Sắc trời dần dần tối xuống, trên đường cái bao phủ một tầng sát khí khiến người run sợ, người đi đường vội vàng trốn vào trong nhà, trên mặt mỗi người đều rất cẩn thận, lại vô cùng sợ hãi. 

Vãn Thanh xuyên thấu qua mành xe ngựa, nhìn xem tình huống bên ngoài. Trong lòng có chút bất an, nhíu mày suy nghĩ sâu xa. 

Chẳng lẽ Long Phiên quốc đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Đang nghĩ, thì nghe được có tiếng vó ngựa đều nhịp vang lên từ xa, rất nhanh, một đội tuấn mã nhanh chóng chạy đến gần. 

Dẫn đầu là một người dịu dàng ấm áp như ngọc, thân mặc cẩm bào màu xanh đậm, đầu tóc gọn gàng, tựa như tiên nhân trên trời cao, sang trọng lại vượt trội hơn người, phóng khoáng nho nhã. 

Nhưng mà, giờ phút này, trên khuôn mặt dịu dàng ấm áp như ngọc kia, đã khoác lên một chút âu sầu cùng lo lắng, con ngươi sâu và đen lại lạnh như hàn băng, vừa đến trước cửa Dung Vương phủ, thì xoay người xuống ngựa, dẫn theo thuộc hạ chuẩn bị vào phủ. 

Nhưng, hắn chưa kịp đi vào, thì đã nghe được thị vệ canh gác đến bẩm báo, có khách tới.

Long Diệu đứng ở trước cửa phủ, nhìn sang bên kia đường. 

Hắn chỉ thấy một bóng dáng thanh nhã đang ngồi trên xe ngựa ngước nhìn hắn, một tia sáng cuối cùng từ cuối chân trời chiếu rọi vào trên thân thể của nàng, dáng người uyển chuyển, như một con bướm xinh đẹp vừa thoát khỏi cái kén, rất đẹp mắt. 

(Thanh nhã: thanh lịch tao nhã) 

Trong nháy mắt, sắc mặt của Long Diệu tràn ngập hạnh phúc, nhanh chân dẫn theo thuộc hạ qua đường.

"Vãn Thanh, nàng sao lại tới đây?"

Vãn Thanh cười nhạt, trả lời: 

"Có phải nên mời chúng ta vào Dung Vương phủ ngồi một chút hay không?"

Nơi này không phải là nơi để nói chuyện, hơn nữa … một lời khó nói hết.

Long Diệu lập tức phục hồi tinh thần lại, lập tức mời mọi người vào trong phủ.

Dung Vương phủ, cũng không xa xỉ lắm, so với Hán Thành Vương phủ thì kém hơn rất nhiều, nhưng mà đâu đâu cũng đều rất tinh xảo. Hơn nữa, bởi vì trong phủ ít chủ tử, nên hạ nhân cũng rất ít.

Long Diệu mang đám người Vãn Thanh vào thư phòng, phân chia theo vị trí chủ khách mà ngồi xuống.

Có nha hoàn đi vào rót nước trà xong thì lui ra ngoài, thư phòng an tĩnh lại. Long Diệu đang nâng một ly trà, tao nhã nhìn Vãn Thanh.

Vãn Thanh nhíu mày, sắc mặt rối rắm, nhìn vẻ mặt của Long Diệu. Trong lòng rõ ràng, bé cũng chưa đến Long Phiên. Nếu như bé đã tới, như vậy Long Diệu sẽ không có vẻ mặt như thế. 

Nghĩ, buông ly trà trong tay xuống, trong lòng nặng nề nói: 

"Đồng Đồng rời nhà trốn đi, bé nói đến Long Phiên tìm huynh, cho nên ta mới đến đây tìm bé"

"Đồng Đồng?" 

Long Diệu kinh ngạc buông ly trà trong tay xuống, nhanh chóng lắc đầu, trả lời: 

"Bé căn bản chưa từng tới đây"

Nói xong, Long Diệu vẫn chưa yên tâm, lập tức gọi hạ nhân ngoài cửa, đi tra hỏi một chút, xem có đứa bé nào đến Dung Vương phủ tìm hắn hay không? Rất nhanh, người hạ nhân kia đã đi vào bẩm báo. Không có một đứa bé nào từng đến Dung Vương phủ tìm hắn.

Nhìn tình huống trước mắt, trong lòng Vãn Thanh không khỏi lo lắng, đứng lên, bước qua lại, Long Diệu thấy nàng lo lắng, nhanh chóng khuyên nàng:

"Nàng đừng nóng vội, Đồng Đồng là một đứa nhỏ thông minh lanh lợi, bé sẽ không có việc gì đâu. Xem như để bé đi rèn luyện một chút cũng không có gì không tốt. Trong hai ngày này, nàng cứ chờ ở nơi này, ta đoán, bé nhất định rất nhanh sẽ tới thôi"

Vãn Thanh nghe xong, trong lòng đã bình tĩnh lại một chút. Trước mắt chỉ có thể làm như thế, ngồi xuống nâng ly trà lên uống một ngụm.

Nhớ tới, khuôn mặt Long Diệu trước đó đầy nôn nóng cùng lo lắng, Vãn Thanh quan tâm hỏi:

"Có phải Long Phiên quốc sắp xảy ra chuyện gì đó hay không?"

Nàng vừa hỏi xong, sắc mặt của Long Diệu bỗng nhanh chóng rối rắm nặng nề, thở dài một hơi, tâm tình vô cùng khó chịu.

"Đêm qua có thích khách đột nhập vào cung, đâm phụ hoàng bị thương, hiện tại phụ hoàng còn hôn mê chưa tỉnh"

"Hả?"

Bên trong thư phòng, mọi người kinh ngạc nhìn Long Diệu, khó trách lúc trước nhìn hắn tràn đầy lo lắng cùng nôn nóng, thì ra là có người ám sát hoàng đế Long phiên.

Vãn Thanh trầm giọng khuyên hắn: 

"Ngươi đừng quá lo lắng, hoàng thượng là người tốt tự nhiên trời sẽ giúp thôi, nhất định sẽ không có việc gì"

"Ta lo lắng không phải chuyện này, mà là ngày hôm nay, khi ta vào cung, cũng không có nhìn thấy phụ hoàng, thái tử cùng hoàng hậu ngăn cản mọi người gặp mặt phụ hoàng. Ta sợ bọn họ hãm hại phụ hoàng"

Long Diệu vừa nói xong, Vãn Thanh liền nhíu mày. 

Không cần suy nghĩ, loại chuyện rất có thể thuộc loại bức vua thoái vị, thái tử nhân cơ hội, trừ bỏ hoàng thượng, tự mình đăng cơ làm hoàng.

Nếu quả thật như vậy, chỉ sợ Long Diệu đang gặp nguy hiểm. Bằng không, lần trước cũng sẽ không giả vờ như không biết võ công, làm hại bản thân mình suýt chút nữa bị mất mạng. 

Thái tử nhất định là kiêng kị cùng đề phòng hắn.

Bên trong thư phòng, một chút thanh âm đều không có.

Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, giọng nói lo lắng vang lên: 

"Biểu ca đâu?"

Người tới chính là Tô Mỹ Nhã, biểu muội của Long Diệu, nàng dẫn theo hạ nhân của Tô phủ đến, không hỏi một tiếng lập tức đạp cửa, xông thằng vào thư phòng.

Tô Mỹ Nhã vừa đi vào, nhìn thấy bên trong thư phòng có người, còn sửng sốt một chút. Nhưng, đợi cho thấy rõ người đó là Vãn Thanh, sắc mặt liền khó coi chỉ vào Vãn Thanh, mắng: 

"Ngươi tới làm cái gì, thế nhưng chạy đến tận nơi đây quấn lấy biểu ca của ta? "

Long Diệu nhíu mi, tức giận quát lớn: 

"Biểu muội, ngươi làm cái gì? Đây là khách của ta"

"Khách với khách, đây là lúc nào. Biểu ca, phụ thân phái ta tới truyền lời cho ca, nhanh chóng trốn đi, thái tử đã phái người của binh bộ truy nã biểu ca, lập tức sẽ đem Dung Vương phủ vây quanh không chỗ trống"

Sắc mặt của Long Diệu nhanh chóng trầm xuống, khó coi đến cực điểm. Lúc này, Tô Mỹ Nhã cũng không dám ở lâu, lại thúc giục Long Diệu hai tiếng: 

"Biểu ca, đi nhanh đi, không đi nữa thì không còn kịp nữa rồi"

Nàng nói xong, quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn Vãn Thanh liếc mắt một cái, đã dẫn hạ nhân Tô phủ vội vàng rời đi.

Bên trong thư phòng, Long Diệu phản ứng kịp, cũng không vội rời đi, mà là nhìn Vãn Thanh cùng đám người Lưu Dận, nói: 

"Các ngươi đi nhanh đi, không đi nữa thì sẽ không còn kịp đâu"

Vãn Thanh đứng dậy, nhìn Long Diệu, nói: 

"Chúng ta cùng đi đi, phụ hoàng của ngươi còn chưa tỉnh lại, ngươi nếu rơi vào trong tay thái tử, chỉ sợ hắn sẽ nhân lúc hoàng thượng còn chưa tỉnh lại mà trừ bỏ ngươi"

Sắc mặt Long Diệu đông cứng lại, tâm tình vô cùng rối rắm, lắc đầu, nói: 

"Ta chết không luyến tiếc, ta sợ nhất chính là hắn hạ độc thủ đối với phụ hoàng. Nếu như ta sống, phụ hoàng lại gặp nạn, như vậy ta sống làm gì? Thôi, nếu hắn từ đầu tới đuôi đều muốn ta chết, như vậy thì theo ý hắn đi. Hi vọng sau khi hắn giết ta, có thể buông tha phụ hoàng một mạng"

Vãn Thanh không đồng ý lắc đầu: 

"Chỉ chắc, ngươi hẳn là phải nghĩ biện pháp cứu phụ hoàng ngươi trước, mà không phải bị thái tử giết"

Long Diệu bị lời nói của Vãn Thanh chấn động, đã có chút ít hiểu ra vấn đề. 

Đáng tiếc, không còn kịp rồi. 

Chỉ nghe bên  ngoài cửa phủ, truyển đến tiếng vó ngựa ầm ỹ, đèn đuốc sáng trưng cả Dung vương phủ. Trong phủ, hạ nhân chạy tán loạn, tiếng la thét chói tai không ngừng vang lên, quản gia dẫn thị vệ của Dung Vương phủ vọt vào trong: 

"Vương gia, nguy rồi, quan binh đã bao vây trước sau Vương phủ, vương gia, bây giờ phải làm sao đây?"

Khóe môi Long Diệu vừa động, hiện ra ý cười u ám, tới thật nhanh. Long Bân, ngươi muốn ta chết đến như vậy sao? Trong lòng suy nghĩ, nhìn ra phía ngoài, ra lệnh: 

"Sợ cái gì, tới thì tới đi"

Hắn nói xong, nhìn Vãn Thanh cùng đám người Lưu Dận, bình tĩnh nói: 

"Mau lên, mọi người đi ra cửa sau của Vương phủ rời đi đi. Mặc dù phía sau cũng có quan binh, nhưng với võ công của mọi người, nhất định có thể thoát ra"

"Nhưng … ngươi?"

Trong lòng Vãn Thanh vẫn xem Long Diệu là bằng hữu, bản thân mình thì chạy đi, bỏ lại Long Diệu ở lại? Đây không phải là việc bằng hữu nên làm: 

"Chúng ta cùng đi đi"

Long Diệu lại lắc đầu, từ chối: 

"Ta không phải hạng người ham sống sợ chết. Nếu ta chạy trốn, chính là nghịch tặc, việc này sẽ làm tất cả những người trong Dung Vương phủ đều mang tội chết. Những người này có lỗi gì? Ta tình nguyện chết, cũng không hy vọng hại đến người khác"

Long Diệu nói xong, nhìn Vãn Thanh, nói tiếp: 

"Nếu nàng muốn giúp ta, thì sau khi chạy thoát, nàng hãy giúp ta vào cung tìm Long Tuyết, đó là muội muội của ta. Y thuật của Long Tuyết rất cao, mang muội ấy đi gặp phụ hoàng, muội ấy nhất định sẽ cứu phụ hoàng. Chỉ cần phụ hoàng bình an, ta nhất định sẽ không có chuyện gì"

"Long Diệu"

Loại thời điểm này nói nhiều hơn nữa cũng không giúp íc được gì, ngoài cửa, lại có thị vệ kêu lên: 

"Vương gia, cửa đã bị phá"

"Mọi người đi nhanh đi"

Long Diệu dẫn đầu đi ra khỏi phòng, vẫy tay gọi một thị vệ, ý bảo hắn đem đám người Vãn Thanh rời khỏi Vương phủ bằng cửa sau.

"Dạ, vương gia"

Vãn Thanh nhìn Long Diệu, nhàn nhạt nói: 

"Ta sẽ giúp ngươi"

"Cảm ơn, mặc kệ kết quả như thế nào, ta ở đây cám ơn nàng"

Trong màn đêm, trong lòng Long Diệu nặng trĩu, đáy lòng bỏ thêm một câu. 

‘Vãn Thanh, nếu trọn đời này không thể có cơ hội gặp nhau, hẹn kiếp sau gặp nàng’

Thị vệ của vương phủ dẫn đám người Vãn Thanh đi thẳng đến cửa sau Vương phủ, chờ đi tới chỗ, thì nói với bọn họ: 

"Mọi người từ bên này xông đi ra ngoài đi, ta muốn trở lại bảo vệ vương gia"

Nói xong, người thị vệ kia đã đi xa, đám người Vãn Thanh nhúng người một cái đã bay vút lên, lướt qua tường cao của Vương phủ. 

Chỉ thấy bên ngoài, đèn đuốc sáng trưng, binh tướng nhiều đếm không xuể, vây chật cứng cửa sau Vương phủ. Đám người Vãn Thanh không khỏi kinh hãi. 

Xem ra, bọn người này đã có âm mưu từ lâu.

Có một người dẫn đầu binh lính bao vây cửa sau vương phủ, mặc áo giáp sắt đen, uy phong lẫm liệt, rất khí phái. 

Vừa nhìn thấy đám người Vãn Thanh xuất hiện, trường thương trong tay vung cao lên, bá ngạo bá đạo mở miệng, la lớn tiếng: 

"Tới, bắt lấy bọn chúng. Quả nhiên, không ngoài dự đoán của bổn vương, thích khách được giấu ở trong Dung  vương phủ. Bắt trọn cho bổn vương, một người đều không buông tha"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện