Phần 2: Thượng Quan Tử Ngọc bị cường bạo lần nữa
Mộ Dung Dịch nở nụ cười, khóe môi là tàn nhẫn huyết tinh, âm ngoan trừng mắt Thượng Quan Tử Ngọc, khẽ vươn tay giật tóc của ả, ác độc mở miệng:
"Ngươi muốn lợi dụng ta để đối phó Thượng Quan Vãn Thanh?"
"Nữ nhân kia mà đánh bại tuyển thủ Thương Lang quốc sao?"
"Ngươi nghĩ lừa ai hả? Ngươi nghĩ rằng ta thật sự dễ lừa như vậy sao? Hết một tới hai, hết hai tới ba lừa gạt ta, tự tìm đường chết"
Mộ Dung Dịch nói xong, lui ra phía sau từng bước, vung tay lên, bình tĩnh đối với thủ hạ nói:
"Nữ nhân đáng chết này rất cam đảm, thà chết không khai"
"Đã vậy... không cần ả khai tiếp, thưởng cho các ngươi. Ả thiếu nam nhân quá mức, cả ngày quấn quít lấy bản công tử, rất đáng chết"
Hắn nói xong liền lui ra ngoài, bên trong gian phòng, âm thanh Thượng Quan Tử Ngọc kêu la không ngừng vang lên:
"Mộ Dung Dịch, ngươi không chết được tử tế, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi, ngươi chờ đó"
"Là Thượng Quan Vãn Thanh đánh bại tuyển thủ Thương Lang quốc, tại sao ngươi không tin ta, ta nói thật..."
Rất nhanh, liền không nghe bất kỳ âm thanh nào của Thượng Quan Tử Ngọc phát ra nữa, mà chỉ nghe được âm thanh y phục bị xé nát, tiếng cười dâm đãng, tiếng gào thét, đồng loạt liên tiếp truyền tới.
Mộ Dung Dịch ngẩng đầu nhìn trời đêm, nghĩ đến điều mà Thượng Quan Tử Ngọc nói, cuối cùng tự giễu lắc đầu.
Thượng Quan Vãn Thanh làm sao có thể đánh bại tuyển thủ Thương Lang quốc, năng lực của ả, hắn không phải không biết.
Chẳng lẽ chỉ trong vài năm ngắn ngũi, nàng ta đã tu luyện được Huyền Lực?
Tuy rằng người nữ tử đánh bại tuyển thủ Thương Lang quốc kia, Huyền Lực không cao. Nhưng hắn biết, nữ tử đó đang cất dấu thực lực thật sự của mình.
Mộ Dung Dịch đang chìm trong nghĩ, bỗng có một người nam nhân từ trong phòng chạy ra, người đó còn chưa kịp mặc quần áo, giọng đáng tiếc mở miệng:
"Gia, căn bản không còn trinh nguyên. Hừ, là dâm phụ còn giả dạng ngây thơ, may mắn công tử không chạm vào ả"
"Cái gì?"
Mộ Dung Dịch nhíu mày, ánh mắt âm độc.
Giờ phút này, trong lòng hắn chỉ có phẫn nộ, một chút áy náy đều không có.
Con tiện nhân này, dám can đảm lừa hắn, một nữ nhân không còn trinh tiết vọng tưởng gả vào Mộ Dung phủ, thật đáng chết.
Mộ Dung Dịch đang nghĩ, phía sau, có thêm mấy nam nhân nữa từ trong phòng liên tiếp đi ra, mà bên trong gian phòng, trừ bỏ tiếng nức nở thì không còn âm thanh khác.
"Thôi, vừa nhìn đến ả đã thấy dơ bẩn, làm ô uế mắt ta, đưa ả trở về đi, nhớ kỹ, đừng kinh động đến người trong phủ"
"Dạ, công tử"
Mấy tên thủ hạ kia lĩnh mệnh, lập tức xoay người đi vào phòng, lôi Thượng Quan Tử Ngọc ra khỏi phòng. Bên ngoài, bóng dáng của Mộ Dung Dịch đã không thấy đâu nữa.
Còn Thượng Quan Tử Ngọc thì quần áo rách rưới, hai tay ôm chặt bộ ngực, ánh mắt si ngốc, một chữ cũng nói không nên lời.
Mấy người thủ hạ kia lười để ý tới trạng thái của ả, liền vác cơ thể của ả lên hướng Thượng Quan phủ mà bay đi.
Ả từ đâu đến thì trả về chỗ đó.
Trời tờ mờ sáng, bên trong Lan viện vang lên tiếng kêu thét thất thanh, khiến tất cả mọi người đều kinh động.
Thượng Quan Vãn Thanh còn chưa tĩnh ngủ thì bà tử trong Ngọc Trà Hiên tiến vào bẩm báo:
"Bẫm đại tiểu thư, Nhị tiểu thư bên Lan viện bị điên rồi, đang đuổi đánh người ở khắp nơi"
Vãn Thanh nghiêng người ngồi dậy, ánh mắt nhìn bên ngoài, nhất thời không biết nói gì.
Thượng Quan Tử Ngọc lại làm cái trò gì nữa? Mới sáng sớm đã làm ầm ĩ như vậy.
Hồi Tuyết đi vào hầu hạ nàng đứng lên, hai người liền vội vàng đi ra khỏi phòng.
Chỉ thấy dọc hành lang, đứng đầy thị vệ bà tử cùng mấy nha hoàn bên Lan viện, vừa nhìn thấy Vãn Thanh, tiểu nha hoàn bên Lan viện kia liền cuống quít bẩm báo:
"Đại tiểu thư, không xong rồi, nhị tiểu thư dường như nổi điên, ở Lan viện bắt được người nào là đánh người đó"
"Ai cũng không ngăn được nhị tiểu thư, nhị tiểu thư hình như một người cũng nhận không ra. Ngay cả Nhị di nương cũng trị không được nhị tiểu thư, di nương vốn đang sinh bệnh, cũng bị nhị tiểu thư đánh cho một trận"
"Hiện tại, bò dậy cũng không nổi"
"Cái gì?"
Vãn Thanh đi trước, Hồi Tuyết đi theo sau, vung tay lên, mấy nha hoàn của Ngọc Trà Hiên liền đi theo phía sau các nàng, hướng thẳng Lan viện mà đi.
Lúc này, trời còn chưa sáng, xung quanh một màu đen tuyền. Vì là đầu tháng mười, trời lạnh thấu xương, Vãn Thanh run người một cái, khép chặt vạt áo, bước nhanh.
Bởi vì trời chưa sáng, nên rất nhiều nơi trong phủ còn đốt đèn lồng, sương mù trong sương mù, ngọn đèn ẩn ẩn di động theo làn gió, thật có chút sởn tóc gáy.
Từ bên trong Lan viện, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng gào thét, Vãn Thanh thì không sao cả, nhưng mấy nha hoàn ở sau lưng nàng trong lòng lại run sợ.
Lan viện.
Một nữ tử tóc tai bù xù, quần áo không chỉnh tề, cắn răng nghiến lợi căm tức nhìn bốn phía.
Mấy nha hoàn bà tử thì sợ đến mức vừa khóc vừa quỳ lạy, có người còn đi không nổi lê lết ra ngoài, bỗng có một tiếng rống giận vang lên:
"Ta muốn giết các ngươi, ta muốn giết chết tất cả các ngươi"
Dáng vẻ dữ tợn tựa như ác ma.
Tất cả nha hoàn bà tử trong Lan viện đều bị dọa đến xanh mặt, chạy trốn tứ phía, không dám tới gần nhị tiểu thư.
Nhìn dưới thềm đá, lúc này, có một nữ nhân đang nằm hôn mê bất tỉnh. Người nữ nhân đó chính là Nhị di nương, người bị Thượng Quan Tử Ngọc đánh đến bất tỉnh.
Vãn Thanh dẫn cả đám người đi tới, nha hoàn bà tử trong Lan viện lập tức từ bốn phía chạy tới đến trước mặt Vãn Thanh, quỳ xuống, khóc lóc cầu xin:
"Đại tiểu thư, cứu mạng bọn nô tỳ. Nhị tiểu thư điên rồi, nơi nơi đánh người, bắt được người nào là cắn người đó, ngay cả Nhị di nương cũng không buông tha, di nương bị nàng đánh đến bất tỉnh rồi"
Vãn Thanh nhìn tình hình trước mắt, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống, đồng tử sâu như đầm.
Vốn mình còn tưởng rằng Thượng Quan Tử Ngọc giả vờ làm trò, lật lọng với mình. Bây giờ, xem ra thật sự phát điên rồi.
Nếu ả không phát điên, làm sao có thể ngay cả Nhị di nương đều đánh đến bất tỉnh? Nhưng mà... tối hôm qua còn rất tốt, làm sao mà chỉ trong một đêm liền điên rồi.
Thượng Quan Tử Ngọc vừa thấy tất cả mọi người đều xúm lại xung quanh Vãn Thanh, ngay lập tức chạy thẳng đến, chuẩn bị công kích.
Vãn Thanh thấy vậy, liền đi lên phía trước hai bước, sắc mặt tối sầm lại, trầm giọng la lên:
"Thượng Quan Tử Ngọc, ngươi qua đây thử xem, xem ta như thế nào thu thập ngươi"
Một tia nắng sớm chiếu thẳng vào mặt Vãn Thanh, ánh sáng đó khiến Vãn Thnah giống như một vị thần tiên không thể xâm phạm, phong thái mang đầy chính khí, lạnh lùng nhìn Thượng Quan Tử Ngọc.
Thượng Quan Tử Ngọc bị dọa, ngu ngơ trong chốc lát, quay đầu bỏ chạy. Ả trốn vào sau lưng một thân cây cách đó không xa, bỗng khóc lên:
"Bỏ qua cho ta đi, ta không dám, ta không dám nữa, bỏ qua cho ta đi"
Trước cửa Lan viện, Trương quản gia cùng Thượng Quan Hạo đang cấp tốc chạy tới, Trương quản gia hành lễ chào, Vãn Thanh gật đầu, nhìn Thượng Quan Hạo.
"Phụ thân, tại sao người cũng tới đây?"
Thượng Quan Hạo thở dài một hơi, lắc đầu, vô lực mở miệng:
"Động tĩnh lớn như vậy, có thể không tới được sao?”
Mấy hôm nay, không phải người trong Lan viện rất yên tĩnh sao?
Nhưng mà, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra với Ngọc nhi? Ông nghe được hạ nhân bẩm báo, nói Ngọc nhi điên rồi, không phải là sự thật chứ? "Muội muội con thật sự điên rồi sao?"
Thượng Quan Hạo trầm giọng hỏi, Vãn Thanh nghĩ tới biểu hiện vừa rồi của Thượng Quan Tử Ngọc, dường như là thật sự phát điên, liền gật đầu.
"Phụ thân, chỉ sợ là thật sự điên rồi"
Vãn Thanh nói xong, không nhìn thấy sắc mặt Thượng Quan Hạo khó coi chừng nào, liền phân phó Trương Trung:
"Ngươi, lập tức đi tìm đại phu, giúp nhị tiểu thư khám bệnh, xem nàng có thể cứu chữa được nữa hay không?"
"Dạ, nô tài đi ngay"
Trương Trung nhanh chóng lui ra ngoài, Vãn Thanh chỉ thị người đem Nhị di nương nâng vào phòng, lại phân phó người đem Thượng Quan Tử Ngọc lôi ra.
Vốn những người đó đang rất sợ hãi, dè dặt cẩn trọng, không dám đến gần ả. Nhưng mà Thượng Quan Tử Ngọc đã dần dịu xuống, đang gặm gặm tóc của mình, nên mọi người cũng can đảm đôi chút.
Ả được hai bà tử nâng vào trong phòng.
Vãn Thanh cùng Thượng Quan Hạo cùng nhau đi vào phòng, còn Nhị di nương thì được nâng tới trên giường, trong gian trong của căn phòng.
Thượng Quan Tử Ngọc thì ngồi ở trên giường nhỏ ở gian ngoài.
Lúc này, ả rất ngoan ngoãn, ngồi một chỗ tự chơi với tóc của mình, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Vãn Thanh, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống, trông rất tội, miệng thì cứ lảm nhảm:
"Đừng đụng ta, đừng đụng vào ta mà, ta van xin các ngươi"
Vãn Thanh híp mắt, trong lòng cẩn thận xem xét.
Thượng Quan Tử Ngọc tuyệt đối không có khả năng chỉ trong một ngày liền biến thành bộ dạng này.
Vậy … chuyện chắc chỉ vừa xảy ra trong đêm này thôi, nhưng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chuyện gì mà có thể khiến ả phát điên?
Nàng cẩn thận quan sát dáng vẻ hiện tại của Thượng Quan Tử Ngọc.
Chỉ thấy ả tóc tai tán loạn rối bù, y phục không chỉnh tề. Nhìn kỹ thì y phục lót bên trong hình như bị xé nát, rõ ràng là vết tích từng bị người cường bạo.
Nghĩ vậy, trong lòng trầm xuống, chẳng lẽ …
Nàng nhanh chóng vạch y phục của Thượng Quan Tử Ngọc ra, liền lộ ra những dấu vết xanh xanh tím tím đỏ đỏ hằn sâu từng dấu trên da thịt của Thượng Quan Tử Ngọc.
Quả nhiên, nàng đã đoán đúng, những vết tích loang lổ kia … Haizz, xem ra, Thượng Quan Tử Ngọc lại bị cường bạo nữa rồi.
Nhưng … là ai kia chứ?
Ả vốn chỉ là một tiểu thư khuê các, có thể trêu chọc đến người nào?
Trừ mình ra … chỉ còn Mộ Dung Dịch.
Vừa nghĩ đến Mộ Dung Dịch, ánh mắt của Vãn Thanh trong nháy mắt bắn ra muôn ngàn tia sáng lạnh. Trong lòng lập tức rõ ràng triệt để.
Nàng đã biết, vì sao mà Thượng Quan Tử Ngọc lại phát điên rồi.
Là do Mộ Dung Dịch giở trò.
Còn về phần là do hắn cường bạo, hay hắn sai khiến người khác làm, nàng cũng không rõ.
Nhưng mà, Mộ Dung Dịch cho tới nay cũng chưa từng ra tay nặng với Thượng Quan Tử Ngọc, lại ở trong thời gian này, dùng thủ đoạn ác độc như vậy xuống tay đối với Thượng Quan Tử Ngọc …
Có lẽ nào hắn đã phát hiện ra Thượng Quan Tử Ngọc căn bản không phải là nữ tử đã đánh bại tuyển thủ Thương Lang quốc. Cho nên, trong nhất thời, vì tức giận Thượng Quan Tử Ngọc lừa gạt hắn, nên hắn mới xuống tay với ả.
Như vậy, Thượng Quan Tử Ngọc đã khai ra mình hay chưa?
Vãn Thanh nheo mắt, trong lòng thầm tính toán.
Xem ra, trong thời gian này, mình phải thật cẩn thận. Mộ Dung Dịch chẳng phải như vẻ bề ngoài của hắn. Cho tới nay, nàng luôn coi thường hắn.
Hôm nay, Thượng Quan Tử Ngọc gặp phải chuyện này, nàng phải tính thật kỹ bước đi kế tiếp mới được.
Cứ nghĩ rằng hắn không có đầu óc, chỉ là hoa hoa công tử tối ngày chỉ biết ăn chơi đàn điếm. Cho nên mới cùng Thượng Quan Tử Ngọc lập mưu bẫy hắn.
Chỉ là không nghĩ tới …
Thật không ngờ, hắn lại tâm ngoan thủ lạt như thế, hoàn toàn không để ý đến tình cảm khi xưa với Thượng Quan Tử Ngọc. Người này … vẫn là nên đề phòng.
Vãn Thanh đang nghĩ.
Ngoài cửa, Trương quản gia đã mời một vị đại phu đến, người nọ tiến vào, trước tiên kiến lễ, có nha hoàn mang hắn đến khám cho Nhị di nương trước, sau đó mới tới Thượng Quan Tử Ngọc.
Sau khi khám xong, đi tới trước mặt Vãn Thanh cùng Thượng Quan Hạo bẫm báo:
"Bẫm tiểu thư, di nương cơ thể vốn đã rất yếu, nay lại bị người đánh, cho nên mới hôn mê bết tỉnh. Mặc dù không nguy đến tính mạng, nhưng chỉ sợ rất khó khỏi hẳn, về phần vị tiểu thư này..."
Đại phu nói đến tình hình của Thượng Quan Tử Ngọc, có vẻ như không đành lòng nói tiếp, nhưng thấy trước mắt, Vãn Thanh cùng Thượng Quan Hạo đang chờ hắn bẫm báo, đành nói tiếp.
"Nàng … hình như là bị người … làm nhục, cho nên chịu không nổi đã kích, nên … điên rồi"
Đại phu vừa dứt lời, cơ thể Thượng Quan Hạo chấn động ngay lập tức, liền đi tới trước mặt lão đại phu nắm hai vai ông lắc qua lắc lại:
"Ngươi nói cái gì? Nói lại cho ta nghe xem"
Vãn Thanh nhanh chóng đi tới, kéo tay Thượng Quan Hạo, trấn an ông:
"Phụ thân, người bình tĩnh một chút đi"
Thượng Quan Hạo liền buông vị đại phu kia ra, Vãn Thanh nghiêm túc hỏi ông:
"Có biện pháp nào chữa trị cho nàng không?"
Đại phu nghĩ một chút:
"Ta viết tên một loại đan dược, các ngươi đi mua thử xem. Còn về phần hữu dụng hay không, ta không dám bảo đảm"
"Được, làm phiền đại phu"
Vãn Thanh gật đầu, sau đó phân phó Vân Tụ:
"Ngươi mang tờ giấy mà đại phu viết, lập tức ra tiệm thuốc mua về viên đan dược đó rồi cho nhị tiểu thư ăn vào thử xem"
"Dạ, tiểu thư"
Vân Tụ lãnh mệnh, lui ra ngoài.
Mộ Dung Dịch nở nụ cười, khóe môi là tàn nhẫn huyết tinh, âm ngoan trừng mắt Thượng Quan Tử Ngọc, khẽ vươn tay giật tóc của ả, ác độc mở miệng:
"Ngươi muốn lợi dụng ta để đối phó Thượng Quan Vãn Thanh?"
"Nữ nhân kia mà đánh bại tuyển thủ Thương Lang quốc sao?"
"Ngươi nghĩ lừa ai hả? Ngươi nghĩ rằng ta thật sự dễ lừa như vậy sao? Hết một tới hai, hết hai tới ba lừa gạt ta, tự tìm đường chết"
Mộ Dung Dịch nói xong, lui ra phía sau từng bước, vung tay lên, bình tĩnh đối với thủ hạ nói:
"Nữ nhân đáng chết này rất cam đảm, thà chết không khai"
"Đã vậy... không cần ả khai tiếp, thưởng cho các ngươi. Ả thiếu nam nhân quá mức, cả ngày quấn quít lấy bản công tử, rất đáng chết"
Hắn nói xong liền lui ra ngoài, bên trong gian phòng, âm thanh Thượng Quan Tử Ngọc kêu la không ngừng vang lên:
"Mộ Dung Dịch, ngươi không chết được tử tế, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi, ngươi chờ đó"
"Là Thượng Quan Vãn Thanh đánh bại tuyển thủ Thương Lang quốc, tại sao ngươi không tin ta, ta nói thật..."
Rất nhanh, liền không nghe bất kỳ âm thanh nào của Thượng Quan Tử Ngọc phát ra nữa, mà chỉ nghe được âm thanh y phục bị xé nát, tiếng cười dâm đãng, tiếng gào thét, đồng loạt liên tiếp truyền tới.
Mộ Dung Dịch ngẩng đầu nhìn trời đêm, nghĩ đến điều mà Thượng Quan Tử Ngọc nói, cuối cùng tự giễu lắc đầu.
Thượng Quan Vãn Thanh làm sao có thể đánh bại tuyển thủ Thương Lang quốc, năng lực của ả, hắn không phải không biết.
Chẳng lẽ chỉ trong vài năm ngắn ngũi, nàng ta đã tu luyện được Huyền Lực?
Tuy rằng người nữ tử đánh bại tuyển thủ Thương Lang quốc kia, Huyền Lực không cao. Nhưng hắn biết, nữ tử đó đang cất dấu thực lực thật sự của mình.
Mộ Dung Dịch đang chìm trong nghĩ, bỗng có một người nam nhân từ trong phòng chạy ra, người đó còn chưa kịp mặc quần áo, giọng đáng tiếc mở miệng:
"Gia, căn bản không còn trinh nguyên. Hừ, là dâm phụ còn giả dạng ngây thơ, may mắn công tử không chạm vào ả"
"Cái gì?"
Mộ Dung Dịch nhíu mày, ánh mắt âm độc.
Giờ phút này, trong lòng hắn chỉ có phẫn nộ, một chút áy náy đều không có.
Con tiện nhân này, dám can đảm lừa hắn, một nữ nhân không còn trinh tiết vọng tưởng gả vào Mộ Dung phủ, thật đáng chết.
Mộ Dung Dịch đang nghĩ, phía sau, có thêm mấy nam nhân nữa từ trong phòng liên tiếp đi ra, mà bên trong gian phòng, trừ bỏ tiếng nức nở thì không còn âm thanh khác.
"Thôi, vừa nhìn đến ả đã thấy dơ bẩn, làm ô uế mắt ta, đưa ả trở về đi, nhớ kỹ, đừng kinh động đến người trong phủ"
"Dạ, công tử"
Mấy tên thủ hạ kia lĩnh mệnh, lập tức xoay người đi vào phòng, lôi Thượng Quan Tử Ngọc ra khỏi phòng. Bên ngoài, bóng dáng của Mộ Dung Dịch đã không thấy đâu nữa.
Còn Thượng Quan Tử Ngọc thì quần áo rách rưới, hai tay ôm chặt bộ ngực, ánh mắt si ngốc, một chữ cũng nói không nên lời.
Mấy người thủ hạ kia lười để ý tới trạng thái của ả, liền vác cơ thể của ả lên hướng Thượng Quan phủ mà bay đi.
Ả từ đâu đến thì trả về chỗ đó.
Trời tờ mờ sáng, bên trong Lan viện vang lên tiếng kêu thét thất thanh, khiến tất cả mọi người đều kinh động.
Thượng Quan Vãn Thanh còn chưa tĩnh ngủ thì bà tử trong Ngọc Trà Hiên tiến vào bẩm báo:
"Bẫm đại tiểu thư, Nhị tiểu thư bên Lan viện bị điên rồi, đang đuổi đánh người ở khắp nơi"
Vãn Thanh nghiêng người ngồi dậy, ánh mắt nhìn bên ngoài, nhất thời không biết nói gì.
Thượng Quan Tử Ngọc lại làm cái trò gì nữa? Mới sáng sớm đã làm ầm ĩ như vậy.
Hồi Tuyết đi vào hầu hạ nàng đứng lên, hai người liền vội vàng đi ra khỏi phòng.
Chỉ thấy dọc hành lang, đứng đầy thị vệ bà tử cùng mấy nha hoàn bên Lan viện, vừa nhìn thấy Vãn Thanh, tiểu nha hoàn bên Lan viện kia liền cuống quít bẩm báo:
"Đại tiểu thư, không xong rồi, nhị tiểu thư dường như nổi điên, ở Lan viện bắt được người nào là đánh người đó"
"Ai cũng không ngăn được nhị tiểu thư, nhị tiểu thư hình như một người cũng nhận không ra. Ngay cả Nhị di nương cũng trị không được nhị tiểu thư, di nương vốn đang sinh bệnh, cũng bị nhị tiểu thư đánh cho một trận"
"Hiện tại, bò dậy cũng không nổi"
"Cái gì?"
Vãn Thanh đi trước, Hồi Tuyết đi theo sau, vung tay lên, mấy nha hoàn của Ngọc Trà Hiên liền đi theo phía sau các nàng, hướng thẳng Lan viện mà đi.
Lúc này, trời còn chưa sáng, xung quanh một màu đen tuyền. Vì là đầu tháng mười, trời lạnh thấu xương, Vãn Thanh run người một cái, khép chặt vạt áo, bước nhanh.
Bởi vì trời chưa sáng, nên rất nhiều nơi trong phủ còn đốt đèn lồng, sương mù trong sương mù, ngọn đèn ẩn ẩn di động theo làn gió, thật có chút sởn tóc gáy.
Từ bên trong Lan viện, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng gào thét, Vãn Thanh thì không sao cả, nhưng mấy nha hoàn ở sau lưng nàng trong lòng lại run sợ.
Lan viện.
Một nữ tử tóc tai bù xù, quần áo không chỉnh tề, cắn răng nghiến lợi căm tức nhìn bốn phía.
Mấy nha hoàn bà tử thì sợ đến mức vừa khóc vừa quỳ lạy, có người còn đi không nổi lê lết ra ngoài, bỗng có một tiếng rống giận vang lên:
"Ta muốn giết các ngươi, ta muốn giết chết tất cả các ngươi"
Dáng vẻ dữ tợn tựa như ác ma.
Tất cả nha hoàn bà tử trong Lan viện đều bị dọa đến xanh mặt, chạy trốn tứ phía, không dám tới gần nhị tiểu thư.
Nhìn dưới thềm đá, lúc này, có một nữ nhân đang nằm hôn mê bất tỉnh. Người nữ nhân đó chính là Nhị di nương, người bị Thượng Quan Tử Ngọc đánh đến bất tỉnh.
Vãn Thanh dẫn cả đám người đi tới, nha hoàn bà tử trong Lan viện lập tức từ bốn phía chạy tới đến trước mặt Vãn Thanh, quỳ xuống, khóc lóc cầu xin:
"Đại tiểu thư, cứu mạng bọn nô tỳ. Nhị tiểu thư điên rồi, nơi nơi đánh người, bắt được người nào là cắn người đó, ngay cả Nhị di nương cũng không buông tha, di nương bị nàng đánh đến bất tỉnh rồi"
Vãn Thanh nhìn tình hình trước mắt, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống, đồng tử sâu như đầm.
Vốn mình còn tưởng rằng Thượng Quan Tử Ngọc giả vờ làm trò, lật lọng với mình. Bây giờ, xem ra thật sự phát điên rồi.
Nếu ả không phát điên, làm sao có thể ngay cả Nhị di nương đều đánh đến bất tỉnh? Nhưng mà... tối hôm qua còn rất tốt, làm sao mà chỉ trong một đêm liền điên rồi.
Thượng Quan Tử Ngọc vừa thấy tất cả mọi người đều xúm lại xung quanh Vãn Thanh, ngay lập tức chạy thẳng đến, chuẩn bị công kích.
Vãn Thanh thấy vậy, liền đi lên phía trước hai bước, sắc mặt tối sầm lại, trầm giọng la lên:
"Thượng Quan Tử Ngọc, ngươi qua đây thử xem, xem ta như thế nào thu thập ngươi"
Một tia nắng sớm chiếu thẳng vào mặt Vãn Thanh, ánh sáng đó khiến Vãn Thnah giống như một vị thần tiên không thể xâm phạm, phong thái mang đầy chính khí, lạnh lùng nhìn Thượng Quan Tử Ngọc.
Thượng Quan Tử Ngọc bị dọa, ngu ngơ trong chốc lát, quay đầu bỏ chạy. Ả trốn vào sau lưng một thân cây cách đó không xa, bỗng khóc lên:
"Bỏ qua cho ta đi, ta không dám, ta không dám nữa, bỏ qua cho ta đi"
Trước cửa Lan viện, Trương quản gia cùng Thượng Quan Hạo đang cấp tốc chạy tới, Trương quản gia hành lễ chào, Vãn Thanh gật đầu, nhìn Thượng Quan Hạo.
"Phụ thân, tại sao người cũng tới đây?"
Thượng Quan Hạo thở dài một hơi, lắc đầu, vô lực mở miệng:
"Động tĩnh lớn như vậy, có thể không tới được sao?”
Mấy hôm nay, không phải người trong Lan viện rất yên tĩnh sao?
Nhưng mà, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra với Ngọc nhi? Ông nghe được hạ nhân bẩm báo, nói Ngọc nhi điên rồi, không phải là sự thật chứ? "Muội muội con thật sự điên rồi sao?"
Thượng Quan Hạo trầm giọng hỏi, Vãn Thanh nghĩ tới biểu hiện vừa rồi của Thượng Quan Tử Ngọc, dường như là thật sự phát điên, liền gật đầu.
"Phụ thân, chỉ sợ là thật sự điên rồi"
Vãn Thanh nói xong, không nhìn thấy sắc mặt Thượng Quan Hạo khó coi chừng nào, liền phân phó Trương Trung:
"Ngươi, lập tức đi tìm đại phu, giúp nhị tiểu thư khám bệnh, xem nàng có thể cứu chữa được nữa hay không?"
"Dạ, nô tài đi ngay"
Trương Trung nhanh chóng lui ra ngoài, Vãn Thanh chỉ thị người đem Nhị di nương nâng vào phòng, lại phân phó người đem Thượng Quan Tử Ngọc lôi ra.
Vốn những người đó đang rất sợ hãi, dè dặt cẩn trọng, không dám đến gần ả. Nhưng mà Thượng Quan Tử Ngọc đã dần dịu xuống, đang gặm gặm tóc của mình, nên mọi người cũng can đảm đôi chút.
Ả được hai bà tử nâng vào trong phòng.
Vãn Thanh cùng Thượng Quan Hạo cùng nhau đi vào phòng, còn Nhị di nương thì được nâng tới trên giường, trong gian trong của căn phòng.
Thượng Quan Tử Ngọc thì ngồi ở trên giường nhỏ ở gian ngoài.
Lúc này, ả rất ngoan ngoãn, ngồi một chỗ tự chơi với tóc của mình, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Vãn Thanh, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống, trông rất tội, miệng thì cứ lảm nhảm:
"Đừng đụng ta, đừng đụng vào ta mà, ta van xin các ngươi"
Vãn Thanh híp mắt, trong lòng cẩn thận xem xét.
Thượng Quan Tử Ngọc tuyệt đối không có khả năng chỉ trong một ngày liền biến thành bộ dạng này.
Vậy … chuyện chắc chỉ vừa xảy ra trong đêm này thôi, nhưng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chuyện gì mà có thể khiến ả phát điên?
Nàng cẩn thận quan sát dáng vẻ hiện tại của Thượng Quan Tử Ngọc.
Chỉ thấy ả tóc tai tán loạn rối bù, y phục không chỉnh tề. Nhìn kỹ thì y phục lót bên trong hình như bị xé nát, rõ ràng là vết tích từng bị người cường bạo.
Nghĩ vậy, trong lòng trầm xuống, chẳng lẽ …
Nàng nhanh chóng vạch y phục của Thượng Quan Tử Ngọc ra, liền lộ ra những dấu vết xanh xanh tím tím đỏ đỏ hằn sâu từng dấu trên da thịt của Thượng Quan Tử Ngọc.
Quả nhiên, nàng đã đoán đúng, những vết tích loang lổ kia … Haizz, xem ra, Thượng Quan Tử Ngọc lại bị cường bạo nữa rồi.
Nhưng … là ai kia chứ?
Ả vốn chỉ là một tiểu thư khuê các, có thể trêu chọc đến người nào?
Trừ mình ra … chỉ còn Mộ Dung Dịch.
Vừa nghĩ đến Mộ Dung Dịch, ánh mắt của Vãn Thanh trong nháy mắt bắn ra muôn ngàn tia sáng lạnh. Trong lòng lập tức rõ ràng triệt để.
Nàng đã biết, vì sao mà Thượng Quan Tử Ngọc lại phát điên rồi.
Là do Mộ Dung Dịch giở trò.
Còn về phần là do hắn cường bạo, hay hắn sai khiến người khác làm, nàng cũng không rõ.
Nhưng mà, Mộ Dung Dịch cho tới nay cũng chưa từng ra tay nặng với Thượng Quan Tử Ngọc, lại ở trong thời gian này, dùng thủ đoạn ác độc như vậy xuống tay đối với Thượng Quan Tử Ngọc …
Có lẽ nào hắn đã phát hiện ra Thượng Quan Tử Ngọc căn bản không phải là nữ tử đã đánh bại tuyển thủ Thương Lang quốc. Cho nên, trong nhất thời, vì tức giận Thượng Quan Tử Ngọc lừa gạt hắn, nên hắn mới xuống tay với ả.
Như vậy, Thượng Quan Tử Ngọc đã khai ra mình hay chưa?
Vãn Thanh nheo mắt, trong lòng thầm tính toán.
Xem ra, trong thời gian này, mình phải thật cẩn thận. Mộ Dung Dịch chẳng phải như vẻ bề ngoài của hắn. Cho tới nay, nàng luôn coi thường hắn.
Hôm nay, Thượng Quan Tử Ngọc gặp phải chuyện này, nàng phải tính thật kỹ bước đi kế tiếp mới được.
Cứ nghĩ rằng hắn không có đầu óc, chỉ là hoa hoa công tử tối ngày chỉ biết ăn chơi đàn điếm. Cho nên mới cùng Thượng Quan Tử Ngọc lập mưu bẫy hắn.
Chỉ là không nghĩ tới …
Thật không ngờ, hắn lại tâm ngoan thủ lạt như thế, hoàn toàn không để ý đến tình cảm khi xưa với Thượng Quan Tử Ngọc. Người này … vẫn là nên đề phòng.
Vãn Thanh đang nghĩ.
Ngoài cửa, Trương quản gia đã mời một vị đại phu đến, người nọ tiến vào, trước tiên kiến lễ, có nha hoàn mang hắn đến khám cho Nhị di nương trước, sau đó mới tới Thượng Quan Tử Ngọc.
Sau khi khám xong, đi tới trước mặt Vãn Thanh cùng Thượng Quan Hạo bẫm báo:
"Bẫm tiểu thư, di nương cơ thể vốn đã rất yếu, nay lại bị người đánh, cho nên mới hôn mê bết tỉnh. Mặc dù không nguy đến tính mạng, nhưng chỉ sợ rất khó khỏi hẳn, về phần vị tiểu thư này..."
Đại phu nói đến tình hình của Thượng Quan Tử Ngọc, có vẻ như không đành lòng nói tiếp, nhưng thấy trước mắt, Vãn Thanh cùng Thượng Quan Hạo đang chờ hắn bẫm báo, đành nói tiếp.
"Nàng … hình như là bị người … làm nhục, cho nên chịu không nổi đã kích, nên … điên rồi"
Đại phu vừa dứt lời, cơ thể Thượng Quan Hạo chấn động ngay lập tức, liền đi tới trước mặt lão đại phu nắm hai vai ông lắc qua lắc lại:
"Ngươi nói cái gì? Nói lại cho ta nghe xem"
Vãn Thanh nhanh chóng đi tới, kéo tay Thượng Quan Hạo, trấn an ông:
"Phụ thân, người bình tĩnh một chút đi"
Thượng Quan Hạo liền buông vị đại phu kia ra, Vãn Thanh nghiêm túc hỏi ông:
"Có biện pháp nào chữa trị cho nàng không?"
Đại phu nghĩ một chút:
"Ta viết tên một loại đan dược, các ngươi đi mua thử xem. Còn về phần hữu dụng hay không, ta không dám bảo đảm"
"Được, làm phiền đại phu"
Vãn Thanh gật đầu, sau đó phân phó Vân Tụ:
"Ngươi mang tờ giấy mà đại phu viết, lập tức ra tiệm thuốc mua về viên đan dược đó rồi cho nhị tiểu thư ăn vào thử xem"
"Dạ, tiểu thư"
Vân Tụ lãnh mệnh, lui ra ngoài.
Danh sách chương