Phần 4: Chấp thuận
Bên ngoài, Hồi Tuyết đã chuẩn bị lễ vật thưởng cho những người đến từ Hán Thành Vương phủ, sau khi an bài ổn thỏa hết thảy, liền đi vào trong.
Chỉ thấy, tiểu thư nhà mình đang ngồi sững sờ, Hồi Tuyết tưởng rằng xảy ra chuyện gì, liền mở miệng hỏi:
"Tiểu thư, người sao vậy?"
Vãn Thanh vẫy tay, ý bảo nàng lại gần, chỉ vào một dòng trong danh mục sính lễ, một lọ hoa Lưu Ly:
"Thật sự là đi lòng vòng dạo quanh lại trở về"
Hồi Tuyết vừa thấy, cũng nhịn không được bật cười, khó trách tiểu thư ngồi sững sờ, thì ra Lưu Ly Phẩm do chính tay tiểu thư chế tạo ra cuối cùng lại trở về trong tay mình, còn trở thành sính lễ, quả thật có chút làm người ta dở khóc dở cười.
Trong phòng, Hồi Tuyết xin chỉ thị:
"Tiểu thư, đem sính lễ cất vào kho nhỏ trong viện được không?"
"Ừ, cứ vậy đi"
Vãn Thanh trong lòng vừa nghĩ vừa phân phó Hồi Tuyết.
Sau khi thành thân, thì nàng cũng phải đem toàn bộ sính lễ theo, nên nàng cũng lười động vào, sính lễ của Hán Thành Vương phủ có hai mươi tám rương, nàng sẽ tăng thêm mười rương, so khí thế thì nàng chỉ hơn chứ không kém.
Hồi Tuyết đi ra bên ngoài phân phó nhóm bà tử trong Ngọc Trà Hiên, cùng nhau đem sính lễ cất hết vào kho, Vãn Thanh cũng cất danh mục sính lễ vào tủ.
Mọi người trong Ngọc Trà Hiên bận rộn không nghỉ tay, người của Hán Thành Vương phủ vừa đi chưa được bao lâu, thì người bên phủ chính đã kéo đến một đoàn người, người dẫn đầu không phải lão thái thái thì là ai? Lão thái thái muốn Vãn Thanh xuất giá từ trạch viện phủ chính, sau đó, vì Vãn Thanh muốn tất cả mọi người bên đây chuyển trở về phủ chính, khiến bà giận dữ bỏ đi.
Bà vốn nghĩ, người của Hán Thành Vương phủ không nhất định coi trọng Vãn Thanh, như vậy, nó cũng không cần xuất giá từ trạch viện phủ chính, bà cũng không cần tốn chi phí nuôi cả một đại gia đình của nhi tử.
Nhưng, ngày hôm nay, vừa nghe được tin Hán Thành Vương phủ đưa tới tận hai mươi tám rương sính lễ, lão thái thái ngay lập tức triệu tập người trong phủ thương lượng chuyện này.
Cuối cùng, kết quả, quyết định chấp thuận yêu cầu của Vãn Thanh, đem tất cả người bên này đều chuyển trở về bên kia, dù sao, bọn họ vốn là nên ở phủ chính bên kia.
Vãn Thanh nếu gả đến Hán Thành Vương phủ, ngày sau, nhất định sẽ mang đến cho bọn họ rất nhiều lợi ích, chỉ chừng này người, không thể so với lợi ích sau này.
Nếu lỡ chọc nó nổi giận, chỉ sợ, sau này, nó nhất định sẽ không quan tâm đến sống chết của Thượng Quan phủ, như vậy chỉ có lỗ chứ không lời.
Trương quản gia vội vàng dẫn lão thái thái cùng vài vị phu nhân hướng Ngọc Trà Hiên mà đi.
Ngọc Trà Hiên.
Mọi người đã đem sính lễ mang tới kho hàng, Hồi Tuyết đang chỉ huy hạ nhân ở quét dọn sân sao cho sạch sẽ gọn gàng, nghe thấy tiếng bước chân của rất nhiều người đang tiến lại đây, nàng liền ngẩng đầu, nhìn thấy từ xa, có một đám người đang chậm rãi đi tới.
Người đi đầu tinh thần phấn chấn đầy hưng nhân không phải lão thái thái thì là người nào, vẻ mặt tươi cười đang nói chuyện vui vẻ với người bên cạnh, một đường đã đi tới Ngọc Trà Hiên.
Hồi Tuyết lập tức chạy nhanh vào phòng khách, đúng lúc Vãn Thanh đang đứng lên, chuẩn bị vào gian phòng nghỉ ngơi, liền nhìn thấy Hồi Tuyết một mặt khẩn trương chạy vội vào, không khỏi kỳ quái mở miệng hỏi:
"Có chuyện gì?"
"Lão thái thái tới"
"Ừ, Bà ta đã tới rồi sao? Nhanh vậy"
Vãn Thanh nghe xong, liền ngồi xuống, lần trước, nàng cùng bà già đó thương lượng về việc chuyển về phủ chính, bà già đó không đồng ý ra mặt, còn nổi giận đùng đùng bỏ đi. Bây giờ, lại đến đây …
Chắc, đại khái là nghe được tin Hán Thành Vương phủ hạ sính lễ, cho nên mới hấp ta hấp tấp tới đây, bà già này, đúng là rất tham lam.
Đang nghĩ, ngoài hành lang liền truyền đến tiếng cười, dường như rất cao hứng, giọng cười đó không phải lão thái thái thì là người nào?
Nhân còn chưa tiến vào, thì giọng nói đã truyền vào trước:
"Thanh nhi, con ở đâu?"
Vãn Thanh đứng lên, điều chỉnh một chút hơi thở, đi ra ngoài đón:
"Lão tổ tông đã tới? Mau mau vào trong"
Lão thái thái vừa thấy Vãn Thanh đi ra ngoài đón, trên mặt cũng không còn tức giận như trước kia, trong lòng buông lỏng một chút.
Trong lòng bà vốn còn lo lắng không yên, bà cùng nha đầu kia có đến mấy lần đối chọi gay gắt, nó chắc không còn so đo với cái thân già này đi? Hiện tại, xem ra nó đã không còn tức giận gì bà.
Nghĩ, trên gương mặt mập mạp đầy nếp nhăn, càng cười tươi hơn, mấy lớp thịt trên mặt run run theo nụ cười của bà ta, trông hết sức chói mắt.
"Thanh nhi, chắc con sẽ không không chào đón chúng ta đi?"
"Làm sao có thể? Lão tổ tông đến cửa, phận là con cháu sao lại không chào đón, vậy cũng thật là bất hiếu rồi"
Vãn Thanh nhàn nhạt mở miệng nói, trong lòng hừ lạnh, nếu như không phải là vì đem người nơi này chuyển về bên kia, bà nghĩ rằng ta sẽ để ý đến bà sao?
Trong lòng là nghĩ vậy, nhưng trên mặt lại cười nhẹ nhàng, làm cho người ta nhìn, cảm thấy nha đầu kia là đứa rất có hiếu tâm, đi theo phía sau là đám người Đại bá mẫu cùng Nhị bá mẫu, tương tự, gương mặt cũng đầy ý cười.
Bọn họ tuy rằng trong lòng buồn bực, nhưng vừa nghĩ đến, về sau, mình sẽ là thân thích với người hoàng thất, tính ra cũng có chút thể diện, trong lòng nghĩ như vậy, cuối cùng mới dễ chịu một chút.
Đoàn người đi vào phòng khách, lão thái thái ngồi ở trên ghế gia chủ, Vãn Thanh ngồi ở bên cạnh bà, phía dưới là đám người Đại bá mẫu. Hơn nữa, bọn họ còn mang theo một đám nha hoàn bà tử, đứng đầy một phòng khách, ai nấy cũng ý cười đầy mặt, trông rất hạnh phúc.
Lão thái thái mở miệng trước:
"Thanh nhi, nghe nói, ngày hôm nay, Hán Thành Vương phủ đã đưa sính lễ tới phủ rồi?"
"Dạ, lão tổ tông"
"Ừ, Hán Thành Vương phủ dù sao cũng là gia tộc hoàng thất, làm gì cũng đều dựa theo quy củ, khí thế tất nhiên là cùng nhà khác bất đồng"
Lão thái thái bắt đầu tán thưởng bợ đỡ, trong lòng Vãn Thanh suy nghĩ.
Nếu như không phải như vậy, mấy người các ngươi sẽ đến đây sao? Không phải vì dòm ngó tới hai mươi tám rương sính lễ kia sao?
Nàng gật đầu, nhàn nhạt mở miệng nói:
"Kỳ thực, đây là chủ ý của thái nãi nãi, thái nãi nãi là một người rất thiện tâm, đừng nhìn địa vị thái phi nương nương cao quý, nhưng lại như trưởng bối trong nhà, rất hòa ái, không có nửa điểm kiêu ngạo, đối với Vãn Thanh vô cùng tốt"
Vãn Thanh vừa nói xong, lão thái thái hai mắt tỏa sáng, khóe môi mở càng rộng, lôi kéo tay Vãn Thanh, mở miệng:
"Con đã gặp qua thái phi nương nương rồi sao? Còn gọi bà ta là thái nãi nãi nữa sao?"
"Dạ, hôm kia, thái nãi nãi phái người truyền con cùng Đồng Đồng đến Hán Thành Vương phủ một chuyến"
Ý của Vãn Thanh là dùng thái phi nương nương đến chế nhạo bà già này, người ta quyền cao chức trọng, nhưng là một người thiện tâm, không giống như vài người. Rõ ràng là gia cảnh sa sút, còn diễu võ dương oai.
Nào ngờ, mặc nàng nói xuyên nói xỏ ra sao, thì bà già này căn bản không để ý, tất cả suy nghĩ của bà ta toàn bộ đều đặt ở xưng hô của mà nàng đối với thái phi nương nương, bà ta nghe nàng xưng hô như vậy mà hưng phấn không thôi.
"Thanh nhi nhà ta thật có tiền đồ, thật sự là rất có tiền đồ, thái phi nương nương cũng không phải ai cũng thích đâu"
Nghe đồn, tính cách của vị thái phi nương nương này chẳng phải dễ chịu gì. Nếu không phải là người mình thích, cho dù liếc mắt một cái cũng không thèm.
Không ngờ, Thanh nhi lại lọt vào mắt của bà ta, về sau, Thượng Quan phủ có thể vực dậy rồi, những ngày vinh quang như lúc trước sắp trở về rồi.
Lão thái thái tính toán xong, môi cười thành một đường cong như vòng cung, thái phi nương nương chẳng những là mẫu thân thân sinh của Hán Thành Vương, mà còn là dì ruột của hoàng thượng, về sau, Thượng Quan gia của bọn họ có hy vọng rồi.
Lão thái thái vừa tưởng tượng ra thời kỳ vinh quang sắp tới, nhịn không được, mở miệng nói:
"Thanh nhi, lần trước, chuyện con thương lượng cùng lão tổ tông, nói muốn đem toàn bộ người bên này dời sang phủ chính bên kia, sau mấy ngày suy nghĩ, lão tổ tông thấy, bắt các ngươi dọn ra khỏi phủ chính nhiều năm như vậy, quả thật cũng xin lỗi các ngươi"
"Hiện tại, con đã nói như vậy, lão tổ tông sao lại không đáp ứng con được kia chứ? Ngày hôm nay, lão tổ tông tới đây, chủ yếu là đến nói với con một tiếng, bên kia, phòng ở đã sắp xếp xong, con hãy lo sắp xếp bên này, tìm ngày lành liền dọn qua đi"
"Tạ lão tổ tông"
Vãn Thanh cúi đầu tạ ơn, trong ánh mắt chợt lóe lên lãnh ý.
Đây là một chuyện cuối cùng nàng vì cái ngôi nhà này làm, về sau, nàng không nghĩ lại có bất kỳ quan hệ nào với người của Thượng Quan phủ, dù là bất cứ chuyện gì.
Nàng không nghĩ sẽ gặp lại bọn người dối trá này, một lần nào trong đời nàng.
Ngoại trừ, Thượng Quan Hạo.
Bên ngoài, Hồi Tuyết đã chuẩn bị lễ vật thưởng cho những người đến từ Hán Thành Vương phủ, sau khi an bài ổn thỏa hết thảy, liền đi vào trong.
Chỉ thấy, tiểu thư nhà mình đang ngồi sững sờ, Hồi Tuyết tưởng rằng xảy ra chuyện gì, liền mở miệng hỏi:
"Tiểu thư, người sao vậy?"
Vãn Thanh vẫy tay, ý bảo nàng lại gần, chỉ vào một dòng trong danh mục sính lễ, một lọ hoa Lưu Ly:
"Thật sự là đi lòng vòng dạo quanh lại trở về"
Hồi Tuyết vừa thấy, cũng nhịn không được bật cười, khó trách tiểu thư ngồi sững sờ, thì ra Lưu Ly Phẩm do chính tay tiểu thư chế tạo ra cuối cùng lại trở về trong tay mình, còn trở thành sính lễ, quả thật có chút làm người ta dở khóc dở cười.
Trong phòng, Hồi Tuyết xin chỉ thị:
"Tiểu thư, đem sính lễ cất vào kho nhỏ trong viện được không?"
"Ừ, cứ vậy đi"
Vãn Thanh trong lòng vừa nghĩ vừa phân phó Hồi Tuyết.
Sau khi thành thân, thì nàng cũng phải đem toàn bộ sính lễ theo, nên nàng cũng lười động vào, sính lễ của Hán Thành Vương phủ có hai mươi tám rương, nàng sẽ tăng thêm mười rương, so khí thế thì nàng chỉ hơn chứ không kém.
Hồi Tuyết đi ra bên ngoài phân phó nhóm bà tử trong Ngọc Trà Hiên, cùng nhau đem sính lễ cất hết vào kho, Vãn Thanh cũng cất danh mục sính lễ vào tủ.
Mọi người trong Ngọc Trà Hiên bận rộn không nghỉ tay, người của Hán Thành Vương phủ vừa đi chưa được bao lâu, thì người bên phủ chính đã kéo đến một đoàn người, người dẫn đầu không phải lão thái thái thì là ai? Lão thái thái muốn Vãn Thanh xuất giá từ trạch viện phủ chính, sau đó, vì Vãn Thanh muốn tất cả mọi người bên đây chuyển trở về phủ chính, khiến bà giận dữ bỏ đi.
Bà vốn nghĩ, người của Hán Thành Vương phủ không nhất định coi trọng Vãn Thanh, như vậy, nó cũng không cần xuất giá từ trạch viện phủ chính, bà cũng không cần tốn chi phí nuôi cả một đại gia đình của nhi tử.
Nhưng, ngày hôm nay, vừa nghe được tin Hán Thành Vương phủ đưa tới tận hai mươi tám rương sính lễ, lão thái thái ngay lập tức triệu tập người trong phủ thương lượng chuyện này.
Cuối cùng, kết quả, quyết định chấp thuận yêu cầu của Vãn Thanh, đem tất cả người bên này đều chuyển trở về bên kia, dù sao, bọn họ vốn là nên ở phủ chính bên kia.
Vãn Thanh nếu gả đến Hán Thành Vương phủ, ngày sau, nhất định sẽ mang đến cho bọn họ rất nhiều lợi ích, chỉ chừng này người, không thể so với lợi ích sau này.
Nếu lỡ chọc nó nổi giận, chỉ sợ, sau này, nó nhất định sẽ không quan tâm đến sống chết của Thượng Quan phủ, như vậy chỉ có lỗ chứ không lời.
Trương quản gia vội vàng dẫn lão thái thái cùng vài vị phu nhân hướng Ngọc Trà Hiên mà đi.
Ngọc Trà Hiên.
Mọi người đã đem sính lễ mang tới kho hàng, Hồi Tuyết đang chỉ huy hạ nhân ở quét dọn sân sao cho sạch sẽ gọn gàng, nghe thấy tiếng bước chân của rất nhiều người đang tiến lại đây, nàng liền ngẩng đầu, nhìn thấy từ xa, có một đám người đang chậm rãi đi tới.
Người đi đầu tinh thần phấn chấn đầy hưng nhân không phải lão thái thái thì là người nào, vẻ mặt tươi cười đang nói chuyện vui vẻ với người bên cạnh, một đường đã đi tới Ngọc Trà Hiên.
Hồi Tuyết lập tức chạy nhanh vào phòng khách, đúng lúc Vãn Thanh đang đứng lên, chuẩn bị vào gian phòng nghỉ ngơi, liền nhìn thấy Hồi Tuyết một mặt khẩn trương chạy vội vào, không khỏi kỳ quái mở miệng hỏi:
"Có chuyện gì?"
"Lão thái thái tới"
"Ừ, Bà ta đã tới rồi sao? Nhanh vậy"
Vãn Thanh nghe xong, liền ngồi xuống, lần trước, nàng cùng bà già đó thương lượng về việc chuyển về phủ chính, bà già đó không đồng ý ra mặt, còn nổi giận đùng đùng bỏ đi. Bây giờ, lại đến đây …
Chắc, đại khái là nghe được tin Hán Thành Vương phủ hạ sính lễ, cho nên mới hấp ta hấp tấp tới đây, bà già này, đúng là rất tham lam.
Đang nghĩ, ngoài hành lang liền truyền đến tiếng cười, dường như rất cao hứng, giọng cười đó không phải lão thái thái thì là người nào?
Nhân còn chưa tiến vào, thì giọng nói đã truyền vào trước:
"Thanh nhi, con ở đâu?"
Vãn Thanh đứng lên, điều chỉnh một chút hơi thở, đi ra ngoài đón:
"Lão tổ tông đã tới? Mau mau vào trong"
Lão thái thái vừa thấy Vãn Thanh đi ra ngoài đón, trên mặt cũng không còn tức giận như trước kia, trong lòng buông lỏng một chút.
Trong lòng bà vốn còn lo lắng không yên, bà cùng nha đầu kia có đến mấy lần đối chọi gay gắt, nó chắc không còn so đo với cái thân già này đi? Hiện tại, xem ra nó đã không còn tức giận gì bà.
Nghĩ, trên gương mặt mập mạp đầy nếp nhăn, càng cười tươi hơn, mấy lớp thịt trên mặt run run theo nụ cười của bà ta, trông hết sức chói mắt.
"Thanh nhi, chắc con sẽ không không chào đón chúng ta đi?"
"Làm sao có thể? Lão tổ tông đến cửa, phận là con cháu sao lại không chào đón, vậy cũng thật là bất hiếu rồi"
Vãn Thanh nhàn nhạt mở miệng nói, trong lòng hừ lạnh, nếu như không phải là vì đem người nơi này chuyển về bên kia, bà nghĩ rằng ta sẽ để ý đến bà sao?
Trong lòng là nghĩ vậy, nhưng trên mặt lại cười nhẹ nhàng, làm cho người ta nhìn, cảm thấy nha đầu kia là đứa rất có hiếu tâm, đi theo phía sau là đám người Đại bá mẫu cùng Nhị bá mẫu, tương tự, gương mặt cũng đầy ý cười.
Bọn họ tuy rằng trong lòng buồn bực, nhưng vừa nghĩ đến, về sau, mình sẽ là thân thích với người hoàng thất, tính ra cũng có chút thể diện, trong lòng nghĩ như vậy, cuối cùng mới dễ chịu một chút.
Đoàn người đi vào phòng khách, lão thái thái ngồi ở trên ghế gia chủ, Vãn Thanh ngồi ở bên cạnh bà, phía dưới là đám người Đại bá mẫu. Hơn nữa, bọn họ còn mang theo một đám nha hoàn bà tử, đứng đầy một phòng khách, ai nấy cũng ý cười đầy mặt, trông rất hạnh phúc.
Lão thái thái mở miệng trước:
"Thanh nhi, nghe nói, ngày hôm nay, Hán Thành Vương phủ đã đưa sính lễ tới phủ rồi?"
"Dạ, lão tổ tông"
"Ừ, Hán Thành Vương phủ dù sao cũng là gia tộc hoàng thất, làm gì cũng đều dựa theo quy củ, khí thế tất nhiên là cùng nhà khác bất đồng"
Lão thái thái bắt đầu tán thưởng bợ đỡ, trong lòng Vãn Thanh suy nghĩ.
Nếu như không phải như vậy, mấy người các ngươi sẽ đến đây sao? Không phải vì dòm ngó tới hai mươi tám rương sính lễ kia sao?
Nàng gật đầu, nhàn nhạt mở miệng nói:
"Kỳ thực, đây là chủ ý của thái nãi nãi, thái nãi nãi là một người rất thiện tâm, đừng nhìn địa vị thái phi nương nương cao quý, nhưng lại như trưởng bối trong nhà, rất hòa ái, không có nửa điểm kiêu ngạo, đối với Vãn Thanh vô cùng tốt"
Vãn Thanh vừa nói xong, lão thái thái hai mắt tỏa sáng, khóe môi mở càng rộng, lôi kéo tay Vãn Thanh, mở miệng:
"Con đã gặp qua thái phi nương nương rồi sao? Còn gọi bà ta là thái nãi nãi nữa sao?"
"Dạ, hôm kia, thái nãi nãi phái người truyền con cùng Đồng Đồng đến Hán Thành Vương phủ một chuyến"
Ý của Vãn Thanh là dùng thái phi nương nương đến chế nhạo bà già này, người ta quyền cao chức trọng, nhưng là một người thiện tâm, không giống như vài người. Rõ ràng là gia cảnh sa sút, còn diễu võ dương oai.
Nào ngờ, mặc nàng nói xuyên nói xỏ ra sao, thì bà già này căn bản không để ý, tất cả suy nghĩ của bà ta toàn bộ đều đặt ở xưng hô của mà nàng đối với thái phi nương nương, bà ta nghe nàng xưng hô như vậy mà hưng phấn không thôi.
"Thanh nhi nhà ta thật có tiền đồ, thật sự là rất có tiền đồ, thái phi nương nương cũng không phải ai cũng thích đâu"
Nghe đồn, tính cách của vị thái phi nương nương này chẳng phải dễ chịu gì. Nếu không phải là người mình thích, cho dù liếc mắt một cái cũng không thèm.
Không ngờ, Thanh nhi lại lọt vào mắt của bà ta, về sau, Thượng Quan phủ có thể vực dậy rồi, những ngày vinh quang như lúc trước sắp trở về rồi.
Lão thái thái tính toán xong, môi cười thành một đường cong như vòng cung, thái phi nương nương chẳng những là mẫu thân thân sinh của Hán Thành Vương, mà còn là dì ruột của hoàng thượng, về sau, Thượng Quan gia của bọn họ có hy vọng rồi.
Lão thái thái vừa tưởng tượng ra thời kỳ vinh quang sắp tới, nhịn không được, mở miệng nói:
"Thanh nhi, lần trước, chuyện con thương lượng cùng lão tổ tông, nói muốn đem toàn bộ người bên này dời sang phủ chính bên kia, sau mấy ngày suy nghĩ, lão tổ tông thấy, bắt các ngươi dọn ra khỏi phủ chính nhiều năm như vậy, quả thật cũng xin lỗi các ngươi"
"Hiện tại, con đã nói như vậy, lão tổ tông sao lại không đáp ứng con được kia chứ? Ngày hôm nay, lão tổ tông tới đây, chủ yếu là đến nói với con một tiếng, bên kia, phòng ở đã sắp xếp xong, con hãy lo sắp xếp bên này, tìm ngày lành liền dọn qua đi"
"Tạ lão tổ tông"
Vãn Thanh cúi đầu tạ ơn, trong ánh mắt chợt lóe lên lãnh ý.
Đây là một chuyện cuối cùng nàng vì cái ngôi nhà này làm, về sau, nàng không nghĩ lại có bất kỳ quan hệ nào với người của Thượng Quan phủ, dù là bất cứ chuyện gì.
Nàng không nghĩ sẽ gặp lại bọn người dối trá này, một lần nào trong đời nàng.
Ngoại trừ, Thượng Quan Hạo.
Danh sách chương