Buổi chiều vừa tan học, Mộc Trạch đã vội vã trở về nhà, cậu nghĩ thầm người nhà có thể nào đã nghĩ ra biện pháp gì rồi hay không, cậu không muốn gả cho cha Nhị hoàng tử thích động kinh kia đâu.

Mộc trưởng lão thấy Mộc Trạch nhanh như vậy đã chạy về nhà, tốc độ về nhà so với dĩ vãng còn nhanh hơn mười phút, phải biết rằng Mộc Trạch luôn thích chậm rì rì, nói là khi lái xe cũng nên chú ý phong cảnh chung quanh, đúng, là phong cảnh.

Thời đại tinh tế mọi người đã rất ít phát sinh tai nạn xe cộ, xe huyền phù cũng có thể tự động tránh xe chung quanh, nếu như không có người điều khiển, cũng có thể điều khiển tự động, Mộc Trạch tỏ vẻ này có thể thỏa thỏa mà chơi xe chấn...... Nga, không, ngắm phong cảnh đó.

"Ngồi xuống trước đã," Mộc gia chủ thấy Mộc Trạch vừa đến thư phòng liền ngơ ngác mà đứng ở đó, không khỏi lắc đầu, đứa nhỏ này tuy rằng chỉ là con nuôi, nhưng bản thân vẫn luôn coi đối phương như đứa nhỏ thân sinh, tất cả mọi người đều là cùng tộc nhân ngư, cũng không biết lúc trước là nhân ngư nhà nào không cẩn thận mất đi trứng, đến sau này cũng không thấy thông báo tìm kiếm.

Mộc Trạch gật đầu ngồi xuống, thấy Mộc trưởng lão cũng ở đây, ánh mắt sáng lên, "Gia gia, mọi người có phải đã nghĩ ra biện pháp rồi không?"

"Vừa mới nói xong, cháu có muốn đi tinh cầu xa xôi không," Mộc trưởng lão cười khẽ, "Chính là Nhị hoàng tử vẫn có khả năng tìm được, cháu đi cũng chính là bạch bị tội."

Thằng cháu này, vừa mới còn cố ý biểu hiện ngốc ngốc, hiện tại chỉ trong chốc lát đôi mắt đã sáng láng như vậy, Mộc trưởng lão đều sắp hoài nghi đứa nhỏ này có phải chỉ là ra vẻ u buồn hay không rồi.

Nếu Mộc Trạch biết được Mộc trưởng lão đang nghĩ như thế nào, nhất định sẽ nói, u buồn thần mã thật sự là rất hấp dẫn người, chỉ là cậu vẫn chưa bao giờ giả dạng thành công cả á, mỗi lần đều làm bạn tốt cảm thấy như tên nhà quê tự kỷ.

"Vậy biện pháp khác thì sao?" Mộc Trạch tự nhiên cũng có nghĩ tới chuồn khỏi Đế Tinh đi tinh cầu khác, nhưng người ta là Nhị hoàng tử đó, trừ phi chạy đến bên chỗ hải tặc tinh tế, lại hoặc là địa phương không người quản lý mới được, "Chẳng lẽ cũng chỉ có thể chờ gả cho Nhị hoàng tử sao?"

(ˉ﹃ˉ), chạy đến địa phương xa như vậy sẽ không có đầu cá băm ớt ăn ngon nha, Mộc Trạch trong lòng yên lặng mà nghĩ, vậy còn không bằng gả cho Nhị hoàng tử á.

"Đừng nóng vội," Mộc gia chủ thở dài, "Thật sự không được, cháu liền bồi dưỡng cảm tình với cậu ta đi, cậu ta đã tuyên bố "tình yêu" của hai đứa ra bên ngoài rồi, cho dù hiện tại cháu có muốn cưới giống cái, cưới á thú đi nữa, cháu cho rằng bọn họ cũng sẽ nguyện ý cùng cháu ở bên nhau sao?"

Thế giới này luôn tràn ngập ác ý dày đặc với mình, chính là bởi vì mình là xuyên qua mà đến, Mộc Trạch thật muốn khóc, đừng có khi dễ cá như vậy chớ. Ân, khóc không chảy nước mắt cũng là khóc.

"Con muốn chuyển chuyên ngành!" Mộc Trạch cắn răng, nếu mình biến thành một con nhân ngư không đúng nhân ngư tí nào, như vậy Nhị hoàng tử sẽ còn cưới mình sao, "Chuyển tới dược tề học, bằng không thì thực vật học."

~(≧▽≦)/~ há há há, chuyển chuyên ngành về sau mỗi ngày đều chạy tới ăn đầu cá, cũng không cần lo thăng cấp dị năng, không cần bị lão sư kéo ra ngoài cùng mấy tên chuyên nghành khác tổ đội đánh quái, thỏa thỏa có thể mỗi ngày đều ăn đồ ngon. Mộc Trạch tỏ vẻ như vậy liền có thể tự mình đi đánh quái, sau đó lại để dành tiền tiết kiệm nha.

Mẹ nó mà lúc trước mình như thế nào lại ngây ngốc mà lựa chọn chuyên nghành cơ giáp vậy, ngay từ đầu còn có thể huyễn khốc một chút, hiện tại đã bị một thú nhân khác buộc định rồi, còn huyễn khốc thế méo nào được nữa, Mộc Trạch tỏ vẻ hiện tại hoàn toàn có thể đổi một cái chuyên ngành được không.

Nghe được Mộc Trạch nói xong, Mộc gia chủ cùng Mộc trưởng lão đều chấn kinh rồi, phải biết rằng cường thú nhân đều giống nhau không ai nguyện ý đến hai hệ khác nhau cả, hơn nữa chuyên nghành cơ giáp nguyên bản của Mộc Trạch cực kỳ tốt, cũng có thể học tập được rất nhiều tri thức hữu dụng, hiện tại đứa nhỏ này thế nhưng lại vì tránh né Nhị hoàng tử mà tích cực chuyển nghành như vậy.

Xong, lại thêm hai người bị bề ngoài của Mộc Trạch lừa đảo, mặt ngoài Mộc Trạch biểu hiện sốt ruột bao nhiêu, liền tỏ vẻ nội tâm cậu càng không có đem chuyện này coi trọng đến bấy nhiêu. Bọn họ căn bản không biết được Mộc Trạch hiện tại chỉ nghĩ đến đầu cá, nhân ngư chấp nhất đối với cá một chút cũng không kém hơn mèo chấp nhất với cá đâu nghe.

"Bằng không thì thực vật học đi?" Mộc trưởng lão sao lại không biết trong lòng Mộc Trạch nghĩ gì, ông tự cho là đúng, "Dược tề học nghiên cứu ra dược tề rất hữu dụng, còn thực vật...... Quốc gia chúng ta cũng không thiếu nhà thực vật học đâu."

Phụ thân đang nói cái gì zậy hở, Mộc gia chủ hắc tuyến, một già một trẻ này là đang lấy tương lai nói giỡn đấy phỏng, hảo hảo cơ giáp không học, lại đi học thực vật học, "Mộc Trạch, con xác định con có thiên phú kia sao?"

Không phải ông khinh bỉ Mộc Trạch, mà là dị năng giả băng hệ đi học thực vật học thật sự được chứ, Mộc gia chủ thật muốn nói, con trai à, con đừng đùa.

"Không có!" Nhân ngư gần nước, lại cũng không phải là tinh linh, Mộc Trạch tỏ vẻ mình mặc dù có dị năng mộc hệ, nhưng lại rất râu ria, nhiều lắm cũng chỉ thúc giục được một cây đậu nẩy mầm thôi, còn nếu muốn thúc giục cây đậu lớn lên, vậy không biết phải đợi bao nhiêu ngày đâu. Bất quá những thực vật đó hình như cũng rất thích nước mà cậu làm ra, đương nhiên, nước mà nhân ngư đặc thù như mình làm ra có thể làm cho thực vật nhanh chóng tăng trưởng có được không, đây là cái bìa cực tốt nha.

Thấy Mộc Trạch đúng lý hợp tình nói ra những lời này như thế, Mộc gia chủ càng thêm không còn lời nào, "Không cần chuyển chuyên nghành, con cứ ở hệ cơ giáp đi."

"Ở hệ cơ giáp làm gì chứ," Mộc Trạch hừ nhẹ, "Chờ gả chồng? Nếu Nhị hoàng tử muốn tìm một thú nhân có thể cùng hắn sóng vai tác chiến, hắn trực tiếp chọn đại ca không phải là xong sao."

Mộc Trạch tỏ vẻ đại ca Mộc Thanh lớn lên cũng không tệ lắm đâu, trừ bỏ luôn mặt than thôi.

"Nói đến nói đi, con vẫn là chưa hiểu rõ à," thật không biết nói như thế nào với đứa con trai này đây, Mộc gia chủ thực đau đầu, thằng cả đã nói cho ông biết Nhị hoàng tử đã nhận định Mộc Trạch rồi, ai cũng không ngậm con cá Mộc Trạch này đi được cả.

"Không cần hiểu rõ," hiểu rõ cái giề, Mộc Trạch nghĩ nếu mình hiếu kỳ thêm chút chùn chụt nữa thôi, không chừng sẽ tò mò hố luôn mình mất, "Lòng hiếu kỳ hại chết cá."

"Là lòng hiếu kỳ hại chết mèo!" Mộc trưởng lão sửa đúng nói, "Cháu ngoan, nếu không thì cháu......"

Suy nghĩ nửa ngày, Mộc trưởng lão như cũ vẫn không nghĩ ra ý kiến gì hay, qua một hồi lại nói, "Vợ của bằng hữu không thể khinh, nếu không thì cháu nói cháu đã thích đại ca cháu rồi đi, không phải đại ca cháu thì không gả."

Mộc gia chủ cả người đều không tốt, phụ thân đưa ra cái thối chủ ý gì, lời này có thể tùy tiện nói bậy được sao, cho dù bọn chúng có không phải thân huynh đệ đi nữa.

"Có thể suy xét thử," Mộc Trạch nghiêm túc gật gật đầu, sao cậu lại không nghĩ đến chủ ý này vậy nhỉ, có lẽ cái chủ ý này nhìn qua phi thường lôi người, nhưng chỉ cần có chủ ý dùng được thì chính là ý kiến hay.

Một già một trẻ này là muốn quậy chết ông à, Mộc gia chủ nghĩ đến lúc sáng mình còn cố ý đến hoàng cung một chuyến, kết quả quốc vương liền nói cho ông, bọn họ thích làm thế nào thì cứ làm, quốc vương mặc kệ việc này đó, vầy ông còn quản chuyện này thế nào được nữa. Nếu đối phương không phải là Nhị hoàng tử ra bài vô lý cực kỳ vô lại, Mộc gia chủ không chừng còn có thể nghĩ ra biện pháp.

"Đừng có quậy bừa," Mộc gia chủ xoa mi, nguyên bản là muốn hảo hảo nói chuyện cùng Mộc Trạch, hiện tại con trai một lòng muốn rời xa Nhị hoàng tử, vậy ông còn có thể làm sao bây giờ, dù sao không thể nói với con trai, con chỉ có thể gả cho Nhị hoàng tử thôi được. Vì thế Mộc gia chủ thay đổi phương thức khác, "Có lẽ Nhị hoàng tử sẽ nguyện ý hy sinh vì con một chút, không đại biểu con vĩnh viễn chỉ có thể ở dưới mà."

Ha hả, phụ thân, cha nói trắng ra như vậy thật sự được chứ, Mộc Trạch tỏ vẻ lấy bộ dạng này của mình, còn phản công? Vậy cũng phải công được đã nha, Mộc Trạch nghĩ mình cũng không phải ngốc đâu, vẫn hiểu được thực lực kém đấy. Sau khi xuyên qua dị thế, kỹ năng đặc biệt nguyên bản của nhân ngư có khi có có khi lại không, mình vẫn là ngoan ngoãn mà dùng cái gọi là dị năng đi, cái khác khỏi cần nghĩ nhiều.

"Không bằng nhân bản ra một con khác?" Mộc Trạch cười lạnh, đáng tiếc gien thú nhân quá cường đại, không có cách nào nhân bản được.

"Bảo Mộc Lan dịch dung thành cháu!" Mộc trưởng lão vỗ đầu gối nói, "Cứ quyết định như vậy đi."

Mộc trưởng lão phi thường đau Mộc Trạch, không phải thân sinh thì thế nào, thân sinh cũng không có lớn lên tốt như vậy đâu à.

Khi Mộc Lan bị thông báo phải dịch dung thành bộ dáng của Mộc Trạch xong, hắn chỉ cảm thấy người nhà đều điên hết rồi, hai người bọn họ chiều cao đã kém nhau mấy centimet, thằng út đâu có cao như hắn chứ, đừng nói với hắn là có dược tề có thể làm cho thú nhân trong một đêm liền lớn lên đấy nhá.

"Màu sắc đuôi cá khác nhau," Mộc Lan trực tiếp giội nước lã, Nhị hoàng tử kia nhìn trúng cũng không phải là mình mà, nếu là mình, ngẫm lại thôi đã cảm thấy bi ai rồi, lạnh run một phát, chuyện tốt như vậy vẫn là giao cho thằng út đi.

"Cháu không thể không biến về hình thú được sao hả," Mộc trưởng lão hung hăng mà gõ đầu Mộc Lan, "Nghĩ cách làm Nhị hoàng tử chán ghét cháu đi, đến lúc đó lại cho em cháu đổi về với cháu."

Mộc Lan hắc tuyến, quay đầu nhìn về phía Mộc gia chủ, phát hiện phụ thân nhà mình cũng mười phần cạn lời, cố tình thằng út cùng gia gia đều tích cực như vậy, "Vậy con thử xem?"

"Được," Mộc Trạch gật đầu, "Không thử sao biết là không được chứ."

Khóe môi cong lên, sắc mặt lạnh lùng, Mộc Trạch nghĩ mình phải cưới cho được á thú, còn giống cái trân quý hãy để lại cho thú nhân khác đi. Cậu nghĩ có lẽ là bởi vì trước kia mình cứ luôn muốn bá chiếm giống cái trân quý của người ta, cho nên trời cao mới phái Nhị hoàng tử đến trừng phạt cậu, vậy cậu liền đổi sang á thú không trân quý như vậy là được rồi, cậu rất là dễ nói chuyện đó nghe.

Ngày hôm sau, Mộc Lan liền dịch dung thành Mộc Trạch đi hẹn hò cùng Nhị hoàng tử Lạc Thiên Tường.

Lạc Thiên Tường sáng sớm đã đến công viên hẹn hò, lén lút mà nghĩ chờ một lát là lại có thể dắt tay vợ iu rồi, nếu có thể tới thêm một cái hôn đính ước, vậy chính là không thể tốt hơn được nữa. Chỉ là vừa mới nhìn thấy "Mộc Trạch", hắn liền một chút cũng không vui, thằng nào không sợ chết dám giả trang thành thân ái đây.

Mộc Lan còn chưa kịp nói lời nào, hắn đã bị Lạc Thiên Tường đối diện một chân đá đến trên mặt đất, này cũng thôi đi, đối phương thế nhưng lại dừng lại mang bao tay lên. Hắn cho rằng mình sẽ có cơ hội giải thích, không nghĩ tới đối phương một phen túm lấy cổ áo mình.

"Vợ ta đâu?" Thằng cha không sợ chết chỗ này là từ chỗ nào chui ra vậy, Lạc Thiên Tường phi thường không vui, có thể nào là tổ chức nào đó cố ý trói vợ yêu đi, sau đó cho người giả trang thành vợ yêu không, vợ yêu có thể nào gặp được nguy hiểm không, tao dựa (‵o′), quả nhiên mình phải luôn ở bên vợ yêu mới được.

*Editor: Não bổ là bệnh phải trị

"Nhị......"

"Nhị cái gì mà nhị, mi cái tên nhị hóa này, vợ ta đâu?" Ta phờ ắc, vợ yêu nhất định đã xảy ra chuyện rồi, Lạc Thiên Tường lo lắng.

"Mộc Lan, tôi là Mộc Lan!" Mộc Lan vội nhấc tay, hắn sắp hộc máu đến nơi rồi có được không, Nhị hoàng tử không thể bình thường một chút được sao, cần nôn nóng như thế à.

"Mộc Lan?" Lạc Thiên Tường nghi hoặc, ngay sau đó buông cổ áo Mộc Lan ra, sau đó đi đến một bên tháo bao tay xuống, vỗ vỗ tay mình, tiếp lại lấy ra một lọ chất lỏng không màu phun phun tay.

*Editor: cha này bệnh xà cmn tinh xác định rồi

Thấy Lạc Thiên Tường một bộ phi thường ghét bỏ mình, Mộc Lan mười phần cạn lời, trước khi túm cổ áo mình muốn mang bao tay còn chưa tính, tháo bao tay xuống còn phun nước, "Nhị hoàng tử, sao anh lại nhận ra tôi không phải Mộc Trạch?"

Tuy rằng nói chiều cao của mình và thằng út không giống nhau, nhưng Nhị hoàng tử hẳn là cũng không gặp qua thằng út được mấy lần đi, sao lại dễ dàng bị nhìn thủng như vậy được, Mộc Lan khó hiểu.

"Ngay cả vợ mình cũng nhận không ra, vợ sẽ không cao hứng," Lạc Thiên Tường ủy khuất nói, vợ yêu thế nhưng không tới.

*Editor: Giải đáp cho nhé, mấy lần cái mông, cha này là bám đuôi 200% đóa

Nhìn thấy Nhị hoàng tử ủy khuất như thế, Mộc Lan thật muốn dậm chân, bị thương rõ ràng là mình mà, một cước kia thật sự rất đau đó, phỏng chừng hắn phải dưỡng một tuần mất, "Khụ khụ, tiểu đệ nó từ nhỏ đã muốn cưới giống cái rồi, bằng không thì là á thú, nó thật sự không thích thú nhân đâu."

"Không quan hệ, thế giới này không có hai người nào trời sinh liền thích đối phương cả," Lạc Thiên Tường tỏ vẻ này căn bản không là vấn đề, "Anh vợ, chuyện hôm nay cũng không thể trách tôi được nha, cậu đi bệnh viện nhìn xem, phí dụng tính ở tôi, tôi phải đi tìm vợ tôi nữa."

Mộc Lan rốt cuộc cũng kiến thức được sự vô sỉ của Lạc Thiên Tường, sao không thể trách hắn được chứ, nếu không phải đối phương có thế nào cũng phải cưới Mộc Trạch, mình sẽ không bị gia gia cùng thằng út bắt được, vừa mới còn là Nhị hoàng tử đá hắn nữa, lực độ một cước kia cũng không yếu đâu. Đối phương không muốn đưa mình đi bệnh viện, chí muốn đi gặp vợ yêu, Mộc Lan thật không biết nên cảm thán đối phương không chịu trách nhiệm như vậy, hay là nên cảm thán đối phương để ý thằng út như thế nữa.

Lạc Thiên Tường hiện tại chỉ muốn nhanh chóng đi tìm Mộc Trạch, ở trong lòng hắn, vợ yêu tuyệt đối không có khả năng dễ dàng vứt bỏ mình được, nhất định là đã xảy ra chuyện rồi, sau đó vợ yêu ngượng ngùng nói cho mình biết, thân là ông chồng tốt, vậy mình nên chủ động mới được, không cần đợi vợ yêu mở miệng đã giúp vợ yêu giải quyết khó khăn rồi. Ngẫm lại cảm thấy phi thường tuyệt vời, không chừng vợ yêu cao hứng một cái liền lấy thân báo đáp đóa.

*Editor: cảm thấy cạn lời... (°◇°;)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện