Nằm trên giường, ngủ trong vòng tay của Lam Tử Ngưng trong lòng, bên tai là tiếng hít thở đều đều của nàng.

Vốn nên là một buổi sáng yên bình tĩnh lặng nhưng Kha Hựu chỉ thấy cay đắng khôn xiết.

Nhìn chằm chằm đèn thủy tinh treo trên trần nhà, những tinh thể lục lăng lơ lửng, đầy góc cạnh tựa con dao sắc nhọn.

Trong lòng Kha Hựu như cũng có những mảnh thủy tinh ấy, chọc phá nhức nhối, khiến cô không tài nàng bình yên được.

Cô không thể quên cảnh thượng Phỉ Phỉ giãy dụa, đau đớn trong ngực mình, không thể quên từng tiếng hô hung thủ của Tiểu Hoa, không thể thản nhiên đối mặt với Mèo Xám, đối mặt với lão đầu, càng không thể nào vô tư lợi dụng tình cảm của Lam Tử Ngưng được.
Kha Hựu bị bệnh, đầu óc quay cuồng, lười suy nghĩ, lười vận động, chỉ muốn cuộn mình nằm trên giường, ngủ đến quên trời quên đất luôn.

Có lẽ là nhờ Lam Tử Ngưng dốc lòng chăm sóc, có lẽ là thấy nàng mệt mỏi vì chăm cho mình, Kha Hựu rất mau khỏi bệnh.

Thời gian cứ thế trôi đi.

Mở mắt ra, rốt cuộc nhìn thấy Kha Hựu đã có tinh thần hơn, nhưng vẫn hay đờ người ra.

Lam Tử Ngưng cúi đầu, dùng mặt kiểm tra nhiệt độ của cô: "Bớt sốt rồi, ngày hôm nay gọi bác sĩ Cổ chuẩn bị truyền dịch cho em nhé."
Kha Hựu cười khẽ lắc đầu, quay qua đối mặt với Lam Tử Ngưng, nhìn nàng.

Khoảng cách giữa chóp mũi chỉ một ngón tay, Kha Hựu rõ ràng thấy được trong con ngươi nàng có cái bóng của mình.

Ngắm nhìn nhau, phảng phất như mọi vật xung quanh đều tan biến...!Dùng đầu ngón tay vỗ về chơi đùa mái tóc đen nhánh của nàng, Kha Hựu nỗ lực quẳng hết những ưu sầu kia ra sau đầu, nhưng phát hiện rằng, vẫn không cách nào yên tĩnh được.

"Chuyện này trách tôi." Lam Tử Ngưng nhẹ nhàng hôn lên môi của Kha Hựu, yêu thương nói: "Không có liên can gì tới em hết, đừng tự trách nữa, được không?"
Kha Hựu lắc đầu, khẽ cười giải thích: "Không phải bởi vì tôi, Lam Tiêu Mạc sẽ không ra tay với Phỉ Phỉ, không phải bởi vì tôi, Tiểu Hoa sẽ không mất chị gái.

Tôi đã hủy hoại hai người ấy."
"Tôi đảm bảo, Tiểu Hoa sẽ học ở trường tốt nhất.

Nếu nó không học nổi, tôi sẽ mời gia sư cho nó, nếu như nó không khỏe, tôi sẽ tự mình đưa nó đi bệnh viện." Lam Tử Ngưng nghiêng thân ôm lấy Kha Hựu: "Tôi đã cho người đưa nó về nhà, mời riêng chuyên gia dinh dưỡng để điều dưỡng cho nó rồi."
Thấy nàng nghiêm túc như vậy, Kha Hựu cũng không muốn ai oán gì nữa.

Sai thì cũng đã sai rồi, sinh mệnh mất đi cũng không cách nào hồi sinh được.

Huống hồ, trên người còn có sứ mệnh quan trong hơn, mọi tội ác đều phải nhận sự trừng phạt thích đáng.


Kha Hựu cười nhạt, đứng dậy xuống giường, đi qua kéo rèm cửa sổ.

Từ phòng của Lam Tử Ngưng nhìn ra ngoài, có một hồ nước trong như gương, mặt nước phản chiếu ánh sáng mặt trời, tựa như một vùng hải dương nóng bỏng.

Thấy Kha Hựu muốn mở cửa sổ, Lam Tử Ngưng đi qua đỡ lại động tác của cô, từ phía sau ôm lấy cô, "Đừng mở cửa, bây giờ em không thể trúng gió."
Đón ánh nắng nhìn qua, trên song sắt cửa sổ khắc hoa văn quấn nhánh cây mây đen trông tựa như tua rua của yêu tinh vậy, từ bệ cửa sổ kéo dài ra phía ngoài, hai đầu dây leo có gai nhọn thì hướng vào trong, dùng tư thái chiếm hữu thiên hạ ngạo thị tất cả.

Kha Hựu không biết nên miêu tả cảnh tượng trước mắt như thế nào, quay đầu tránh né ánh sáng, nhịn không được hỏi Lam Tử Ngưng: "Lần trước tôi tới, không thấy những hoa văn này nhhir."
Lam Tử Ngưng cúi đầu kéo tay cô đến hai má mình: "Em không cảm thấy, tôi cũng sắp thành công à? Giải quyết cha con Lam Thừa Thiên, lại không còn ai có thể đụng đến bọn tôi nữa."
Kha Hựu tránh khỏi cái ôm của Lam Tử Ngưng, cố ý đẩy cửa sổ ra, chạm đến nhành mây bằng sắt lạnh lẽo nọ, Kha Hựu nhìn phương xa, cười bất đắc dĩ.

Lam Tử Ngưng thấy cô có vẻ hoảng hốt, cho rằng cô không có nghỉ ngơi tốt, lo lắng hỏi:"Em khó chịu à? Sao mà trông uể oải vậy?"
"Ngưng, tôi muốn đi gặp Tiểu Hoa."
Lam Tử Ngưng nhíu mày, Tiểu Hoa kia vẫn hô hào muốn kiện cáo, thỉnh thoảng chạy đến đồn công an quậy một trận, La Minh còn không sợ người khác làm phiền.

Cũng không biết Lam Tiêu Tần nghe La Minh nói gì, bắt đầu giam lỏng Tiểu Hoa.

Tuy rằng giam lỏng Tiểu Hoa cũng tốt, ngăn cản cô ta quậy to chuyện, để tránh làm cho Kha Hựu lại rơi vào vòng xoáy một lần nữa.

Thế nhưng trong thâm tâm, Lam Tử Ngưng cũng thấy có chút hổ thẹn.

Dù sao cũng là hại chết chị của người ta.

Huống chi hiện tại Kha Hựu muốn đi gặp Tiểu Hoa, nếu mà Tiểu Hoa nói gì đó không nên nói với Kha Hựu thì phải làm sao bây giờ.

"Ngưng tỷ, Tần ca gọi chị đến công ty một chuyến."
Ngoài cửa có tiếng gọi, Lam Tử Ngưng vội vàng tránh đi ánh nhìn sáng quắc của Kha Hựu, đi qua mở cửa: "Biết rồi, đi ngay đây." Lại quay đầu cười với Kha Hựu, ôn nhu nói: "Bây giờ em còn chưa khỏe hẳn, chờ hoàn toàn bình phục rồi tôi dẫn em đi gặp nó."
Lam Tử Ngưng không nói thêm gì nữa mà đi luôn.

Kha Hựu ở trong phòng một mình khá chán liền ra ngoài dạo một vòng biệt thự Lam gia.

Nói là đi dạo, nhưng thực chất là thăm dò.

Xác nhận ba anh em Lam gia đều ra ngoài, Kha Hựu nhớ tới Tiểu Bì, cô mang nó tắm rửa sau đó thả nó chạy khắp nhà.

Tại góc lầu hai, Kha Hựu bỗng nhìn thấy A Phong từ đi ra từ thư phòng của Lam Tiêu Tần.

Lúc anh ta nhìn thấy cô, như là phản xạ có điều kiện mà lui về chắn trước cửa, cười nói: "Sao không ở trong phòng nghỉ ngơi, Ngưng tỷ bảo tôi phải trông cô cẩn thận đấy."

Trước đó bắt gặp A Phong lén lút tiếp xúc với một cô gái, lúc này lại thấy anh ta đi ra từ thư phòng của Lam Tiêu Tần lý, mặt mũi còn hoảng hốt nữa.

Kha Hựu làm bộ như không có nghe ra hàm ý trong câu nói của A Phong, vẫn mỉm cười trả lời: "Phong ca, biết Tiểu Hoa bây giờ ở đâu không? Tôi đã nói với Ngưng tỷ rồi, muốn đi gặp em ấy."
"Tiểu Hoa?" Nhớ tới Tiểu Hoa, trong mắt A Phong toát ra vài phần thương tiếc, thế nhưng anh ta vẫn nhíu mày: "Không phải Ngưng tỷ bao cô dưỡng bệnh cho tốt à? Cứ chạy khắp nơi như thế, cô ấy sẽ trách tôi đấy."
"Tôi không sao, ở trong phòng mãi, buồn bực muốn chết đây." Kha Hựu vô tình liến thấy cửa phòng chưa đóng, liền cố ý đánh lạc hướng A Phong: "Phiền anh lái xe đưa tôi tới đó đi.

Nếu có chuyện gì thì tôi chịu trách nhiệm."
A Phong do dự một hồi, khẽ gật đầu: "Vậy tôi đi chuẩn bị xe đây, mới nãy thấy người hầu đang rửa xe, không biết đã xong chưa.

Để tôi đi xem thử."
Kha Hựu mỉm cười, đợi đến khi A Phong mất bóng ở cuối hành lang, cô nhẹ nhàng đẩy cửa thư phòng ra, dẫn tiểu Bì cho nó đi vào trước.

Kha Hựu đi theo sau, giả ý chơi trò đuổi bắt với Tiểu Bì, thực chất là quan sát bố trí xung quanh.

Hiện nay Lam Tiêu Mạc có nắm trong tay một nhóm hàng, Lam gia nóng lòng xuất thủ, đại khái tại nửa tháng sau, sẽ có một cuộc giao dịch không lớn không nhỏ.

Lần trước Lam Tử Ngưng cũng không có để cô tiếp xúc với Hạo lão gia, nói rõ nàng chưa chân chính buông đề phòng.

Đối với những chuyện nhạy cảm này, nàng vẫn có ý định tách bản thân ra, vậy thì không thể tiếp tục ôm cây đợi thỏ nữa, chỉ có thể chủ động xuất kích.

Vì vậy cô liền để lộ thân phận nằm vùng với La Minh và Trần Quý Hoàn.

Đối với La Minh, là muốn để hắn cáo trạng với Lam Tử Ngưng, dùng thân phận của hắn nói những lời này, Lam Tử Ngưng không có khả năng tin hết, ngược lại còn sinh ra chán ghét hắn; đối với Trần Quý Hoàn, không khẳng định hoàn toàn, lợi dụng Trần Quý Hoàn do dự, hoài nghi bản thân, để Trần Quý Hoàn chú ý hành động của La Minh nhiều hơn.

Cứ như vậy, cũng sẽ không lập tức khiến La Minh quay ngựa làm Lam Tử Ngưng hoài nghi, còn có thể đủ làm cho phía cảnh sát cảnh giác hơn.

Kha Hựu cẩn thận hồi tưởng, ở trong phòng riêng của Lam Tiêu Tần không có bàn công tác, mà hình như anh ta ở trong phòng này lâu nhất thì phải.

Nhìn một lần, trong phòng này không có bất kỳ thiết bị giám sát nào.

Kha Hựu tùy tiện lấy một quyển sách trên giá, lớn mật ngồi xuống bàn làm việc, máy vi tính đã khóa, ngăn kéo có hé ra khe nhỏ.

Xuyên thấu khe nhỏ đó, Kha Hựu thấy được bên trong có một cây bút ghi âm.

Nhớ đến A Phong xuống dưới chuẩn bị xe, thời gian không còn nhiều lắm, Kha Hựu móc ra điện thoại di động, cẩn thận kéo hộc ra, đem máy ghi âm phóng tới điện thoại, chuyển hết mấy cuộc hội thoại vào máy.


Cửa thư phòng bị người nhẹ nhàng đẩy ra, Kha Hựu cuống quít thả bút về chỗ cũ, cầm sách lên, ngẩng đầu nhìn thấy là A Phong, hắn đang nở nụ cười thần bí làm cho Kha Hựu có chút khẩn trương.

Đóng sách lại, Kha Hựu cười gượng: "Xong rồi? Tôi tưởng là tốn nhiều thời gian lắm chứ."
A Phong không nói gì, cười cười giơ tay ra hiệu mời.

Kha Hựu đứng dậy cầm quyển sách đi tới giá sách, A Phong lại cầm lấy quyển sách đó Kha Hựu, híp mắt cười: "Để tôi, cô dẫn Tiểu Bì đi trước đi."
"Ừ." Kha Hựu gật đầu rồi ôm Tiểu Bì ra cửa, trong lòng cứ thấp thỏm không yên.

Mãi mới phát hiện, vừa mượn cớ rời đi làm cho bản thân thả lỏng cảnh giác lại đột ngột xuất hiện, đây có thể là A Phong cố ý thử.

Thế nhưng vì sao hắn muốn thử lòng như vậy? Có phải là ý của Lam Tiêu Tần không? Những dấu chấm hỏi này cứ quần quanh trong đầu Kha Hựu thật lâu không thể bay đi.

Ngồi ở ghế lái phụ, Kha Hựu cẩn trọng quan sát A Phong, hình như hắn không có phát hiện ra chuyện gì dị thường, chỉ chuyên tâm lái xe, vẫn bình tĩnh lạnh nhạt như trước.

Kha Hựu cũng an tâm hơn.

Không bao lâu, xe nhanh chóng cách xa biệt thự Lam gia tiến vào khu trung tâm tấp nập, rồi dừng lại đối diện một tòa nhá khá cũ kỹ.

Kha Hựu nhìn thoáng qua, hoàn cảnh xung quanh nơi này không được tốt lắm, thế nhưng cách đó hai còn đường là một ngôi trường trung học tư thục, đi đến khá là tiện.

A Phong bước ra, kèm theo đó là chất giọng trầm thấp vang lên: "Đây là lần thứ hai tôi tới đây."
Kha Hựu cười ha hả, đi theo sau hắn ta.

Đi tới trước cánh cửa có treo chữ Phúc đỏ thẫm, A Phong gõ gõ cửa, đợi một hồi lâu, mới nghe được trong phòng vọng đến một giọng nam, như là có chút cảnh giác hỏi: "Ai vậy?"
A Phong cùng Kha Hựu đều sửng sốt, A Phong trả lời, "Tôi là A Phong, đến tìm Tiểu Hoa, mở cửa đi."
Cửa mở ra, xuất hiện chính là một người đàn ông mặc thường phục, nhìn thấy A Phong và Kha Hựu, anh ta cũng khá ngạc nhiên: "Chào Kha tỷ, chào Phong ca..."
Căn phòng, yên tĩnh đến đáng sợ!
Lồng ngực Kha Hựu không ngừng siết chặt, như là có sợi dây vô hình siết đến độ cô không thể thở nổi.

Trong phòng lộn xộn, khắp nơi đều là đồ đạc bị ném lung tung, từ bàn, ghế, ti vi, thậm chí máy tính,...!những thứ đó thoạt nhìn trước khi bị đập vẫn còn khá mới, có điều hiện tại chỉ còn lại đống xác bị nghiền nát.

Siết chặt tay, Kha Hựu đi vào một căn phòng duy nhất, chỉ thấy Tiểu Hoa tinh thần hoảng hốt núp sát bên giường.

Trong phòng cũng bị ném loạn mọi thứ, ngoại trừ cái gối cô bé đang ôm chặt trong tay.

Kha Hựu giẫm bước trên đống bụi bậm chậm rãi đi tới gần, dịu dàng gọi: "Tiểu Hoa..."
Trên mặt Tiểu Hoa còn vệt nước mắt, đang ngây người thì thấy Kha Hựu, đột nhiên như bão tố đột kích, điên loạn vung tay gào thét.

Thế nhưng, cô bé hầu như không phát ra tiếng kêu nàng, chỉ có vài tiếng thở bật ra, cô bé liên tục nện gối lên người Kha Hựu.

Một ý niệm đáng sợ hiện lên trong đầu, Kha Hựu giật lấy cái gối ném qua một bên, nhìn Tiểu Hoa chảy nước mắt như bị hỏng tuyến lệ, Kha Hựu không thể tin được mắt thấy và tai nghe, đôi môi cô trắng bệch, ngơ ngác mà nhìn Tiểu Hoa, cả người bắt đầu run lên, nghiến răng hỏi: "Em ấy bị sao vậy?!"
"Lúc trước nó ồn ào quá, chọc tới cảnh sát, sau đó Tần ca ra lênh, nghĩ cách làm nó câm miệng."
Mặt từng chút tái mét, tim đập vang như nổi trống, Kha Hựu chỉ cảm thấy lưng mình thấm đầy mồ hôn lạnh, run rẩy ôm lấy Tiểu Hoa đã ngất đi vào trong lòng, xoay người nói với A Phong cũng đang tái mét mặt: "Đưa Tiểu Hoa đến bệnh viện."

- --
Dưới sự kiên trì của Lam Tử Ngưng, Tiểu Hoa được đưa đến bệnh viện tư chữa trị, nhưng bên ngoài phòng bệnh không thể tách rời sự giám sát của Lam Tiêu Tần.

Kha Hựu cùng Lam Tử Ngưng đến bệnh viện vài lần, mỗi lần đều bị Tiểu Hoa tùy ý dùng đồ ném đuổi đi.

Lại một lần nữa, Tiểu Hoa liều mạng ném đồ, như đã lên cơn cuồng loạn.

Kim tiêm truyền dịch bị cô rút ra, ném về phía Kha Hựu, dùng giọng cực nhỏ gào thét: "Cút! Cút ngay!"
Lam Tử Ngưng đột nhiên khom người, vòng tay bảo vệ Kha Hựu.

Nhìn trên tay Lam Tử Ngưng bị miểng thủy tinh cắt chảy máu, đáy mắt Kha Hựu nổi gợn sóng, lòng đau như bị dao cứa...!Cố nén chua xót khổ sở trong lòng, Kha Hựu đứng lên.

Lam Tử Ngưng không lên tiếng, nàng chậm rãi đứng thẳng, sau đó ôn nhu nhẹ nhàng ôm lấy eo cô.

Trước khi rời đi, Lam Tử Ngưng hơi dừng bước lại: "Chuyện tôi đã đáp ứng thì sẽ làm được, chờ em khôi phục hoàn toàn, tôi sẽ đưa em đến trường."
Ra khỏi bệnh viện, Kha Hựu trầm mặc nhận lấy thuốc A Phong đưa tới, bôi cho Lam Tử Ngưng.

Lam Tử Ngưng buông mi mắt, thấp giọng nói xin lỗi: "Xin lỗi.

Tiêu Tần sợ em lại bị người nhìn trúng."
Kha Hựu không há mồm, nhưng không nhịn được, nâng mắt lên nhìn nàng.

Lam Tử Ngưng sửng sốt, chỉ biết ôm chặt lấy cô: "Tôi biết em khó chịu.

Tôi không sợ em tức giận, có giận thì em trút lên người tôi đi.

Tôi chỉ sợ em oán tôi, hận tôi, chậm rãi rời xa tôi."
Qua hồi lâu, Kha Hựu yếu ớt mở miệng: "Tôi sẽ không làm thế."
Lam Tử Ngưng kinh hỉ ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi con ngươi lóe sáng lấp lánh: "Ừm, tôi sẽ bù đắp, bằng mọi giá."
Kha Hựu tự giễu cười cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không tư cách oán nàng, bởi vì...!mọi chuyện nói đến cùng đều có liên can tới bản thân, không tư cách oán nàng, bởi vì bản thân đang lợi dụng nàng.

Chỉ có thể thầm hứa, trước khi mọi tội ác bị tuyên ác, sẽ không rời bỏ.

Kha Hựu nắm tay Lam Tử Ngưng, mười ngón đan vào nhau, lẩm bẩm như tự nhủ: "Tôi còn chưa muốn mất đi chị."
Lam tử cười đến quyến rũ, nắm tay Kha Hựu đến bên môi, khẽ hôn một cái.

Giọng nói của nàng ngọt đến mê người: "Tôi vĩnh viễn cũng không muốn mất em."
Kha Hựu kinh ngạc nhìn Lam Tử Ngưng, ôn nhu mà cười: "Chị trở về đi, tôi còn phải đi chuyển hàng với Phong ca nữa.

Tần ca lần đầu tiên giao nhiệm vụ, không thể thất bại.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện