Phần 3: Mặc Viêm nổi điên

Bỗng nhiên cách đó không xa, có một một bóng dáng thu hút lực chú ý của Vãn Thanh. 

Người nọ tuy rằng hòa trong đám người, nhưng lại rất chói mắt. Làm cho người ta vừa thấy liền nhìn ra hắn không giống người bình thường. 

Tuy rằng quần áo của hắn đơn giản mộc mạc. Nhưng, đôi mắt dài nhỏ đào hoa kia, đôi môi lạnh bạc đó, cái kiểu phô trương tà khí ... 

Vãn Thanh vừa nhìn qua, thì hắn cũng nhìn lại, nháy mắt với nàng một cái, cười không ra tiếng, yêu khí tràn ngập toàn thân, lả lướt phong lưu.

Người đó chính là Mộc Tiêu Dao. 

Không nghĩ tới, Mộc Tiêu Dao vậy mà đi tới đây quan sát trước đối thủ. Vãn Thanh kinh hãi, tưởng là mình nhìn lầm rồi, làm sao có thể chứ? 

Mộc Tiêu Dao nếu như tới được nơi này, vậy thì còn có chỗ nào mà hắn không đi được. 

Vừa nghĩ như vậy, Vãn Thanh nhanh chóng nhìn lại chỗ hắn đứng lần nữa, cũng không thấy được bóng dáng của Mộc Tiêu Dao đâu. 

Chẳng lẽ là mình nhìn lầm rồi. 

Nàng một lòng nghĩ, liền đứng lên nhìn, chỉ thấy chỗ hắn đứng lúc trước, giờ đây chỉ còn có một chỗ trống, xem ra người đó thật sự là Mộc Tiêu Dao.

Vãn Thanh ngây người, Thượng Quan Nguyệt Phượng vươn tay kéo nàng ngồi xuống, nhỏ giọng hỏi: 

"Đại tỷ, tỷ làm sao vậy?"

Vãn Thanh hoàn hồn lắc đầu: 

"Không có việc gì, vừa mới nhìn thấy một bằng hữu quen thuộc"

Nàng vừa nói xong, liền nghe được giọng Hạ Hầu Mặc Viêm la lên: 

"Nữ nhân xấu xí kia, các ngươi cứ nói chuyện, ảnh hưởng đến ta xem đánh nhau. Lại nói tiếp, xem ta tát nát miệng của các ngươi"

Nguyên lai là do đám người Lã Phượng Kiều nói chuyện lớn tiếng ảnh hưởng đến Hạ Hầu Mặc viêm, nên hắn nổi giận, đứng lên, trực tiếp chỉ vào lỗ mũi của người ta trách móc.

Lã Phượng Kiều cùng vài tiểu thư khác của Lữ gia, khi nào thì chịu qua loại nhục mạ này. 

Một đám bị Hạ Hầu Mặc Viêm trách móc đến sửng sốt. Sau đó liền khóc lên, bây giờ xung quanh toàn tiếng nức nở. 

Việc này càng làm Hạ Hầu Mặc Viêm điên hơn, tức giận đến giơ chân đạp qua.

"Còn khóc, còn khóc. Làm ta xem đánh nhau không được, ta muốn lột da của các ngươi"

Phía sau động tĩnh quá lớn, kinh động đến mọi người xung quanh, rất nhiều người nhìn sang. Sự việc cũng kinh động mọi người đang ngồi trên đài cao kia, thắc mắc không biết đã xảy ra chuyện gì? 

Rất nhanh, liền có người lại giải quyết. Không ngờ, người đó lại là Mộ Dung Dịch, hắn dẫn theo mấy người đệ tử Mộ Dung gia, lại đây điều tra là chuyện gì xảy ra? Mộ Dung Dịch tách ra, đi tới, liếc mắt một cái liền thấy Thượng Quan Vãn Thanh, nên cũng không hỏi chuyện gì đã xảy ra, đã trực tiếp chỉ vào mặt Thượng Quan Vãn Thanh lạnh giọng chỉ trích:

"Sao mà ngươi đến chỗ nào cũng đều xảy ra chuyện hết vậy?" 

"Ngươi cũng không biết bớt phóng túng, nơi này đang tỷ thí, không phải là nơi mà nữ nhân các ngươi lục đục với nhau như bãi chiến trường"

Vãn Thanh vẻ mặt khó hiểu, nhìn Mộ Dung Dịch

Nam nhân này đầu óc chắc chắn bệnh rất nặng.

Nàng trực tiếp đứng lên, nhìn thẳng Mộ Dung Dịch, lạnh lùng mở miệng: 

"Mộ Dung Dịch, đầu óc ngươi có bệnh hả? Làm phiền ngươi, trước tiên nên tra rõ ràng đã xảy ra chuyện gì? Sau đó mới phán quyết"

"Ngươi không thanh liêm công chính, đã vội đổ lỗi cho ta, đồ não heo"

Vãn Thanh mắng xong, cũng không thèm nhìn Mộ Dung Dịch, trực tiếp đặt mông ngồi xuống, tiếp tục nhìn lên trên đài. 

Trên đài chỉ còn sót lại hai ba người, những người khác đều bị đánh bại, một trong những người hiện tại còn đứng trên đài lại đúng là người vừa rồi Lã Phượng Kiều tán thưởng, Đoan Mộc Thanh. 

Hai người khác thân thủ cũng rất tốt, nhưng mà Vãn Thanh biết, phía dưới sẽ còn có người khác ra mặt. Bằng không, chỉ với mấy người này, căn bản đánh không thắng được.

Gương mặt Mộ Dung Dịch lúc đỏ lúc trắng. 

Trước mặt nhiều người như vậy, lại còn trước mặt người Mộ Dung gia. Hắn lại bị Thượng Quan Vãn Thanh mắng. 

Nghĩ vậy, tóc gáy toàn thân đều dựng đứng lên, hận không thể lập tức ném nữ nhân này ra khỏi nơi này. 

Đây chính là địa bàn Mộ Dung gia, nàng đứng ở trong địa bàn Mộ Dung gia, mà lại trách móc người Mộ Dung gia, còn có ai so với nàng ngông cuồng hơn sao?

Nhưng Mộ Dung Dịch còn chưa lên tiếng, Hạ Hầu Mặc Viêm lại giành trước, làm khó làm dễ, chỉ vào Mộ Dung Dịch la lên:

"Ngươi nói tỷ tỷ làm cái gì hả?" 

"Là mấy nữ nhân xấu xí này luôn luôn nói chuyện, ảnh hưởng đến việc ta xem đánh nhau. Ngươi còn dám đổ lỗi cho tỷ tỷ, xem ta không đánh nát miệng của ngươi là không được?"

Hạ Hầu Mặc Viêm đột nhiên phát điên, đứng lên, cũng không quản đây là nơi nào, bay thẳng đến trước mặt Mộ Dung Dịch. Mộ Dung Dịch cả kinh, thân hình vừa lui, tránh né đòn của Hạ Hầu Mặc Viêm. 

Hạ Hầu Mặc Viêm tốc độ so ra kém Mộ Dung Dịch, nên rơi xuống đất, nhưng mà cơn điên của hắn rất có sức mạnh. Lại xông đến, cầm lên bình trà trên bàn liền ném Mộ Dung Dịch, còn lớn giọng trách móc.

"Cho ngươi ảnh hưởng ta, ta xem đánh nhau cũng không yên"

Trong lúc nhất thời, phía sau rối thành một nùi. Mộ Dung Dịch một mặt né tránh, nào dám đánh trả. 

Hạ Hầu Mặc Viêm ném một cái bình trà, lại cầm lên một cái bình trà khác, đối với Mộ Dung Dịch ném trái ném phải, rắc rắc rầm rầm đùng đùng. 

Phía trước phía sau, mấy nữ tử đang ngồi tất cả đều sợ tới mức hoa dung thất sắc, thét chói tai liên tục, ôm đầu chạy tán loạn xung quanh.

*Hoa dung thất sắc: khuôn mặt xinh đẹp hoảng loạn sợ hãi.

Điều này làm toàn bộ người trong sân đều bị kinh động. Trên đài cao, Hán Thành Vương cùng Mộ Dung gia chủ sắc mặt khó coi đến cực điểm, hai người lập tức mang theo vài thủ hạ đi tới.

Hán Thành Vương nhìn đứa con trai yêu của mình, trầm giọng lên tiếng quát, bảo ngưng lại: 

"Mặc Viêm, con đang làm gì vậy?"

Hạ Hầu Mặc Viêm nghe được giọng của phụ vương mình, liền dừng tay, miệng nhếch lên liền tức giận đến khóc, chỉ vào Mộ Dung Dịch: 

"Con đang xem đánh nhau, nhưng mọi người không cho con xem" 

"Đầu tiên là mấy nữ nhân xấu xí này luôn luôn nói chuyện, sau đó hắn lại đến kiếm chuyện, thật sự là rất đáng ghét"

Hạ Hậu Mặc Viêm dứt lời, người có lỗ tai đều nghe được. Việc này không liên quan đến Hán Thành Vương thế tử, là những người đó nói chuyện ảnh hưởng đến hắn. 

Hơn nữa, trước đó bọn họ cũng nghe được âm thanh nói chuyện đến chói tai của những nữ nhân kia, đúng là rất đáng ghét.

Mộ Dung gia chủ nghe xong lời Hạ Hầu Mặc Viêm nói, sắc mặt khó coi trừng mắt nhìn Mộ Dung Dịch liếc mắt một cái, sau đó đi tới nhận lỗi với Hạ Hầu Mặc Viêm: 

"Thế tử gia chớ nên tức giận, mời thế tử gia ngồi phía trước, như vậy sẽ không bị người quấy rầy"

Hạ Hầu Mặc Viêm nghe xong, không thuận theo: 

"Ta thích ngồi đâu đứng đâu, là quyền của ta, dựa vào cái gì phải ngồi ở phía trước. Còn có, làm cho bọn nữ nhân xấu xí đó hết thảy câm miệng cho ta, bằng không, ta nhất định sẽ xé rách miệng bọn chúng"

Hạ Hầu Mặc Viêm còn đang rất tức giận, Hán Thành Vương nhìn hắn, gương mặt đành chịu, đứng ở phía sau hắn, Duẫn Quận Vương Hạ Hầu Mặc Quân đi ra, cố làm dịu cơn giận của Hạ Hầu Mặc Viêm.

"Ca ca, được rồi, đừng làm rộn, phụ vương có chính sự phải làm nữa"

Hạ Hầu Mặc Viêm nghe Duẫn Quận Vương nói vậy, mắt trợn lên hừ lạnh: 

"Cút sang một bên, mắc mớ gì đến ngươi"

Hắn nói xong, trực tiếp đi đến bên người Hán Thành Vương, lôi kéo cánh tay Hán Thành Vương làm nũng: 

"Phụ vương, chúng ta đi về nhà nha, ta ghét những người này, xem đánh nhau đều không được yên"

Người ngũ đại thế gia tất cả đều vây lại đây, trên mặt Mộ Dung gia chủ đổ đầy mồ hôi, lấy mắt trừng Mộ Dung Dịch. 

Ngươi gần đây làm thế nào mà chuyên làm toàn những chuyện hồ đồ, không bớt lo chuyện bao đồng một chút, sao lại hố đồ đến nổi đối đầu cùng người Hán Thành Vương. 

Thế tử là người đần độn, dù thế nào cũng phải dỗ cho hắn vui mới đúng.

Khắp trong sân võ, người người bàn tán ầm ĩ. Lúc này lại không aidám nói chuyện, tất cả mọi người đều nhìn vẻ mặt của Hán Thành Vương. 

Tuyển thủ còn chưa chọn xong, không lẽ lại cứ như vậy mà chọn, mỗi người tự suy đoán, liền nghe được giọng Hán Thành Vương vang lên.

"Mặc Viêm, phụ vương còn có việc nữa, chờ phụ vương làm xong, chúng ta lại hồi phủ được không?"

Không nghĩ tới ngốc thế tử náo đến như vậy, mà Hán Thành Vương lại không hề tức giận. 

Rất nhiều người rút một ngụm khí. 

Tin đồn, quả nhiên là sự thật. Hán Thành Vương cực sủng thằng ngốc thế tử này, nên về sau vẫn nên ít chọc tới hắn.

Vãn Thanh chú ý, thấy trước mắt cục diện đang bế tắc, sắc mặt người người đều khó coi, tiếp tục ở đây cũng không có ý nghĩa. Hơn nữa nàng đã mất đi hứng thú.

Âm thầm lặng lẽ vươn tay kéo Đồng Đồng, ý bảo Hồi Tuyết rời đi. Ba người lui về sau, mắt thấy gần lui ra, ai biết hoàn toàn bị Hạ Hầu Mặc Viêm phát hiện, hắn quay đầu liền kêu lên.

"Tỷ tỷ, Đồng Đồng, các ngươi đi đâu đó?"

Vãn Thanh cùng Đồng Đồng chỉ đành phải đứng lại, quay đầu nhìn sang, Vãn Thanh cười nhạt, nhẹ nhàng mở miệng: 

"Ngươi xem, nếu đã ngừng đánh. Vậy, chúng ta muốn hồi phủ"

Hạ Hầu Mặc Viêm nghe xong lời của nàng nói, liền không lên tiếng, suy nghĩ một lát, mở miệng: 

"Vậy làm cho bọn họ đánh tiếp”

Hạ Hầu Mặc Viêm vừa dứt lời, rất nhiều người thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tất cả đều nhìn hai mẹ con Vãn Thanh, lại sợ bọn họ nói thêm điều gì nên không dám nhìn lâu. 

Ngay cả Hán Thành vương cũng không tự chủ được bắt đầu đánh giá mẹ con hai người, ánh mắt khiếp người, đánh giá cẩn thận Vãn Thanh. 

Liền phát hiện, cô gái này không giống với nữ tử thông thường, là người thanh linh tao nhã. 

Lại nhìn đứa nhỏ trong tay nàng, cũng rất xuất sắc, Hán Thành Vương nhìn Đồng Đồng, không tự chủ được lại sinh ra hảo cảm, nhìn thêm mấy lần.

Mộ Dung gia chủ nghe xong lời Hạ Hầu Mặc Viêm nói, sớm kéo Thượng Quan gia chủ Thượng Quan Chử:

"Còn không bảo chất nữ ngồi xuống, trận đấu phía sau nhất định sẽ càng hay"

Thượng Quan gia chủ Thượng Quan Chử, không nghĩ tới giờ phút này bản thân mình lại có tiếng nói như vậy, vội đi tới, nhìn Vãn Thanh: 

"Thanh nha đầu, ngồi xuống đi, bồi thế tử gia cùng nhau xem đi"

Vãn Thanh luôn luôn không thích làm tâm điểm của sự chú ý, không nghĩ tới, ngày hôm nay, lại khiến mình thành …

Hiện tại, tất cả mọi người đều nhìn mình, nếu thật sự quay đầu bước đi, không biết sẽ chọc tới bao nhiêu người tức giận. Biết thời biết thế gật đầu, ngồi xuống.

Hạ Hầu Mặc Viêm vừa thấy Vãn Thanh cùng Đồng Đồng ngồi xuống, nên rất vui, giống như tính cách trời sinh của một đứa trẻ, đã sớm quên chuyện xảy ra vừa rồi, trực tiếp vỗ tay.

"Đánh lại đánh lại, ta muốn cùng Đồng Đồng xem"

Nói xong liền đã đi tới, ngồi xuống bên cạnh Đồng Đồng, tất cả mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hán Thành Vương cùng đám người Mộ Dung gia chủ yên tâm, dẫn người đi về phía trước, nên ở trên đài thì ở trên đài, nên ngồi phía dưới thì ngồi phía dưới, tỷ thí lại bắt đầu.

Sắc mặt Mộ Dung Dịch khó coi còn khó coi hơn, hung hăng trợn mắt nhìn Thượng Quan Vãn Thanh liếc mắt một cái, đi theo phía sau Mộ Dung gia chủ. 

Phía sau, bởi vì Hạ Hầu Mặc Viêm náo một trận, cũng an tĩnh lại, không còn một chút âm thanh, mấy nữ tử kia ai cũng không dám chọc điên Hạ Hầu Mặc Viêm.

Vãn Thanh vừa bực mình vừa buồn cười, nghiêng đầu nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, phát hiện hắn đối với nàng ngọt ngào tươi cười, còn bĩu môi: 

"Tỷ tỷ, ngươi đừng nóng giận" 

"Có phải hay không vừa rồi cái kẻ không biết xấu hổ kia làm tỷ tỷ tức giận. Nếu hắn lại chọc ngươi, ta nhất định đánh gãy chân chó của hắn"

Vãn Thanh cũng nhịn không được nữa khì một tiếng nở nụ cười. 

Chàng ngốc này, sao mà lại đáng yêu đến như vậy?

Đồng Đồng nhìn thấy mẫu thân nở nụ cười, cũng nhịn không được mà cười theo, ôm cánh tay Mặc Viêm: 

"Mặc Viêm, ngươi là tốt nhất, Đồng Đồng thích Mặc Viêm nhất"

"Ừ"

Hạ Hầu Mặc Viêm nghe Đồng Đồng nói vậy, mắt đều cười đến nheo lại, Vãn Thanh nhanh lên tiếng dặn dò hai người bọn họ: 

"Được rồi, yên tĩnh chút, xem người ta đánh nhau đi"

Hai người không nói nữa, cùng nhau nghiêm túc nhìn trên đài cao. 

Vãn Thanh ngồi bên cạnh bọn hắn, ba người giống như người một nhà, Đồng Đồng ngồi ở chính giữa, hình ảnh rất là ấm áp. 

Chợt có người quay đầu, lại cảm thấy kinh diễm.

Chẳng qua tâm tư Vãn Thanh đều đặt ở trên đài, cũng không có chú ý tới điều gì khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện