Một ngày nào đó, trời mưa rất lớn, dường như thành phố C khoảng thời gian này mưa suốt. Sương mù dày đặc một mảnh, nhìn không đoán được giờ giấc...

Giang Nhân Đình đội mưa tới trước cửa biệt thự họ nhà Mạc.

Mạc Chí Hạo không ở nhà, Hoàng Tư Liên tuy rằng vô cùng kinh ngạc với sự xuất hiện của Giang Nhân Đình, nhưng vẫn mở rộng cửa để cô vào.

"Tu Lăng chưa về." Hoàng Tư Liên mỉm cười rót cho Giang Nhân Đình một cốc nước. Trong mắt bà, đứa trẻ nhu nhược này mỗi lần đến là chắc chắn tìm Mạc Tu Lăng.

"Không phải con đến tìm anh Tu Lăng." Giang Nhân Đình cúi đầu.

Hoàng Tư Liên có chút ngạc nhiên. Giang Nhân Đình tuy rằng không xinh bằng Giang Nhân Ly, nhưng lại mang theo một vẻ đẹp liễu yếu đào tơ, khiến người khác rất muốn thưởng thức.

"Sao?" Hoàng Tư Liên nhẹ nhàng nâng chén nước lên uống. Trên mặt bàn có để một đĩa nho.

Nhìn đĩa nho này, Giang Nhân Đình không hề ngạc nhiên. Trước đây khi hai chị em bọn họ còn đến học phụ đạo cùng Mạc Tu Lăng, mỗi lần Hoàng Tư Liên trở về, đều quan sát bọn họ rất kỹ, dường như rất quý Giang Nhân Ly. Bà từng hỏi qua Giang Nhân Ly thích những gì, sau đó sai người giúp việc mang hoa quả đến cho bọn họ. Giang Nhân Ly cười nói cô thích nhất ăn nho, hơn nữa còn lấy một quả to nhất trong chùm nho ra, sau đó đưa đến miệng Hoàng Tư Liên. Hoàng Tư Liên tuy không nói ra, nhưng rõ ràng rất hài lòng. Từ đó về sau bà luôn chuẩn bị nho trong nhà.

Thật không ngờ, nhiều năm như vậy rồi mà thói quen này bà vẫn chưa bỏ.

Giang Nhân Đình cảm thấy chua chát, cô mở miệng: “Dì à, con tới tìm dì."

Hoàng Tư Liên còn chưa mở miệng đã hốt hoảng vì Giang Nhân Đình quỳ xuống trước mặt bà, trên mặt cô nước mắt lã chã rơi: “Dì, con biết mọi người đều mong muốn anh Tu Lăng cưới chị hai, mong hai người bọn họ ở cùng nhau. Nhưng anh Tu Lăng căn bản là không muốn lấy chị hai. Gần đây anh ấy rất buồn khổ, chưa từng nở nụ cười, con thấy mà thật sự rất xót xa. Hơn nữa, chị hai con cũng đã hẹn hò với một người khác, tình cảm của hai người rất tốt. Cầu xin dì đừng phá hỏng nhân duyên tốt của anh chị ấy được không? Chị hai con không muốn lấy anh Tu Lăng, chị ấy đã có người yêu. Anh Tu Lăng chắc chắn cũng sẽ không bằng lòng lấy người không yêu mình, anh nhất định không vui. Gần đây anh ấy luôn lấy công việc để làm tê liệt bản thân. Con cầu xin mọi người, tác thành cho chị hai, buông tha anh Tu Lăng!"

Giang Nhân Đình khóc lóc van xin, nhưng con ngươi Hoàng Tư Liên càng ngày càng lạnh: “Chúng nó còn trẻ, không biết cái gì là quan trọng, cái gì là vô ích! Tình cảm có thể từ từ bồi đắp, sau khi kết hôn nhất định sẽ yêu đối phương."

Giang Nhân Đình ngẩng lên mạnh mẽ lắc đầu: “Không nên ép bọn họ, anh Tu Lăng rất khó chịu." Cô tiếp tục lắc đầu: “Nếu như bác Mạc và dì muốn báo đáp ân huệ của cha con năm xưa, đâu nhất định phải lựa chọn chị hai. Con cũng là con gái Giang gia, con cũng có thể.”

Hoàng Tư Liên quan sát cô: “Đừng có tốn công phí sức nữa, cho dù cháu có quỳ ở đây đến chết chúng ta cũng không đồng ý.”

Nói xong, Hoàng Tư Liên kiêu hãnh xoay người, cũng không nhìn Giang Nhân Đình thêm một cái. Lên đến cầu thang bà mới mở miệng: “Mời cháu đi ra ngoài, Mạc gia chúng ta không chào đón cháu. Mời đóng cửa lại, cảm ơn."

Giang Nhân Đình chậm rãi đứng lên, nước mắt đầm đìa trên mặt.

Cô từng bước một đi ra ngoài, sau đó dừng lại trước cửa Mạc gia. Thân ảnh yếu ớt của cô chậm rãi quỳ xuống. Mưa xối xả, trong tích tắc quần áo của cô toàn bộ đều ướt sũng. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn viết lên hàng chữ “không oán trách, không hối hận”, nước mắt và nước mưa hòa và nhau. Bóng dáng nhỏ nhắn nhưng rất kiên định.

Khóe miệng cô khẽ nở nụ cười: “Anh Tu Lăng, em rất muốn, rất muốn được cùng với anh."

Giang Nhân Đình vô cùng kiên định. Nước mưa khiến tóc cô ướt nhẹp, tóc cô vốn rất yêu, hiện tại tất cả đều dán lên mặt và cổ cô. Nước mưa theo những sợi tóc chảy xuống thân thể, da cô đã trắng nhợt vì lạnh. Nhưng cô vẫn kiên quyết quỳ.

Hoàng Tư Liên từ trên lầu hai nhìn xuống, trong lòng thầm thở dài, những cuối cùng vẫn đi vào trong không muốn để ý.

Thời gian cứ trôi qua từng phút từng phút, Hoàng Tư Liên có chút lo lắng, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn cô gái ngoài cửa. Bà muốn cô ta mau chóng rời đi hơn cái gì hết, nhưng cô vẫn kiên trì quỳ ngoài cửa.

Mưa vẫn rơi xuống, dường như muốn xem cô gái này có bao nhiêu đau khổ.

Cả người cô vốn đã ướt đẫm, run lên lẩy bẩy, ngón tay như đã đóng băng. Anh Tu Lăng nói cô phải nỗ lưc, cô cũng muốn một lần vì anh mà nỗ lực đến cùng. Nỗ lực đến khi nào không thể nữa mới thôi.

Từ sáng đến giờ, mưa vẫn không ngừng,Giang Nhân Đình nháy mắt mấy cái, hình như toàn thân đã không còn chút sức lực.

Lúc này, cửa bị mở ra.

Hoàng Tư Liên lạnh lùng nhìn cô, sau đó ném một tập tài liệu lên đầu Giang Nhân Đình: “Nhân Đình, tôi luôn cảm thấy cô không tồi, nhu thuận, nghe lời hiểu chuyện. Nhưng cô phải hiểu rõ, trên thế giới này, cái gọi là công bằng xưa nay vốn chỉ dùng để gạt trẻ con. Địa vị con người cũng có nhiều loại, cô và Giang Nhân Ly tuy rằng là chị em, nhưng Nhân Ly mới là con gái đích thống của nhà họ Giang, cô dù sao cũng chỉ là con riêng. Cô muốn kết hôn cùng Mạc Tu Lăng, cô có thể mang đến cho nó cái gì? Tài cán của cô có thể làm gì được cho nó? Cô cứ ngu ngốc quỳ ở đó thì có thể đến được với Mạc Tu Lăng sao? Đừng nói giỡn, cũng đừng si tâm ảo tưởng. Cô không xứng với Tu Lăng, cũng không thể trợ giúp có được bất cứ việc gì.”

Giang Nhân Đình gắt gao nhìn về phía tập văn kiện, tay cô liên tục run lên.

Hoàng Tư Liên cầm lấy văn kiện: “Tôi tin cô xem cũng hiểu, cô nói gì làm gì, cho dù có quỳ chết ở đây tôi cũng sẽ không để ý.”

Một tiếng sầm, cửa bị đóng lại.

Lúc này, Giang Nhân Đình rốt cục không chịu nổi, bắt đầu không còn kiêng dè gì mà khóc thút thít. Hóa ra bản thân cô, đã định trước là ti tiện. Cô muốn đứng lên, nhưng chân tê dại, cứ đứng lên lại té ngã, ngã lại đứng lên. Cô đã rất chật vật, không chú ý đến cả người đã bẩn. Cuối cùng, cô tê dại lết từng bước một về nhà.

Một tiếng sấm rền vang, Giang Nhân Đình dừng lại, ngồi xổm xuống khóc lớn.

Vì sao? Vì sao lại như thế này? Cô cảm thấy kỳ lạ, tại sao cơ thể cô yếu như vậy mà lại không ngất xỉu đi? Là ông trời tàn nhẫn, không cho cô cảm thấy dễ dễ chịu.

Giang Nhân Đình mới vừa đi vào, liền trông thấy Giang Nhân Ly cũng cả người ướt đẫm, đang ngồi ngây ngốc trên ghế sô pha, ánh mắt đờ đẫn, khóe mắt giống như còn vương giọt lệ, lại giống như không.

"Trời ơi, các con hôm nay làm sao vậy? Đều gặp mưa sao?" Bạch Thanh Hà kêu to lên, sau đó tiến lên kéo Nhân Đình: “Còn không đi thay quần áo, người đã vốn không khỏe rồi."

Giang Nhân Đình may mắn không bị nước mưa làm mờ mắt, cô gật đầu, sau đó đi lên lầu.

Đột nhiên, Giang Nhân Ly mở miệng: “Cha, dì, hôn sự của con do hai người làm chủ."

Cô rốt cục thỏa hiệp! Rốt cục thỏa hiệp với cuộc sống. Móng tay cô hung hăng đâm vào da thịt, bàn tay trắng bệch đầy bi ai.

Giang Nhân Ly đứng dậy, sau đó lên lầu, nhìn thấy Giang Nhân Đình đứng một chỗ không nhúc nhích.

Giang Nhân Đình đột nhiên nở nụ cười, nước mắt từ khóe mắt tuôn trào, rơi từng giọt, từng giọt xuống đất.

Số phận cho tới bây giờ đều là bất công. Môi cô gắt gao mím chặt.

Mạc Tu Lăng nhận được tin Giang Nhân Đình bị bệnh lấp tức vào bệnh viện thăm. Không có gì nghiêm trọng, chỉ là sốt cao, cảm lạnh.

Tất cả mọi người đều ở đây, Hoàng Tư Liên bất lo lắng nhìn Giang Nhân Đình. Nhưng Giang Nhân Đình chỉ nói ngày hôm qua cô quên không mang ô nên bị ướt. Nhất thời, mọi người oán trách không nói lên lời. Hoàng Tư Liên thở dài một hơi.

Bạch Thanh Hà nhắc nhở Giang Nhân Đình một hồi sau đó nhanh chóng trở về nhà sắc thuốc cho cô.

Giang Nhân Ly từ đầu tới đuôi đều đứng một chỗ, vẻ mặt nửa cười nửa không, hình như tất cả đều không liên quan đến cô.

Chỉ chốc lát, Giang Nhân Ly liền cùng Giang Thánh Minh rời đi. Vợ chồng Mạc Chí Hạo ra về.

Mạc Tu Lăng ngồi ở trên giường: “Nha đầu ngốc, mưa như vậy còn đi chơi sao?"

Giang Nhân Đình cười: “Lần sau không dám nữa."

Cô đưa tay lên, chạm vào khuôn mặt anh, đôi lông mày thư sinh, đôi môi quyến rũ, vô cùng quen thuộc.

"Làm sao vậy?" Mạc Tu Lăng cảm thấy kỳ lạ.

Giang Nhân Đình rụt tay lại: “Không có gì, không có gì."

Mạc Tu Lăng cảm thấy có gì rất lạ, nhưng nhất thời không có suy nghĩ nhiều.

"Tu Lăng, anh có thể cho em ăn cháo không?"

Mạc Tu Lăng sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu. Anh bưng bát cháo ở đầu giường, xúc một thìa cháo đưa đến miệng cô.

Bỗng nhiên một giọt nước mắt chảy ra trên mặt Giang Nhân Đình.

"Em làm sao vậy?" Mạc Tu Lăng nhíu mày.

"Em cảm động."

Rất cảm động, rất cảm động.

Đơn giản là vì anh mà cảm động.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện