Phần 1: Lấy đạo của người, trả lại cho người

Ngoài cửa Thị Cẩm nghe được giọng nói của lão thái thái, lập tức mang theo mấy nha hoàn vào. 

Vừa vào liền thấy lão thái thái mặt đen mắt trắng dã, có vẻ như không được, sợ tới mức chạy nhanh đến đỡ lấy lão thái thái, khẩn trương vuốt ngực của bà ta: 

"Lão thái thái, đã xảy ra chuyện gì, đừng dọa tụi nô tỳ"

"Lão thái thái"

Mấy tiểu nha hoàn sợ quá khóc lên, một tiếng lại một tiếng kêu, Vãn Thanh cũng đứng dậy đi qua, quan tâm hỏi: 

"Lão tổ tông, ngươi không sao chứ?" 

Nàng mới mở miệng, lão thái thái lập tức buồn bực mắng: 

"Ta còn chưa có chết đâu, Thượng Quan Vãn Thanh ngươi rất lợi hại, ngươi rất lợi hại"

Thị Cẩm nhìn Vãn Thanh: 

"Đại tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?"

Vãn Thanh lắc đầu, nhàn nhạt mở miệng: 

"Cũng không có chuyện gì. Chỉ là nói có mấy câu, lão tổ tông liền tức giận thành như vậy" 

Nàng vân đạm phong khinh, rõ ràng là ám chỉ lão thái thái cố tình gây sự. Lão thái thái vừa tốt được một chút, nghe nàng nói xong, mắt lại trợn trắng tiếp, Thị Cẩm sợ tới mức cầu xin: 

"Đại tiểu thư, xin người đừng nói nữa, lão thái thái nếu là có chuyện gì không hay xảy ra, thì thanh danh của đại tiểu thư cũng không được tốt"

*Vân đạm phong kinh: mây thưa gió nhẹ, mây gió điềm nhiên. Nói chung là chỉ những người bình tĩnh.

Điểm này Vãn Thanh thật ra rất tán thành, nếu một người còn sống sờ sờ đi vào phủ, mà chết ngắt phải khiêng đi ra ngoài, thì danh tiếng của mình khẳng định không tốt, cho nên nàng không thèm nhắc lại.

Thị Cẩm ôm lão thái thái, cố gắng hết sức làm dịu, an ủi bà ta: 

"Lão thái thái, đừng tức giận, đừng tức giận, chúng ta trở về đi"

Lão thái thái không lên tiếng, xem như đã đáp ứng. Thị Cẩm chỉ huy hai người nha hoàn, cùng nàng cùng nhau giúp đỡ lão thái thái đi ra ngoài. 

Thời điểm bà già đó đi tới cửa, lại ném một câu: 

"Thượng Quan Vãn Thanh, ngươi tốt nhất suy nghĩ càng cho ta. Đây chính là con đường tốt nhất dành cho ngươi. Nếu không … sau này có hậu quả gì thì tự ngươi gánh lấy"

Xem ra bà ta còn chưa từ bỏ ý định, vẫn nuôi hy vọng gả Vãn Thanh vào Hán Thành Vương phủ. 

Vãn Thanh xoay người, trừng mắt vào bóng dáng của bà ta. Nếu không phải nàng cố chịu đựng, nàng thật muốn trực tiếp đá cho bà già này bay ra ngoài.

Ngoài cửa, vang lên tiếng ầm ỹ, rất nhanh liền không còn động tĩnh. Hồi Tuyết đi vào, nhìn thấy sắc mặt của Vãn Thanh cực kỳ khó coi, nàng lo lắng hỏi:

"Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?"

Vãn Thanh bình tĩnh thuận hơi thở một chút, xoay người đi đến chỗ ngồi giữa phòng ngồi xuống, nhàn nhạt mở miệng: 

"Em có biết bà ta tìm ta vì chuyện gì không?"

Hồi Tuyết không nói lời nào, nhìn nàng. Biết, chuyện có thể khiến tiểu thư tức giận thành như vậy, chắc chắn là bà già đó đã nói gì đó không tốt.

Vãn Thanh lại nói tiếp: 

"Bà ta đến, chủ yếu là nghe được tin đồn đãi, nói Hán Thành Vương phủ Cơ phu nhân muốn ta gả vào Hán Thành Vương phủ làm thiếp. Bà ta tự xem đó là một cơ hội hiếm có, cho nên mới khuyên ta gả vào Hán Thành Vương phủ"

"Cái gì? Bà già chết tiệt đó thật sự là quá đáng mà"

"Đó là chuyện riêng của tiểu thư, bà ta lo cái gì. Đã nhiều năm như vậy, bà ta vốn không quan tâm đến bất cứ chuyện gì liên quan đến tiểu thư. Sao bỗng nhiên hôm nay liền đến nói chuyện này"

"Hừ, còn muốn tiểu thư gả cho một người đần độn làm thiếp. Thật là … làm sao mà bà ta nghĩ ra được điều này kia chứ? Tiểu thư là cháu gái ruột thịt của bà ta nha"

"Em đừng nói tới chuyện này, nghĩ lại mà phát bực, ruột thịt hay không ruột thịt kia chứ… hừ"

"Ta nguyên tưởng rằng, bà ta chỉ là không thương yêu ta, cho nên mới có thể nhẫn tâm lợi dụng ta. Ai ngờ, nguyên lai bà ta là cái đồ vô tâm, Nguyệt Phượng cùng Loan Thư chẳng qua cũng chỉ là một con cờ trong tay bà ta mà thôi"

"Hai người bọn họ là món quà của Thượng Quan phủ dùng để mượn sức gia tộc khác nhầm lấy lại danh tiếng củng danh vọng đã mất" 

"Em nói thử xem, con trai của mình vô tích sự, không làm ra trò trống, dù là bất cứ việc gì. Không thể đem Thượng Quan phủ phát dương quang đại"

"Cho nên bây giờ chỉ còn nước dựa vào những nữ nhi tay trói gà không chặt, đến củng cố Thượng Quan phủ. Em nói, một gia tộc có lối suy nghĩ như vậy có thể không lụn bại sao?"

Vãn Thanh phát hết ra bực tức trong lòng, tâm tình thoải mái hơn nhiều, sắc mặt cũng tốt hơn, Hồi Tuyết nhẹ nhàng mở miệng: 

"Tiểu thư vẫn nên đừng tức giận thì hơn, vì loại người này mà bực tức trong lòng, không đáng"

"Ừ, em nói đúng, chúng ta trở về Ngọc Trà Hiên đi"

Vãn Thanh gật đầu đồng ý, chủ tớ hai người đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Trương quản gia đang đứng ở trước cửa. Há miệng như muốn nói, nhưng mà cuối cùng không nói gì.

Vãn Thanh lười để ý tới hắn, hắn không nói, nàng cũng biết hắn muốn nói cái gì. Thân là người của bà già kia, Trương quản gia đương nhiên là quan tâm đến an nguy của bà ta. 

Thấy sắc mặt bà già đó xanh đen, hắn nhất định rất lo lắng, như vậy thì thế nào? 

Hừ, không phải là nàng trêu chọc bà già đó, mà là bà già đó đến trêu chọc nàng. Đang yên đang lành, là tại bà già đó tham quyền cố vị cho nên mới như vậy. Có trách thì trách bà ta, nàng không quan tâm đến nữa.

Chủ tớ hai người trở về Ngọc Trà Hiên, cho tới trưa đều không ra ngoài. 

Trời đã sắp tới buổi trưa, Thượng Quan Tử Ngọc lại xuất hiện tại Ngọc Trà Hiên, gương mặt cười nhẹ nhàng, có vẻ như gặp được chuyện gì đó rất vui, mang theo Vân Tụ cùng một nha hoàn.

Trong phòng, Vãn Thanh tùy ý dựa vào trên giường, gió theo cửa sổ mà lùa vào, khiến tóc của nàng bay bay theo làn gió nhè nhẹ, trêu khẽ qua khuôn mặt trắng nõn không tì vết của nàng, trong veo nhàn hạ như nước. 

Tư thế tao nhã, hoàn mĩ động lòng người, quần áo váy dài đơn giản, lại phác họa ra dáng người nàng đẹp đến nao lòng, nữ nhân này thật luôn khiến cho người ta nhìn một cái liền ghen tị.

Sự sung sướng vui vẻ trong lòng Thượng Quan Tử Ngọc lui không ít, nhưng mà lại không biểu hiện ra ngoài, chậm rãi thi lễ: 

"Muội muội gặp qua đại tỷ"

Vãn Thanh nâng mi nhìn ả ta. Buổi tối ngày hôm qua còn la làng la xóm nói muốn chết không muốn sống, ngày hôm nay tinh thần liền sảng khoái đến như vậy. 

Còn dùng cái ý cười đầy mặt kia đi tới nơi này làm gì? Nhàn nhạt xua xua tay: 

"Nhị muội ngồi xuống đi, đêm qua không xảy ra chuyện gì chứ"

Vãn Thanh thấy ấm nước nào sôi thì nhấc ấm đó, Thượng Quan Tử Ngọc sắc mặt tối sầm lại, âm thầm cắn răng nghiến lợi, trên mặt thần dung lạnh nhạt. 

Mình nhất định phải bình tĩnh, không thể vì mấy lời của con nhỏ chết tiệt này mà rối loạn, từ sau khi nó hồi kinh, mình và mẫu thân không có ngày nào sống tốt. 

Cho nên, lúc này đây, mình nhất định phải cười vào mặt nó như vậy mới hòa nhau một ván. 

Nghĩ đến, vừa nãy nghe được tin tức đó, ả liền vui vẻ cười đến không khép miệng được. 

Thật không nghĩ tới, lão thái thái vậy mà lại muốn nó gả vào Hán Thành Vương phủ đi làm tiểu thiếp, còn là gả cho một người đần độn làm tiểu thiếp, tâm tình của ả bỗng dưng thấy tốt đẹp hẳn.

Thượng Quan Vãn Thanh ơi Thượng Quan Vãn Thanh, mày cũng có một ngày này. Nghĩ vậy, Thượng Quan Tử Ngọc vừa cười vừa nói:

"Đại tỷ, muội muội chúc mừng tỷ tỷ, tỷ tỷ đại hỉ, đại hỉ"

Thượng Quan Tử Ngọc mới mở miệng chúc xong. Vãn Thanh cùng Hồi Tuyết đều biết ả nói đại hỉ là việc gì. Vãn Thanh sắc mặt không thay đổi, nhưng Hồi Tuyết thì khác, sắc mặt trầm xuống, tức giận trừng mắt nhìn Thượng Quan Tử Ngọc: 

"Nhị tiểu thư nói cái gì đó?"

Thượng Quan Tử Ngọc không để ý tới Hồi Tuyết, càng cười đến vui vẻ: 

"Chẳng phải tỷ tỷ sắp phải gả vào Hán Thành Vương phủ làm người phú quý rồi hay sao? Muội cũng là thật tâm chúc phúc tỷ, Hồi Tuyết cô nương tức cái gì kia chứ"

"Ngươi?"

Hồi Tuyết tức giận trừng mắt Thượng Quan Tử Ngọc. Vãn Thanh lại phất phất tay, ý bảo Hồi Tuyết lui qua một bên, bản thân mình ngước mặt lên, nở nụ cười nhìn Thượng Quan Tử Ngọc.

"Muội muội thật có tâm, tỷ tỷ lấy hay không lấy chồng đó chỉ là chuyện nhỏ"

"Nhưng mà còn có chút nợ nần cần thanh toán trước. Tỷ tỷ muốn trước khi đi lấy chồng phải đòi lại hết số nợ đó, thanh toán rõ ràng sòng phẳng, mới có thể an tâm lập gia đình, muội muội nói có đúng hay không?"

Sâu trong ánh mắt Vãn Thanh là băng hàn, ánh sáng lạnh trong suốt bắn về phía Thượng Quan Tử Ngọc, khiến Thượng Quan Tử Ngọc vừa thấy da đầu có chút run lên. 

Thượng Quan Vãn Thanh nói những lời này là có ý gì? 

Chẳng lẽ nó đã biết Mộ Dung Dịch cùng mẹ con mình bày mưu tính kế nó, hay là nó đã biết về chuyện tình sáu năm về trước. 

Trong lúc nhất thời ả dường như lạc vào trong suy nghĩ của mình, khi bừng tỉnh lại không thể nói một câu, mà chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm Vãn Thanh như muốn nhìn xuyên nàng. 

Muốn nhìn thử xem, nàng có đúng là biết chuyện mà ả đã từng làm hay không? Vãn Thanh nhàn nhạt mở miệng: 

"Muội muội, sắc mặt của muội thật là khó coi nha, muội làm sao vậy?"

Thượng Quan Tử Ngọc cầm khăn xoa xoa mồ hôi trên mặt. Trước đó, ả nghe được tin tức liên quan đến Vãn Thanh, nên rất vui mừng mà đến xem náo nhiệt. 

Bởi vì, bản thân ả bị Mộ Dung phu nhân làm mất hết thể diện, nên trong thâm tâm rất muốn sỉ vả Vãn Thanh một lần. 

Hiện tại, Vãn Thanh xảy ra chuyện như vậy, nên ả nhất thời cao hứng, liền lập tức đi qua Ngọc Trà Hiên muốn xát muối vào vết thương. Ai ngờ, ả lại quên một chuyện khác. 

Lúc này, không khỏi thầm mắng mình ngu xuẩn, bắt đầu đứng không yên.

"Buổi tối hôm qua, muội bị trúng gió độc, chẳng may bị cảm sốt, thân thể còn chưa khỏe hẳn" 

"Nhưng bởi vì nghe nói tỷ tỷ có chuyện mừng, nhất cao hứng nên đã tới, nhất thời đã quên thân thể mình không khỏe, muội muội xin phép đi về trước"

Vãn Thanh gật đầu, không nói gì, nhưng lại nhìn thiếp thân nha hoàn Vân Tụ của Thượng Quan Tử Ngọc: 

"Vân Tụ, hầu hạ thật tốt chủ tử của ngươi, đến giúp nàng đi, đừng để nàng ra gió"

"Dạ, đại tiểu thư"

Vân Tụ tuy rằng không rõ giữa đại tiểu thư và nhị tiểu thư có bí mật gì, nhưng mà lại biết, hai người này đều không phải là người mà nàng có thể đắc tội được, cẩn thận tươi cười, vươn tay giúp đỡ Thượng Quan Tử Ngọc lui ra ngoài.

Thượng Quan Tử Ngọc rời khỏi Ngọc Trà Hiên, bị dọa đến toàn thân toàn mồ hôi lạnh, nhanh chóng trở về Lan viện, ngoan ngoãn ngồi trong phòng.

Nhưng mà ả lại không biết, có vài người có thể đắc tội, có vài người không thể đắc tội. Huống chi người nọ cùng mình còn có thù oán.

Ngọc Trà Hiên.

Thượng Quan Vãn Thanh chậm rãi để quyển sách trên tay xuống, khóe môi lộ ra nụ cười lạnh, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh, từ từ ngồi xuống nhìn Hồi Tuyết, lên tiếng: 

"Hồi Tuyết, xem ra có một số nợ nên thanh toán cho sòng phẳng thật tốt. Bằng không, những người đó cứ nghĩ cách này cách kia chế nhạo ta, ngươi nói ta nên làm như thế nào đây?"

Hồi Tuyết nghe tiểu thư nói xong, lập tức nở nụ cười, trầm giọng đề nghị:

"Tiểu thư, không bằng chặt đứt tay chân của ả ta, hạ độc câm ả, khiến ả về sau không còn cái gan tính toán âm mưu với tiểu thư nữa"

Vãn Thanh lại lắc lắc đầu, mở miệng: 

"Như vậy quá độc ác. Huống chi, người ta cũng không làm ta gãy tay chân, cũng không hạ độc làm câm"

"Ta là người từ trước tới nay nhất báo trả nhất báo, người ta không đối với ta tệ bạc, ta thật không nỡ tệ bạc đối với người ta"

"Vậy ý của tiểu thư là …?"

Hồi Tuyết xin chỉ thị, mắt lóe lên, chẳng lẽ nói tiểu thư cũng muốn cho Thượng Quan Tử Ngọc, con tiện nhân kia hưởng thụ mùi vị mị độc sao? Sau đó cho ả cùng người khác … làm chuyện tốt.

Thượng Quan Vãn Thanh gật đầu, nhàn nhạt mở miệng: 

"Lấy đạo của người, trả lại cho người. Chỉ là không biết, nàng ta có thể giống như ta, sinh ra một đứa nhỏ đáng yêu đến như thế hay không?"

Vãn Thanh nói xong liền ngẩng đầu nhìn Hồi Tuyết: 

"Đi, tìm mấy tên ăn mày lang thang trên đường trước, để buổi tối chờ dùng. Ngày hôm nay, chúng ta cho hắn nếm thử da mịn, mùi vị thịt non mềm của nhị tiểu thư nhà chúng ta"

Hồi Tuyết nhịn không được ớn lạnh một cái, gật đầu, tiểu thư nếu đã bắt đầu độc ác, chỉ sợ người nào chọc tới nàng thật đúng sống không bằng chết. Thượng Quan Tử Ngọc là tự chuốc lấy phiền, Hồi Tuyết lãnh mệnh lui ra ngoài. 

Trong phòng, Vãn Thanh tiếp tục xem thư, đối với chuyện vừa rồi hoàn toàn không để ở trong lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện