Mọi tiếng động quanh tai dường như đều bị tan biến, chỉ còn có tiếng bước chân loạng choạng của Kha Hựu.
Kha Hựu đứng ngay cửa, gương mặt sốt ruột, áy náy chiếm trọn ánh nhìn của Lam Tử Ngưng.
Lam Tử Ngưng gối đầu lên hõm vai Lam Tiêu Tần, hơi nhếch môi, nỗ lực để hô hấp được thông thuận hơn.
Đôi mi dài như cánh bướm rung động liên hồi, tầm mắt chỉ rơi vào trên người Kha Hựu ở ngoài phòng.
Lam Tiêu Tần lắc đầu, liên tục vuốt lưng nàng, giương mắt thấy Lam Tiêu Hàn cũng lo lắng đến độ mặt tái mét, anh cười xoa dịu: "Tiêu Hàn à, không sao đâu."
Tay Lam Tiêu Hàn thả bên người dần dần nắm chặt, trầm mặc ngồi ở bên cạnh hai người, không nói câu gì.
Bầu không khí dần phát lạnh, lúc này Lam Tử Ngưng mới chuyển mắt khỏi người Kha Hựu, bất an nhìn Tiêu Hàn, lại ngẩng đầu nhìn Tiêu Tần.
Lam Tử Ngưng khẽ mỉm cười, giơ tay lên muốn an ủi thì đã bị Tiêu Hàn nắm lại.
Trước khi cảm xúc triệt để đóng băng, Lam Tiêu Hàn gắng nặn ra nụ cười.
Cậu ta cầm tay Lam Tử Ngưng, giọng điệu tựa như vui đùa nói: "Chị chào đón em như thế này đấy hả?"
Quay đầu nhìn về phía Kha Hựu ngoài cửa, sắc mặc Lam Tiêu Hàn biến đổi, chỉ trong khoảnh khắc lại phục hồi nguyên dạng, nói một câu: "Cô đi thay bộ đồ sạch sẽ đi.
Đêm nay, chị của tôi phải làm phiền cô rồi."
Nghe Lam Tiêu Hàn nói xong, tinh thần Lam Tử Ngưng mới được thả lỏng.
Xoa xoa ngực, nàng chống tay, dựa vào Lam Tiêu Tần đỡ ngồi dậy.
Nhìn thấy vẻ mệt mỏi rã rời của Lam Tiêu Tần, còn có bàn tay nổi cả gân xanh của anh ấy, Lam Tử Ngưng không cảm nhận rõ trong lòng đang được ấm áp hay băng giá vây quanh nữa.
Nàng đưa mắt nhìn Kha Hựu, ánh mắt như muốn giải vây, lại như yêu thương cưng chiều.
Nàng cất giọng nhàn nhạt: "Anh đi nghỉ ngơi đi, em không sao."
Giọng của nàng vẫn rất yếu, nhưng lại như cái búa tạ, đè nặng trên ngực.
Kha Hựu nhìn chỗ Lam Tử Ngưng, không có mở miệng, chỉ yên lặng lui lại, nhưng vẫn không chịu rời đi.
Lam Tiêu Hàn đỡ Lam Tiêu Tần lên giường, rót cho anh ly nước, rồi lại vừa cười khẽ vừa dìu Lam Tử Ngưng đứng lên, sau đó trực tiếp ôm nàng: "Đừng lo lắng, có em ở đây."
Lam Tử Ngưng nắm chặt cánh tay Lam Tiêu Hàn, không để ý lắm, nói: "Chị không sao, thả chị xuống."
Lam Tiêu Hàn lại cười, ôm nàng đi ra ngoài phòng.
Liếc mắt nhìn Kha Hựu đã lùi tới tận gần cuối hành lang, Lam Tiêu Hàn không thèm nói gì nữa.
Phòng của Lam Tử Ngưng cách phòng Lam Tiêu Tần cũng không xa.
Ba người yên lặng bước đi.
Vốn tưởng rằng có thể yên lặng như thế đi tiếp, nhưng Lam Tiêu Hàn đi ở phía trước đột nhiên hỏi: "Cô ta là người mà chị nhìn trúng à?"
Bị hỏi đột ngột, Lam Tử Ngưng liếc cậu ta một cái, gật đầu: "Tiêu Hàn à, đã lâu rồi chị không có phát bệnh.
Lần này là ngoài ý muốn, cô ấy cũng không biết."
Kha Hựu dừng bước, yên lặng nhìn theo bóng lưng hai người đã đi xa.
Buổi tối, trong căn phòng xa lạ, Kha Hựu đắm mình trong bồn tắm, bàn tay vô thức vỗ về mặt nước ấm.
Trong nước có cánh hoa hồng nổi lềnh bềnh do Lam Tử Ngưng cố ý kêu người bỏ vài.
Bồn tắm lớn này quá mức hiện đại, nước lạnh rồi sẽ tự động nóng lại, nóng đến nhiệt độ nhất định sẽ dần lạnh đi.
Kha Hựu hít sâu vài cái, nhắm mắt lại, lại chìm vào trong nước.
Một giây, hai giây, ba giây...!
Dần dần, lồng ngực bị đè nén làm cho Kha Hựu không thể không ngẩng đầu lên, một lần nữa có được không khí, hổn hển hít thở.
Đưa tay vuốt nước trên mặt, sắc mặt Kha Hựu hơi tái, tay siết thành quyền, móng tay găm sâu vào thịt, khàn khàn nói: "Tôi không thể trốn ra, cũng không trở về được.
Tôi đáp ứng, tôi sẽ đối tốt với chị, vì chị làm tất cả những điều tôi có thể."
Ở trong phòng mình, Lam Tử Ngưng không cách nào chìm vào giấc ngủ.
Nhắm mắt lại, nơi nơi đều là bóng dáng của Kha Hựu.
Có rất nhiều hình ảnh, bao trùm rất nhiều cảm xúc.
Khoác thêm áo ngoài, Lam Tử Ngưng muốn đến phòng cho khách xem Kha Hựu.
Nàng biết nhất định cô ấy cũng không ngủ được.
Sợ quấy nhiễu thuộc hạ rồi lại đi mật báo với Lam Tiêu Tần, Lam Tử Ngưng thả nhẹ bước chân, đứng trước cửa phòng cho khách.
Không có gõ cửa, bởi vì thấy khe cửa phòng có tia sáng mờ mờ.
Nhẹ nhàng xoay nắm cửa, phát hiện không có khóa, trong phòng im ắng, trên giường lại không có bóng người, chỉ có một bóng đèn tường yếu ớt thắp sáng căn phòng.
Lam Tử Ngưng lắng tai nghe thấy có tiếng nước trong phòng tắm, nhớ đến vừa rồi Kha Hựu đã lo lắng và tự trách như vậy, nàng có chút đau lòng.
Chậm rãi bước tới gần, đưa tai lắng nghe, trong phòng tắm cũng không có nhiều tiếng động, nhưng nàng rõ ràng nghe được câu bày tỏ chân thành của Kha Hựu.
Kinh ngạc sững sờ tại chỗ, là bị cảm động đến không nói nên lời.
Có chút khó tin ngắt mặt mình để xác nhận mình có mộng du hay là nghe nhầm hay không.
Mặt có đau.
Lam Tử Ngưng cười khúc khích, cũng không phải lần đầu tiên nghe được Kha Hựu biểu lộ cõi lòng, nhưng lúc này lại bất đồng.
Trước đó cô ấy có thể cảnh giác và ngụy trang, nhưng bây giờ, cô ấy đã cho mình một câu trả lời cực kỳ thỏa mãn rồi.
Cửa phòng tắm mở ra, so với phòng ngủ, trong phòng tắm sáng rõ hơn.
Ánh sáng kéo dài cái bóng của Kha Hựu trên sàn, vây quanh hai người vô tình ngước nhìn thấy nhau.
Dưới ánh đèn, Kha Hựu bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc ướt sũng còn nhiễu nước, giọt nước lăn xuống đôi vai trần.
Cơ thể bọc khăn tắm, bất ngờ làm Kha Hựu sững lại, vội vã lui lại, thế nhưng bước chân lảo đạo, dậm phải ô gạch trơn ướt.
Ngay lúc cả người sắp tiếp xúc thân mật với sàn nhà, Lam Tử Ngưng đã cấp tốc vọt tớt ôm lấy cô.
Đường cong lả lướt, da trắng nõn nà, mị nhãn như tơ, hơi thở như lan.
Ngày lần đầu gặp mặt, nàng đã biết trước đời này khó quên rồi.
Lam Tử Ngưng ôm eo nhỏ của Kha Hựu, nét mặt giảo hoạt: "Sợ cái gì, tôi cũng đã nghe thấy lời tỏ tình chân thành của em rồi, bây giờ có phải là nên tới một cái ôm hôn nồng nhiệt, sau đó thuận tiện lăn giường luôn không?"
Kha Hựu giãy khỏi tay nàng, khẽ thở phào một hơi, chợt nhận ra điều gì, lại đi lui về phía sau: "Cách tôi xa một chút, tôi sợ tắm chưa sạch."
Dẹp ý đùa cợt, Lam Tử Ngưng nở nụ cười dịu dàng, đến gần Kha Hựu hơn, nắm lấy tay cô: "Đừng cự tuyệt tôi, đừng...!cự tuyệt tôi nữa."
Lam Tử Ngưng tiện tay lấy khăn từ trên kệ xuống, phủ lên đầu Kha Hựu, nhẹ nhàng xoa xoa tóc cho cô.
Nhìn Kha Hựu mê người trước mắt, Lam Tử Ngưng híp mắt: "Tôi quyết định bao nuôi em, thù lao là một trái tim chân thành của tôi, kỳ hạn là cả đời.
Không có sự cho phép của tôi, em đừng hòng bỏ đi đâu.
Không được né tránh nữa, không được trốn chạy nữa, coi như là phải nhốt lại, tôi cũng sẽ không thả em đi.
Em đã chuẩn bị xong chưa?"
Lúc này Lam Tử Ngưng đẹp đến không gì sánh được.
Dưới sự mê hoặc ôn nhu ấy, Kha Hựu vốn đã từ bỏ suy ngẫm, tất cả chú ý chỉ dồn ở ánh mắt nhu hòa như nước của nàng.
Cặp mắt mờ mịt, Kha Hựu hôn lên khóe môi nàng, khẽ lẩm bẩm: "Lam Tử Ngưng, tôi gọi chị là Ngưng được không?"
Lam Tử Ngưng tươi cười quyến rũ nhẹ nhàng hôn đáp lại, ôm lấy cô: "Được, em muốn gọi là gì cũng được.
Tôi coi như em đã đồng ý rồi, sau này tất cả của em đều là của tôi."
Ra dấu đừng lên tiếng, Lam Tử Ngưng kéo Kha Hựu lén lút đi trở về phòng của mình.
Để cho Kha Hựu ngồi vào bàn trang điểm, cầm máy sấy sấy tóc cho cô.
"Đã trễ rồi, sấy tóc xong chúng ta đi ngủ, sáng mai còn phải đến công ty nữa."
Kha Hựu liếc nhìn nàng trong gương.
Trong bầu không khí mập mờ như thế này, nàng lại không có vẻ phong tao như thường ngày, mà còn có chăm chú, tỉ mỉ chăm tóc cho mình.
Luồng khí ấm áp thổi trên đầu, làm cho Kha Hựu mới chìm đắm trong kinh hoảng dần dần thấy thả lòng.
Lòng bàn tay cũng ấm hơn.
Giờ cô mới có tâm tư cẩn thận quan sát căn phòng này.
Đây là lần thứ hai Kha Hựu bước vào phòng của nàng.
Căn phòng được thiết kế sắp đặt vô cùng tinh xảo, có phẩm vị rất đặc biệt.
Trong phòng không có một hạt bụi, sạch sẽ bóng loáng.
Thế nhưng nhớ tới Lam Tử Ngưng vừa hút thuốc lại uống rượu, đáy lòng không khỏi thầm than, bị bệnh như nàng, chẳng lẽ không phải nên cai thuốc cai rượu à?
Tình huống đêm nay, nếu là không cẩn thận tái phát khi đối mặt với kẻ địch, thì đó rất có thể sẽ bỏ mạng.
Kha Hựu kéo Lam Tử Ngưng lại: "Rốt cuộc bệnh của chị là sao vậy?"
"Để em chê cười rồi." Lam Tử Ngưng cong môi cười, nói xong lại ra vẻ không thèm để ý.
Kha Hựu nhíu mày, có chút khó chịu: "Có gì mà buồn cười, chị làm tôi sợ muốn chết." Dừng một chút, Kha Hựu bổ sung: "Xin lỗi, tôi sẽ ẵm chó con đi."
"Không sao, giữ nó lại cũng được, nuôi ở bên ngoài.
Tôi có mua cho nó cái nhà rồi, ngày mai sẽ đưa đến."
Lam Tử Ngưng rót nước cho Kha Hựu, thấy cô không nhận, thì cầm lấy tay cô buộc cô phải nhận lấy.
"Tôi đã hỏi rồi, bởi vì nó dơ quá thôi.
Thật đó, ngày hôm qua em cũng ôm nó, mà tôi đâu có sao.
Thế có nghĩa là chỉ cần nó được tắm rửa sạch sẽ thường xuyên, cộng thêm không tiếp xúc nhiều, thì sẽ không có vấn đề."
"Đừng cậy mạnh, sau này, chị nhớ mang thuốc bên người."
Lam Tử Ngưng hơi bất mãn: "Tôi không có yếu đuối như vậy đâu.
Nếu giữ nó lại, có lẽ em sẽ ở lại."
Kha Hựu biết nàng đã bá đạo là nói một không có hai, nên cũng không tranh cãi với nàng nữa.
Bởi vì...!trong nhà này, coi nàng như báu vật không chỉ có một người, bọn họ sẽ chăm lo cho nàng tốt nhất.
Liếc nhìn căn phòng, ánh mắt không khỏi tia tới đồng hồ, cô khẽ nói: "Đã khuya rồi, tôi về ngủ đây.
Ngủ ngon."
Lam Tử Ngưng mím môi cười, ngăn Kha Hựu lại, lên tiếng kháng nghị: "Em muốn đi đâu ngủ? Nhỡ đâu nửa đêm tôi lại phát bệnh thì làm sao đây?"
"Không phải vừa rồi chị mới nói chị không có yếu đuối tới cỡ đó à?"
Lời này vừa nghe chính là gạt người, nhưng Kha Hựu cũng không dám bỏ đi, chân vừa bước ra không khỏi ngừng lại.
Mặt Lam Tử Ngưng ửng hồng, trông như quẫn bách: "Thôi bỏ đi, em muốn đi đâu ngủ kệ em."
Nghiêng mặt đi, Lam Tử Ngưng xốc chăn, vùi mình vào chăn ấm nệm êm, bỏ lại cái bóng lưng ai oán cho Kha Hựu, ồm ồm nói: "Aiz, cũng không phải chưa từng ngủ.
Giường nhỏ như thế mà còn chen cùng nhau, trước cái giường thênh thang này lại giả bộ đứng đắn."
Kha Hựu chịu không nổi hành động làm nũng lộ liễu này.
Cô ho nhẹ một tiếng, nhẹ tay nhẹ chân lật một góc chăn chui vào trong.
Nhìn Lam Tử Ngưng đưa lưng về phía mình, Kha Hựu chủ động phá vỡ không khí, đẩy đẩy nàng: "Được rồi, ngủ đi."
Lam Tử Ngưng vểnh môi, giọng đầy thản nhiên: "Tôi đang ngủ nè."
Kha Hựu kinh ngạc nhìn bóng lưng của nàng xuất thần một hồi lâu.
Giọng điệu của nàng không ổn, như là đang tức giận vậy.
Thở dài trong lòng, Kha Hựu than nhẹ, uể oại nhích lại, hai tay từ phía sau ôm nàng, mặt dán trên lưng nàng, hít vào hương thơm mê người của nàng, dĩ nhiên có chút say mê.
Kha Hựu cọ cọ trên lưng nàng.
"Như vậy được chưa? Chị đừng nằm nghiêng, thắt lưng còn có vết thương đấy."
Lam Tử Ngưng quay đầu, cười hì hì nhìn cô, ngón tay dài trắng nõn mân mê khuôn mặt của cô.
Cuối cùng, lưu luyến ở bên môi cô.
Thò người qua, cánh môi đỏ mọng khẽ hôn trên khóe môi của cô, thoả mãn nở nụ cười: "Như vậy mới ngoan, ngủ ngon."
- ------
Editor có lời muốn nói: Chao ôi sao mà Ngưng Ngưng dễ thương quá vậy~~~.
Kha Hựu đứng ngay cửa, gương mặt sốt ruột, áy náy chiếm trọn ánh nhìn của Lam Tử Ngưng.
Lam Tử Ngưng gối đầu lên hõm vai Lam Tiêu Tần, hơi nhếch môi, nỗ lực để hô hấp được thông thuận hơn.
Đôi mi dài như cánh bướm rung động liên hồi, tầm mắt chỉ rơi vào trên người Kha Hựu ở ngoài phòng.
Lam Tiêu Tần lắc đầu, liên tục vuốt lưng nàng, giương mắt thấy Lam Tiêu Hàn cũng lo lắng đến độ mặt tái mét, anh cười xoa dịu: "Tiêu Hàn à, không sao đâu."
Tay Lam Tiêu Hàn thả bên người dần dần nắm chặt, trầm mặc ngồi ở bên cạnh hai người, không nói câu gì.
Bầu không khí dần phát lạnh, lúc này Lam Tử Ngưng mới chuyển mắt khỏi người Kha Hựu, bất an nhìn Tiêu Hàn, lại ngẩng đầu nhìn Tiêu Tần.
Lam Tử Ngưng khẽ mỉm cười, giơ tay lên muốn an ủi thì đã bị Tiêu Hàn nắm lại.
Trước khi cảm xúc triệt để đóng băng, Lam Tiêu Hàn gắng nặn ra nụ cười.
Cậu ta cầm tay Lam Tử Ngưng, giọng điệu tựa như vui đùa nói: "Chị chào đón em như thế này đấy hả?"
Quay đầu nhìn về phía Kha Hựu ngoài cửa, sắc mặc Lam Tiêu Hàn biến đổi, chỉ trong khoảnh khắc lại phục hồi nguyên dạng, nói một câu: "Cô đi thay bộ đồ sạch sẽ đi.
Đêm nay, chị của tôi phải làm phiền cô rồi."
Nghe Lam Tiêu Hàn nói xong, tinh thần Lam Tử Ngưng mới được thả lỏng.
Xoa xoa ngực, nàng chống tay, dựa vào Lam Tiêu Tần đỡ ngồi dậy.
Nhìn thấy vẻ mệt mỏi rã rời của Lam Tiêu Tần, còn có bàn tay nổi cả gân xanh của anh ấy, Lam Tử Ngưng không cảm nhận rõ trong lòng đang được ấm áp hay băng giá vây quanh nữa.
Nàng đưa mắt nhìn Kha Hựu, ánh mắt như muốn giải vây, lại như yêu thương cưng chiều.
Nàng cất giọng nhàn nhạt: "Anh đi nghỉ ngơi đi, em không sao."
Giọng của nàng vẫn rất yếu, nhưng lại như cái búa tạ, đè nặng trên ngực.
Kha Hựu nhìn chỗ Lam Tử Ngưng, không có mở miệng, chỉ yên lặng lui lại, nhưng vẫn không chịu rời đi.
Lam Tiêu Hàn đỡ Lam Tiêu Tần lên giường, rót cho anh ly nước, rồi lại vừa cười khẽ vừa dìu Lam Tử Ngưng đứng lên, sau đó trực tiếp ôm nàng: "Đừng lo lắng, có em ở đây."
Lam Tử Ngưng nắm chặt cánh tay Lam Tiêu Hàn, không để ý lắm, nói: "Chị không sao, thả chị xuống."
Lam Tiêu Hàn lại cười, ôm nàng đi ra ngoài phòng.
Liếc mắt nhìn Kha Hựu đã lùi tới tận gần cuối hành lang, Lam Tiêu Hàn không thèm nói gì nữa.
Phòng của Lam Tử Ngưng cách phòng Lam Tiêu Tần cũng không xa.
Ba người yên lặng bước đi.
Vốn tưởng rằng có thể yên lặng như thế đi tiếp, nhưng Lam Tiêu Hàn đi ở phía trước đột nhiên hỏi: "Cô ta là người mà chị nhìn trúng à?"
Bị hỏi đột ngột, Lam Tử Ngưng liếc cậu ta một cái, gật đầu: "Tiêu Hàn à, đã lâu rồi chị không có phát bệnh.
Lần này là ngoài ý muốn, cô ấy cũng không biết."
Kha Hựu dừng bước, yên lặng nhìn theo bóng lưng hai người đã đi xa.
Buổi tối, trong căn phòng xa lạ, Kha Hựu đắm mình trong bồn tắm, bàn tay vô thức vỗ về mặt nước ấm.
Trong nước có cánh hoa hồng nổi lềnh bềnh do Lam Tử Ngưng cố ý kêu người bỏ vài.
Bồn tắm lớn này quá mức hiện đại, nước lạnh rồi sẽ tự động nóng lại, nóng đến nhiệt độ nhất định sẽ dần lạnh đi.
Kha Hựu hít sâu vài cái, nhắm mắt lại, lại chìm vào trong nước.
Một giây, hai giây, ba giây...!
Dần dần, lồng ngực bị đè nén làm cho Kha Hựu không thể không ngẩng đầu lên, một lần nữa có được không khí, hổn hển hít thở.
Đưa tay vuốt nước trên mặt, sắc mặt Kha Hựu hơi tái, tay siết thành quyền, móng tay găm sâu vào thịt, khàn khàn nói: "Tôi không thể trốn ra, cũng không trở về được.
Tôi đáp ứng, tôi sẽ đối tốt với chị, vì chị làm tất cả những điều tôi có thể."
Ở trong phòng mình, Lam Tử Ngưng không cách nào chìm vào giấc ngủ.
Nhắm mắt lại, nơi nơi đều là bóng dáng của Kha Hựu.
Có rất nhiều hình ảnh, bao trùm rất nhiều cảm xúc.
Khoác thêm áo ngoài, Lam Tử Ngưng muốn đến phòng cho khách xem Kha Hựu.
Nàng biết nhất định cô ấy cũng không ngủ được.
Sợ quấy nhiễu thuộc hạ rồi lại đi mật báo với Lam Tiêu Tần, Lam Tử Ngưng thả nhẹ bước chân, đứng trước cửa phòng cho khách.
Không có gõ cửa, bởi vì thấy khe cửa phòng có tia sáng mờ mờ.
Nhẹ nhàng xoay nắm cửa, phát hiện không có khóa, trong phòng im ắng, trên giường lại không có bóng người, chỉ có một bóng đèn tường yếu ớt thắp sáng căn phòng.
Lam Tử Ngưng lắng tai nghe thấy có tiếng nước trong phòng tắm, nhớ đến vừa rồi Kha Hựu đã lo lắng và tự trách như vậy, nàng có chút đau lòng.
Chậm rãi bước tới gần, đưa tai lắng nghe, trong phòng tắm cũng không có nhiều tiếng động, nhưng nàng rõ ràng nghe được câu bày tỏ chân thành của Kha Hựu.
Kinh ngạc sững sờ tại chỗ, là bị cảm động đến không nói nên lời.
Có chút khó tin ngắt mặt mình để xác nhận mình có mộng du hay là nghe nhầm hay không.
Mặt có đau.
Lam Tử Ngưng cười khúc khích, cũng không phải lần đầu tiên nghe được Kha Hựu biểu lộ cõi lòng, nhưng lúc này lại bất đồng.
Trước đó cô ấy có thể cảnh giác và ngụy trang, nhưng bây giờ, cô ấy đã cho mình một câu trả lời cực kỳ thỏa mãn rồi.
Cửa phòng tắm mở ra, so với phòng ngủ, trong phòng tắm sáng rõ hơn.
Ánh sáng kéo dài cái bóng của Kha Hựu trên sàn, vây quanh hai người vô tình ngước nhìn thấy nhau.
Dưới ánh đèn, Kha Hựu bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc ướt sũng còn nhiễu nước, giọt nước lăn xuống đôi vai trần.
Cơ thể bọc khăn tắm, bất ngờ làm Kha Hựu sững lại, vội vã lui lại, thế nhưng bước chân lảo đạo, dậm phải ô gạch trơn ướt.
Ngay lúc cả người sắp tiếp xúc thân mật với sàn nhà, Lam Tử Ngưng đã cấp tốc vọt tớt ôm lấy cô.
Đường cong lả lướt, da trắng nõn nà, mị nhãn như tơ, hơi thở như lan.
Ngày lần đầu gặp mặt, nàng đã biết trước đời này khó quên rồi.
Lam Tử Ngưng ôm eo nhỏ của Kha Hựu, nét mặt giảo hoạt: "Sợ cái gì, tôi cũng đã nghe thấy lời tỏ tình chân thành của em rồi, bây giờ có phải là nên tới một cái ôm hôn nồng nhiệt, sau đó thuận tiện lăn giường luôn không?"
Kha Hựu giãy khỏi tay nàng, khẽ thở phào một hơi, chợt nhận ra điều gì, lại đi lui về phía sau: "Cách tôi xa một chút, tôi sợ tắm chưa sạch."
Dẹp ý đùa cợt, Lam Tử Ngưng nở nụ cười dịu dàng, đến gần Kha Hựu hơn, nắm lấy tay cô: "Đừng cự tuyệt tôi, đừng...!cự tuyệt tôi nữa."
Lam Tử Ngưng tiện tay lấy khăn từ trên kệ xuống, phủ lên đầu Kha Hựu, nhẹ nhàng xoa xoa tóc cho cô.
Nhìn Kha Hựu mê người trước mắt, Lam Tử Ngưng híp mắt: "Tôi quyết định bao nuôi em, thù lao là một trái tim chân thành của tôi, kỳ hạn là cả đời.
Không có sự cho phép của tôi, em đừng hòng bỏ đi đâu.
Không được né tránh nữa, không được trốn chạy nữa, coi như là phải nhốt lại, tôi cũng sẽ không thả em đi.
Em đã chuẩn bị xong chưa?"
Lúc này Lam Tử Ngưng đẹp đến không gì sánh được.
Dưới sự mê hoặc ôn nhu ấy, Kha Hựu vốn đã từ bỏ suy ngẫm, tất cả chú ý chỉ dồn ở ánh mắt nhu hòa như nước của nàng.
Cặp mắt mờ mịt, Kha Hựu hôn lên khóe môi nàng, khẽ lẩm bẩm: "Lam Tử Ngưng, tôi gọi chị là Ngưng được không?"
Lam Tử Ngưng tươi cười quyến rũ nhẹ nhàng hôn đáp lại, ôm lấy cô: "Được, em muốn gọi là gì cũng được.
Tôi coi như em đã đồng ý rồi, sau này tất cả của em đều là của tôi."
Ra dấu đừng lên tiếng, Lam Tử Ngưng kéo Kha Hựu lén lút đi trở về phòng của mình.
Để cho Kha Hựu ngồi vào bàn trang điểm, cầm máy sấy sấy tóc cho cô.
"Đã trễ rồi, sấy tóc xong chúng ta đi ngủ, sáng mai còn phải đến công ty nữa."
Kha Hựu liếc nhìn nàng trong gương.
Trong bầu không khí mập mờ như thế này, nàng lại không có vẻ phong tao như thường ngày, mà còn có chăm chú, tỉ mỉ chăm tóc cho mình.
Luồng khí ấm áp thổi trên đầu, làm cho Kha Hựu mới chìm đắm trong kinh hoảng dần dần thấy thả lòng.
Lòng bàn tay cũng ấm hơn.
Giờ cô mới có tâm tư cẩn thận quan sát căn phòng này.
Đây là lần thứ hai Kha Hựu bước vào phòng của nàng.
Căn phòng được thiết kế sắp đặt vô cùng tinh xảo, có phẩm vị rất đặc biệt.
Trong phòng không có một hạt bụi, sạch sẽ bóng loáng.
Thế nhưng nhớ tới Lam Tử Ngưng vừa hút thuốc lại uống rượu, đáy lòng không khỏi thầm than, bị bệnh như nàng, chẳng lẽ không phải nên cai thuốc cai rượu à?
Tình huống đêm nay, nếu là không cẩn thận tái phát khi đối mặt với kẻ địch, thì đó rất có thể sẽ bỏ mạng.
Kha Hựu kéo Lam Tử Ngưng lại: "Rốt cuộc bệnh của chị là sao vậy?"
"Để em chê cười rồi." Lam Tử Ngưng cong môi cười, nói xong lại ra vẻ không thèm để ý.
Kha Hựu nhíu mày, có chút khó chịu: "Có gì mà buồn cười, chị làm tôi sợ muốn chết." Dừng một chút, Kha Hựu bổ sung: "Xin lỗi, tôi sẽ ẵm chó con đi."
"Không sao, giữ nó lại cũng được, nuôi ở bên ngoài.
Tôi có mua cho nó cái nhà rồi, ngày mai sẽ đưa đến."
Lam Tử Ngưng rót nước cho Kha Hựu, thấy cô không nhận, thì cầm lấy tay cô buộc cô phải nhận lấy.
"Tôi đã hỏi rồi, bởi vì nó dơ quá thôi.
Thật đó, ngày hôm qua em cũng ôm nó, mà tôi đâu có sao.
Thế có nghĩa là chỉ cần nó được tắm rửa sạch sẽ thường xuyên, cộng thêm không tiếp xúc nhiều, thì sẽ không có vấn đề."
"Đừng cậy mạnh, sau này, chị nhớ mang thuốc bên người."
Lam Tử Ngưng hơi bất mãn: "Tôi không có yếu đuối như vậy đâu.
Nếu giữ nó lại, có lẽ em sẽ ở lại."
Kha Hựu biết nàng đã bá đạo là nói một không có hai, nên cũng không tranh cãi với nàng nữa.
Bởi vì...!trong nhà này, coi nàng như báu vật không chỉ có một người, bọn họ sẽ chăm lo cho nàng tốt nhất.
Liếc nhìn căn phòng, ánh mắt không khỏi tia tới đồng hồ, cô khẽ nói: "Đã khuya rồi, tôi về ngủ đây.
Ngủ ngon."
Lam Tử Ngưng mím môi cười, ngăn Kha Hựu lại, lên tiếng kháng nghị: "Em muốn đi đâu ngủ? Nhỡ đâu nửa đêm tôi lại phát bệnh thì làm sao đây?"
"Không phải vừa rồi chị mới nói chị không có yếu đuối tới cỡ đó à?"
Lời này vừa nghe chính là gạt người, nhưng Kha Hựu cũng không dám bỏ đi, chân vừa bước ra không khỏi ngừng lại.
Mặt Lam Tử Ngưng ửng hồng, trông như quẫn bách: "Thôi bỏ đi, em muốn đi đâu ngủ kệ em."
Nghiêng mặt đi, Lam Tử Ngưng xốc chăn, vùi mình vào chăn ấm nệm êm, bỏ lại cái bóng lưng ai oán cho Kha Hựu, ồm ồm nói: "Aiz, cũng không phải chưa từng ngủ.
Giường nhỏ như thế mà còn chen cùng nhau, trước cái giường thênh thang này lại giả bộ đứng đắn."
Kha Hựu chịu không nổi hành động làm nũng lộ liễu này.
Cô ho nhẹ một tiếng, nhẹ tay nhẹ chân lật một góc chăn chui vào trong.
Nhìn Lam Tử Ngưng đưa lưng về phía mình, Kha Hựu chủ động phá vỡ không khí, đẩy đẩy nàng: "Được rồi, ngủ đi."
Lam Tử Ngưng vểnh môi, giọng đầy thản nhiên: "Tôi đang ngủ nè."
Kha Hựu kinh ngạc nhìn bóng lưng của nàng xuất thần một hồi lâu.
Giọng điệu của nàng không ổn, như là đang tức giận vậy.
Thở dài trong lòng, Kha Hựu than nhẹ, uể oại nhích lại, hai tay từ phía sau ôm nàng, mặt dán trên lưng nàng, hít vào hương thơm mê người của nàng, dĩ nhiên có chút say mê.
Kha Hựu cọ cọ trên lưng nàng.
"Như vậy được chưa? Chị đừng nằm nghiêng, thắt lưng còn có vết thương đấy."
Lam Tử Ngưng quay đầu, cười hì hì nhìn cô, ngón tay dài trắng nõn mân mê khuôn mặt của cô.
Cuối cùng, lưu luyến ở bên môi cô.
Thò người qua, cánh môi đỏ mọng khẽ hôn trên khóe môi của cô, thoả mãn nở nụ cười: "Như vậy mới ngoan, ngủ ngon."
- ------
Editor có lời muốn nói: Chao ôi sao mà Ngưng Ngưng dễ thương quá vậy~~~.
Danh sách chương