Chiều nay Mộc Trạch đặc biệt ngoan ngoãn, tùy ý Lạc Thiên Tường nắm cũng không nói nửa câu phản đối. Không phải cậu không muốn phản đối, chỉ là lời nói vừa đến bên miệng, liền cảm giác được một con mèo bự đứng ở trước mặt mình, cái mặt anh tuấn kia của Lạc Thiên Tường lập tức biến thành mặt mèo, sau đó cậu liền héo.

Mèo chính là tử địch của Mộc Trạch, vừa thấy mèo, cậu liền không dám nhúc nhích.

"Cứ tạm thời ở tại gian phòng này đi," ︿( ̄︶ ̄)︿, vợ yêu ngủ ở ngay cách vách, buổi tối nếu lúc nào nhớ vợ yêu cũng có thể lặng lẽ qua đây sờ soạng một phen, đây chính là mục đích đầu tiên và cũng là quan trọng nhất Lạc Thiên Tường đem Mộc Trạch an bài tại cách vách, "Vợ à, buổi tối có việc cứ tìm anh nha."

Một gian phòng này cùng phòng của Mộc Trạch ở Mộc gia giống y như đúc, tâm Mộc Trạch hơi thả lỏng một chút, may quá hổng phải kho hàng cá khô rồi. Nghe được đối phương nói buổi tối đi tìm hắn, Mộc Trạch ngẫm lại liền rất không khỏe, mắt mèo ở ban đêm cực kỳ tốt, bằng không làm sao bắt chuột được chớ, tuyệt đối không thể buổi tối đi tìm Lạc Thiên Tường được.

Mộc Trạch vẫn hiểu được thị lực của mình không có tốt đến mức buổi tối có thể thấy rõ ràng hết thảy, cá tuyệt đối không thể đến gần " mèo " được, yếu ớt nói, "Có thể đổi một gian phòng khác không?"

"Không thích?" Lạc Thiên Tường nhíu mày, "Nếu không anh đem phòng của anh nhường cho em nhé?"

Này căn bản không phải là vấn đề thích hay không thích, mà là gian phòng này cách " mèo " gần quá đó, Mộc Trạch đâu dám nói ra như vậy, khóe miệng giật giật.

"Không, không cần," tận lực kéo khoảng cách với Lạc Thiên Tường, Mộc Trạch đi vào phòng, duỗi tay đụng vào giường đệm, rất mềm, so với giường đệm trong phòng ngủ của mình thì mềm hơn nhiều.

Đi đến cửa sổ trước kéo màn ra, lại thấy được dưới lầu có một hồ nước nhân tạo, trong hồ còn trồng một chút hoa súng. Mộc Trạch kinh ngạc, diện tích người thời đại tinh tế cư trú đều rất lớn, nhưng không phải mỗi người giàu có nào cũng đều thích đào hồ ở sân cả, hậu viện bọn họ đa số đều không có hồ nước, cho dù có cũng không sâu, đa số đều là bể bơi. Mà cái hồ này nước phi thường trong vắt, nhìn qua thực nông, lại có chiều sâu nhất định.

"Thích sao?" Lạc Thiên Tường chỉ kém không phe phẩy cái đuôi, "Hồ nước này là anh cố ý cho người đào đó."

Mộc Trạch ngẩng đầu nhìn về hướng Lạc Thiên Tường, đối phương tựa hồ đang chờ đợi mình tán dương, này nhất định là ảo giác của cậu nhỉ.

"Cá đều tương đối thích nước," Lạc Thiên Tường lại nói, vợ yêu thế nhưng không có khích lệ mình, này là không khoa học, "Em về sau có thể tận tình mà chơi đùa, đương nhiên cũng có bể bơi."

Mấy năm nay, Lạc Thiên Tường cố ý đi tìm hiểu tập tính của nhân ngư, học không ít chương trình, chính là vì để Mộc Trạch có thể thích ứng được với vương phủ.

"Thích, rất thích," Mộc Trạch vẫn rất sợ hãi con " mèo " Lạc Thiên Tường này, giờ phút này cũng không có tâm tư nghĩ cái khác, "Khá thích."

Vợ yêu ngoại trừ nói thích ra thì sẽ không nói cái khác nữa à, Lạc Thiên Tường bất đắc dĩ, nghĩ thầm có lẽ là bởi vì đối phương bị dọa tới, qua mấy ngày nữa là ổn thôi, "Vậy em trước nhìn xem đi, nghỉ ngơi trong chốc lát, tối nay lại cùng nhau ăn cơm chiều."

Nói xong câu này, Lạc Thiên Tường liền rời khỏi phòng, dù sao cũng không thể tiếp tục mặt dày mày dạn ở lại được, vạn nhất làm cho vợ yêu phản cảm thì làm sao. Hắn cũng không nghĩ da mặt hắn còn mỏng sao, đều đã làm nhiều chuyện như vậy rồi, hiện tại mới nghĩ để Mộc Trạch một mình hảo hảo ngẫm lại thì được cóc khô gì.

Đi đến trước tủ quần áo, Mộc Trạch phát hiện bên trong có không ít quần áo mới, khoa tay múa chân một hồi, chỗ quần áo này thật đúng là phù hợp với kích cỡ của mình. Mày nhíu lại, nghĩ đến đối phương sớm đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, vậy mình biết chạy đi thế nào đây, sao cứ dễ dàng như vậy đã vào sào huyệt của " mèo " vậy, ngẫm lại liền thấy đau răng rồi.

Trở lại Mộc gia Mộc Thanh vừa vào cửa liền nhìn thấy Mộc Lan cũng đã về đến nhà, "Thế nào rồi?"

Anh có nghe nói, thằng hai này thế nhưng thật sự nghe theo Mộc Trạch cùng gia gia giả trang thành Mộc Trạch, kết quả thế nào, còn không phải bị Lạc Thiên Tường hung hăng mà đạp một phát à.

"Không chết được," đại ca như cũ vẫn là mặt than, cũng không biết quan tâm thằng em một chút nào, Mộc Lan tỏ vẻ mình đã không còn chờ mong anh em thương iu nữa rồi, cũng chỉ có thằng oắt Mộc Trạch kia là còn chút lương tâm thôi. Mộc Lan không có quên những năm đó hắn bị đại ca hố đâu, "Tiểu Trạch đâu?"

Thằng út đáng thương, sẽ không phải đã bị đại ca bán rồi đi, Mộc Lan đối với cái này mười phần chắc chắn, phải biết rằng ý tưởng của đại ca luôn luôn sâu không lường được ó.

"Ở phủ đệ của Nhị hoàng tử," Mộc Thanh nghiêm mặt, "Muốn thay thế Tiểu Trạch?"

"Không dám," còn không phải là bị buộc giả trang thành thằng út mà thôi sao, có cần thiết nói như vậy không, Mộc Lan cắn răng, "Đại ca, Tiểu Trạch sợ mèo."

"Vừa lúc rèn luyện lá gan," Mộc Thanh ngồi vào trên sô pha, rót một ly trà, "Nhị hoàng tử không phải mèo."

"Đại ca......" Đại ca thật mang thù, nhất định là bởi vì Tiểu Trạch khi còn nhỏ không cẩn thận quậy hỏng mô hình cơ giáp của đại ca cho mới gặp phải sự trả thù thê thảm không đành lòng nhìn như vậy đấy, Mộc Lan ngẫm lại tình cảnh Mộc Trạch hiện tại đang ngốc ở trong vương phủ, cả người phát run, là người thì đều không muốn ở cùng với thứ mà mình sợ hãi, nói rèn luyện lá gan cái gì, kia đều là mây bay thôi.

*Editor: Thì ra... Đại ca là phúc hắc hở... Ta bị bộ dạng lạnh lùng của đại ca lừa dối...

Nhị hoàng tử còn là một tên bạo lực cuồng nữa, ngẫm lại một đá kia, Mộc Lan lại nhìn về phía Mộc Thanh mặt than, "Bác sĩ bảo em nghỉ ngơi nhiều."

Sau đó Mộc Lan liền quay đầu lên lầu, tuyệt đối không thể ở chung với đại ca này nhiều được, Tiểu Trạch đã bị đại ca bán rồi, vạn nhất đại ca đột phát ý tưởng muốn bán hắn thì biết làm sao.

Thấy Mộc Lan cước bộ như mây bay mà nhanh chóng lủi đi, Mộc Thanh đảo đảo chén trà trong tay, thằng hai này cũng thật ngu, không phải bất cứ thằng em nào cũng đều có giá trị cao như vậy đâu, cũng không phải bất cứ thằng em nào cũng đều có mị lực lớn như vậy, có thể hấp dẫn ánh mắt thối của Lạc Thiên Tường à.

Ở trong lòng Mộc Thanh, Lạc Thiên Tường chính là một thằng cha vô lại lưu manh, còn là một tên luyến đồng vô lễ, tên đó căn bản sẽ không quản Mộc Trạch có phải thú nhân hay không đâu. Mộc Thanh thậm chí còn hoài nghi Lạc Thiên Tường trước kia qua lại gần gũi với mình như vậy có phải đều là vì Mộc Trạch không ấy, duy nhất làm anh thấy may mắn chính là thực lực Lạc Thiên Tường không kém, bằng không anh cũng sẽ không trung tâm với hắn rồi. Bất luận là thực lực hay tính tình, Lạc Thiên Tường cũng đều là thú nhân đáng giá phó thác cả đời, đây cũng là nguyên nhân mà Mộc Thanh không có ngăn cản động tác của đối phương.

*Editor: Tui không tin tui không tin ~~ nhứt định là do anh mang thù! "Tiểu Trạch đâu rồi?" Mộc phu nhân thấy hai thằng con ruột của mình đã trở về, nhưng con nuôi bảo bối còn chưa trở về, cho dù Mộc Trạch nói là muốn ra ngoài rèn luyện, nhưng y không cho rằng Mộc Trạch đi được đâu.

*Editor: Con ruột cái gì chỉ là mây bay ~~ con nuôi mới là bảo bối ~~

"Ngủ lại vương phủ," Mộc Thanh trấn định nói, "Tạm thời không trở lại, cùng Nhị hoàng tử bồi dưỡng cảm tình."

Thằng con mặt than này cứ như vậy ném Tiểu Trạch ở vương phủ? Không cần hoài nghi, Mộc phu nhân cũng cảm thấy thằng con cả này của mình cả ngày chỉ biết trưng ra một vẻ mặt, một chút cũng chả đáng yêu tẹo nào, "Tiểu Trạch là em trai con, không phải công việc."

"Nhị hoàng tử là thủ trưởng cũng là bằng hữu của con, này xác thật không tính là công việc," Mộc Thanh mười phần nghiêm túc mà trả lời.

Biểu tình của thằng oắt này vẫn luôn nghiêm túc như vậy, bảo y nên nói như thế nào đây, Mộc phu nhân nghĩ mình đã không thể cùng thằng cả hảo hảo câu thông nổi nữa, "Bọn họ còn chưa có kết hôn, cũng chưa đính hôn."

"Nhị hoàng tử đã tuyên bố tin tức với bên ngoài rồi, hắn sẽ không thay đổi chủ ý," Mộc Thanh trước mắt vẫn chưa chuẩn bị nói rõ tình huống cho người nhà, anh có dự cảm nếu lanh nói rõ ra, người nhà nhất định sẽ nghĩ cách mang Mộc Trạch trở về, còn sẽ cho rằng Nhị hoàng tử là tên biến thái nữa, cho dù Nhị hoàng tử ở trong mắt mọi người đã là tên biến thái rồi, "Hắn nhất định sẽ cưới Tiểu Trạch."

Mộc Thanh nhất định không phải là con của mình, mà là chó săn bên người Nhị hoàng tử, Mộc phu nhân không khỏi nghĩ như thế.

Chạy trốn chưa thành đã bị phá ngốc tại trong phủ của Nhị hoàng tử Mộc Trạch ở trong phòng ngây người một hồi lâu, rốt cuộc cũng lạc quan mà nghĩ người hoàng thất không thiếu đồ ăn, mình còn là người Mộc gia nữa, Nhị hoàng tử nhất định sẽ không nhanh như vậy đã đem cậu làm thành cá khô đâu. Mộc Trạch đối với cá khô có chấp niệm phi thường sâu nặng, trước sau cũng chỉ suy nghĩ mỗi cái này, mà không phải nghĩ mình sẽ bị áp, phỏng chừng cho dù có bị áp, cậu cũng sẽ nghĩ đó là một loại phương thức chế tác cá khô mà thôi.

*Editor: Rốt cuộc đời trước em đã thấy bao nhiêu con cá bị ép thành cá khô rồi hở? ლ(¯ロ¯ლ)

Người vương phủ cũng mặc kệ chủ mẫu tương lai là giống cái, là á thú, hay là thú nhân, bọn họ chỉ nghĩ rốt cuộc cũng có người nguyện ý tiếp thu Nhị hoàng tử rồi, vì để tỏ vẻ hoan nghênh Mộc Trạch, một đám còn cố ý đến phòng bếp cầu chủ bếp làm nhiều món ăn ngon một chút, nhất định phải để Mộc Trạch cảm nhận được cảm giác gia đình.

Vì thế thời gian cơm chiều còn chưa tới, Mộc Trạch đã thấy người đưa điểm tâm tới cho mình, đãi ngộ này cũng thật cao.

Lạc Thiên Tường tự nhiên biết mấy động tác của người trong vương phủ, không khỏi gật đầu, coi như những tên này thức thời, vì thế hào phóng mà báo cho mọi người, "Từ nay về sau, Mộc Trạch chính là chủ mẫu của các ngươi."

Cứ như vậy, thái độ của mọi người đối với Mộc Trạch càng bay tận trời, tuyệt không thể làm cho chủ mẫu thất vọng với vương phủ được, cho dù có thất vọng với Nhị hoàng tử, cũng không thể thất vọng với bọn họ, chủ mẫu chính là cọng rơm cuối cùng cứu vớt bọn họ, chính là ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh bọn họ ó. Mọi người trong vương phủ lập tức noi theo bước chân của chủ tử nhà mình, trên một mặt nào đó cả đám cũng rất siêng năng giả ngu.

Trong hoàng cung quốc vương sau khi biết được Nhị hoàng tử nhà mình rốt cuộc cũng đem Mộc Trạch vác về vương phủ, ông thở phào nhẹ nhõm một hơi, "Còn may không có để ta phải hạ mệnh lệnh."

Đừng nói quốc vương thở dài nhẹ nhõm, ngay chính Đại hoàng tử cũng giải tỏa một phem áp lực, "Nó hẳn là sẽ không lại muốn đi tấn công đám hải tặc nữa đâu."

Đánh hải tặc là chuyện tốt, nhưng đánh một trận lại phá tới vài cái tinh hệ, cái này làm người ta thực đau đầu có được không, đều yêu cầu kinh phí cả đấy, cho dù thằng oắt kia dọc theo đường đi cũng có thể kiếm được không ít tiền, đáng chết chính là đối phương căn bản là không chịu nộp lên quốc khố bao nhiêu á, Đại hoàng tử ngẫm lại liền đau đầu, hy vọng thằng em nhà mình ngoan ngoãn mà theo đuổi Mộc Trạch đi thôi, về sau hẳn là sẽ không có tinh lực dư thừa đi xông pha xa lông nữa, sức chiến đấu cường là tuyệt lắm, đánh thắng trận cũng tuyệt lắm, nhưng giặc cùng đường đừng đuổi a.

Đại hoàng tử cùng quốc vương liếc nhau, lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, có thể thấy được bọn họ đối với Nhị hoàng tử đau đầu cỡ nào.

Lạc Thiên Tường hiện tại xác thật không muốn đi càn quét hải tặc nữa, hải tặc có quan trọng bằng vợ yêu sao, tuyệt đối không có nha, trước kia đánh hải tặc, còn không phải là vì kiếm sính lễ sao, thân làm thú nhân Mộc Trạch phải gả cho mình, đã làm vợ yêu khó xử lắm rồi, nếu hắn lại không cho đối phương một hôn lễ long trọng nữa, vậy hắn còn là cường thú nhân nữa sao. Cho dù không cử hành hôn lễ long trọng, về sau hai người sinh hoạt cũng cần tiền nhé, Lạc Thiên Tường tỏ vẻ nhất định phải để vợ yêu làm chủ hưởng thụ sinh hoạt, mà không phải là phó sinh hoạt bôn ba.

Ngồi ở phòng khách Lạc Thiên Tường không khỏi cười, tôi tớ đi ngang qua nhìn thấy chủ tử nhà mình lại đang cười ngây ngô, bọn họ không khỏi cảm thán, đây đều là bởi vì vương phủ có chủ mẫu đấy, xuân ơi xuân đến rồi.

Cảm nhận được ánh mắt của những người khác, Lạc Thiên Tường quay đầu trừng mắt nhìn bọn họ một cái, "Làm việc!"

Chờ một lát là có thể cùng vợ yêu ăn tối chung rồi, Lạc Thiên Tường mở quang não ra, liếc mắt nhìn trái nhìn phải một cái, click mở folder riêng, ở trong tập tài liệu ghi xuống một bút: Buổi tối sẽ cùng vợ yêu ăn cơm, tuyệt zời ông mặt trời, có chút khẩn trương nhỏ ấy.

Tác giả có lời muốn nói:

Mộc Trạch: Khen ngợi? Đi tìm chết đi!

Lạc Thiên Tường: Vợ à......

Mộc Trạch: Lăn một bên!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện