Tắm rửa, sấy tóc xong hai người đều nằm lên giường ngủ. Cả hai đều có vẻ kiệt sức.

Mệt mỏi cả ngày nên Hàn Vĩ cơ hồ vừa đặt đầu xuống liền ngủ, trước đó còn không quên ôm Vi Dịch Kiệt vào trong lòng ngực, trên đỉnh đầu cậu nhẹ nhàng hôn lên.

Tuy rằng tháng năm thời tiết đã có chút nóng, nhưng Hàn Vĩ ôm cực nóng lại khiến cho Vi Dịch Kiệt cảm thấy thực thoải mái.

“Tử Kiệt…”

Nghe Hàn Vĩ trong mộng kêu tên này, Vi Dịch Kiệt đột nhiên có cảm giác bị người hất một chậu nước lạnh lên đầu. Lời nói của Đào Mộng Lâm quanh quẩn bên tai, Vi Dịch Kiệt đẩy Hàn Vĩ ra chạy về phòng mình. (Ghen rồi =)))

Buổi chiều ngày hôm sau lúc huấn luyện chấm dứt, Hàn Vĩ thu nhặt đồ đạc của chính mình chuẩn bị quay về chỗ ở.

Ra sân thể dục, Hàn Vĩ liền thấy cách đó không xa một chiếc xe quen thuộc. Muốn về nhà nhất định phải đi qua chiếc xe kia, Hàn vĩ trong lòng có chút không hờn giận, nhưng vẫn là mặt không chút thay đổi tiêu sái.

Thấy một nam nhân ăn mặc kỳ quái dựa lên chiếc xe màu đỏ, hắn chính tựa vào xe giữ yên, Hàn Vĩ lại làm bộ như không phát hiện, tự nhiên đi qua người kia.

“Hàn Vĩ!”

Nghe nam nhân hoàng phát kia gọi tên hắn, Hàn Vĩ cũng không dừng lại.

Sau vụ việc lần trước Hàn Vĩ cũng gặp lại hắn một lần, mà lần đó chẳng qua là để chấm dứt quan hệ với hắn thôi. Sau đó Hàn Vĩ cũng không còn gặp lại hắn, cũng không biết hắn đột nhiên thay đổi thật lớn như vậy.

Tuy rằng biết sở thích của Hạ Tử Kiệt đều có chút khác loại quỷ dị, nhưng trước kia có Đào Mộng Lâm đi theo, Hạ Tử Kiệt ăn mặc vẫn là thập phần thành thật, còn hiện tại Hàn Vĩ thấy hắn cũng không khác tiểu lưu manh là bao.

“Công trình thiên cảnh không được quản lý kiến thiết nghành thi công cấp giấy tờ thật sự là đáng tiếc a.”

Nghe Hạ Tử Kiệt nói, Hàn Vĩ rốt cục dừng cước bộ.

Hàn Vĩ vọt đi lên, nắm lấy vạt áo Hạ Tử Kiệt áp hắn lên xe.

“Cậu làm cái gì?”

“Tôi? Tôi có thể làm cái gì? Cậu chẳng lẽ không biết tôi từ trước đến nay là con quan chỉ biết sống phóng túng, cha làm ăn hợp tác cùng nhà các cậu tôi bất quá hỏi thôi.”

Hàn Vĩ hiểu rất rõ Hạ Tử Kiệt quả thật cho tới nay đều chỉ ăn chơi trác táng không hơn không kém.

“Bất quá hỏi? Vậy cậu lại như thế nào sẽ biết công trình thiên cảnh uyển không được phê duyệt?”

“Cậu muốn biết sao? Vậy thành thật theo tôi lên xe, để tôi chậm rãi nói cho cậu đi.”

Hạ Tử Kiệt dùng song chưởng nắm lấy bả vai Hàn Vĩ sau đó thân thể hướng Hàn Vĩ dựa vào, môi hắn cũng nháy mắt chạm vào môi Hàn Vĩ.

Ở trường học trên đường đông người qua lại làm loại sự tình này, Hàn Vĩ chán ghét đẩy thân thể Hạ Tử Kiệt ra. Hạ Tử Kiệt cười cười, lau môi sau đó mở cửa lên xe, lập tức Hàn Vĩ cũng leo lên phía bên kia xe.

Hạ Tử Kiệt lái xe ra khỏi trường học, liền hướng vùng ngoại thành chạy tới. Xe chạy đến vùng ngoại thành một mảnh trống trải bên vệ đường không có một người mới ngừng lại, dọc đường đi trên xe không khí thập phần nặng nề.

Xe tuy rằng đã ngừng, hai người lại không xuống xe. Lúc này màn đêm đã buông xuống, bốn phía một mảnh tối đen, chỉ có thể nghe được tiếng nước sông chảy vang nhỏ.

“Việc phê chuẩn công trình thiên cảnh uyển rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Hàn Vĩ trực tiếp mở miệng, hắn tuyệt không muốn cùng Hạ Tử Kiệt lãng phí thời gian.

“Cha cậu lần đầu tiên cho cậu cơ hội tham gia hạng mục xí hoa, cậu đúng là ra sức thật.” Hạ Tử Kiệt không trả lời câu hỏi.

“Cậu rốt cuộc làm cái gì?”

Hàn Vĩ thái độ cường ngạnh nghiêng thân mình, nắm lấy chỗ ngồi Hạ Tử Kiệt. Nhưng vào lúc này lưng ghế đột nhiên đẩy ra sau, Hàn Vĩ liền cùng Hạ Tử Kiệt thuận thế ngã xuống, Hạ Tử Kiệt bị Hàn Vĩ đặt ở dưới thân.

“Cậu nghĩ muốn theo tôi làm không? Không cần chuẩn bị cứ thế làm đi?” Hạ Tử Kiệt cười vịnh lấy cổ Hàn Vĩ.

Hàn Vĩ cũng không đẩy hắn ra, mà thuận thế ủng hắn.

“Gần đây không ai cùng cậu chơi sao?”

Hàn Vĩ nói xong bàn tay nắm lấy hạ bộ Hạ Tử Kiệt cao thấp xoa xoa.

“Tôi muốn cậu, chúng ta làm đi.”

Hạ Tử Kiệt vịnh lấy cổ Hàn Vĩ đem thân mình chặt chẽ dán lên.

“Lâu như vậy không thấy, cậu trở nên thực nhiệt tình.”

Tay Hàn Vĩ bắt đầu giải khai quần Hạ Tử Kiệt, sau đó vói vào cầm hắn phân thân.

“Ân… Ân…”

Hạ Tử Kiệt phát ra tiếng rên rỉ say mê, Hàn Vĩ càng thêm ra sức bộ lộng khởi phân thân Hạ Tử Kiệt. Theo động tác trên tay Hàn Vĩ nhanh hơn, Hạ Tử Kiệt thở dốc cũng ngày càng dồn dập, khoái cảm không ngừng đánh sâu vào đại não Hạ Tử Kiệt, ngay tại khoảnh khắc hắn chuẩn bị đạt tới cao trào, ngay đỉnh đột nhiên bị ngón tay Hàn Vĩ đè lại, khuôn mặt Hạ Tử Kiệt thống khổ vặn vẹo vì không thể bắn ra.

“Cậu… Cậu. Mau… Phóng..”

Hạ Tử Kiệt thống khổ nắm lấy tay Hàn Vĩ, nhưng là có kéo như thế nào cũng vô pháp kéo tay Hàn Vĩ ra.

“Muốn bắn sao? Muốn bắn thì phải nói cho tôi biết, công trình thiên cảnh uyển phê duyệt rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”

Hạ Tử Kiệt nhắm hai mắt lại cắn môi, mờ ám như vậy làm cho Hàn Vĩ nghĩ tới Vi Dịch Kiệt, trong lòng lại có chút không tha.

“Cậu còn nhớ rõ lần đó… Buổi tối ngày hôm đó… Cậu vì cứu tôi… Mà đánh người chứ?” Thống khổ không thể băn ra, Hạ Tử Kiệt phải dùng hết sức mới nói chuyện được.

“Đêm hôm đó tối như vậy, bọn họ như thế nào hội nghĩ là tôi?”

“Hắn, bọn họ vốn đương nhiên… không nghĩ là cậu… là tôi… là tôi nói cho cái Nghiêm Mậu Thanh…”

“Cậu cư nhiên còn dám cùng Nghiêm Mậu Thanh gặp mặt?”

“Là hắn quấn quít lấy tôi… Tôi chưa từng đáp ứng hắn… Chính là các người đều bỏ tôi mà đi… Chỉ còn lại một mình tôi… Tôi hảo tịch mịch… thật cô đơn…”

Hạ Tử Kiệt thống khổ trên mặt trượt xuống vài giọt nước mắt trong suốt, tư thái này tương tự Vi Dịch Kiệt, Hàn Vĩ rốt cục mềm lòng buông ngón tay. Một cỗ nhiệt lưu nháy mắt dính vào tay Hàn Vĩ, mới vừa bắn nên Hạ Tử Kiệt hư nhuyễn vô lực nhưng lại khởi động thân mình khẩn trương dùng góc áo chà lau tay Hàn Vĩ bị thứ của hắn bắn lên, tựa như con chó nhỏ đáng thương sợ bị chủ nhân vứt bỏ.

“Ngày đó Nghiêm Mậu Thanh đột nhiên mời tôi ăn cơm, tôi không đáp ứng, hắn lại ngạnh lôi kéo tôi lên xe hắn. Bởi vì khi đó mới vừa chia tay với cậu, tôi muốn lợi dụng hắn trả thù cậu, liền nói cho hắn biết buổi tối hôm đó là cậu đánh hắn. Người nhà của hắn đối với người đánh hắn cực kỳ tức giận, cha hắn là thị trưởng, chú hắn lại là kiến thiết bộ, biết là cậu làm cư nhiên sẽ không cấp phép cho nhà các cậu.”

Nghe Hạ Tử Kiệt nói, Hàn Vĩ cũng cảm thấy sự tình thật khó giải quyết. Trước kia nhà hắn có mời bọn quan viên, lễ quả thật không ít, nhưng làm bọn họ tức giận sẽ không chỉ có thể tặng quà cùng mời ăn cơm là có thể giải quyết.

Nhìn Hàn Vĩ lộ ra biểu tình phức tạp, Hạ Tử Kiệt đem mặt gục đầu vào vai hắn.

“Nghiêm Mậu Thanh đã nói muốn giải quyết chuyện này cũng không phải là không có cách.”

Nghe được Hạ Tử Kiệt nói, Hàn Vĩ có chút dự cảm không lành.

“Hắn muốn cùng tôi lên giường.”

“Cậu sẽ không…”

“Phiền toái này là do tôi gặp phải! Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi từ nhỏ chỉ biết ngoạn nhạc, ỷ vào cha làm quan, lăn lộn tốt nghiệp đại học cũng không đi ra ngoài làm việc, mỗi ngày chỉ biết là tiêu xài tiền của cha. Lần này lại chọc tên phiền toái lớn như vậy, tôi biết cha vẫn là cùng các Hàn gia các cậu đầu tư bất động sản đi? Chuyện này không chỉ liên quan đến nhà các cậu cũng có liên quan đến nhà chúng tôi, cha hiện tại mỗi ngày đều chung quanh bôn tẩu tìm người giúp, đêm khuya bất quy, tôi thật sự áy náy.”

Hạ Tử Kiệt đêm nay đột nhiên thay đổi tính tình, hắn dựa vào vai Hàn Vĩ yên lặng khóc.

Lòng Hàn Vĩ có chút rối loạn, dù sao người hắn yêu cho tới nay đang ở trước mắt gục trong lòng ngực hắn khóc, về phần Vi Dịch Kiệt, Hàn Vĩ cảm giác như chính mình cảm thấy thấy vọng với Hạ Tử Kiệt nên mới đem toàn bộ tình cảm đặt lên người cậu.

Hạ Tử Kiệt cùng Vi Dịch Kiệt, chẳng những khuôn mặt cơ hồ giống nhau như đúc, động tác, sử thích đô hội thỉnh thoảng có nét tương tự, thậm chí ngay cả tên đều cùng một chữ Kiệt, nhưng là tính cách bọn họ lại hoàn toàn bất đồng. Nếu so sánh thì tính Vi Dịch Kiệt làm cho mọi người cảm thấy thoải mái, mà Hạ Tử Kiệt mặc dù có chung tính cách, nội tâm hắn lại cất giấu làm cho người ta thực đau lòng.

Hàn Vĩ đột nhiên cảm thấy chính mình giống như chiếc quả lắc đồng hồ, ở Hạ Tử Kiệt cùng Vi Dịch Kiệt không ngừng lắc lư. Nhưng mà cuối cùng, tâm hắn vẫn là dừng lại tại phía Vi Dịch Kiệt, khi hắn đưa ra lựa chọn như vậy, Hàn Vĩ cũng hiểu được có chút bất khả tư nghị.

“Cậu đã giác ngộ là tốt rồi, Hạ bá bá mấy năm nay cũng không dễ dàng, cậu nên hiếu thuận với ông một ít. Thi công cho phép chứng chuyện tình của chúng ta hội nghĩ phải tìm biện pháp khác giải quyết, không cần cậu… Đi làm mấy loại sự tình này.”

“Hàn Vĩ, cậu không muốn tha thứ tôi đúng không? Tôi chỉ là muốn giúp cậu làm điểm sự a, đối với sự tình lần trước tôi thật sự thực hối hận, thực có lỗi, chính là các người toàn bộ đều bỏ tôi mà đi, không để cho tôi cơ hội. Tôi nghĩ chuyện tôi còn có thể làm chính là…”

“Câm mồm! chúng ta làm đích sinh ý sau lưng rốt cuộc có bao nhiêu bẩn, chúng ta đều rất rõ ràng, không cần cậu tái tiến vào sáp một cước.”

“Dù sao đối với cậu mà nói tôi không phải là hạng người dơ bẩn đê tiện sao?”

“Cậu đừng nói như vậy.”

“Cậu nhất định vì yêu tôi mà cảm thấy hối hận đi? Cậu đã muốn yêu nam nhân có cùng bộ dáng của tôi đi?”

“Mặc kêu cậu muốn nghĩ như thế nào, tôi phải đi về.”

Hàn Vĩ nói xong, giúp Hạ Tử Kiệt sửa sang lại quần áo một chút đứng lên, trở về ghế phụ lái. Hạ Tử Kiệt cũng đứng dậy ngồi xuống, nhưng không tính lái xe đi.

“Nếu cậu không muốn lái xe, tôi có thể tự đi.”

Hàn Vĩ ra tiếng nhắc nhở, Hạ Tử Kiệt liếc nhìn Hàn Vĩ một cái, muốn nói cái gì lại không nói gì nói ra, hắn khởi động xe ly khai con đường trống trải này.



Hàn Vĩ xuống xe, một câu cũng chưa nói giúp Hạ Tử Kiệt cảm thấy tốt hơn thì xe đã chuẩn bị rời đi, lúc này Hạ Tử Kiệt gọi lại.

“Cậu có thể cho tôi một cơ hội nữa được không?”

“Cơ hội gì?” hàn vĩ khó hiểu.

“Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa được không? Tôi sẽ không bao giờ… động vào nam nhân kia nữa đâu, cũng sẽ không bức cậu cùng hắn cách ra, còn có lúc làm tôi nhất định sẽ không gọi sai tên của cậu, cậu tin tưởng tôi, cho… tôi một cơ hội nữa được không…”

“Đủ rồi, tôi phải đi về.”

“Hàn Vĩ! Cậu thật sự đối với tôi không có một chút cảm tình sao?”

Tuy rằng nghe Hạ Tử Kiệt khóc, nhưng Hàn Vĩ không quay đầu lại thẳng tắp ly khai.



Trở lại chỗ, vừa vào cửa Hàn Vĩ liền vội vã tìm kiếm thân ảnh Vi Dịch Kiệt, trong phòng giam giữ đăng, một mảnh hắc ám chỉ có một căn phòng tỏa ra ánh đèn mờ nhạt, Hàn Vĩ đi vào trong phòng kia, liền nhìn thấy Vi Dịch Kiệt tựa vào đầu giường dưới ngọn đèn đọc sách.

“Tôi đã trở về.” Hàn Vĩ không khỏi ra tiếng nhắc nhở nam nhân đang tập trung tinh thần đọc sách kia.

Chỉ thấy cậu ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Hàn Vĩ một cái, sau đó lộ ra nụ cười ôn nhu.

“Cậu đã trở lại.”

Một câu nói bình thường, lại làm cho Hàn Vĩ cảm thấy được thực thoải mái, tựa như hắn mới gặp được Hạ Tử Kiệt trước đây. Nghĩ đến Hạ Tử Kiệt, tâm trạng Hàn Vĩ bịt kín một tầng bóng ma, đồng hồ quả lắc cân bằng lại bắt đầu tả hữu hiện lên.

Ngày hôm sau, Hàn Vĩ trở nên dị thường bận rộn, huấn luyện chuyện cùng chuyện phê duyệt đủ để lấy hết tinh lực của hắn.

Vì giấy cấp cho phép thi công, Hàn Vĩ cùng phụ thân và Hạ Dài Đình, Cao Trước Lễ đều thử rất nhiều biện pháp, chắp nối, mời khách, tặng lễ, chính là cũng không thuận lợi tầng tầng chịu trở, mà chỉ có mỗi Hàn Vĩ là biết rõ lực cản đến từ đâu.

Tuy rằng không có giấy cấp thi công, nhưng công trình thiên cảnh uyển đã sớm phải bắt đầu khởi công rồi, mắt thấy nền công trình đã hoàn thiện, đang chuẩn bị tiến vào giai đoạn khởi lâu, tiến độ thi công sẽ nhanh hơn, đến lúc đó không có phê duyệt, như vậy vật kiến trúc tùy thời đều có có thể bị thị chính nghành trành thượng.

Một khắc cũng không có thể chờ, Hàn Vĩ cảm thấy hắn có lẽ nên tự mình đi tìm Nghiêm Mậu Thanh.

Buổi tối thứ sáu, Hàn Vĩ mời Nghiêm Mậu Thanh đến Hằng Thiên ăn cơm, Nghiêm Mậu Thanh đến so với giờ hẹn chậm hơn hai tiếng, Hàn Vĩ vẫn không gọi đồ ăn trước, chính là chịu đói chờ Nghiêm Mậu Thanh xuất hiện.

Lúc Nghiêm Mậu Thanh tới trong lòng ngực còn ôm một nữ nhân trang điểm đậm tươi đẹp, khi thấy Hàn Vĩ Nghiêm Mậu Thanh lộ ra vẻ mặt mỉm cười, cùng Hàn Vĩ hàn huyên một trận. Lúc sau, Nghiêm Mậu Thanh vội vàng cùng cô gái trong lòng tìm vị trí ngồi xuống, hoàn toàn không để ý tới Hàn Vĩ đối diện bọn họ. Hàn Vĩ im lặng nhìn đôi nam nữ đang tự nhiên tình chàng ý thiếp, chờ bọn họ tán tỉnh xong.

Hàn Vĩ rất rõ ràng chính mình gặp Nghiêm Mậu Thanh sẽ không không cúi đầu, đối với toàn bộ hành vi của Nghiêm Mậu Thanh hết thảy hắn đều không thể hiện dị nghị.

Nghiêm Mậu Thanh ôm cô gái trong lòng, ghé vào bên tai cô nói chuyện gần hai giờ, cũng không thấy Hàn Vĩ liếc mắt một cái. Cho đến khi phục vụ đến bàn bọn họ, nói nhà hàng sắp đến giờ đóng cửa, Nghiêm Mậu Thanh mới vẻ mặt mất hứng buông ra nữ nhân trong lòng nhìn về phía Hàn Vĩ.

“Thực ngượng ngùng, đã mười giờ mất rồi, xem ra tôi chỉ lo cùng tiểu Thiến nói chuyện không chú ý tới cậu, thật sự ngượng ngùng.”

“Không sao.” Hàn Vĩ nghiêm mặt cười nói.

“Kỳ thật tôi cùng tiểu Thiến đã dùng bữa rồi, còn cậu? Không ăn có sao không?” Nghiêm Mậu Thanh lộ vẻ mặt biết rõ cố tình.

Hàn Vĩ khẽ cắn môi, đáp: “Không có, tôi không đói.”

“Thật sao? Thật sự là thật có lỗi.”

“Không sao.”

“Tôi thấy đã gần nửa đêm, chúng ta nên về đi. Hiện tại không còn sớm, cậu sớm một chút trở về nghỉ ngơi.” Nghiêm Mậu Thanh nói xong quay đầu đi nhìn thấy nữ nhân bên người, nói: “Tiểu Thiến, chúng ta trở về đi, đêm nay anh cam đoan cho em thoải mái đến chết.”

“Thật đáng ghét, Mậu ca thật là xấu.”

Cô gái tên Tiểu Thiến kia ra vẻ thẹn thùng trung lòng ngực Nghiêm Mậu Thanh, Nghiêm Mậu Thanh tay mắt lanh lẹ cầm tay lấy tay cô.

“Chúng ta đi thôi.”

Nói xong hai người liền đứng dậy rời đi.

“Xin đợi một chút.” Hàn Vĩ không khỏi ra tiếng gọi bọn họ lại.

Nghiêm Mậu Thanh quay đầu lại vẻ mặt khó hiểu nhìn Hàn Vĩ.

“Có chuyện gì sao?”

“Đêm hôm đó…”

Hàn Vĩ còn chưa nói xong đã bị Nghiêm Mậu Thanh chen ngang.

“Giấy cho phép thi công, các cậu thứ Hai đến thị kiến ủy lấy là được, mặt khác chuyện gì cũng đừng đến phiền tôi, OK?”

Hàn Vĩ vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Nghiêm Mậu thanh, trong lòng có dự cảm không tốt.

Quả nhiên, Nghiêm Mậu Thanh đột nhiên đến bên tai Hàn Vĩ nói: “Hương vị Hạ Tử Kiệt cũng không quá như thế, vẫn là không bằng nữ nhân a, cậu nói có phải hay không?”

Nói xong, Nghiêm Mậu Thanh cười lớn vỗ vỗ bả vai Hàn Vĩ (sao QT lại cho Hạ Tử Kiệt xuất hiện ở đây nhỉ?._.), ôm nữ nhân đi khỏi nhà hàng, chỉ để lại Hàn Vĩ cương tại chỗ không nhúc nhích.

Rời khỏi nhà hàng, Hàn Vĩ lái xe cấp tốc đến Hạ gia, người hầu nhà Hạ đã quá quen thuộc với Hàn Vĩ, Hàn Vĩ chỉ cần tiếp đón có thể tùy ý ra vào Hạ gia. Đỗ xe ở garage, Hàn Vĩ hùng hổ đi vào biệt thự nhà Hạ, thẳng hướng đệ phòng Hạ Tử Kiệt, người hầu Hạ gia một cái cũng không dám ngăn cản.

“Hạ Tử Kiệt!” Hàn Vĩ rống giận đẩy cửa phòng Hạ Tử Kiệt.

Lúc này trong phòng Hạ Tử Kiệt một mảnh hắc ám, Hàn Vĩ bật đèn sau đó đóng cửa mới đi vào trong phòng.

Trên giường dưới lớp chăn hiện ra một người, bởi vì bị âm thanh của Hàn Vĩ làm giật mình, sau đó bắt đầu hướng về bên giường đứng lên. Hàn Vĩ bước nhanh đi qua đi, tay nắm lấy chăn muốn xốc lên, chăn lại bị người nằm dưới gắt gao nắm lấy.

“Tử Kiệt.” Hàn Vĩ có chút đau lòng, phóng nhuyễn thanh âm.

Nhưng là Hạ Tử Kiệt không để ý đến hắn.

“Tử Kiệt cậu vì cái gì muốn đi làm loại chuyện này?”

Hạ Tử Kiệt vẫn trốn ở trong chăn không muốn nói chuyện.

“Cậu cho là như vậy chúng ta thật sự sẽ vui vẻ sao?”

“Tha thứ cho tôi đi.”

Hạ Tử Kiệt rốt cục nói chuyện, vươn tay từ trong chăn ra nắm lấy tay Hàn Vĩ.

“Cậu làm chuyện này bảo tôi như thế nào tha thứ cậu?”

Hàn Vĩ quay lại ngồi xuống bên giường nắm lấy tay Hạ Tử Kiệt, sau đó kéo chăn dùng để trùm đầu Hạ Tử Kiệt.

Hạ Tử Kiệt mặt trắng bệch, trên mặt tràn đầy nước mắt. Hắn cố gắng ngẩng đầu nhìn Hàn Vĩ, sau đó dùng thân mình tới gần Hàn Vĩ, ôm lấy thắt lưng hắn.

“Hàn Vĩ, tôi là vì cậu a! ta toàn bộ đều là vì ngươi, ngươi không cần vứt bỏ ta được không? ta hiện tại phải sợ… thật sự thật đáng sợ, hơn nữa đau quá… toàn thân đều đau…”

Hàn Vĩ đau lòng lấy tay xoa đầu Hạ Tử Kiệt.

“Không có việc gì, về sau… tôi sẽ không để cho cậu tái bị thương tổn.”

“Hàn Vĩ cậu tha thứ tôi sao? Chúng ta một lần nữa bắt đầu lại được không?”

Hạ Tử Kiệt vẻ mặt cầu xin nhìn Hàn Vĩ, làm cho Hàn Vĩ nói không nên lời cự tuyệt.



“Gần đây Hàn Vĩ bề bộn nhiều việc sao?”

“Đầu tháng trong nhà nảy sinh ra chút vấn đề, cũng không thấy bóng dáng của cậu ấy.”

“Tôi nghe A Khoan nói Hàn gia có chuyện gì không thuận lợi a.”

“Phải không? Tôi không rõ lắm… Hàn Vĩ cũng… à cũng không quan trọng đâu.”

Ngữ lạc, hai người trong lòng đều nghĩ ra Hàn Vĩ gần đây đều vội vàng là vì cái gì.

“Sau khi cùng Hàn Vĩ chia tay cậu có tính toán gì không?”

Vi Dịch Kiệt cười khổ lắc lắc đầu.

“Chỉ cần cậu cần, tôi tùy thời có thể trợ giúp cậu.”

Đào Mộng Lâm nói xong, đẩy xe đẩy đi về phía trước, Vi Dịch Kiệt không rõ cho nên đuổi theo.

Đào Mộng Lâm vào tháng năm bắt đầu thông qua sự hỗ trợ của Hàn gia vào trường trung học trọng điểm dạy, môn chính là Toán học, công tác tự nhiên không thoải mái, nhưng là đãi ngộ đặt biệt so với trường học khác tốt hơn, hiện tại Đào Mộng Lâm đã muốn chính mình tìm phòng ở bàn ra nhà Trương Khoan. (Đôi khi edit mà không hiểu mình đang edit cái gì…)

Đào Mộng Lâm chỉ cần rảnh sẽ đến nhà Hàn Vĩ ở trường học tìm Vi Dịch Kiệt, chủ yếu là vì giúp Vi Dịch Kiệt phụ đạo, ngẫu nhiên hai người cũng cùng nhau nấu cơm, nói chuyện phiếm, đi ra ngoài mua sắm, vân vân. Cuối tuần này là đề nghị của Đào Mộng Lâm, Vi Dịch Kiệt cùng anh đến siêu thị mua thêm một ít đồ dùng cùng thực phẩm.

Sau khi thanh toán, Đào Mộng Lâm cùng Vi Dịch Kiệt cùng nhau đi ra siêu thị cầm theo mấy túi đồ lớn. Đào Mộng Lâm dáng người vốn nhỏ, nếu so sánh, khí lực cũng không lớn, còn Vi Dịch Kiệt tuy rằng thoạt nhìn có chút gầy yếu nhưng từng ở công trường làm năm năm nên thể trạng cùng khí lực so với Đào Mộng Lâm tốt hơn nhiều.

“Mấy thứ này để tôi cầm đi.”

Vi Dịch Kiệt nói xong liền cầm lấy một túi nylon lớn trong tay Đào Mộng Lâm, toàn bộ gì đó đều từ hắn một người nhắc tới.

“Xấu hổ quá.”

“Không sao, tôi trước kia ở công trường thường xuyên phụ trách khiêng vật liệu xây dựng.”

“Cậu… Cư nhiên…!”

Đào Mộng Lâm quả thực không thể tin được, nam nhân này vốn nên giống Hạ Tử Kiệt là thiếu gia sống an nhàn sung sướng nhưng lại nếm qua không ít khổ.

“Mẹ tôi tái giá rồi tới nông thôn, tuy rằng điều kiện gia đình gian khổ, nhưng một nhà chúng ta vẫn rất hợp mục. Tôi học xong trung học trong nhà không tiền cho tôi học đại học, tôi chỉ có đi làm công.”

Vi Dịch Kiệt nói được vân đạm phong khinh, Đào Mộng Lâm thực cảm thấy đau lòng, vận mệnh của cậu vốn không nên như thế, nếu cậu không cùng mẹ đến nông thôn, mà vẫn ở Hạ gia, như vậy cậu hội giống thiếu gia nhà giàu như Hạ Tử Kiệt, nhưng cậu nhất định sẽ không giống Hạ Tử Kiệt chỉ biết là sống phóng túng ăn chơi trác táng.

“Khó trách cậu muốn tham gia thành khảo, Dịch Kệt, cậu… không muốn đi tìm cha cậu sao? Cậu không nghĩ tới việc quay về Hạ gia sao? Rõ ràng cậu đã gần bọn họ như vậy.”

“Tôi không muốn quấy rầy cuộc sống của bọn họ, tôi… đã sớm không phải người nhà họ Hạ, không phải sao?”

“Tại sao không?! Cậu chính là đứa con của Hạ Dài Đình, là đệ đệ ruột của Hạ Tử Kiệt a, là thân nhân của bọn họ a! Bọn họ khẳng định sẽ nhận cậu.” Đào Mộng Lâm gấp đến độ nắm lấy cánh tay Vi Dịch Kiệt.

“Không, tôi sẽ không trở về, tôi không quay về.”

“Vì cái gì?”

Vi Dịch Kiệt quay đầu đi.

“Không vì cái gì.”

Đèn neon trên đường chiếu vào mặt Vi Dịch Kiệt, làm cho Đào Mộng Lâm cảm thấy một trận hư không, không nói nên lời.

Vi Dịch Kiệt giúp Đào Mộng Lâm xách đồ vào nhà. Phòng trọ của Đào Mộng Lâm rất nhỏ, không đến hai mươi mét vuông, bài trí bên trong cũng rất đơn giản, chỉ có một cái giường, một tủ quần áo, một bàn học và một ghế dựa là tất cả đồ đạc.

Đào Mộng Lâm nhất định phải đưa Vi Dịch Kiệt uống gì đó, cậu đành phải đáp ứng anh. Ngồi trên chiếc giường nhỏ của Đào Mộng Lâm, Vi Dịch Kiệt nhìn quanh phòng, tuy rằng đơn sơ, nhưng một người ở đã là dư dả.

“Nơi ở của tôi hơi nhỏ, lại có chút bẩn, thật ngượng ngùng a.”

Đào Mộng Lâm nói xong đưa Vi Dịch Kiệt một ly cà phê, Vi Dịch Kiệt cầm lấy nhưng không lập tức uống.

“Kỳ thật thiết kế không tồi, nếu một người ở hảo thích hợp.”

Đào Mộng Lâm cười cười.

“Uống thử cà phê của tôi đi.”

Nghe vậy, Vi Dịch Kiệt bưng cái ly lên.

“Hương vị thế nào?”

“Uống ngon lắm.” Vi Dịch Kiệt vừa lòng cười nói.

“Tôi nghe nói song thai có rất nhiều yêu thích cùng thói quen tương tự, xem ra quả nhiên đúng vậy.”

“Là, phải không?”

“Tử… Hạ Tử Kiệt cậy ấy cũng thích uống cà phê tôi pha.” Đào Mộng Lâm đáy mắt một mảnh ưu thương nhìn lên trần nhà.

Vi Dịch Kiệt nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.

“Tôi nói đều không hề đề hắn.”

Đào Mộng Lâm tự giễu cười rộ lên, sau đó một trận luống cuống tay chân, chân lại đột nhiên vấp vào chân giường của, mắt thấy sẽ té ngã. Vi Dịch Kiệt nhanh buông cái ly, tay nắm thắt lưng Đào Mộng Lâm, nhưng hai người nhất thời đều mất đi thăng bằng ngã lên giường.

Đào Mộng Lâm bị Vi Dịch Kiệt đặt ở dưới thân, Vi Dịch Kiệt kích động muốn đứng dậy, lại bị Đào Mộng Lâm giữ cổ lại.

“Dịch Kiệt.”

Đào Mộng Lâm không biết khi nào đã tháo kính mắt xuống, con ngươi đen có chút ảm đạm gắt gao nhìn chằm chằm Vi Dịch Kiệt, hơn nữa không ngừng kêu tên của cậu.

“Chúng ta làm đi.”

Nghe Đào Mộng Lâm mời, thân thể Vi Dịch Kiệt liền cứng lại, trong đầu trống rỗng.

Hiện tại đây là tình huống gì? Cậu đột nhiên nhớ tới Hàn Vĩ đối cậu đã làm việc này, nhưng lại ẩn ẩn lại cảm thấy không đúng chỗ nào, trước mắt Đào Mộng Lâm bị cậu đặt ở dưới thân nhắm hai mắt lại, bộ dáng mặc cậu bài bố.

Cậu không phải đồng tính luyến ái, vô luận ở trên mặt vẫn là tại hạ mặt hắn cũng không thích cùng đồng tính phát sinh nết tốt vi.

Vi Dịch Kiệt nhanh đứng lên khỏi người Đào Mộng Lâm.

“Tôi phải đi về.”

Kéo quần áo, Vi Dịch Kiệt quay đầu bước đi.

“Dịch Kiệt!”

Đào Mộng Lâm không ngừng ở đằng sau gọi tên cậu, Vi Dịch Kiệt mở cửa chạy nhanh thoát khỏi nơi này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện