vậy?”

Mộ Dung Dịch khóe môi giãn ra, cười như không cười, lạnh lùng liếc nhìn Thượng Quan Tử Ngọc:

“Có phải ngươi ngại xuất thân của hắn quá thấp, chỉ là một tên ăn mày, không danh không phận, sẽ làm nhục thân phận của ngươi”

“Nếu hắn có thân phận cao quý, như hoàng tử hay mấy vị công tử danh gia vọng tộc. Chắc là ngươi đã sớm quyến rũ hắn rồi, còn chờ ta nói sao, hừ”

Thượng Quan Tử Ngọc sắc mặt tái nhợt, lúc trắng lúc xanh, cắn môi, nước mắt liền chảy ra.

Kỳ thực Mộ Dung Dịch nói không sai. Nếu Tiêu Dao thật sự là vương tôn công tử, chỉ sợ vừa rồi nàng thực nhịn không được sẽ liếc mắt đưa tình đối với hắn.

Nam tử kia thật sự rất xuất sắc, so với nữ tử còn đẹp hơn,lại rất phong lưu anh tuấn, làm cho người ta theo bản năng chỉ muốn dựa vào lòng hắn.

Chẳng qua, khi nhìn thấy vẻ mặt của Mộ Dung Dịch, nàng nào dám tỏ ra vẻ có một nửa ý tứ với hắn kia chứ. Nước mắt chảy ra như thác, giả vờ muốn ngừng, lại cố gắng nức nở thêm.

“Dịch, không ngờ tới ngươi lại nghĩ về ta như vậy? Ta chỉ muốn quan sát xem hắn, có giống với Đồng Đồng hay không? Thật là có điểm hơi giống, cho nên mới nhìn nhiều một chút”

“Ai biết … ngươi lại … nói ta … thật không ngờ mà?”

Thượng Quan Tử Ngọc dứt lời, lời cuối cùng nói không thành câu.

Cố gắng giả vờ kiềm chế làm nhỏ tiếng khóc, lại cố gắng làm nước mắt rơi xuống nhiều hơn. Cũng không thèm lấy khăn tay lau đi nước mắt, cố gắng điềm đạm đáng yêu hết mức.

Mộ Dung Dịch không khỏi thầm mắng mình thần kinh. Hắn quản chuyện của con lợn ngu ngốc này làm gì? vội vàng lên tiếng:

“Được rồi, ngươi đừng khóc nữa, ta chỉ vì quan tâm đến ngươi, nên mới nghi ngờ ngươi, không phải sao? Vừa rồi lời nói của ta, ngươi nghe rõ chưa?”

“Tối nay, ngươi hãy đem tên ăn xin mang vào trong viện của Thượng Quan Vãn Thanh, hiểu chưa?”

“Ta đã biết “

Thượng Quan Tử Ngọc vừa lau nước mắt vừa gật đầu, ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Dịch thấy hắn đã đứng dậy chuẩn bị rời đi, vội vàng mở miệng gọi lại:

“Dịch, ngươi chừng nào thì đến phủ cầu hôn ta. Đừng quên, ngươi đã hứa là sẽ lấy ta”

Thượng Quan Tử Ngọc vừa nói lời này ra, Mộ Dung Dịch liền cảm thấy phiền, nhếch mày thật cao, trên ngũ quan tuấn mỹ hiện lên một tầng sương mù lạnh lẽo, nhìn Thượng Quan Tử Ngọc quát mắng:

“Hiện tại ở loại tình huống như thế này? Ta làm cách nào mà đến quý phủ cầu hôn ngươi được chứ?”

“Ngươi còn không hiểu rõ tình hình hiện tại hay sao mà còn nói những lời đó? Ngươi có biết toàn bộ Sở kinh, có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào chúng ta hay không hả?”

“Bọn họ đang giương mắt chờ xem chúng ta thể hiện ra sao, rồi sau đó tụ ba tụ năm cùng nhau chê cười chúng ta. Đến lúc đó một người một câu...”

“Chỉ nước miếng thôi cũng đều có thể dìm chết đuối ngươi cùng ta, có biết không hả?”

Mộ Dung Dịch nói rất đường đường chính chính, nhưng thật ra là hắn căn bản không muốn cưới Thượng Quan Tử Ngọc, lại còn là một thứ nữ.

Hôn sự của hắn cũng không do hắn làm chủ được, trên có Hầu gia, dưới còn có một vị cô cô làm hoàng hậu. Nếu như hắn thật sự muốn kế thừa tước vị, việc cưới thê tử tất nhiên phải là người có giá trị lợi dụng đối với Mộ Dung gia.

Bằng không, ai ai cũng đi vào cửa Mộ Dung phủ được rồi.

Trong lòng Mộ Dung Dịch biết rõ, nhưng mà Thượng Quan Tử Ngọc không biết, luôn mộng đẹp muốn gả vào Mộ Dung gia. Cho nên mới bất chấp tất cả, lần nữa tiếp tay trợ giúp Mộ Dung Dịch.

“Chuyện này …?”

Thượng Quan Tử Ngọc há miệng cứng lưỡi, kỳ thực nàng biết hắn nói không sai. Nhưng mà, cũng không bài trừ hắn, không nghĩ muốn cưới nàng mà tìm lấy cớ.

Hiện tại, nàng càng ngày càng có cảm giác người nam nhân này chỉ là lợi dụng nàng, sau đó xem nàng giống như một chiếc giày rách mà ném đi. Vậy chẳng phải kết quả, mình chỉ là cái giỏ trúc múc nước chẳng được cái gì.

Vừa nghĩ như vậy, toàn thân Thượng Quan Tử Ngọc nhịn không được rùng mình, vội vàng nhanh chóng đứng dậy lôi kéo cánh tay Mộ Dung Dịch đang chuẩn bị rời đi, nghiêm túc hỏi:

“Dịch, vậy có phải chờ thêm một ít thời gian nữa, ngươi sẽ đến phủ cầu hôn ta phải không?”

Mộ Dung Dịch mở miệng: “Đến lúc đó rồi nói sau”

Dù sao hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng cho nữ nhân này bất cứ đáp án khẳng định nào. Cho nên đến lúc đó, dù có việc gì xảy ra cũng coi như việc đó không đổ đến trên đầu hắn.

Tất cả cũng chỉ là sự tưởng tượng của ả mà thôi. Chỉ là trước đó, hắn từng nhắc tới chuyện của Thượng Quan Vãn Thanh, cũng chỉ là hơi hơi nhắc nhở, kiếm cớ một chút, nữ nhân này hiểu bao nhiêu thì cứ làm bấy nhiêu.

Mọi việc mà ả làm, điều không liên quan đến mình, con lợn ngu ngốc này chắc không biết câu mượn đao giết người hay sao, hừ.

Mộ Dung Dịch vừa dứt lời, bước chân nhẹ nhàng rời khỏi gian phòng, mang theo mấy người thủ hạ của Mộ Dung phủ rời đi.

Nha hoàn Vân Tụ của Thượng Quan Tử Ngọc ào ào đi vào, ngơ ngác nhìn chủ tử của mình. Trải qua bài học lần trước, không dám nói nhiều dù chỉ một lời, sợ lại làm chủ tử không vui mà ra tay đánh mình.

Nhưng ai ngờ tới, Thượng Quan Tử Ngọc vốn tâm tình không tốt, hơn nữa Vân Tụ sau khi đi vào một câu cũng không nói. Không khỏi lửa giận ngút trời, liền bưng bình trà ở trên bàn lên, ném thẳng xuống mặt đất, quát mắng:

“Ngươi là người chết à, đi vào nửa ngày cũng không biết nói một câu sao?”

Gương mặt Vân Tụ đầy khổ sở, trong lòng bắt đầu nổi lên mối hận.

Người chủ tử này thật sự là khó chiều, khó hầu hạ. Mình nói, thì bị đánh, hiện tại không nói lời nào cũng bị mắng, đi theo nàng ta thật sự là quá khó khăn.

Nhưng mà không dám nhiều lời, lại nói, không chừng bị đánh còn thảm hơn lần trước. Chỉ đành phải ấp úng, động động môi:

“Tiểu thư, cần phải trở về rồi”

Thượng Quan Tử Ngọc hừ một tiếng, biết mình ngồi ở đây cũng không có ý nghĩa, không bằng hồi phủ, tới buổi tối còn có việc phải làm nữa. Nghĩ đến Tiêu Dao, trong lòng liền có một ngọn lửa trào dâng.

Buồn bã nghĩ, làm sao lại để cho con nhỏ Thượng Quan Vãn Thanh đó tiện nghi như vậy chứ. Tìm một người nam tử ưu tú xuất sắc như vậy đến làm chồng nó.

Chẳng lẽ trong toàn bộ Sở kinh này mà lại không tìm thấy một kẻ xấu xí thất bại hay sao? Thượng Quan Tử Ngọc càng nghĩ sắc mặt càng khó xem, tức giận căm hận, liền đứng dậy rời khỏi trà lâu, trở về Thượng Quan phủ.

Vừa trở về phủ, liền nhận được tin tức, lão thái thái ban tặng cho nàng rất nhiều thứ, mấy vật được ban tặng, hiện tại, tất cả đều đang ở bên trong Lan viện.

Bên trong phủ, tất cả mọi người đều bàn luận chuyện này đến vui tít mắt. Chỉ có duy nhất Thượng Quan Tử Ngọc là chán nản buồn rầu, tâm tình xuống dốc trầm trọng.

Lão thái thái vì sao đưa mấy thứ này qua đây. Nhiều năm như vậy, bà ta đối xử với mẹ con mình rất tệ, thường ngày còn chẳng quan tâm mẹ con mình còn sống hay chết.

Hiện tại vừa nghe tin mình sẽ gả vào Mộ Dung gia, liền lập tức phái người tặng quà đến đây, còn muốn nâng mẫu thân lên làm bình thê, tâm tư này không cần nói, đã sáng tỏ.

Nhưng mà Mộ Dung Dịch lại không hề giống như muốn kết hôn với mình.

Cho nên ả mới thống khổ, dày vò, về sau ả cũng không biết nên làm cách nào mà có thể dọn dẹp chuyện này êm thắm.

Lan viện.

Trên bàn, quần áo một đống, bên cạnh là đủ mọi đồ vật được ban cho. Trong đó, có rất nhiều đồ quý báu, Nhị di nương cười như hoa, sờ sờ chỗ này cũng vui vẻ, sờ sờ chỗ kia cũng vui vẻ.

Thật lâu không nghe được tiếng nói của con gái, vội ngẩng đầu nhìn qua. Mới phát hiện con gái từ khi trở về phủ, liền không nói dù chỉ một từ, sắc mặt cũng tối tăm. Trong lòng không khỏi lộp bộp một tiếng.

“Ngọc nhi, làm sao vậy con? Không phải là Mộ Dung Dịch lật lộng rồi chứ”

“Mẹ, mẹ không thể nói điều gì tốt đẹp một chút hay sao?”

Tinh thần Thượng Quan Tử Ngọc mấy ngày nay liên tiếp chịu dày vò, rốt cuộc bạo phát, nhịn không được xả giận vào Nhị di nương:

“Mẹ có biết con nhìn mấy thứ này có bao nhiêu khổ sở không? Vậy mà mẹ còn hạnh phúc đến như thế?”

“Lão thái thái vì sao đưa mấy thứ này qua đây, chẳng lẽ mẹ còn không biết sao? Hiện tại chuyện này còn chưa biết rõ kết quả, mẹ vui mừng cái gì”

Thượng Quan Tử Ngọc nói xong, vung tay đem toàn bộ đồ vật được ban ở trên bàn đều hất xuống đất hết. Trong lúc nhất thời, âm thanh rầm, đùng, xoảng vang lên không ngừng.

Ngoài cửa, có mấy nha hoàn chạy đến trước cửa phòng thăm dò, nhìn vào trong phòng, quan sát xung quanh, Nhị di nương lập tức đứng dậy vẫy tay cho bọn họ lui ra xa.

Đợi cho đến khi mọi người cách khá xa, bà mới quay lại đi đến trước mặt Thượng Quan Tử Ngọc, cố làm dịu cơn giận của ả ta:

“Ngọc nhi, là mẹ không tốt. Con đừng tức giận, không tốt cho cơ thể”

“Con đi nghỉ ngơi một chút đi, đừng giận nữa không tốt đâu.

Ngọc nhi của chúng ta xinh đẹp đến như vậy, Mộ Dung Dịch nhất định sẽ cưới Ngọc nhi mà”

Thượng Quan Tử Ngọc không nói thêm lời nào, đứng dậy, một bàn tay nhẹ nhàng xoa lên huyệt Thái Dương, liền đi ra ngoài:

“Con đi nghỉ ngơi trước đây, mẹ từ từ xem đi”

Nói xong liền đi ra ngoài, mang Vân Tụ cùng hai nha hoàn đi thẳng đến phòng ngủ của mình để nghỉ ngơi.

Trong phòng khách, Nhị di nương nhìn thấy con gái đã đi rồi, vội vàng đem đồ vật trên mặt đất nhặt lên.

Trên mặt lại lộ ra tia tham lam sắc bén, bà ta xuất thân là con gái tiểu thương nhà nghèo, nhìn thấy những thứ này làm sao có thể không thích.

Trừ bỏ cô con gái bảo bối, thì thứ mà bà ta thích nhất chính là mấy thứ này. Hiện tại, bà ta rất tin tưởng rằng, con gái bảo bối của mình nhất định sẽ gả vào Mộ Dung gia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện