Trở tay, chụp kính nước lên trên mặt đất, Mộc Trạch bình tĩnh đi ra khỏi góc, mười phần thong dong mà đi về phòng học, đừng hỏi cậu, cậu vừa rồi cái gì cũng không có làm nha.

Yên lặng mà nhìn bóng dáng Mộc Trạch rời đi, Lạc Thiên Tường đi đến địa phương Mộc Trạch vừa mới đứng, nghĩ thầm trên đất vẫn còn nóng hổi nè, vợ yêu mới vừa đứng ở nơi này đó, ︿( ̄︶ ̄)︿, có thể cùng vợ yêu đứng cùng một chỗ thiệt là không tệ đâu.

*Editor: Tui… tui có thể nói là tui bắt đầu sợ edit bộ này rồi không?

Đang đi trên đường Mộc Trạch cứ cảm thấy có cái gì không thích hợp, quay đầu lại nhìn xem thì không phát hiện được cái gì, nghĩ thầm nhất định là bởi vì không ăn cơm trưa nên bị tuột huyết áp rồi, lúc này mới sinh ra ảo giác như vậy.

Vợ yêu có phải là thấy mình không ta, vợ yêu sao vẫn chưa lại tìm mình vậy ta, trốn ở chỗ tối Lạc Thiên Tường tại một khắc khi Mộc Trạch nhìn qua liền lập tức ẩn nấp đi, tuyệt đối không thể để vợ yêu phát hiện mình là theo dõi cuồng được, nhưng là vợ yêu sao vẫn chưa phát giác được tình yêu vĩ đại sâu sắc của mình chớ.

Đừng hoài nghi, Nhị hoàng tử ngoại trừ lên chiến trường ra, việc mà hắn thích nhất chính là theo dõi Mộc Trạch, luôn ảo tưởng bọn họ ở cùng một kênh, có bao nhiêu đề tài chung. Trước kia còn lo lắng người khác cho rằng hắn là luyến đồng, hiện tại sao, đã quen trở lại Đế Tinh liền nối gót sau vợ yêu rồi, có muốn thay đổi cũng thay không nổi.

Vừa trở lại chỗ ngồi, Mộc Trạch liền nhìn thấy trên bàn có một hộp điểm tâm, trong lòng nghi hoặc, ai để sai chỗ sao? Tuy rằng nói chỗ ngồi ở đại học thì không cố định, nhưng cũng không có bao nhiêu người dám đoạt chỗ ngồi này của cậu đâu, bọn họ đều đã cam chịu vị trí này là của cậu rồi có được không, đây rốt cuộc là ai để vậy.

“A uy, nói cho mà biết đây chính là ban hoa lớp bên cạnh tặng cho cậu đó,” thú nhân ngồi bên cạnh Mộc Trạch đẩy đẩy bả vai Mộc Trạch, “Tiểu tử nhà cậu vận khí thật không sai đó nghe, cũng không biết cậu ta có chờ được tới khi cậu bị Nhị hoàng tử quăng không nữa.”

“Ban hoa?” Mộc Trạch đang cân nhắc vị ban hoa này là ai, sao cậu một chút ấn tượng cũng không có vậy.

“Nhìn cậu như vậy, nhất định là lại không nhớ rõ ban hoa kia là ai rồi đi,” Nhiếp Hoa Thanh cảm thán, “Chậc chậc chậc, cũng không biết cậu ta nhìn trúng cậu chỗ nào, rõ ràng là hình thú của tớ soái khí hơn cậu nhiều mà.”

-_-||| đặc biệt chán ghét những tên này nhắc đến hình thú, không thể không so đo hình thú được sao, Mộc Trạch lạnh giọng, “Vậy cậu làm cậu ta thích cậu đi.”

“Vẫn là thôi đi,” Nhiếp Hoa Thanh tỏ vẻ hắn vẫn là không nên đi tranh vũng nước đục này thôi, “Nhà cậu ta sao có thể để cậu ta tùy tùy tiện tiện gả cho một thú nhân bình thường được chứ, gia thế bối cảnh đều cần phải tính toán được không?”

Người dòng chính một đại gia tộc lại đi nói chuyện tính toán gia thế bối cảnh với mình, cứ như gia thế của đối phương còn chưa đủ tốt ấy, Mộc Trạch tỏ vẻ đầu gối thiệt đau, cậu chỉ là con nuôi Mộc gia mà thôi, nói trắng ra là, ngày sau vẫn phải tự dựa vào thực lực của mình mà sinh hoạt thôi, cậu không có khả năng được một phân đồ của Mộc gia đâu.

Trốn ở ngoài phòng học Lạc Thiên Tường nhìn Mộc Trạch cùng một thú nhân khác ghé vào nhau, cái móng vuốt kia đã sắp nâng cả vách tường lên tới nơi rồi, cả mặt âm trầm đứng ở đó, thật muốn băm vằm cái móng vuốt đang đặt trên tay vợ yêu kia, ai cho phép mi đụng chạm vào vợ yêu của ta như vậy hả.

“Nhị……”

Lạc Thiên Tường nghe được bên cạnh có thanh âm, vì thế quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn người nọ một cái, kêu la cái gì, còn không mau đi học, đứng ở đây làm cóc khô gì hả.

Vị thú nhân kia bị ánh mắt của Nhị hoàng tử dọa tới rồi, chỉ nghĩ Nhị hoàng tử đây là đang cải trang ra nước ngoài sao, hay là trong trường học có tiềm nhập phần tử bất lương? Ngồi ở trong phòng học Nhiếp Hoa Thanh cảm giác có chút lạnh, nhiệt độ hôm nay xuống thấp sao? Vì thế càng tới gần Mộc Trạch hơn, “Có chút lạnh, cho tớ mượn dựa một cái.”

Dựa cái gì mà dựa, thật muốn trực tiếp nướng khét hắn luôn quá, Lạc Thiên Tường cắn răng, mỗi ngày đều có tình địch vây quanh vợ yêu thì phải làm sao, làm thế nào để diệt hết đám tình địch này đây, online chờ gấp.

Cảm giác tồn tại của Nhị hoàng tử thật sự là quá mãnh liệt, không ít người đi ngang qua đều bị hắn lạnh đến, bọn họ đều nghĩ là nhất định có tên đào phạm nào đó trốn vào trường học rồi, bằng không sao Nhị hoàng tử lại âm trầm như vậy chớ, bọn họ vẫn là nhanh bỏ trốn đi, đỡ phải chọc trúng phiền toái.

“Nóng,” Mộc Trạch xem thường, tên Nhiếp Hoa Thanh này đang làm cái gì đấy, hai thú nhân thì dựa cái gì mà dựa chớ, “Cậu không phải giống cái nha.”

“Đừng có trọng sắc khinh hữu như vậy được không,” Nhiếp Hoa Thanh nhướng mày, “Dù sao thì cậu cũng phải gả cho Nhị hoàng tử mà, không bằng để anh em nhà mình dựa một chút trước đi.”

Thiếu chút nữa là cho rằng đối phương nói để anh em nhà mình mát một phen đi, Mộc Trạch hắc tuyến, “Cút.”

Bị đẩy ra Nhiếp Hoa Thanh nhún vai, “Tớ hiểu rồi, thú nhân đợi gả luôn có chút biệt nữu, chỉ biết ra vẻ.”

TMD, ai làm kiêu, Mộc Trạch trực tiếp đạp đối phương một chân, “Thật muốn một đuôi chụp bay cậu.”

“Tới đây,” Nhiếp Hoa Thanh một chút cũng không sợ Mộc Trạch, đối phương chỉ là nói miệng mà thôi, chưa từng thấy đối phương hành động bao giờ đâu, ngoại trừ cái tên thích tự tìm ngược Đoan Mộc Hoành kai ra, “Cái này gọi là tàn khốc mà ôn nhu.”

Vì cái gì lại cảm thấy cái thằng bạn này tốt chứ, -_-|||, có một loại cảm giác bọn họ mới là tình lữ quá, Mộc Trạch cạn lời, đều do Lạc Thiên Tường cả, làm cho cậu hiện tại vừa thân cận với thú nhân khác một chút liền cảm thấy quái dị, mẹ nó cứ cảm thấy như tất cả mọi người đều đang đánh chủ ý lên mình ấy, thiệt muốn trực tiếp chui xuống nước khóc oa oa quá, đây nhất định chỉ là ảo giác của mình, cậu cũng đâu phải là vạn nhân mê nha.

Đáng chết, cái tên ngu xuẩn kia lại đang đùa giỡn vợ yêu của mình, Lạc Thiên Tường tỏ vẻ đến vậy mà hắn vẫn có thể nhịn xuống được thì thật đúng là quá vĩ đại rồi, về sau nhất định phải ôm vợ yêu nhiều thêm hai cái mới được, triển lãm quyền sở hữu vợ yêu một chút.

Đang lúc Lạc Thiên Tường đang nghĩ thiệt đẹp, bên kia Mộc Trạch đã đi ra phòng học, thật là kỳ quái, cứ cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình vậy.

“Nhị hoàng tử?” Mộc Trạch liếc trái ngó phải liền nhìn thấy Lạc Thiên Tường đang đứng ở một bên trầm tư, căn bản là không có phát hiện ra đối phương không thích hợp, chỉ cho rằng có chuyện gì trọng đại phát sinh mà thôi, “Văn phòng của giáo viên không phải ở bên này.”

“Tiểu Trạch,” Lạc Thiên Tường lập tức lộ ra nụ cười, tuyệt đối không thể để vợ yêu nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của mình được, nếu để vợ yêu nghĩ lầm hắn không phải là người dễ ở chung thì đau tim lắm, “Anh đang từ phòng hiệu trưởng bên kia qua đây, vừa vặn đến xem em.”

Yên lặng like 32 cái cho chính mình, phản ứng của mình thiệt sự là quá cơ trí, bộ dáng vợ yêu ngơ ngác cũng thật là manh, còn lấy cớ cho mình nữa chứ, đã nói vợ yêu sao có thể không cảm giác được mình tồn tại được chứ, bọn họ chính là tâm hữu linh tê nhất điểm thông* cơ mà, Lạc Thiên Tường lại ở ảo tưởng bọn họ cỡ nào ân ái.

*Tâm hữu linh tê nhất điểm thông: “Linh tê” có nghĩa là sừng tê giác, mà theo truyền thuyết thì tê giác là linh thú, có được “linh tê” thì sẽ hiểu được suy nghĩ của người khác. Câu “tâm hữu linh tê nhất điểm thông” có ý nghĩa gần như tâm linh tương thông.

Mộc Trạch gật đầu, đối với chuyện này không có một tia hoài nghi nào, Nhị hoàng tử là người làm đại sự cơ mà, sao có thể cố ý tới trường học xem cậu được, cho dù cậu đã đáp ứng kết giao với đối phương trước, nhưng đối phương cũng không có khả năng thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm cậu đâu nhỉ.

“Cám ơn,” Mộc Trạch nghĩ đến sáng nay bọn họ mới gặp mặt, ngày hôm qua mới đáp ứng kết giao, buổi tối đã lại bị đối phương xách đến vương phủ.

Nghĩ đến đây, Mộc Trạch liền cạn lời, đại ca mình thật sự là chẳng yêu thương anh em gì cả, cũng không cứu vớt một phen, tốt xấu cũng nên nói một tiếng trước khi kết hôn thì không thể ở cùng một chỗ chớ, tranh đấu với Nhị hoàng tử một chút chớ, kết quả đại ca lại phi thường bình tĩnh mà đem đồ của cậu đưa đến vương phủ, cuối cùng còn nói với cậu, cần cái gì thì cứ tìm Nhị hoàng tử.

Ha hả, cậu có thể không biết xấu hổ mà mở miệng được sao, Mộc Trạch tỏ vẻ hiện tại cậu cũng chỉ là đang kết giao với Nhị hoàng tử mà thôi, quỷ mới biết cuối cùng có ở bên nhau được hay không ấy, thò tay lấy đồ như vậy thật sự được chứ.

“Vừa vặn, buổi chiều anh không có việc gì, vậy bồi em nghe một khóa đi,” sau đó Nhị hoàng tử mười phần bình tĩnh mà kéo tay Mộc Trạch đi vào phòng học, sau đó chen vào chỗ Nhiếp Hoa Thanh, vợ yêu là của hắn, tuyệt đối không thể để cho thú nhân khác thông đồng đi được, hắn mới không có ghen đâu, chỉ là không quen nhìn những tên thú nhân kia đi lầm đường được thôi.

Mộc Trạch hắc tuyến, cuối cùng vẫn là cam chịu hành động của đối phương, đối phương thích ngồi thì ngồi đi, giáo thụ cay nghiệt lắm đấy, nhất định là không sợ Nhị hoàng tử, không chừng còn đuổi đối phương ra phòng học không biết chừng.

Sự thật chứng minh Mộc Trạch nghĩ lầm rồi, giáo thụ chẳng những không có đuổi Nhị hoàng tử đi, ngược lại cực kỳ hoan nghênh, “Bồi vị hôn phu nghe giảng bài? Tốt lắm, tốt lắm, thật là một thú nhân tốt.”

A uy, giáo thụ, thầy vừa nói cái gì đấy, em cũng là thú nhân nha! Mộc Trạch buồn bực, trên mặt lại cực kỳ bình tĩnh.

Lạc Thiên Tường vươn móng vuốt nhéo tay vợ yêu một chút, tay vợ yêu tựa hồ lại nộn thêm nữa rồi, thiệt muốn cứ nắm mãi quá.

Mộc Trạch quay đầu trừng mắt nhìn Lạc Thiên Tường một cái, quăng móng vuốt đối phương xuống, hảo hảo nghe giảng bài, đừng có chạm loạn.

Vợ yêu à, cứ nghe nha, Lạc Thiên Tường tỏ vẻ không vươn móng vuốt thì không vươn móng vuốt, ngồi ở một bên nhìn sườn mặt vợ yêu cũng cảm thấy cuộc đời hoàn mỹ lắm zồi.

Đi học bị người nhìn chằm chằm một chút cũng không tốt, Mộc Trạch cũng chỉ có thể chịu đựng, bởi vì con ‘ mèo ’ lớn này căn bản là không nghe hiểu tiếng người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện