Anh không thể quên buổi chiều hôm ấy, ánh tịch dương, ráng chiều, cũng không thể quên được cô ấy. Anh vốn định tìm cô ấy để tính sổ, vì cô ấy đến cả tên anh cũng không nhớ, khiến anh bị mất mặt vô cùng trước mặt bạn bè. Nhưng đến khi anh gặp được cô ấy thì hiểu rằng không thể làm gì được.” Hà Thích khẽ nói, ngước ánh mắt trong sáng lên nhìn Ella, “Em hỏi anh vì sao lại yêu cô ấy, thực ra anh cũng không nói rõ được, từ khoảnh khắc cô ấy nhắm tịt mắt, rụt cổ lại và né tránh ngón tay của anh, anh đã bắt đầu yêu rồi, không có lý do gì, chỉ trong tích tắc. Có lẽ cô ấy không thể hơn em, nhưng anh yêu cô ấy. Ella, về đi, đừng cố chấp nữa, được không? Có lẽ sau này em sẽ nhận ra, đối với anh, phần nhiều chỉ do em không cam tâm, chứ chẳng phải tình yêu.”

Ella lặng im, một lúc sau mới cười vẻ bất lực và nhún nhún vai, “Hà, tại sao anh không thể lừa dối em? Nể tình cái chân em suýt tí nữa bị luộc chín, anh cũng nên an ủi em mới phải chứ nhỉ?”

Hà Thích ngẩn người nhìn Ella, không hiểu vì sao tâm trạng lại cô chuyển biến nhanh thế. Ella hỉnh hỉnh mũi với anh, cười nói: “Đừng ngạc nhiên, anh biết tính khí em mà, lúc nãy em muốn thử ràng buộc anh lần cuối, ngờ đâu mới bắt đầu đã thua cô ấy. Em nghĩ nếu như em không hỏi câu hỏi về ánh tịch dương ấy, có lẽ anh đã không chấp nhận em, phải thế không? Nếu anh đã khiến em tổn thương đến thế, em cũng chả thiết phải chết đi sống lại vì anh, cứ như lần trước ta nói đi, làm bạn, hay là em là em gái anh nhé, được không?”

Hà Thích không ngờ cô lại thông suốt nhanh đến thế, thở phào một hơi, thấy cô còn làm mặt hề với mình thì không nhịn được cười: “Cái con bé này, tự dưng lại muốn làm em gái?”

“Được rồi!” Ela cười, khoát tay, “Chừa lại chút sĩ diện cho em đi. Rót cho em miếng nước, lúc nãy diễn vở kịch lớn như thế, mệt chết đi được!”

Hà Thích dở khóc dở cười, vào nhà bếp lấy nước cho cô, lại hỏi: “Sao lại bất cẩn vậy, để chân bỏng đến mức ấy?”

“Anh tưởng em muốn à?” Ella lườm anh một cái, uống nước ừng ực, rồi lại nhét cốc vào tay anh, réo lên, “Rót em thêm cốc nữa!”

Hà Thích bị cô sai khiến đến không thể làm gì hơn, đành rót thêm nước, “Uống chậm thôi, em thế này thì sống một mình cũng không ổn, thôi cứ vào bệnh viện đi, được không? Để bố mẹ em thấy khỏi phải mắng anh.”

Ella cười ranh mãnh, liếc Hà Thích: “Anh sợ em sai vặt mới tống khứ em vào bệnh viện chứ gì? Anh cũng biết em ghét bệnh viện nhất mà, không đi đâu. Em cứ muốn sai vặt anh đấy, hê hê, nếu anh không đén, em sẽ gọi điện cho Viên Hỷ của anh, bảo cô ấy đến chăm sóc em. Thấy dáng vẻ trung thực hồn hậu của cô ấy, chắc chắn sẽ không nỡ từ chối yêu cầu của một người đáng thương thế này đâu.”

“Em!”

“Em sao nào?” Ella hất cằm, “Ở đây em chỉ quen mình anh, bị bỏng không gọi anh thì gọi ai? Hừ, nếu anh không đến thì em gọi cho Viên Hỷ thật đấy, tuy chúng em là tình địch, nhưng có lẽ cô ấy cũng sẽ không thấy chết mà không cứu.”

Hà Thích thấy tính khí đại tiểu thư của Ella đã bộc phát thì cũng bất lực, đành kiên nhẫn dịu giọng bảo: “Thì còn lão Từ mà? Anh bảo anh ấy đến chăm sóc em được không?”

“Hừ! Không được!” Ella hừ một tiếng, “Trước kia em đã đá người ta, sao còn mặt mũi nào bảo người ta chăm sóc mình? Anh thì khác, là anh đá em, anh đã nợ em, em không sai khiến anh thì tìm ai đây?”

Hà Thích nghẹn lời, đành thở dài nói: “Được, bà cô, em nói đi, buổi trưa ăn gì? Anh mua cho em.”

Ella cười, đắc ý nhìn Hà Thích, “Em muốn ăn pizza.”

Hà Thích lắc đầu, bực bội trừng mắt nhìn Ella, “Ba hồi khóc ba hồi cười, thay đổi nhanh thật! Em bảo xem em cũng hơn hai mươi tuổi rồi, không thấy xấu hổ à?”

“Không xấu hổ! Tất nhiên!” Ella cười.

Thanh Trác không được đi công viên nên suốt ngày xị mặt ra, bà Viên thấy thế cũng bực bội, nhân lúc Tiểu Hồng đi vệ sinh mới hỏi Viên Hỷ có thể nhờ Bộ Hoài Vũ đến dẫn Thanh Trác đi được không.

Viên Hỷ cau mày: “Bọn con chỉ là bạn, người ta cũng có công việc, sao bắt đến đưa anh đi được?”

“Hừ! Đã bảo cậu Hà Thích kia không yên tâm được, thế mà con không tin. Đừng ương bướng mãi, cứ tưởng như mẹ muốn hại con vậy, con là con gái mẹ, chẳng lẽ mẹ không muốn con được tốt? Mẹ thấy Bộ Hoài Vũ kia giỏi hơn Hà Thích nhiều!”

Thanh Trác không hiểu bà Viên đang nói gì, chỉ nghe thấy câu Bộ Hoài Vũ giỏi hơn Hà Thích thì cũng gật đầu theo: “Bộ Hoài Vũ tốt, Bộ Hoài Vũ tốt, anh ấy sẽ đưa con đi chơi.”

Viên Hỷ biết không nói rõ được với họ nên dứt khoát im lặng, chỉ đứng dậy bảo: “Con đi xem Tiểu Hồng thế nào, sợ cô ta bị lạc đường.” Nói xong bèn trốn đi, bà Viên đành hậm hực tức tối ngồi lại.

Mấy người lại đi dạo suốt buổi chiều, Tiểu Hồng lại đòi mấy thứ, Viên Hỷ đều mua tất, gương mặt Tiểu Hồng lần đầu có nụ cười, sau đó thậm chí còn dỗ dành nói vài câu với Thanh Trác, khiến bà Viên hỉ hả vui sướng, lúc ấy mới quên đi chuyện Hà Thích thất hẹn.

Buổi tối lúc về nhà cô nhận được điện thoại của Hà Thích, nghe nói mọi người đã về nhà, anh có vẻ cuống quýt: “Đã bảo anh sẽ đi đón mà? Dạo phố xong sao không gọi cho anh?”

Viên Hỷ cười cười: “Bọn em cách công ty anh khác xa, hành hạ anh làm gì, hơn nữa em cũng biết đường mà.”

Hà Thích vẫn có vẻ không vui, thì thào nói: “Nhưng anh nhớ em, hôm nay chưa nhìn thấy em, bây giờ anh đến nhé? Em lén xuống lầu đi, anh đưa em đi hóng gió, thế nào?”

Đang nói thì Ella trong phòng ngủ bỗng hét lên “ui chao” một tiếng, khiến Hà Thích giật bắn mình vội bịt ống nghe lại, nhưng Viên Hỷ đã nghe thấy, cô tưởng Hà Thích vẫn ở trong văn phòng nên cũng không nghĩ gì khác, chỉ cười hỏi: “Có phải cô Ella kia không? Sao thế?”

Hà Thích bực bội nhìn vào trong phòng, rồi đi ra ngoài cửa: “Có thể cô nàng bất cẩn đá văng dây điện cắm vi tính ra rồi, làm nó tắt mất.” Anh sợ Ella lại bày trò nên cũng không dám nói nhiều với Viên Hỷ, trò chuyện thêm vài câu rồi cúp máy. Quay lại đi vào phòng, anh trừng trừng nhìn Ella, giận dữ: “Con bé này em lại bày trò gì nữa? Cố ý hả?”

Ella cười, ngồi dậy khỏi giường rồi đặt chân bị thương xuống trước, cười hí hí: “Chân em đá phải nguồn điện, bị điện giật còn không cho hét à?”

Hà Thích biết rõ cô làm loạn, nhưng cũng không nói gì, chỉ bất lực nhìn một cái rồi rót nước đem đến cho cô: “Còn cần gì nữa? Anh mang hết đến bên giường, lát nữa anh đi rồi.”

“Anh vẫn đi à?” Ella ngạc nhiên, thấy Hà Thích gật đầu thì hỏi với vẻ không thể tin nổi, “Hà, anh có cần cứng nhắc quá không? Chúng ta có phải chưa ở cùng nhau bao giờ đâu, có cần vạch rõ giới hạn đến thế không?”

Hà Thích trầm tư, đứng dậy lấy áo khoác: “Ừ, chính vì chúng ta đã từng ở cùng nhau, nên bây giờ mới phải phân rõ ràng, anh không muốn Viên Hỷ hiểu lầm rồi đau buồn.”

Ella cười giễu, “Nhưng anh đã lừa dối cô ấy, tại sao không dám nói anh đang ở chỗ em? Còn nói gì mà ở văn phòng, xì!”

“Cái đó khác.” Hà Thích nói, đã đi ra phía ngoài. Ella vội kêu: “Nhưng anh đi rồi em phải làm sao? Nửa đêm muốn đi vệ sinh thì sao?”

Hà Thích dừng lại quay nhìn Ella, nói: “Nhìn này.” Rồi trong ánh mắt của cô, anh nhấc một chân lên, nhảy lò cò chầm chậm ra cửa, đến cửa còn quay lại nhìn cô vẻ nửa cười nửa không, “Rõ chưa? Nhớ dựa vào tường, cẩn thận thì sẽ không sao.”

Ella dở cười dở mếu, lại gào: “Vậy ngày mai em phải đổi thuốc thì sao?”

“Ngày mai anh lại đến đón em đi đổi thuốc.” Hà Thích nói xong rồi cười bỏ đi, sau đó ở phòng khách vẳng đến tiếng khóa cửa. Ella ngẩn người rồi hậm hực đấm mạnh xuống giường.

Hà Thích đã nghe thấy, không nén nổi phải lắc đầu, khẽ cười. Buổi sáng khi anh vừa đi thì nhận được điện thoại của Ella, cô nàng sụt sịt bảo chân bị bỏng rồi, không nhúc nhích gì được. Anh cứ nghĩ cô nàng nói quá để làm nũng, nào ngờ thấy rồi mới biết mức độ nghiêm trọng, hỏi thì mới biết cô muốn nấu mì ăn, kết quả là đổ cả nồi nước xuống chân. Người nhà cô đều ở nước ngoài, cô cũng lớn lên ở nước ngoài, lần này đuổi theo anh về nước, anh không thể cứng rắn bỏ mặc cô, nên đành vội đưa cô đi bệnh viện. Anh vốn không muốn dối Viên Hỷ, nhưng không hiểu vì sao mà lại nói dối trong điện thoại, có lẽ trong tiềm thức vẫn sợ mẹ của cô chăng. Anh sợ bà Viên biết anh ở nước ngoài như thế sẽ càng khinh thường, nếu không thì tại sao anh không dám nói thực với Viên Hỷ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện