Phần 3: Lão thái thái tìm đến

Đàm Đài Văn Hạo không nói gì, bên trong gian phòng an tĩnh hẵn, sau đó hắn đứng lên, đi đến cửa sổ, chợt nhớ tới điều gì đó, dừng bước, lên tiếng cảnh cáo Vãn Thanh: 

"Nếu lại để cho ta phát hiện ngươi làm điều gì không nên làm, ta liền mang Đồng Đồng đi ngay lập tức, ngươi đừng mong tìm thấy nó"

Nói xong, liền biến mất vào trong bóng tối tựa như quỷ ảnh, có thể thấy được tu vi của hắn cao bao nhiêu.

Vãn Thanh nhìn mà líu cả lưỡi, hơn nữa vì thẹn quá mà thành giận, trực tiếp cầm bình trà trên bàn đập thẳng vào phía mà Đàm Đài Văn Hạo biến mất, giận dữ hét lên: 

"Cút"

Bên ngoài cửa sổ chỉ vang lên âm thanh rào rào, ngoài ra chẳng còn một chút động tĩnh nào, Hồi Tuyết nghe được động tĩnh liền từ ngoài cửa chạy vào, khẩn trương hỏi Vãn Thanh: 

"Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì? Cái tên Đàm Đài kia có làm gì người không?"

"Em cứ nói đi?"

Tâm trạng Vãn Thanh hiện rất buồn bực khó chịu, trong lòng thầm mắng Đàm Đài Văn Hạo.

Cái thứ nam nhân như hắn nên ném xuống mười tám tầng địa ngục. 

Rốt cuộc là hắn từ cái lỗ nào chui ra, tự nhiên xuất hiện trong cuộc đời nàng làm chi, để giờ đây... khiến nàng, Thượng Quan Vãn Thanh, đen đủi như con chó mực vậy nè. 

Lúc trước tại sao mình lại đi đè hắn làm gì kia chứ? 

Tốt xấu gì thì cũng phải chọn hàng tốt một chút, sao lại chọn trúng quả bom nguyên tử như hắn làm gì? Hình như nàng đã quên, sáu năm trước, nàng căn bản không có lựa chọn nào khác.

Hồi Tuyết chưa kịp phản ứng thì Vãn Thanh lại nói tiếp một câu: 

"Trên đời này còn có hạng nam nhân mặt dày, không biết xấu hổ như hắn nữa sao? Còn dám mở miệng nói phái người âm thầm bảo vệ ta. Hừ, thật ra chính là giám thị ta. còn dám tráo trở nói như vậy"

"Cái gì?" 

"Đàm Đài Văn Hạo phái người giám thị tiểu thư" Vậy phải làm sao bây giờ?"

Vãn Thanh nghe Hồi Tuyết hỏi xong, trầm giọng trả lời:

"Cái gì mà phải làm sao bây giờ? Cứ việc an tâm ăn cơm làm việc như thường ngày thôi, sau đó ngồi chờ gả vào Hán Thành Vương phủ"

Hiện tại, còn có thể làm cái gì được nữa kia chứ? 

Đi bước nào tính bước đó thôi, tóm lại, nàng cũng không thua thiệt gì. Tuy rằng Mặc Viêm là chàng ngốc, nhưng hắn thật lòng thích nàng, hơn nữa, hắn đối với Đồng Đồng thương yêu có thừa. 

Uhmm, tính ra nàng cũng không có ăn thiệt thòi gì, chẳng qua là cảm thấy có lỗi với hắn. 

Nàng từ đầu vốn không có nghĩ lợi dụng hắn, nhưng … trong lòng đã biết rõ rằng hắn, cái gì cũng đều không hiểu, không biết, tựa như một đứa nhỏ.

Vừa nghĩ đến chuyện mình sẽ phải lợi dụng, lừa gạt Hạ Hầu Mặc Viêm thì nàng càng ghét cay ghét đắng Đàm Đài Văn Hạo hơn. 

Vãn Thanh đem nợ cũ cùng nợ mới đổ hết lên đầu Đàm Đài Văn Hạo. 

Nghĩ, nếu như có một ngày, tu vi của nàng có thể đột phá thăng tiến, nàng chắc chắn sẽ thu thập tên nam nhân kia thật tốt.

Trong phòng, Hồi Tuyết nhịn không được tức giận mở miệng mắng: 

"Đàm Đài Văn Hạo quả thật là có bệnh mà" 

"Nếu hắn đã biết mình là phụ thân thân sinh của Đồng Đồng, vì sao còn không mau đem lễ vật đến hỏi cưới tiểu thư? Như vậy không phải là ba người sống chung dưới một mái nhà, cả nhà cùng đoàn viên sao?" 

"Vì sao nhất nhất bắt buộc tiểu thư phải gả cho Hạ Hầu Mặc Viêm, em thật không hiểu nổi trong đầu hắn đang suy nghĩ cái gì nữa?"

"Ta thà gả cho Mặc Viêm cũng không lấy hắn"

Vãn Thanh tức giận hét lớn, đi một mạch vào phòng trong, Hồi Tuyết sững sờ đứng yên tại chỗ, nhất thời không kịp phản ứng. 

Đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến tiểu thư tức giận đến mất bình tĩnh như vậy, nàng thà tình nguyện gả cho Mặc Viêm cũng không gả cho Đàm Đài Văn Hạo.

Haizzz, kiểu này thì tiểu thư cũng không phải chán ghét Hạ Hầu Mặc Viêm cho lắm, đáng tiếc, hắn trời sinh đã là người đần độn.

Hồi Tuyết vì tiểu thư nhà mình mà đau lòng, chậm chập bước từng bước vào phòng trong phục vụ Vãn Thanh vệ sinh cá nhân.

Ngày hôm sau, trong cung phái thái giám đến phủ của những nữ tử được ban hôn truyền thánh chỉ, toàn bộ Sở kinh ai ai cũng biết Thượng Quan Vãn Thanh được chỉ hôn cho Hán Thành Vương phủ ngốc thế tử Hạ Hầu Mặc Viêm. 

Mọi người trong Sở kinh tụ ba tụ năm trong tửu trà bàn luận đủ kiểu, náo nhiệt dị thường. 

So với những người được ban hôn thì có một đôi được mọi người quan tâm bàn tán nhiều nhất, đó chính là cặp đôi tài nữ Thượng Quan Vãn Thanh và ngốc thế tử Hạ Hầu Mặc Viêm. 

Trải qua phi yến ngày hôm qua, toàn Sở kinh đều biết Thượng Quan Vãn Thanh là một tài nữ, tài nữ kết duyên cùng tên đần, đề tài này rất hấp dẫn sự tò mò tọc mạch.

Thượng Quan phủ. 

Thượng Quan Hạo cùng Thượng Quan Vãn Thanh vừa mới tiễn thái giám truyền thánh chỉ rời khỏi phủ. 

Trên thánh chỉ nói rõ, mười sáu tháng mười một đại hôn. 

Ngay cả hôn kỳ cũng đều đã định xuống, việc này đã như đinh đóng cột, muốn hối hận cũng vô ích.

Thượng Quan Hạo nhìn nữ nhi thân yêu của mình, thấy sắc mặt của nàng rất bình tĩnh, cũng không có tức giận hay buồn phiền thất vọng. 

Kỳ thực Vãn Thanh đã dùng cả đêm để suy nghĩ, hiện đang trong quá trình tiếp nhận chuyện này, cho nên mới bình tĩnh như vậy.

"Thanh nhi, con đối với chuyện này … thật sự không sao chứ?"

Vãn Thanh bình tĩnh nhìn Thượng Quan Hạo, cười lắc đầu, trả lời: 

"Phụ thân yên tâm đi, con không sao, con đã như vậy, còn mang theo một đứa con trai, có thể gả vào Hán Thành Vương phủ, cũng không coi là nhục nhã gì"

Thượng Quan Hạo thở dài một hơi không nói gì, im lặng thầm suy nghĩ.

Thanh nhi nếu chưa xảy ra những chuyện như vậy, thì có thể gả cho một người nam nhân bình thường, nhưng bây giờ lại chỉ có thể gả cho một người đần độn. 

Nghĩ liền đau lòng, nhưng mà ông hiện tại cũng không có biện pháp giải quyết. 

Thượng Quan phủ hiện tại xuống dốc thảm hại như vậy, mà ông vốn chỉ là một viên quan nho nhỏ … thật sự là hết cách. 

Dù tiến cung, thì với thân phận của ông cũng không thể diện thánh, cho dù có gặp thì liệu hoàng thượng sẽ thu hồi thánh chỉ hay sao?

Cho nên nói … căn bản là vô kế khả thi. 

Nghĩ như vậy, trong lòng liền nặng nề, xoay người đi về Thạch viện, còn Vãn Thanh thì trở về Ngọc Trà Hiên. 

Hạ nhân trong phủ thì thương cảm cho nàng, nên nhất thời mọi người nói không nên lời. Bọn họ không biết là nên chúc mừng nàng hay là … haizzzz.

Hồi nãy, thái giám truyển thánh chỉ nói, muốn đại tiểu thư gả vào Hán Thành Vương phủ làm thế tử phi của vị ngốc thế tử kia, thân phận kia tuy là rất cao quý nhưng sao lại gả cho một tên ngốc như vậy. 

Điều này, thật khiến cho người khác tức giận cùng phiền não mà, việc này cho dù nghe như thế nào cũng đều thấy không phải là chuyện tốt lành gì, cho nên … nhất thời, không một ai mở miệng nói tiếng chúc mừng với Vãn Thanh.

Ngọc Trà Hiên. 

Mọi người trong viện vẫn làm việc hằng ngày, còn Hồi Tuyết thì đi theo phía sau Vãn Thanh trở về phòng.

Vãn Thanh cầm thánh chỉ trong tay ném lên bàn, hữu khí vô lực muốn lên giường nằm một chút, thì chợt nhớ tới một việc.

Chuyện này … chỉ sợ đã truyền đi khắp Sở kinh, Tôn Hàm cùng Lưu Dận sao có thể không nghe thấy mấy tin tức này kia chứ? Hai người này, sợ là lòng nóng như lửa đốt rồi, nếu như bọ họ xông tới tìm nàng thì phiền toái lớn. 

Hiện tại, Đàm Đài Văn Hạo đã phái thủ hạ ngầm giám thị nàng, nếu bọn họ nhìn thấy Tôn Hàm cùng Lưu Dận, chỉ sợ liền biết chủ tử Lưu Ly Các chính là nàng, như vậy thì  phiền toái càng lớn.

Nghĩ, liền mở miệng nói với Hồi Tuyết: 

"Hồi Tuyết, em đi một chuyến đến Lưu Ly Các, nói cho Tôn Hàm cùng Lưu Dận, đêm nay gặp nhau ở Bảo Đỉnh Lâu"

"Dạ"

Vãn Thanh mới mở miệng nói, thì Hồi Tuyết liền biết tiểu thư vì sao bảo nàng đi Lưu Ly Các. 

Tôn Hàm cùng Lưu Dận nếu nghe được tin, nhất định sẽ lo lắng cho tiểu thư, sẽ bất chấp vào phủ gặp tiểu thư, mà chỗ này đã bị Đàm Đài Văn Hạo phái thủ hạ giám thị. 

Nếu bọn họ xông đến đây... tiểu thư sẽ gặp phiền toái lớn.

"Em cẩn thận một chút, đừng để người khác nghi ngờ, hãy nói ra phủ mua kim chỉ cho ta"

"Dạ, em đã biết"

Hồi Tuyết lên tiếng trả lời, đi ra ngoài, dặn dò Hỉ nhi cùng Phúc nhi, cẩn thận đứng gác ở trước cửa, nếu tiểu thư muốn cái gì, thì hãy cẩn thận phục vụ nàng thật tốt.

Hỉ nhi cùng Phúc nhi biết tâm tình của tiểu thư hiện đang không tốt, hai người bọn họ theo tiểu thư đã một thời gian, biết chủ tử không phải loại người tham mộ hư vinh. 

Cho nên, chỉ có việc gả vào Hán Thành Vương phủ mới khiến tiểu thư buồn phiền đến như thế.

Nếu đổi thành một người khác, chỉ sợ đã cao hứng đến phát điên, nào còn tức giận đến như vậy chứ?

Bên trong Ngọc Trà Hiên, yên tĩnh không tiếng động, Vãn Thanh ở trong phòng nghỉ ngơi, hạ nhân làm việc dè dặt cẩn trọng, ai ai cũng không dám chọc tới tiểu thư.

Vãn Thanh nằm ở trên giường, bất tri bất giác nhắm mắt lại, đang từ từ chìm trong giấc ngủ thì chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện. Nàng nhận ra giọng nói đó, là giọng của Hỉ nhi và Trương quản gia.

"Lão thái thái đã đến phủ, hiện muốn gặp tiểu thư"

Trương quản gia trầm giọng mở miệng nói. 

Ông cũng biết hiện tại tâm tình của tiểu thư không được tốt. Nhưng mà lão thái thái gương mặt tràn ngập nụ cười đã tới trước cửa, ông không thể bảo bà ta "trở về đi, tâm tình tiểu thư hiện không được tốt"

Ông chỉ là một kẻ làm nô tài, không hơn không kém, dù cho ông gan trời ông cũng không dám làm loại chuyện đại nghịch bất đạo này.

Hỉ nhi nghe xong, gương mặt khó xử, nhìn vào trong phòng, nhỏ giọng mở miệng trả lời: 

"Tiểu thư còn đang tức giận đó, quản gia bảo con phải nói với nàng như thế nào đây?"

"Ngươi cứ đi vào bẩm báo tiểu thư một tiếng, nên làm như thế nào, tùy tiểu thư"

Trương quản gia nói xong, Hỉ nhi không còn biện pháp nào, chỉ dè dặt cẩn trọng đi vào trong phòng, Vãn Thanh vốn đã nhắm hai mắt chuẩn bị ngủ thì nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện, liền mở mắt ra thì Hỉ nhi đã đi tới cạnh giường nàng. 

Nhìn thấy tiểu thư đang nhìn mình, liền vội vàng mở miệng bẩm báo: 

"Tiểu thư, lão thái thái đã đến phủ, muốn gặp tiểu thư"

Vãn Thanh không trả lời ngay mà im lặng suy nghĩ.

Cái bà già hám tài đó là hạng người gì mình còn không biết sao? 

Nhưng, dù sao mình cũng có chuyện muốn thương lượng cùng với bà ta. 

Dù sao mình đã định là sẽ gả vào Hán Thành Vương phủ rồi, sao không đem toàn bộ người bên này chuyển vào phủ chính bên kia … như vậy... sau này, mình cũng bớt chút gánh nặng. 

Mình nhất định sẽ đem toàn bộ đồ cưới của mẫu thân mang vào Hán Thành Vương phủ, còn chuyện ăn ở của phủ bên này chỉ cần giao cho người bên phủ chính là ok, không phải là bớt việc cho mình sao? 

Nếu mình gả vào Hán Thành Vương phủ mà không mang theo mấy cửa hàng hồi môn của mẫu thân … mình biết chắc là toàn bộ sẽ rơi vào tay bà già chết tiệt kia.

Chẳng lẽ, mình đã gả đi mà còn phải nuôi toàn bộ người trong phủ nữa sao? 

Đâu có chuyện dễ như vậy kia chứ?

Chỉ hận là Thượng Quan Hạo quá nhu nhược còn Tam di nương cũng không kém là bao, Tứ di nương thì vốn là người của bà già kia, nghĩ bằng đầu gối cũng biết kết quả sẽ ra sao nếu mình để của hồi môn lại.

Nghĩ, liền sảng khoái đứng dậy, mở miệng nói: 

"Vậy thì đi gặp lão thái thái thôi"

Hỉ nhi không nghĩ tới, tiểu thư thế nhưng không tức giận, vội vàng gật đầu, lên tiếng trả lời: 

"Dạ, tiểu thư"

Hai người đi ra ngoài cửa liền trông thấy Trương quản gia, ông vừa nhìn thấy bóng dáng của Vãn Thanh liền gập người, bẩm báo:

"Tiểu thư, lão thái thái đã đến phủ bảo muốn gặp người, còn người thì sao?"

"Gặp thì gặp đi, xem xem bà ta có thể nói cái gì đây"

Vãn Thanh vẫy vẫy tay, bước xuống thềm đá, Hỉ nhi cùng Phúc nhi lập tức mang theo hai ba tỳ nữ đi theo phía sau Vãn Thanh hướng phòng khách chính mà đi.

Trương quản gia cùng hai người hạ nhân một đường chú ý đến sắc mặt của Vãn Thanh, phát hiện tiểu thư không có có vẻ gì là tức giận, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đoàn người tiến thẳng đến chính sảnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện